Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 12
Thẩm Ninh mở cửa thấy Hàn Văn Quân trong nháy mắt ngây người, cậu và Hàn Văn Quân gặp qua vài lần, nhưng không nói chuyện nhiều, tự nhiên cũng không có gì giao tình. Lúc trước bọn họ có liên hệ duy nhất là vì Hạ Lập Nhân. Hiện tại cậu và người Hạ gia đã không còn liên quan cô tìm tới để làm gì?
Lúc trước Hạ Lập Nhân nói Hàn Văn Quân là đứng ở bên này giúp bọn họ, cậu chỉ có thể nói Hạ Lập Nhân quá ngây thơ. Hàn Văn Quân cũng không phải là người buôn bán không cần lợi nhuận, coi như phải giúp người, cũng tuyệt đối sẽ không ra chủ ý ngốc như thế, dù thế nào đi nữa cậu không tin đối phương không toan tính.
"Xin chào, em đến không nói trước thật có lỗi, hôm nay em đến tới gặp anh cũng không biết cách liên lạc trước với anh, không quấy rầy anh chứ?" Đứng ở cửa Hàn Văn Quân cười rất thân thiện, sắc đẹp của cô hoàn mỹ vô khuyết, khí chất cũng tốt, còn nho nhã lễ độ, vừa nhìn là làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Kỳ thật lúc trước Thẩm Ninh đối với Hàn Văn Quân ấn tượng rất tốt, cô xem như là thanh mai trúc mã của Hạ Lập Nhân, tính khí tốt, gia thế cũng đàng hoàng, không có lý do làm cho người ta chán ghét. Nhưng cho đến khi sảy ra chuyện xem mắt này Thẩm Ninh mới hiểu được, vĩnh viễn không thể dùng bề ngoài phán đoán một người.
Hạ Lập Nhân không phải là ví dụ tốt nhất sao, chỉ nhìn bề ngoài ai biết tính cách của anh ta như vậy.
Còn tưởng rằng bên cạnh mình chỉ có Hạ Lập Nhân như vậy, không thể tưởng tượng được lại tới thêm một người, quả nhiên những người xuất thân trong gia đình giàu có cũng không phải ai cũng bình thường.
Nhà này cậu vừa mua không lâu, hôm qua mới vừa dọn đến, theo lý ngoài Liễu Dật ai cũng không biết cậu ở nơi này. Liễu Dật bên phe của cậu, đương nhiên không có khả năng nói cho Hàn Văn Quân biết, vậy thì chỉ có khả năng cô gái này điều tra cậu! Có lẽ không phải thời gian một ngày gần đây mà thôi, nói không chừng cô đã phái người theo dõi cậu từ lâu!
Thẩm Ninh ngẫm lại cảm thấy lông tóc dựng đứng.
"Hàn tiểu thư có chuyện gì sao?" Thẩm Ninh cũng không có ý cho người vào nhà cậu đứng ở cửa cùng Hàn Văn Quân nói chuyện: "Tôi cùng Hàn tiểu thư cũng không có chuyện gì để nói đâu phải không?" Dù thế nào đi nữa cậu cũng đã cùng Hạ Lập Nhân chia tay, hơn nữa cậu cũng không muốn tiếp xúc với người đang điều tra mình, cậu không muốn ứng phó hay nói thêm cái gì.
"Không mời em đi vào sao?" Hàn Văn Quân nhìn vào trong nhà: "Em còn chưa thấy qua tác phẩm mới nhất của thầy Thẩm đâu, anh cho em vào xem sao, có lẽ em sẽ mua nha." Thẩm Ninh tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cũng là họa sĩ có chút danh tiếng, trong vòng ngoài vòng của giới họa sĩ rất nhiều người cũng gọi cậu là thầy Thẩm.
Cách nói này của cô bề ngoài cũng coi như có lễ phép nhưng đối với một người làm nghệ thuật mà nói trắng ra như vậy là có chút khinh nhờn làm nhục. Trong nháy mắt gương mặt Thẩm Ninh trắng bệt, cậu bật người trở về nói: "Hàn tiểu thư mời trở về đi, chỗ này của tôi không có bức tranh nào thích hợp với cô đâu."
"Thật sự không thể mời em đi vào? Coi như em tới cùng anh tán gẫu cũng không được sao? Em có chuyện quan trọng muốn nói có liên quan đến anh, hi vọng thầy Thẩm có thể rút ra một chút thời gian cùng em nói chuyện." Sắc mặt Hàn Văn Quân trước sau như một, nhìn tự tin như là đã định liệu trước mọi chuyện rồi.
Thẩm Ninh sắc mặt rất khó nhìn: "Hàn tiểu thư, ngày hôm qua cô cũng có mặt nên biết tôi cùng Hạ Lập Nhân đã chia tay. Cô không cần tới tìm tôi nói chuyện của anh ta tôi cũng không có hứng thú, cô tìm lộn người rồi." Cậu không rõ, cậu cũng đã cùng Hạ Lập Nhân chia tay cô gái này cũng nhìn thấy lại còn tìm cậu quả thực không hiểu ra sao cả.
"Chỉ có thầy Thẩm một người cho rằng như vậy mà thôi." Hàn Văn Quân cảm thấy Thẩm Ninh nói vậy có chút buồn cười: "Anh cảm thấy Lập Nhân khinh địch có thể buông người đơn giản như vậy sao?"
"Hàn tiểu thư ý của cô là?" Thẩm Ninh nheo mắt lại, cậu quả nhiên không có đoán sai, cô gái này có mưu đồ, cậu và cô không quen thân nhưng Hạ Lập Nhân từ nhỏ cùng cô lớn lên cũng nhìn không ra, cũng thật sự là có mắt như mù mà!
"Em tin thầy Thẩm tuyệt đối hiểu được ý của em khi đến đây." Hàn Văn Quân hành văn gãy gọn: "Em hi vọng anh có thể quyết đoán một chút, anh muốn điều kiện gì em đều có thể thỏa mãn, em chỉ là không hi vọng hôn sự của em và Lập Nhân bị ảnh hưởng, em không phải thực để ý trong lòng anh ấy có người khác, nhưng có chuyện nhất định phải để ý."
"Anh cũng biết, anh ấy có chút bốc đồng, thất thường. Anh nếu đột nhiên làm chút gì đó em đây thật không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì, em không muốn danh dự hai nhà chịu ảnh hưởng, nếu không cũng không phải là kết hôn mà là kết thù."
Hàn Văn Quân nói tới đây còn có ý cảnh cáo: "Cho nên em hi vọng thầy Thẩm có thể cho em một viên thuốc an thần, bằng không đến lúc đó em sẽ làm ra cái gì đến em cũng không biết."
"Cô không sợ tôi nói cho Hạ Lập Nhân sao, cô đang ở đây lừa anh ta." Thẩm Ninh cảm thấy Hàn Văn Quân suy nghĩ vốn thật lợi hại: "Anh ấy nói với tôi cô cùng anh ấy xem mắt chỉ là giả vờ mà thôi, nếu tôi nói cho anh ấy biết hôm nay cô nói với tôi những lời này, cô nói anh ấy sẽ nghĩ như thế nào? Anh ấy có thể nguyện ý tin tưởng ai?"
"Anh sẽ nói sao?" Hàn Văn Quân hoàn toàn không lo lắng chuyện này, lúc trước cô còn tưởng Thẩm Ninh là một người mặt dày mày dạn, nhưng từ ngày hôm qua quan sát, đối phương hiển nhiên không phải là người như keo dính thật sự muốn cùng Hạ Lập Nhân chặt đứt, cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì. Cô kỳ thật cũng không rõ, vì cái gì Thẩm Ninh muốn cùng Hạ Lập Nhân chia tay, Liễu Dật là loại người cà lơ phất phơ, cùng anh ta một chỗ đó là lãng phí chính mình đi, người sáng suốt đều chọn Hạ Lập Nhân.
Cô không có điều tra rõ ràng, nhưng đối phương là người có chuyện cũng không nói ra, có lẽ sau khi phiền não giải quyết xong sẽ lại đi tìm Hạ Lập Nhân, cô nhất định phải đem mối hiểm họa này tiêu trừ. Nên chuyện của Thẩm Ninh cô muốn điều tra cặn kẽ, người này cùng Hạ Lập Nhân sống chung bảy năm, nếu cậu quay đầu lại đi tìm Hạ Lập Nhân, chuyện này sẽ rất khó nói.
"Khi nãy em đã nói, mặc kệ anh có yêu cầu gì em cũng đều tận lực thỏa mãn. Anh tốt thì em cũng tốt, anh nếu đã cùng Lập Nhân chia tay cũng đừng có làm phiền anh ấy. Em hôm nay có thể tự mình tới cửa cùng anh nói chuyện là bởi vì em muốn ôn hòa giải quyết chuyện này, cũng vì anh đã cùng Lập Nhân chung sống bảy năm mà nhân nhượng, nếu không đồng ý chỉ có áp dụng biện pháp khác thôi." Hàn Văn Quân không có sợ hãi nói tiếp:"Anh có thể đánh cuộc xem Lập Nhân có thể vì anh mà cùng Hàn gia trở mặt, kỳ thật yêu cầu của em cũng không nhiều, chỉ hi vọng hôn nhân của mình có thể thuận lợi một chút, anh không cần xuất hiện quấy rầy em đã hài lòng, nhường nhịn lẫn nhau sẽ tốt hơn, em tin tưởng thầy Thẩm chắc chắn sẽ không để cho em thất vọng."
"Đúng rồi, đây cũng là ý của dì Diêu, địa chỉ của anh là dì nói cho em biết, nhưng bản thân dì cũng không nghĩ đến em sẽ thay dì đi một chuyến." Khóe miệng của Hàn Văn Quân gợi lên: "Anh sẽ không để cho dì thất vọng a?"
Sắc mặt Thẩm Ninh trở nên rất khó coi, cậu không cần Hàn Văn Quân nhìn cậu thế nào dù sao cô cũng chỉ là người ngoài bé nhỏ không đáng kể, nhưng nếu như là mẹ của Hạ Lập Nhân....
Nhưng rồi cậu liền bật cười, mình đang miên man suy nghĩ cái gì nha, cũng đã quyết định cùng Hạ Lập Nhân chia tay để ý cách nhìn của cha mẹ đối phương chẳng phải thực buồn cười sao.
Trong lòng cậu còn đang suy nghĩ vị trí của mình trong lòng Hạ Lập Nhân như thế nào.
Quên đi, từ hôm nay phải nên bắt đầu cảnh cáo mình đi, nên quên vị trí của mình trong lòng anh ta đi miễn làm cho người ta hiểu lầm không cần thiết, làm cuộc sống của mình thêm phiền toái. Trạng thái thân thể của cậu đã sắp không nhìn không thấy gì cậu cũng không muốn kéo thêm nhiều chuyện, vậy chuyện lúc trước tất cả đều phải giải quyết hết đi.
Hết chương 12.
Lúc trước Hạ Lập Nhân nói Hàn Văn Quân là đứng ở bên này giúp bọn họ, cậu chỉ có thể nói Hạ Lập Nhân quá ngây thơ. Hàn Văn Quân cũng không phải là người buôn bán không cần lợi nhuận, coi như phải giúp người, cũng tuyệt đối sẽ không ra chủ ý ngốc như thế, dù thế nào đi nữa cậu không tin đối phương không toan tính.
"Xin chào, em đến không nói trước thật có lỗi, hôm nay em đến tới gặp anh cũng không biết cách liên lạc trước với anh, không quấy rầy anh chứ?" Đứng ở cửa Hàn Văn Quân cười rất thân thiện, sắc đẹp của cô hoàn mỹ vô khuyết, khí chất cũng tốt, còn nho nhã lễ độ, vừa nhìn là làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Kỳ thật lúc trước Thẩm Ninh đối với Hàn Văn Quân ấn tượng rất tốt, cô xem như là thanh mai trúc mã của Hạ Lập Nhân, tính khí tốt, gia thế cũng đàng hoàng, không có lý do làm cho người ta chán ghét. Nhưng cho đến khi sảy ra chuyện xem mắt này Thẩm Ninh mới hiểu được, vĩnh viễn không thể dùng bề ngoài phán đoán một người.
Hạ Lập Nhân không phải là ví dụ tốt nhất sao, chỉ nhìn bề ngoài ai biết tính cách của anh ta như vậy.
Còn tưởng rằng bên cạnh mình chỉ có Hạ Lập Nhân như vậy, không thể tưởng tượng được lại tới thêm một người, quả nhiên những người xuất thân trong gia đình giàu có cũng không phải ai cũng bình thường.
Nhà này cậu vừa mua không lâu, hôm qua mới vừa dọn đến, theo lý ngoài Liễu Dật ai cũng không biết cậu ở nơi này. Liễu Dật bên phe của cậu, đương nhiên không có khả năng nói cho Hàn Văn Quân biết, vậy thì chỉ có khả năng cô gái này điều tra cậu! Có lẽ không phải thời gian một ngày gần đây mà thôi, nói không chừng cô đã phái người theo dõi cậu từ lâu!
Thẩm Ninh ngẫm lại cảm thấy lông tóc dựng đứng.
"Hàn tiểu thư có chuyện gì sao?" Thẩm Ninh cũng không có ý cho người vào nhà cậu đứng ở cửa cùng Hàn Văn Quân nói chuyện: "Tôi cùng Hàn tiểu thư cũng không có chuyện gì để nói đâu phải không?" Dù thế nào đi nữa cậu cũng đã cùng Hạ Lập Nhân chia tay, hơn nữa cậu cũng không muốn tiếp xúc với người đang điều tra mình, cậu không muốn ứng phó hay nói thêm cái gì.
"Không mời em đi vào sao?" Hàn Văn Quân nhìn vào trong nhà: "Em còn chưa thấy qua tác phẩm mới nhất của thầy Thẩm đâu, anh cho em vào xem sao, có lẽ em sẽ mua nha." Thẩm Ninh tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cũng là họa sĩ có chút danh tiếng, trong vòng ngoài vòng của giới họa sĩ rất nhiều người cũng gọi cậu là thầy Thẩm.
Cách nói này của cô bề ngoài cũng coi như có lễ phép nhưng đối với một người làm nghệ thuật mà nói trắng ra như vậy là có chút khinh nhờn làm nhục. Trong nháy mắt gương mặt Thẩm Ninh trắng bệt, cậu bật người trở về nói: "Hàn tiểu thư mời trở về đi, chỗ này của tôi không có bức tranh nào thích hợp với cô đâu."
"Thật sự không thể mời em đi vào? Coi như em tới cùng anh tán gẫu cũng không được sao? Em có chuyện quan trọng muốn nói có liên quan đến anh, hi vọng thầy Thẩm có thể rút ra một chút thời gian cùng em nói chuyện." Sắc mặt Hàn Văn Quân trước sau như một, nhìn tự tin như là đã định liệu trước mọi chuyện rồi.
Thẩm Ninh sắc mặt rất khó nhìn: "Hàn tiểu thư, ngày hôm qua cô cũng có mặt nên biết tôi cùng Hạ Lập Nhân đã chia tay. Cô không cần tới tìm tôi nói chuyện của anh ta tôi cũng không có hứng thú, cô tìm lộn người rồi." Cậu không rõ, cậu cũng đã cùng Hạ Lập Nhân chia tay cô gái này cũng nhìn thấy lại còn tìm cậu quả thực không hiểu ra sao cả.
"Chỉ có thầy Thẩm một người cho rằng như vậy mà thôi." Hàn Văn Quân cảm thấy Thẩm Ninh nói vậy có chút buồn cười: "Anh cảm thấy Lập Nhân khinh địch có thể buông người đơn giản như vậy sao?"
"Hàn tiểu thư ý của cô là?" Thẩm Ninh nheo mắt lại, cậu quả nhiên không có đoán sai, cô gái này có mưu đồ, cậu và cô không quen thân nhưng Hạ Lập Nhân từ nhỏ cùng cô lớn lên cũng nhìn không ra, cũng thật sự là có mắt như mù mà!
"Em tin thầy Thẩm tuyệt đối hiểu được ý của em khi đến đây." Hàn Văn Quân hành văn gãy gọn: "Em hi vọng anh có thể quyết đoán một chút, anh muốn điều kiện gì em đều có thể thỏa mãn, em chỉ là không hi vọng hôn sự của em và Lập Nhân bị ảnh hưởng, em không phải thực để ý trong lòng anh ấy có người khác, nhưng có chuyện nhất định phải để ý."
"Anh cũng biết, anh ấy có chút bốc đồng, thất thường. Anh nếu đột nhiên làm chút gì đó em đây thật không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì, em không muốn danh dự hai nhà chịu ảnh hưởng, nếu không cũng không phải là kết hôn mà là kết thù."
Hàn Văn Quân nói tới đây còn có ý cảnh cáo: "Cho nên em hi vọng thầy Thẩm có thể cho em một viên thuốc an thần, bằng không đến lúc đó em sẽ làm ra cái gì đến em cũng không biết."
"Cô không sợ tôi nói cho Hạ Lập Nhân sao, cô đang ở đây lừa anh ta." Thẩm Ninh cảm thấy Hàn Văn Quân suy nghĩ vốn thật lợi hại: "Anh ấy nói với tôi cô cùng anh ấy xem mắt chỉ là giả vờ mà thôi, nếu tôi nói cho anh ấy biết hôm nay cô nói với tôi những lời này, cô nói anh ấy sẽ nghĩ như thế nào? Anh ấy có thể nguyện ý tin tưởng ai?"
"Anh sẽ nói sao?" Hàn Văn Quân hoàn toàn không lo lắng chuyện này, lúc trước cô còn tưởng Thẩm Ninh là một người mặt dày mày dạn, nhưng từ ngày hôm qua quan sát, đối phương hiển nhiên không phải là người như keo dính thật sự muốn cùng Hạ Lập Nhân chặt đứt, cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì. Cô kỳ thật cũng không rõ, vì cái gì Thẩm Ninh muốn cùng Hạ Lập Nhân chia tay, Liễu Dật là loại người cà lơ phất phơ, cùng anh ta một chỗ đó là lãng phí chính mình đi, người sáng suốt đều chọn Hạ Lập Nhân.
Cô không có điều tra rõ ràng, nhưng đối phương là người có chuyện cũng không nói ra, có lẽ sau khi phiền não giải quyết xong sẽ lại đi tìm Hạ Lập Nhân, cô nhất định phải đem mối hiểm họa này tiêu trừ. Nên chuyện của Thẩm Ninh cô muốn điều tra cặn kẽ, người này cùng Hạ Lập Nhân sống chung bảy năm, nếu cậu quay đầu lại đi tìm Hạ Lập Nhân, chuyện này sẽ rất khó nói.
"Khi nãy em đã nói, mặc kệ anh có yêu cầu gì em cũng đều tận lực thỏa mãn. Anh tốt thì em cũng tốt, anh nếu đã cùng Lập Nhân chia tay cũng đừng có làm phiền anh ấy. Em hôm nay có thể tự mình tới cửa cùng anh nói chuyện là bởi vì em muốn ôn hòa giải quyết chuyện này, cũng vì anh đã cùng Lập Nhân chung sống bảy năm mà nhân nhượng, nếu không đồng ý chỉ có áp dụng biện pháp khác thôi." Hàn Văn Quân không có sợ hãi nói tiếp:"Anh có thể đánh cuộc xem Lập Nhân có thể vì anh mà cùng Hàn gia trở mặt, kỳ thật yêu cầu của em cũng không nhiều, chỉ hi vọng hôn nhân của mình có thể thuận lợi một chút, anh không cần xuất hiện quấy rầy em đã hài lòng, nhường nhịn lẫn nhau sẽ tốt hơn, em tin tưởng thầy Thẩm chắc chắn sẽ không để cho em thất vọng."
"Đúng rồi, đây cũng là ý của dì Diêu, địa chỉ của anh là dì nói cho em biết, nhưng bản thân dì cũng không nghĩ đến em sẽ thay dì đi một chuyến." Khóe miệng của Hàn Văn Quân gợi lên: "Anh sẽ không để cho dì thất vọng a?"
Sắc mặt Thẩm Ninh trở nên rất khó coi, cậu không cần Hàn Văn Quân nhìn cậu thế nào dù sao cô cũng chỉ là người ngoài bé nhỏ không đáng kể, nhưng nếu như là mẹ của Hạ Lập Nhân....
Nhưng rồi cậu liền bật cười, mình đang miên man suy nghĩ cái gì nha, cũng đã quyết định cùng Hạ Lập Nhân chia tay để ý cách nhìn của cha mẹ đối phương chẳng phải thực buồn cười sao.
Trong lòng cậu còn đang suy nghĩ vị trí của mình trong lòng Hạ Lập Nhân như thế nào.
Quên đi, từ hôm nay phải nên bắt đầu cảnh cáo mình đi, nên quên vị trí của mình trong lòng anh ta đi miễn làm cho người ta hiểu lầm không cần thiết, làm cuộc sống của mình thêm phiền toái. Trạng thái thân thể của cậu đã sắp không nhìn không thấy gì cậu cũng không muốn kéo thêm nhiều chuyện, vậy chuyện lúc trước tất cả đều phải giải quyết hết đi.
Hết chương 12.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất