Chương 9: Câu Dẫn Đại Lão Hắc Bang (9)
Giọng của thiếu niên khàn khàn mang theo một tia nức nở, đôi mắt ướt át như thủy tinh dễ vỡ: "Trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có cô ta. Anh vĩnh viễn không bao giờ tin tưởng em."
Từng tiếng chất vấn đánh thẳng vào ngực Thẩm Quân Lăng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng thiếu niên có nhiều uất ức cùng bất mãn như vậy.
Hắn biết Sở Nguyệt Hân nói với hắn không phải toàn bộ là sự thật, nhưng Sở Nguyệt Hân là người duy nhất mang lại ấm áp cho hắn, cho nên hắn lựa chọn bao dung Sở Nguyệt Hân, mà trong tiềm thức lấy tiêu chuẩn càng hà khắc yêu cầu thiếu niên, chưa bao giờ suy sét đến cảm nhận của cậu.
Cố Diệc Linh lau mặt, trừng lớn đôi mắt không cho nước mắt chảy ra lần nữa, cậu mỉm cười đầy châm chọc:" Anh nghĩ lại đi, anh đối tốt với cô ta thế nào? Chính cô ta đối xử với anh như thế nào?"
Thẩm Quân Lăng nhân Cố Diệc Linh chất vấn mà rơi vào trầm tư, tất nhiên hắn đối với Sở Nguyệt Hân rất tốt, tuy rằng hắn không thể cho cô ta nhiều đồ vật giống như Cố Diệc Linh, nhưng những thứ có thể cho cô ta, hắn đều cho.
Cố Diệc Linh vì cô đánh nhau gãy xương sườn, hôm sau hắn nhanh chóng tìm bọn côn đồ kia đánh dọa bọn họ chết khiếp, chính mình cũng lại ở bệnh viện chăm sóc Cố Diệc Linh vài ngày.
Còn cô ta đối xử với hắn, chỉ khi cô ta cần hắn mới nhớ đến hắn, rõ ràng biết tâm ý của hắn nhưng lại không đáp lại, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự ưu ái của hắn. Có đôi khi, Thẩm Quân Lăng đều sẽ nghi ngờ, thật sự cô ta là người mang lại ấm áp cho mình lúc nhỏ sao?
Cố Diệc Linh hít một hơi thật sâu, bình phục cảm xúc, mở cửa phòng ra: "Học kỳ sau em phải xuất ngoại du học, đã thuê một căn phòng cạnh nhà anh, vốn dĩ tưởng mấy tháng cuối cùng lưu lại một chút kí ức tốt đẹp."
Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, thiếu niên tươi cười không lóa mắt như lúc trước mà có chút vẻ thê thảm và tự giễu: "Hiện tại xem ra là em tự mình đa tình rồi."
Chờ bóng dáng của cậu biến mất, tâm tư Thẩm Quân Lăng hỗn loạn, hình ảnh thiếu niên mang đôi mắt đầy nước mắt cùng nụ cười thê thảm không ngừng xuất hiện trước mắt hắn, giống như đang lên án hắn bất công.
Hắn không thích thiếu niên, chuẩn xác mà nói là không thích sự kiêu ngạo cùng hoàn mỹ của thiếu niên. Hắn thừa nhận hắn ghen ghét thiếu niên, thiếu niên như là nói cho hắn không tự biết xấu hổ.
Nhưng thiếu niên có làm sai gì đâu? Cậu thiệt tình coi chính mình trở thành bạn, nhưng hắn lại đối xử như thế với cậu? Nếu hôm nay cậu không lên án hắn, có phải hay hắn vẫn còn tiếp tục lừa mình dối người tổn thương cậu không?
Hắn cùng thiếu niên, tại sao bây giờ lại đi đến tình trạng này?
[233: Thẩm Quân Lăng độ hảo cảm +20, tổng 50] Chạy ra phố đèn đỏ, Cố Diệc Linh chạy chậm lại rồi thanh thản đi trên đi trên đường cái, tùy ý làm gió thổi trước mắt mình, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ thương tâm muốn chết khi nãy của cậu.
Nguyên chủ vì Sở Nguyệt Hân và Thẩm Quân Lăng mà trả giá nhiều như vậy, kết quả lại rơi vào kết cục bi thảm, còn không phải là vì không biết biểu đạt tình cảm của mình, khinh thường biểu lộ là yếu ớt, cuối cùng tất cả chỗ tốt đều bị Sở Nguyệt Hân chiếm đi, cô ta thành bạch liên hoa mềm mại thuần khiết nhận hết yêu thương, còn nguyên chủ lại trở thành nam phụ ác độc ngang ngược tùy hứng khiến người chán ghét?! Đây mà gọi là công bằng sao?!
Tuy rằng nhiệm vụ cậu là quyến rũ Thẩm Quân Lăng, nhưng những việc Thẩm Quân Lăng làm đã quá mức, thậm chí gián tiếp dẫn đến cái chết của nguyên chủ, cậu cũng sẽ không dễ dàng như vậy mà buông tha hắn.
Nếu sau khi Thẩm Quân Lăng biết nguyên chủ chịu uất ức và phải trả giá bao nhiêu, mà hắn vẫn một lòng cùng Sở Nguyệt Hân, vậy thì cậu cũng không ngại làm hắn cùng vận mệnh chi tử cùng đi chết.
Từng tiếng chất vấn đánh thẳng vào ngực Thẩm Quân Lăng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng thiếu niên có nhiều uất ức cùng bất mãn như vậy.
Hắn biết Sở Nguyệt Hân nói với hắn không phải toàn bộ là sự thật, nhưng Sở Nguyệt Hân là người duy nhất mang lại ấm áp cho hắn, cho nên hắn lựa chọn bao dung Sở Nguyệt Hân, mà trong tiềm thức lấy tiêu chuẩn càng hà khắc yêu cầu thiếu niên, chưa bao giờ suy sét đến cảm nhận của cậu.
Cố Diệc Linh lau mặt, trừng lớn đôi mắt không cho nước mắt chảy ra lần nữa, cậu mỉm cười đầy châm chọc:" Anh nghĩ lại đi, anh đối tốt với cô ta thế nào? Chính cô ta đối xử với anh như thế nào?"
Thẩm Quân Lăng nhân Cố Diệc Linh chất vấn mà rơi vào trầm tư, tất nhiên hắn đối với Sở Nguyệt Hân rất tốt, tuy rằng hắn không thể cho cô ta nhiều đồ vật giống như Cố Diệc Linh, nhưng những thứ có thể cho cô ta, hắn đều cho.
Cố Diệc Linh vì cô đánh nhau gãy xương sườn, hôm sau hắn nhanh chóng tìm bọn côn đồ kia đánh dọa bọn họ chết khiếp, chính mình cũng lại ở bệnh viện chăm sóc Cố Diệc Linh vài ngày.
Còn cô ta đối xử với hắn, chỉ khi cô ta cần hắn mới nhớ đến hắn, rõ ràng biết tâm ý của hắn nhưng lại không đáp lại, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự ưu ái của hắn. Có đôi khi, Thẩm Quân Lăng đều sẽ nghi ngờ, thật sự cô ta là người mang lại ấm áp cho mình lúc nhỏ sao?
Cố Diệc Linh hít một hơi thật sâu, bình phục cảm xúc, mở cửa phòng ra: "Học kỳ sau em phải xuất ngoại du học, đã thuê một căn phòng cạnh nhà anh, vốn dĩ tưởng mấy tháng cuối cùng lưu lại một chút kí ức tốt đẹp."
Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, thiếu niên tươi cười không lóa mắt như lúc trước mà có chút vẻ thê thảm và tự giễu: "Hiện tại xem ra là em tự mình đa tình rồi."
Chờ bóng dáng của cậu biến mất, tâm tư Thẩm Quân Lăng hỗn loạn, hình ảnh thiếu niên mang đôi mắt đầy nước mắt cùng nụ cười thê thảm không ngừng xuất hiện trước mắt hắn, giống như đang lên án hắn bất công.
Hắn không thích thiếu niên, chuẩn xác mà nói là không thích sự kiêu ngạo cùng hoàn mỹ của thiếu niên. Hắn thừa nhận hắn ghen ghét thiếu niên, thiếu niên như là nói cho hắn không tự biết xấu hổ.
Nhưng thiếu niên có làm sai gì đâu? Cậu thiệt tình coi chính mình trở thành bạn, nhưng hắn lại đối xử như thế với cậu? Nếu hôm nay cậu không lên án hắn, có phải hay hắn vẫn còn tiếp tục lừa mình dối người tổn thương cậu không?
Hắn cùng thiếu niên, tại sao bây giờ lại đi đến tình trạng này?
[233: Thẩm Quân Lăng độ hảo cảm +20, tổng 50] Chạy ra phố đèn đỏ, Cố Diệc Linh chạy chậm lại rồi thanh thản đi trên đi trên đường cái, tùy ý làm gió thổi trước mắt mình, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ thương tâm muốn chết khi nãy của cậu.
Nguyên chủ vì Sở Nguyệt Hân và Thẩm Quân Lăng mà trả giá nhiều như vậy, kết quả lại rơi vào kết cục bi thảm, còn không phải là vì không biết biểu đạt tình cảm của mình, khinh thường biểu lộ là yếu ớt, cuối cùng tất cả chỗ tốt đều bị Sở Nguyệt Hân chiếm đi, cô ta thành bạch liên hoa mềm mại thuần khiết nhận hết yêu thương, còn nguyên chủ lại trở thành nam phụ ác độc ngang ngược tùy hứng khiến người chán ghét?! Đây mà gọi là công bằng sao?!
Tuy rằng nhiệm vụ cậu là quyến rũ Thẩm Quân Lăng, nhưng những việc Thẩm Quân Lăng làm đã quá mức, thậm chí gián tiếp dẫn đến cái chết của nguyên chủ, cậu cũng sẽ không dễ dàng như vậy mà buông tha hắn.
Nếu sau khi Thẩm Quân Lăng biết nguyên chủ chịu uất ức và phải trả giá bao nhiêu, mà hắn vẫn một lòng cùng Sở Nguyệt Hân, vậy thì cậu cũng không ngại làm hắn cùng vận mệnh chi tử cùng đi chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất