Chương 5
12.
Lâm Huy đang ngồi bắn pi với cậu bạn thân, bắn mãi mà vẫn thua số pi dần hết bé cũng hơi nản lòng.
Bạn thân thấy vậy liền cười hehe còn rất xấu xa dơ nắm pi thu được lên trước mặt bé khoe.
Lâm Huy không vui, đang muốn tuyệt giao với bạn thân thì bỗng có thứ gì đó che hết ánh sáng của bé.
Bé ngẩn mặt lên, một đôi chân dài đập vào mắt bé mặc trông nó có vẻ quen quen.
Chưa để bé nghĩ thì người đó đã cuối đầu, dùng hai tay dài luồn qua nách bế bé lên.
13.
"A! Sao lại là anh?" Đối diện với gương mặt đẹp trai đầy ôn nhu, Lâm Huy không bị sao động mà còn tỏ vẻ ghét bỏ.
Anh đẹp trai này hồi hôm qua còn chọc bé, anh này hư lắm! Bé không thích.
"Có biết anh là ai không?" Giọng nói trầm thấp thu hút bao thiếu nữ vang lên.
Câu hỏi này làm não bé nhỏ của Lâm Huy phải vận động, bé nhớ hôm qua mẹ kêu gọi anh này qua ăn cơm mà bé quên tên mất rồi.
"Em không nhớ!" Não bé từ chối vận động rồi, Lâm Huy thẳng thừng đáp.
Kiều Túc nghe vậy, đôi mắt chim ưng nhìn cặp má phúng phính chỉ muốn cạp một phát.
Hắn ta giả vờ nhíu mày nhằm doạ Lâm Huy: "Bé hư quá, hôm trước tôi cứu em mà sao em không nhớ tôi? Hửm?"
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo ngốc hồ hồ đang rối rắm, hắn thầm cười, đáng yêu quá muốn hôn.
"Em hư lắm! Phải phạt!"
"A?" Bé rối rắm không biết làm sao, cảm thấy đôi mông nhỏ bị gì đó bóp bóp.
Không chỉ vậy, bé phát hiện mình đang đi chuyển cụ thể là bế đi.
Hình như là bị bé vô rừng cây mất rồi.
Lâm Huy đang ngồi bắn pi với cậu bạn thân, bắn mãi mà vẫn thua số pi dần hết bé cũng hơi nản lòng.
Bạn thân thấy vậy liền cười hehe còn rất xấu xa dơ nắm pi thu được lên trước mặt bé khoe.
Lâm Huy không vui, đang muốn tuyệt giao với bạn thân thì bỗng có thứ gì đó che hết ánh sáng của bé.
Bé ngẩn mặt lên, một đôi chân dài đập vào mắt bé mặc trông nó có vẻ quen quen.
Chưa để bé nghĩ thì người đó đã cuối đầu, dùng hai tay dài luồn qua nách bế bé lên.
13.
"A! Sao lại là anh?" Đối diện với gương mặt đẹp trai đầy ôn nhu, Lâm Huy không bị sao động mà còn tỏ vẻ ghét bỏ.
Anh đẹp trai này hồi hôm qua còn chọc bé, anh này hư lắm! Bé không thích.
"Có biết anh là ai không?" Giọng nói trầm thấp thu hút bao thiếu nữ vang lên.
Câu hỏi này làm não bé nhỏ của Lâm Huy phải vận động, bé nhớ hôm qua mẹ kêu gọi anh này qua ăn cơm mà bé quên tên mất rồi.
"Em không nhớ!" Não bé từ chối vận động rồi, Lâm Huy thẳng thừng đáp.
Kiều Túc nghe vậy, đôi mắt chim ưng nhìn cặp má phúng phính chỉ muốn cạp một phát.
Hắn ta giả vờ nhíu mày nhằm doạ Lâm Huy: "Bé hư quá, hôm trước tôi cứu em mà sao em không nhớ tôi? Hửm?"
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo ngốc hồ hồ đang rối rắm, hắn thầm cười, đáng yêu quá muốn hôn.
"Em hư lắm! Phải phạt!"
"A?" Bé rối rắm không biết làm sao, cảm thấy đôi mông nhỏ bị gì đó bóp bóp.
Không chỉ vậy, bé phát hiện mình đang đi chuyển cụ thể là bế đi.
Hình như là bị bé vô rừng cây mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất