Quyển 1Chương 32
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Lúc Diêm Thập Nhị tiến đến, vừa hay thấy cảnh này, cả trái tim như bị một đôi tay nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.
“Đừng nhúc nhích, tôi kéo cậu… kéo cậu đi lên.” Anh chống vào lan can, chuẩn bị lật qua.
“Tôi không sao, anh giữ chặt hắn.” Trên mặt Thời Dã căng chặt, nghẹn đến mức đỏ bừng.
Cánh tay nắm chắc lấy mắt cá chân của Đàm Minh Nhiên, nhưng Đàm Minh Nhiên đang vùng vẫy dữ dội, thậm chí còn dùng chân còn lại đá vào tay Thời Dã: “Buông tôi ra, để tôi chết, cậu buông tôi ra!”
Giọng y khàn khàn, mang theo thống khổ kịch liệt, khiến người ta nghe không khỏi dao động.
Trên cây cầu thật dài, Đàm Minh Nhiên cứ như vậy dừng phiêu đãng ở giữa không trung.
Theo sự giãy giụa của y, tay Thời Dã nắm lấy lan can càng dùng sức hơn, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.
Diêm Thập Nhị xem mà hốc mắt muốn nứt ra, rốt cuộc anh bất chấp tất cả, trực tiếp xoay người qua lan can, một tay bảo vệ Thời Dã, tay kia cố gắng đi xuống kéo Đàm Minh Nhiên.
“Đàm Minh Nhiên, cho dù chết, anh cũng không nên chết thế này, chẳng lẽ anh không muốn biết chân tướng sao?”
Diêm Thập Nhị gầm nhẹ, gió rất lớn, nhiệt độ không khí rất lạnh.
Nhưng cả người anh đều là mồ hôi lạnh, nội tâm căng thẳng từng đợt, có phần sốt ruột.
Đàm Minh Nhiên sớm đã không nghe vào bất cứ lời nói gì, y chỉ biết giãy giụa, điên cuồng quát: “Các người buông tôi ra, tôi đã không muốn sống từ lâu, bây giờ chết đi, chẳng qua là một loại giải thoát mà thôi, buông tôi ra!”
Y dùng sức đá cánh tay Thời Dã, Thời Dã ăn đau, nhưng vẫn giữ chặt như cũ, không thả lỏng nửa chút.
“Thời Dã, tôi kéo cậu lên, cậu túm chặt hắn.”
“Được.”
Diêm Thập Nhị nhanh chóng quyết định, lại quay trở về trong lan can.
Lúc này, xung quanh đã có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
Diêm Thập Nhị bực, lớn tiếng nói: “Lại đây giúp đỡ.”
Có chàng trai trẻ khỏe mạnh theo lại, tuy rằng xem náo nhiệt chiếm đa số, nhưng người nhiệt tình càng nhiều, thấy xảy ra chuyện đều muốn giúp một phần sức.
Người đông sức mạnh, có người thậm chí có người còn tìm trong xe một bó dây thừng.
Diêm Thập Nhị cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là cách, liền buộc dây thừng quanh eo, nói với người bên cạnh: “Gọi cảnh sát.”
Sau đó tự mình chuẩn bị xuống cầu, đi giải cứu Đàm Minh Nhiên giữa không trung.
“Vài người các người kéo tôi, tôi đi xuống cứu người.”
Anh nói với mấy chàng thanh niên trông cao to kia, nhưng bọn họ cũng sợ xảy ra chuyện, có chút kháng cự.
“Tôi là cảnh sát, hiện tại cứu người quan trọng.”
Nghe thấy anh là cảnh sát, mấy người cũng ổn định lại, sôi nổi gật đầu: “Đồng chí cảnh sát, anh yên tâm, chúng tôi nhất định giữ chặt anh, nhưng bản thân anh cũng phải cẩn thận đấy.”
Toàn bộ cánh tay Thời Dã giờ đây đã tê rần, cậu biết bản thân không kiên trì được bao lâu.
Nhưng nhìn Diêm Thập Nhị đi xuống, cả người trôi giạt lắc lư giữa không trung, không khỏi nhíu mày: “Cảnh sát Diêm, anh như vậy quá nguy hiểm.”
“Không sao, cậu tự lo mình đi.”
Động tác của anh nhanh chóng, đi xuống theo thân cầu.
Đàm Minh Nhiên bị treo ngược, đầu sung huyết, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Gió sông thổi qua, trong mắt y tất cả đều là nước mắt.
Bên dưới cầu, chôn cất vợ con y.
Đây chính là nơi bọn họ mất mạng.
Đàm Minh Nhiên nhìn Diêm Thập Nhị không màng an nguy của bản thân đến cứu mình, cuối cùng khôi phục chút lý trí.
Giọng nói y khàn khàn, khản đặc gần như không nghe được: “Cảnh sát Diêm, anh để tôi yên, tôi… Tôi đã không thể sống nổi từ lâu rồi.”
Động lực sống sót để chống đỡ y đã không còn, hiện giờ y không còn vướng bận.
Kẻ hại chết vợ con y, y cũng đã giết con gái đối phương, tất cả thù đều đã báo.
Y là tội nhân, hai tay y dính đầy máu tươi, y đáng chết.
Đàm Minh Nhiên tâm như tro tàn, không muốn liên lụy nhiều người nữa.
Nhưng Diêm Thập Nhi là cảnh sát, sứ mệnh của anh chính là không thể từ bỏ bất kỳ một ai: “Đàm Minh Nhiên, đừng làm việc ngu ngốc, anh còn chưa biết đến chân tướng, anh căn bản không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên xe buýt. Chẳng lẽ anh, không muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là ai hại chết vợ của anh, con của anh sao?”
Trên thực tế anh cũng không hoàn toàn rõ chân tướng rốt cuộc là thế nào, nhưng đoạn video chỉ có một nửa kia khiến anh tràn đầy nghi hoặc, đáy lòng luôn có một ý niệm.
Đó không phải chân tướng thật sự, chân tướng nhất định đang bị che giấu, chờ bọn họ đi khám phá.
“Tôi không còn quan tâm, chân tướng rốt cuộc là cái gì, tôi đều đã làm sai, tôi đã là tội nhân rồi.” Đàm Minh Nhiên nhắm chặt hai mắt, “Để tôi giải thoát đi!”
Cuối cùng y, dùng hết toàn lực, hung hăng đá vào xương cổ tay Thời Dã.
Thời Dã ăn đau, không kiểm soát được, lực tay buông lỏng.
Cả người Đàm Minh Nhiên liền rơi theo cánh tay cậu buông ra, giống con bướm gãy cánh vươn bay xa, té rớt xuống sông.
“Đừng…” Thời Dã kinh hoảng hô to, con ngươi màu đỏ tươi.
Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn y ngã xuống.
Tay Diêm Thập Nhị còn duỗi giữa không trung, chỉ thiếu một chút, anh đã có thể bắt lấy Đàm Minh Nhiên.
Chỉ thiếu… Một chút như thế!
Thời Dã và Diêm Thập Nhị được kéo lên, trở lại mặt đất, dưới chân Thời Dã đã nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống.
Diêm Thập Nhị nhanh tay lẹ mắt, một phen giữ chặt cậu, ôm người vào trong lòng trước.
Người vây xem ngày càng nhiều, thân phận của Thời Dã rất dễ dàng bại lộ.
Anh bất chấp rất nhiều thứ, trực tiếp đưa Thời Dã gần như thoát ly lên xe: “Cậu ngồi nghỉ một hồi, đừng nghĩ nhiều, tôi đi cứu người.”
Thời Dã không lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Cậu nhìn như bình tĩnh, nhưng ngón tay đã cấu chặt vào nhau.
Lòng cậu, rối loạn.
Nhưng tình huống hiện tại không cho phép Diêm Thập Nhị trì hoãn, anh xoay người muốn chạy, chung quy không đành lòng, xoay người nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng nói trầm thấp: “Đừng nghĩ, nhóc con nghỉ ngơi đã, chờ tôi trở lại.”
Anh không trì hoãn thêm, đóng cửa xe liền trở về địa điểm xảy ra chuyện.
Bên kia cảnh sát cũng đã tới, Diêm Thập Nhị lập tức đi qua thuyết minh tình huống.
Bây giờ cần thiết cử ngay đội cứu hộ trên sông đến cứu người, may ra còn có chút hy vọng.
Thời gian từng phút từng giây trôi, ngay khi Diêm Thập Nhị chuẩn bị đi theo đội cứu hộ trên sông cứu người, Thiên Phàm gọi điện qua.
“Lão đại, chúng tôi đã tìm ra chân tướng, chân tướng rơi sông, anh mau trở về.”
Giọng nói hắn run thật nhẹ, hơi thắt lại.
Giữa mày Diêm Thập Nhị giật nảy khi nghe thấy, một hồi lâu mới bình tĩnh lên tiếng: “Đàm Minh Nhiên nhảy sông, hiện tại chúng tôi đang cứu người, giờ tôi không có biện pháp quay về, phía bên cậu… Xử lý trước đi, hết thảy chờ tôi về rồi lại nói.”
“Được, lão đại, tôi biết rồi.”
Hai giờ công tác cứu hộ, cuối cùng tìm được Đàm Minh Nhiên ở vùng hạ du sông.
May mắn chính là, sau khi y rơi sông đã ngất do lực va chạm rất mạnh, người vẫn luôn nổi trên mặt sông, chìm chìm nổi nổi trôi về hạ du.
Vì vậy khi tìm được y, y còn một tia hơi thở thoi thóp, được khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Diêm Thập Nhi vẫn luôn đi theo tìm người, thẳng đến tìm được người, anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trở về trên cầu, Thời Dã còn an tĩnh ngồi trong xe.
Thấy Diêm Thập Nhị trở về, Thời Dã lập tức ngước mắt nhìn anh.
Cặp con ngươi kia, đen nhánh thâm thúy, ẩn chứa cảm giác tối nghĩa không thể tả, như được phủ kín một tầng sương mù, suýt nữa không nhìn rõ ràng nội dung đáy mắt cậu.
Nhưng Diêm Thập Nhị đọc hiểu.
Anh lên xe, không khởi động, chỉ mình cậu, từng câu từng chữ kiên định hữu lực nói: “Còn sống, không sao.”
Ánh mắt anh, thanh triệt sáng trong, như đang nói với cậu: Không sao, không cần tự trách, không phải lỗi của cậu.
Thời Dã hít sâu một hơi, như người chết đuối hồi lâu mới được bình phục.
“Về thôi.”
Cậu nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, hàng mày vẫn nhíu chặt.
Diêm Thập Nhị lại nói: “Đến bệnh viện trước, cậu bị thương.”
Thời Dã lắc đầu: “Không, tôi không sao, về cục đi!”
Diêm Thập Nhị nhìn khuỷu tay cậu sưng tấy có chút biến dạng, thái động kiên quyết: “Nghe lời.”
Thời Dã còn muốn phản bác, lại bị Diêm Thập Nhị lạnh lùng liếc một cái: “Trẻ nhỏ không có quyền nói không.”
Thời Dã bất đắc dĩ, cuối cùng không nói gì nữa.
Cũng may cổ tay cậu chỉ bị thương gân, không có vấn đề về xương, sau khi xử lý miệng vết thương xong, hai người không chậm trễ một khắc, trực tiếp về cục.
Trong văn phòng rộng lớn của Đội Điều tra Hình sự đồn cảnh sát Tây Thành, giờ phút này thật yên tĩnh, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc.
Nhìn thấy Diêm Thập Nhị xuất hiện, mọi người mới như thể hồi phục tinh thần lại.
“Tình huống thế nào?” Tình hình trước đó nguy cấp, anh không làm rõ được.
Thiên Phàm dẫn Diêm Thập Nhị vào văn phòng trước đó, máy tính còn đặt trên bàn.
Thời Dã theo sau đi vào, thuận tay đóng cửa.
Diêm Thập Nhị còn nhớ tình huống trước đó, hỏi hắn: “Kết quả thẩm vấn thế nào?”
Thiên Phàm mím môi dưới: “Lâm Xuân Thiên thừa nhận, Lương Bân và Lương Kiệt đều do hắn giết.”
“Giết như thế nào?”
“Sau khi Phương Điềm Điềm nhận được video, liền nói việc này cho Lâm Xuân Thiên.” Thần sắc của Thiên Phàm có chút u ám, hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, trong lúc nhất thời có chút khó chịu, trong lòng càng tắc nghẽn đến lợi hại, “Cha mẹ Phương Điềm Điềm và cha mẹ Lâm Xuân Thiên năm đó cùng ra ngoài buôn bán, trên đường đi công tác gặp tai nạn giao thông đều đã chết, cho nên sau này Lâm Xuân Thiên là người chăm sóc hai chị em kia. Lâm Xuân Thiên không phải con ruột Lâm gia mà được vợ chồng nhà đó nhặt về.”
“Cái chết của Phương Mạt tạo đả kích rất lớn với Phương Điềm Điềm, mối quan hệ của Lâm Xuân Thiên và Phương Điềm Điềm… Tình cảm có chút không bình thường, bọn họ nhận được video không bao lâu, hắn liền phát hiện Phương Điềm Điềm đang lặng lẽ tiếp cận Lương Bân. Hắn đại khái đoán được tâm tư của Phương Điềm Điềm, nhưng hắn không nỡ để Phương Điềm Điềm mạo hiểm, cũng không muốn tay Phương Điềm Điềm dính đầy máu tươi, cho nên hắn đã tự mình động thủ.”
“Đêm đó hắn theo đuôi Lương Bân đến công viên, thừa dịp bốn bề vắng lặng liền bóp chết người.”
Thiên Phàm đưa báo cáo cho anh, tiếp tục nói: “Lúc ấy giết Lương Bân xem như nổi hứng giết người đi!”
“Sau đó lại vì Phương Điềm Điềm bị chửi bới, bị Lương Kiệt nhục mạ, hắn giận cực, rồi Phương Điềm Điềm tự sát, cho nên hắn liền cẩn thận vạch kế hoạch cho vụ tai nạn xe cộ kia, giết Lương Kiệt.”
Diêm Thập Nhị không lật báo cáo, trực tiếp đi đến bàn ngồi xuống: “Đoạn video cậu nói lại là sao?”
“Lão đại, anh xem trước đi, xem là biết.”
Video đặt ngay trang chủ, Diêm Thập Nhi bắt đầu phát tập tin.
Video không đến sáu mươi giây, căn bản không cần xem đến hết, chỉ nhìn một nửa thôi, Diêm Thập Nhị đã hiểu hết tất cả.
“Cho nên… Cho nên hoàn toàn không phải do Tưởng Lệ Hoa, những người đó cũng không phải do Tưởng Lệ Hoa hại chết.”
Video được quay bằng di động, hình ảnh hơi rung.
Nhưng nội dung rất rõ ràng, xem rõ ràng minh bạch.
Xác thật Tưởng Lệ Hoa có yêu cầu xuống xe trước, nhưng tài xế không đồng ý.
Tưởng Lệ Hoa lại bị chị em già cùng nhau dạo phố bên cạnh khuyên lại, liền thuận thế ngồi phía sau tài xế.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông từ sau xe bước tới.
Ánh mắt người đàn ông kia lờ mờ, lang thang khắp nơi, nhưng thần sắc có chút tàn nhẫn, rất nguy hiểm.
Chỉ thấy gã bước nhanh đến phía sau tài xế, đột nhiên một con dao găm xuất hiện trong tay gã.
Căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng, gã đã dùng con dao găm hung hăng cứa trên cổ tài xế.
======
Editor: Solitude
======
Lúc Diêm Thập Nhị tiến đến, vừa hay thấy cảnh này, cả trái tim như bị một đôi tay nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.
“Đừng nhúc nhích, tôi kéo cậu… kéo cậu đi lên.” Anh chống vào lan can, chuẩn bị lật qua.
“Tôi không sao, anh giữ chặt hắn.” Trên mặt Thời Dã căng chặt, nghẹn đến mức đỏ bừng.
Cánh tay nắm chắc lấy mắt cá chân của Đàm Minh Nhiên, nhưng Đàm Minh Nhiên đang vùng vẫy dữ dội, thậm chí còn dùng chân còn lại đá vào tay Thời Dã: “Buông tôi ra, để tôi chết, cậu buông tôi ra!”
Giọng y khàn khàn, mang theo thống khổ kịch liệt, khiến người ta nghe không khỏi dao động.
Trên cây cầu thật dài, Đàm Minh Nhiên cứ như vậy dừng phiêu đãng ở giữa không trung.
Theo sự giãy giụa của y, tay Thời Dã nắm lấy lan can càng dùng sức hơn, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.
Diêm Thập Nhị xem mà hốc mắt muốn nứt ra, rốt cuộc anh bất chấp tất cả, trực tiếp xoay người qua lan can, một tay bảo vệ Thời Dã, tay kia cố gắng đi xuống kéo Đàm Minh Nhiên.
“Đàm Minh Nhiên, cho dù chết, anh cũng không nên chết thế này, chẳng lẽ anh không muốn biết chân tướng sao?”
Diêm Thập Nhị gầm nhẹ, gió rất lớn, nhiệt độ không khí rất lạnh.
Nhưng cả người anh đều là mồ hôi lạnh, nội tâm căng thẳng từng đợt, có phần sốt ruột.
Đàm Minh Nhiên sớm đã không nghe vào bất cứ lời nói gì, y chỉ biết giãy giụa, điên cuồng quát: “Các người buông tôi ra, tôi đã không muốn sống từ lâu, bây giờ chết đi, chẳng qua là một loại giải thoát mà thôi, buông tôi ra!”
Y dùng sức đá cánh tay Thời Dã, Thời Dã ăn đau, nhưng vẫn giữ chặt như cũ, không thả lỏng nửa chút.
“Thời Dã, tôi kéo cậu lên, cậu túm chặt hắn.”
“Được.”
Diêm Thập Nhị nhanh chóng quyết định, lại quay trở về trong lan can.
Lúc này, xung quanh đã có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
Diêm Thập Nhị bực, lớn tiếng nói: “Lại đây giúp đỡ.”
Có chàng trai trẻ khỏe mạnh theo lại, tuy rằng xem náo nhiệt chiếm đa số, nhưng người nhiệt tình càng nhiều, thấy xảy ra chuyện đều muốn giúp một phần sức.
Người đông sức mạnh, có người thậm chí có người còn tìm trong xe một bó dây thừng.
Diêm Thập Nhị cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là cách, liền buộc dây thừng quanh eo, nói với người bên cạnh: “Gọi cảnh sát.”
Sau đó tự mình chuẩn bị xuống cầu, đi giải cứu Đàm Minh Nhiên giữa không trung.
“Vài người các người kéo tôi, tôi đi xuống cứu người.”
Anh nói với mấy chàng thanh niên trông cao to kia, nhưng bọn họ cũng sợ xảy ra chuyện, có chút kháng cự.
“Tôi là cảnh sát, hiện tại cứu người quan trọng.”
Nghe thấy anh là cảnh sát, mấy người cũng ổn định lại, sôi nổi gật đầu: “Đồng chí cảnh sát, anh yên tâm, chúng tôi nhất định giữ chặt anh, nhưng bản thân anh cũng phải cẩn thận đấy.”
Toàn bộ cánh tay Thời Dã giờ đây đã tê rần, cậu biết bản thân không kiên trì được bao lâu.
Nhưng nhìn Diêm Thập Nhị đi xuống, cả người trôi giạt lắc lư giữa không trung, không khỏi nhíu mày: “Cảnh sát Diêm, anh như vậy quá nguy hiểm.”
“Không sao, cậu tự lo mình đi.”
Động tác của anh nhanh chóng, đi xuống theo thân cầu.
Đàm Minh Nhiên bị treo ngược, đầu sung huyết, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Gió sông thổi qua, trong mắt y tất cả đều là nước mắt.
Bên dưới cầu, chôn cất vợ con y.
Đây chính là nơi bọn họ mất mạng.
Đàm Minh Nhiên nhìn Diêm Thập Nhị không màng an nguy của bản thân đến cứu mình, cuối cùng khôi phục chút lý trí.
Giọng nói y khàn khàn, khản đặc gần như không nghe được: “Cảnh sát Diêm, anh để tôi yên, tôi… Tôi đã không thể sống nổi từ lâu rồi.”
Động lực sống sót để chống đỡ y đã không còn, hiện giờ y không còn vướng bận.
Kẻ hại chết vợ con y, y cũng đã giết con gái đối phương, tất cả thù đều đã báo.
Y là tội nhân, hai tay y dính đầy máu tươi, y đáng chết.
Đàm Minh Nhiên tâm như tro tàn, không muốn liên lụy nhiều người nữa.
Nhưng Diêm Thập Nhi là cảnh sát, sứ mệnh của anh chính là không thể từ bỏ bất kỳ một ai: “Đàm Minh Nhiên, đừng làm việc ngu ngốc, anh còn chưa biết đến chân tướng, anh căn bản không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên xe buýt. Chẳng lẽ anh, không muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là ai hại chết vợ của anh, con của anh sao?”
Trên thực tế anh cũng không hoàn toàn rõ chân tướng rốt cuộc là thế nào, nhưng đoạn video chỉ có một nửa kia khiến anh tràn đầy nghi hoặc, đáy lòng luôn có một ý niệm.
Đó không phải chân tướng thật sự, chân tướng nhất định đang bị che giấu, chờ bọn họ đi khám phá.
“Tôi không còn quan tâm, chân tướng rốt cuộc là cái gì, tôi đều đã làm sai, tôi đã là tội nhân rồi.” Đàm Minh Nhiên nhắm chặt hai mắt, “Để tôi giải thoát đi!”
Cuối cùng y, dùng hết toàn lực, hung hăng đá vào xương cổ tay Thời Dã.
Thời Dã ăn đau, không kiểm soát được, lực tay buông lỏng.
Cả người Đàm Minh Nhiên liền rơi theo cánh tay cậu buông ra, giống con bướm gãy cánh vươn bay xa, té rớt xuống sông.
“Đừng…” Thời Dã kinh hoảng hô to, con ngươi màu đỏ tươi.
Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn y ngã xuống.
Tay Diêm Thập Nhị còn duỗi giữa không trung, chỉ thiếu một chút, anh đã có thể bắt lấy Đàm Minh Nhiên.
Chỉ thiếu… Một chút như thế!
Thời Dã và Diêm Thập Nhị được kéo lên, trở lại mặt đất, dưới chân Thời Dã đã nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống.
Diêm Thập Nhị nhanh tay lẹ mắt, một phen giữ chặt cậu, ôm người vào trong lòng trước.
Người vây xem ngày càng nhiều, thân phận của Thời Dã rất dễ dàng bại lộ.
Anh bất chấp rất nhiều thứ, trực tiếp đưa Thời Dã gần như thoát ly lên xe: “Cậu ngồi nghỉ một hồi, đừng nghĩ nhiều, tôi đi cứu người.”
Thời Dã không lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Cậu nhìn như bình tĩnh, nhưng ngón tay đã cấu chặt vào nhau.
Lòng cậu, rối loạn.
Nhưng tình huống hiện tại không cho phép Diêm Thập Nhị trì hoãn, anh xoay người muốn chạy, chung quy không đành lòng, xoay người nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng nói trầm thấp: “Đừng nghĩ, nhóc con nghỉ ngơi đã, chờ tôi trở lại.”
Anh không trì hoãn thêm, đóng cửa xe liền trở về địa điểm xảy ra chuyện.
Bên kia cảnh sát cũng đã tới, Diêm Thập Nhị lập tức đi qua thuyết minh tình huống.
Bây giờ cần thiết cử ngay đội cứu hộ trên sông đến cứu người, may ra còn có chút hy vọng.
Thời gian từng phút từng giây trôi, ngay khi Diêm Thập Nhị chuẩn bị đi theo đội cứu hộ trên sông cứu người, Thiên Phàm gọi điện qua.
“Lão đại, chúng tôi đã tìm ra chân tướng, chân tướng rơi sông, anh mau trở về.”
Giọng nói hắn run thật nhẹ, hơi thắt lại.
Giữa mày Diêm Thập Nhị giật nảy khi nghe thấy, một hồi lâu mới bình tĩnh lên tiếng: “Đàm Minh Nhiên nhảy sông, hiện tại chúng tôi đang cứu người, giờ tôi không có biện pháp quay về, phía bên cậu… Xử lý trước đi, hết thảy chờ tôi về rồi lại nói.”
“Được, lão đại, tôi biết rồi.”
Hai giờ công tác cứu hộ, cuối cùng tìm được Đàm Minh Nhiên ở vùng hạ du sông.
May mắn chính là, sau khi y rơi sông đã ngất do lực va chạm rất mạnh, người vẫn luôn nổi trên mặt sông, chìm chìm nổi nổi trôi về hạ du.
Vì vậy khi tìm được y, y còn một tia hơi thở thoi thóp, được khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Diêm Thập Nhi vẫn luôn đi theo tìm người, thẳng đến tìm được người, anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trở về trên cầu, Thời Dã còn an tĩnh ngồi trong xe.
Thấy Diêm Thập Nhị trở về, Thời Dã lập tức ngước mắt nhìn anh.
Cặp con ngươi kia, đen nhánh thâm thúy, ẩn chứa cảm giác tối nghĩa không thể tả, như được phủ kín một tầng sương mù, suýt nữa không nhìn rõ ràng nội dung đáy mắt cậu.
Nhưng Diêm Thập Nhị đọc hiểu.
Anh lên xe, không khởi động, chỉ mình cậu, từng câu từng chữ kiên định hữu lực nói: “Còn sống, không sao.”
Ánh mắt anh, thanh triệt sáng trong, như đang nói với cậu: Không sao, không cần tự trách, không phải lỗi của cậu.
Thời Dã hít sâu một hơi, như người chết đuối hồi lâu mới được bình phục.
“Về thôi.”
Cậu nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, hàng mày vẫn nhíu chặt.
Diêm Thập Nhị lại nói: “Đến bệnh viện trước, cậu bị thương.”
Thời Dã lắc đầu: “Không, tôi không sao, về cục đi!”
Diêm Thập Nhị nhìn khuỷu tay cậu sưng tấy có chút biến dạng, thái động kiên quyết: “Nghe lời.”
Thời Dã còn muốn phản bác, lại bị Diêm Thập Nhị lạnh lùng liếc một cái: “Trẻ nhỏ không có quyền nói không.”
Thời Dã bất đắc dĩ, cuối cùng không nói gì nữa.
Cũng may cổ tay cậu chỉ bị thương gân, không có vấn đề về xương, sau khi xử lý miệng vết thương xong, hai người không chậm trễ một khắc, trực tiếp về cục.
Trong văn phòng rộng lớn của Đội Điều tra Hình sự đồn cảnh sát Tây Thành, giờ phút này thật yên tĩnh, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc.
Nhìn thấy Diêm Thập Nhị xuất hiện, mọi người mới như thể hồi phục tinh thần lại.
“Tình huống thế nào?” Tình hình trước đó nguy cấp, anh không làm rõ được.
Thiên Phàm dẫn Diêm Thập Nhị vào văn phòng trước đó, máy tính còn đặt trên bàn.
Thời Dã theo sau đi vào, thuận tay đóng cửa.
Diêm Thập Nhị còn nhớ tình huống trước đó, hỏi hắn: “Kết quả thẩm vấn thế nào?”
Thiên Phàm mím môi dưới: “Lâm Xuân Thiên thừa nhận, Lương Bân và Lương Kiệt đều do hắn giết.”
“Giết như thế nào?”
“Sau khi Phương Điềm Điềm nhận được video, liền nói việc này cho Lâm Xuân Thiên.” Thần sắc của Thiên Phàm có chút u ám, hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, trong lúc nhất thời có chút khó chịu, trong lòng càng tắc nghẽn đến lợi hại, “Cha mẹ Phương Điềm Điềm và cha mẹ Lâm Xuân Thiên năm đó cùng ra ngoài buôn bán, trên đường đi công tác gặp tai nạn giao thông đều đã chết, cho nên sau này Lâm Xuân Thiên là người chăm sóc hai chị em kia. Lâm Xuân Thiên không phải con ruột Lâm gia mà được vợ chồng nhà đó nhặt về.”
“Cái chết của Phương Mạt tạo đả kích rất lớn với Phương Điềm Điềm, mối quan hệ của Lâm Xuân Thiên và Phương Điềm Điềm… Tình cảm có chút không bình thường, bọn họ nhận được video không bao lâu, hắn liền phát hiện Phương Điềm Điềm đang lặng lẽ tiếp cận Lương Bân. Hắn đại khái đoán được tâm tư của Phương Điềm Điềm, nhưng hắn không nỡ để Phương Điềm Điềm mạo hiểm, cũng không muốn tay Phương Điềm Điềm dính đầy máu tươi, cho nên hắn đã tự mình động thủ.”
“Đêm đó hắn theo đuôi Lương Bân đến công viên, thừa dịp bốn bề vắng lặng liền bóp chết người.”
Thiên Phàm đưa báo cáo cho anh, tiếp tục nói: “Lúc ấy giết Lương Bân xem như nổi hứng giết người đi!”
“Sau đó lại vì Phương Điềm Điềm bị chửi bới, bị Lương Kiệt nhục mạ, hắn giận cực, rồi Phương Điềm Điềm tự sát, cho nên hắn liền cẩn thận vạch kế hoạch cho vụ tai nạn xe cộ kia, giết Lương Kiệt.”
Diêm Thập Nhị không lật báo cáo, trực tiếp đi đến bàn ngồi xuống: “Đoạn video cậu nói lại là sao?”
“Lão đại, anh xem trước đi, xem là biết.”
Video đặt ngay trang chủ, Diêm Thập Nhi bắt đầu phát tập tin.
Video không đến sáu mươi giây, căn bản không cần xem đến hết, chỉ nhìn một nửa thôi, Diêm Thập Nhị đã hiểu hết tất cả.
“Cho nên… Cho nên hoàn toàn không phải do Tưởng Lệ Hoa, những người đó cũng không phải do Tưởng Lệ Hoa hại chết.”
Video được quay bằng di động, hình ảnh hơi rung.
Nhưng nội dung rất rõ ràng, xem rõ ràng minh bạch.
Xác thật Tưởng Lệ Hoa có yêu cầu xuống xe trước, nhưng tài xế không đồng ý.
Tưởng Lệ Hoa lại bị chị em già cùng nhau dạo phố bên cạnh khuyên lại, liền thuận thế ngồi phía sau tài xế.
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông từ sau xe bước tới.
Ánh mắt người đàn ông kia lờ mờ, lang thang khắp nơi, nhưng thần sắc có chút tàn nhẫn, rất nguy hiểm.
Chỉ thấy gã bước nhanh đến phía sau tài xế, đột nhiên một con dao găm xuất hiện trong tay gã.
Căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng, gã đã dùng con dao găm hung hăng cứa trên cổ tài xế.
======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất