Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp

Chương 36

Trước Sau
Cú ngã của Dung Hạc nhìn có vẻ phóng đại, may mà không có vấn đề gì lớn, lòng bàn tay xước một chút, vết thương cũ ở thắt lưng cũng bị ảnh hưởng đôi chút.

Nguyên nhân vụ tai nạn nhanh chóng được điều tra làm rõ, người phụ trách Uy Á đang cùng vợ chuẩn bị ly hôn, chuẩn bị ra tòa, mấy ngày nay tinh thần vẫn luôn hoảng hốt, lúc cài đặt thông số có chút sơ suất, dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn. 

Anh ta không trốn tránh, đứng ra gánh vác trách nhiệm, còn chân thành xin lỗi Dung Hạc. 

Quan hệ ngày thường giữa mọi người khá tốt, nếu không phải cố ý, cũng không tạo thành hậu quả xấu gì, Dung Hạc tỏ vẻ thông cảm. 

Nhưng sắc mặt Lục Tiêu Viễn vẫn khó coi như trước, sau khi cùng đạo diễn Lâm giải thích vài câu, trực tiếp dẫn Dung Hạc trở về khách sạn. 

Nhìn bóng lưng Lục Tiêu Viễn cẩn thận dìu Dung Hạc lên xe, Tưởng Thậm sờ sờ cằm, đứng ở ngoài trường quay chạy lại. 

Quen biết Lục Tiêu Viễn nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy vị đàn em của mình gấp gáp và nóng nảy như vậy. 

Trong ấn tượng, Lục Tiêu Viễn lúc nào cũng bình tĩnh, cho dù lúc trẻ nhận giải ảnh đế đứng trên bục nhận cúp, cũng bình tĩnh hơn tất cả những người từng nhận giải trước đây, như thể trên đời này không có thứ gì có thể khiến hắn có thể để mắt tới. 

Lúc trước anh ta còn cảm thấy, Lục Tiêu Viễn quá để ý đến Dung Hạc, không loại trừ khả năng diễn giả thành thật, nhưng bây giờ anh ta có thể 100% xác định, Dung Hạc chính là người thời trung học mà Lục Tiêu Viễn không thể quên. 

Hơn nữa dựa trên sự hiểu biết của anh ta với Lục Tiêu Viễn, phàm là chuyện Lục Tiêu Viễn nhận định, sẽ không dễ dàng thay đổi, huống chi là chấp niệm kéo dài những mười một năm, sao có thể dễ dàng phá vỡ chỉ bằng một giọt nước từ trên trời rơi xuống? 

Nói đi cũng phải nói lại, bốn ngàn ngày đêm không được chạm vào, không biến tình yêu đơn phương thành tâm lý vặn vẹo, đã là rất tốt rồi. 

Tưởng Thập “chậc” một tiếng, đột nhiên cảm thấy Dung Hạc rất may mắn. 

*

Cửa phòng Dung Hạc không đóng, Lục Tiêu Viễn đi ra ngoài gọi điện thoại bảo Tề Hòa đổi vé máy bay cho hắn, trở về đã thấy Dung Hạc từ trên giường ngồi dậy, đang nghiên cứu kịch bản. 

Nghe được thanh âm đẩy cửa, Dung Hạc ngẩng đầu lên, thấy rõ người tới nói: “Thầy Lục, em tưởng anh đi rồi.”

Giọng nói có chứa đựng sự vui vẻ ngay cả cậu cũng không nhận ra, trong mắt thoáng vẻ kinh hỉ không thể thoát khỏi ánh mắt Lục Tiêu Viễn. 

Lục Tiêu Viễn đi tới trước mặt Dung Hạc nói: “Với tình trạng này của em, anh không thể bỏ mặc không quan tâm được.”

Nói xong còn liếc mắt nhìn vào lòng bàn tay Dung Hạc, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm.

Dung Hạc chớp chớp mắt, cũng không biết “tình trạng” mà Lục Tiêu Viễn nói là như thế nào, dù sao thì cậu vẫn ổn mà. 

Nhưng cậu không nghi ngờ điều đó. 

Tuy nhiên, bây giờ nghĩ lại giọng nói Lục Tiêu Viễn nổi giận ở trường quay cùng áp suất không khí thấp khiến đám đông sợ hãi, cậu vẫn cảm thấy khó tin.

Bốn chữ “thay đổi thất thường” từ trước đến nay luôn cách biệt với Lục Tiêu Viễn, bất kể là khi còn học trung học mười một năm trước, hay là sau khi gặp lại, cậu cũng chưa từng gặp qua một Lục Tiêu Viễn tức giận như vậy ngoài đời, hơn nữa lần này còn là vì cậu…

Để xoa dịu những suy nghĩ không cần thiết, Dung Hạc hắng giọng hỏi: “Sao hôm nay thầy Lục lại đến thăm ban vậy ạ?”

Nghe vậy, Lục Tiêu Viễn dịu đi rất nhiều nói: “Có rất nhiều người nói em nhớ anh, nên anh tới thôi.”

Vì lời nói của Lục Tiêu Viễn quá tự nhiên nên Dung Hạc phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, chắc hắn đang nói đến mấy trăm cái bình luận @ hắn ngày hôm qua.

Khuôn mặt của Dung Hạc đột nhiên nóng lên, để che dấu sự chột dạ của mình, cậu không bắt hắn giải thích, mà thản nhiên “Ồ” một tiếng, rồi nhanh chóng giơ kịch bản lên trước mặt, giả vờ suy nghĩ.

Vài giây sau, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ. 

Các ký tự hình vuông trên chữ viết dần dần bắt đầu trôi nổi dưới ánh sáng, Dung Hạc hành công không đọc được một chữ nào.

Cậu cảm thấy tối nay Lục Tiêu Viễn không giống ngày thường, dường như có nhiều cảm xúc khác nhau, giọng điệu cũng không buồn tẻ như trước, có lẽ bởi vì chuyện ngoài ý muốn vừa rồi.

Cậu dịch quyển kịch bản dựng thẳng trước mặt xuống một cm, lộ ra nửa đôi mắt, len lén nhìn Lục Tiêu Viễn từ sau kịch bản, phát hiện Lục Tiêu Viễn đã ngồi xuống sô pha bên cạnh giường, đang nghịch điện thoại di động nhắn tin với ai đó, hình như không có ý định rời đi.

Cảm nhận được ánh mắt của Dung Hạc, Lục Tiêu Viễn ngước mắt lên hỏi: “Muốn ngủ sao?”

Dung Hạc lắc đầu nói: “Vừa mới quay xong cảnh tình cảm bùng nổ, nên không buồn ngủ ạ, đang nghĩ đến cảnh quay tiếp theo thì cảm xúc bị kẹt a.”

“Để anh xem cho.”

Lục Tiêu Viễn đứng dậy đi tới, nhìn quyển kịch bản đặt trên đùi Dung Hạc trong chốc lát, cố ý chặn một nửa ánh sáng trên đỉnh đầu Dung Hạc. Dung Hạc cũng không yêu cầu hắn đứng xa ra một chút, ngược lại còn vô tình nghiêng người về phía hắn.

Trong truyện “Côn Sơn Tuyết”, không chỉ là mối tình đầu thời trẻ của nam thứ số 2 của Dụ Không Tỳ, mà còn là tình yêu chân thành cả đời, hai người khi còn trẻ từng có một đoạn tình cảm hồn nhiên mập mờ. 

Đối với Dung Hạc người chưa từng trải qua chuyện tình cảm, để có được sự đồng cảm sâu sắc quả thực không dễ dàng gì.

Không phải cậu chưa từng đóng phim tình cảm, trước kia cậu rất hay xem tất cả các thể loại phim tình cảm từ phim truyền hình đến phim điện ảnh, sau đó bắt chước dáng vẻ của người khác để diễn, tuy không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng chưa từng mắc sai lầm. 

Nhưng lần này Dụ Không Tỳ là nhân vật đầu tiên cậu nhận được sự chú ý của mọi người như vậy, áp lực trong lòng cậu không nhỏ, cho nên luôn hy vọng mình sẽ hoàn thành vai diễn một cách hoàn hảo. Huống chi tình cảm của Dụ Không Tỳ đối với nữ chính là bánh lái cả đời này của nhân vật này, mức độ quan trọng không cần nói cũng biết. 

Dung Hạc thở dài, chống cằm, dùng ngón tay vuốt ve tờ giấy, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của Lục Tiêu Viễn: “Có một cách.”

Dung Hạc ngẩng đầu nhìn Lục Tiêu Viễn như cầu cứu: “Cách gì?”

Lục Tiêu Viễn nói, “Tự mình trải nghiệm cảm giác đó.”

Dung Hạc chớp mắt, hiển nhiên là không hiểu.



Lục Tiêu Viễn tiếp tục nói: “Nói dễ hiểu thì là tìm người để hẹn hò.”

Dung Hạc dừng một chút: “Tìm người? Nhưng tìm ai được ạ?”

Lục Tiêu Viễn nói, “Tìm anh.”

“Tìm anh…” Dung Hạc tưởng mình nghe lầm, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, “Có ý gì ạ?”

Lục Tiêu Viễn nói: “Tức là cùng anh hẹn hò, không phải diễn đâu.”

“Lộp bộp”, kịch bản nặng nề rơi xuống đất. 

Lục Tiêu Viễn khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ, đặt sang một bên. 

“Bên ngoài phim trường hôm đó, em chủ động ôm anh, chứng tỏ không bài xích khi tiếp xúc với anh, anh cũng vậy.” 

“Hơn nữa khoảng thời gian này chúng ta ở cùng nhau dưới một mái nhà vô cùng hòa hợp.” 

“Vừa vặn tương lai của em trong một thời gian dài cũng không thể nói chuyện yêu đương, để tiết kiệm thời gian, có thể hẹn hò với anh, cũng không phải là không được.” 

Lục Tiêu Viễn toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh, cũng rất có trật tự rất rõ ràng, giống như đã suy nghĩ rất lâu. 

Nhưng đầu óc Dung Hạc đã hoàn toàn rối loạn, gần như không còn thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể giống như một người mù tập tễnh đi theo Lục Tiêu Viễn, hơn nửa ngày mới đoạt lại quyền tự chủ, nghẹn ra nửa câu “Nhưng lúc trước”, nói xong lại mím môi, vẻ muốn nói lại thôi. 

Khi đối mặt với quá khứ, cậu lại cảm thấy hoảng sợ. 

Mọi sự bốc đồng của cậu, đã sớm biến mất hầu như không còn lúc sân bay nơi Lục Tiêu Viễn đi mười một năm trước, theo thời gian trôi qua, trải qua đủ mọi chuyện trên đời, bây giờ ngay cả dũng khí nói câu xin lỗi cậu cũng không có.

“Cái gì qua rồi thì để nó qua đi.” Lục Tiêu Viễn nói, “Từ giờ trở đi, đem “quá khứ” biến thành động từ.”

Nhắc đến chuyện trước đây, Lục Tiêu Viễn có vẻ còn trốn tránh hơn so Dung Hạc.

Đôi mi thanh mảnh của Dung Hạc không khỏi rủ xuống một chút, không nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Lục Tiêu Viễn bị giọng nói bình tĩnh che giấu.

Cậu nghĩ: Đối với Lục Tiêu Viễn mà nói, cái gọi là quá khứ của họ tương đương với những kỉ niệm buồn nhất trong cuộc đời của Lục Tiêu Viễn, nếu đặt ở trên người có nội tâm không đủ mạnh, rất có thể họ sẽ không thoát ra được, giờ không muốn nhắc đến cũng là chuyện bình thường. 

Nhưng Lục Tiêu Viễn đề nghị đối tượng yêu đương, sao lại là cậu nhỉ? 

Dung Hạc cuộn ngón tay cái vào lòng bàn tay, cố gắng hết sức kiềm chế sự run rẩy của đầu ngón tay.

Cậu nhớ lại mấy ngày trước có hỏi Lục Tiêu Viễn vì sao suốt ngày ở nhà, Lục Tiêu Viễn nói với cậu, mục đích vào giới giải trí của hắn đã hoàn thành, hắn có chút mệt mỏi muốn nên nghỉ ngơi.

Kết hợp với tình hình hiện tại, cậu có thể hiểu, Lục Tiêu Viễn hiện tại đã hài lòng với sự nghiệp của mình và có thời gian để xem xét những khả năng khác trong cuộc sống, vì vậy giống như hầu hết mọi người, hắn đột nhiên muốn yêu đương.

Nhưng với thân phận nhạy cảm của hắn cộng với tình trạng phức tạp trong giới, hắn không biết tìm ai tốt hơn, vừa vặn cậu cũng hợp ý, khuynh hướng tình dục cũng phù hợp, cũng đang trong thời kỳ hợp tác, coi như hiểu rõ. 

Hơn nữa, bọn họ đã từng tốt đến mức chỉ có nhau mà sống. 

Bây giờ đơn giản hóa sự phức tạp đi, tất cả thực sự có thể được đơn giản hóa thành một vấn đề:

Cậu có muốn cùng Lục Tiêu Viễn nói chuyện yêu đương không? 

Đối với vấn đề này, nếu không phải không đúng lúc, Dung Hạc rất muốn cười khổ. 

Không nhắc đến sự cố mười một năm trước, cho dù là thế giới hủy diệt, vũ trụ nổ tung, đáp án cũng chỉ có chữ “Muốn.”. 

Cậu ngay cả nói chuyện yêu đương giả cũng nguyện ý làm, huống chi là thật. 

Huống hồ đây là đề xuất do Lục Tiêu Viễn đưa ra, có nghĩa là cậu một lần nữa được Lục Tiêu Viễn cần đến. 

Loại cám dỗ này đối với cậu chính là điểm trí mạng, lớn đến mức khiến cho tất cả cảm giác tội lỗi của cậu trong khoảnh khắc sụp đổ. 

Đối mặt với sự im lặng của Dung Hạc, Lục Tiêu Viễn cũng không thúc giục, chỉ bổ sung một câu: “Chỉ là thử hẹn hò thôi. Nếu sau này em có ý nghĩ gì khác, chúng ta có thể bàn lại.”

Làm sao có thể?

Dung Hạc trong lòng thầm hỏi. 

Làm sao cậu có thể có ý nghĩ khác về việc thích Lục Tiêu Viễn cơ chứ? 

Nhưng Dung Hạc không nói. 

Nếu Lục Tiêu Viễn đã nói để cho “quá khứ” biến thành một động từ, vậy bao gồm cả tình yêu thầm kín của chính cậu, không cần phải nói ra, bằng không sẽ đem hết thảy mọi chuyện trong quá khứ lật lại, khiến Lục Tiêu Viễn tổn thương một lần nữa. 

Kinh nghiệm sống thoải mái của Dung Hạc trong những năm qua lại phát huy tác dụng, những rung động còn sót lại trong quá khứ kia lần nữa hội tụ lại.

Tựa như Lục Tiêu Viễn đã nói, “Không phải là không thể”. 

Đúng với cậu, cho dù đến cuối cùng, vẻn vẹn chỉ là một đoạn trải nghiệm chân thật trong cuộc sống, cũng không phải là không thể. 

Giống như con chim bị cởi bỏ đôi cánh, dường như ngay lập tức lao về phương trời cao xa, sau đó nhẹ nhàng phun ra ngụm khí nghẹn ở ngực mười một năm, mở miệng, nhẹ nhàng nói, “Được ạ.”

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.



Ngay lúc Lục Tiêu Viễn đang định nói gì đó, trên điện thoại của hắn đột nhiên xuất hiện một tin nhắn, là của Tề Hòa: “Anh, chúng ta phải đổi chuyến bay thật ạ? Nhưng nếu như vậy, hai ngày này anh chỉ được ngủ tổng cộng bốn tiếng, anh Tôn không cho em đổi.” 

Lục Tiêu Viễn nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Xin lỗi, anh ra ngoài gọi điện thoại trước.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ, Dung Hạc vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ở đó năm phút đồng hồ.

Trước khi Lục Tiêu Viễn quay lại, sờ sờ mặt mình, cảm thấy trên mặt dính dính, lúc này mới nhớ ra mình chưa tẩy trang. 

Cảnh quay hôm nay của cậu vừa khóc vừa cười, còn ngã trên mặt đất, hiện tại mặt chắc chắn rất tèm lem, cứ như vậy bị Lục Tiêu Viễn nhìn thấy rồi sao…

Vì thắt lưng vẫn còn hơi khó chịu, Dung Hạc dứt khoát mang ghế vào phòng tắm, ngồi xuống luống cuống tay chân tẩy trang, không bao lâu sau, lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào gương ngẩn người.

Sáng nay cậu thức dậy lúc bốn giờ, sau mười sáu giờ quay phim liên tục, lại còn bị ngã, thể lực đã sớm cạn kiệt, lúc này tựa vào lưng ghế không nhúc nhích, mí mắt không khống chế được bắt đầu đánh nhau. 

Vì thế, khi Lục Tiêu Viễn giải quyết xong Tôn Duệ trở lại lần nữa, nhìn thấy Dung Hạc tựa vào lưng ghế, trên tay cầm một cục bông đủ màu sắc, ngủ ngon lành trong phòng tắm.

Lục Tiêu Viễn cong khóe môi, cười thầm, đi qua cầm lấy nước tẩy trang trên bồn rửa mặt và bông trang điểm sạch sẽ. 

Dung Hạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang được Lục Tiêu Viễn bảo vệ thắt lưng, ôm đặt lên giường, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay chạm vào mặt.

Lục Tiêu Viễn nói, “Anh rửa sạch cho em rồi, mau ngủ tiếp đi.”

Có lẽ hương vị trên người Lục Tiêu Viễn khiến người ta quá an tâm, hoặc có lẽ là quá mệt mỏi, không chống đỡ nổi qua mười giây, Dung Hạc lại ngủ thiếp đi. 

*

Nửa đêm, trong một căn phòng cao cấp trong khách sạn, hai người đàn ông đang dựa vào cửa sổ. 

Tưởng Thậm châm một điếu thuốc, sau khi phun ra một chuỗi sương trắng, anh ta khẽ nói: “Lão Lục, bạch nguyệt quang(1) của cậu, chính là người vợ giả này nhỉ.”

(1): ánh trăng trong lòng

Lục Tiêu Viễn không phủ nhận. 

Không phủ nhận thì chính là khẳng định rồi. 

“Chờ đã, cậu để tôi ngẫm lại một chút. Cậu lợi dụng sinh nhật của thầy, cùng bạch nguyệt quang tham gia yến hội, bị người ta chụp được ảnh thân mật, cậu thuận thế thành chương, cùng bạch nguyên quang giả làm người yêu…” Tưởng Thậm vừa nói vừa nhịn không được vỗ vai hắn, “Người anh em, thủ đoạn cao đó!”

Đối với sự tán thưởng của Tưởng Thậm, Lục Tiêu Viễn không có phản ứng gì. 

Tưởng Thậm hỏi: “Paparazzi kia không phải cũng là do cậu tìm tới chứ?”

Lục Tiêu Viễn nói, “Trùng hợp mà thôi.”

Tưởng Thậm gật đầu, cảm thấy được chính mình suy nghĩ quá nhiều. Mặc dù Lục Tiêu Viễn là người không thường xuyên đi theo lẽ thường, nhưng tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện IQ thấp như vậy. 

Anh ta lại hỏi: “Sao cậu không trực tiếp thú nhận? Lại còn dùng cái kiểu làm phiền này, không giống tác phong của cậu tí nào.”

Nói cho cùng, Lục Tiêu Viễn luôn tỏ ra quyết đoán, lười nói lời vô nghĩa, làm chuyện dư thừa, tâm tình không tốt, ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho. 

Lục Tiêu Viễn thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời tối đen như mực nói: “Tôi sợ mình lại dọa em ấy chạy mất.”

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tưởng Thậm, Lục Tiêu Viễn thản nhiên nói: “Khó hiểu lắm à?”

Tưởng Thậm nuốt nước miếng, tâm tư chuyển động. 

Lục Tiêu Viễn dùng chữ “lại”, chứng tỏ đã có vết xe đổ, về phần là cái gì, anh ta làm bạn bè cùng không tiện hỏi thăm nhiều, chỉ có thể trầm mặc tiếp tục hút thuốc. 

Lục Tiêu Viễn nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, trong đoàn làm phim của anh có phải có người có mâu thuẫn với Tiểu Hạc không?” Lục Tiêu Viễn nhíu mày, “Họ Mã thì phải.”

Tưởng Thậm nói: “Cậu nói Mã Thanh Vũ à?”

Lục Tiêu Viễn “Ừ” một tiếng, trước khi Dung Hạc ngã xuống, hắn nhìn thấy vẻ mặt căm hận của Mã Thanh Vũ, cố gắng chạm vào màn hình điều khiển của Uy Á. 

Mặc dù tai nạn này không phải do Mã Thanh Vũ gây ra, nhưng Mã Thanh Vũ tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm, nếu như không nhanh chóng xử lý, nói không chừng ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện. 

Tưởng Thậm và Lục Tiêu Viễn luôn ăn ý, biết ý của hắn, trực tiếp nói: “Cậu diễn viên nhỏ kia, bản lĩnh khác thì không có, nhưng đang có quan hệ bất thường với nhà sản xuất Trần, người gần đây đang cầu xin cậu đóng phim ông ta đó.”

Lục Tiêu Viễn nói, “Tôi biết rồi.”

Tưởng Thậm cười nói: “Nhưng người vợ giả kia của cậu cũng rất khó chọc vào lắm đấy.”

Anh ta kể lại chuyện ở trường quay, Mã Thanh Vũ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, muốn mượn võ trong lúc diễn đánh Dung Hạc, kết quả lại dẫn đến chuyện mâu thuẫn giữa cậu ta và Đường Y Na. 

Lục Tiêu Viễn một bộ biểu tình trong dự liệu, nói: “Em ấy vẫn như vậy, yêu ghét rõ ràng, có cảm giác chính nghĩa, sẽ không tùy tiện để người khác bắt nạt, cũng luôn muốn bảo vệ người khác.”

Tưởng Thậm chưa kịp hoàn hồn trước giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy của Lục Tiêu Viễn, thì đã nghe thấy hắn đột nhiên lạnh giọng nói: “Anh không cần nói thêm gì nữa. Còn có, nên đổi xưng hô, đừng có suốt ngày ‘vợ giả’, ‘vợ giả’.”

Tưởng Thậm nhếch khóe miệng, khinh thường nói: “Ồ, không phải vợ giả thì là vợ thật rồi.”

Lục Tiêu Viễn: “Ừm. ”

Tưởng Thậm: “?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau