Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp

Chương 61: Phiên ngoại 2: Tổ ấm tình yêu

Trước Sau
Năm cảnh quay chụp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, nhưng bởi vì Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn đều là diễn viên chuyên nghiệp, cảm giác ống kính rất mạnh mẽ, lại ăn ý vô cùng, cho nên một ngày đã chụp xong. 

Một tuần sau, ảnh cưới của cả hai được treo ở mọi phòng trong nhà, như thể tình yêu trong sáng đã lan tỏa đến từng ngõ ngách.

Lục Tiêu Viễn vốn là người ngại phiền phức, ít khi chiêu đãi khách khứa ở nhà, nhưng mấy ngày sau đó, hắn phá lệ mời rất nhiều bạn bè đến nhà làm khách, không chỉ những người bạn thân như Tưởng Thậm, Tôn Duệ, mà cả những người bạn bình  thường không thường xuyên liên lạc.

Ngoại trừ Tưởng Thậm và Tôn Duệ ra, những người khác đều tò mò về việc Lục Tiêu Viễn đột nhiên kết hôn. 

Trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, cuộc sống hôn nhân của ảnh đế Lục hẳn sẽ giống như bản thân hắn, lạnh nhạt như nước, tương kính như tân. 

Vì thế, bọn họ mang theo tư tâm nhao nhao đến, sau đó thì tam quan vỡ nát. Nhất là lúc mới vào cửa, tất cả đều ngỡ ngàng khi nhìn thấy tấm ảnh cưới khổng lồ trên bức tường đối diện cửa ra vào, cảm thán tổ ấm tình yêu của Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc có vẻ vô cùng lãng mạn. 

Lục Tiêu Viễn rất hài lòng với điều này, thịnh tình khoản đãi, nhưng khi tiễn khách về, hắn không hề bày tỏ hy vọng bọn họ sẽ quay lại lần sau.

Nó giống như việc mời bạn bè đến không phải để kết nối tình cảm mà là để nhận được những lời khen ngợi.

Nhưng ảnh cưới ấm áp vừa mới treo không được bao lâu, Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc đã suýt chút nữa phải đổi chỗ ở. 

Việc này không thành bắt nguồn từ việc Dung Hạc “mất tích” trong thời gian ngắn với bộ quần áo mặc trên người.

Vào giữa tháng 10, thời tiết ở Lăng Bắc chuyển lạnh, trời mưa suốt một tuần liền, cả thành phố ngập trong một làn ẩm hiếm có.

Khi Lục Tiêu Viễn kết thúc công việc về nhà, Dung Hạc đang ở trong phòng khách xem lại một bộ phim xuất sắc đoạt nhiều giải thưởng mấy năm trước.

Thủ thuật quay phim này khá đặc biệt, mối quan hệ xã hội và bản chất con người cũng rất độc đáo. Kết thúc bộ phim, nam nữ chính bị  lạc nhau trong biển người, sau đó thì kết thúc, giống như một chuỗi dấu chấm lửng, để lại cho người xem sự buồn bã không thể quên. 

Thấy Lục Tiêu Viễn đi về phía mình, Dung Hạc nói: “Em từng nghe đồn, bộ phim này sẽ do anh thủ vai, đạo diễn và nhà sản xuất ba lần đến mời, cũng không mời được anh.”

Lúc đó trên mạng có người nói, nếu Lục Tiêu Viễn đồng ý diễn, chỉ sợ bộ phim này còn có thể lấy thêm một giải thưởng nữa. 

“Kịch bản không hay, anh không thích.” Lục Tiêu Viễn vừa nói vừa cởi hai cúc áo trên ngực, cúi xuống dùng sức hôn  Dung Hạc một cái. 

Dung Hạc nghe xong, chớp mắt mấy cái. Cậu nhớ biên kịch của bộ phim đã giành được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất mà nhỉ. 

Phim chuẩn bị bắt đầu là cảnh nam nữ chính lướt qua nhau vô số lần trong đám đông, Lục Tiêu Viễn cầm điều khiển từ xa lên, tắt TV, đè Dung Hạc lên ghế sô pha. 

Mưa ngoài cửa sổ đập vào ô kính, rồi lại trượt xuống, để lại vệt nước. 

Hai người âu yếm nhau trên ghế sô pha, lặng lẽ hôn nhau. 

Sau một hồi môi lưỡi triền miên, Lục Tiêu Viễn ngậm cánh môi Dung Hạc một lát, luồn tay vào vạt áo Dung Hạc, lưu luyến dừng lại nơi xương cụt của cậu.

Ngay sau đó, chiếc áo sơ mi từ trên sô pha rơi xuống sàn.

Dung Hạc ôm cổ Lục Tiêu Viễn, hàm hồ nói: “Em chưa tắm mà.”

Lục Tiêu Viễn dùng môi cọ cọ vành tai Dung Hạc, nói: “Tắm cùng nhau.”



Dứt lời, trực tiếp ôm Dung Hạc trần trụi lên, đi vào phòng tắm. 

……

Sáng sớm hôm sau, mây đen tan hết, ánh mặt trời đã lâu không gặp cuối cùng chiếu rọi mặt đất. 

Dung Hạc mang theo dấu vết đầy người rời giường, nhìn Lục Tiêu Viễn vẫn đang ngủ say bên cạnh, mặc quần áo vào rồi xuống giường, lấy hết quần áo ẩm trong tủ ra phơi.

Cậu rất thích mùi nắng đọng lại trên quần áo, cho nên cẩn thận tìm một khoảng đất trống đầy nắng bên cạnh khu vườn nhỏ, đặt giá treo quần áo cao hơn hai mét, để phơi quần áo và chăn.

Khi quần áo được treo một nửa, Dung Hạc đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay lại mỉm cười.

Lục Tiêu Viễn đứng cách đó không xa, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng. 

Từ trong mắt hắn, Dung Hạc nhìn thấy một thứ cảm xúc thoáng qua, giống như đang bị kinh hãi vậy. 

“Sao em dậy sớm thế?” Lục Tiêu Viễn mở miệng nói, giọng có chút khàn khàn. 

“Lâu lắm mặt trời mới ló dạng, em lấy quần áo ra phơi nắng, nếu không sẽ bị mốc mất.” Dung Hạc nhìn Lục Tiêu Viễn nghi ngờ hỏi, “Anh ra nhiều mồ hôi thế?”

Lục Tiêu Viễn dùng lòng bàn tay đỡ trán, lồng ngực phập phồng, hắn nhíu mày: “Anh nằm mơ. ”

“Mơ thấy ác mộng sao?” 

“Mơ thấy em đi rồi.” 

Tay Dung Hạc đang giũ quần áo cứng đờ, như thể bị giấy nhám chà xát qua tim, cơn đau nhói như kim châm đến quá đột ngột.

Yết hầu Lục Tiêu Viễn lăn vài lần: “Vừa rồi tỉnh lại, thấy em không ở trong phòng ngủ, không tìm thấy em đâu, cửa tủ quần áo thì mở ra, quần áo bên trong cũng không có.”

Dung Hạc há miệng, nhất thời không nói ra lời. 

Có lẽ nhận ra mình thất thố, Lục Tiêu Viễn lập tức thay đổi giọng điệu lạnh nhạt bình thường: “Không ngờ em lại ở đây.”

Dung Hạc trong lòng biết Lục Tiêu Viễn không muốn để cho mình biết năm đó hắn tìm cậu chật vật như thế nào, vì thế lộ ra một nụ cười an ủi, giả vờ như không biết nói: “Có lẽ nhà hơi lấn, nên tìm không thấy cũng là chuyện bình thường. ”

Lục Tiêu Viễn nghe xong, “Ừ” một tiếng, huyết sắc trên mặt vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. 

Dung Hạc nhớ tới năm ngoái khi trở về thành phố Hồng Du tham gia họp lớp, lớp trưởng hình dung lúc Lục Tiêu Viễn không tìm thấy cậu, giống như một tấm hình bị nhòe nét. 

Cậu vứt quần áo trong tay xuống, tiến lên hai bước, ôm lấy cánh tay Lục Tiêu Viễn, áp chặt thân thể vào người hắn, làm nũng nói: “Phơi quần áo mệt quá đi à, chỗ còn lại cứ để đó đi. Anh cao hơn em, lát nhớ phơi dùm em nhó, bây giờ chúng ta cùng nhau đi tưới hoa.”

Mùa thu hoa nở trong khu vườn nhỏ, ấm áp trong nắng.

Lục Tiêu Viễn dường như đã vượt qua cơn ác mộng, một tay đút túi quần, tưới hoa một cách nhàn nhã.

Nhưng tối hôm đó, Dung Hạc phát hiện ra Lục Tiêu Viễn đang xem bất động sản. 

Thấy Dung Hạc đến, Lục Tiêu Viễn chỉ cho cậu xem vài chỗ và loại căn hộ, cũng không nói muốn làm gì, chỉ hỏi quan điểm của cậu về mấy căn này. 



Dung Hạc thuận theo Lục Tiêu Viễn nói vài câu, nhận thấy có gì đó không đúng lắm, mới hỏi Lục Tiêu Viễn xem nhà làm gì. 

Lục Tiêu Viễn nói: “Buổi sáng em nói đúng, anh cũng thấy căn nhà này đúng là lớn thật, có lúc anh mãi mà không tìm thấy em.”

Lúc nói ba chữ “Không tìm thấy”, Lục Tiêu Viễn thu lại vẻ mờ mịt nơi đáy mắt, tiếp tục nói: “Chúng ta đổi sang căn nhỏ hơn chút, coi như là phòng tân hôn, nếu cảm thấy trong nhà vắng vẻ, còn có thể nuôi thú cưng, nhưng tốt nhất là không nên nuôi chó, tinh lực của chó rất dồi dào, nhà Tôn Duệ có một con husky, lúc nào cũng ồn ào, cần phải có người ở bên, nuôi mèo thì tốt hơn, bình thường chúng ta không có ở nhà thì có thể nhờ Tôn Duệ chăm sóc, dù sao anh ta cũng rất thích thú cưng, hoặc gửi đến mấy phòng chăm sóc thú cưng cũng được…”

Giọng nói của Lục Tiêu Viễn ghe rất bình tĩnh, nhưng Dung Hạc đã sớm choáng váng đầu óc, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lục Tiêu Viễn nói nhiều như vậy mà không thở hổn hển.

“Tiêu Viễn.” 

Lục Tiêu Viễn ngừng lại, nhìn về phía Dung Hạc. 

Đây là lần đầu tiên Dung Hạc gọi hắn như vậy, bằng một giọng khá trang trọng.

Dung Hạc nắm tay Lục Tiêu Viễn, xoa xoa vết chai mỏng trên ngón tay, tha thiết nói: “Em sẽ không rời xa anh nữa đâu.”

Lục Tiêu Viễn không nói gì, chỉ nhìn Dung Hạc, im lặng thật lâu. 

Dung Hạc đến gần hắn hỏi: “Sao thế?”

Lục Tiêu Viễn nói: “Anh đang nghĩ, làm cách nào có thể đảm bảo được câu nói này của em.”

Dung Hạc cười cười, áp vào trán Lục Tiêu Viễn, thì thầm nói: “Em yêu anh, anh là mối tình đầu của em từ khi còn niên thiếu đến lúc gần ba mươi tuổi, là người duy nhất em quan tâm trên đời này, là người nếu không phải anh thì quyết định sẽ cô độc đến già, những lời này đã đủ bảo đảm chưa?”

“Đủ rồi.” Lục Tiêu Viễn nói, “Ba chữ đầu là đủ rồi.”

*

Cuối cùng, Lục Tiêu Viễn từ bỏ ý định chuyển nhà.

Dù sao thì ngôi nhà này vẫn có những thứ quen thuộc.

Cho dù đó là quần áo được trộn với nhau bất cứ lúc nào, hoặc gamepad và thẻ trò chơi có thể xuất hiện ở bất kỳ ở góc nào, hoặc những cặp đồ dùng cần thiết hàng ngày, hoặc ảnh cưới treo trên tường …

Đã từ lâu nơi này tràn đầy dấu ấn thuộc về hai người, cũng chứng kiến ​​tình yêu mất rồi tìm lại được của cả hai.

Tối hôm đó, họ đã nói rất nhiều chuyện.

Dung Hạc nói với Lục Tiêu Viễn, nếu Lục Tiêu Viễn thật sự muốn chuyển đi, cậu cũng chẳng có ý kiến gì cả, bởi vì cậu không ngại sống ở một nơi khác với Lục Tiêu Viễn, đối với cậu, nhà chỉ là nơi che mưa che gió, tổ ấm tình yêu trong lòng cậu, vĩnh viễn chỉ có nơi Lục Tiêu Viễn ở cùng cậu, cậu sẽ mãi mãi vì Lục Tiêu Viễn động chân tâm, suy cho cùng, nào có chú chim nào mà không bay về tổ cơ chứ? 

……

Từ trước đến nay, Dung Hạc luôn theo dõi động tác nhỏ cố ý của Lục Tiêu Viễn trong tối, nhưng cậu chưa bao giờ vạch trần, chỉ im lặng đáp lại, rồi thỉnh thoảng, giống như hôm nay, cậu sẽ thẳng thắn bộc bạch tâm tình của mình.

Mặc dù những tiếc nuối trong ký ức giống như căn bệnh dai dẳng, sẽ không biến mất, nhưng vẻ đẹp mới có thể được tạo ra vô hạn, sẽ luôn có một ngày, chúng sẽ lấp đầy những tiếc nuối kia.

Cậu muốn dùng nhiều cách khác nhau để yêu thương Lục Tiêu Viễn, để cho Lục Tiêu Viễn cảm thấy không còn sợ hãi trong mối quan hệ này nữa, để cho Lục Tiêu Viễn biết, bọn họ tuy gặp lại nhau muộn, nhưng không bao giờ là quá muộn để yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau