Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Chương 23: Người cậu thơm quá
Editor: Toả Toả
Phó Chu cúp máy, quay người định nói gì đó thì Giang Hành Thâm đã ngước mắt lên nhìn hắn nói: “Cậu vừa mới hết sốt, vừa rồi lại còn mắc mưa, có muốn pha chút trà gừng không?”
Phó Chu:??
Lúc nãy khi Phó Chu đang gọi điện thoại, Giang Hành Thâm không có việc gì làm nên suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên làm tròn trách nhiệm của mình, vừa hay hôm nay lại bị mắc mưa, lại có lý do chính đáng hơn.
Sau vài giây do dự, Phó Chu liên kết những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, sắc mặt có phần kỳ lạ, ngữ nghĩa mơ hồ: “Tại sao cậu lại đến chăm sóc tôi?”
Nhắc đến chuyện này, Giang Hành Thâm liền nghĩ đến việc hôm nay mình có ý tốt đến quan tâm Phó Chu, kết quả lại bị đối xử lạnh nhạt. Thế là cậu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi thích.”
Phó Chu nghĩ thầm trong lòng, tôi thích là có ý gì?
“Ồ.” Nhưng thấy Giang Hành Thâm không vui, hắn cũng không muốn hỏi nữa mà chuyển chủ đề: “Pha trà gừng? Được thôi, để tôi tra xem cách nấu như thế nào.”
Cũng không phải là Phó Chu hoàn toàn không biết, trước kia khi hắn bị cảm lạnh, mẹ của hắn đã từng nấu trà gừng, làm từ đường nâu và gừng, chỉ là hắn chưa từng làm qua việc này nên không chắc chắn lắm, nên tra cứu một chút thì tốt hơn.
Giang Hành Thâm thu lại ánh mắt: “Không cần cậu, tôi biết làm.”
Phó Chu dẫn cậu vào phòng bếp, tò mò hỏi: “Cậu còn biết làm cái này nữa à?”
“Rất đơn giản.” Giang Hành Thâm cuối cùng cũng thoát khỏi căn phòng đầy mùi nước hoa đó, cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều.
Đợi Phó Chu tìm xong nguyên liệu, Giang Hành Thâm nhìn củ gừng lẻ loi nằm trên thớt, hỏi hắn dao gọt vỏ ở đâu.
“Cần dao gọt vỏ để làm gì?” Phó Chu vừa nói vừa lấy con dao gọt vỏ từ chỗ treo dụng cụ nhà bếp đưa cho cậu.
Giang Hành Thâm bắt đầu gọt vỏ gừng, chưa gọt được mấy cái, bên tai lại vang lên một câu hỏi: “Tại sao phải gọt vỏ?”
Cậu dừng lại, ngẩng đầu: “Cậu nói nhiều thật đấy.”
“Được rồi, tôi không nói nữa.” Phó Chu tức giận sờ sờ mũi, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, sau khi Giang Hành Thâm gọt xong gừng, cảm thấy gừng hơi ít, bèn lấy thêm vài củ nữa, bỏ hết vào trong nồi.
Sau khi đã nấu xong trà gừng, Giang Hành Thâm rót vào cốc, đang định ra ngoài tìm Phó Chu thì đúng lúc hắn cũng đi vào, trên tay cầm một chiếc dù quen thuộc.
“Phải rồi, đây là chiếc dù lần trước cậu cho tôi mượn.” Phó Chu gãi gãi ót.
Giang Hành Thâm dừng lại, mím môi như đang phán đoán, vài giây sau thì nhận lấy dù: “Ừm, vậy tôi đi trước.”
Song, cậu vừa mới bước một bước, Phó Chu đã chắn trước mặt: “Cậu đi đâu?”
Giang Hành Thâm khó hiểu nhìn hắn.
Phó Chu dường như hiểu ra, nói: “Không phải tôi đuổi cậu đi, tôi chỉ sợ lát nữa tôi quên chuyện cái dù thôi.” Chiếc dù này đã để ở nhà hắn mấy ngày rồi, chỉ vì hắn quên trả.
“À.” Giang Hành Thâm gật đầu.
Phó Chu lại lấy chiếc dù trong tay cậu lại, ném lên ghế sofa trong phòng khách: “Cứ để đó đã, cậu nấu xong trà gừng chưa?”
“Xong rồi.”
Giang Hành Thâm lấy chiếc cốc ra, bởi vì mới ra khỏi nồi, vẫn còn bốc hơi nên thành cốc có chút nóng. Cậu nấu không nhiều lắm, chiếc cốc này khá lớn, gần như chỉ đủ một cốc.
Phó Chu có hơi khó hiểu: “Chỉ có bấy nhiêu thôi á?” Trà gừng trong cốc có màu sắc rất đậm, toả ra hương thơm ngào ngạt của đường nâu và gừng.
“Một mình cậu uống là đủ rồi.” Giang Hành Thâm đặt cốc lên bàn trà, biết hắn sẽ còn hỏi nữa, bèn trả lời trước: “Tôi không thích uống cái này.”
Phó Chu vẫn chưa biết mình sẽ trải qua chuyện gì tiếp theo, trong quá trình chờ cho trà gừng trong cốc nguội đi, chú ý thấy ngoài trời vẫn đang mưa.
Hắn lên tiếng: “Trước đó mưa to như vậy, cậu không biết đi núp dưới gốc cây à?”
Giang Hành Thâm cũng không ngốc, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ theo hắn, nói: “Dù sao có núp cũng sẽ bị ướt.” Núp hay không cũng như nhau thôi.
Phó Chu không còn gì để nói về logic của cậu, đoán rằng trà gừng đã đủ nguội rồi, bèn cầm lên húp một ngụm mà không hề dè chừng. Lập tức, miệng hắn tràn ngập vị cay của gừng tươi và vị ngọt ngấy của đường nâu.
Biểu cảm của Phó Chu suýt nữa không kiểm soát được. Không đúng, trước đó hắn uống hình như không phải vị này.
Giang Hành Thâm thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, do dự một chút rồi hỏi: “Sao vậy?”
Phó Chu cố nuốt xuống: “Tại sao cậu lại không thích uống?” Hắn bắt đầu nghi ngờ có phải cậu cố tình chơi hắn không.
Giang Hành Thâm dời tầm mắt, trong mắt lộ ra chút ngượng ngùng khó nhận thấy: “Tôi cảm thấy, không ngon lắm.”
Phó Chu thấy vẻ mặt của cậu không giống như đang giả vờ, thở dài một hơi trong lòng, cái này làm sao mà ngon được.
“Cậu cho quá nhiều gừng tươi và đường rồi, lượng này đủ để nấu một nồi luôn rồi, một cốc thì có hơi nhiều.”
Giang Hành Thâm im lặng gật đầu.
Thấy Phó Chu vẫn cố uống, Giang Hành Thâm không chịu được nữa: “Đừng uống nữa.”
Cuối cùng cũng nghe được câu này, Phó Chu thở phào một hơi: “Vậy để tôi đi rửa cốc, rồi dọn dẹp nhà bếp luôn.” Hắn đứng dậy, dặn dò một câu: “Bên ngoài vẫn chưa tạnh mưa, cậu ngồi đây đừng đi đâu.”
Tuy nhiên vài phút sau, khi Phó Chu dọn dẹp xong, vừa trở lại, khoảng cách gần hơn, bước đi khẽ tạo ra những luồng khí nhỏ.
Giang Hành Thâm đột nhiên cử động chóp mũi, cảm thấy mùi hương trên người Phó Chu có chút khác thường.
Mùi nước hoa trên người Phó Chu trước đó dần dần nhạt đi, Pheromone với mùi tương tự vốn lẫn khuất trong đó giờ bắt đầu lộ ra.
Đối với Giang Hành Thâm, Pheromone không đơn giản chỉ là một mùi hương, cậu có thể phân biệt được sự khác biệt giữa chúng.
Giang Hành Thâm vừa mới láng máng nhận ra mùi này đại diện cho cái gì, thì đột nhiên nghe thấy tiếng kính vỡ vang lên rõ ràng.
Cậu không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng do bản năng từ ký ức thời thơ ấu, cậu vẫn vô thức đứng dậy lùi về sau, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu đang đến kỳ nhạy cảm à?”
Phó Chu nhìn vẻ mặt cảnh giác của cậu, hơi sửng sốt: “Phải.” Nói xong câu này, một ý nghĩ nào đó trong lòng hắn nhanh chóng hình thành.
Trước đây hắn đã đoán rằng có lẽ Giang Hành Thâm rất mẫn cảm với kỳ nhạy cảm của Alpha, nên là hắn đã đặc biệt chú ý, từ ngày hôm qua đã không cho cậu đến, chỉ là không ngăn được. Mẹ nó cái nước hoa rởm gì thế này! Mùi hương chẳng giữ được lâu chút nào.
Giang Hành Thâm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mảnh kính vỡ trên mặt đất: “Đột nhiên cậu ném cốc làm gì vậy?”
Phó Chu lập tức làm chậm lại, vội vàng giải thích: “Tôi không cố ý ném đồ, vừa rồi đặt không vững nên lỡ rơi xuống đất.”
“À.” Thật ra Giang Hành Thâm muốn hỏi, vậy tại sao cậu không nói mình đang đến kỳ nhạy cảm, nhưng cậu biết hắn không có nghĩa vụ cũng không cần thiết phải thông báo chuyện này cho người khác.
Là do bản thân mình phản ứng hơi quá mức.
Cậu hơi thả lỏng vai, cầm lấy chiếc dù trên ghế sofa: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi về trước.”
Phó Chu đang dọn dẹp mảnh vỡ, nghe vậy liền ngẩng đầu: “Bên ngoài vẫn đang mưa mà, đợi mưa tạnh rồi đi cũng không muộn.”
Giang Hành Thâm nhìn mưa ở bên ngoài, nói: “Có dù rồi.”
“Có dù cũng không tiện.” Phó Chu lẩm bẩm, sau đó vươn tay giật chiếc dù lại, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý: “Bây giờ thì không có dù nữa rồi.”
......
Có lẽ là hành động này thật sự quá trẻ con, nên tâm trạng của Giang Hành Thâm cũng không còn căng thẳng nữa. Phó Chu dọn sạch mảnh kính vỡ, sau đó nói: “Cậu lên lầu với tôi đi.”
“Tôi không đi nữa.” Giang Hành Thâm khó hiểu.
“Không phải, có chuyện cần làm.”
Giang Hành Thâm đành phải đi theo hắn lên lầu, nhìn Phó Chu đi vào phòng ngủ.
Phó Chu lấy ra vài miếng dán ức chế mới và thuốc ngăn chặn, làm ngay trước mặt Giang Hành Thâm, đầu tiên là tiêm một mũi thuốc ngăn chặn vào tuyến thể sau cổ mình, sau đó dán miếng dán ức chế mới lên.
Giang Hành Thâm đứng ở cửa không đi vào: “Cậu làm mấy việc này, nhất thiết phải để người khác nhìn thấy sao?”
“Cái này không phải là để cho cậu yên tâm hơn à?”
Phó Chu nói xong, lại lấy thêm một đống miếng dán ức chế và thuốc ngăn chặn bỏ vào cặp sách, bình thường cặp sách cũng không đựng nhiều sách nên còn rất nhiều chỗ trống.
Bây giờ hắn và Giang Hành Thâm là bạn cùng bàn, ngày thường đều ngồi gần nhau, nên mang theo nhiều thứ này để đảm bảo rằng Pheromone sẽ không bị tràn ra chút nào hết.
Giang Hành Thâm đợi Phó Chu kéo khoá cặp sách, chưa kịp nói gì đã thấy hắn quay đầu lại, mở miệng nói: “Cậu cách xa tôi như vậy làm gì, tôi cũng có ăn thịt cậu đâu.”
Cậu dừng một chút, lúc này mới bước vào trong phòng: “Mưa chắc sắp tạnh rồi.”
Chiếc áo cậu thay trước đó vẫn còn ở đây, được Phó Chu đặt trên ghế, Giang Hành Thâm cầm lên sờ thử, cảm thấy đã gần khô.
Phó Chu đi tới, nhìn thấy hành động của cậu, nói: “Cứ để quần áo ở đây đi, đợi giặt xong rồi sẽ đưa cho cậu.”
“Không cần đâu, tôi mang về.” Giang Hành Thâm cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc: “Quần áo của cậu tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại.”
Phó Chu đáp lại một tiếng, nhưng sự chú ý không đặt ở đây mà đang suy nghĩ vừa rồi làm thế nào mà Giang Hành Thâm có thể ngửi thấy sự khác biệt giữa Pheromone và nước hoa.
Hắn còn tưởng cậu chỉ nhận biết Pheromone như một loại mùi hương, không có sự nhạy bén đặc biệt của AO, huống chi mình còn xịt nhiều nước hoa như vậy.
Tuy nhiên sau bài học lần trước, Phó Chu không dám nói bừa, nhưng bình thường hắn không giấu được sự việc trong lòng, suy nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, cả người trông có vẻ bối rối.
Giang Hành Thâm thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ kìm nén đến mặt đầy khó chịu của Phó Chu, chủ động lên tiếng: “Cậu muốn hỏi gì sao?”
Nghe được lời này, Phó Chu liền thẳng lưng lên, ngập ngừng nói: “Tôi sợ nói ra cậu sẽ giận.”
Giang Hành Thâm dừng một chút: “Tôi không giận.”
Thế là Phó Chu tiến lại gần hơn, nhưng lại thấy cậu cũng lùi về sau một bước. Hắn nghi ngờ chớp chớp mắt, hơi nghiêng người về phía trước hỏi: “Cậu nói tôi đang đến kỳ nhạy cảm, là do ngửi thấy Pheromone của tôi phải không?”
“Ừm, không thì sao?” Giang Hành Thâm nhíu mày, thật sự không hiểu tại sao Phó Chu ở nhà mình mà cứ phải lại gần như thế làm gì, cũng đâu phải có ai ở bên cạnh cần phải tránh để nói chuyện đâu.
Cậu lại lùi thêm một chút, nhưng không còn chỗ để lui nữa, chân đành chạm vào mép bàn phía sau.
Phó Chu hoàn toàn không nhận ra, hỏi ngay vấn đề chính: “Nhưng tôi đã xịt nước hoa có mùi gần giống như vậy rồi, cái này cậu cũng có thể phân biệt được sao?”
Hoá ra là để che giấu Pheromone của mình nên mới xịt nhiều nước hoa như vậy trong phòng à?
Giang Hành Thâm cụp mắt suy nghĩ, đang tìm một cái cớ đủ hợp lý, một lúc sau cậu ngẩng đầu lên, điềm nhiên nói: “Tôi biết mùi Pheromone của cậu, nên nhận ra được.”
Đầu óc Phó Chu có hơi chết máy: “Ơ? Sao cậu biết được?” Ngoại trừ sự cố lần này, trước đó Giang Hành Thâm còn ngửi thấy mùi Pheromone của hắn khi nào nữa?
“Lúc vừa mới chuyển đến đi kiểm tra tác phong và kỷ luật.” Giọng nói bình tĩnh của cậu cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Phó Chu giật mình, không nhận ra rằng mình đang tiếp tục tiến sát về phía cậu: “Lần tụi mình đánh nhau ấy hả?”
Giang Hành Thâm không thể lui được nữa, cơ thể đã ngã về phía sau, cậu không thể nhịn được nữa, định lên tiếng: “Phó Chu——” Cậu nói chuyện với người khác cũng phải gần như vậy sao?
Mặt bàn rung lên, sau đó là tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, ngắt ngang lời cậu định nói.
Điện thoại của Giang Hành Thâm được đặt trong túi, trên bàn là điện thoại của Phó Chu, đặt ngay trên chiếc bàn mà cậu đang dựa vào.
Ánh mắt của Phó Chu lướt qua đỉnh đầu Giang Hành Thâm, liếc nhìn người gọi trên màn hình, là mẹ hắn, Lý Hà Ân đang gọi đến.
Để tiện hơn, hắn dùng một tay chống vào mép bàn bên cạnh Giang Hành Thâm, tay kia thì vươn ra sau để tìm điện thoại, tạo thành một tư thế như đang ôm trọn người khác.
Giang Hành Thâm nhăn mặt nhíu mày, không quen với khoảng cách gần như vậy, muốn dịch sang bên cạnh một chút, nhưng khi nhấc chân phải lên thì lại va vào chân ghế, cả người bỗng mất thăng bằng rồi ngã về một bên.
Phó Chu đang định lấy điện thoại, thấy vậy, nhanh chóng thu tay lại rồi đỡ cậu: “Cậu cử động lung tung chi vậy?”
Giang Hành Thâm đành phải dừng lại, chuông điện thoại vẫn đang reo, cậu thúc giục: “Muốn nghe điện thoại thì nhanh lên.”
“Ồ.” Phó Chu buông tay ra, quay lại lấy điện thoại.
Không còn chỗ để lui nữa, Giang Hành Thâm đành cúi đầu quay mặt đi, muốn làm như vậy để tạo ra chút khoảng cách.
Có lẽ là vì vừa rồi làm chậm trễ, cậu chưa kịp đợi Phó Chu nhận cuộc gọi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngừng reo.
Phó Chu vừa lấy được điện thoại, đang định rút ra để gọi lại, nhưng khi cụp mắt xuống lại nhìn thấy phần gáy lộ ra của Giang Hành Thâm, trắng trẻo, sạch sẽ.
Chỉ là phần da ở phía trên gáy có một mảng màu nhạt hơn, bị đuôi tóc che khuất một nửa. Có lẽ là vết bớt.
Sau đó không biết có phải là ảo giác do tâm lý của chính mình gây ra hay không, chóp mũi của hắn khẽ ngửi ngửi, dường như ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, giống như mùi hương tươi mát của hoa cỏ.
Không chỉ thơm, mà hình như còn có vẻ hơi quen quen?
Trong đầu Phó Chu nhanh chóng hồi tưởng lại, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Mùi hương này, giống hệt như mùi trên chiếc chăn mà hai người đã dùng trong đêm hắn bày trò xấu xa khiến Giang Hành Thâm phải đến quán net! Hắn đã thắc mắc là tại sao chiếc chăn lại thơm như vậy, hoá ra là do trước đó Giang Hành Thâm đã dùng nên lưu lại mùi hương.
“Cậu đang làm gì vậy?” Giọng nói không hài lòng của Giang Hành Thâm vang lên.
Phó Chu vội vàng lùi lại sau, sau khi đối diện với ánh mắt không vừa lòng của cậu, cực kỳ ngu ngốc nói một câu: “Người cậu thơm quá.”
Là mùi của dầu gội và sữa tắm sao?
Giang Hành Thâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cắn răng, cố nén ý muốn chửi người lại, cậu đẩy Phó Chu ra: “Đứng lên, tôi phải về rồi.”
Phó Chu có chút khó hiểu, quay đầu lại thì thấy Giang Hành Thâm đã đi xuống lầu rồi.
Phó Chu cúp máy, quay người định nói gì đó thì Giang Hành Thâm đã ngước mắt lên nhìn hắn nói: “Cậu vừa mới hết sốt, vừa rồi lại còn mắc mưa, có muốn pha chút trà gừng không?”
Phó Chu:??
Lúc nãy khi Phó Chu đang gọi điện thoại, Giang Hành Thâm không có việc gì làm nên suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên làm tròn trách nhiệm của mình, vừa hay hôm nay lại bị mắc mưa, lại có lý do chính đáng hơn.
Sau vài giây do dự, Phó Chu liên kết những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, sắc mặt có phần kỳ lạ, ngữ nghĩa mơ hồ: “Tại sao cậu lại đến chăm sóc tôi?”
Nhắc đến chuyện này, Giang Hành Thâm liền nghĩ đến việc hôm nay mình có ý tốt đến quan tâm Phó Chu, kết quả lại bị đối xử lạnh nhạt. Thế là cậu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi thích.”
Phó Chu nghĩ thầm trong lòng, tôi thích là có ý gì?
“Ồ.” Nhưng thấy Giang Hành Thâm không vui, hắn cũng không muốn hỏi nữa mà chuyển chủ đề: “Pha trà gừng? Được thôi, để tôi tra xem cách nấu như thế nào.”
Cũng không phải là Phó Chu hoàn toàn không biết, trước kia khi hắn bị cảm lạnh, mẹ của hắn đã từng nấu trà gừng, làm từ đường nâu và gừng, chỉ là hắn chưa từng làm qua việc này nên không chắc chắn lắm, nên tra cứu một chút thì tốt hơn.
Giang Hành Thâm thu lại ánh mắt: “Không cần cậu, tôi biết làm.”
Phó Chu dẫn cậu vào phòng bếp, tò mò hỏi: “Cậu còn biết làm cái này nữa à?”
“Rất đơn giản.” Giang Hành Thâm cuối cùng cũng thoát khỏi căn phòng đầy mùi nước hoa đó, cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều.
Đợi Phó Chu tìm xong nguyên liệu, Giang Hành Thâm nhìn củ gừng lẻ loi nằm trên thớt, hỏi hắn dao gọt vỏ ở đâu.
“Cần dao gọt vỏ để làm gì?” Phó Chu vừa nói vừa lấy con dao gọt vỏ từ chỗ treo dụng cụ nhà bếp đưa cho cậu.
Giang Hành Thâm bắt đầu gọt vỏ gừng, chưa gọt được mấy cái, bên tai lại vang lên một câu hỏi: “Tại sao phải gọt vỏ?”
Cậu dừng lại, ngẩng đầu: “Cậu nói nhiều thật đấy.”
“Được rồi, tôi không nói nữa.” Phó Chu tức giận sờ sờ mũi, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, sau khi Giang Hành Thâm gọt xong gừng, cảm thấy gừng hơi ít, bèn lấy thêm vài củ nữa, bỏ hết vào trong nồi.
Sau khi đã nấu xong trà gừng, Giang Hành Thâm rót vào cốc, đang định ra ngoài tìm Phó Chu thì đúng lúc hắn cũng đi vào, trên tay cầm một chiếc dù quen thuộc.
“Phải rồi, đây là chiếc dù lần trước cậu cho tôi mượn.” Phó Chu gãi gãi ót.
Giang Hành Thâm dừng lại, mím môi như đang phán đoán, vài giây sau thì nhận lấy dù: “Ừm, vậy tôi đi trước.”
Song, cậu vừa mới bước một bước, Phó Chu đã chắn trước mặt: “Cậu đi đâu?”
Giang Hành Thâm khó hiểu nhìn hắn.
Phó Chu dường như hiểu ra, nói: “Không phải tôi đuổi cậu đi, tôi chỉ sợ lát nữa tôi quên chuyện cái dù thôi.” Chiếc dù này đã để ở nhà hắn mấy ngày rồi, chỉ vì hắn quên trả.
“À.” Giang Hành Thâm gật đầu.
Phó Chu lại lấy chiếc dù trong tay cậu lại, ném lên ghế sofa trong phòng khách: “Cứ để đó đã, cậu nấu xong trà gừng chưa?”
“Xong rồi.”
Giang Hành Thâm lấy chiếc cốc ra, bởi vì mới ra khỏi nồi, vẫn còn bốc hơi nên thành cốc có chút nóng. Cậu nấu không nhiều lắm, chiếc cốc này khá lớn, gần như chỉ đủ một cốc.
Phó Chu có hơi khó hiểu: “Chỉ có bấy nhiêu thôi á?” Trà gừng trong cốc có màu sắc rất đậm, toả ra hương thơm ngào ngạt của đường nâu và gừng.
“Một mình cậu uống là đủ rồi.” Giang Hành Thâm đặt cốc lên bàn trà, biết hắn sẽ còn hỏi nữa, bèn trả lời trước: “Tôi không thích uống cái này.”
Phó Chu vẫn chưa biết mình sẽ trải qua chuyện gì tiếp theo, trong quá trình chờ cho trà gừng trong cốc nguội đi, chú ý thấy ngoài trời vẫn đang mưa.
Hắn lên tiếng: “Trước đó mưa to như vậy, cậu không biết đi núp dưới gốc cây à?”
Giang Hành Thâm cũng không ngốc, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ theo hắn, nói: “Dù sao có núp cũng sẽ bị ướt.” Núp hay không cũng như nhau thôi.
Phó Chu không còn gì để nói về logic của cậu, đoán rằng trà gừng đã đủ nguội rồi, bèn cầm lên húp một ngụm mà không hề dè chừng. Lập tức, miệng hắn tràn ngập vị cay của gừng tươi và vị ngọt ngấy của đường nâu.
Biểu cảm của Phó Chu suýt nữa không kiểm soát được. Không đúng, trước đó hắn uống hình như không phải vị này.
Giang Hành Thâm thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, do dự một chút rồi hỏi: “Sao vậy?”
Phó Chu cố nuốt xuống: “Tại sao cậu lại không thích uống?” Hắn bắt đầu nghi ngờ có phải cậu cố tình chơi hắn không.
Giang Hành Thâm dời tầm mắt, trong mắt lộ ra chút ngượng ngùng khó nhận thấy: “Tôi cảm thấy, không ngon lắm.”
Phó Chu thấy vẻ mặt của cậu không giống như đang giả vờ, thở dài một hơi trong lòng, cái này làm sao mà ngon được.
“Cậu cho quá nhiều gừng tươi và đường rồi, lượng này đủ để nấu một nồi luôn rồi, một cốc thì có hơi nhiều.”
Giang Hành Thâm im lặng gật đầu.
Thấy Phó Chu vẫn cố uống, Giang Hành Thâm không chịu được nữa: “Đừng uống nữa.”
Cuối cùng cũng nghe được câu này, Phó Chu thở phào một hơi: “Vậy để tôi đi rửa cốc, rồi dọn dẹp nhà bếp luôn.” Hắn đứng dậy, dặn dò một câu: “Bên ngoài vẫn chưa tạnh mưa, cậu ngồi đây đừng đi đâu.”
Tuy nhiên vài phút sau, khi Phó Chu dọn dẹp xong, vừa trở lại, khoảng cách gần hơn, bước đi khẽ tạo ra những luồng khí nhỏ.
Giang Hành Thâm đột nhiên cử động chóp mũi, cảm thấy mùi hương trên người Phó Chu có chút khác thường.
Mùi nước hoa trên người Phó Chu trước đó dần dần nhạt đi, Pheromone với mùi tương tự vốn lẫn khuất trong đó giờ bắt đầu lộ ra.
Đối với Giang Hành Thâm, Pheromone không đơn giản chỉ là một mùi hương, cậu có thể phân biệt được sự khác biệt giữa chúng.
Giang Hành Thâm vừa mới láng máng nhận ra mùi này đại diện cho cái gì, thì đột nhiên nghe thấy tiếng kính vỡ vang lên rõ ràng.
Cậu không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng do bản năng từ ký ức thời thơ ấu, cậu vẫn vô thức đứng dậy lùi về sau, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu đang đến kỳ nhạy cảm à?”
Phó Chu nhìn vẻ mặt cảnh giác của cậu, hơi sửng sốt: “Phải.” Nói xong câu này, một ý nghĩ nào đó trong lòng hắn nhanh chóng hình thành.
Trước đây hắn đã đoán rằng có lẽ Giang Hành Thâm rất mẫn cảm với kỳ nhạy cảm của Alpha, nên là hắn đã đặc biệt chú ý, từ ngày hôm qua đã không cho cậu đến, chỉ là không ngăn được. Mẹ nó cái nước hoa rởm gì thế này! Mùi hương chẳng giữ được lâu chút nào.
Giang Hành Thâm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mảnh kính vỡ trên mặt đất: “Đột nhiên cậu ném cốc làm gì vậy?”
Phó Chu lập tức làm chậm lại, vội vàng giải thích: “Tôi không cố ý ném đồ, vừa rồi đặt không vững nên lỡ rơi xuống đất.”
“À.” Thật ra Giang Hành Thâm muốn hỏi, vậy tại sao cậu không nói mình đang đến kỳ nhạy cảm, nhưng cậu biết hắn không có nghĩa vụ cũng không cần thiết phải thông báo chuyện này cho người khác.
Là do bản thân mình phản ứng hơi quá mức.
Cậu hơi thả lỏng vai, cầm lấy chiếc dù trên ghế sofa: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi về trước.”
Phó Chu đang dọn dẹp mảnh vỡ, nghe vậy liền ngẩng đầu: “Bên ngoài vẫn đang mưa mà, đợi mưa tạnh rồi đi cũng không muộn.”
Giang Hành Thâm nhìn mưa ở bên ngoài, nói: “Có dù rồi.”
“Có dù cũng không tiện.” Phó Chu lẩm bẩm, sau đó vươn tay giật chiếc dù lại, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý: “Bây giờ thì không có dù nữa rồi.”
......
Có lẽ là hành động này thật sự quá trẻ con, nên tâm trạng của Giang Hành Thâm cũng không còn căng thẳng nữa. Phó Chu dọn sạch mảnh kính vỡ, sau đó nói: “Cậu lên lầu với tôi đi.”
“Tôi không đi nữa.” Giang Hành Thâm khó hiểu.
“Không phải, có chuyện cần làm.”
Giang Hành Thâm đành phải đi theo hắn lên lầu, nhìn Phó Chu đi vào phòng ngủ.
Phó Chu lấy ra vài miếng dán ức chế mới và thuốc ngăn chặn, làm ngay trước mặt Giang Hành Thâm, đầu tiên là tiêm một mũi thuốc ngăn chặn vào tuyến thể sau cổ mình, sau đó dán miếng dán ức chế mới lên.
Giang Hành Thâm đứng ở cửa không đi vào: “Cậu làm mấy việc này, nhất thiết phải để người khác nhìn thấy sao?”
“Cái này không phải là để cho cậu yên tâm hơn à?”
Phó Chu nói xong, lại lấy thêm một đống miếng dán ức chế và thuốc ngăn chặn bỏ vào cặp sách, bình thường cặp sách cũng không đựng nhiều sách nên còn rất nhiều chỗ trống.
Bây giờ hắn và Giang Hành Thâm là bạn cùng bàn, ngày thường đều ngồi gần nhau, nên mang theo nhiều thứ này để đảm bảo rằng Pheromone sẽ không bị tràn ra chút nào hết.
Giang Hành Thâm đợi Phó Chu kéo khoá cặp sách, chưa kịp nói gì đã thấy hắn quay đầu lại, mở miệng nói: “Cậu cách xa tôi như vậy làm gì, tôi cũng có ăn thịt cậu đâu.”
Cậu dừng một chút, lúc này mới bước vào trong phòng: “Mưa chắc sắp tạnh rồi.”
Chiếc áo cậu thay trước đó vẫn còn ở đây, được Phó Chu đặt trên ghế, Giang Hành Thâm cầm lên sờ thử, cảm thấy đã gần khô.
Phó Chu đi tới, nhìn thấy hành động của cậu, nói: “Cứ để quần áo ở đây đi, đợi giặt xong rồi sẽ đưa cho cậu.”
“Không cần đâu, tôi mang về.” Giang Hành Thâm cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc: “Quần áo của cậu tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại.”
Phó Chu đáp lại một tiếng, nhưng sự chú ý không đặt ở đây mà đang suy nghĩ vừa rồi làm thế nào mà Giang Hành Thâm có thể ngửi thấy sự khác biệt giữa Pheromone và nước hoa.
Hắn còn tưởng cậu chỉ nhận biết Pheromone như một loại mùi hương, không có sự nhạy bén đặc biệt của AO, huống chi mình còn xịt nhiều nước hoa như vậy.
Tuy nhiên sau bài học lần trước, Phó Chu không dám nói bừa, nhưng bình thường hắn không giấu được sự việc trong lòng, suy nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, cả người trông có vẻ bối rối.
Giang Hành Thâm thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ kìm nén đến mặt đầy khó chịu của Phó Chu, chủ động lên tiếng: “Cậu muốn hỏi gì sao?”
Nghe được lời này, Phó Chu liền thẳng lưng lên, ngập ngừng nói: “Tôi sợ nói ra cậu sẽ giận.”
Giang Hành Thâm dừng một chút: “Tôi không giận.”
Thế là Phó Chu tiến lại gần hơn, nhưng lại thấy cậu cũng lùi về sau một bước. Hắn nghi ngờ chớp chớp mắt, hơi nghiêng người về phía trước hỏi: “Cậu nói tôi đang đến kỳ nhạy cảm, là do ngửi thấy Pheromone của tôi phải không?”
“Ừm, không thì sao?” Giang Hành Thâm nhíu mày, thật sự không hiểu tại sao Phó Chu ở nhà mình mà cứ phải lại gần như thế làm gì, cũng đâu phải có ai ở bên cạnh cần phải tránh để nói chuyện đâu.
Cậu lại lùi thêm một chút, nhưng không còn chỗ để lui nữa, chân đành chạm vào mép bàn phía sau.
Phó Chu hoàn toàn không nhận ra, hỏi ngay vấn đề chính: “Nhưng tôi đã xịt nước hoa có mùi gần giống như vậy rồi, cái này cậu cũng có thể phân biệt được sao?”
Hoá ra là để che giấu Pheromone của mình nên mới xịt nhiều nước hoa như vậy trong phòng à?
Giang Hành Thâm cụp mắt suy nghĩ, đang tìm một cái cớ đủ hợp lý, một lúc sau cậu ngẩng đầu lên, điềm nhiên nói: “Tôi biết mùi Pheromone của cậu, nên nhận ra được.”
Đầu óc Phó Chu có hơi chết máy: “Ơ? Sao cậu biết được?” Ngoại trừ sự cố lần này, trước đó Giang Hành Thâm còn ngửi thấy mùi Pheromone của hắn khi nào nữa?
“Lúc vừa mới chuyển đến đi kiểm tra tác phong và kỷ luật.” Giọng nói bình tĩnh của cậu cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Phó Chu giật mình, không nhận ra rằng mình đang tiếp tục tiến sát về phía cậu: “Lần tụi mình đánh nhau ấy hả?”
Giang Hành Thâm không thể lui được nữa, cơ thể đã ngã về phía sau, cậu không thể nhịn được nữa, định lên tiếng: “Phó Chu——” Cậu nói chuyện với người khác cũng phải gần như vậy sao?
Mặt bàn rung lên, sau đó là tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, ngắt ngang lời cậu định nói.
Điện thoại của Giang Hành Thâm được đặt trong túi, trên bàn là điện thoại của Phó Chu, đặt ngay trên chiếc bàn mà cậu đang dựa vào.
Ánh mắt của Phó Chu lướt qua đỉnh đầu Giang Hành Thâm, liếc nhìn người gọi trên màn hình, là mẹ hắn, Lý Hà Ân đang gọi đến.
Để tiện hơn, hắn dùng một tay chống vào mép bàn bên cạnh Giang Hành Thâm, tay kia thì vươn ra sau để tìm điện thoại, tạo thành một tư thế như đang ôm trọn người khác.
Giang Hành Thâm nhăn mặt nhíu mày, không quen với khoảng cách gần như vậy, muốn dịch sang bên cạnh một chút, nhưng khi nhấc chân phải lên thì lại va vào chân ghế, cả người bỗng mất thăng bằng rồi ngã về một bên.
Phó Chu đang định lấy điện thoại, thấy vậy, nhanh chóng thu tay lại rồi đỡ cậu: “Cậu cử động lung tung chi vậy?”
Giang Hành Thâm đành phải dừng lại, chuông điện thoại vẫn đang reo, cậu thúc giục: “Muốn nghe điện thoại thì nhanh lên.”
“Ồ.” Phó Chu buông tay ra, quay lại lấy điện thoại.
Không còn chỗ để lui nữa, Giang Hành Thâm đành cúi đầu quay mặt đi, muốn làm như vậy để tạo ra chút khoảng cách.
Có lẽ là vì vừa rồi làm chậm trễ, cậu chưa kịp đợi Phó Chu nhận cuộc gọi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngừng reo.
Phó Chu vừa lấy được điện thoại, đang định rút ra để gọi lại, nhưng khi cụp mắt xuống lại nhìn thấy phần gáy lộ ra của Giang Hành Thâm, trắng trẻo, sạch sẽ.
Chỉ là phần da ở phía trên gáy có một mảng màu nhạt hơn, bị đuôi tóc che khuất một nửa. Có lẽ là vết bớt.
Sau đó không biết có phải là ảo giác do tâm lý của chính mình gây ra hay không, chóp mũi của hắn khẽ ngửi ngửi, dường như ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, giống như mùi hương tươi mát của hoa cỏ.
Không chỉ thơm, mà hình như còn có vẻ hơi quen quen?
Trong đầu Phó Chu nhanh chóng hồi tưởng lại, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Mùi hương này, giống hệt như mùi trên chiếc chăn mà hai người đã dùng trong đêm hắn bày trò xấu xa khiến Giang Hành Thâm phải đến quán net! Hắn đã thắc mắc là tại sao chiếc chăn lại thơm như vậy, hoá ra là do trước đó Giang Hành Thâm đã dùng nên lưu lại mùi hương.
“Cậu đang làm gì vậy?” Giọng nói không hài lòng của Giang Hành Thâm vang lên.
Phó Chu vội vàng lùi lại sau, sau khi đối diện với ánh mắt không vừa lòng của cậu, cực kỳ ngu ngốc nói một câu: “Người cậu thơm quá.”
Là mùi của dầu gội và sữa tắm sao?
Giang Hành Thâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cắn răng, cố nén ý muốn chửi người lại, cậu đẩy Phó Chu ra: “Đứng lên, tôi phải về rồi.”
Phó Chu có chút khó hiểu, quay đầu lại thì thấy Giang Hành Thâm đã đi xuống lầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất