Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 72
Ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, lời này là Liễu Dật nói, bất quá lúc làm chủ ý thật sự nghĩ ra được hắn cảm giác mình có chút phương (*).
((*) "phương" trong trường hợp này = sợ, hoảng sợ; cách đọc của hai từ này gần giống nhau: từ "phương 方" đọc là [fāng], từ "sợ 慌" đọc là [huang], cái này do khẩu âm địa phương)
Nhìn Phó A Bảo bộ dạng hết sức phấn khởi hắn len lén nhỏ giọng hỏi Trịnh Cảnh Đồng: "...... Vị này nhà cậu thật sự không sao chứ? Cậu ban đầu rốt cục như thế nào thượng cậu ấy? Cậu ấy loại chủ ý này cũng có thể nghĩ ra, cậu không sợ cậu ấy ngày nào đó tới thật a? Tôi nói với cậu, cậu ấy cái trạng thái này rất nguy hiểm, tôi cảm thấy an toàn nhân sinh của cậu không có đảm bảo a."
Trịnh Cảnh Đồng mặt không chút thay đổi nhìn Liễu Dật: "Cậu đối với A Bảo nhà tôi rốt cuộc là có bao ý kiến a, rất chĩa mũi nhọn vào em ấy mà."
"Ok, tôi câm miệng." Liễu Dật mở mở tay, là hắn mặn ăn củ cải nhạt lo nghĩ (*), chính chủ đây đều không để ý, hắn để ý cái rắm a, đây chính là trời sinh một cặp trong truyền thuyết đi, một não tàn thì phải phối với một thành viên của hội yêu thương người tàn tật, nói chính là đôi của Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng, hắn hảo hảo làm quần chúng vây xem là được rồi.
((*) câu này nghĩa đen là: lúc muối củ cải nhất định phải thêm nhiều muối, như vậy có thể để lâu, không dễ hỏng, nhưng nếu bỏ ít muối sẽ phải thường xuyên lo nghĩ có thể hỏng biến chất hay không. Câu này nghĩa bóng là để chỉ người thích chõ mõm vào chuyện của người khác mà chưa hiểu rõ, ở đó mà lo nghĩ lung tung, giúp hóa phiền; hoặc để chỉ người hay quản nhiều chuyện không được người khác ưa)
Thẩm Ninh không biết bí mật của mình bị người khác phát hiện, anh đang kiên nhẫn chờ giải phẫu, tới Nhật Bản đã nhiều ngày, anh còn chưa có nhận được tin tức phẫu thuật xác thực, team điều trị của Maynard còn đang ở bên trong sắp xếp, cụ thể lúc nào có thể tiến hành giải phẫu vẫn không không được.
Sau đó trong quá trình anh chờ đợi, xảy ra một nhạc đệm nhỏ.
Được rồi, đối với Thẩm Ninh mà nói phải là nhạc đệm lớn.
Ngoại trừ mấy ngày đi chơi với Liễu Dật, bình thường Thẩm Ninh để ở một bệnh viện tư nhân ở Kyoto, đó là bệnh viện của Fukushima Kenzo, sau lưng là do tập đoàn tài chính gia tộc của Maynard chống đỡ, danh tiếng phi thường tốt, cộng thêm danh tiếng của Fukushima Kenzo ở phương diện giải phẫu ngoại khoa não, bệnh viện này của hắn rất nhiều người chen lấn muốn vào, phần lớn đều có tiền có thế tới, nhiều tiền, liền muốn tới bệnh viện tốt nhất tiếp nhận trị liệu.
Bất quá bệnh viện tư nhân nói là bệnh viện, kỳ thực chủ yếu nhất không phải là tổ chức như bệnh viện, theo khuôn mẫu là cơ sở nghiên cứu cá nhân của Fukushima Kenzo, số lượng bệnh nhân cũng không phải quá nhiều, hơn nữa phần lớn đều là cá nhân liên quan.
Thẩm Ninh chính là một trong những cá nhân liên qua.
Phòng bệnh của anh phi thường xa hoa, thiết bị cần có đều đầy đủ, nhưng là thiết kế rất tốt, sẽ không có cảm giác kinh khủng của bệnh viện, hình thức kiểu Nhật và kiểu phương Tây kết hợp, rất phong nhã, mở cửa sổ ra còn có thể nhìn thấy phong cảnh rất tuyệt, đình viện là mời nhà thiết kế nổi tiếng, cùng là một cái đình viện, ở phòng khác nhau có thể cảnh sắc khác nhau.
Mặc dù Thẩm Ninh không nhìn thấy.
Vốn gian phòng này là Thẩm Ninh ở một mình, tiền anh khám bệnh nằm viện vẫn là có, mặc dù là cá nhân liên qua, tiền nên trả anh nhưng một phân sẽ không thiếu, anh có năng lực chống đỡ, hoàn toàn có thể ở phòng bệnh tốt nhất, dùng thiết bị tốt nhất, uống thuốc tốt nhất.
Nhưng người của bệnh viện đột nhiên nói cho anh biết, nói là bởi vì tình huống đặc biệt, hai ngày này số lượng bệnh nhân đột nhiên tăng nhiều, phòng bệnh không đủ dùng, hỏi anh có thể cùng một bệnh nhân khác chấp nhận ở vài ngày hay không, phía bệnh viện đảm bảo, đối phương tuyệt đối là một bệnh nhân có tu dưỡng, đối phương là một vị người Trung Quốc.
Nếu là người Nhật Bản hoặc là người những quốc gia khác Thẩm Ninh có thể sẽ chần chờ, anh quen ngủ một mình, bên cạnh đột nhiên có thêm người sẽ cảm giác rất kỳ quái, nhưng đối phương là người Trung Quốc, nói như thế nào cũng là đồng bào, cùng nhau chen chúc một chút cũng không phải là không thể tạm thời, dù sao phòng lớn như vậy, tách ra hai bên ngủ tránh xa một chút hẳn sẽ không quấy rầy lẫn nhau, người của bệnh viện không phải nói sao, đối phương là một người rất có tu dưỡng.
Cho nên Thẩm Ninh liền gật đầu đồng ý.
Sau đó cũng không lâu lắm anh liền hối hận, hai tiếng sau bạn cùng phòng kia của anh tới, anh liền phát hiện mình ra một quyết định khá sai lầm.
Sau này cũng đã không thể tin tưởng lời của nhân viên làm việc bệnh viện nữa, cái gì mà người có tu dưỡng, làm như anh chưa từng nhìn thấy các mặt xã hội sao, làm như anh chưa từng nhìn thấy người có tu dưỡng sao, làm như anh không nhìn thấy liền cảm thấy có thể tùy tiện lừa bịp sao?
Người có tu dưỡng mới không phải như bạn cùng phòng mới của anh!
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, bạn cùng phòng mới này của anh thật sự là bệnh nhân? Không phải là tới bệnh viện để thăm dò gia phả bệnh nhân chứ?
Anh dám cá, bác sĩ khỏe nhất nơi này có thể cũng không tinh thần như tên kia.
Trạng thái tinh thần này còn muốn nằm viện?
"Anh là Thẩm Ninh đi? Tôi biết anh nha, anh lên tin tức nha, anh rất nổi tiếng, anh có thể cũng không biết mấy tin tức kia đưa tin khen ngợi anh thế nào, mọi người đều cực kỳ khâm phục anh."
"Bạn tôi là fan của anh, anh ký tên cho tôi đi, trở về tôi đưa cho cậu ấy, cậu ấy khẳng định cao hứng muốn chết."
"Kỳ thực tôi cũng là fan của anh, nhưng con người tôi khá hàm súc, không có thích nói toạc ra, bởi vì tôi cảm thấy, theo đuổi ngôi sao cũng rất chú trọng, cần phải tu dưỡng, quá mức kịch liệt không tốt, dễ dàng mang tới phiền não và áp lực cho thần tượng, yên lặng giống như tôi vậy, âm thầm là tốt nhất, đây không phải là tôi khoe khoang, bạn bè tôi đều nói như vậy.
"Ban đầu nằm viện tôi là không nguyện ý, nhưng bọn họ nói nếu tôi nằm viện, sẽ có kinh hỉ, tôi lúc trước còn chưa tin, nhìn thấy anh mới tin, bọn họ quả nhiên không gạt tôi, anh cũng không phải chính là kinh hỉ của tôi sao?"
"Tôi nghe bọn họ nói mắt anh không tốt, không trách được có thể vẽ ra bức tranh như vậy, anh thật là giỏi, đúng rồi, anh sao không nói với mọi người a, anh sau này còn vẽ không?"
"Anh yên tâm mạnh dạn nói với tôi, tôi có thể bảo đảm, khẳng định giữ bí mật cho anh, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài một chữ."
"Ai u, cái này có chút đáng tiếc, vốn gặp được họa sĩ lớn anh đây anh có thể trở về khoe khoang, nhưng anh tình huống này tôi cũng không thể nói, ai, đáng tiếc."
"Bất quá mắt anh rất đẹp đấy, không nhìn kỹ thật sự không nhìn ra vấn đề, như thế nào lại không nhìn thấy chứ."
(Tác giả: chỗ này lược bớt một số nói nhảm......"
"Nha đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu mình nữa, tôi tên là Trịnh Bảo, anh gọi tôi là A Bảo là được, tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy, tôi gọi anh là A Ninh được không?" (Oimeoi con người này hình như là kết hợp những gì tinh túy của Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo T_T cái tên nói lên tất cả =))))
Thẩm Ninh: "Được......" Đối phương đều trực tiếp hỏi như vậy rồi anh còn có thể nói không được sao.
Anh đây là trêu ai chọc ai, bệnh viện xui xẻo này lại cho anh bạn cùng phòng như vậy.
"Hi hi, A Ninh, anh thật tốt, anh gọi tên tôi đi chứ, vậy hai ta coi như chính thức quen biết."
"......" Thẩm Ninh rất thống khổ, "...... A Bảo."
"Yep!"
((*) "phương" trong trường hợp này = sợ, hoảng sợ; cách đọc của hai từ này gần giống nhau: từ "phương 方" đọc là [fāng], từ "sợ 慌" đọc là [huang], cái này do khẩu âm địa phương)
Nhìn Phó A Bảo bộ dạng hết sức phấn khởi hắn len lén nhỏ giọng hỏi Trịnh Cảnh Đồng: "...... Vị này nhà cậu thật sự không sao chứ? Cậu ban đầu rốt cục như thế nào thượng cậu ấy? Cậu ấy loại chủ ý này cũng có thể nghĩ ra, cậu không sợ cậu ấy ngày nào đó tới thật a? Tôi nói với cậu, cậu ấy cái trạng thái này rất nguy hiểm, tôi cảm thấy an toàn nhân sinh của cậu không có đảm bảo a."
Trịnh Cảnh Đồng mặt không chút thay đổi nhìn Liễu Dật: "Cậu đối với A Bảo nhà tôi rốt cuộc là có bao ý kiến a, rất chĩa mũi nhọn vào em ấy mà."
"Ok, tôi câm miệng." Liễu Dật mở mở tay, là hắn mặn ăn củ cải nhạt lo nghĩ (*), chính chủ đây đều không để ý, hắn để ý cái rắm a, đây chính là trời sinh một cặp trong truyền thuyết đi, một não tàn thì phải phối với một thành viên của hội yêu thương người tàn tật, nói chính là đôi của Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng, hắn hảo hảo làm quần chúng vây xem là được rồi.
((*) câu này nghĩa đen là: lúc muối củ cải nhất định phải thêm nhiều muối, như vậy có thể để lâu, không dễ hỏng, nhưng nếu bỏ ít muối sẽ phải thường xuyên lo nghĩ có thể hỏng biến chất hay không. Câu này nghĩa bóng là để chỉ người thích chõ mõm vào chuyện của người khác mà chưa hiểu rõ, ở đó mà lo nghĩ lung tung, giúp hóa phiền; hoặc để chỉ người hay quản nhiều chuyện không được người khác ưa)
Thẩm Ninh không biết bí mật của mình bị người khác phát hiện, anh đang kiên nhẫn chờ giải phẫu, tới Nhật Bản đã nhiều ngày, anh còn chưa có nhận được tin tức phẫu thuật xác thực, team điều trị của Maynard còn đang ở bên trong sắp xếp, cụ thể lúc nào có thể tiến hành giải phẫu vẫn không không được.
Sau đó trong quá trình anh chờ đợi, xảy ra một nhạc đệm nhỏ.
Được rồi, đối với Thẩm Ninh mà nói phải là nhạc đệm lớn.
Ngoại trừ mấy ngày đi chơi với Liễu Dật, bình thường Thẩm Ninh để ở một bệnh viện tư nhân ở Kyoto, đó là bệnh viện của Fukushima Kenzo, sau lưng là do tập đoàn tài chính gia tộc của Maynard chống đỡ, danh tiếng phi thường tốt, cộng thêm danh tiếng của Fukushima Kenzo ở phương diện giải phẫu ngoại khoa não, bệnh viện này của hắn rất nhiều người chen lấn muốn vào, phần lớn đều có tiền có thế tới, nhiều tiền, liền muốn tới bệnh viện tốt nhất tiếp nhận trị liệu.
Bất quá bệnh viện tư nhân nói là bệnh viện, kỳ thực chủ yếu nhất không phải là tổ chức như bệnh viện, theo khuôn mẫu là cơ sở nghiên cứu cá nhân của Fukushima Kenzo, số lượng bệnh nhân cũng không phải quá nhiều, hơn nữa phần lớn đều là cá nhân liên quan.
Thẩm Ninh chính là một trong những cá nhân liên qua.
Phòng bệnh của anh phi thường xa hoa, thiết bị cần có đều đầy đủ, nhưng là thiết kế rất tốt, sẽ không có cảm giác kinh khủng của bệnh viện, hình thức kiểu Nhật và kiểu phương Tây kết hợp, rất phong nhã, mở cửa sổ ra còn có thể nhìn thấy phong cảnh rất tuyệt, đình viện là mời nhà thiết kế nổi tiếng, cùng là một cái đình viện, ở phòng khác nhau có thể cảnh sắc khác nhau.
Mặc dù Thẩm Ninh không nhìn thấy.
Vốn gian phòng này là Thẩm Ninh ở một mình, tiền anh khám bệnh nằm viện vẫn là có, mặc dù là cá nhân liên qua, tiền nên trả anh nhưng một phân sẽ không thiếu, anh có năng lực chống đỡ, hoàn toàn có thể ở phòng bệnh tốt nhất, dùng thiết bị tốt nhất, uống thuốc tốt nhất.
Nhưng người của bệnh viện đột nhiên nói cho anh biết, nói là bởi vì tình huống đặc biệt, hai ngày này số lượng bệnh nhân đột nhiên tăng nhiều, phòng bệnh không đủ dùng, hỏi anh có thể cùng một bệnh nhân khác chấp nhận ở vài ngày hay không, phía bệnh viện đảm bảo, đối phương tuyệt đối là một bệnh nhân có tu dưỡng, đối phương là một vị người Trung Quốc.
Nếu là người Nhật Bản hoặc là người những quốc gia khác Thẩm Ninh có thể sẽ chần chờ, anh quen ngủ một mình, bên cạnh đột nhiên có thêm người sẽ cảm giác rất kỳ quái, nhưng đối phương là người Trung Quốc, nói như thế nào cũng là đồng bào, cùng nhau chen chúc một chút cũng không phải là không thể tạm thời, dù sao phòng lớn như vậy, tách ra hai bên ngủ tránh xa một chút hẳn sẽ không quấy rầy lẫn nhau, người của bệnh viện không phải nói sao, đối phương là một người rất có tu dưỡng.
Cho nên Thẩm Ninh liền gật đầu đồng ý.
Sau đó cũng không lâu lắm anh liền hối hận, hai tiếng sau bạn cùng phòng kia của anh tới, anh liền phát hiện mình ra một quyết định khá sai lầm.
Sau này cũng đã không thể tin tưởng lời của nhân viên làm việc bệnh viện nữa, cái gì mà người có tu dưỡng, làm như anh chưa từng nhìn thấy các mặt xã hội sao, làm như anh chưa từng nhìn thấy người có tu dưỡng sao, làm như anh không nhìn thấy liền cảm thấy có thể tùy tiện lừa bịp sao?
Người có tu dưỡng mới không phải như bạn cùng phòng mới của anh!
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, bạn cùng phòng mới này của anh thật sự là bệnh nhân? Không phải là tới bệnh viện để thăm dò gia phả bệnh nhân chứ?
Anh dám cá, bác sĩ khỏe nhất nơi này có thể cũng không tinh thần như tên kia.
Trạng thái tinh thần này còn muốn nằm viện?
"Anh là Thẩm Ninh đi? Tôi biết anh nha, anh lên tin tức nha, anh rất nổi tiếng, anh có thể cũng không biết mấy tin tức kia đưa tin khen ngợi anh thế nào, mọi người đều cực kỳ khâm phục anh."
"Bạn tôi là fan của anh, anh ký tên cho tôi đi, trở về tôi đưa cho cậu ấy, cậu ấy khẳng định cao hứng muốn chết."
"Kỳ thực tôi cũng là fan của anh, nhưng con người tôi khá hàm súc, không có thích nói toạc ra, bởi vì tôi cảm thấy, theo đuổi ngôi sao cũng rất chú trọng, cần phải tu dưỡng, quá mức kịch liệt không tốt, dễ dàng mang tới phiền não và áp lực cho thần tượng, yên lặng giống như tôi vậy, âm thầm là tốt nhất, đây không phải là tôi khoe khoang, bạn bè tôi đều nói như vậy.
"Ban đầu nằm viện tôi là không nguyện ý, nhưng bọn họ nói nếu tôi nằm viện, sẽ có kinh hỉ, tôi lúc trước còn chưa tin, nhìn thấy anh mới tin, bọn họ quả nhiên không gạt tôi, anh cũng không phải chính là kinh hỉ của tôi sao?"
"Tôi nghe bọn họ nói mắt anh không tốt, không trách được có thể vẽ ra bức tranh như vậy, anh thật là giỏi, đúng rồi, anh sao không nói với mọi người a, anh sau này còn vẽ không?"
"Anh yên tâm mạnh dạn nói với tôi, tôi có thể bảo đảm, khẳng định giữ bí mật cho anh, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài một chữ."
"Ai u, cái này có chút đáng tiếc, vốn gặp được họa sĩ lớn anh đây anh có thể trở về khoe khoang, nhưng anh tình huống này tôi cũng không thể nói, ai, đáng tiếc."
"Bất quá mắt anh rất đẹp đấy, không nhìn kỹ thật sự không nhìn ra vấn đề, như thế nào lại không nhìn thấy chứ."
(Tác giả: chỗ này lược bớt một số nói nhảm......"
"Nha đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu mình nữa, tôi tên là Trịnh Bảo, anh gọi tôi là A Bảo là được, tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy, tôi gọi anh là A Ninh được không?" (Oimeoi con người này hình như là kết hợp những gì tinh túy của Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo T_T cái tên nói lên tất cả =))))
Thẩm Ninh: "Được......" Đối phương đều trực tiếp hỏi như vậy rồi anh còn có thể nói không được sao.
Anh đây là trêu ai chọc ai, bệnh viện xui xẻo này lại cho anh bạn cùng phòng như vậy.
"Hi hi, A Ninh, anh thật tốt, anh gọi tên tôi đi chứ, vậy hai ta coi như chính thức quen biết."
"......" Thẩm Ninh rất thống khổ, "...... A Bảo."
"Yep!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất