Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp

Chương 60: Phiên ngoại 1

Trước Sau
Đáp án về vị tiền bối kia, Lục Tiêu Viễn đặt micro xuống, ghé sát vào tai Dung Hạc, tránh ống kính để nói, người xem livestream chỉ có thể mơ hồ phân biệt được hai chữ.

Mà Dung Hạc thì khác, mặc dù lúc đó cậu đã đặt micro xuống, nhưng vẫn có thanh âm cực kỳ nhỏ được thiết bị thu và phát sóng thu lại.

Nhóm fan bát tiên quá hải, các hiển thần thông, ngay sau đó thông qua một loạt các thao tác như trích xuất âm thanh, so sánh khẩu hình miệng,… phân tích được lời mà Dung Hạc nói ra có bốn chữ từ khóa là “theo đuổi tình yêu”.

Người yêu của Lục Tiêu Viễn chắc chắn không thể nghi ngờ là Dung Hạc, mà Dung Hạc lại vào giới sớm hơn Lục Tiêu Viễn.

Tóm lại, vị tiền bối mà Lục Tiêu Viễn nhắc đến chính là Dung Hạc!

Livestream còn chưa kết thúc, hai chủ đề #tiền bối của Lục Tiêu Viễn # và #Lục Tiêu Viễn theo đuổi tình yêu# thế như chẻ tre xông thẳng lên hot search.

Mặc dù vẫn đang trong giai đoạn suy đoán, nhưng so với những suy đoán mù quáng không có manh mối trước đó, suy luận khó tin này vẫn khiến người hâm mộ và cả những người qua đường bàn tán sôi nổi.

[Tình cờ thấy một diễn viên nhỏ âm thầm cố gắng trên màn ảnh, trong lòng sinh ra khao khát, dựa cớ đi theo tiền bối tiến vào giới giải trí, kết quả không cẩn thận trở thành đại minh tinh, gặp lại cậu ấy vào thời điểm huy hoàng nhất, sau đó nói với cậu ấy, mình đã theo đuổi cậu ấy lâu rồi…Tình yêu thần tiên gì thế này, thật ngọt quá mà, huhuhu.]

[Trời ơi, thầy Lục pháp luật quá đi à!]

[Bề ngoài Lục Tiêu Viễn nhìn như không yêu ai, ai mà ngờ tới lại si tình như thế chứ!]

[Nếu như chuyện đoán khẩu hình là thật, vậy tôi sẽ chuyển thành fan, ngày ngày gặm thiết lập tình yêu này!]

[Cho nên hai người đó thật sự là tương trợ lẫn nhau đúng không, không tồn tại chuyện ai lợi dụng ai, ai cọ nhiệt ai, đúng chứ?]

[Lầu trên nói đúng, những người nói Dung Hạc dựa vào Lục Tiêu Viễn để nổi mau câm miệng lại, hơn nữa, bản thân Dung Hạc vừa có thực lực vừa có nhan sắc, được khán giả yêu thích cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, cho dù cậu ấy nổi cũng có một phần công sức là của Lục Tiêu Viễn, nhưng nghĩ lại mà xem, Lục Tiêu Viễn cũng bởi vì Dung Hạc mới tiến vào giới giải trí, bọn họ thế nên mới gọi là tương trợ lẫn nhau!]

[Người qua đường nhịn không được phải cảm thán một câu: tượng trợ lẫn nhau có lẽ là cảnh giới cao nhất của tình yêu rồi.]

……

Chưa đầy ba tiếng trước khi kết thúc livestream, fan CP đã viết nên một câu chuyện tình yêu Lộc Nhung đầy lãng mạn và bị thương chỉ qua hai từ khóa “tiền bối” và “theo đuổi tình yêu”.

Sau khi trở về khách sạn, Dung Hạc mặc áo ngủ nằm ngửa trên giường, lật xem đống đồng nhân văn mà fan CP phác thảo, bọn họ gọi nó là tư liệu tham khảo.

Tầm nhìn và trí tưởng tượng của fan CP rất tốt và đáng yêu, nhưng vẫn không bằng một phần mười ngàn của sự thật.

Giống như bây giờ, cậu đang ôm một chiếc áo không thuộc về mình, bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Mà trong những câu chuyện đồng nhân mà fan viết, có cả chuyện sợ bị paparazzi chụp được, Lục Tiêu Viễn được trợ lý che chở, vội vàng ngồi xe đến sân bay, tách khỏi cậu.

Dung Hạc cảm thấy những lời nói ngọt ngào này trên điện thoại có chút nhàm chán, dưới ánh sáng đèn trần, cậu dần dần buồn ngủ.

Lúc đang nửa tỉnh nửa mê, Cậu cảm giác trên người đột nhiên nặng nề, đệm giường dưới thân cũng bị lõm xuống, sau đó toàn thân bị một thân ảnh cao lớn vẫn còn mang theo hơi nước bao phủ.

Chiều cao chính thức của Lục Tiêu Viễn là 1m86, nhưng Dung Hạc lấy chiều cao 1m79 của mình làm tiêu chuẩn, cảm thấy Lục Tiêu Viễn còn hơn nhiều so với chiều cao này. Thường thì khi hai người ở bên nhau, cậu không bao giờ quan tâm đến vấn đề này, nhưng hôm nay, không biết vì sao, cậu lại chợt nghĩ đến nó.

Dung Hạc chạm vào khuôn mặt góc cạnh của Lục Tiêu Viễn, nhắm mắt mơ mơ màng màng hỏi một câu: “Anh cao bao nhiêu vậy?”

Cậu hỏi xong, trọng lượng trên người đột nhiên biến mất, một lúc lâu sau mới nghe được Lục Tiêu Viễn nói: “Cao hơn mười cm so với tiền bối.”

Giọng điệu cứng ngắc, hình như không thích hợp lắm, nghe kỹ, hình như có một loại bất bình “Em thế mà lại không biết chiều cao của anh”.

Dung Hạc trong nháy mắt thanh tỉnh, mở to mắt, nhanh chóng giải thích rằng đó là do bản cập nhật chiều cao chính thức của Lục Tiêu Viễn cập nhật không kịp.

Hai tay Lục Tiêu Viễn chống lên phía trên cậu nhìn xuống, vẻ mặt tĩnh lặng, trên mặt viết mấy chữ thật lớn: Anh dỗi rồi, là kiểu không dỗ được ấy.

Nhưng cuối cùng, Lục Tiêu Viễn vẫn dỗ được, là được Dung Hạc chủ động hôn,ở trước mặt hắn kéo áo ra, cưỡi trên người hắn dỗ dành.

Không lâu sau, Dung Hạc có chút hối hận, dường như cậu không nên giao quyền kiểm soát thân thể của mình cho một người đàn ông đã chịu đựng gần trăm ngày như vậy.

Cũng may buổi sáng hôm sau đạo diễn thông báo với cậu, hôm nay chỗ quay xảy ra chút vấn đề, nay và mai đều không có cảnh quay của cậu.

Còn Lục Tiêu Viễn thần thông quảng đại, đã sớm biết từ tối qua.

*



Sau khi “Bay qua núi” đóng máy, mùa hè cũng đã đến.

Rất hiếm khi Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn bước vào kỳ nghỉ kéo dài một tháng cùng một lúc.

Trong kỳ nghỉ nhàn rỗi, Lục Tiêu Viễn lười đi trông thấy.

Mỗi buổi sáng đều không chịu rời giường đúng giờ, bản thân nằm ườn trên giường không nói, còn lôi kéo cả Dung Hạc nằm chung.

Hầu hết thời gian, Lục Tiêu Viễn chỉ vùi mặt vào cổ hoặc ngực của Dung Hạc để hít thở trong căn phòng âm u, khiến một chỗ vừa ướt vừa ngứa xong lại tiếp tục chuyển sang hít thở ở một nơi khác, thường xuyên dâm loạn đến hơn mười giờ.

Dung Hạc cũng rất vui vẻ cùng Lục Tiêu Viễn làm những chuyện không có ý nghĩa này, dù sao thì thời gian bọn họ có thể ở bên nhau quá ít, mỗi khi cùng nhiệt độ cơ thể Lục Tiêu Viễn quấn quít, da thịt cận kề, cậu đều vô cùng quý trọng, hận không thể dùng một giây chia thành hai để dùng, làm gì còn có thời gian suy ngẫm về cuộc đời này chứ?

Nhưng hôm nay, Lục Tiêu Viễn dậy rất sớm, bởi vì hôm nay là ngày chụp ảnh cưới.

Sự nghiệp hiện tại của Dung Hạc vẫn đang trong thời kỳ phát triển nhanh chóng mà chưa đủ ổn định, rất dễ mắc sai lầm. Sau khi cả hai nhận được giấy chứng nhận, dưới sự ủng hộ của Lục Tiêu Viễn cậu toàn tâm toàn lực dốc sức vào công tác, bao gồm cả chuyện hôn lễ đều được đẩy về sau.

Trong ánh nắng ban mai rực rỡ, Dung Hạc vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng Lục Tiêu Viễn cạo râu trong phòng tắm.

Cậu vùi đầu vào chăn, đợi khi tỉnh hẳn, mới đứng dậy xuống giường, loạt soạt đi đến cửa, nhân lúc Lục Tiêu Viễn khom lưng rửa mặt, len lén lẻn vào, từ phía sau ôm lấy eo Lục Tiêu Viễn.

Dung Hạc rửa mặt xong đi xuống lầu, nhìn thấy Lục Tiêu Viễn đang quan sát phòng khách bảy mươi mét vuông trong nhà.

Cậu hỏi, “Anh đang nhìn gì vậy?”

Lục Tiêu Viễn đăm chiêu nói: “Anh đang nhìn mấy bức tường này, nghĩ xem cần bao nhiêu tấm ảnh mới có thể treo kín, còn cả phòng ngủ và phòng sách cũng phải treo nữa.”

Dung Hạc sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra Lục Tiêu Viễn đang nói về ảnh cưới, khiếp sợ liếc nhìn phòng khách khổng lồ, tưởng tượng ra việc tất cả các bức tường đều treo đầy ảnh chụp, quả thực có chút đáng sợ.

Ngay sau đó, Lục Tiêu Viễn lại hơi nhíu mày nói: “Chụp mười cảnh sợ không đủ nhỉ.”

10 cảnh quay??

Dung Hạc vội vàng ngăn lại: “Không cần chụp nhiều như vậy đâu, dù sao cũng chỉ có hai chúng ta xem thôi, chi bằng cứ nhìn nhau nhiều thêm một chút là được mà.”

Cậu muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc hôn môn, ôm ấp, như vậy sẽ tạo ra vô số khoảnh khắc đẹp, thay vì tạo dáng rồi chụp những bức ảnh bất động treo trên tường.

Cuối cùng, Lục Tiêu Viễn vẫn nghe theo lời của Dung Hạc, vừa tiết kiệm thời gian lại không quá tốn kém, tuy vẫn không hài lòng cho lắm, nhưng ai bảo Dung Hạc là vợ của hắn chứ?

*

Nhiếp ảnh gia đã được trợ lý của Lục Tiêu Viễn là Tề Hòa liên hệ, là người rất chuyên nghiệp trong việc chụp ảnh chân dung và giành được nhiều giải thưởng quốc tế.

Anh ta đứng ở cửa studio tự mình tiếp đón, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang từ từ chạy đến gần.

Từ trên xe bước xuống chính là nhân vật chính của buổi chụp hình hôm nay.

Nhiếp ảnh gia nói: “Xin chào thầy Lục.”

Lục Tiêu Viễn gật đầu đáp “Xin chào”, khuôn mặt bị che khuất dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen nên không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Bất cứ ai từng làm việc với Lục Tiêu Viễn đều biết, trên người Lục Tiêu Viễn dường như có loại năng lực hạ nhiệt bẩm sinh, khiến cho người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng không biết có phải do hôm nay nhiệt độ ngoài trời lên đến 36 °C hay không, hiệu ứng đóng băng dường như không còn rõ ràng như trước.

Ngược lại còn khá ấm áp.

Dung Hạc bỏ mũ lưỡi trai màu trắng ra, rất lễ phép chào hỏi nhiếp ảnh gia, nở một nụ cười tiêu chuẩn khen ngợi studio của anh trông tuyệt vời như thế nào.

Một tuần trước, nhiếp ảnh gia đã cùng trợ lý của Lục Tiêu Viễn bàn bạc xong việc quay chụp lần này, vốn đã quyết định chụp mười shot ảnh, sáng nay đột nhiên lại nhận được thông báo, chỉ cần năm chụp năm shot là được.

Anh ta bình tĩnh đánh giá đôi chồng chồng trước mắt này——

Một người đối với việc chụp ảnh cưới lộ ra vẻ vô cùng nhiệt tình, gương mặt rất rạng rỡ, người còn lại thì ủ rũ như thể đang làm điều gì đó rất miễn cưỡng.

Dùng đầu ngón chân cũng đoán được ai là người đã lựa chọn cẩn thận mười cảnh rồi chờ mong được chụp nó và ai là người đã xóa một cách tàn nhẫn xuống còn năm cảnh.



Trong giới giải trí, bất cứ ai kết hôn với người trong giới, điều đầu tiên làm chính là công bố tin tức, sau đó thông quan truyền thông tung ảnh cưới ra, tranh thủ khiến dư luận dậy sóng.

Nhưng hai người này thì khác, sau khi vội vã thông báo chính thức xong thì bặt vô âm tín, phải nửa năm sau mới nghĩ đến việc chụp ảnh cưới.

Nói thật, anh ta không quá coi trọng cặp đôi này.

Không vì gì cả, chỉ vì địa vị của bọn họ trong giới rất khác nhau.

Lúc mới bắt đầu công khai, người trong giới đều đồn Dung Hạc chuẩn bị tham gia phim của đạo diễn Trương, sắp một bước lên trời rồi.

Nhưng đừng nói là đạo diễn Trương, nói chuyện yêu đương với Lục Tiêu Viễn lâu như vậy, ngay cả đại ngôn của một thương hiệu cao cấp Dung Hạc cũng chẳng có lấy một cái, sau đó là do cậu quay phim nổi lên, mới nhận được đại ngôn của một thương hiệu lớn.

Rõ ràng có chỗ dựa vững chắc, thế mà vẫn phải dựa vào sức mình từng bước leo lên, ở trong cái vòng tròn coi trọng danh lợi như sinh mệnh này ít nhiều có chút hiếm thấy.

Cho nên lời giải thích duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra là Lục Tiêu Viễn không muốn cho.

Cũng có lí phết đấy chứ.

Có thể người ngoài không biết rõ đời tư của minh tinh, nhưng anh ta là người trong giới, thấy được quá nhiều, một số nghệ sĩ ngay cả cuộc sống của mình cũng không thể xử lý tốt, chuyện kết hôn lại càng giống như trò đùa, rồi ly hôn thì nhiều vô số kể, hoặc cũng có thể vì hình tượng công chúng mà tách ra hoạt động, mỗi người một chỗ.

Trợ lý trong studio bưng ra hai tách cà phê đá.

Dung Hạc uống vài ngụm, cầm ly nói với nhiếp ảnh gia yêu cầu của mình, tóm lại chính là theo đuổi độ chân thật của nhân vật, cố gắng giống thật nhất có thể, giảm bớt cảm giác tạo dáng.

Nhiếp ảnh gia nhớ lại thái độ miễn cưỡng của Lục Tiêu Viễn lúc mới vào cửa, ít nhiều cũng hiểu ra —— tám phần mười là thầy Lục không muốn bị cậu ta thao túng và chỉ đạo, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành việc này.

Lục Tiêu Viễn sau khi trang điểm xong, từ phòng trang điểm bước ra, nhìn thấy Dung Hạc đứng bên tường cài cúc áo, liền đi tới bên cạnh Dung Hạc, rất tự nhiên giúp cậu cài, cuối cùng cúi đầu, dán vào tai cậu nói câu gì đó, bàn tay to còn như có như không vuốt ve dái tai Dung hạc một chút.

Một màn này, bị nhiếp ảnh gia chờ ở cách đó vài mét thu hết vào mắt.

Anh ta không khỏi có chút nghi ngờ đối với suy đoán vừa rồi, nhưng rồi lại nghĩ, cho dù là vợ chồng minh tinh hay đôi chồng chồng đã ly hôn, trước khi không công bố tin tức, đều ở trước mặt người ngoài giả bộ một chút.

Khi Lục Tiêu Viễn quay đầu đối mặt với anh ta, đã quay trở về khuôn mặt lạnh lùng vốn có.

Quả nhiên là ảnh đế.

Dưới ánh đèn, mặt Dung Hạc có chút đỏ, bởi vì làn da cậu khá ổn nên không đánh phấn nền, cho nên vệt đỏ càng rõ hơn.

Nhiếp ảnh gia cảm thấy dáng vẻ này rất đáng yêu, nên đã bảo cả hai mặc đồ ở nhà ra ghế sofa ngồi, chuẩn bị chụp.

Cảnh đầu tiên là cảnh đời thường, Dung Hạc ngồi xếp bằng trên sô pha màu xanh lá cây, tập trung tinh thần chơi game, Lục Tiêu Viễn nhìn cậu từ xa.

Sau khi thiết bị quay chụp đã vào vị trí, trợ lý điều chỉnh ánh sáng, cả căn phòng rơi vào bầu không khí ấm áp, ngoại trừ vẻ mặt của Lục Tiêu Viễn vẫn chẳng có chút độ ấm nào.

Nhiếp ảnh gia vốn muốn nhắc nhở một chút, nhưng anh ta và Lục Tiêu Viễn đã hợp tác qua vài lần, biết rất khó để yêu cầu Lục Tiêu Viễn nở một nụ cười tỏa nắng và vui vẻ khi hắn không quay phim.

Nhiều năm qua, Lục Tiêu Viễn luôn đi theo con đường trầm ổn khi chụp ảnh tạp chí, khuôn mặt lạnh lùng. Hết lần này tới lần khác, fan vẫn thích bộ dáng như thế, doanh thu cao ngất ngưởng khiến người ta sợ chết khiếp. Khiến các nghệ sĩ khác tranh nhau noi theo, chỉ toàn chụp tông lạnh.

Dù sao cũng là khách hàng tự mình yêu cầu theo đuổi độ chân thật của nhân vật.

Nhiếp ảnh gia tặc lưỡi.

Cùng lắm thì chụp trước một tấm, cho bọn họ xem, nếu thấy ổn thì tiếp tục.

Tuy nhiên, khi bấm nút chụp, anh ta chết lặng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lục Tiêu Viễn cười tươi trong máy ảnh của mình.

Trong hình ảnh ấm áp và yên tĩnh này, lông mày và đôi mắt lạnh lùng của Lục Tiêu Viễn cong thành hình vòng cung lạ thường, như thể hắn nhìn thấy điều hạnh phúc nhất trên thế giới, hay nói cách khác chính là nhìn thấy cả thế giới của mình.

Trong tình huống này, ngay cả một tay già đời như anh ta đã chụp qua vô số mỹ nam mỹ nữ nhưng cũng nhịn không được động lòng, chứ đừng nói đến cô trợ lý mê trai bên cạnh đã sắp ngất đến nơi rồi.

Đúng như Dung Hạc nói, việc quay chụp này không cần cậu hướng dẫn gì cả, mọi thứ cứ tự nhiên mà đến, nước chảy thành sông, tựa như Lục Tiêu Viễn sinh ra đã dịu dàng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau