Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục

Chương 71: Lễ kỷ niệm

Trước Sau
"Chứng cứ gì?" Joyce hào hứng hỏi. "Hồi trước sao anh không nói với em?"

"Hồi đó nói với em rồi thì em có thể giữ được bình tĩnh sao?" Lục Diêu khẽ lắc đầu.

Joyce im lặng, cũng không phủ nhận. Đúng vậy, hồi đó lý do hắn lựa chọn nhẫn nhịn cục tức này, một là vì tình thế loạn trong giặc ngoài bức phải làm vậy, hai cũng là vì không có đủ chứng cứ chứng minh Orpha là con riêng.

Hắn gật đầu, "Anh nói đúng."

Sau đó hắn lại hỏi tiếp: "Bây giờ chứng cứ ở đâu? Ở trong chip của Ánh Trăng sao?"

Lục Diêu nhìn về phía Ánh Trăng đang đứng, "Đúng vậy, bởi vì Ánh Trăng là trí năng cao cấp nhất Thần Anh, không có bất cứ trí năng nào có thể hack được vào bên trong Ánh Trăng để đánh cắp dữ liệu, cho nên ở chỗ nó là an toàn nhất."

Joyce rất tán thành, nghĩ đến đây hắn đột nhiên nhớ đến một vấn đề, "Hoàng huynh, em nhớ Ánh Trăng đã vỡ thành mảnh vụn dưới sự công kích của mưa thiên thạch rồi mà, anh không thể nào lại đi chỗ cũ tìm nó được. Mà chip phụ của Ánh Trăng anh lại để trong trang viên Rander ở tinh cầu Tlatelo của anh, lúc đó anh lại không thể đi lấy nó được. Sao anh lại phục chế Ánh Trăng được vậy?"

"Em cho rằng anh sẽ bị mấy chuyến này làm khó?" Lục Diêu thản nhiên nói.

"Cũng phải." Ở trong lòng Joyce, hoàng huynh của hắn không gì không làm được, cho nên tái tạo Ánh Trăng với y là điều hiển nhiên không đáng nhắc đến.

Thực tế Lục Diêu quả thực bị mấy chuyện này làm khó. Thậm chí lúc y sống lại trong Lục Diêu nghèo rớt mồng tơi, còn từng ưu sầu kinh phí chế tạo đây này.

Những chuyện này Lục Diêu tất nhiên sẽ không nói cho Joyce biết. Mà hình tượng cao lớn của Isis đi sâu vào trong lòng của Joyce, nên vì thói quen hắn cứ dứt khoát tin lời của hoàng huynh luôn...

......

Hôm nay, cả đế quốc Ngân Ưng dường như đều chìm vào trong bầu không khí mê mang đau thương. Hôm nay, cách ngày đệ nhất thân vương của đế quốc Ngân Ưng - Isis điện hạ qua đời đã có chín tháng mười tám ngày. Nhưng quan trọng nhất hôm nay chính là sinh nhật của Isis điện hạ.

Vị vua đương nhiệm Orpha, tôn trọng dân ý, đặc biệt phê chuẩn hôm nay dân thường có thể tiến vào trong khu vực trung tâm chủ tinh Anadyr của đế quốc. Tất nhiên giám sát phòng ngự trong khu vực trung tâm hôm nay nghiêm ngặt hơn ngày thường rất nhiều, mỗi một người dân tiến vào khu vực trung tâm đều phải qua kiểm tra tỉ mỉ, làm rõ thân phận.

Bởi vì quảng trường kỷ niệm lớn nhất đế quốc, quảng trường Ánh Sáng Đế Quốc ở ngay khu trung tâm. Quảng trường Ánh Sáng Đế Quốc được xây dựng vào năm đế quốc mới được thành lập. Vị vua đầu tiên Senna De Lance sau khi lập quốc, vì để kỷ nhiệm những tướng sĩ bỏ mình, đã đặc biệt xây dựng nên quảng trường này. Quảng trường Ánh Sáng Đế Quốc lúc đó vẫn chưa có tượng, ở chính giữa chỉ dựng một tấm bia đá kỷ niệm màu trắng cực lớn, trên bia tưởng niệm khắc tên và quân hàm của các tướng sĩ chết trận.

Về sau, tượng đá tướng soái xuất chúng qua các thế hệ chết trận của đế quốc đều được dựng ở đây. Nhưng các tướng soái được đặt tượng đá ở quảng trường Ánh Sáng Đế Quốc ngàn năm qua chỉ có 123 người.

Sau khi thân vương Isis qua đời, tượng đá của y được dựng chính giữa quảng trường. Thậm chí lúc tổ chức nghi thức dựng tượng đá, vua còn tự mình chỉ huy trưng bày tượng đá.



Hình chiếu lúc vua Orpha chỉ huy còn cố nén đau thương, ánh mắt đỏ bừng được giới truyền thông truyền khắp tinh võng, khiến dân chúng trong lúc đau thương tưởng niệm thân vương Isis qua đời, còn rất cảm động vì tình anh em đậm sâu giữa vua và thân vương. Thậm chí sau đó Orpha càng được lòng dân hơn.

Hôm nay, dân chúng đế quốc đều dồn dập tự phát đến quảng trường, thậm chí có rất nhiều dân chúng ở các tinh cầu xa xôi đã xuất phát trước mấy ngày, để kịp hôm nay có thể đúng giờ đến quảng trường.

Tượng đá của Isis đứng chính giữa quảng trường, cao 30m, tượng được đắp nặn 100% từ hình chiếu của Isis. Y mặc quân phục trắng, bên trái là dải viền màu vàng kim, trên eo là một chiếc đai lưng bản rộng, đeo kiếm bạc. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này trước tượng của y đặt đầy vòng hoa. Đám người chen chúc ở trung tâm quảng trường, vẻ mặt nghiêm túc, bầu không khí đau thương.

Bỗng nhiên giữa đám người hơi chút hỗn loạn, sau đó kỵ sĩ hoàng gia mở ra một con đường dài rộng giữa đám người. Mọi người đứng hai bên con đường, một chiếc phi thuyền xa hoa bay dọc theo con đường dài chậm rãi đáp xuống. Hai bên mạn phi thuyền có huy hiệu hoa tường vi của hoàng gia.

Phi thuyền dừng lại chỗ cách tượng Isis tầm 100m, cửa khoang phi thuyền mở ra, vị vua Orpha đi xuống dọc theo cầu thang. Vẻ mặt của gã nghiêm nghị, tuy không để lộ vẻ đau thương, nhưng cả người đều tỏa ra cảm giác đau thương chán nản. Như thể chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến dân chúng nên cố gắng không để lộ vẻ đau buồn. Gã vừa đi vừa vẫy tay thăm hỏi dân chúng bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười gắng gượng. Nhưng nó không hề ảnh hưởng đến hình tượng của gã, ngược lại còn khiến dân chúng thấu hiểu và ủng hộ gã hơn.

Orpha xuống khỏi phi thuyền, đi đến cạnh tượng Isis. Đằng sau gã là các thành viên nòng cốt của hoàng gia. Orpha nghiêng đầu, nhìn về phía người hầu bên cạnh, người hầu hiểu ý đưa bó hoa trong tay qua cho Orpha. Tường vi trắng là tượng trưng cho hoàng gia Ngân Ưng.

Orpha cầm bó hoa tường vi trắng, nhìn bó hoa mà mắt ửng dỏ. Sau đó gã bước lên trước một bước, đặt bó hoa trong tay bên dưới pho tượng của Isis. Các thành viên hoàng gia tiếp nối dâng hoa.

Tiếp đó gã im lặng cúi người trước pho tượng ba lần, các thành viên hoàng gia đứng sau lưng sau lưng Orpha cũng cúi người. Xung quanh là tiếng khóc rưng rức của dân chúng. Không ai phát hiện trong lúc Orpha cúi đầu, chính là góc chết của tầm mắt ống kính, khóe miệng gã nhếch khẽ nhưng biến mất rất nhanh.

Cúi chào xong, Orpha lại ngẩng đầu, ánh mắt đối mặt với pho tượng Isis. Ánh mắt Isis lạnh lẽo, bất chợt Orpha lại cho rằng linh hồn Isis đang bám vào phía trên pho tượng, đang lạnh lùng nhìn gã với sự ngạo mạn và chế giễu. Trái tim gã đột nhiên đập nhanh, hoảng loạn lùi về sau mấy bước. Chờ đến lúc gã phục hồi lại tinh thần thì phát hiện mình đã thất lễ trước mặt người dân toàn quốc.

Orpha vốn đã chột dạ, cho nên không muốn ai nghi ngờ gã cả. Thế là gã không vội đứng thẳng người dậy, mày gã nhíu chặt hơn, tay đỡ lấy trán, vẻ mặt như là rất nhức đầu. Gã chậm rãi mở hai mắt, trong ánh mắt để lộ sự đau đớn và bi thương đang phải cố kìm nén, sau đó gã mới chậm rãi đứng thẳng người. Sau khi đứng thắng, dáng vẻ của gã thẳng tắp hơn cả trước đó, nhưng vẻ đau đớn khó nén giữa hai hàng mày, rơi vào trong mắt người ngoài, chính là gã đang đau lòng đến mức đau đầu dữ dội, nhưng vẫn đang cố nhẫn nhịn, không muốn để người khác biết được.

Sau đó gã đi lên chỗ bục cao, đối diện với dân chúng trên quảng trường. Cánh phóng viên cũng thành thực ghi hình lại toàn bộ việc xảy ra tại quảng trường. Lúc này trên quảng trường rộng lớn đám người rất yên lặng, chỉ còn văng vẳng tiếng khóc buồn đau khe khẽ, nhưng vẫn cố gắng đè nén xuống.

Sắc trời âm u, gió rất lớn cuốn theo lạnh lẽo.

Orpha mặc một bộ đồ đen, hai hàng cúc áo vàng kim được cài đến nút trên cùng chỉnh tề, phần ngực bên trái đeo đủ loại huy chương, bên hông đeo thêm thanh kiếm vàng. Tướng mạo gã cân đối, nhưng lại không giống em trai Isis của gã chút nào, nếu không biết thân phận của gã, người khác sẽ chẳng thể tưởng tượng được bọn họ là anh em ruột.

Trong gió lạnh, Orpha khép hờ mắt, như thể đang cố khôi phục tâm trạng, sau đó gã mở mắt. Trong ống kính lúc này, ánh mắt Orpha rất bình tĩnh, nhưng nhìn lồng ngực đang khẽ nhấp nhô và cánh mũi mấp máy là biết gã chỉ đang cố đè ép sự đau đớn trong lòng.

Gã hình như muốn mỉm cười, nhưng thử mấy lần khóe miệng của gã mới chỉ nhếch lên đôi chút. Orpha dường như biết mình không cười được, bèn dứt khoát từ bỏ mỉm cười. Gã mím môi, vẻ mặt lạnh lùng.

Orpha hít sâu một hơi, sau đó mới dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Cảm ơn các vị có thể từ xa xôi đến quảng trường Ánh Sáng Đế Quốc để tế điện hoàng đệ của ta..."



Giọng gã tuy như đang cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự nghẹn ngào lẫn bên trong.

Bình thường lúc vua nói chuyện trước mặt dân chúng, đều sẽ soạn sẵn bản thảo, nhưng lần này Orpha rõ ràng không hề có chuẩn bị. Lời gã nói là trước khi đến mới chuẩn bị, cộng thêm tâm trạng không yên lúc này của gã, cho nên nói nói ngừng ngừng, điều chỉnh trạng thái.

"Thân vương Isis, hy sinh vì nước, ta..."

"Lấy đó tự hào..."

"Thân vương là vinh quang của đế quốc, là niềm kiệu ngạo của hoàng gia, anh hồn bất diệt, trường tồn cùng thời gian. Sự tích của y sẽ được muôn đời khắc ghi..."

Vị vua nói xong đoạn này, lồng ngực gã phập phồng dữ đội. Gã cúi đầu, rất lâu vẫn không mở miệng nói tiếp. Là một vị vua, cúi đầu trước mặt dân chúng khiến họ không thấy được mặt của mình, là một hành động cực kỳ thất lễ.

Nhưng ở chỗ bình luận phát sóng trực tiếp trên tinh võng lại không có một câu phê bình nào, ngược lại có rất nhiều bình luận ủng hộ.

Sau đó Orpha ngẩng đầu, hốc mắt ẩm ướt, rõ ràng đang cố nén không rơi nước mắt.

Lúc này đây trên quảng trường toàn là tiếng khóc, mọi người không còn kìm nén sự đau thương, đều bật khóc thành tiếng.

Nhưng chính lúc này, một giọng nói không hài hòa vang lên giữa quảng trường: "Thân vương Joyce đâu?"

"Đúng đó, sao thân vương Joyce lại không có mặt?"

Bởi vì trên quảng trường rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng khóc thì không có tiếng nói chuyện gì khác, cho nên mấy giọng nói bất chợt này trở nên rất rõ ràng.

Orpha nghe xong mấy câu hỏi này, khe khẽ lắc đầu, nói: "Thân vương Joyce..."

Sau đó gã thở dài: "Thân vương Joyce bởi vì quá mức đau buồn, cho nên thân thể không khỏe. Cũng tại em thấy quá đau thương."

Rõ ràng là mấy câu nói thay cho Joyce, nói cũng rất chân thành, nhưng ra từ trong miệng của Orpha, lại như trở thành bất đắc dĩ che giấu cho sự vắng mặt của Joyce.

Vốn ở trong lòng dân chúng đế quốc thì thân vương Joyce không thân với thân vương Isis, có vẻ tình cảm giữa hai người rất lạnh nhạt. Sau khi thân vương Isis qua đời, hắn thậm chí còn không tham gia lễ truy điệu. Vậy mà lần này hắn còn vắng mặt ở nghi thức kỷ niệm.

Quần chúng trên quảng trường ngoại trừ để lộ vẻ bất mãn, cũng không nói ra mấy lời giận dữ vào lúc này. Nhưng trên tinh võng, lời nói của Orpha được phát sóng trực tiếp, bình luận chửi mắng Joyce thoáng cái lấp đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau