Chương 23: Muốn
Phúc Tử Minh ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên khựng lại, bá tước Collin nhìn hắn.
- Ta sẽ sắp xếp cho con một chỗ đứng, tạo điều kiện để con phát huy được năng lực của mình.
Phúc Tử Minh im lặng nhìn bà, người phụ nữ trước mặt hắn là một người quyền lực, đây là cơ hội mà không dễ gì có được. Ở trong hoàn cảnh hiện tại lại mở ra trước mắt hắn một con đường rộng thênh thang với tương lai sáng lạn như thế. Nếu như sang Pháp, hắn chắc chắn sẽ có được cơ hội gây dựng lại sự nghiệp của mình.
Thế nhưng …
Phúc Tử Minh hơi cúi đầu, mi mắt rũ xuống khẽ mỉm cười, chẳng hiểu sao ở giây phút này trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh của một người nào đó, đôi mắt đẫm nước nhưng đầy kiên cường của cậu.
- Cám ơn bá tước, nhưng con sẽ ở lại đây.
Bá tước Collin nhíu mày, không ngăn được một nếp nhăn nhàn nhạt trên đuôi mắt, mở ra một cơ hội tốt như vậy cho Phúc Tử Minh, bà không nghĩ tới hắn sẽ từ chối.
Phúc Tử Minh đột nhiên ngẩng đầu, đối diện đôi mắt màu xanh saphie của bá tước Collin, bình tĩnh nói.
- Có một người đã từng nói với con, con là loại người sinh ra đã ngậm thìa vàng, dẫm đạp lên nhung lụa mà lớn cho nên không thể thấu hiểu được cuộc sống của những người nghèo hèn. Cho nên, con muốn thử một lần được trải qua cuộc sống nghèo hèn ấy, muốn đi lên bằng chính năng lực của mình.
Bá tước Collin nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói.
- Nhưng lựa chọn con đường này không phải là rất khó khăn sao? Tại sao con không lựa chọn con đường nhanh nhất?
Phúc Tử Minh trả lời.
- Bởi vì ngay từ đầu con đã được đặt ở trên một cương vị cao cho nên không biết trân trọng được những gì mình đang có, nếu như con có thể từng bước đi lên chắc chắn con sẽ biết để đạt được những thứ ấy con đã phải trải qua những gì, con sẽ trân trọng để không đánh mất nó lần nữa.
Người ta thường nói trái ngọt nhất là trái ở trên cao nhất, Phúc Tử Minh đã lựa chọn cái tốt nhất cho mình. Thứ hắn muốn gây dựng lại không chỉ là Phúc gia, là sự nghiệp, mà còn là con người của chính bản thân mình. Trải qua một cuộc sống nghèo hèn để nhận ra được những giá trị trong cuộc sống.
Bá tước Collin nhìn người thanh niên trước mặt không khỏi thầm cảm thán, Phúc Tử Minh thật sự không những tài năng mà còn là một con người thật nghĩa khí. Bà vốn là người hiểu chuyện, nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Phúc Tử Minh cũng không nói thêm câu nào, cầm lấy túi xách trên ghế đứng dậy.
- Được rồi, ta tôn trọng quyết định của con. Nhưng mà Tử Minh này, nếu có khó khăn gì hãy cứ tìm ta, ta sẵn sàng giúp đỡ con mọi lúc.
Bá tước Collin khẽ mỉm cười, một nụ cười thật ôn thuận. Phúc Tử Minh nhìn bà, sau đó bất giác cũng mỉm cười theo.
- Vâng, con cám ơn... Lục Hạo Hiên để mẹ Phúc ngủ, sau đó đi ra khỏi phòng. Bước ở trên dãy hành lang một đoạn, tới khi ra bên ngoài hành lang gần lối xuống sân vườn liền nhìn thấy Phúc Tử Minh đi tới, có lẽ hắn vừa nói chuyện với bá tước Collin xong.
Hai người chạm mặt nhau ở trên hành lang dài, Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn hắn.
- Bá tước Collin đâu?
Phúc Tử Minh trả lời.
- Bà đi rồi.
Lục Hạo Hiên lại hỏi.
- Hai người đã nói chuyện gì thế?
Phúc Tử Minh mỉm cười, khẽ nhún vai.
- Bà nói muốn tôi và mẹ sang Pháp, bà sẽ giúp tôi gây dựng lại sự nghiệp.
Lục Hạo Hiên nghe hắn nói xong, ánh mắt không tự chủ được khẽ rũ xuống. Đây đúng là một cơ hội tốt cho Phúc Tử Minh, cậu nên mừng cho hắn. Thế nhưng không hiểu sao chỉ nghĩ tới chuyện hắn sẽ rời khỏi đây, nghĩ tới chuyện hai người sau này sẽ không còn gặp lại cậu lại trở nên buồn phiền. Ích kỷ vốn là bản tính của bất kỳ người nào, Lục Hạo Hiên cũng chỉ là một con người bình thường, cậu không đủ cao thượng để có thể vui vẻ trong hoàn cảnh hiện tại.
Phúc Tử Minh nhìn ánh mắt của cậu, buồn cười. Lục Hạo Hiên không biết che giấu cảm xúc của mình, mọi thứ vui buồn đều thể hiện ở trên gương mặt. Hắn bước tới phía trước một bước, đứng gần hơn với cậu cúi đầu mỉm cười.
- Nhưng tôi không đi.
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, ở trong ánh mắt rõ ràng không giấu được kinh ngạc. Phúc Tử Minh cười với cậu, ở trong ánh mắt chưa bao giờ chứa đựng sự ôn nhu dịu dàng đến như thế.
- So với Pháp, tôi thích tìm một phần nghìn cơ hội của mình ở Trung Quốc hơn. Lục Hạo Hiên, tôi hiện tại ngay cả nhà cũng không có để về, cậu chứa chấp tôi được không?
Lục Hạo Hiên khẽ há miệng, vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Phúc Tử Minh. Hắn chấp nhận ở lại Trung Quốc này thật sao? Từ chối một cơ hội tốt như vậy, lại còn là ở lại cùng với cậu? Là muốn ở cùng với cậu?
Giống như một giấc mơ vậy, một giấc mơ có thật đang tồn tại ngay trước mặt cậu. Lần đầu tiên Phúc Tử minh chấp nhận để cậu bước vào con đường của hắn. Không phải, là chính hắn đã bước vào cuộc sống của cậu, muốn cùng cậu song hành.
Hạo Hiên khẽ cắn môi sau đó rất nhanh liền thả ra, cậu nhìn hắn mỉm cười.
- Tôi chỉ có một căn phòng còn nhỏ hơn nhà bếp của anh, một cái giường đơn hai người nằm cũng chật chội. Anh có muốn cùng tôi chung sống hay không?
Phúc Tử Minh bật cười, Lục Hạo Hiên cũng vui vẻ cười theo. Ở trong lòng họ tất cả đều là cảm giác thanh mát giống như sương sớm, cảm giác họ dành cho nhau bất kể có phải là tình yêu hay không, hiện tại chỉ muốn được cùng nhau bước về phía trước.
Tạm gác lại tất cả những vương vấn ở trong lòng, những tình cảm đang nhen nhóm trong tim, Lục Hạo Hiên mỉm cười. Những tưởng cuộc sống của cậu chỉ có vật chất là quan trọng nhất, hóa ra vẫn còn Phúc Tử Minh là ngoại lệ. Bất kể hắn có là tổng giám đốc của tập đoàn lớn nhất nhì Trung Quốc, hay chỉ là một người bình thường trắng tay cậu cũng vẫn sẽ chấp nhận vươn tay ra với hắn. Ở trong cuộc đời của cậu, chỉ cần có hắn cùng song hành là đủ rồi.
Phúc Tử Minh nhìn người con trai trước mặt cười tới đuôi mắt cũng cong lên, trong lòng có gì đó thật xao động. Hắn cũng cho rằng bản thân bị điên rồi, từ chối một cơ hội ngàn vàng nhưng lại muốn nương tựa vào một người con trai mà trong cuộc sống của mình hắn chưa hề cho cậu một chỗ đứng quan trọng. Chưa bao giờ hắn nghĩ tới sẽ là Lục Hạo Hiên, chưa bao giờ nghĩ tới người mà hắn muốn ở bên trong con đường khó khăn phía trước của hắn lại là người con trai này. Thế nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, hắn lại thấy được cả một nghị lực kiên cường, giống như một liều thuốc tinh thần tiếp sức cho hắn.
Cả hai người chẳng ai có thể ngờ, giờ phút này tình cảm của bọn họ đã chính thức xuất phát... Một tuần sau bá tước Collin cùng mẹ Phúc sang pháp, sân bay quốc tế đông nghịt người. Mẹ Phúc ngồi ở trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn Hạo Hiên mỉm cười.
- Mẹ ôm con được không?
Lục Hạo Hiên ngẩn ra mất một giây, sau đó vội vàng quỳ một chân xuống sà vào lòng bà. Mẹ Phúc xoa xoa tấm lưng của cậu, nhẹ vỗ về.
- Giúp mẹ chăm sóc cho Tử Minh.
Lục Hạo Hiên gật đầu.
- Vâng.
Nước mắt lưng tròng, mẹ Phúc buông cậu ra, âu yếm vuốt lên tóc cậu.
- Cả Phúc gia này nợ con, Hạo Hiên.
Lục Hạo Hiên lắc đầu.
- Không đâu, mẹ đừng nói vậy. Sang bên đó mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Mẹ cứ yên tâm, Tử Minh là một người tài năng, con tin anh ấy sẽ gây dựng lại được Phúc gia. Mẹ hãy chờ tin tốt của chúng con.
Mẹ Phúc mỉm cười gật đầu, Phúc Tử Minh đứng ở phía sau, hắn không có biểu hiện gì nhiều, những lúc như thế này hắn thường không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
- Mẹ giữ gìn sức khỏe.
Hai bên chào hỏi nhau một hồi, cuối cùng cũng tới giờ máy bay chuẩn bị cất cánh, bá tước Collin cùng mẹ Phúc phải rời đi, cảnh vệ bước tới giúp mẹ Phúc đẩy xe vào phòng cách ly. Lục Hạo Hiên đứng lặng ở bên ngoài, dõi theo tới tận khi bóng bà khuất sau cánh cửa. Phúc Tử Minh đặt tay lên vai cậu vỗ nhẹ một cái.
- Được rồi, chúng ta về thôi.
Lục Hạo Hiên gật đầu, hai người rời khỏi sân bay. Đường phố Thượng Hải không phải giờ cao điểm cho nên cũng không quá tấp nập, Lục Hạo Hiên tựa đầu vào cửa kính xe, mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Phúc Tử Minh nhìn cậu qua gương chiếu hậu, hỏi.
- Đói không?
Lục Hạo Hiên lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi dòng xe tấp nập ngoài cửa. Một không gian im lặng tràn tới, xe chạy qua giao lộ hướng phía trung tâm thành phố đi tới. Phúc Tử Minh một bên lái xe, một bên đột ngột hỏi.
- Những lời cậu nói với mẹ tôi ấy, cậu thật sự tin như vậy sao?
Lục Hạo Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu, cậu nhìn hắn.
- Chuyện gì?
Phúc Tử Minh đảo mắt.
- Cậu tin tôi sẽ gây dựng lại được Phúc gia sao?
Lục Hạo Hiên khẽ mím môi, trả lời.
- Ừ.
Phúc Tử Minh bật cười.
- Tại sao cậu lại nghĩ như thế?
Lục Hạo Hiên cúi đầu, hai bàn tay đặt ở trên đùi bấu lại với nhau, cậu ậm ờ.
- Chỉ là tôi có linh cảm như thế thôi.
Phúc Tử Minh lần này chỉ cười khẽ, nhìn khuôn mặt lúng túng của Hạo Hiên khiến hắn thấy buồn cười. Thế nhưng ở trong lòng, lại có được một niềm tin mãnh liệt.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu.
Chiếc Lamborghini Aventador lao nhanh trên đường, để lại phía sau một làn khói bụi mỏng tan dần vào không khí. Ở phía trước của bọn họ chẳng phải là một con đường bằng phẳng nhưng họ vẫn chấp nhận cùng nhau bước tiếp... Một tuần sau, Lục Hạo Hiên hiện tại đang ôn thi chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ sắp tới, cả ngày đều ở trong phòng cắm cúi vào bài vở. Phúc Tử Minh pha cho cậu một ly nước cam, thêm vài cái bánh tự mình mang lên phòng.
Nhìn khuôn mặt phờ phạc của cậu đang gặm gặm bánh, Phúc Tử Minh buồn cười.
- Nhìn cậu như vừa đi đánh trận vậy.
Lục Hạo Hiên vừa gặm bánh vừa lủng bủng.
- Tôi thà đi đánh trận còn hơn.
Phúc Tử Minh cũng chỉ định trêu đùa cậu thôi, dù sao với độ tuổi của Hạo Hiên hiện tại những kiến thức văn hóa kia quả thật không dễ dàng. Ôn tập mấy ngày mà quầng mắt đã thâm thành một vành nâu nhạt, cảm giác tóc tai cũng đờ đẫn cả ra. Phúc Tử Minh vươn tay vò vò mái tóc của cậu khiến nó càng thêm rối.
- Ngoan một chút, thi xong tôi dẫn cậu đi chơi.
Lục Hạo Hiên tránh ra khỏi bàn tay của hắn, ủ rũ nói.
- Anh đang dụ trẻ con sao?
Phúc Tử Minh bật cười.
- Cậu dễ dụ tới vậy sao?
Hạo Hiên hừ lạnh một tiếng tiếp tục gặm bánh, Phúc Tử Minh biết cậu mệt mỏi cho nên cũng không trêu chọc thêm nữa, cầm cái khay với ly nước cam đã hết trên bàn đứng dậy. Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn hắn.
- Anh định đi đâu thế?
Phúc Tử Minh mỉm cười.
- Tới khu chợ trung tâm với anh Hạc Hiên.
Lục Hạo Hiên lại dặn dò.
- Nhớ mang mũ theo đấy, mùa hè trời nắng nóng lắm.
Phúc Tử Minh gật đầu.
- Ừ, biết rồi.
Phúc Tử Minh xoay người bước ra khỏi phòng, Lục Hạo Hiên nhìn theo bóng lưng hắn thở dài. Phúc Tử Minh mỗi ngày đều làm những công việc lặt vặt trong cửa hàng, buổi tối lại tranh thủ gõ gõ gì đó trên máy tính, cậu nhìn cũng không hiểu. Dù sao trình độ của hắn cậu cũng không thể so ngang được.
Phúc Tử Minh mỗi khi làm việc đều rất nghiêm túc, khiến cho người khác cảm nhận được an toàn.
Chen lấn gần ba tiếng đồng hồ ở chợ trung tâm, anh trai Hạc Hiên cùng Phúc Tử Minh ra về với một xe thực phẩm đầy ắp. Lúc xe chạy ngang qua một công ty khá lớn, Phúc Tử Minh khẽ nhíu mày.
- Công ty này mới được thành lập sao?
Anh trai Hạc Hiên nhìn tòa nhà ba mươi tầng trước mặt, ậm ờ.
- Cũng được khoảng hơn ba tháng đổ lại đây, nghe nói là của một doanh nhân người Pháp chuyên kinh doanh về ngành bất động sản. Vừa mới xâm nhập thị trường Trung Quốc không được bao lâu cho nên công ty không được nhiều danh tiếng.
Phúc Tử Minh gật gù ngẩng đầu nhìn, qua lớp kính xe mờ mờ nhìn hàng chữ BH dán trước tòa nhà. Nếu là nơi khởi điểm, có phải nên bắt đầu tìm cơ hội ở những nơi thế này hay không. Thời gian không cho phép hắn bước lên một cách chậm rãi, nếu như muốn nhanh chóng tới được đỉnh cao hắn cần một kế hoạch.
- Ta sẽ sắp xếp cho con một chỗ đứng, tạo điều kiện để con phát huy được năng lực của mình.
Phúc Tử Minh im lặng nhìn bà, người phụ nữ trước mặt hắn là một người quyền lực, đây là cơ hội mà không dễ gì có được. Ở trong hoàn cảnh hiện tại lại mở ra trước mắt hắn một con đường rộng thênh thang với tương lai sáng lạn như thế. Nếu như sang Pháp, hắn chắc chắn sẽ có được cơ hội gây dựng lại sự nghiệp của mình.
Thế nhưng …
Phúc Tử Minh hơi cúi đầu, mi mắt rũ xuống khẽ mỉm cười, chẳng hiểu sao ở giây phút này trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh của một người nào đó, đôi mắt đẫm nước nhưng đầy kiên cường của cậu.
- Cám ơn bá tước, nhưng con sẽ ở lại đây.
Bá tước Collin nhíu mày, không ngăn được một nếp nhăn nhàn nhạt trên đuôi mắt, mở ra một cơ hội tốt như vậy cho Phúc Tử Minh, bà không nghĩ tới hắn sẽ từ chối.
Phúc Tử Minh đột nhiên ngẩng đầu, đối diện đôi mắt màu xanh saphie của bá tước Collin, bình tĩnh nói.
- Có một người đã từng nói với con, con là loại người sinh ra đã ngậm thìa vàng, dẫm đạp lên nhung lụa mà lớn cho nên không thể thấu hiểu được cuộc sống của những người nghèo hèn. Cho nên, con muốn thử một lần được trải qua cuộc sống nghèo hèn ấy, muốn đi lên bằng chính năng lực của mình.
Bá tước Collin nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói.
- Nhưng lựa chọn con đường này không phải là rất khó khăn sao? Tại sao con không lựa chọn con đường nhanh nhất?
Phúc Tử Minh trả lời.
- Bởi vì ngay từ đầu con đã được đặt ở trên một cương vị cao cho nên không biết trân trọng được những gì mình đang có, nếu như con có thể từng bước đi lên chắc chắn con sẽ biết để đạt được những thứ ấy con đã phải trải qua những gì, con sẽ trân trọng để không đánh mất nó lần nữa.
Người ta thường nói trái ngọt nhất là trái ở trên cao nhất, Phúc Tử Minh đã lựa chọn cái tốt nhất cho mình. Thứ hắn muốn gây dựng lại không chỉ là Phúc gia, là sự nghiệp, mà còn là con người của chính bản thân mình. Trải qua một cuộc sống nghèo hèn để nhận ra được những giá trị trong cuộc sống.
Bá tước Collin nhìn người thanh niên trước mặt không khỏi thầm cảm thán, Phúc Tử Minh thật sự không những tài năng mà còn là một con người thật nghĩa khí. Bà vốn là người hiểu chuyện, nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Phúc Tử Minh cũng không nói thêm câu nào, cầm lấy túi xách trên ghế đứng dậy.
- Được rồi, ta tôn trọng quyết định của con. Nhưng mà Tử Minh này, nếu có khó khăn gì hãy cứ tìm ta, ta sẵn sàng giúp đỡ con mọi lúc.
Bá tước Collin khẽ mỉm cười, một nụ cười thật ôn thuận. Phúc Tử Minh nhìn bà, sau đó bất giác cũng mỉm cười theo.
- Vâng, con cám ơn... Lục Hạo Hiên để mẹ Phúc ngủ, sau đó đi ra khỏi phòng. Bước ở trên dãy hành lang một đoạn, tới khi ra bên ngoài hành lang gần lối xuống sân vườn liền nhìn thấy Phúc Tử Minh đi tới, có lẽ hắn vừa nói chuyện với bá tước Collin xong.
Hai người chạm mặt nhau ở trên hành lang dài, Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn hắn.
- Bá tước Collin đâu?
Phúc Tử Minh trả lời.
- Bà đi rồi.
Lục Hạo Hiên lại hỏi.
- Hai người đã nói chuyện gì thế?
Phúc Tử Minh mỉm cười, khẽ nhún vai.
- Bà nói muốn tôi và mẹ sang Pháp, bà sẽ giúp tôi gây dựng lại sự nghiệp.
Lục Hạo Hiên nghe hắn nói xong, ánh mắt không tự chủ được khẽ rũ xuống. Đây đúng là một cơ hội tốt cho Phúc Tử Minh, cậu nên mừng cho hắn. Thế nhưng không hiểu sao chỉ nghĩ tới chuyện hắn sẽ rời khỏi đây, nghĩ tới chuyện hai người sau này sẽ không còn gặp lại cậu lại trở nên buồn phiền. Ích kỷ vốn là bản tính của bất kỳ người nào, Lục Hạo Hiên cũng chỉ là một con người bình thường, cậu không đủ cao thượng để có thể vui vẻ trong hoàn cảnh hiện tại.
Phúc Tử Minh nhìn ánh mắt của cậu, buồn cười. Lục Hạo Hiên không biết che giấu cảm xúc của mình, mọi thứ vui buồn đều thể hiện ở trên gương mặt. Hắn bước tới phía trước một bước, đứng gần hơn với cậu cúi đầu mỉm cười.
- Nhưng tôi không đi.
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, ở trong ánh mắt rõ ràng không giấu được kinh ngạc. Phúc Tử Minh cười với cậu, ở trong ánh mắt chưa bao giờ chứa đựng sự ôn nhu dịu dàng đến như thế.
- So với Pháp, tôi thích tìm một phần nghìn cơ hội của mình ở Trung Quốc hơn. Lục Hạo Hiên, tôi hiện tại ngay cả nhà cũng không có để về, cậu chứa chấp tôi được không?
Lục Hạo Hiên khẽ há miệng, vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn Phúc Tử Minh. Hắn chấp nhận ở lại Trung Quốc này thật sao? Từ chối một cơ hội tốt như vậy, lại còn là ở lại cùng với cậu? Là muốn ở cùng với cậu?
Giống như một giấc mơ vậy, một giấc mơ có thật đang tồn tại ngay trước mặt cậu. Lần đầu tiên Phúc Tử minh chấp nhận để cậu bước vào con đường của hắn. Không phải, là chính hắn đã bước vào cuộc sống của cậu, muốn cùng cậu song hành.
Hạo Hiên khẽ cắn môi sau đó rất nhanh liền thả ra, cậu nhìn hắn mỉm cười.
- Tôi chỉ có một căn phòng còn nhỏ hơn nhà bếp của anh, một cái giường đơn hai người nằm cũng chật chội. Anh có muốn cùng tôi chung sống hay không?
Phúc Tử Minh bật cười, Lục Hạo Hiên cũng vui vẻ cười theo. Ở trong lòng họ tất cả đều là cảm giác thanh mát giống như sương sớm, cảm giác họ dành cho nhau bất kể có phải là tình yêu hay không, hiện tại chỉ muốn được cùng nhau bước về phía trước.
Tạm gác lại tất cả những vương vấn ở trong lòng, những tình cảm đang nhen nhóm trong tim, Lục Hạo Hiên mỉm cười. Những tưởng cuộc sống của cậu chỉ có vật chất là quan trọng nhất, hóa ra vẫn còn Phúc Tử Minh là ngoại lệ. Bất kể hắn có là tổng giám đốc của tập đoàn lớn nhất nhì Trung Quốc, hay chỉ là một người bình thường trắng tay cậu cũng vẫn sẽ chấp nhận vươn tay ra với hắn. Ở trong cuộc đời của cậu, chỉ cần có hắn cùng song hành là đủ rồi.
Phúc Tử Minh nhìn người con trai trước mặt cười tới đuôi mắt cũng cong lên, trong lòng có gì đó thật xao động. Hắn cũng cho rằng bản thân bị điên rồi, từ chối một cơ hội ngàn vàng nhưng lại muốn nương tựa vào một người con trai mà trong cuộc sống của mình hắn chưa hề cho cậu một chỗ đứng quan trọng. Chưa bao giờ hắn nghĩ tới sẽ là Lục Hạo Hiên, chưa bao giờ nghĩ tới người mà hắn muốn ở bên trong con đường khó khăn phía trước của hắn lại là người con trai này. Thế nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, hắn lại thấy được cả một nghị lực kiên cường, giống như một liều thuốc tinh thần tiếp sức cho hắn.
Cả hai người chẳng ai có thể ngờ, giờ phút này tình cảm của bọn họ đã chính thức xuất phát... Một tuần sau bá tước Collin cùng mẹ Phúc sang pháp, sân bay quốc tế đông nghịt người. Mẹ Phúc ngồi ở trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn Hạo Hiên mỉm cười.
- Mẹ ôm con được không?
Lục Hạo Hiên ngẩn ra mất một giây, sau đó vội vàng quỳ một chân xuống sà vào lòng bà. Mẹ Phúc xoa xoa tấm lưng của cậu, nhẹ vỗ về.
- Giúp mẹ chăm sóc cho Tử Minh.
Lục Hạo Hiên gật đầu.
- Vâng.
Nước mắt lưng tròng, mẹ Phúc buông cậu ra, âu yếm vuốt lên tóc cậu.
- Cả Phúc gia này nợ con, Hạo Hiên.
Lục Hạo Hiên lắc đầu.
- Không đâu, mẹ đừng nói vậy. Sang bên đó mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Mẹ cứ yên tâm, Tử Minh là một người tài năng, con tin anh ấy sẽ gây dựng lại được Phúc gia. Mẹ hãy chờ tin tốt của chúng con.
Mẹ Phúc mỉm cười gật đầu, Phúc Tử Minh đứng ở phía sau, hắn không có biểu hiện gì nhiều, những lúc như thế này hắn thường không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
- Mẹ giữ gìn sức khỏe.
Hai bên chào hỏi nhau một hồi, cuối cùng cũng tới giờ máy bay chuẩn bị cất cánh, bá tước Collin cùng mẹ Phúc phải rời đi, cảnh vệ bước tới giúp mẹ Phúc đẩy xe vào phòng cách ly. Lục Hạo Hiên đứng lặng ở bên ngoài, dõi theo tới tận khi bóng bà khuất sau cánh cửa. Phúc Tử Minh đặt tay lên vai cậu vỗ nhẹ một cái.
- Được rồi, chúng ta về thôi.
Lục Hạo Hiên gật đầu, hai người rời khỏi sân bay. Đường phố Thượng Hải không phải giờ cao điểm cho nên cũng không quá tấp nập, Lục Hạo Hiên tựa đầu vào cửa kính xe, mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Phúc Tử Minh nhìn cậu qua gương chiếu hậu, hỏi.
- Đói không?
Lục Hạo Hiên lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi dòng xe tấp nập ngoài cửa. Một không gian im lặng tràn tới, xe chạy qua giao lộ hướng phía trung tâm thành phố đi tới. Phúc Tử Minh một bên lái xe, một bên đột ngột hỏi.
- Những lời cậu nói với mẹ tôi ấy, cậu thật sự tin như vậy sao?
Lục Hạo Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu, cậu nhìn hắn.
- Chuyện gì?
Phúc Tử Minh đảo mắt.
- Cậu tin tôi sẽ gây dựng lại được Phúc gia sao?
Lục Hạo Hiên khẽ mím môi, trả lời.
- Ừ.
Phúc Tử Minh bật cười.
- Tại sao cậu lại nghĩ như thế?
Lục Hạo Hiên cúi đầu, hai bàn tay đặt ở trên đùi bấu lại với nhau, cậu ậm ờ.
- Chỉ là tôi có linh cảm như thế thôi.
Phúc Tử Minh lần này chỉ cười khẽ, nhìn khuôn mặt lúng túng của Hạo Hiên khiến hắn thấy buồn cười. Thế nhưng ở trong lòng, lại có được một niềm tin mãnh liệt.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu.
Chiếc Lamborghini Aventador lao nhanh trên đường, để lại phía sau một làn khói bụi mỏng tan dần vào không khí. Ở phía trước của bọn họ chẳng phải là một con đường bằng phẳng nhưng họ vẫn chấp nhận cùng nhau bước tiếp... Một tuần sau, Lục Hạo Hiên hiện tại đang ôn thi chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ sắp tới, cả ngày đều ở trong phòng cắm cúi vào bài vở. Phúc Tử Minh pha cho cậu một ly nước cam, thêm vài cái bánh tự mình mang lên phòng.
Nhìn khuôn mặt phờ phạc của cậu đang gặm gặm bánh, Phúc Tử Minh buồn cười.
- Nhìn cậu như vừa đi đánh trận vậy.
Lục Hạo Hiên vừa gặm bánh vừa lủng bủng.
- Tôi thà đi đánh trận còn hơn.
Phúc Tử Minh cũng chỉ định trêu đùa cậu thôi, dù sao với độ tuổi của Hạo Hiên hiện tại những kiến thức văn hóa kia quả thật không dễ dàng. Ôn tập mấy ngày mà quầng mắt đã thâm thành một vành nâu nhạt, cảm giác tóc tai cũng đờ đẫn cả ra. Phúc Tử Minh vươn tay vò vò mái tóc của cậu khiến nó càng thêm rối.
- Ngoan một chút, thi xong tôi dẫn cậu đi chơi.
Lục Hạo Hiên tránh ra khỏi bàn tay của hắn, ủ rũ nói.
- Anh đang dụ trẻ con sao?
Phúc Tử Minh bật cười.
- Cậu dễ dụ tới vậy sao?
Hạo Hiên hừ lạnh một tiếng tiếp tục gặm bánh, Phúc Tử Minh biết cậu mệt mỏi cho nên cũng không trêu chọc thêm nữa, cầm cái khay với ly nước cam đã hết trên bàn đứng dậy. Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn hắn.
- Anh định đi đâu thế?
Phúc Tử Minh mỉm cười.
- Tới khu chợ trung tâm với anh Hạc Hiên.
Lục Hạo Hiên lại dặn dò.
- Nhớ mang mũ theo đấy, mùa hè trời nắng nóng lắm.
Phúc Tử Minh gật đầu.
- Ừ, biết rồi.
Phúc Tử Minh xoay người bước ra khỏi phòng, Lục Hạo Hiên nhìn theo bóng lưng hắn thở dài. Phúc Tử Minh mỗi ngày đều làm những công việc lặt vặt trong cửa hàng, buổi tối lại tranh thủ gõ gõ gì đó trên máy tính, cậu nhìn cũng không hiểu. Dù sao trình độ của hắn cậu cũng không thể so ngang được.
Phúc Tử Minh mỗi khi làm việc đều rất nghiêm túc, khiến cho người khác cảm nhận được an toàn.
Chen lấn gần ba tiếng đồng hồ ở chợ trung tâm, anh trai Hạc Hiên cùng Phúc Tử Minh ra về với một xe thực phẩm đầy ắp. Lúc xe chạy ngang qua một công ty khá lớn, Phúc Tử Minh khẽ nhíu mày.
- Công ty này mới được thành lập sao?
Anh trai Hạc Hiên nhìn tòa nhà ba mươi tầng trước mặt, ậm ờ.
- Cũng được khoảng hơn ba tháng đổ lại đây, nghe nói là của một doanh nhân người Pháp chuyên kinh doanh về ngành bất động sản. Vừa mới xâm nhập thị trường Trung Quốc không được bao lâu cho nên công ty không được nhiều danh tiếng.
Phúc Tử Minh gật gù ngẩng đầu nhìn, qua lớp kính xe mờ mờ nhìn hàng chữ BH dán trước tòa nhà. Nếu là nơi khởi điểm, có phải nên bắt đầu tìm cơ hội ở những nơi thế này hay không. Thời gian không cho phép hắn bước lên một cách chậm rãi, nếu như muốn nhanh chóng tới được đỉnh cao hắn cần một kế hoạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất