Chương 15
Một tuần trước khi cậu ấy về nước.
Tớ đi xem nhà, đồng thời liên hệ với chủ nhà cũ về việc dọn ra ngoài, cũng như bàn giao công việc sau khi từ chức.
Chuyến bay về nước của cậu ấy rơi vào chiều thứ bảy, tụi tớ hẹn nhau tối đón ăn cơm đón gió tẩy trần cho cậu ấy luôn.
Cả một tuần để dọn… tính ra cũng đủ.
Chỉ là thỉnh thoảng cậu ghé qua, tớ vẫn phải lấp liếm…
– Thanh Thanh đang nghĩ gì đó?
Tớ hồi thần, nhìn cậu rong ruổi trên người tớ, giọng nói khàn khàn, như thể cậu đang không vui mà chất vấn tớ.
Nửa thân dưới của tụi tớ đang giao lưu hòa hợp với nhau, thế mà tớ lại thẫn thờ. Tớ đúng là một người bạn giường không đủ nghiệp vụ.
Tớ vội lắc đầu, đôi chân tớ đang buông thõng hai bên eo cậu thì gập lại trước ngực tớ – cậu thấy động tác này của tớ thì hạ eo, đâm sâu hơn.
– Cậu thật là… – Cậu ấy thở dốc, nhăn mày, lại đâm mạnh hơn nãy, dồn lực nhiều thêm, cứ như thể cậu muốn chơi nát tớ vậy.
– Hức…
Tớ có nén những tiếng rên vỡ vụn của mình, tầm nhìn của tớ mờ đi, không biết là do mồ hôi chảy qua mắt, hay nước mắt ậng hết lên… để cậu không phát hiện, tớ chồm lên, vòng tay qua cổ cậu, ôm chặt bờ vai cậu.
Mọi chuyện sắp kết thúc thật đấy, Giang Dã.
Cậu biết không…
Sau khi xong việc, tớ tắm trước. Kế đó, tớ thấy cậu nằm trên giường, trần trụi với thiên nhiên, bèn nói:
– Cậu đi tắm đi. Tớ thay ga giường.
Cậu “ừ” một tiếng, ngồi dậy, rời giường, đến nhà tắm. Lúc cậu lướt qua tớ, chợt cậu hôn mặt tớ.
– Thanh Thanh thơm quá.
Mặt tớ đỏ lên, chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã vào nhà tắm mất tiêu.
Đột ngột, cam lòng, khổ sở, yêu thích… đủ loại cảm xúc dấy lên trong tớ, trong phút chốc chiếm hết lý trí của tớ. Hình như gần đây, cậu thường có những hàng động vô thức thân mật tớ, như thể tụi tớ không còn là bạn giường của nhau nữa, mà là… người yêu vậy.
Tớ chờ cậu tắm xong, cân nhắc xem mình có nên tranh thủ cho bản thân một chút ở phút chót, chắc, mọi thứ sẽ khác đi chứ?
Lòng tớ tự luyện một cuộc đối thoại sắp phát sinh. Mãi đến khi cậu lau tóc bước ra, tớ mới hoàn hồn.
– Tuần này cậu sẽ đến chứ? – Tớ lo lắng mấp môi, tỏ vẻ hỏi vu vơ.
Cậu không thấy vẻ mặt tớ, tiện tay lau khô tóc rồi vứt khăn đi, sảng khoái nằm xuống bên cạnh tới, trả lời:
– Chưa biết, phải xem ba tớ có định cử tớ đi dự tiệc gì hay không nữa.
– Ừm… Cậu nhớ nhé: thứ bảy Tiểu Phi về, tối đó tụi mình ăn cơm với cậu ấy đó. – Tớ ngập ngừng.
Cậu im một lúc, rồi “ừ”.
Bàn tay tớ lẳng lặng nắm chặt.
– Ừm…
Tớ mở miệng, rồi lại im.
Quá khó.
Nhưng tớ vẫn phải nói tiếp.
Cơ hội cuối rồi…
– Tụi mình… vẫn sẽ tiếp tục chứ? Nếu… cậu theo đuổi Tiểu Phi, thì…
Mãi một lúc sau.
Cậu mơ màng “à” một tiếng, thanh âm bình thường, như đang được cậu cố kiềm nén.
Trái tim tớ như bị ai siết chặt, tớ dồn hết can đảm, hỏi cậu:
– Tụi mình… cũng bên nhau lâu vậy rồi, cậu có thích tớ chút nào không?
Tớ – thế – mà – hỏi – mất – rồi…
Nghe như tớ hỏi đại thôi, nhưng tim tớ đập như trống đánh kèn thổi, tớ cẩn trọng ẩn thanh âm ấy đi, cố không để biểu cảm lo lắng lộ ra.
Điều tớ vẫn luôn muốn hỏi, cuối cùng tớ cũng hỏi được rồi.
Tớ mạnh mẽ quá mà.
Cậu vẫn im. Nhịp thở tớ ổn định rồi, chờ cậu đáp thôi.
Lát sau, cậu nghĩ xong xuôi, mỉm cười:
– Cậu hỏi gì vậy Thanh Thanh… Mình lớn lên với nhau, trước giờ vẫn là bạn thân chí cốt của nhau mà. Với lại, chẳng phải cậu nói… tụi mình chỉ… giúp nhau… – đến đây thì giọng cậu ngập ngừng, rồi cậu cười xòa – Ngủ thôi nào. Tụi mình vẫn là đôi bạn thân chí cốt của nhau, tất nhiên là tớ thích cậu lắm.
Tớ nghe cậu nói xong ngẩn người, chợt muốn quay lại vài phút trước, tự tát cái đứa ảo tưởng sức mạnh của bản thân kia vài cái.
Đồng thời, mọi cảm giác đau khổ trỗi lên, đau đến mức cả người tớ lặng lẽ run rẩy… Cậu thật sự, chỉ xem tớ như một cậu bạn thân, suốt bao năm nay.
Đến cùng thì tớ trông chờ điều huyễn hoặc gì chứ…
– Phải ha, vẫn là đôi bạn thân chí cốt của nhau. – Tớ cười theo, cố nén cảm giác xon xót nơi khóe mắt – Tớ ngủ đây, cậu ngủ ngon.
Cậu cười, đáp:
– Cậu cũng ngủ ngon nhé.
Tớ nghe cậu thở phào, rồi tớ quay lưng về phía cậu, nước mắt tớ tuôn trào.
Chỉ là bạn thân thôi.
Tớ nghĩ, cuối cùng tớ cũng hết hy vọng rồi.
Tớ trợn mắt đến rạng đông, rồi đồng hồ báo thức của cậu vang lên, tớ vờ vịt lấy gối chùm tai.
Thời gian đi làm của cậu vẫn sớm như cũ. Cậu rời giường một lúc, chuẩn bị xong xuôi, rời khỏi nhà tớ.
Tớ từ chức rồi. Mấy ngày nay tớ chỉ dọn nhà, dọn đồ, hiện tại… tớ cảm thấy mình chẳng cần phải kéo dài thêm làm gì.
Nếu phải quay về vị trí cũ…
Vị trí người thứ ba bị bài trừ ra ngoài… nhìn các cậu bên nhau, tỏ tình, hôn môi, ôm ấp…
Hiện tại tớ không về được nữa.
Tớ bắt đầu dọn đồ.
Một mình tớ ở đây, đồ của tớ không nhiều, mà đồ của cậu thì khá đủ đầy… tớ cất hết đồ của cậu – quần áo, giày dép, nước hoa, thư từ… – vào một cái rương, rồi dùng dịch vụ chuyển phát nhanh có thời hạn nhận đồ để gửi về nhà cậu.
Đây là lần đầu, tớ phải đi thật.
Tớ xin lỗi Tiểu Phi, xin lỗi Giang Dã, xin lỗi vì được các cậu đối xử tốt hơn những gì tớ xứng đáng, tớ đã sống trong một vị trí mà tớ không nên ở đó, tớ ích kỷ, tớ ghê gớm, tớ thối nát khiến con người ta chán ghét, chính tớ phá hỏng mối quan ba người “cậu ấy, cậu và tớ” tốt đẹp, tớ biết sau khi các cậu về bên nhau, sự tồn tại của tớ chỉ là vết bẩn tanh tưởi bám vào đời các cậu.
Tớ tự nhận thức bản thân rất rõ.
Có lẽ trong tuần cậu sẽ không ghé chỗ tớ nữa. Thỉnh thoảng cậu gọi điện cho tớ, ta thán rằng cậu ấy dành cuối tuần để đón gió tẩy trần cho Tiểu Phi nên đã tranh thủ lúc cha cậu rảnh rỗi trong tuần mà ăn cơm với cha và các sếp lớn, đồng thời còn đi kiểm tra mấy chi nhánh khác của công ty, bận rộn vô cùng.
Tớ thuận miệng an ủi cậu vài câu. Lòng tớ thở phào, đang tìm cớ khuyên cậu đừng ghé thì cậu tự bận trước rồi, bớt việc đi nhiều.
Trước một ngày cậu ấy về nước, tớ mượn cớ hôm ấy phải tăng ca nên bảo cậu đến sân bay đón cậu ấy trước, tớ sẽ tới sau.
Vài phút trước ngày cậu ấy về nước, tớ vẫn buôn chuyện với cậu ấy, cậu ấy bảo cuối cùng cũng được gặp tớ, bảo cậu ấy nhớ tớ lắm, bảo tớ phải đón nhận niềm vui lớn của cậu ấy thật nồng nhiệt…
Chợt tớ nói:
– Tiểu Phi, tớ xin lỗi.
Cậu ấy hoang mang:
– Sao thế? Sao cậu xin lỗi?
Tớ cúi đầu, mỉm cười, chớp mắt:
– Không có gì… thượng lộ bình an.
Cậu ấy chẳng nghĩ gì thêm, lải nhải dăm câu rồi gác máy.
Nhà quét sạch, tớ đứng giữa phòng khách trống hoác, chợt nhận ra mình phải đi rồi.
Đồ dùng trong nhà thì tớ sẽ bán rẻ cho công ty chuyên thu gom hàng đã qua sử dụng, đồ của cậu đã giao cho bên chuyển phát nhanh, hẹn họ một ngày sau khi cậu ấy về thì hẵng giao cho cậu, trong ấy là những báu vật mà tớ trân quý vô cùng… cái rương lớn lắm đó.
Tớ từng cân nhắc xem có viết thư gửi cậu không, cả cậu ấy nữa.
Có thì viết gì giờ, chắc cũng chỉ mấy dòng văn vẻ tẩy trắng tội nghiệt của tớ thôi nhỉ.
Cuối cùng, tớ đăng Weibo theo giờ hẹn cơm các cậu.
“Tớ xin lỗi.”
Tớ ít khi lên Weibo, trước bài đăng này cũng chỉ có mấy bài chia sẻ vì tham gia rút thăm trúng thưởng, bạn bè chẳng có mấy mống, nhưng có cậu, chỉ là không có cậu ấy – vì lúc tớ học đại học, cả tớ lẫn cậu đều chưa dùng Weibo.
Tất cả mọi chuyện, nên kết thúc thôi.
Chắc họ sẽ về bên nhau, chỉ cần cậu còn thích cậu ấy, cậu ấy cũng đâu thề rằng chỉ thích cậu một lần thôi đâu. Sự yêu thích này của cậu cũng gìn giữ lâu đến thế, tới tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy người yêu mới, thật đáng quý nhường nào.
Tớ kéo vali lên xe lửa, lôi điện thoại đã thay sim mới, gọi điện cho mẹ tớ, dặn mẹ giấu chuyện của tớ thật kĩ, sau này sẽ về thăm mẹ.
Mẹ tớ đồng ý.
Xe lửa xình xịch lăn bánh, tớ thẫn thờ nhìn cảnh vật vút qua ô cửa sổ.
Đối diện tớ là một đôi trai gái thương nhau, bạn gái tựa vào lòng bạn trai mà ngủ, hình ảnh hài hòa khiến con người tớ lẻ loi đến lạ.
Trong cặp tớ đeo vẫn còn một tấm ảnh chụp ba người.
Sau ảnh viết ba cái tên.
Đàm Thanh, Diệp Thường Phi, Giang Dã.
Ba người cười tươi, tớ còn nhớ đó là lúc tụi tớ leo núi với nhau, vừa leo vừa tìm người rồi nhờ người đó chụp ảnh giúp. Sau lưng ba người là cả biển mây trời.
Tớ đờ đẫn nhìn ảnh chụp, từ từ xé phần của tớ ra khỏi tấm ảnh, rồi cất vào cặp.
Một nửa chỉ có tớ, một nửa – là hai cậu bạn thân của tớ.
Thật ra, trong một mối quan hệ, thì không nên xuất hiện người thứ ba.
Đến giờ tớ mới hiểu hết điều này.
Mong rằng mai đây, tớ có thể khỏi bệnh trầm cảm, công việc thuận lợi, sau đó… chờ mọi chuyện ổn thỏa, tớ sẽ thử phát triển một mối quan hệ không có người thứ ba.
Hoặc là, nuôi mèo nuôi chó, sống độc thân thật tốt, nghe chẳng tệ nhỉ.
Và rồi, mười mấy hai chục năm sau, tớ có thể đối mặt với các cậu, mỉm cười, quá khứ hóa hư vô.
– Hết –
Tớ đi xem nhà, đồng thời liên hệ với chủ nhà cũ về việc dọn ra ngoài, cũng như bàn giao công việc sau khi từ chức.
Chuyến bay về nước của cậu ấy rơi vào chiều thứ bảy, tụi tớ hẹn nhau tối đón ăn cơm đón gió tẩy trần cho cậu ấy luôn.
Cả một tuần để dọn… tính ra cũng đủ.
Chỉ là thỉnh thoảng cậu ghé qua, tớ vẫn phải lấp liếm…
– Thanh Thanh đang nghĩ gì đó?
Tớ hồi thần, nhìn cậu rong ruổi trên người tớ, giọng nói khàn khàn, như thể cậu đang không vui mà chất vấn tớ.
Nửa thân dưới của tụi tớ đang giao lưu hòa hợp với nhau, thế mà tớ lại thẫn thờ. Tớ đúng là một người bạn giường không đủ nghiệp vụ.
Tớ vội lắc đầu, đôi chân tớ đang buông thõng hai bên eo cậu thì gập lại trước ngực tớ – cậu thấy động tác này của tớ thì hạ eo, đâm sâu hơn.
– Cậu thật là… – Cậu ấy thở dốc, nhăn mày, lại đâm mạnh hơn nãy, dồn lực nhiều thêm, cứ như thể cậu muốn chơi nát tớ vậy.
– Hức…
Tớ có nén những tiếng rên vỡ vụn của mình, tầm nhìn của tớ mờ đi, không biết là do mồ hôi chảy qua mắt, hay nước mắt ậng hết lên… để cậu không phát hiện, tớ chồm lên, vòng tay qua cổ cậu, ôm chặt bờ vai cậu.
Mọi chuyện sắp kết thúc thật đấy, Giang Dã.
Cậu biết không…
Sau khi xong việc, tớ tắm trước. Kế đó, tớ thấy cậu nằm trên giường, trần trụi với thiên nhiên, bèn nói:
– Cậu đi tắm đi. Tớ thay ga giường.
Cậu “ừ” một tiếng, ngồi dậy, rời giường, đến nhà tắm. Lúc cậu lướt qua tớ, chợt cậu hôn mặt tớ.
– Thanh Thanh thơm quá.
Mặt tớ đỏ lên, chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã vào nhà tắm mất tiêu.
Đột ngột, cam lòng, khổ sở, yêu thích… đủ loại cảm xúc dấy lên trong tớ, trong phút chốc chiếm hết lý trí của tớ. Hình như gần đây, cậu thường có những hàng động vô thức thân mật tớ, như thể tụi tớ không còn là bạn giường của nhau nữa, mà là… người yêu vậy.
Tớ chờ cậu tắm xong, cân nhắc xem mình có nên tranh thủ cho bản thân một chút ở phút chót, chắc, mọi thứ sẽ khác đi chứ?
Lòng tớ tự luyện một cuộc đối thoại sắp phát sinh. Mãi đến khi cậu lau tóc bước ra, tớ mới hoàn hồn.
– Tuần này cậu sẽ đến chứ? – Tớ lo lắng mấp môi, tỏ vẻ hỏi vu vơ.
Cậu không thấy vẻ mặt tớ, tiện tay lau khô tóc rồi vứt khăn đi, sảng khoái nằm xuống bên cạnh tới, trả lời:
– Chưa biết, phải xem ba tớ có định cử tớ đi dự tiệc gì hay không nữa.
– Ừm… Cậu nhớ nhé: thứ bảy Tiểu Phi về, tối đó tụi mình ăn cơm với cậu ấy đó. – Tớ ngập ngừng.
Cậu im một lúc, rồi “ừ”.
Bàn tay tớ lẳng lặng nắm chặt.
– Ừm…
Tớ mở miệng, rồi lại im.
Quá khó.
Nhưng tớ vẫn phải nói tiếp.
Cơ hội cuối rồi…
– Tụi mình… vẫn sẽ tiếp tục chứ? Nếu… cậu theo đuổi Tiểu Phi, thì…
Mãi một lúc sau.
Cậu mơ màng “à” một tiếng, thanh âm bình thường, như đang được cậu cố kiềm nén.
Trái tim tớ như bị ai siết chặt, tớ dồn hết can đảm, hỏi cậu:
– Tụi mình… cũng bên nhau lâu vậy rồi, cậu có thích tớ chút nào không?
Tớ – thế – mà – hỏi – mất – rồi…
Nghe như tớ hỏi đại thôi, nhưng tim tớ đập như trống đánh kèn thổi, tớ cẩn trọng ẩn thanh âm ấy đi, cố không để biểu cảm lo lắng lộ ra.
Điều tớ vẫn luôn muốn hỏi, cuối cùng tớ cũng hỏi được rồi.
Tớ mạnh mẽ quá mà.
Cậu vẫn im. Nhịp thở tớ ổn định rồi, chờ cậu đáp thôi.
Lát sau, cậu nghĩ xong xuôi, mỉm cười:
– Cậu hỏi gì vậy Thanh Thanh… Mình lớn lên với nhau, trước giờ vẫn là bạn thân chí cốt của nhau mà. Với lại, chẳng phải cậu nói… tụi mình chỉ… giúp nhau… – đến đây thì giọng cậu ngập ngừng, rồi cậu cười xòa – Ngủ thôi nào. Tụi mình vẫn là đôi bạn thân chí cốt của nhau, tất nhiên là tớ thích cậu lắm.
Tớ nghe cậu nói xong ngẩn người, chợt muốn quay lại vài phút trước, tự tát cái đứa ảo tưởng sức mạnh của bản thân kia vài cái.
Đồng thời, mọi cảm giác đau khổ trỗi lên, đau đến mức cả người tớ lặng lẽ run rẩy… Cậu thật sự, chỉ xem tớ như một cậu bạn thân, suốt bao năm nay.
Đến cùng thì tớ trông chờ điều huyễn hoặc gì chứ…
– Phải ha, vẫn là đôi bạn thân chí cốt của nhau. – Tớ cười theo, cố nén cảm giác xon xót nơi khóe mắt – Tớ ngủ đây, cậu ngủ ngon.
Cậu cười, đáp:
– Cậu cũng ngủ ngon nhé.
Tớ nghe cậu thở phào, rồi tớ quay lưng về phía cậu, nước mắt tớ tuôn trào.
Chỉ là bạn thân thôi.
Tớ nghĩ, cuối cùng tớ cũng hết hy vọng rồi.
Tớ trợn mắt đến rạng đông, rồi đồng hồ báo thức của cậu vang lên, tớ vờ vịt lấy gối chùm tai.
Thời gian đi làm của cậu vẫn sớm như cũ. Cậu rời giường một lúc, chuẩn bị xong xuôi, rời khỏi nhà tớ.
Tớ từ chức rồi. Mấy ngày nay tớ chỉ dọn nhà, dọn đồ, hiện tại… tớ cảm thấy mình chẳng cần phải kéo dài thêm làm gì.
Nếu phải quay về vị trí cũ…
Vị trí người thứ ba bị bài trừ ra ngoài… nhìn các cậu bên nhau, tỏ tình, hôn môi, ôm ấp…
Hiện tại tớ không về được nữa.
Tớ bắt đầu dọn đồ.
Một mình tớ ở đây, đồ của tớ không nhiều, mà đồ của cậu thì khá đủ đầy… tớ cất hết đồ của cậu – quần áo, giày dép, nước hoa, thư từ… – vào một cái rương, rồi dùng dịch vụ chuyển phát nhanh có thời hạn nhận đồ để gửi về nhà cậu.
Đây là lần đầu, tớ phải đi thật.
Tớ xin lỗi Tiểu Phi, xin lỗi Giang Dã, xin lỗi vì được các cậu đối xử tốt hơn những gì tớ xứng đáng, tớ đã sống trong một vị trí mà tớ không nên ở đó, tớ ích kỷ, tớ ghê gớm, tớ thối nát khiến con người ta chán ghét, chính tớ phá hỏng mối quan ba người “cậu ấy, cậu và tớ” tốt đẹp, tớ biết sau khi các cậu về bên nhau, sự tồn tại của tớ chỉ là vết bẩn tanh tưởi bám vào đời các cậu.
Tớ tự nhận thức bản thân rất rõ.
Có lẽ trong tuần cậu sẽ không ghé chỗ tớ nữa. Thỉnh thoảng cậu gọi điện cho tớ, ta thán rằng cậu ấy dành cuối tuần để đón gió tẩy trần cho Tiểu Phi nên đã tranh thủ lúc cha cậu rảnh rỗi trong tuần mà ăn cơm với cha và các sếp lớn, đồng thời còn đi kiểm tra mấy chi nhánh khác của công ty, bận rộn vô cùng.
Tớ thuận miệng an ủi cậu vài câu. Lòng tớ thở phào, đang tìm cớ khuyên cậu đừng ghé thì cậu tự bận trước rồi, bớt việc đi nhiều.
Trước một ngày cậu ấy về nước, tớ mượn cớ hôm ấy phải tăng ca nên bảo cậu đến sân bay đón cậu ấy trước, tớ sẽ tới sau.
Vài phút trước ngày cậu ấy về nước, tớ vẫn buôn chuyện với cậu ấy, cậu ấy bảo cuối cùng cũng được gặp tớ, bảo cậu ấy nhớ tớ lắm, bảo tớ phải đón nhận niềm vui lớn của cậu ấy thật nồng nhiệt…
Chợt tớ nói:
– Tiểu Phi, tớ xin lỗi.
Cậu ấy hoang mang:
– Sao thế? Sao cậu xin lỗi?
Tớ cúi đầu, mỉm cười, chớp mắt:
– Không có gì… thượng lộ bình an.
Cậu ấy chẳng nghĩ gì thêm, lải nhải dăm câu rồi gác máy.
Nhà quét sạch, tớ đứng giữa phòng khách trống hoác, chợt nhận ra mình phải đi rồi.
Đồ dùng trong nhà thì tớ sẽ bán rẻ cho công ty chuyên thu gom hàng đã qua sử dụng, đồ của cậu đã giao cho bên chuyển phát nhanh, hẹn họ một ngày sau khi cậu ấy về thì hẵng giao cho cậu, trong ấy là những báu vật mà tớ trân quý vô cùng… cái rương lớn lắm đó.
Tớ từng cân nhắc xem có viết thư gửi cậu không, cả cậu ấy nữa.
Có thì viết gì giờ, chắc cũng chỉ mấy dòng văn vẻ tẩy trắng tội nghiệt của tớ thôi nhỉ.
Cuối cùng, tớ đăng Weibo theo giờ hẹn cơm các cậu.
“Tớ xin lỗi.”
Tớ ít khi lên Weibo, trước bài đăng này cũng chỉ có mấy bài chia sẻ vì tham gia rút thăm trúng thưởng, bạn bè chẳng có mấy mống, nhưng có cậu, chỉ là không có cậu ấy – vì lúc tớ học đại học, cả tớ lẫn cậu đều chưa dùng Weibo.
Tất cả mọi chuyện, nên kết thúc thôi.
Chắc họ sẽ về bên nhau, chỉ cần cậu còn thích cậu ấy, cậu ấy cũng đâu thề rằng chỉ thích cậu một lần thôi đâu. Sự yêu thích này của cậu cũng gìn giữ lâu đến thế, tới tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy người yêu mới, thật đáng quý nhường nào.
Tớ kéo vali lên xe lửa, lôi điện thoại đã thay sim mới, gọi điện cho mẹ tớ, dặn mẹ giấu chuyện của tớ thật kĩ, sau này sẽ về thăm mẹ.
Mẹ tớ đồng ý.
Xe lửa xình xịch lăn bánh, tớ thẫn thờ nhìn cảnh vật vút qua ô cửa sổ.
Đối diện tớ là một đôi trai gái thương nhau, bạn gái tựa vào lòng bạn trai mà ngủ, hình ảnh hài hòa khiến con người tớ lẻ loi đến lạ.
Trong cặp tớ đeo vẫn còn một tấm ảnh chụp ba người.
Sau ảnh viết ba cái tên.
Đàm Thanh, Diệp Thường Phi, Giang Dã.
Ba người cười tươi, tớ còn nhớ đó là lúc tụi tớ leo núi với nhau, vừa leo vừa tìm người rồi nhờ người đó chụp ảnh giúp. Sau lưng ba người là cả biển mây trời.
Tớ đờ đẫn nhìn ảnh chụp, từ từ xé phần của tớ ra khỏi tấm ảnh, rồi cất vào cặp.
Một nửa chỉ có tớ, một nửa – là hai cậu bạn thân của tớ.
Thật ra, trong một mối quan hệ, thì không nên xuất hiện người thứ ba.
Đến giờ tớ mới hiểu hết điều này.
Mong rằng mai đây, tớ có thể khỏi bệnh trầm cảm, công việc thuận lợi, sau đó… chờ mọi chuyện ổn thỏa, tớ sẽ thử phát triển một mối quan hệ không có người thứ ba.
Hoặc là, nuôi mèo nuôi chó, sống độc thân thật tốt, nghe chẳng tệ nhỉ.
Và rồi, mười mấy hai chục năm sau, tớ có thể đối mặt với các cậu, mỉm cười, quá khứ hóa hư vô.
– Hết –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất