Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục
Chương 39: Tham gia giải đấu
Khoảng thời gian nay, Elmo Locke luôn vô tình cố ý gặp mặt ngẫu nhiên với Lục Diêu. Thậm chí tuần trước, còn có thành viên hội học sinh tới thuyết phục Lục Diêu gia nhập hội học sinh, xong đều bị Lục Diêu từ chối với lý do không có hứng thú.
Phải nói, Elmo Locke quả thật rất biết tính toán. Gã và Lục Diêu tình cờ gặp mặt đều rất tự nhiên hợp lý, nụ cười trên mặt luôn ấm áp thân sĩ. Thậm chí trong mấy lần gặp mặt vô tình cố ý, đều sẽ có một vài chi tiết nhỏ nhìn thì lơ đãng nhưng lại rất dễ phát hiện nói lên gã người khá săn sóc tỉ mỉ.
Nếu như bây giờ bên trong thân thể này vẫn là nguyên chủ, sợ là đã cảm động rồi. Nhưng không hề có 'nếu như'.
Đối diện với Elmo Locke cố ý vô tình ân cần, Lục Diêu luôn chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Thái độ sao cũng được khiến Elmo đều không thể đoán được Lục Diêu rốt cuộc nghĩ thế nào.
Trước đó, Elmo thỉnh thoảng cũng sẽ đưa ra yêu cầu trò chuyện, nhưng không một ngoại lệ đều bị Lục Diêu từ chối. Lục Diêu từ chối yêu cầu trò chuyện của Elmo xong cũng không để ý nhiều.
Ánh Trăng đang phí sức xê dịch bánh xe nhỏ bên dưới, xoay xung quanh Lục Diêu. Nó muốn bày ra vẻ mặt đáng thương để khiến Lục Diêu động lòng trắc ẩn. Nhưng người máy cấp thấp không thể nào bày ra vẻ mặt này được, thậm chí ngũ quan trên mặt nó được lắp ráp rất thô ráp. Chỉ là do chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng quá cao cấp, dù là người máy cấp thấp vốn không thể bày ra vẻ mặt gì được, vẫn bị Ánh Trắng vặn vẹo ra được một chút xíu.
Thế nên là người máy cấp thấp lúc này đang dùng khuôn mặt vặn vẹo phối hợp với âm thanh điện tử máy móc, nói mấy lời ngây thơ cầu xin. Lục Diêu tay đỡ trán, không đành lòng nhìn thẳng.
Đối diện với Ánh Trăng lảm nhảm không ngừng, Lục Diêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Dừng."
Ánh Trăng quả nhiên rất nghe lời lập tức dừng, nhưng chẳng được mấy giây, nó lại không nhịn được hỏi: "Chủ nhân, người đồng ý giúp tôi đổi thân thể rồi sao? Tôi bây giờ yêu cầu không cao, trước khi chế tạo lại thân xác tôi sẽ cứ chờ trong người máy bình thường là được. Người máy kiểu cũ hiện giờ khiến tôi đi đường rất mệt."
Lục Diêu nghe vậy khóe miệng giật giật. Ánh Trăng không phải người thật, thực chất thì cũng chỉ là do dữ liệu tổ hợp thành, dù cho có thể mô phỏng ngũ giác của con người cùng với có các cảm xúc buồn vui hờn giận, nhưng sao nó có thể cảm thấy mệt được chứ?
"Nếu mày không làm phiền tao, tao sẽ xem xét." Lục Diêu nói.
"Tôi nhất định sẽ không làm phiền người." Ánh Trăng nghe có hy vọng được đổi thân thể, vậy là vội vàng bảo đảm.
Lục Diêu cũng cảm thấy trừng phạt Ánh Trăng như vậy khá đủ rồi, bèn lên tinh võng đặt mua một người máy gia dụng đời mới nhất, cắm chip trí năng trung tâm của Anh Trăng vào bên trong.
Trước đây, Lục Diêu không yên tâm với người máy gia dụng cho lắm, cho nên không hề sử dụng đến người máy gia dụng, tất cả mọi việc đều là y tự làm. Nhưng giờ đây người máy phiên bản Ánh Trăng sẽ không có mấy vấn đề không đáng tin nữa, thế nên Lục Diêu quyết định trước khi chế tạo lại thân thể cho Ánh Trăng, sẽ để Ánh Trăng đảm nhiệm làm người máy gia dụng, bớt phí sức hơn nữa còn khá yên tâm.
Nếu ngay từ đầu đã nhét Ánh Trăng vào trong người máy gia dụng đời mới nhất, Ánh Trăng nhất định sẽ kháng nghị thân phận người máy gia dụng này. Cơ giáp đều khá kiêu ngạo, huống chi là cơ giáp 3S khinh thường cả tinh hệ chòm sao Thần Anh chứ.
Nhưng bởi vì trước đó bị Lục Diêu nhét vào trong người máy cấp thấp, giờ Ánh Trăng nhận được thân thể mới đã rất là mang ơn rồi. Ngay cả làm việc nó cũng rất gắng sức, chỉ sợ Lục Diêu không hài lòng thì sẽ nhớ lại mình trước đây phá chuyện của y, tức giận nhét nó về lại trong người máy đời cũ ngay cả lúc đi đường đều vang lét két kia.
Vốn Lục Diêu không hề quá để tâm đến chuyện Brian nói với y. Mấy lời y nói với Brian không phải đùa, khác với những học sinh khác liều mạng muốn thi vào học viện này để dễ dàng tiến vào quân bộ, Lục Diêu tới đây không phải vì muốn vào quân bộ. Y chọn hệ thiết kế cơ giáp chẳng qua là vì tìm một cái cớ để chế tạo lại Ánh Trăng mà thôi.
Nên Lục Diêu mới không quan tâm đến giải đấu Sain cho lắm.
Nhưng Lục Diêu phát hiện khoảng thời gian này, học sinh bàn tán về giải đấu Sain dần một nhiều. Khác với Lục Diêu không quan tâm tới giải đấu Sain, các học sinh khác trong học viện cực kỳ chờ mong giải đấu Sain.
Nên biết rằng có thể vào được đoàn đại biểu cho học viện đi thi đấu thì toàn là học sinh xuất sắc nhất. Người ta còn đồn rằng giải đấu Sain là con đường thẳng tiến quan quân.
Bởi vì các trọng tài ở giải đấu Sain đều là tướng quân của quân bộ, cho nên nếu có biểu hiện xuất sắc trong giải đấu sẽ được bọn họ xem trọng, sau khi giải đấu kết thúc sẽ được nhận làm cận vệ hoặc là khi tiến vào quân bộ sẽ được bọn họ quan tâm chú ý hơn.
Người bình thường vào quân bộ phải bắt đầu từ sĩ quan bình thường chậm rãi bò lên trên. Nếu bên trên không có người chống đỡ, muốn tăng cấp sẽ cực kỳ chậm, trừ phi quân công của người đó chói mắt đủ để khiến những người cao nhất để ý đến.
Tuy bây giờ giữa mấy quốc gia thường xuyên có chiến tranh, nhưng vì quốc lực của Liên Bang cường thịnh, nên phần lớn chỉ là mấy trận đấu nhỏ cục bộ, cơ hội để đạt được quân công trọng đại không hề nhiều. Dù có thì cơ hội tốt cũng nhanh chóng bị con cháu mấy gia tộc lớn chiếm hết. Mà những cơ hội thì độ nguy hiểm cực kỳ cao khiến mọi người có mạng đi nhưng không có mạng về. Cho nên có thể từ tầng thấp nhất bò lên, đa số đều phải chậm rãi, thậm chí có người mười mấy năm cũng không lên được cấp tá.
Nếu như ở giải đấu Sain được những vị tướng quân đó xem trọng, được bọn họ dìu dắt, tư lịch và tiền đồ sẽ xán lạn vô cùng, sẽ tiến bước trên một con đường rộng thênh thang. Cũng bởi vậy, học sinh trường quân đội đều chen vỡ đầu muốn vào đoàn đại biểu trường đi thi đấu.
Lục Diêu vẫn đúng giờ đi học đúng giờ tan học, đúng tám giờ tối xuất hiện ở ký túc xá. Những thời gian khác y đều ở trong phòng chế tạo cơ giáp cao cấp của trường học.
Lục Diêu lúc trước bởi vì vấn đề kinh tế, cho rằng phải qua mấy năm nữa mới có thể chế tạo Ánh Trăng lại được, cho nên đã trả phòng chế tạo cơ giáp cấp cao, định kiếm đủ tiền đã rồi tính sau. Nhưng bây giờ, vì thẻ ID thân phận đã về lại trong tay y, y bèn đưa chuyện này vào trong công việc hằng ngày của mình. Nên y tiếp túc dùng phòng chế tạo cơ giáp cao cấp.
Tuy phòng chế tạo cao cấp có thể chế tạo được cơ giáp cấp A trở lên, nhưng Ánh Trăng lại là cơ giáp cấp 3S, phòng chế tạo cấp cao cũng không thể thỏa mãn được điều kiện để chế tạo cơ giáp 3S. Muốn chế tạo được cơ giáp cấp 3S, chỉ có phòng thực nghiệm cơ giáp phức hợp thôi.
Tuy phòng chế tạo không thể chế tạo ra được cơ giáp, nhưng Lục Diêu có thể ở trong đó thiết kế và chế tạo mô phỏng. Tuy là Lục Diêu tính chế tạo lại Ánh Trăng, nhưng y không định phục chế lại vỏ ngoài ban đầu của nó. Dù sao thì Isis đã chết, mà Ánh Trăng là cơ giáp của Isis là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Ánh Trăng là 1 trong 2 cơ giáp 3S duy nhất của tinh hệ chòm sao Thần Anh, rất nhiều người đều nhận ra vẻ ngoài của nó. Nếu Ánh Trăng vẫn xuất hiện với vẻ ngoài lúc trước, chỉ sợ phiền phức sẽ kéo nhau mà tới.
Cho nên vỏ ngoài của Ánh Trăng sẽ có sự thay đổi khá lớn. Muốn thay đổi vẻ ngoài của Ánh Trăng nhưng vẫn phải giữ được tham số tính năng trước đó, thì cần phải dung hợp chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng. Dù có là Lục Diêu thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian để thiết kế và tính toán trị số.
Bởi vậy, ngoại trừ đúng giờ đi học và nghỉ ngơi, phần lớn thời gian còn lại của Lục Diêu đều tiêu tốn trong phòng chế tạo cao cấp.
Thời gian trôi qua, các học sinh càng thêm sôi nổi thảo luận về giải đấu Sain. Dù Lục Diêu không có cảm giác đặc biệt gì với giải đấu Sain, nhưng bây giờ ở mấy nơi công cộng, ríu rít bên tai toàn là mấy chuyện liên quan tới Sain, từ nhân tuyển cho đoàn đại biểu đến thân phận của các trọng tài giải đấu đều suy đoán loạn cả lên.
Thậm chí có lời đồn Lục Diêu cũng có mặt trong đoàn đại biểu, điều này khiến Lục Diêu không hề biết chuyện gì cả nhận được cả tá ánh mắt thù địch và nghiên cứu tìm tòi. Lục Diêu thở dài, với mấy lời đồn chẳng biết từ đâu ra này, y lười cả giải thích. Y hoàn toàn không có ý định báo danh, thế mà lời đồn này vẫn truyền ra được.
Vào lúc chỉ cách giải đấu còn nửa tháng, Lục Diêu lại lần nữa nhận được tin nhắn từ viện trưởng Claude, bảo y đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến.
Lục Diêu vừa tan học là đến thẳng phòng làm việc của viện trưởng. Y nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc cửa văn phòng đã được tự động mở ra. Viện trưởng Claude đang ngồi phía sau bàn làm việc. Ông hơi cúi đầu, đang nhìn một tập tài liệu.
Lục Diêu đi vào, nói: "Viện trưởng, thầy tìm em ạ?"
Viện trưởng Claude gật đầu, ông bảo người máy gia dụng trong văn phòng: "Pha một ly trà." Sau đó mới nói với Lục Diêu: "Ngồi đi."
Chờ Lục Diêu ngồi xuống ghế, viện trưởng Claude nói: "Thầy nghĩ chắc em đã biết còn nửa tháng nữa là đến giải đấu Sain rồi."
"Vâng." Lục Diêu vừa nói, vừa nhận lấy trà nóng do người máy gia dụng đưa qua.
Viện trưởng Claude nói: "Thầy muốn em gia nhập vào đoàn đại biểu."
Lục Diêu nghe xong, rũ mi mắt, khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó đặt ly xuống.
"Em có thể từ chối không?" Lục Diêu hỏi.
Viện trưởng Claude nghe được lời của Lục Diêu xong cũng không hề lộ ra vẻ bất ngờ. Rất rõ ràng, ông đã sớm đoán được phản ứng của Lục Diêu.
"Khoan hãy vội từ chối." Viện trưởng Claude nhìn Lục Diêu, nói.
"Là sao ạ?" Lục Diêu hỏi.
"Em hẳn đã biết, học viện quân sự của toàn bộ Liên Bang thì chỉ có 2 trường có chuyên ngành thiết kế cơ giáp." Viện trưởng Claude nói với giọng không nhanh không chậm, "Nhưng hơn 30 trường tham gia thi đấu, mà đoàn đại biểu của mỗi trường đều cần thiết kế sư cơ giáp. Những thiết kế sư cơ giáp này lại nhất định phải là học sinh."
Lục Diêu gật đầu, Brian cũng đã giới thiệu qua chuyện này.
"Nếu vậy thì thiết kế sư cơ giáp của những trường khác chẳng lẽ là chọn từ học viện của chúng ta và học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu?" Lục Diêu ngẫm nghĩ, hỏi.
"Có thể nói vậy." Hiệu trưởng Claude mỉm cười, nói: "Tuy giải đấu Sain là cuộc thi giữa các trường học, nhưng thực tế không có quy định phải là học sinh của trường mới có thể gia nhập đoàn đại biểu."
"Đây là thiếu sót hay là do cố ý?" Lục Diêu nghe xong, nói: "Em đoán... là vế sau."
"Là cố ý." Viện trưởng Claude thừa nhận, "Cũng là vì cho các học sinh có nhiều lựa chọn hơn. Trường học không phải là nơi ràng buộc mang tên lựa chọn."
"Nhưng viện trưởng à, tại sao thầy lại muốn em gia nhập vào đoàn đại biểu của trường?" Lục Diêu về lại vấn đề chính.
Viện trưởng Claude nói: "Bởi vì chỉ em có thể."
"Em không hiểu."
"Lần này, số lượng của đoàn đại biểu trường chúng ta là 4." Viện trưởng Claude nói: "Ba người điều khiển cơ giáp là cần phải có, thế nên thiết kế sư cơ giáp chỉ có một suất. Mà bây giờ, trong hệ thiết kế cơ giáp có thể làm được điều này, thầy cho rằng chỉ có em."
"Bản thân em còn không có sự tự tin này." Lục Diêu khẽ lắc đầu, nói.
"Em có thể làm được." Ánh mắt viện trưởng Claude bình thản nhìn Lục Diêu, "Lục Diêu, thầy biết em không hề đơn giản. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho nên thầy sẽ không đi nghiên cứu sâu hơn. Em còn ở trong trường này một ngày, chính là học sinh của trường, trường học sẽ che chở cho em."
Lần này Lục Diêu không hề phủ nhận. Viện trưởng Claude đã hơn 200 tuổi rồi, dù Lục Diêu đời trước cộng thêm đời này, tuổi tác cũng chỉ là số lẻ của ông. Cho nên ông nhìn người tất nhiên rất chuẩn, dù Lục Diêu phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Cảm ơn." Lục Diêu nói khẽ, "Nhưng em muốn hỏi, tại sao đoàn đại biểu trường chúng ta lần này chỉ có 4 suất? Không phải nói 4 đến 10 người sao ạ?"
"Bởi vì thực lực trường chúng ta mạnh, hơn nữa năm nào cũng thắng." Viện trưởng Claude cũng uống một ngụm trà, sau đó nói: "Có vài trường cho rằng là vấn đề về tài nguyên, tài nguyên tốt nhất đều ở trường chúng ta, cho nên giải đấu không công bằng. Mà lần này, liên đoàn giải đấu Sain trải qua bàn bạc và nghiên cứu đã quyết định giảm số lượng đoàn đại biểu trường chúng ta thành 4 người."
"Chuyện này..." Lục Diêu nghe xong cũng không quá tán thành, nhưng y không trực tiếp phát biểu ý kiến của mình.
Tuy Lục Diêu không nói rõ, nhưng viện trưởng Claude từ vẻ mặt không tán thành của Lục Diêu đã đoán ra được ý Lục Diêu muốn nói. Ông nói: "Lúc bọn họ trưng cầu ý kiến của thầy, thầy không hề phản đối, biết vì sao không?"
"Bởi vì trên chiến trường chân chính không hề có công bằng." Lục Diêu tất nhiên hiểu, "Dù đang nằm ở yếu thế hay ưu thế, quá trình đều không quan trọng. Quan trọng là kết quả, chỉ cần giành được thắng lợi là được." Đưa ra độ khó càng lớn thì mới có thể rèn luyện tuyển thủ tốt hơn.
Viện trưởng Claude không nói gì, nhưng từ vẻ mặt của ông có thể nhìn ra ông rất hài lòng với câu trả lời của Lục Diêu.
Sau đó, ông mới nói tiếp: "Cho nên, thầy hy vọng em có thể gia nhập đoàn đại biểu."
Lục Diêu không quan tâm lắm tới giải đấu lần này, là kiểu tham gia hay không đều được. Nhưng nhớ lại lần trước viện trưởng Claude bảo vệ y, Lục Diêu vẫn không từ chối.
"Đoàn đại biểu lần này, ba người điều khiển cơ giáp đã chọn xong chưa ạ?" Lục Diêu hỏi.
Viện trưởng Claude nói: "Đã chọn xong rồi."
"Là ai?"
"Elmo Locke, Holewin Kenneth và Cozzy Rebecca."
Phải nói, Elmo Locke quả thật rất biết tính toán. Gã và Lục Diêu tình cờ gặp mặt đều rất tự nhiên hợp lý, nụ cười trên mặt luôn ấm áp thân sĩ. Thậm chí trong mấy lần gặp mặt vô tình cố ý, đều sẽ có một vài chi tiết nhỏ nhìn thì lơ đãng nhưng lại rất dễ phát hiện nói lên gã người khá săn sóc tỉ mỉ.
Nếu như bây giờ bên trong thân thể này vẫn là nguyên chủ, sợ là đã cảm động rồi. Nhưng không hề có 'nếu như'.
Đối diện với Elmo Locke cố ý vô tình ân cần, Lục Diêu luôn chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Thái độ sao cũng được khiến Elmo đều không thể đoán được Lục Diêu rốt cuộc nghĩ thế nào.
Trước đó, Elmo thỉnh thoảng cũng sẽ đưa ra yêu cầu trò chuyện, nhưng không một ngoại lệ đều bị Lục Diêu từ chối. Lục Diêu từ chối yêu cầu trò chuyện của Elmo xong cũng không để ý nhiều.
Ánh Trăng đang phí sức xê dịch bánh xe nhỏ bên dưới, xoay xung quanh Lục Diêu. Nó muốn bày ra vẻ mặt đáng thương để khiến Lục Diêu động lòng trắc ẩn. Nhưng người máy cấp thấp không thể nào bày ra vẻ mặt này được, thậm chí ngũ quan trên mặt nó được lắp ráp rất thô ráp. Chỉ là do chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng quá cao cấp, dù là người máy cấp thấp vốn không thể bày ra vẻ mặt gì được, vẫn bị Ánh Trắng vặn vẹo ra được một chút xíu.
Thế nên là người máy cấp thấp lúc này đang dùng khuôn mặt vặn vẹo phối hợp với âm thanh điện tử máy móc, nói mấy lời ngây thơ cầu xin. Lục Diêu tay đỡ trán, không đành lòng nhìn thẳng.
Đối diện với Ánh Trăng lảm nhảm không ngừng, Lục Diêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Dừng."
Ánh Trăng quả nhiên rất nghe lời lập tức dừng, nhưng chẳng được mấy giây, nó lại không nhịn được hỏi: "Chủ nhân, người đồng ý giúp tôi đổi thân thể rồi sao? Tôi bây giờ yêu cầu không cao, trước khi chế tạo lại thân xác tôi sẽ cứ chờ trong người máy bình thường là được. Người máy kiểu cũ hiện giờ khiến tôi đi đường rất mệt."
Lục Diêu nghe vậy khóe miệng giật giật. Ánh Trăng không phải người thật, thực chất thì cũng chỉ là do dữ liệu tổ hợp thành, dù cho có thể mô phỏng ngũ giác của con người cùng với có các cảm xúc buồn vui hờn giận, nhưng sao nó có thể cảm thấy mệt được chứ?
"Nếu mày không làm phiền tao, tao sẽ xem xét." Lục Diêu nói.
"Tôi nhất định sẽ không làm phiền người." Ánh Trăng nghe có hy vọng được đổi thân thể, vậy là vội vàng bảo đảm.
Lục Diêu cũng cảm thấy trừng phạt Ánh Trăng như vậy khá đủ rồi, bèn lên tinh võng đặt mua một người máy gia dụng đời mới nhất, cắm chip trí năng trung tâm của Anh Trăng vào bên trong.
Trước đây, Lục Diêu không yên tâm với người máy gia dụng cho lắm, cho nên không hề sử dụng đến người máy gia dụng, tất cả mọi việc đều là y tự làm. Nhưng giờ đây người máy phiên bản Ánh Trăng sẽ không có mấy vấn đề không đáng tin nữa, thế nên Lục Diêu quyết định trước khi chế tạo lại thân thể cho Ánh Trăng, sẽ để Ánh Trăng đảm nhiệm làm người máy gia dụng, bớt phí sức hơn nữa còn khá yên tâm.
Nếu ngay từ đầu đã nhét Ánh Trăng vào trong người máy gia dụng đời mới nhất, Ánh Trăng nhất định sẽ kháng nghị thân phận người máy gia dụng này. Cơ giáp đều khá kiêu ngạo, huống chi là cơ giáp 3S khinh thường cả tinh hệ chòm sao Thần Anh chứ.
Nhưng bởi vì trước đó bị Lục Diêu nhét vào trong người máy cấp thấp, giờ Ánh Trăng nhận được thân thể mới đã rất là mang ơn rồi. Ngay cả làm việc nó cũng rất gắng sức, chỉ sợ Lục Diêu không hài lòng thì sẽ nhớ lại mình trước đây phá chuyện của y, tức giận nhét nó về lại trong người máy đời cũ ngay cả lúc đi đường đều vang lét két kia.
Vốn Lục Diêu không hề quá để tâm đến chuyện Brian nói với y. Mấy lời y nói với Brian không phải đùa, khác với những học sinh khác liều mạng muốn thi vào học viện này để dễ dàng tiến vào quân bộ, Lục Diêu tới đây không phải vì muốn vào quân bộ. Y chọn hệ thiết kế cơ giáp chẳng qua là vì tìm một cái cớ để chế tạo lại Ánh Trăng mà thôi.
Nên Lục Diêu mới không quan tâm đến giải đấu Sain cho lắm.
Nhưng Lục Diêu phát hiện khoảng thời gian này, học sinh bàn tán về giải đấu Sain dần một nhiều. Khác với Lục Diêu không quan tâm tới giải đấu Sain, các học sinh khác trong học viện cực kỳ chờ mong giải đấu Sain.
Nên biết rằng có thể vào được đoàn đại biểu cho học viện đi thi đấu thì toàn là học sinh xuất sắc nhất. Người ta còn đồn rằng giải đấu Sain là con đường thẳng tiến quan quân.
Bởi vì các trọng tài ở giải đấu Sain đều là tướng quân của quân bộ, cho nên nếu có biểu hiện xuất sắc trong giải đấu sẽ được bọn họ xem trọng, sau khi giải đấu kết thúc sẽ được nhận làm cận vệ hoặc là khi tiến vào quân bộ sẽ được bọn họ quan tâm chú ý hơn.
Người bình thường vào quân bộ phải bắt đầu từ sĩ quan bình thường chậm rãi bò lên trên. Nếu bên trên không có người chống đỡ, muốn tăng cấp sẽ cực kỳ chậm, trừ phi quân công của người đó chói mắt đủ để khiến những người cao nhất để ý đến.
Tuy bây giờ giữa mấy quốc gia thường xuyên có chiến tranh, nhưng vì quốc lực của Liên Bang cường thịnh, nên phần lớn chỉ là mấy trận đấu nhỏ cục bộ, cơ hội để đạt được quân công trọng đại không hề nhiều. Dù có thì cơ hội tốt cũng nhanh chóng bị con cháu mấy gia tộc lớn chiếm hết. Mà những cơ hội thì độ nguy hiểm cực kỳ cao khiến mọi người có mạng đi nhưng không có mạng về. Cho nên có thể từ tầng thấp nhất bò lên, đa số đều phải chậm rãi, thậm chí có người mười mấy năm cũng không lên được cấp tá.
Nếu như ở giải đấu Sain được những vị tướng quân đó xem trọng, được bọn họ dìu dắt, tư lịch và tiền đồ sẽ xán lạn vô cùng, sẽ tiến bước trên một con đường rộng thênh thang. Cũng bởi vậy, học sinh trường quân đội đều chen vỡ đầu muốn vào đoàn đại biểu trường đi thi đấu.
Lục Diêu vẫn đúng giờ đi học đúng giờ tan học, đúng tám giờ tối xuất hiện ở ký túc xá. Những thời gian khác y đều ở trong phòng chế tạo cơ giáp cao cấp của trường học.
Lục Diêu lúc trước bởi vì vấn đề kinh tế, cho rằng phải qua mấy năm nữa mới có thể chế tạo Ánh Trăng lại được, cho nên đã trả phòng chế tạo cơ giáp cấp cao, định kiếm đủ tiền đã rồi tính sau. Nhưng bây giờ, vì thẻ ID thân phận đã về lại trong tay y, y bèn đưa chuyện này vào trong công việc hằng ngày của mình. Nên y tiếp túc dùng phòng chế tạo cơ giáp cao cấp.
Tuy phòng chế tạo cao cấp có thể chế tạo được cơ giáp cấp A trở lên, nhưng Ánh Trăng lại là cơ giáp cấp 3S, phòng chế tạo cấp cao cũng không thể thỏa mãn được điều kiện để chế tạo cơ giáp 3S. Muốn chế tạo được cơ giáp cấp 3S, chỉ có phòng thực nghiệm cơ giáp phức hợp thôi.
Tuy phòng chế tạo không thể chế tạo ra được cơ giáp, nhưng Lục Diêu có thể ở trong đó thiết kế và chế tạo mô phỏng. Tuy là Lục Diêu tính chế tạo lại Ánh Trăng, nhưng y không định phục chế lại vỏ ngoài ban đầu của nó. Dù sao thì Isis đã chết, mà Ánh Trăng là cơ giáp của Isis là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Ánh Trăng là 1 trong 2 cơ giáp 3S duy nhất của tinh hệ chòm sao Thần Anh, rất nhiều người đều nhận ra vẻ ngoài của nó. Nếu Ánh Trăng vẫn xuất hiện với vẻ ngoài lúc trước, chỉ sợ phiền phức sẽ kéo nhau mà tới.
Cho nên vỏ ngoài của Ánh Trăng sẽ có sự thay đổi khá lớn. Muốn thay đổi vẻ ngoài của Ánh Trăng nhưng vẫn phải giữ được tham số tính năng trước đó, thì cần phải dung hợp chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng. Dù có là Lục Diêu thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian để thiết kế và tính toán trị số.
Bởi vậy, ngoại trừ đúng giờ đi học và nghỉ ngơi, phần lớn thời gian còn lại của Lục Diêu đều tiêu tốn trong phòng chế tạo cao cấp.
Thời gian trôi qua, các học sinh càng thêm sôi nổi thảo luận về giải đấu Sain. Dù Lục Diêu không có cảm giác đặc biệt gì với giải đấu Sain, nhưng bây giờ ở mấy nơi công cộng, ríu rít bên tai toàn là mấy chuyện liên quan tới Sain, từ nhân tuyển cho đoàn đại biểu đến thân phận của các trọng tài giải đấu đều suy đoán loạn cả lên.
Thậm chí có lời đồn Lục Diêu cũng có mặt trong đoàn đại biểu, điều này khiến Lục Diêu không hề biết chuyện gì cả nhận được cả tá ánh mắt thù địch và nghiên cứu tìm tòi. Lục Diêu thở dài, với mấy lời đồn chẳng biết từ đâu ra này, y lười cả giải thích. Y hoàn toàn không có ý định báo danh, thế mà lời đồn này vẫn truyền ra được.
Vào lúc chỉ cách giải đấu còn nửa tháng, Lục Diêu lại lần nữa nhận được tin nhắn từ viện trưởng Claude, bảo y đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến.
Lục Diêu vừa tan học là đến thẳng phòng làm việc của viện trưởng. Y nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc cửa văn phòng đã được tự động mở ra. Viện trưởng Claude đang ngồi phía sau bàn làm việc. Ông hơi cúi đầu, đang nhìn một tập tài liệu.
Lục Diêu đi vào, nói: "Viện trưởng, thầy tìm em ạ?"
Viện trưởng Claude gật đầu, ông bảo người máy gia dụng trong văn phòng: "Pha một ly trà." Sau đó mới nói với Lục Diêu: "Ngồi đi."
Chờ Lục Diêu ngồi xuống ghế, viện trưởng Claude nói: "Thầy nghĩ chắc em đã biết còn nửa tháng nữa là đến giải đấu Sain rồi."
"Vâng." Lục Diêu vừa nói, vừa nhận lấy trà nóng do người máy gia dụng đưa qua.
Viện trưởng Claude nói: "Thầy muốn em gia nhập vào đoàn đại biểu."
Lục Diêu nghe xong, rũ mi mắt, khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó đặt ly xuống.
"Em có thể từ chối không?" Lục Diêu hỏi.
Viện trưởng Claude nghe được lời của Lục Diêu xong cũng không hề lộ ra vẻ bất ngờ. Rất rõ ràng, ông đã sớm đoán được phản ứng của Lục Diêu.
"Khoan hãy vội từ chối." Viện trưởng Claude nhìn Lục Diêu, nói.
"Là sao ạ?" Lục Diêu hỏi.
"Em hẳn đã biết, học viện quân sự của toàn bộ Liên Bang thì chỉ có 2 trường có chuyên ngành thiết kế cơ giáp." Viện trưởng Claude nói với giọng không nhanh không chậm, "Nhưng hơn 30 trường tham gia thi đấu, mà đoàn đại biểu của mỗi trường đều cần thiết kế sư cơ giáp. Những thiết kế sư cơ giáp này lại nhất định phải là học sinh."
Lục Diêu gật đầu, Brian cũng đã giới thiệu qua chuyện này.
"Nếu vậy thì thiết kế sư cơ giáp của những trường khác chẳng lẽ là chọn từ học viện của chúng ta và học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu?" Lục Diêu ngẫm nghĩ, hỏi.
"Có thể nói vậy." Hiệu trưởng Claude mỉm cười, nói: "Tuy giải đấu Sain là cuộc thi giữa các trường học, nhưng thực tế không có quy định phải là học sinh của trường mới có thể gia nhập đoàn đại biểu."
"Đây là thiếu sót hay là do cố ý?" Lục Diêu nghe xong, nói: "Em đoán... là vế sau."
"Là cố ý." Viện trưởng Claude thừa nhận, "Cũng là vì cho các học sinh có nhiều lựa chọn hơn. Trường học không phải là nơi ràng buộc mang tên lựa chọn."
"Nhưng viện trưởng à, tại sao thầy lại muốn em gia nhập vào đoàn đại biểu của trường?" Lục Diêu về lại vấn đề chính.
Viện trưởng Claude nói: "Bởi vì chỉ em có thể."
"Em không hiểu."
"Lần này, số lượng của đoàn đại biểu trường chúng ta là 4." Viện trưởng Claude nói: "Ba người điều khiển cơ giáp là cần phải có, thế nên thiết kế sư cơ giáp chỉ có một suất. Mà bây giờ, trong hệ thiết kế cơ giáp có thể làm được điều này, thầy cho rằng chỉ có em."
"Bản thân em còn không có sự tự tin này." Lục Diêu khẽ lắc đầu, nói.
"Em có thể làm được." Ánh mắt viện trưởng Claude bình thản nhìn Lục Diêu, "Lục Diêu, thầy biết em không hề đơn giản. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho nên thầy sẽ không đi nghiên cứu sâu hơn. Em còn ở trong trường này một ngày, chính là học sinh của trường, trường học sẽ che chở cho em."
Lần này Lục Diêu không hề phủ nhận. Viện trưởng Claude đã hơn 200 tuổi rồi, dù Lục Diêu đời trước cộng thêm đời này, tuổi tác cũng chỉ là số lẻ của ông. Cho nên ông nhìn người tất nhiên rất chuẩn, dù Lục Diêu phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Cảm ơn." Lục Diêu nói khẽ, "Nhưng em muốn hỏi, tại sao đoàn đại biểu trường chúng ta lần này chỉ có 4 suất? Không phải nói 4 đến 10 người sao ạ?"
"Bởi vì thực lực trường chúng ta mạnh, hơn nữa năm nào cũng thắng." Viện trưởng Claude cũng uống một ngụm trà, sau đó nói: "Có vài trường cho rằng là vấn đề về tài nguyên, tài nguyên tốt nhất đều ở trường chúng ta, cho nên giải đấu không công bằng. Mà lần này, liên đoàn giải đấu Sain trải qua bàn bạc và nghiên cứu đã quyết định giảm số lượng đoàn đại biểu trường chúng ta thành 4 người."
"Chuyện này..." Lục Diêu nghe xong cũng không quá tán thành, nhưng y không trực tiếp phát biểu ý kiến của mình.
Tuy Lục Diêu không nói rõ, nhưng viện trưởng Claude từ vẻ mặt không tán thành của Lục Diêu đã đoán ra được ý Lục Diêu muốn nói. Ông nói: "Lúc bọn họ trưng cầu ý kiến của thầy, thầy không hề phản đối, biết vì sao không?"
"Bởi vì trên chiến trường chân chính không hề có công bằng." Lục Diêu tất nhiên hiểu, "Dù đang nằm ở yếu thế hay ưu thế, quá trình đều không quan trọng. Quan trọng là kết quả, chỉ cần giành được thắng lợi là được." Đưa ra độ khó càng lớn thì mới có thể rèn luyện tuyển thủ tốt hơn.
Viện trưởng Claude không nói gì, nhưng từ vẻ mặt của ông có thể nhìn ra ông rất hài lòng với câu trả lời của Lục Diêu.
Sau đó, ông mới nói tiếp: "Cho nên, thầy hy vọng em có thể gia nhập đoàn đại biểu."
Lục Diêu không quan tâm lắm tới giải đấu lần này, là kiểu tham gia hay không đều được. Nhưng nhớ lại lần trước viện trưởng Claude bảo vệ y, Lục Diêu vẫn không từ chối.
"Đoàn đại biểu lần này, ba người điều khiển cơ giáp đã chọn xong chưa ạ?" Lục Diêu hỏi.
Viện trưởng Claude nói: "Đã chọn xong rồi."
"Là ai?"
"Elmo Locke, Holewin Kenneth và Cozzy Rebecca."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất