Chương 59: Ngoại truyện 2 (1)
Ngoại truyện 2: Đứa ngốc lớn và đứa ngốc nhỏ (1)
Ngày tốt nghiệp, tôi về nhà cùng với bó hoa mà Đường Phong Hành đã tặng, là những bông hướng dương vàng ươm mà tôi thích và hoa baby màu xanh da trời. Lúc Đường Phong Hành tặng hoa cho tôi, tôi cố tình không nhận lấy nó ngay, anh khó hiểu nhìn tôi: "Sao vậy, bó hoa có vấn đề gì à?"
Tôi bặm môi trả lời anh: "Trước khi nhận hoa còn thiếu một thứ nữa."
Vẻ mặt Đường Phong Hành vẫn hoang mang, ôm lại hoa vào ngực, thậm chí anh còn thực sự nghiêm túc suy nghĩ: "Bây giờ em muốn quà tốt nghiệp nữa hở, vậy..."
Tôi thở dài, không đợi anh nói xong mà đã kéo cằm anh lại hôn một cái: "Đồ ngốc, là thiếu nụ hôn chúc tốt nghiệp."
Cả năm qua tôi bận rộn với việc bảo vệ luận án, chuẩn bị sơ yếu lý lịch và tập trung chữa bệnh, có rất ít thời gian rảnh để thư giãn giải trí. Sau khi trải qua một năm trị liệu tâm lý và uống thuốc gần ba năm thì tâm trí tôi không bị rối tung nữa, rất nhiều kí ức không còn là những mảnh vụn hỗn loạn, cảm xúc luôn duy trì ở mức độ bình thường.
Tôi còn muốn ghi công cho Đường Phong Hành và sự cố gắng của chính mình, mặc dù rất khó để công nhận giá trị của bản thân trong một thời gian ngắn, đôi khi tôi vẫn để tâm vào những chuyện vụn vặt, cảm thấy mình không có mục tiêu đặc biệt nào để sống tiếp, khó có thể điều khiển được lo âu và những cảm xúc tiêu cực đang trực chờ bùng nổ, thế nhưng may mắn thay, Đường Phong Hành vẫn luôn luôn ở đây.
Anh ấy nói với tôi rằng con người không nhất thiết phải có một mục đích, mục đích không phải là tấm thẻ thông hành duy nhất để sống trên đời này, tấm thẻ đúng đắn nhất là sự nhiệt tình, em thật lòng yêu thương cuộc sống thì em sẽ có can đảm để bước tiếp.
Anh chính là động lực lớn nhất trong sự nhiệt tình yêu thương của tôi, giống như trong sách triết học có viết rằng "Cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng", sự tồn tại của Đường Phong Hành cũng quan trọng y hệt "cơ sở hạ tầng" vậy.
Tôi cũng đã học được một cách để kiểm soát cảm xúc của mình, đó là ghi âm lại giọng hát của Đường Phong Hành, còn cả tiếng khi anh viết, tiếng anh gõ chữ, tiếng anh thì thầm vào MP3 rồi bật nghe. Những âm thanh này có thể đốt cháy toàn bộ đống len suy tư rối bời tích tụ trong đầu tôi, chỉ còn lại cảm giác an toàn nhờ sự tồn tại của anh.
Cuối cùng chúng tôi cũng có thời gian rảnh để ra phố mua sắm đi chơi. Khi đi ngang qua cửa hàng McDonald, tôi nhìn thấy McFlurry đang được mua một tặng một thì liếc anh một cái, đúng lúc anh cũng nghiêng đầu nhìn tôi.
Anh cười nói: "Đi mua đi."
Đưa một cốc McFlurry cho anh, tôi không vui vẻ mấy, anh vừa hỏi làm sao thế thì tôi đã giơ luôn cả cốc McFlurry của mình trước mặt anh.
"Hả?"
"Anh không nhìn ra McFlurry lần này có gì khác ư?"
Anh nhìn theo tầm mắt của tôi rồi rốt cuộc cũng bừng tỉnh kêu lên: "McFlurry không xoáy!"
"Đúng vậy, nó không xoáy, rõ ràng năm trước em mua nó vẫn được làm xoáy thành hình xoắn ốc mà. Mẹ nó chứ, em nghĩ nhân viên quên nên còn nhờ người ta làm nó xoáy một chút, ai ngờ anh ta lại bảo bây giờ đổi rồi sẽ không còn hình xoáy nữa. Trời ạ, thế là mất cả linh hồn của món ăn luôn rồi, sau này em sẽ không bao giờ... mua nó nữa."
Đường Phong Hành xoa đầu tôi, cười cười: "Chờ đã nào."
Anh lấy thìa của tôi rồi tự tay tạo hình kem thành hình xoắn ốc, tôi mở lớn hai mắt nhìn anh, làm xong anh đưa lại cốc kem cho tôi: "Ăn đi."
Tôi chộp lấy cốc kem của anh: "Em cũng muốn giúp anh."
Có lẽ do tôi không làm đúng cách hoặc lực tay quá mạnh nên cả một miếng kem lớn phủ đầy vụn bánh oreo bị tôi làm văng ra ngoài, đáp luôn trên mặt đường.
Thừa lúc nó chưa kịp tan ra, tôi vội vàng dùng khăn giấy hớt nó lên rồi vứt vào thùng rác. Bây giờ trong cốc kem của Đường Phong Hành chỉ còn lại một tầng kem mỏng màu trắng, tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Kem của anh không còn nữa rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Vậy của em giờ là của anh."
"Này!"
Tôi định cản anh theo bản năng nhưng rồi lại nghĩ đây là chuyện tốt mình làm ra, khiến cho Đường Phong Hành không có kem để ăn, thế là đành cụp mắt nhụt chí nói: "Được rồi, cho anh ăn cốc của em."
Đường Phong Hành nhịn cười múc một thìa kem đút cho tôi: "Đồ ngốc này, học nhiều đến ngơ luôn hả? Chúng mình có thể ăn cùng nhau mà."
Tôi há mồm ăn kem, những vụn bánh oreo giòn tan trong miệng, kem ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi, miếng này hơi to nên lạnh đến não luôn, tôi không chịu được mà nhăn mặt thì thào: "Lạnh quá, lạnh quá..."
Tôi rướn người hôn lên môi Đường Phong Hành, ngậm lấy lưỡi anh để cho anh nếm thử vị kem lạnh, sau mấy giây thì tách ra rồi lau miệng, nói: "Lạnh quá, nhờ anh sưởi ấm một xíu."
Anh nắm tay tôi, hôn thêm cái nữa rồi nói: "Vẫn còn hơi lạnh đó, sưởi thêm chút nữa."
"Vậy... Ăn hết McFlurry thì chúng mình về nhà sưởi ấm đi, vị kem em mua lần này không tồi đâu. Hình như lâu rồi chúng mình không có làm..." Tôi liếm đi kem bị dính ở trên môi, khiêu khích cọ cọ đầu ngón tay anh.
"A Ninh..." Hầu kết của Đường Phong Hành trượt lên trượt xuống.
Tôi nắm cổ tay anh để anh đút thêm thìa kem nữa cho mình, lời nói ra không rõ: "Làm sao?"
"Bây giờ em còn muốn ăn kem của anh ở nhà hơn cả kem này đấy."
Ngày tốt nghiệp, tôi về nhà cùng với bó hoa mà Đường Phong Hành đã tặng, là những bông hướng dương vàng ươm mà tôi thích và hoa baby màu xanh da trời. Lúc Đường Phong Hành tặng hoa cho tôi, tôi cố tình không nhận lấy nó ngay, anh khó hiểu nhìn tôi: "Sao vậy, bó hoa có vấn đề gì à?"
Tôi bặm môi trả lời anh: "Trước khi nhận hoa còn thiếu một thứ nữa."
Vẻ mặt Đường Phong Hành vẫn hoang mang, ôm lại hoa vào ngực, thậm chí anh còn thực sự nghiêm túc suy nghĩ: "Bây giờ em muốn quà tốt nghiệp nữa hở, vậy..."
Tôi thở dài, không đợi anh nói xong mà đã kéo cằm anh lại hôn một cái: "Đồ ngốc, là thiếu nụ hôn chúc tốt nghiệp."
Cả năm qua tôi bận rộn với việc bảo vệ luận án, chuẩn bị sơ yếu lý lịch và tập trung chữa bệnh, có rất ít thời gian rảnh để thư giãn giải trí. Sau khi trải qua một năm trị liệu tâm lý và uống thuốc gần ba năm thì tâm trí tôi không bị rối tung nữa, rất nhiều kí ức không còn là những mảnh vụn hỗn loạn, cảm xúc luôn duy trì ở mức độ bình thường.
Tôi còn muốn ghi công cho Đường Phong Hành và sự cố gắng của chính mình, mặc dù rất khó để công nhận giá trị của bản thân trong một thời gian ngắn, đôi khi tôi vẫn để tâm vào những chuyện vụn vặt, cảm thấy mình không có mục tiêu đặc biệt nào để sống tiếp, khó có thể điều khiển được lo âu và những cảm xúc tiêu cực đang trực chờ bùng nổ, thế nhưng may mắn thay, Đường Phong Hành vẫn luôn luôn ở đây.
Anh ấy nói với tôi rằng con người không nhất thiết phải có một mục đích, mục đích không phải là tấm thẻ thông hành duy nhất để sống trên đời này, tấm thẻ đúng đắn nhất là sự nhiệt tình, em thật lòng yêu thương cuộc sống thì em sẽ có can đảm để bước tiếp.
Anh chính là động lực lớn nhất trong sự nhiệt tình yêu thương của tôi, giống như trong sách triết học có viết rằng "Cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng", sự tồn tại của Đường Phong Hành cũng quan trọng y hệt "cơ sở hạ tầng" vậy.
Tôi cũng đã học được một cách để kiểm soát cảm xúc của mình, đó là ghi âm lại giọng hát của Đường Phong Hành, còn cả tiếng khi anh viết, tiếng anh gõ chữ, tiếng anh thì thầm vào MP3 rồi bật nghe. Những âm thanh này có thể đốt cháy toàn bộ đống len suy tư rối bời tích tụ trong đầu tôi, chỉ còn lại cảm giác an toàn nhờ sự tồn tại của anh.
Cuối cùng chúng tôi cũng có thời gian rảnh để ra phố mua sắm đi chơi. Khi đi ngang qua cửa hàng McDonald, tôi nhìn thấy McFlurry đang được mua một tặng một thì liếc anh một cái, đúng lúc anh cũng nghiêng đầu nhìn tôi.
Anh cười nói: "Đi mua đi."
Đưa một cốc McFlurry cho anh, tôi không vui vẻ mấy, anh vừa hỏi làm sao thế thì tôi đã giơ luôn cả cốc McFlurry của mình trước mặt anh.
"Hả?"
"Anh không nhìn ra McFlurry lần này có gì khác ư?"
Anh nhìn theo tầm mắt của tôi rồi rốt cuộc cũng bừng tỉnh kêu lên: "McFlurry không xoáy!"
"Đúng vậy, nó không xoáy, rõ ràng năm trước em mua nó vẫn được làm xoáy thành hình xoắn ốc mà. Mẹ nó chứ, em nghĩ nhân viên quên nên còn nhờ người ta làm nó xoáy một chút, ai ngờ anh ta lại bảo bây giờ đổi rồi sẽ không còn hình xoáy nữa. Trời ạ, thế là mất cả linh hồn của món ăn luôn rồi, sau này em sẽ không bao giờ... mua nó nữa."
Đường Phong Hành xoa đầu tôi, cười cười: "Chờ đã nào."
Anh lấy thìa của tôi rồi tự tay tạo hình kem thành hình xoắn ốc, tôi mở lớn hai mắt nhìn anh, làm xong anh đưa lại cốc kem cho tôi: "Ăn đi."
Tôi chộp lấy cốc kem của anh: "Em cũng muốn giúp anh."
Có lẽ do tôi không làm đúng cách hoặc lực tay quá mạnh nên cả một miếng kem lớn phủ đầy vụn bánh oreo bị tôi làm văng ra ngoài, đáp luôn trên mặt đường.
Thừa lúc nó chưa kịp tan ra, tôi vội vàng dùng khăn giấy hớt nó lên rồi vứt vào thùng rác. Bây giờ trong cốc kem của Đường Phong Hành chỉ còn lại một tầng kem mỏng màu trắng, tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Kem của anh không còn nữa rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Vậy của em giờ là của anh."
"Này!"
Tôi định cản anh theo bản năng nhưng rồi lại nghĩ đây là chuyện tốt mình làm ra, khiến cho Đường Phong Hành không có kem để ăn, thế là đành cụp mắt nhụt chí nói: "Được rồi, cho anh ăn cốc của em."
Đường Phong Hành nhịn cười múc một thìa kem đút cho tôi: "Đồ ngốc này, học nhiều đến ngơ luôn hả? Chúng mình có thể ăn cùng nhau mà."
Tôi há mồm ăn kem, những vụn bánh oreo giòn tan trong miệng, kem ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi, miếng này hơi to nên lạnh đến não luôn, tôi không chịu được mà nhăn mặt thì thào: "Lạnh quá, lạnh quá..."
Tôi rướn người hôn lên môi Đường Phong Hành, ngậm lấy lưỡi anh để cho anh nếm thử vị kem lạnh, sau mấy giây thì tách ra rồi lau miệng, nói: "Lạnh quá, nhờ anh sưởi ấm một xíu."
Anh nắm tay tôi, hôn thêm cái nữa rồi nói: "Vẫn còn hơi lạnh đó, sưởi thêm chút nữa."
"Vậy... Ăn hết McFlurry thì chúng mình về nhà sưởi ấm đi, vị kem em mua lần này không tồi đâu. Hình như lâu rồi chúng mình không có làm..." Tôi liếm đi kem bị dính ở trên môi, khiêu khích cọ cọ đầu ngón tay anh.
"A Ninh..." Hầu kết của Đường Phong Hành trượt lên trượt xuống.
Tôi nắm cổ tay anh để anh đút thêm thìa kem nữa cho mình, lời nói ra không rõ: "Làm sao?"
"Bây giờ em còn muốn ăn kem của anh ở nhà hơn cả kem này đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất