Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 58
"Tôi cảm thấy mấy bức này tốt hơn." Hạ Lập Nhân ở trong phòng vẽ tranh tạm thời của Tiết Mạch đi tới đi lui, xem tác phẩm gần đây của Tiết Mạch.
"Nhưng là......" Tiết Mạch bộ dạng có chút khó khăn, "Mấy cái này chỉ là vẽ mô phỏng."
"Tôi thích mấy bức này hơn." Hạ Lập Nhân cầm lấy một bức chăm chú nhìn, "Màu sắc rất tốt, mặc dù tôi cũng không quá hiểu bức tranh, nhưng tôi cảm thấ mấy bức này rất không tệ."
"Hạ tiên sinh anh thật sự rất thích thầy Thẩm, tranh của thầy ấy màu sắc phần lớn đều rất phong phú." Tiết Mạch phong cách có chút phức tạp, mấy bức tranh của hắn được Hạ Lập Nhân khen ngợi đều là mô phỏng theo phong cách cảu Thẩm Ninh vẽ, lần trước hài lòng cũng là phong cách bắt chước Thẩm Ninh, nhưng cũng không phải quá rõ ràng, Hạ Lập Nhân hôm nay lại khen mấy bức khá rõ ràng.
"Tôi lúc trước không phải đã nói rồi sao, cậu ấy rất có tài hoa, tôi rất thưởng thức cậu ấy." Hạ Lập Nhân nhìn về phía Tiết Mạch, "Cậu cũng không phải fan của cậu ấy sao, vài bức tranh vẽ có chút tương tự, tôi cảm thấy so với phong cách trước đây của cậu tốt hơn, cậu sẽ hồng."
"...... Tôi nếu vẫn như cũ kiên trì phong cách của mình, Hạ tiên sinh anh sẽ không vui sao?" Tiết Mạch hỏi tới cực kỳ dè dặt.
"Sẽ không." Hạ Lập Nhân đặt bức tranh xuống cười một cái với Tiết Mạch, "Chỉ cần cậu có thể kiếm tiền là tốt rồi, tôi đi trước, cậu từ từ vẽ."
Tiết Mạch: "......"
"Chờ một chút!" Tiết Mạch đột nhiên gọi Hạ Lập Nhân lại.
"Sao thế?" Hạ Lập Nhân nhìn đồng hồ, hiển nhiên hắn sẽ còn có an bài.
Tiết Mạch có chút ấp úng, "Tôi...... tôi gần đây xem tin tức, mấy phóng viên viết lung tung rất nhiều thứ, tôi......"
"Tôi cũng biết, đây không phải rất tốt sao, coi như thay cậu làm quảng cáo, nếu suôn sẻ tôi sẽ sắp xếp triển lãm tranh cho cậu vào cuối năm, cho nên hi vọng cậu không để tôi thất vọng." Lời này của Hạ Lập Nhân nói tới có chút ý vị thâm trường.
Hạ Lập Nhân sau khi đi Tiết Mạch một mình ngồi ở phòng vẽ tranh ngẩn người, hắn hiện tại có chút tìm không được tâm tư Hạ Lập Nhân, thật sự chỉ là muốn lăng xê hắn hay là đối với hắn hơi có chút hảo cảm?
Một chút hảo cảm cũng không có đó là không có khả năng đi? Trên thế giới có nhiều họa sĩ như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác muốn lăng xê hắn không lăng xê người khác chứ.
Tiết Mạch cầm lấy bức tranh Hạ Lập Nhân vừa mới nói thích nhìn lại nhìn, hồi đó ban đầu quen biết với Hạ Lập Nhân cũng là bởi vì Thẩm Ninh, đó đều là buột miệng, hắn không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy.
Nhưng là bây giờ có một vấn đề, Hạ Lập Nhân mặc dù tỏ rõ cùng Thẩm Ninh rất trong sáng, chỉ là thưởng thức tài hoa của đối phương, nhưng nói gần nói xa đều để lộ ra đối với Thẩm Ninh nhớ mãi không quên, cũng thích mấy bức tranh mô phỏng của mình hơn.
Làm một hoạ sĩ, dĩ nhiên hi vọng bức tranh phong cách của mình được yêu thích và hoan nghênh hơn, bắt chước phong cách người khác luôn là kém cỏi, khăng khăng chính mình có thể nhìn qua khá có đạo đức, nhưng Tiết Mạch lo lắng sẽ khiến Hạ Lập Nhân ghét, đối phương đều tỏ ý rõ phương hướng hắn vẽ như vậy, hắn cứng rắn muốn đối nghịch hình như có chút không biết điều.
Tiết Mạch do dự, hắn rốt cuộc có nên tạm thời thỏa hiệp hay không.
Nếu không trước tiên gọi điện thoại cho người kia đi......
Tiết Mạch đứng dậy đóng cửa phòng vẽ tranh lại, sau đó gọi một cú điện thoại, hắn cần tìm người thương lượng chuyện này.
Kết quả xin giúp đỡ không ngoài dự liệu của hắn, đối phương đổ ập xuống chính là một trận mắng chửi!
"Cậu có phải dùng thuốc màu nhiều quá trong đều toàn là thuốc màu rồi hay không? Cậu xem cậu là ai? Nếu như Hạ Lập Nhân không thích cậu, cậu liền cái gì cũng không phải! Cậu hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là làm cho anh ấy vui vẻ, các cậu biết thời gian còn ngắn, anh ấy không quên được Thẩm Ninh là rất bình thường, cậu không nắm lấy cơ hội coi như xong, còn cở đây thương lượng với tôi như thế nào khiến anh ấy phiền chán, cậu là đầu bị nước vào hả?"
"Tôi......" Tiết Mạch muốn giải thích hai câu.
"Tính tình của anh ấy không tốt, kiên nhẫn cũng phi thường có hạn, cậu trước đây công việc làm tới rất tốt, không nên vào lúc này thất bại trong gang tấc, chỉ cần cậu kiên trì, một ngày nào đó có thể thay thế được Thẩm Ninh, đến lúc đó cậu muốn làm gì cũng được, cần gì vì tình cảm nhất thời vứt bỏ tiền đồ tương lai tốt đẹp, cậu có phải ngu hay không a?"
"...... Tôi biết rồi." Tiết Mạch hít sâu một hơi, "Tôi biết nên làm như thế nào rồi."
"Vậy thì tốt, sau này chuyện như vậy cũng đừng gọi điện thoại tới hỏi nữa, kẻ ngu đều phải biết làm như thế nào! Ọe —" Đầu bên kia điện thoại đột nhiên xuất hiện thanh âm nôn khan.
Tiết Mạch bị sợ giật mình, "Cô làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không sao, tôi cúp, cứ như vậy đi, có việc sẽ liên lạc lại."
"Ọe —" Hàn Văn Quân vọt tới bệ rửa mặt trong phòng tắm nôn khan, điện thoại di động bị cô ta ném vào trên giường trong phòng ngủ.
Không phun ra cái gì cả, nhưng chính là buồn nôn, thân thể các loại không thoải mái, cô ta dùng nước súc súc miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
(Ối con hãm lờ ám quẻ này =.=)
Người trong gương sắc mặt trắng bệch, da dẻ chút chút nào sáng bóng, khuôn mặt gầy hơn trước kia rất nhiều, mắt vô thần, đáy mắt có quầng thâm thật sâu, môi rất khô, giống như tùy thời liền muốn nứt ra, nhưng bây giờ là mùa hè, căn bản không phải mùa khô hanh.
Hàn Văn Quân gần đây trải qua rất không tốt, cô ta ban đầu chuyển ra ngoài cũng coi như thoải mái, cuộc sống độc thân mặc dù rất cô đơn, nhưng cũng rất thanh tĩnh, không có chuyện đáng ghét quấn lấy, cô ta duy nhất nghĩ đến chính là Thẩm Ninh.
Sau đó cô ta phát hiện vận tốt của mình tới, cô ta có một ngày đột nhiên nhận được một chuyển phát nhanh nặc danh, mở ra vừa nhìn, bên trong là tư liệu của Tiết Mạch, cũng cung cấp phương thức liên lạc của Tiết Mạch. Phần tài liệu này rất cặn kẽ, cặn kẽ tới mức Hàn Văn Quân vừa nhìn cũng biết lợi dụng như thế nào.
Cô ta không biết là ai đang giúp cô ta, cũng không biết đối phương là mục đích gì, cô ta suy đoán hơn phân nửa cũng là kẻ thù của Thẩm Ninh đi, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cô ta chỉ cần động động miệng lưỡi là có thể thu thập Thẩm Ninh, cớ sao mà không làm.
Cô ta và Hạ Lập Nhân bạn bè nhiều năm như vậy, nghe đối phương kể qua vô số chuyện về Thẩm Ninh, cho nên hắn đối với sở thích thói quen của Thẩm Ninh so với ai khác đều rõ ràng hơn, cái này đối với Tiết Mạch phi thường hữu dụng.
Nếu Hạ Lập Nhân còn không thể quên được Thẩm Ninh, vậy liền để Tiết Mạch giả làm fan của Thẩm Ninh, đây là buột miệng cực tốt, sự thật chứng minh, chủ ý này quả thực rất dễ thành công, cái này cũng khiến Tiết Mạch từ đó về sau đối với Hàn Văn Quân nói gì nghe nấy.
Nhưng cao hứng chưa được mấy ngày, Hàn Văn Quân phát hiện mình mang thai, từ thời kỳ sinh lý lần trước có thể tính toán, đứa bé này là kết quả lần trước bị Liễu Kiệt cường bạo.
Từ đây về sao cơn ác mộng của Hàn Văn Quân đã tới rồi, cô ta sợ đứa bé này, đây là vết nhơ của cô ta, cô ta hận không thể giết chết Liễu Kiệt, như thế nào lại nguyện ý mang thai con của hắn, nhưng cô ta lại không dám phá thai, cô ta sợ bị người phát hiện bị vạch trần, đây đối với cô ta mà nói là scandal, là khuất nhục, cô ta không muốn để cho bất cứ kẻ nào biết.
Cô ta sợ bị người khác biết bí mật của cô ta thậm chí liền sa thải bảo mẫu, vốn là nôn nghén rất lợi hại, hơn nữa nhân tố trong lòng, hiện tại cộng thêm không có ai hảo hảo chiếu cố, cuộc sống của Hàn Văn Quân là trải qua đặc biệt thê thảm, cô ta nhìn mình trong gương có kích động muốn khóc.
Tại sao tất cả bất hạnh đều phát sinh trên người cô, bị nam nhân đáng ghét cường bạo còn mang thai, cô ta thậm chí cũng không dám đi làm rớt nghiệt chủng này!
Cô ta không dám thương lượng với người trong nhà, đặc biệt là mẹ mình, lúc trước chính là nghe lời mẹ mình kết hôn với Liễu Kiệt, chịu thua thiệt mới biết được, cho dù là mẹ ruột của mình, cũng không nhất định là thật sự suy nghĩ vì con gái của mình, ai cũng không thể tin, có thể tin tưởng chỉ có một mình mình mà thôi.
......
Liễu Dật mặc dù đáp ứng Thẩm Ninh liên lạc với Fukushima Kenzo, hắn cũng thật sự liên hệ rồi, nhưng đáp án đối phương cho vẫn giống như cũ, cự tuyệt tiến hành giải phẫu cho Thẩm Ninh, một năm trước đã cự tuyệt, huống chi là hiện tại bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
Một lần không được, tiếp tục cầu xin lần thứ hai, vẫn như cũ là không được.
Thời điểm lần thứ 3 Liễu Dật đã không có hy vọng gì, hắn cảm thấy đối phương khẳng định đã rất không bình tĩnh, hắn đây hoàn toàn là làm người khác khó chịu, mặt dày mày dạn dính lấy.
Ôm tâm thái thử một lần cuối cùng bấm điện thoại cho trợ lý của Fukushima Kenzo, Liễu Dật đã làm tốt chuẩn bị bị trợ lý kia nhạt nhẽo cự tuyệt.
"Xin chào." Đầu bên kia điện thoại xuất hiện cũng không phải là thanh âm của trợ lý, trợ lý kia luôn nói tiếng Anh, người này nói chính là tiếng Trung, mặc dù nói rất tệ, nhưng Liễu Dật sẽ không quên, đây là thanh âm của chính Fukushima Kenzo!
"Xin chào, Fukushima tiên sinh." Liễu Dật chớp chớp mắt, đây chính là hiệu quả của ba lần đến mời (*) trong truyền thuyết sao? Đối phương khẳng định không phải là cự tuyệt hắn, bằng không khẳng định trực tiếp để cho trợ lý giải quyết, có thể tự mình nghe điện thoại, còn nói tiếng Trung với hắn, nhất định là có thể xoay chuyển rồi!
((*) truyền thuyết "ba lần đến mời": Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được)
Bất quá kết quả hơi có chút chênh lệch so với tưởng tượng của hắn, Fukushima Kenzo liền sẽ một hai câu tiếng Trung, còn lại đều là tiếng Anh, hắn đáp ứng làm giải phẫu, bất quá không phải là hắn mổ chính, là một học sinh khác của thầy giáo hắn, cũng chính là sư đệ mổ chính trong truyền thuyết.
Liễu Dật vẫn là lần đầu tiên biết Fukushima Kenzo có thầy giáo, được rồi, có lẽ hắn kiến thức nông cạn, trên con đường học thuật làm nghiên cứu luôn sẽ có một hai người thầy.
Để cho thầy mổ chính nghe tới cũng không sai, nhưng sư đệ là cái quỷ gì?!
Fukushima Kenzo là người có đại vị nhất của khoa não, phi thường nổi danh, Liễu Dật chưa từng có nghe nói qua hắn có sư đệ nào, từ chỗ nào lòi ra?!
Không phải là hắn không tin đề cử của Fukushima Kenzo, chỉ là phẫu thuật lớn như vậy không phải là chuyện đùa, hắn không muốn để cho Thẩm Ninh mạo hiểm lớn hơn nữa.
Bất quá Fukushima Kenzo rất nhiệt tình, hắn tỏ vẻ sẽ ở Nhật Bản chờ Liễu Dật và Thẩm Ninh đến, cũng liên tục bảo đảm kỹ thuật của người hắn đề cử tuyệt đối rất ok, kỹ thuật tốt hơn chính hắn.
Liễu Dật mặc dù không quá tin tưởng, nhưng là từ tò mò vẫn hỏi tên đối phương, hắn cũng muốn hảo hảo nghe một chút, cả thế giới bây giờ còn có thể tìm được bác sĩ khoa não danh khí lớn hơn Fukushima Kenzo sao?
"." Fukushima Kenzo báo tên của đối phương.
"Maynard?" Liễu Dật cau mày, cái tên này nghe cảm giác là người Đức, sao cảm giác có chút quen tai a, hộ là Beethoven? Tên là cái gì......
Maynard...... Maynard...... Maynard? Ha ha ha ha ha ha...... Sẽ không trùng hợp như vậy, đoán chừng chính là tên vừa vặn giống nhau đi.
Bất quá để ngừa vạn nhất vẫn là hỏi lại đi, Liễu Dật miêu tả chiều cao bộ dáng các kiểu của Maynard.
Fukushima Kenzo có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Liễu Dật thế nhưng biết Maynard, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Maynard quyết định làm giải phẫu?
"Bang!" Liễu Dật bị dọa tới mức điện thoại đều rớt xuống đất rồi!
"Nhưng là......" Tiết Mạch bộ dạng có chút khó khăn, "Mấy cái này chỉ là vẽ mô phỏng."
"Tôi thích mấy bức này hơn." Hạ Lập Nhân cầm lấy một bức chăm chú nhìn, "Màu sắc rất tốt, mặc dù tôi cũng không quá hiểu bức tranh, nhưng tôi cảm thấ mấy bức này rất không tệ."
"Hạ tiên sinh anh thật sự rất thích thầy Thẩm, tranh của thầy ấy màu sắc phần lớn đều rất phong phú." Tiết Mạch phong cách có chút phức tạp, mấy bức tranh của hắn được Hạ Lập Nhân khen ngợi đều là mô phỏng theo phong cách cảu Thẩm Ninh vẽ, lần trước hài lòng cũng là phong cách bắt chước Thẩm Ninh, nhưng cũng không phải quá rõ ràng, Hạ Lập Nhân hôm nay lại khen mấy bức khá rõ ràng.
"Tôi lúc trước không phải đã nói rồi sao, cậu ấy rất có tài hoa, tôi rất thưởng thức cậu ấy." Hạ Lập Nhân nhìn về phía Tiết Mạch, "Cậu cũng không phải fan của cậu ấy sao, vài bức tranh vẽ có chút tương tự, tôi cảm thấy so với phong cách trước đây của cậu tốt hơn, cậu sẽ hồng."
"...... Tôi nếu vẫn như cũ kiên trì phong cách của mình, Hạ tiên sinh anh sẽ không vui sao?" Tiết Mạch hỏi tới cực kỳ dè dặt.
"Sẽ không." Hạ Lập Nhân đặt bức tranh xuống cười một cái với Tiết Mạch, "Chỉ cần cậu có thể kiếm tiền là tốt rồi, tôi đi trước, cậu từ từ vẽ."
Tiết Mạch: "......"
"Chờ một chút!" Tiết Mạch đột nhiên gọi Hạ Lập Nhân lại.
"Sao thế?" Hạ Lập Nhân nhìn đồng hồ, hiển nhiên hắn sẽ còn có an bài.
Tiết Mạch có chút ấp úng, "Tôi...... tôi gần đây xem tin tức, mấy phóng viên viết lung tung rất nhiều thứ, tôi......"
"Tôi cũng biết, đây không phải rất tốt sao, coi như thay cậu làm quảng cáo, nếu suôn sẻ tôi sẽ sắp xếp triển lãm tranh cho cậu vào cuối năm, cho nên hi vọng cậu không để tôi thất vọng." Lời này của Hạ Lập Nhân nói tới có chút ý vị thâm trường.
Hạ Lập Nhân sau khi đi Tiết Mạch một mình ngồi ở phòng vẽ tranh ngẩn người, hắn hiện tại có chút tìm không được tâm tư Hạ Lập Nhân, thật sự chỉ là muốn lăng xê hắn hay là đối với hắn hơi có chút hảo cảm?
Một chút hảo cảm cũng không có đó là không có khả năng đi? Trên thế giới có nhiều họa sĩ như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác muốn lăng xê hắn không lăng xê người khác chứ.
Tiết Mạch cầm lấy bức tranh Hạ Lập Nhân vừa mới nói thích nhìn lại nhìn, hồi đó ban đầu quen biết với Hạ Lập Nhân cũng là bởi vì Thẩm Ninh, đó đều là buột miệng, hắn không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy.
Nhưng là bây giờ có một vấn đề, Hạ Lập Nhân mặc dù tỏ rõ cùng Thẩm Ninh rất trong sáng, chỉ là thưởng thức tài hoa của đối phương, nhưng nói gần nói xa đều để lộ ra đối với Thẩm Ninh nhớ mãi không quên, cũng thích mấy bức tranh mô phỏng của mình hơn.
Làm một hoạ sĩ, dĩ nhiên hi vọng bức tranh phong cách của mình được yêu thích và hoan nghênh hơn, bắt chước phong cách người khác luôn là kém cỏi, khăng khăng chính mình có thể nhìn qua khá có đạo đức, nhưng Tiết Mạch lo lắng sẽ khiến Hạ Lập Nhân ghét, đối phương đều tỏ ý rõ phương hướng hắn vẽ như vậy, hắn cứng rắn muốn đối nghịch hình như có chút không biết điều.
Tiết Mạch do dự, hắn rốt cuộc có nên tạm thời thỏa hiệp hay không.
Nếu không trước tiên gọi điện thoại cho người kia đi......
Tiết Mạch đứng dậy đóng cửa phòng vẽ tranh lại, sau đó gọi một cú điện thoại, hắn cần tìm người thương lượng chuyện này.
Kết quả xin giúp đỡ không ngoài dự liệu của hắn, đối phương đổ ập xuống chính là một trận mắng chửi!
"Cậu có phải dùng thuốc màu nhiều quá trong đều toàn là thuốc màu rồi hay không? Cậu xem cậu là ai? Nếu như Hạ Lập Nhân không thích cậu, cậu liền cái gì cũng không phải! Cậu hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là làm cho anh ấy vui vẻ, các cậu biết thời gian còn ngắn, anh ấy không quên được Thẩm Ninh là rất bình thường, cậu không nắm lấy cơ hội coi như xong, còn cở đây thương lượng với tôi như thế nào khiến anh ấy phiền chán, cậu là đầu bị nước vào hả?"
"Tôi......" Tiết Mạch muốn giải thích hai câu.
"Tính tình của anh ấy không tốt, kiên nhẫn cũng phi thường có hạn, cậu trước đây công việc làm tới rất tốt, không nên vào lúc này thất bại trong gang tấc, chỉ cần cậu kiên trì, một ngày nào đó có thể thay thế được Thẩm Ninh, đến lúc đó cậu muốn làm gì cũng được, cần gì vì tình cảm nhất thời vứt bỏ tiền đồ tương lai tốt đẹp, cậu có phải ngu hay không a?"
"...... Tôi biết rồi." Tiết Mạch hít sâu một hơi, "Tôi biết nên làm như thế nào rồi."
"Vậy thì tốt, sau này chuyện như vậy cũng đừng gọi điện thoại tới hỏi nữa, kẻ ngu đều phải biết làm như thế nào! Ọe —" Đầu bên kia điện thoại đột nhiên xuất hiện thanh âm nôn khan.
Tiết Mạch bị sợ giật mình, "Cô làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không sao, tôi cúp, cứ như vậy đi, có việc sẽ liên lạc lại."
"Ọe —" Hàn Văn Quân vọt tới bệ rửa mặt trong phòng tắm nôn khan, điện thoại di động bị cô ta ném vào trên giường trong phòng ngủ.
Không phun ra cái gì cả, nhưng chính là buồn nôn, thân thể các loại không thoải mái, cô ta dùng nước súc súc miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
(Ối con hãm lờ ám quẻ này =.=)
Người trong gương sắc mặt trắng bệch, da dẻ chút chút nào sáng bóng, khuôn mặt gầy hơn trước kia rất nhiều, mắt vô thần, đáy mắt có quầng thâm thật sâu, môi rất khô, giống như tùy thời liền muốn nứt ra, nhưng bây giờ là mùa hè, căn bản không phải mùa khô hanh.
Hàn Văn Quân gần đây trải qua rất không tốt, cô ta ban đầu chuyển ra ngoài cũng coi như thoải mái, cuộc sống độc thân mặc dù rất cô đơn, nhưng cũng rất thanh tĩnh, không có chuyện đáng ghét quấn lấy, cô ta duy nhất nghĩ đến chính là Thẩm Ninh.
Sau đó cô ta phát hiện vận tốt của mình tới, cô ta có một ngày đột nhiên nhận được một chuyển phát nhanh nặc danh, mở ra vừa nhìn, bên trong là tư liệu của Tiết Mạch, cũng cung cấp phương thức liên lạc của Tiết Mạch. Phần tài liệu này rất cặn kẽ, cặn kẽ tới mức Hàn Văn Quân vừa nhìn cũng biết lợi dụng như thế nào.
Cô ta không biết là ai đang giúp cô ta, cũng không biết đối phương là mục đích gì, cô ta suy đoán hơn phân nửa cũng là kẻ thù của Thẩm Ninh đi, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cô ta chỉ cần động động miệng lưỡi là có thể thu thập Thẩm Ninh, cớ sao mà không làm.
Cô ta và Hạ Lập Nhân bạn bè nhiều năm như vậy, nghe đối phương kể qua vô số chuyện về Thẩm Ninh, cho nên hắn đối với sở thích thói quen của Thẩm Ninh so với ai khác đều rõ ràng hơn, cái này đối với Tiết Mạch phi thường hữu dụng.
Nếu Hạ Lập Nhân còn không thể quên được Thẩm Ninh, vậy liền để Tiết Mạch giả làm fan của Thẩm Ninh, đây là buột miệng cực tốt, sự thật chứng minh, chủ ý này quả thực rất dễ thành công, cái này cũng khiến Tiết Mạch từ đó về sau đối với Hàn Văn Quân nói gì nghe nấy.
Nhưng cao hứng chưa được mấy ngày, Hàn Văn Quân phát hiện mình mang thai, từ thời kỳ sinh lý lần trước có thể tính toán, đứa bé này là kết quả lần trước bị Liễu Kiệt cường bạo.
Từ đây về sao cơn ác mộng của Hàn Văn Quân đã tới rồi, cô ta sợ đứa bé này, đây là vết nhơ của cô ta, cô ta hận không thể giết chết Liễu Kiệt, như thế nào lại nguyện ý mang thai con của hắn, nhưng cô ta lại không dám phá thai, cô ta sợ bị người phát hiện bị vạch trần, đây đối với cô ta mà nói là scandal, là khuất nhục, cô ta không muốn để cho bất cứ kẻ nào biết.
Cô ta sợ bị người khác biết bí mật của cô ta thậm chí liền sa thải bảo mẫu, vốn là nôn nghén rất lợi hại, hơn nữa nhân tố trong lòng, hiện tại cộng thêm không có ai hảo hảo chiếu cố, cuộc sống của Hàn Văn Quân là trải qua đặc biệt thê thảm, cô ta nhìn mình trong gương có kích động muốn khóc.
Tại sao tất cả bất hạnh đều phát sinh trên người cô, bị nam nhân đáng ghét cường bạo còn mang thai, cô ta thậm chí cũng không dám đi làm rớt nghiệt chủng này!
Cô ta không dám thương lượng với người trong nhà, đặc biệt là mẹ mình, lúc trước chính là nghe lời mẹ mình kết hôn với Liễu Kiệt, chịu thua thiệt mới biết được, cho dù là mẹ ruột của mình, cũng không nhất định là thật sự suy nghĩ vì con gái của mình, ai cũng không thể tin, có thể tin tưởng chỉ có một mình mình mà thôi.
......
Liễu Dật mặc dù đáp ứng Thẩm Ninh liên lạc với Fukushima Kenzo, hắn cũng thật sự liên hệ rồi, nhưng đáp án đối phương cho vẫn giống như cũ, cự tuyệt tiến hành giải phẫu cho Thẩm Ninh, một năm trước đã cự tuyệt, huống chi là hiện tại bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
Một lần không được, tiếp tục cầu xin lần thứ hai, vẫn như cũ là không được.
Thời điểm lần thứ 3 Liễu Dật đã không có hy vọng gì, hắn cảm thấy đối phương khẳng định đã rất không bình tĩnh, hắn đây hoàn toàn là làm người khác khó chịu, mặt dày mày dạn dính lấy.
Ôm tâm thái thử một lần cuối cùng bấm điện thoại cho trợ lý của Fukushima Kenzo, Liễu Dật đã làm tốt chuẩn bị bị trợ lý kia nhạt nhẽo cự tuyệt.
"Xin chào." Đầu bên kia điện thoại xuất hiện cũng không phải là thanh âm của trợ lý, trợ lý kia luôn nói tiếng Anh, người này nói chính là tiếng Trung, mặc dù nói rất tệ, nhưng Liễu Dật sẽ không quên, đây là thanh âm của chính Fukushima Kenzo!
"Xin chào, Fukushima tiên sinh." Liễu Dật chớp chớp mắt, đây chính là hiệu quả của ba lần đến mời (*) trong truyền thuyết sao? Đối phương khẳng định không phải là cự tuyệt hắn, bằng không khẳng định trực tiếp để cho trợ lý giải quyết, có thể tự mình nghe điện thoại, còn nói tiếng Trung với hắn, nhất định là có thể xoay chuyển rồi!
((*) truyền thuyết "ba lần đến mời": Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được)
Bất quá kết quả hơi có chút chênh lệch so với tưởng tượng của hắn, Fukushima Kenzo liền sẽ một hai câu tiếng Trung, còn lại đều là tiếng Anh, hắn đáp ứng làm giải phẫu, bất quá không phải là hắn mổ chính, là một học sinh khác của thầy giáo hắn, cũng chính là sư đệ mổ chính trong truyền thuyết.
Liễu Dật vẫn là lần đầu tiên biết Fukushima Kenzo có thầy giáo, được rồi, có lẽ hắn kiến thức nông cạn, trên con đường học thuật làm nghiên cứu luôn sẽ có một hai người thầy.
Để cho thầy mổ chính nghe tới cũng không sai, nhưng sư đệ là cái quỷ gì?!
Fukushima Kenzo là người có đại vị nhất của khoa não, phi thường nổi danh, Liễu Dật chưa từng có nghe nói qua hắn có sư đệ nào, từ chỗ nào lòi ra?!
Không phải là hắn không tin đề cử của Fukushima Kenzo, chỉ là phẫu thuật lớn như vậy không phải là chuyện đùa, hắn không muốn để cho Thẩm Ninh mạo hiểm lớn hơn nữa.
Bất quá Fukushima Kenzo rất nhiệt tình, hắn tỏ vẻ sẽ ở Nhật Bản chờ Liễu Dật và Thẩm Ninh đến, cũng liên tục bảo đảm kỹ thuật của người hắn đề cử tuyệt đối rất ok, kỹ thuật tốt hơn chính hắn.
Liễu Dật mặc dù không quá tin tưởng, nhưng là từ tò mò vẫn hỏi tên đối phương, hắn cũng muốn hảo hảo nghe một chút, cả thế giới bây giờ còn có thể tìm được bác sĩ khoa não danh khí lớn hơn Fukushima Kenzo sao?
"." Fukushima Kenzo báo tên của đối phương.
"Maynard?" Liễu Dật cau mày, cái tên này nghe cảm giác là người Đức, sao cảm giác có chút quen tai a, hộ là Beethoven? Tên là cái gì......
Maynard...... Maynard...... Maynard? Ha ha ha ha ha ha...... Sẽ không trùng hợp như vậy, đoán chừng chính là tên vừa vặn giống nhau đi.
Bất quá để ngừa vạn nhất vẫn là hỏi lại đi, Liễu Dật miêu tả chiều cao bộ dáng các kiểu của Maynard.
Fukushima Kenzo có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Liễu Dật thế nhưng biết Maynard, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Maynard quyết định làm giải phẫu?
"Bang!" Liễu Dật bị dọa tới mức điện thoại đều rớt xuống đất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất