Chương 6
Nắm tay nhỏ, Thiệu Hiểu Khiếu mang Tông Tông đi đến nhà trẻ.
Đứng cạnh cửa, hắn nửa ngồi xổm xuống, nói: “ Nhóc con, cha con tự mình đi chơi đây, con lại phải khổ sở mà đi học rồi.”
Lông mày nhỏ của Tông Tông nhăn lại, bé hơi cúi người lên phía trước, đem chính mình chen vào trong lòng ngực cha, thử thương lượng: “ Không thể đợi con đi học về rồi mới đi chơi sao?”
Thiệu Hiểu Khiếu chạm chạm vào mũi của bé, “ Ai biểu con hôm qua kén ăn, không mang con đi đâu.”
Tông Tông thở dài một hơi, bé nghĩ đợi lần sau vẫn nên ăn một chút đi, dù có khó ăn thì so với cha không mang bé đi vẫn tốt hơn.
“Tông Tông, ngươi đến rồi.”
Một cái đống béo béo xông tới đây, trực tiếp mở tay hắn đem Tông Tông ôm lên, lực đẩy khiến cho Thiệu Hiểu Khiếu đang ngồi xổm không ổn định được, mũi chân vội vàng dúng sức mới không làm cho một lớn một nhỏ nằm sấp xuống.
Thiệu Hiểu Khiếu đem nhóc béo xách qua một bên, đặt ở bên cạnh rồi nói với nhóc: “ Ngoan ngoãn đứng đây.”
Nhóc béo không vui, trước tiên là đem Tông Tông ôm chặt, còn làm mặt quỷ với Thiệu Hiểu Khiếu, “ Con cứ muốn ôm đấy.”
Thiệu Hiểu Khiếu giận đến cười, trực tiếp ôm nhóc con vào ngực đứng lên, sau đó từ trên nhìn xuống nhóc béo, “Nhào vô, chú xem con ôm như thế nào.”
Nhóc béo giận đến khuôn mặt đều đỏ lên, liên tục dậm chân: “ Chú hư! Chú đối với Tông Tông không tốt, không cho ôm! Con đối với Tông Tông tốt, con mới có thể ôm!”
“Tuấn Ngạn, không cho phép nghịch ngợm.”
Âm thanh ôn hòa từ phía sau đi tới, là một người nam nhân tuấn tú, đem tay đặt ở trên vai nhóc béo, sau đó ngẩng đầu lên có chút xa cách nói: “ Trẻ con không hiểu chuyện, ngươi đừng để ý.”
Thiệu Hiểu Khiếu có cái gì mà để ý.
Không chỉ Lâu gia, chỉ cần là người quen với bọn họ đều biết.
Nguyên chủ đối với nhóc Tông Tông này, căn bản là không thích.
Thiệu Hiểu Khiếu không thèm để ý đến, nhưng Tông Tông lại không vui, bé hừ hừ nói: “Cha ta hiện tại đối với ta rất tốt, ngươi nói xấu cha ta, ta liền không chơi cùng ngươi nữa.”
Nhóc béo có chút nóng ruột, vội vàng đem cánh tay đầy thịt che miệng lại lắc đầu, ý bảo nhóc không nói nữa.
Tông Tông lúc này mới nghiêm khuôn mặt nhỏ, hài lòng mà gật gật đầu.
Sau đó bé nắm lấy tay áo của cha, để cha đưa bé xuống.
Đợi khi xuống đất, lại chạy đến trước mặt nhóc béo, vươn tay nhỏ qua, “ Nè.”
Nhóc béo vội vàng duỗi tay ra nắm lại, cười đến nhe răng trợn mắt, có vẻ cực kỳ đáng yêu.
Tông Tông một tay nắm tiểu đồng bọn, một tay vẫy vẫy với cha, “ Cha, người đi chơi đi.”
Thiệu Hiểu Khiếu gật đầu, vẫy tay lại.
Tông Tông lại vẫy thêm hai cái, mới hỏi thêm một câu: “ Cha có đón con tan học không?”
Trong âm thanh trong trẻo, có một chút mong đợi, thấp thỏm.
Ban đầu vui vẻ vì cha đưa bé đi học, bây giờ lại mong ước xa vời, liệu cha có thể đi đón bé không.
Thiệu Hiểu Khiếu còn chưa trả lời.
Nhóc béo liền giành nói luôn, “ Ta đón ta đón nè, Tông Tông về nhà của ta đi.”
“……” Thiệu Hiểu Khiếu thật sự cảm thấy nhóc béo đang cùng hắn giành người, chả trách không thích hắn, hắn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tông Tông, “ Được, còn đem chocolate cho con nữa.”
Tông Tông thỏa mãn, quay người đi vào nhà trẻ.
Kết quả vừa đi, không đi được, bị nhóc béo kéo dừng lại.
Ngón tay nhóc béo để ở khóe miệng, mang theo sự tham ăn hỏi: “ Ta có phần không?”
“Tô Tuấn Ngạn!!!!”
Một tiếng kêu cả tên lẫn họ, nhóc béo sợ đến mức kéo Tông Tông chạy vào nhà trẻ, như có cái gì đáng sợ sau mông đuổi theo nhóc.
Đợi sau khi hai đứa nhóc đi vào, Thiệu Hiểu Khiếu còn tính cùng ba của nhóc béo nói chuyện một chút rồi về nha, kết quả vừa mới quay đầu lại, liền bắt gặp phải một cái liếc mắt đầy lạnh lùng, “Nếu ngươi còn có lương tâm, thì không nên lợi dụng Tông Tông.”
Trong mắt Tô Tễ đầy tức giận, dù cho thường ngày là một người ôn hòa, hiện tại cũng cảm thấy tức giận.
Tông Tông tuổi còn nhỏ, đối với Thiệu Hiểu Khiếu quyến luyến, hiện tại nhìn thì vui vẻ, nhưng một khi Thiệu Hiểu Khiếu lộ ra mục đích của mình, người bị tổn thương cũng chỉ có một mình Tông Tông.
“Cảm ơn anh bạn đã quan tâm.” Thiệu Hiểu Khiếu cười đáp lại, đưa tay vỗ vỗ lòng ngực, “ Chẳng qua anh bạn yên tâm đi, đồ vật trong này, rốt cuộc tất cả đều là màu đỏ.”
Tô Tễ có chút ngẩn ngơ, cậu nhìn bóng dáng đang rời đi kia, cảm thấy có chút không khỏe.
Chẳng qua cậu với Thiệu Hiểu Khiếu tiếp xúc cũng không phải rất nhiều, cũng không để trong lòng, chỉ hy vọng lời hắn nói lúc sau, là sự thật.
Mà ở một bên khác, Thiệu Hiểu Khiếu đối với Tô Tễ thật ra có biết một chút việc.
Cái gọi là tiểu thuyết máu chó ngược luyến tình thâm, tuy rằng cuối cùng không có kết cục, nhưng chủ yếu trừ hai nhân vật chính ở ngoài, những người khác kết cục cũng không phải rất tốt.
Bao gồm cả nhà của nhóc béo.
Tô Tễ ở trong tiểu thuyết cơ bản cũng chưa từng xuất hiện qua.
Chẳng qua làm đồng bọn với con của phản diện, cũng giới thiệu một ít tình huống của Tô Tễ.
Tông Tông trải qua mấy năm, liền rơi xuống kết cục bị gửi nuôi, hằng ngày trải qua cuộc sống khổ sở, mà Tô Tuấn Ngạn cũng giống vậy, không biết trong nhà phát sinh chuyện gì, không có người nhà, lưu lạc cô nhi viện, vẫn là Tông Tông thường thường giúp đỡ một ít.
Hai tiểu đồng bọn cho nhau sưởi ấm.
Thiệu Hiểu Khiếu thở dài một hơi.
Không biết như thế nào, liền cảm thấy nghẹn kinh khủng.
Loại cảm giác biết được tương lại này, cũng không tốt.
Kỳ thực biết người bên cạnh mình có kết cục thảm thiết, mà chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn, trong lòng có chút buồn.
“ Thật là sốt ruột.” Thiệu Hiểu Khiếu thầm mắng một tiếng, tiếp theo lại lắc lắc đầu, hắn chạy về phòng ngủ, đem châu báu trang sức bên trong lựa cái nào nhìn đắt nhất bỏ vào trong túi, liền chạy ra ngoài.
Muốn sống một cuộc sống mới.
Chỉ có thể dựa vào tiền bán đống trang sức này.
Chẳng qua là……
Sự thật luôn thích nói giỡn như vậy.
Thiệu Hiểu Khiếu dùng tay gãi gãi lỗ tai, hắn không không thể tin được hỏi lại: “ Giả sao?!!!”
Nữ nhân mặc tây trang gật đầu, vô cùng lịch sự mà nói: “ Ngoài trừ kim cương trên cài áo này là thật, những cái khác đều là ngụy trang, mà độ thuần tịnh của kim cương trên cài áo cũng không phải rất tốt, giá trị không được nhiều tiền.”
Cũng là nhìn Thiệu Hiểu Khiếu quá mức kinh ngạc, nàng lại nói thêm một câu: “ Chẳng qua, những viên kim cương này làm thủ công nhìn rất thật, nếu như không phải là nhân viên chuyên nghiệp thì sợ cũng bị lừa.”
“……ha ha”
Thiệu Hiểu Khiếu cười.
Nguyên chủ là ai?!!
Lấy qua giấy chứng nhận nghề nghiệp, là nam nhân tự xưng mình là đại sư thiết kế trang sức.
Là người chuyên nghiệp như thế, lại có thể tiêu một đống tiền mua kim cương giả!!
Thiệu Hiểu Khiếu hai tay run rẩy, nhớ lại nguyên chủ thắt lưng buộc bụng, thậm chí ngay cả mặt cũng không cần đi lấy tiền con mình, đều phải đi mua trang sức, hắn cảm thấy cũng may nguyên chủ đã sớm đi rồi.
Nếu không bị phát hiện, sợ là tức đến chết luôn.
Có điều……
Hiện tại loại bi thảm này rơi lên đầu mình, Thiệu Hiểu Khiếu rất muốn hét lớn.
Đẻ con thì cũng thôi đi, dù sao nhóc con khá đáng yêu.
Nam nhân vai ác cũng thế, hắn sớm muộn sẽ đá đi.
Nhân phẩm thối nát cũng không sao, hắn tự nhận mình mị lực vô biên, hoa gặp hoa nở, sớm hay muộn thì người ta cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Nhưng hắn không có biện pháp tiếp thu, nguyên chủ lưu lại cho hắn một ngăn tủ đầy trang sức, chẳng lẽ đều là giả? Vậy tiền vốn hắn mở cửa tiệm bán thịt ở đâu?
Chỉ trong nháy mắt.
Ngẩn ngơ trên khuôn mặt dần dần biến mất.
Thiệu Hiểu Khiếu vuốt vuốt mặt, chiếm tiện nghi của người khác không bằng tự dựa vào đôi tay của chính mình.
Hắn cũng không tin, hắn – Thiệu Hiểu Khiếu đến thịt cũng có thể khắc ra hoa, chẳng lẽ còn không kiếm được tiền mở cửa hàng thịt??
__________________________
Tác giả có lời muốn nói: Thằng bé sẽ không đi theo cốt truyện, hiện tại hắn chẳng qua cho rằng chính mình là người ngoài cuộc nên không tính toán ra tay.
Phải làm cho hắn trải qua một ít việc, mới có thể chậm rãi thay đổi kết cục bi kịch của nhân vật phụ khác.
Cho nên, các bạn nhỏ, cùng nhau theo thằng bé trải qua thế giới của hắn đi.
____________________
Editor: Cái lời tác giả này thì mình kiếm trên bản raw thì lại không có, chạy qua mấy bản khác cũng không có luôn, nên mình bứng ở WikiDich về luôn ⊙﹏⊙. Có chỗ nào sai sót các bạn comment giúp mình nhé.
Lịch ra khoảng 2 ngày một chương, khi nào mình rảnh sẽ là một ngày một chương.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ❤
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @Serien3566
Đứng cạnh cửa, hắn nửa ngồi xổm xuống, nói: “ Nhóc con, cha con tự mình đi chơi đây, con lại phải khổ sở mà đi học rồi.”
Lông mày nhỏ của Tông Tông nhăn lại, bé hơi cúi người lên phía trước, đem chính mình chen vào trong lòng ngực cha, thử thương lượng: “ Không thể đợi con đi học về rồi mới đi chơi sao?”
Thiệu Hiểu Khiếu chạm chạm vào mũi của bé, “ Ai biểu con hôm qua kén ăn, không mang con đi đâu.”
Tông Tông thở dài một hơi, bé nghĩ đợi lần sau vẫn nên ăn một chút đi, dù có khó ăn thì so với cha không mang bé đi vẫn tốt hơn.
“Tông Tông, ngươi đến rồi.”
Một cái đống béo béo xông tới đây, trực tiếp mở tay hắn đem Tông Tông ôm lên, lực đẩy khiến cho Thiệu Hiểu Khiếu đang ngồi xổm không ổn định được, mũi chân vội vàng dúng sức mới không làm cho một lớn một nhỏ nằm sấp xuống.
Thiệu Hiểu Khiếu đem nhóc béo xách qua một bên, đặt ở bên cạnh rồi nói với nhóc: “ Ngoan ngoãn đứng đây.”
Nhóc béo không vui, trước tiên là đem Tông Tông ôm chặt, còn làm mặt quỷ với Thiệu Hiểu Khiếu, “ Con cứ muốn ôm đấy.”
Thiệu Hiểu Khiếu giận đến cười, trực tiếp ôm nhóc con vào ngực đứng lên, sau đó từ trên nhìn xuống nhóc béo, “Nhào vô, chú xem con ôm như thế nào.”
Nhóc béo giận đến khuôn mặt đều đỏ lên, liên tục dậm chân: “ Chú hư! Chú đối với Tông Tông không tốt, không cho ôm! Con đối với Tông Tông tốt, con mới có thể ôm!”
“Tuấn Ngạn, không cho phép nghịch ngợm.”
Âm thanh ôn hòa từ phía sau đi tới, là một người nam nhân tuấn tú, đem tay đặt ở trên vai nhóc béo, sau đó ngẩng đầu lên có chút xa cách nói: “ Trẻ con không hiểu chuyện, ngươi đừng để ý.”
Thiệu Hiểu Khiếu có cái gì mà để ý.
Không chỉ Lâu gia, chỉ cần là người quen với bọn họ đều biết.
Nguyên chủ đối với nhóc Tông Tông này, căn bản là không thích.
Thiệu Hiểu Khiếu không thèm để ý đến, nhưng Tông Tông lại không vui, bé hừ hừ nói: “Cha ta hiện tại đối với ta rất tốt, ngươi nói xấu cha ta, ta liền không chơi cùng ngươi nữa.”
Nhóc béo có chút nóng ruột, vội vàng đem cánh tay đầy thịt che miệng lại lắc đầu, ý bảo nhóc không nói nữa.
Tông Tông lúc này mới nghiêm khuôn mặt nhỏ, hài lòng mà gật gật đầu.
Sau đó bé nắm lấy tay áo của cha, để cha đưa bé xuống.
Đợi khi xuống đất, lại chạy đến trước mặt nhóc béo, vươn tay nhỏ qua, “ Nè.”
Nhóc béo vội vàng duỗi tay ra nắm lại, cười đến nhe răng trợn mắt, có vẻ cực kỳ đáng yêu.
Tông Tông một tay nắm tiểu đồng bọn, một tay vẫy vẫy với cha, “ Cha, người đi chơi đi.”
Thiệu Hiểu Khiếu gật đầu, vẫy tay lại.
Tông Tông lại vẫy thêm hai cái, mới hỏi thêm một câu: “ Cha có đón con tan học không?”
Trong âm thanh trong trẻo, có một chút mong đợi, thấp thỏm.
Ban đầu vui vẻ vì cha đưa bé đi học, bây giờ lại mong ước xa vời, liệu cha có thể đi đón bé không.
Thiệu Hiểu Khiếu còn chưa trả lời.
Nhóc béo liền giành nói luôn, “ Ta đón ta đón nè, Tông Tông về nhà của ta đi.”
“……” Thiệu Hiểu Khiếu thật sự cảm thấy nhóc béo đang cùng hắn giành người, chả trách không thích hắn, hắn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tông Tông, “ Được, còn đem chocolate cho con nữa.”
Tông Tông thỏa mãn, quay người đi vào nhà trẻ.
Kết quả vừa đi, không đi được, bị nhóc béo kéo dừng lại.
Ngón tay nhóc béo để ở khóe miệng, mang theo sự tham ăn hỏi: “ Ta có phần không?”
“Tô Tuấn Ngạn!!!!”
Một tiếng kêu cả tên lẫn họ, nhóc béo sợ đến mức kéo Tông Tông chạy vào nhà trẻ, như có cái gì đáng sợ sau mông đuổi theo nhóc.
Đợi sau khi hai đứa nhóc đi vào, Thiệu Hiểu Khiếu còn tính cùng ba của nhóc béo nói chuyện một chút rồi về nha, kết quả vừa mới quay đầu lại, liền bắt gặp phải một cái liếc mắt đầy lạnh lùng, “Nếu ngươi còn có lương tâm, thì không nên lợi dụng Tông Tông.”
Trong mắt Tô Tễ đầy tức giận, dù cho thường ngày là một người ôn hòa, hiện tại cũng cảm thấy tức giận.
Tông Tông tuổi còn nhỏ, đối với Thiệu Hiểu Khiếu quyến luyến, hiện tại nhìn thì vui vẻ, nhưng một khi Thiệu Hiểu Khiếu lộ ra mục đích của mình, người bị tổn thương cũng chỉ có một mình Tông Tông.
“Cảm ơn anh bạn đã quan tâm.” Thiệu Hiểu Khiếu cười đáp lại, đưa tay vỗ vỗ lòng ngực, “ Chẳng qua anh bạn yên tâm đi, đồ vật trong này, rốt cuộc tất cả đều là màu đỏ.”
Tô Tễ có chút ngẩn ngơ, cậu nhìn bóng dáng đang rời đi kia, cảm thấy có chút không khỏe.
Chẳng qua cậu với Thiệu Hiểu Khiếu tiếp xúc cũng không phải rất nhiều, cũng không để trong lòng, chỉ hy vọng lời hắn nói lúc sau, là sự thật.
Mà ở một bên khác, Thiệu Hiểu Khiếu đối với Tô Tễ thật ra có biết một chút việc.
Cái gọi là tiểu thuyết máu chó ngược luyến tình thâm, tuy rằng cuối cùng không có kết cục, nhưng chủ yếu trừ hai nhân vật chính ở ngoài, những người khác kết cục cũng không phải rất tốt.
Bao gồm cả nhà của nhóc béo.
Tô Tễ ở trong tiểu thuyết cơ bản cũng chưa từng xuất hiện qua.
Chẳng qua làm đồng bọn với con của phản diện, cũng giới thiệu một ít tình huống của Tô Tễ.
Tông Tông trải qua mấy năm, liền rơi xuống kết cục bị gửi nuôi, hằng ngày trải qua cuộc sống khổ sở, mà Tô Tuấn Ngạn cũng giống vậy, không biết trong nhà phát sinh chuyện gì, không có người nhà, lưu lạc cô nhi viện, vẫn là Tông Tông thường thường giúp đỡ một ít.
Hai tiểu đồng bọn cho nhau sưởi ấm.
Thiệu Hiểu Khiếu thở dài một hơi.
Không biết như thế nào, liền cảm thấy nghẹn kinh khủng.
Loại cảm giác biết được tương lại này, cũng không tốt.
Kỳ thực biết người bên cạnh mình có kết cục thảm thiết, mà chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn, trong lòng có chút buồn.
“ Thật là sốt ruột.” Thiệu Hiểu Khiếu thầm mắng một tiếng, tiếp theo lại lắc lắc đầu, hắn chạy về phòng ngủ, đem châu báu trang sức bên trong lựa cái nào nhìn đắt nhất bỏ vào trong túi, liền chạy ra ngoài.
Muốn sống một cuộc sống mới.
Chỉ có thể dựa vào tiền bán đống trang sức này.
Chẳng qua là……
Sự thật luôn thích nói giỡn như vậy.
Thiệu Hiểu Khiếu dùng tay gãi gãi lỗ tai, hắn không không thể tin được hỏi lại: “ Giả sao?!!!”
Nữ nhân mặc tây trang gật đầu, vô cùng lịch sự mà nói: “ Ngoài trừ kim cương trên cài áo này là thật, những cái khác đều là ngụy trang, mà độ thuần tịnh của kim cương trên cài áo cũng không phải rất tốt, giá trị không được nhiều tiền.”
Cũng là nhìn Thiệu Hiểu Khiếu quá mức kinh ngạc, nàng lại nói thêm một câu: “ Chẳng qua, những viên kim cương này làm thủ công nhìn rất thật, nếu như không phải là nhân viên chuyên nghiệp thì sợ cũng bị lừa.”
“……ha ha”
Thiệu Hiểu Khiếu cười.
Nguyên chủ là ai?!!
Lấy qua giấy chứng nhận nghề nghiệp, là nam nhân tự xưng mình là đại sư thiết kế trang sức.
Là người chuyên nghiệp như thế, lại có thể tiêu một đống tiền mua kim cương giả!!
Thiệu Hiểu Khiếu hai tay run rẩy, nhớ lại nguyên chủ thắt lưng buộc bụng, thậm chí ngay cả mặt cũng không cần đi lấy tiền con mình, đều phải đi mua trang sức, hắn cảm thấy cũng may nguyên chủ đã sớm đi rồi.
Nếu không bị phát hiện, sợ là tức đến chết luôn.
Có điều……
Hiện tại loại bi thảm này rơi lên đầu mình, Thiệu Hiểu Khiếu rất muốn hét lớn.
Đẻ con thì cũng thôi đi, dù sao nhóc con khá đáng yêu.
Nam nhân vai ác cũng thế, hắn sớm muộn sẽ đá đi.
Nhân phẩm thối nát cũng không sao, hắn tự nhận mình mị lực vô biên, hoa gặp hoa nở, sớm hay muộn thì người ta cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Nhưng hắn không có biện pháp tiếp thu, nguyên chủ lưu lại cho hắn một ngăn tủ đầy trang sức, chẳng lẽ đều là giả? Vậy tiền vốn hắn mở cửa tiệm bán thịt ở đâu?
Chỉ trong nháy mắt.
Ngẩn ngơ trên khuôn mặt dần dần biến mất.
Thiệu Hiểu Khiếu vuốt vuốt mặt, chiếm tiện nghi của người khác không bằng tự dựa vào đôi tay của chính mình.
Hắn cũng không tin, hắn – Thiệu Hiểu Khiếu đến thịt cũng có thể khắc ra hoa, chẳng lẽ còn không kiếm được tiền mở cửa hàng thịt??
__________________________
Tác giả có lời muốn nói: Thằng bé sẽ không đi theo cốt truyện, hiện tại hắn chẳng qua cho rằng chính mình là người ngoài cuộc nên không tính toán ra tay.
Phải làm cho hắn trải qua một ít việc, mới có thể chậm rãi thay đổi kết cục bi kịch của nhân vật phụ khác.
Cho nên, các bạn nhỏ, cùng nhau theo thằng bé trải qua thế giới của hắn đi.
____________________
Editor: Cái lời tác giả này thì mình kiếm trên bản raw thì lại không có, chạy qua mấy bản khác cũng không có luôn, nên mình bứng ở WikiDich về luôn ⊙﹏⊙. Có chỗ nào sai sót các bạn comment giúp mình nhé.
Lịch ra khoảng 2 ngày một chương, khi nào mình rảnh sẽ là một ngày một chương.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ❤
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @Serien3566
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất