Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp

Chương 22

Trước Sau
===================================

Hiếm khi mưa tháng mười hai lại xuất hiện đột ngột như vậy, tùy ý đập vào cửa sổ. Hai bên đường đều là những người lo lắng bắt xe, còn có những người không mang theo ô chạy như điên trên vỉa hè.

Cơn mưa này đã tạo nên sự hỗn loạn, chỉ có thế giới bên trong xe dường như bị tách ra khỏi với bên ngoài, yên tĩnh và ồn ào.

Yên tĩnh là không khí, ồn ào là nhịp tim.

Dung Hạc nhìn chằm chằm cần gạt nước đong đưa qua lại, chờ đầu óc tỉnh táo lại một chút, mới có chút đứng ngồi không yên mở miệng: “Cám ơn thầy Lục, trong thời tiết thế này còn phải phiền anh đến đón em. ”

Lục Tiêu Viễn không nhận sự cảm kích của Dung Hạc, nhướng mày nói: “Giữa chúng ta nhất định phải khách khí như vậy sao? ”

Không đợi Dung Hạc nói chuyện, hắn lại nói: “Lúc em mua bánh ngọt cho anh, anh cũng đâu khách khí như vậy đâu. ”

Dung Hạc há miệng, đột nhiên bị Lục Tiêu Viễn thuyết phục.

Cậu suýt  chút nữa quên mất, Lục Tiêu Viễn là người có qua có lại.

Giống như năm đó, cậu đưa Lục Tiêu Viễn đi bệnh viện, còn ở phố ăn vặt giúp Lục Tiêu Viễn đuổi đám phú nhị đại đi, ngày hôm sau, khi cậu ôm tập đề cao hơn nửa người ngã trái ngã phải, thì nhìn thấy Lục Tiêu Viễn ôm tay tựa tường.

Cậu còn chưa kịp chào hỏi, Lục Tiêu Viễn không nói hai lời, ôm lấy tập đề nặng trịch trong tay cậu, xoay người đi xuống dưới lầu, rất ngầu, nhưng không có nửa câu giải thích. Câu đi theo phía sau hỏi rất lâu, mới biết được Lục Tiêu Viễn là tới trả lại nhân tình.

Lúc đó, trùng với đợt cải cách giảm gánh nặng, để cho học sinh không có cảm giác áp bức, tập thể văn phòng giáo viên di chuyển đến một tòa nhà khác cách đó năm mươi mét. Cậu là lớp trưởng, mỗi lần đều phải bê sáu bảy mươi quyển bài tập của cả lớp đến văn phòng, cánh tay giống như bị gãy, ngay cả viết chữ cũng không viết được, nằm mơ cũng mong có người giúp đỡ mình.

Cậu còn tưởng cái gọi là “Nhân tình” của Lục Tiêu Viễn trả một lần là xong.

Không nghĩ tới ngày hôm sau, Lục Tiêu Viễn lại tới.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Thân ảnh cao lớn kia vẫn đúng giờ chờ ở góc tường.

Có một thời gian dài, tin đồn nổi lên bốn phía, nói học sinh trung học số 7 của Cao Lãnh đang làm bảo mẫu cho một học sinh trung học cơ sở. Còn có người hâm mộ Lục Tiêu Viễn chân thành đi hỏi cậu, làm cách nào tiếp cận được với hắn.

Đối với chuyện này, cậu có chút dở khóc dở cười, rõ ràng cậu ở trước mặt Lục Tiêu Viễn mới giống như một bảo mẫu nhỏ.

Mỗi buổi sáng tự học, Lục Tiêu Viễn đều giúp cậu chuyển bài tập. Mà cậu thì khác, cậu thỉnh thoảng mới xuất hiện bên cạnh Lục Tiêu Viễn, cho đến khi những chuyện tương tác nhỏ nhặt này biến thành chuyện hàng ngày…

***

Chiếc xe đi gần đến chỗ đèn giao thông thì dần chậm lại.

Lục Tiêu Viễn đột nhiên hỏi: “Người vừa rồi là diễn viên cùng đoàn làm phim với em à? ”

“Anh nói Yến Cảnh ạ.” Dung Hạc đang trả lời tin nhắn của người đại diện gật gật đầu, “Cậu ấy diễn vai sư đệ của em trong “Côn Sơn Tuyết”, thật ra cậu ấy cũng từng đóng chung một bộ phim với anh, nhưng chắc là anh không nhớ rồi. ”

Dung Hạc giới thiệu chi tiết, nhưng Lục Tiêu Viễn đối với Yến Cảnh hình như không có hứng thú, hắn nói: “Đồng nghiệp của em hình như hơi sợ anh, anh nhìn rất dọa người sao? ”

Dung Hạc nghe vậy, lực chú ý trong nháy mắt rời khỏi điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn sang.

Lục Tiêu Viễn cũng đang chống tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt lãnh đạm hiếm khi tràn ngập sự hoang mang và khó hiểu, thậm chí còn có một chút khổ não nho nhỏ.

Ánh sáng trên đường xuyên thấu qua màn mưa tản ra trên mặt Lục Tiêu Viễn, làm nổi bật đôi mắt lạnh lẽo trước sau như băng tuyết,  phản chiếu khuôn mặt của hắn.

Quyến rũ, không đáng sợ.

Nhưng nhìn lâu nhịp tim sẽ không đồng đều, tiếp tục duy trì còn có thể hô hấp không thông.



Dung Hạc và Lục Tiêu nhìn nhau vài giây, thoáng dời tầm mắt, thở ra một hơi, khàn khàn cười nói: “Thầy Lục, hình như anh đã hiểu nhầm hình tượng của mình rồi. ”

Lục Tiêu Viễn dừng một chút: “Vậy thì kì quái mà. ”

Dung Hạc không khỏi có chút kinh ngạc.

Một nhà tài phiệt hàng đầu trong giới giống như Lục Tiêu Viễn, hóa ra cũng sẽ rối rắm bởi vì một cái nhìn của đứa nhỏ mười chín tuổi.

Nhưng mà nói như vậy, Dung Hạc vẫn không tự chủ được hồi tưởng lại phản ứng của Yến Cảnh khi nhìn thấy Lục Tiêu Viễn, suy nghĩ một lúc, phát giác Yến Cảnh hình như quả thật có chút khẩn trương, nhưng cũng không phải là loại sợ hãi khi nhìn thấy tiền bối.

Cậu sờ sờ mũi, nghĩ đến đêm mình uống rượu say.

“Em hiểu rồi.” Dung Hạc nói, “Hôm đó đạo diễn Lâm mời khách, không phải hôm đó em uống nhiều sao, Yến Cảnh nói lúc anh nhìn thấy cậu ấy đỡ em, có vẻ không được vui vẻ cho lắm. Cậu ấy nghĩ anh ghen, hôm sau còn gửi cho em rất nhiều tin nhắn, muốn em giúp cậu ấy giải thích với anh… Dù sao cậu ấy cũng thuộc tuýp nam sinh được nhiều người yêu mến, luôn thích mở mang đầu óc. ”

Nhắc đến quả hồ trăn của đoàn làm phim, Yến Cảnh, Dung Hạc nhịn không được vừa nói vừa cười, tận đến khi đối diện với Lục Tiêu Viễn không có biểu tình gì, mới nuốt lại ý cười chưa nói ra.

Có lẽ đối với Lục Tiêu Viễn mà nói, chuyện này không buồn cười.

Dung Hạc mím môi, có chút xấu hổ ngậm miệng lại.

Lục Tiêu Viễn nói, “Vậy sao em không giúp cậu ta giải thích? ”

Dung Hạc nói, “Hiểu lầm nhỏ thôi mà, không cần phải lãng phí thời gian của anh. ”

Lục Tiêu Viễn nói: “Nhưng em chưa từng nghĩ là cậu ấy nói đúng sao? ”

Dung Hạc sửng sốt: “Ý anh là sao? ”

Lần thứ hai cậu nhìn về phía Lục Tiêu Viễn, ánh mắt hơi rung động, vẻ căng thẳng trong mắt cậu lại biến thành sự cảnh giác và sợ hãi trong mắt Lục Tiêu Viễn.

Lục Tiêu nhìn dòng xe cộ đông đúc trước mắt, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Dù gì thì anh cũng là bạn trai em. ”

Trái tim Dung Hạc vừa bình phục không được bao lâu lại bị một câu nói nhẹ nhàng như mây bay hung hăng đánh vào.

Vài giây sau, Lục Tiêu Viễn bổ sung: “Mặc dù cũng chỉ là trên danh nghĩa.”

Dung Hạc sững sờ thật lâu, trong đầu trong nháy mắt hiện ra chữ “để tránh hiềm nghi”, đột nhiên hiểu rõ.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa hoàn toàn xây dựng được một hệ thống nhận thức “có chồng”, chứ đừng nói đến việc yêu đương thương mại này. Phần lớn thời gian, cậu đều giống như cái bóng đi theo phía sau Lục Tiêu Viễn, Lục Tiêu Viên đi một bước, cậu bèn theo một bước.

Nhất là mấy ngày đầu đối mặt với Lục Tiêu Viễn, đừng nói là diễn cảnh yêu đương, ngay cả nói chuyện cũng giống như đang đi trên dây mỏng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ bước nhầm một bước, không cẩn thận sẽ lộ hết tâm tư của mình ra ngoài.

Cậu từ nhỏ đã là người sống vô lo vô nghĩ, sau khi chậm rãi trưởng thì biến thành thành một người biết mừng thầm, biết mất mát, cũng sẽ do dự, nhưng cũng may cậu cũng biết thỏa mãn ——

Không thể làm người yêu chính thức, thì có thể trở thành bạn bè; nếu Lục Tiêu Viễn không muốn cho cậu một cơ hội làm bạn bè nữa, vậy thì lùi lại một bước, làm một đối tác đáng tin cậy.

Chỉ cần Lục Tiêu Viễn không bài xích sự xuất hiện của cậu, cậu có thể thay mình tìm ra vô số đường lui, lui đến khoảng cách Lục Tiêu Viễn hài lòng mới thôi.

Thật ra có thể giống như bây giờ, bị mưa đêm đầy trời vây quanh, ngồi ở ghế phụ của Lục Tiêu Viễn, cùng Lục Tiêu Viễn nói chuyện phiếm, cũng đã là cảnh tượng mười một năm nay cậu không dám vọng tưởng. 

Cậu cười cười, nhỏ giọng nói: “Sau này em sẽ chú ý, em không có kinh nghiệm làm bạn trai. ”

Giọng điệu của cậu vô cùng vui vẻ, ánh mắt lại rũ xuống, lông mi ngăn trở vài phần tự giễu cùng mất mát trong đáy mắt.



*

Chờ đèn giao thông hai phút, Dung Hạc ngáp liên tục năm sáu cái, cả người thoạt nhìn như rất mệt mỏi, tâm sự nặng nề, có khả năng là quá trình thảo luận kịch bản không thuận lợi.

Sau khi xe một lần nữa khởi động, Lục Tiêu Viễn không thấy Dung Hạc nói chuyện nữa, quả nhiên không đến mười phút, người bên cạnh liền lặng yên không một tiếng động ngủ thiếp đi.

Dung Hạc lúc ngủ không ngáy cũng không nghiến răng, an tĩnh quá mức, lông mi ôn thuần đặt lên mí mắt, làm nổi bật cả khuôn mặt trắng nõn, thân thiện mười phần.

Loại diện mạo nhu hòa này rất dễ dàng làm cho người ta sinh hảo cảm, từ đó nhịn không được mà tới gần.

Cho nên rất khó tưởng tượng, đây là một người đã ở trong giới giải trí phức tạp bảy năm, lúc gặp lại, vẫn sạch sẽ mềm mại như thiếu niên, nhưng vẫn có sự kiên định dẻo dai.

Toàn thân hầu như không tìm ra khuyết điểm nào.

Để một người như vậy độc thân đến khi anh ta hai mươi sáu tuổi, coi như là ông trời không có mắt.

Trong lòng Lục Tiêu Viễn không ngừng mắng lão thiên gia(1), khóe môi lại lộ ra nụ cười như có như không, ở ngã tư tiếp theo cởi áo khoác, đắp lên người Dung Hạc.

(1): ông trời

Bất thình lình được sự ấm áp bao vây, Dung Hạc khẽ động.

Lục Tiêu Viễn cho rằng động tác của mình quá lớn nên đánh thức người khác, kết quả cậu chỉ thay đổi tư thế ngủ thoải mái hơn, thuận tiện vùi mặt vào trong áo khoác của Lục Tiêu Viễn.

Trong giấc ngủ, Dung Hạc cảm thấy được một loại khí tức dễ chịu nào đó xung quanh mình đột nhiên trở nên nồng đậm, như một cái ôm mạnh mẽ xua tan cảm giác lạnh lẽo còn sót lại của mưa mùa đông.

Giống như năm đó chui vào trong áo khoác của Lục Tiêu Viễn mười bảy tuổi.

Cả một chặng đường đều ngủ vô cùng ngon.

*

Ban đêm mưa lớn, vì vậy tốn khá nhiều thời gian mới về đến nhà.

Lúc đến gara, Dung Hạc vẫn ngủ yên bình.

Lục Tiêu Viễn nhìn quầng mắt xanh đen của Dung Hạc một lúc lâu, cuối cùng không đánh thức cậu, mà xuống xe vòng đến ghế phụ, mở cửa, cởi dây an toàn, ôm Dung Hạc từ trong xe ra.

Dung Hạc tuy rằng không tính là thấp, nhưng khung xương khá nhỏ, hơn nữa trên người không có mấy lạng thịt, trọng lượng hơi nhẹ, ôm vào trong ngực rất vừa vặn.

Từ gara đến phòng ngủ tầng hai, Dung Hạc vẫn vùi mặt vào ngực Lục Tiêu Viễn.

Áo khoác của Lục Tiêu Viễn vẫn ném ở trong xe, áo len mỏng manh căn bản không ngăn được hơi thở của Dung Hạc.

Hơi nóng và độ ẩm từng chút thấm vào da thịt, móc vào trái tim giống như bị mèo con liếm qua, vô cùng ngứa ngáy, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đến tận khi nhẹ nhàng đặt Dung Hạc lên giường, miếng vải ướt đẫm trên ngực mới trong nháy mắt lạnh xuống.

Lục Tiêu Viễn thay Dung Hạc cởi áo khoác và giày, kéo chăn lên tận cằm, sau khi dàn xếp xong xuôi, hai tay đặt bên tai Dung Hạc không lập tức thu hồi, mà tiếp tục đem nửa người trên chống lên phía trên cậu hơn mười cm.

Hôm nay không có ánh trăng, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài hành lang hắt vào.

Lục Tiêu Viễn nhìn chằm chằm đôi môi màu sắc nhợt nhạt của Dung Hạc rất lâu, đột nhiên phát hiện cái gì đó, sửng sốt một chút, sau đó như không có việc gì đứng thẳng dậy, xoay người rời khỏi phòng Dung Hạc.

Cửa phòng “ken két” đóng lại, Dung Hạc đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy chăn bông trên ngực như người sắp chết đuối, hít một hơi thật sâu, đôi mắt mở to không lộ ra vẻ buồn ngủ, chỉ là không thể tưởng tượng nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau