Kẻ Thù Luôn Muốn Trêu Chọc Tôi
Chương 6: Ở chung
"Không được, thả tôi xuống đi."
Đây nếu là người khác, Thẩm Lộc phỏng chừng sẽ thả người xuống.
Nhưng là đây là Cố Chiêu đó!
Một câu nói rất bình thường, nhưng bởi vì do Cố Chiêu nói, Thẩm Lộc nghe vào trong tai, chính là trào phúng!
Thẩm Lộc cậu đã khi nào thừa nhận sự yếu đuối ở trước mặt Cố CHiêu?
Người cãi nhau từng câu, Phật tranh nhau một nén hương[*]!
[*]Người cãi nhau từng câu, Phật tranh nhau một nén hương: Đề cập đến việc cuộc sống trên đời luôn phải tranh nhau ý chí và sự suôn sẻ, giống như Phật vào chùa tranh nhau một nén hương.. Đam Mỹ Hài
Đàn ông, sao lại có thể "Không được"!
Thẩm Lộc cắn chặt răng, "Cậu câm miệng! Ôm chặt tôi, đừng rơi xuống."
Sau đó Thẩm Lộc mang theo biểu tình giống như khẳng khái chịu chết, một đường ôm người đi xuống lầu.
Trong lúc hành động, Cố Chiêu nhìn Thẩm Lộc căng chặt cằm.
—— quả nhiên giống như người nọ, liều chết ngoan cố đến lợi hại.
Xuống được dưới lầu, Thẩm Lộc lập tức trực tiếp đem người ném lên xe lăn, lực đạo lớn đến mức thiếu chút nữa cả người lẫn xe cùng nhau lật.
Thẩm Lộc đặt mông ngồi trên bậc thang, lúc này cũng không ngại dơ bẩn.
Trong lòng may mắn, may mắn là lúc mới lên lầu, không cất xe lăn đi. Nếu không lúc này, cậu thậm chí còn không có sức mở xe lăn ra.
Quả nhiên, sĩ diện hảo cần phải trả cái giá thật lớn.
Sau khi Thẩm Lộc nghỉ ngơi trong chốc lát, đứng dậy run run tay đẩy xe lăn.
Lúc này trời đã tối đen, trong ngõ nhỏ ngay cả đèn cũng không có. Chỉ có một chút ánh sáng từ trong căn phòng hai bên đường, nhưng cũng chiếu không rõ con đường trước mặt.
Tay Thẩm Lộc không tiện, liền nói với Cố Chiêu: "Lấy điện thoại của cậu bật đèn pin đi."
"Đèn pin hỏng rồi, vẫn chưa có sửa."
Thẩm Lộc kinh ngạc, đèn pin điện thoại còn có thể hỏng?
Cái điện thoại rác rưởi gì đó?
Cố Chiêu thấy cậu không tin, lấy điện thoại từ trong túi ra, xoay người đưa cho Thẩm Lộc.
"50GB mười tám chức năng, có một vài chức năng không hoàn chỉnh."
Thẩm Lộc cầm lấy điện thoại xoay xoay, điện thoại rác rưởi này rơi xuống đất, cậu cũng không thèm nhìn thêm một cái.
Sau đó tra điện thoại lại cho Cố Chiêu, cậu lấy điện thoại của mình ra mở đèn pin, đưa tới trong tay Cố Chiêu.
"Cậu cầm đi, đường này cũng quá tối, ngày thường cậu đi như thế nào?"
Cố Chiêu theo lời dùng điện thoại soi đường, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng bình thản như trước, "Đã đi mười mấy năm, cũng thành thói quen."
Thẩm Lộc nghĩ thầm, Cố Chiêu này vẫn không giống với người nọ.
Người nọ là người tính cách quy tắc, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng chú trọng, không quen nhìn các loại dơ bẩn lung tung nhất.
Trước kia cậu bò lên bò xuống, đánh nhau ẩu đả, chỉ cần quần áo cùng kiểu tóc có hơi lộn xộn, đều sẽ chọc người nọ thuyết giáo một hồi.
Người nọ sẽ không có khả năng chịu đựng loại hoàn cảnh gia đình hỏng bét này đâu.
Đi một lúc, Thẩm Lộc sau đó mới phát giác ra hình như là có hơi hơi không đúng.
"Vừa nãy tôi muốn đưa cậu đến nhà tôi, cậu cũng không phản đối một chút sao?"
Người bình thường không phải đều sẽ phản đối, hoặc là từ chối một chút hả?
Cố Chiêu ngẩng đầu nhìn cậu: "Tôi phản đối có tác dụng sao?"
Thẩm Lộc suy nghĩ một chút, dựa theo tác phong làm việc trước sau như một của mình mà nói, "Hẳn là vô dụng."
"Vậy tại sao tôi phải làm chuyện vô dụng?"
Thẩm Lộc:..., cậu nói hình như có chút hợp lý.
Đi thẳng một mạch, rốt cuộc đã đến đường lớn.
Thẩm Lộc gọi một chiếc xe, thời điểm tài xế nghe được cậu báo địa chỉ, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu.
Từ khu Thành Trung kém nhất loạn nhất toàn Lục Giang, chạy thẳng đến khu biệt thự cao cấp nhất Lục Giang.
Hai người dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh, Cố Chiêu nhìn cảnh sắc biến ảo ngoài cửa sổ, này khả năng cũng là bọn họ chi gian lại một tầng cách trở.
-
Đến biệt thự, thời điểm Thẩm Lộc đẩy Cố Chiêu vào nhà, thím Kim nghe được động tĩnh, từ trong phòng ra tới.
Thấy Thẩm Lộc dẫn theo một người trở về, thím Kim cũng không hỏi nhiều, "Thiếu gia, cháu đã về rồi. Ăn cơm không? Dì đi hâm nóng lại cho cháu."
"Vâng." Thẩm Lộc đáp một tiếng, đỡ Cố Chiêu đến ngồi xuống ghế sô pha.
Suy nghĩ một lúc, lại dặn dò thím Kim, "Thím Kim, bắt đầu từ ngày mai thím nấu thêm canh bổ xương nhé."
"Được rồi!" Thím Kim từ phòng bếp ló đầu ra, đáp ứng một tiếng.
Thiếu gia cậu từ nhỏ đến lớn có khi nào chăm sóc người khác, lúc này vậy mà còn biết quan tâm bồi bổ thân thể cho người ta.
Xem ra vị bạn học bị thương chân này, cùng thiếu gia quan hệ không tồi.
Chỉ chốc lát sau, thím Kim đã hâm nóng cơm xong.
Thẩm Lộc: "Thím Kim, lát nữa thím dọn dẹp một phòng khách cho Cố Chiêu, hai tháng tiếp theo, cậu ấy sẽ ở nơi này."
Thím Kim liên tục gật đầu, "Được, thím đi ngay."
Bạn học nhỏ bị thương chân này, vừa thấy chính là học sinh ngoan, thiếu gia nên cùng người như vậy làm bạn bè.
Thẩm Lộc ăn cơm rất nhanh.
Thời điểm cậu ăn xong, Cố Chiêu vẫn đang thong thả ung dung mà lùa cơm.
Tướng ăn tương đối có giáo dưỡng.
Thẩm Lộc nhìn thời gian, "Sau khi thím Kim dọn dẹp xong, sẽ dẫn cậu vào. Tôi về phòng trước."
Lúc này nên chơi game rồi.
Khi cậu tắm rửa xong nằm trên giường, lấy điện thoại liền thấy Tào Húc cùng Thịnh Vinh Hiên trong nhóm nhỏ của ba người, điên cuồng @ mình.
Tào Húc: Anh Lộc, chúng mày đi bệnh viện thế nào?
Tào Húc: Anh Lộc, đã qua hai tiếng rồi.
...
Thẩm Lộc động động ngón tay, trả lời.
lu: Không có việc gì, chơi game thôi.
Tào Húc: Được rồi, sẽ chờ mày.
-
Thẩm Lộc bên này, một ván game mới vừa mở không lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thẩm Lộc đang chém giết không ngẩng đầu lên, "Vào đi."
Nghe được có người tiến vào, "Thím Kim, có việc sao?"
Sau đó trả lời cậu không phải thím Kim, mà là giọng nói thanh nhã, "Tôi muốn tắm rửa một chút, có thể chứ?"
Thẩm Lộc bớt thời giờ giương mắt nhìn Cố Chiêu một cái, "Vậy cậu tắm đi."
Lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại, "Tào Húc, mắt mày để ở đâu thế, nhìn xem kỹ năng đều ném đi đâu rồi?"
"Nhưng mà tôi không có quần áo, có thể cho tội mượn một bộ không?" Người tới nhảy từng bước từng bước đến gần giường của Thẩm Lộc.
Giọng nói trong kênh trò chuyện, yên lặng trong nháy mắt.
Tào Húc bùng nổ: "Anh Lộc, là tao nghe nhầm sao? Vì sao tao nghe được giọng của học sinh giỏi thế?"
Thịnh Vinh Hiên cũng không cam lòng yếu thế: "Anh Lộc, sao giờ này rồi mà học sinh giỏi vẫn còn đi cùng mày thế, không phải mày bắt cóc người ta đi chứ?"
Thẩm Lộc: "Câm miệng, trong đầu chúng mày toàn chứa cái quái gì."
Sau đó lại nói với Cố Chiêu: "Trong ngăn tủ phía dưới cùng của tôi, có đồ ngủ chưa mặc qua, tự cậu lấy đi."
Lúc Cố Chiêu mở ngăn kéo ra, hơi sửng sốt một chút.
Đập vào mắt là một ngăn kéo, toàn quần lót —— hình vẽ phim hoạt hình với đủ loại kiểu dáng.
"Cậu tìm được ——" Thẩm Lộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Cố Chiêu, thanh âm đột nhiên im bặt.
Trong nháy mắt cả người bật lên từ trên giường, hoảng sợ đến nỗi điện thoại cũng ném đi.
"Không được nhìn!"
Bay nhào qua, rầm một tiếng đóng ngăn kéo lại.
Nếu không phải Cố Chiêu phản ứng nhanh, đầu ngón tay cũng phải bàn giao ở đây.
Nhưng mà lúc Thẩm Lộc la lên đã muộn, Cố Chiêu quay đầu nhìn cậu, mím môi, bình luận: "Rất đáng yêu."
"!!!" Tôi cho cậu đánh giá sao?
Sau khi Thẩm Lộc xuyên qua, mở ra cánh cửa thế giới mới, trên thế giới này vậy mà còn có phim hoạt hình thú vị như thế tồn tại.
Cho nên cậu một hơi mua mấy chục cái quần lót nhân vật phim hoạt hình các loại, mỗi ngày đổi một cái.
Vừa rồi trong ngăn kéo chính là chiếc quần lót màu vàng bắt mắt nhất —— Cậu Bé Bọt Biển!
Thẩm Lộc cảm thấy hình tượng anh minh thần võ của cậu, tại một khắc này sụp đổ.
Thế nhưng cậu vẫn bình tĩnh.
Mặt không biểu tình mà mở ra một ngăn kéo khác, Thẩm Lộc lấy ra từ bên trong một bộ đồ ngủ in hình mèo máy ném cho Cố Chiêu.
Cố Chiêu ôm quần áo, "Phòng cho khách không có phòng tắm, phòng vệ sinh chung ở dưới lầu, tôi không đi xuống được, có thể dùng phòng tắm của cậu không?"
"Dùng đi."
Thẩm Lộc vừa cổ vũ bản thân "Mình không xấu hổ, không xấu hổ", vừa tính toán xem như không có việc gì xảy ra, trở về tiếp tục chơi game.
Cố Chiêu mới vừa mở cửa phòng tắm ra, liền nhìn thấy đồng phục khoát lên bồn tắm, cùng với bé heo màu hồng phấn trên đồng phục.
"..."
Cậu mặt không biểu tình thu dọn quần áo vào trong giỏ đồ bẩn, chỉ là bên tai lại có hơi đỏ.
Thẩm Lộc mới vừa chơi trong chốc lát, trong phòng tắm lại truyền ra giọng nói của Cố Chiêu, "Thẩm Lộc, có thể giúp được không? Tôi không cởi quần xuống được."
Kênh trò chuyện.
Tào Húc kêu to: "Tình huống gì thế này? Học sinh giỏi để mày cởi quần cậu ấy?"
Thẩm Lộc: Mày mẹ nó nói chuyện quỷ quái gì?
Đây nếu là người khác, Thẩm Lộc phỏng chừng sẽ thả người xuống.
Nhưng là đây là Cố Chiêu đó!
Một câu nói rất bình thường, nhưng bởi vì do Cố Chiêu nói, Thẩm Lộc nghe vào trong tai, chính là trào phúng!
Thẩm Lộc cậu đã khi nào thừa nhận sự yếu đuối ở trước mặt Cố CHiêu?
Người cãi nhau từng câu, Phật tranh nhau một nén hương[*]!
[*]Người cãi nhau từng câu, Phật tranh nhau một nén hương: Đề cập đến việc cuộc sống trên đời luôn phải tranh nhau ý chí và sự suôn sẻ, giống như Phật vào chùa tranh nhau một nén hương.. Đam Mỹ Hài
Đàn ông, sao lại có thể "Không được"!
Thẩm Lộc cắn chặt răng, "Cậu câm miệng! Ôm chặt tôi, đừng rơi xuống."
Sau đó Thẩm Lộc mang theo biểu tình giống như khẳng khái chịu chết, một đường ôm người đi xuống lầu.
Trong lúc hành động, Cố Chiêu nhìn Thẩm Lộc căng chặt cằm.
—— quả nhiên giống như người nọ, liều chết ngoan cố đến lợi hại.
Xuống được dưới lầu, Thẩm Lộc lập tức trực tiếp đem người ném lên xe lăn, lực đạo lớn đến mức thiếu chút nữa cả người lẫn xe cùng nhau lật.
Thẩm Lộc đặt mông ngồi trên bậc thang, lúc này cũng không ngại dơ bẩn.
Trong lòng may mắn, may mắn là lúc mới lên lầu, không cất xe lăn đi. Nếu không lúc này, cậu thậm chí còn không có sức mở xe lăn ra.
Quả nhiên, sĩ diện hảo cần phải trả cái giá thật lớn.
Sau khi Thẩm Lộc nghỉ ngơi trong chốc lát, đứng dậy run run tay đẩy xe lăn.
Lúc này trời đã tối đen, trong ngõ nhỏ ngay cả đèn cũng không có. Chỉ có một chút ánh sáng từ trong căn phòng hai bên đường, nhưng cũng chiếu không rõ con đường trước mặt.
Tay Thẩm Lộc không tiện, liền nói với Cố Chiêu: "Lấy điện thoại của cậu bật đèn pin đi."
"Đèn pin hỏng rồi, vẫn chưa có sửa."
Thẩm Lộc kinh ngạc, đèn pin điện thoại còn có thể hỏng?
Cái điện thoại rác rưởi gì đó?
Cố Chiêu thấy cậu không tin, lấy điện thoại từ trong túi ra, xoay người đưa cho Thẩm Lộc.
"50GB mười tám chức năng, có một vài chức năng không hoàn chỉnh."
Thẩm Lộc cầm lấy điện thoại xoay xoay, điện thoại rác rưởi này rơi xuống đất, cậu cũng không thèm nhìn thêm một cái.
Sau đó tra điện thoại lại cho Cố Chiêu, cậu lấy điện thoại của mình ra mở đèn pin, đưa tới trong tay Cố Chiêu.
"Cậu cầm đi, đường này cũng quá tối, ngày thường cậu đi như thế nào?"
Cố Chiêu theo lời dùng điện thoại soi đường, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng bình thản như trước, "Đã đi mười mấy năm, cũng thành thói quen."
Thẩm Lộc nghĩ thầm, Cố Chiêu này vẫn không giống với người nọ.
Người nọ là người tính cách quy tắc, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng chú trọng, không quen nhìn các loại dơ bẩn lung tung nhất.
Trước kia cậu bò lên bò xuống, đánh nhau ẩu đả, chỉ cần quần áo cùng kiểu tóc có hơi lộn xộn, đều sẽ chọc người nọ thuyết giáo một hồi.
Người nọ sẽ không có khả năng chịu đựng loại hoàn cảnh gia đình hỏng bét này đâu.
Đi một lúc, Thẩm Lộc sau đó mới phát giác ra hình như là có hơi hơi không đúng.
"Vừa nãy tôi muốn đưa cậu đến nhà tôi, cậu cũng không phản đối một chút sao?"
Người bình thường không phải đều sẽ phản đối, hoặc là từ chối một chút hả?
Cố Chiêu ngẩng đầu nhìn cậu: "Tôi phản đối có tác dụng sao?"
Thẩm Lộc suy nghĩ một chút, dựa theo tác phong làm việc trước sau như một của mình mà nói, "Hẳn là vô dụng."
"Vậy tại sao tôi phải làm chuyện vô dụng?"
Thẩm Lộc:..., cậu nói hình như có chút hợp lý.
Đi thẳng một mạch, rốt cuộc đã đến đường lớn.
Thẩm Lộc gọi một chiếc xe, thời điểm tài xế nghe được cậu báo địa chỉ, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu.
Từ khu Thành Trung kém nhất loạn nhất toàn Lục Giang, chạy thẳng đến khu biệt thự cao cấp nhất Lục Giang.
Hai người dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh, Cố Chiêu nhìn cảnh sắc biến ảo ngoài cửa sổ, này khả năng cũng là bọn họ chi gian lại một tầng cách trở.
-
Đến biệt thự, thời điểm Thẩm Lộc đẩy Cố Chiêu vào nhà, thím Kim nghe được động tĩnh, từ trong phòng ra tới.
Thấy Thẩm Lộc dẫn theo một người trở về, thím Kim cũng không hỏi nhiều, "Thiếu gia, cháu đã về rồi. Ăn cơm không? Dì đi hâm nóng lại cho cháu."
"Vâng." Thẩm Lộc đáp một tiếng, đỡ Cố Chiêu đến ngồi xuống ghế sô pha.
Suy nghĩ một lúc, lại dặn dò thím Kim, "Thím Kim, bắt đầu từ ngày mai thím nấu thêm canh bổ xương nhé."
"Được rồi!" Thím Kim từ phòng bếp ló đầu ra, đáp ứng một tiếng.
Thiếu gia cậu từ nhỏ đến lớn có khi nào chăm sóc người khác, lúc này vậy mà còn biết quan tâm bồi bổ thân thể cho người ta.
Xem ra vị bạn học bị thương chân này, cùng thiếu gia quan hệ không tồi.
Chỉ chốc lát sau, thím Kim đã hâm nóng cơm xong.
Thẩm Lộc: "Thím Kim, lát nữa thím dọn dẹp một phòng khách cho Cố Chiêu, hai tháng tiếp theo, cậu ấy sẽ ở nơi này."
Thím Kim liên tục gật đầu, "Được, thím đi ngay."
Bạn học nhỏ bị thương chân này, vừa thấy chính là học sinh ngoan, thiếu gia nên cùng người như vậy làm bạn bè.
Thẩm Lộc ăn cơm rất nhanh.
Thời điểm cậu ăn xong, Cố Chiêu vẫn đang thong thả ung dung mà lùa cơm.
Tướng ăn tương đối có giáo dưỡng.
Thẩm Lộc nhìn thời gian, "Sau khi thím Kim dọn dẹp xong, sẽ dẫn cậu vào. Tôi về phòng trước."
Lúc này nên chơi game rồi.
Khi cậu tắm rửa xong nằm trên giường, lấy điện thoại liền thấy Tào Húc cùng Thịnh Vinh Hiên trong nhóm nhỏ của ba người, điên cuồng @ mình.
Tào Húc: Anh Lộc, chúng mày đi bệnh viện thế nào?
Tào Húc: Anh Lộc, đã qua hai tiếng rồi.
...
Thẩm Lộc động động ngón tay, trả lời.
lu: Không có việc gì, chơi game thôi.
Tào Húc: Được rồi, sẽ chờ mày.
-
Thẩm Lộc bên này, một ván game mới vừa mở không lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thẩm Lộc đang chém giết không ngẩng đầu lên, "Vào đi."
Nghe được có người tiến vào, "Thím Kim, có việc sao?"
Sau đó trả lời cậu không phải thím Kim, mà là giọng nói thanh nhã, "Tôi muốn tắm rửa một chút, có thể chứ?"
Thẩm Lộc bớt thời giờ giương mắt nhìn Cố Chiêu một cái, "Vậy cậu tắm đi."
Lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại, "Tào Húc, mắt mày để ở đâu thế, nhìn xem kỹ năng đều ném đi đâu rồi?"
"Nhưng mà tôi không có quần áo, có thể cho tội mượn một bộ không?" Người tới nhảy từng bước từng bước đến gần giường của Thẩm Lộc.
Giọng nói trong kênh trò chuyện, yên lặng trong nháy mắt.
Tào Húc bùng nổ: "Anh Lộc, là tao nghe nhầm sao? Vì sao tao nghe được giọng của học sinh giỏi thế?"
Thịnh Vinh Hiên cũng không cam lòng yếu thế: "Anh Lộc, sao giờ này rồi mà học sinh giỏi vẫn còn đi cùng mày thế, không phải mày bắt cóc người ta đi chứ?"
Thẩm Lộc: "Câm miệng, trong đầu chúng mày toàn chứa cái quái gì."
Sau đó lại nói với Cố Chiêu: "Trong ngăn tủ phía dưới cùng của tôi, có đồ ngủ chưa mặc qua, tự cậu lấy đi."
Lúc Cố Chiêu mở ngăn kéo ra, hơi sửng sốt một chút.
Đập vào mắt là một ngăn kéo, toàn quần lót —— hình vẽ phim hoạt hình với đủ loại kiểu dáng.
"Cậu tìm được ——" Thẩm Lộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Cố Chiêu, thanh âm đột nhiên im bặt.
Trong nháy mắt cả người bật lên từ trên giường, hoảng sợ đến nỗi điện thoại cũng ném đi.
"Không được nhìn!"
Bay nhào qua, rầm một tiếng đóng ngăn kéo lại.
Nếu không phải Cố Chiêu phản ứng nhanh, đầu ngón tay cũng phải bàn giao ở đây.
Nhưng mà lúc Thẩm Lộc la lên đã muộn, Cố Chiêu quay đầu nhìn cậu, mím môi, bình luận: "Rất đáng yêu."
"!!!" Tôi cho cậu đánh giá sao?
Sau khi Thẩm Lộc xuyên qua, mở ra cánh cửa thế giới mới, trên thế giới này vậy mà còn có phim hoạt hình thú vị như thế tồn tại.
Cho nên cậu một hơi mua mấy chục cái quần lót nhân vật phim hoạt hình các loại, mỗi ngày đổi một cái.
Vừa rồi trong ngăn kéo chính là chiếc quần lót màu vàng bắt mắt nhất —— Cậu Bé Bọt Biển!
Thẩm Lộc cảm thấy hình tượng anh minh thần võ của cậu, tại một khắc này sụp đổ.
Thế nhưng cậu vẫn bình tĩnh.
Mặt không biểu tình mà mở ra một ngăn kéo khác, Thẩm Lộc lấy ra từ bên trong một bộ đồ ngủ in hình mèo máy ném cho Cố Chiêu.
Cố Chiêu ôm quần áo, "Phòng cho khách không có phòng tắm, phòng vệ sinh chung ở dưới lầu, tôi không đi xuống được, có thể dùng phòng tắm của cậu không?"
"Dùng đi."
Thẩm Lộc vừa cổ vũ bản thân "Mình không xấu hổ, không xấu hổ", vừa tính toán xem như không có việc gì xảy ra, trở về tiếp tục chơi game.
Cố Chiêu mới vừa mở cửa phòng tắm ra, liền nhìn thấy đồng phục khoát lên bồn tắm, cùng với bé heo màu hồng phấn trên đồng phục.
"..."
Cậu mặt không biểu tình thu dọn quần áo vào trong giỏ đồ bẩn, chỉ là bên tai lại có hơi đỏ.
Thẩm Lộc mới vừa chơi trong chốc lát, trong phòng tắm lại truyền ra giọng nói của Cố Chiêu, "Thẩm Lộc, có thể giúp được không? Tôi không cởi quần xuống được."
Kênh trò chuyện.
Tào Húc kêu to: "Tình huống gì thế này? Học sinh giỏi để mày cởi quần cậu ấy?"
Thẩm Lộc: Mày mẹ nó nói chuyện quỷ quái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất