Quyển 1Chương 94
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Biệt thự của Khương Vô Ẩn mỗi tuần sẽ có một ngày nghỉ lễ, cho tất cả người hầu nghỉ, ngày này cả căn biệt thự đều sẽ phá lệ an tĩnh trống vắng.
Thời Dã đã chọn hôm nay, trước tiên hẹn gặp mặt Khương Vô Ẩn, chờ ông vừa ra khỏi cửa, cậu liền trộm vào biệt thự.
Cậu tìm không thấy nhà nhân ái, cũng tra không được bất luận manh mối có liên quan đến chuyện này, trực giác mách bảo cậu, hết thảy dấu vết đều bị người có tâm cố tình xóa sạch.
Thời Dã không muốn ngồi chờ chết, cho nên quyết định mạo hiểm lại thăm thư phòng biệt thự một lần.
Biệt thự không có dù chỉ một người, đây càng tạo điều kiện cho Thời Dã hành động.
Vẫn thư phòng như cũ, lần trước nếu phát hiện không gian bí mật, Thời Dã linh tính nơi này khẳng định có thể tìm được càng nhiều đồ vật ở nơi này.
Bàn làm việc của Khương Vô Ẩn thật sự rất lớn, cậu một lần nữa mở ra tường kép ẩn lần trước phát hiện, lại phát hiện bên trong không có một thứ gì.
Trong lòng lộp bộp không rõ ngọn nguồn, không biết có phải Khương Vô Ẩn phát hiện cái gì hay không.
Nhưng hiện tại không phải lúc để suy nghĩ mấy cái đó, cậu phát hiện sau bàn làm việc có một cái tủ lùn nhỏ, ngăn tủ bị khóa, Thời Dã có một bộ kỹ xảo mở khóa, đều là Khương Vô Ẩn dạy cho cậu, cậu không dám chơi bạo trắng trợn mở, sợ bị nhìn ra.
Đành phải tìm nơi khác trước.
Thư phòng của Khương Vô Ẩn thật sự rất đơn giản, hai mặt tường sách, ngoài ra là một bàn làm việc, đối diện bàn là một ghế sô pha hai người, trước kia Đường Kiến Lộc thích nằm ở đó đọc sách.
Kỳ thật sống chung nhiều năm như vậy, Thời Dã thật sự chỉ có kính trọng Khương Vô Ẩn, cũng bởi vì quá mức kính trọng, cho nên sau khi kiến thức một mặt tàn khốc của ông, từ tận đáy lòng cậu không muốn tin, càng không dám vạch trần chân tướng có lẽ tàn khốc sau lưng kia.
Tìm một vòng, Thời Dã đều không có phát hiện, liền dịch ánh mắt trở về trên tủ lùn, không do dự nữa, Thời Dã trực tiếp mở khóa.
Cậu không dùng bất luận thủ đoạn nào, bởi vì mặc kệ che giấu thế nào, đều sẽ bị nhìn ra, hà tất làm điều thừa thãi!
Đồ vật trong ngăn kéo rất nhiều, tầng thứ nhất có mấy món quà đóng gói tinh xảo, xem ra rất quý báu, cũng là dụng tâm chuẩn bị. Nhưng cũng rất hiển nhiên, đồ vật nếu còn nguyên đặt nơi nơi này, vậy có nghĩa là chưa được gửi đi.
Thời Dã tâm tư phức tạp, tiếp tục lục đi xuống.
Tầng thứ hai bày một đơn văn kiện, dòng chữ trên bìa là: Bệnh viện Nhân dân Số một thành phố Phong Thành.
Thời Dã dự cảm không ổn, lập tức mở ra văn kiện kia.
Bên trong chính là một xấp ca bệnh, tên người bệnh là Lục Hân Nguyệt, mắc bệnh suy thận nghiêm trọng.
Thời gian sinh bệnh ở mười mấy năm trước, sau đó có làm một cuộc giải phẫu ghép thận, kết quả phẫu thuật rất thành công!
Ngón tay Thời Dã run không ngăn được, nỗi lòng hỗn loạn, đầu óc đã không thể hoạt động.
Tất cả những thứ này cậu đều biết, nhưng hợp chúng lại một chỗ, cậu lại có phần không hiểu được ý nghĩa.
Lục Hân Nguyệt rõ ràng là tên mẹ cậu, mà mẹ cậu đã sớm qua đời trong vụ tai nạn xe cộ mười mấy năm trước.
Có chút chân tướng kỳ quái như thể lơ lửng trước mắt, rồi lại khiến khiến người ta không cách nào dễ dàng bắt lấy.
Cậu tiếp tục lật xuống xem, lại thấy tầng thứ ba để toàn bộ thông tin về cậu và Đường Kiến Lộc, báo cáo kiểm tra sức khỏe và báo cáo xét nghiệm đối xứng.
Thời Dã càng lúc càng cảm thấy mê mang, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, tay run giữ không được sổ khám bệnh, trực tiếp rơi xuống đất.
Theo sổ khám bệnh rơi xuống, bên trong lại rơi ra một mảnh giấy.
Một tờ nhẹ bay bổng, hiện ra trước mắt Thời Dã, ánh mắt cậu có chút mê ly, chờ thấy rõ nội dung trên mặt giấu, trong đầu Thời Dã oanh một tiếng vang lớn, trước mắt một màu đen kịt, rốt cuộc không thể tự hỏi.
Ngay khi sổ khám bệnh rơi trên mặt đất, phát ra một âm vang cực nhỏ.
Mà cùng với âm thanh này đến chính là tiếng mở cửa nhẹ nhàng, không có bất luận thứ gì cản trở, thong thả đi đến trước mặt cậu.
Tiếng nói trầm thấp ở trên đầu nhắc nhở cậu: “Tiểu Dã, con bây giờ còn biết nói dối, thật quá làm chú Khương thất vọng rồi.”
Thời Dã bỗng dưng sửng sốt, tim đập thùng thùng thập phần kịch liệt, cảm thấy có chút chột dạ vô cớ, nhưng tầm mắt khóa trên nội dung lại làm trái tim cậu co rút đau đớn.
Cậu gần như không thể thở được, trong lồng ngực như bị thọc ra một vết nứt lớn, đang phần phật đổ máu ra ngoài.
Hơi hơi ghé mắt, Thời Dã thẳng tắp đối diện ánh mắt của Khương Vô Ẩn, đột nhiên đặt câu hỏi: “Tiểu Lộc ở đâu?”
Trong mắt cậu tràn đầy tơ máu, khắc dưới tơ máu chính là không thể tin tưởng. Cậu không thể tin được rằng Khương Vô Ẩn sẽ phát rồ như vậy, cậu rất sợ…
Sợ hết thảy đều là sự thật.
Nhặt mảnh giấy trên mặt đất lên, Thời Dã giơ tay ném trên người gã.
Cậu cảm thấy Khương Vô Ẩn điên rồi, cậu cũng sắp điên rồi, cậu thậm chí xuất hiện ảo giác, bằng không vì cái gì cậu lại thấy giấy chứng tử của Đường Kiến Lộc được?
Đợi không được Khương Vô Ẩn trả lời, Thời Dã lại hỏi: “Tiểu Lộc ở đâu?”
Cậu khàn cả giọng, thái dương nổi bạo gân xanh, cố nén tức giận.
“Như con thấy đấy.”
“Ông điên rồi, Tiểu Lộc do ông nuôi lớn, ông dựa vào cái gì? Ông là ma quỷ, là biến thái…”
Khương Vô Ẩn nhìn cậu thống khổ phát tiết, trên mặt nhất phái bình tĩnh, khóe miệng khẽ câu thành cười khẩy, vừa tàn khốc vừa lạnh băng.
“Thời Dã, con cũng là ta nuôi lớn. Nếu ta là ma quỷ, con lại là cái gì?” Gã cười khẽ, như là nghe được câu chuyện cực kỳ buồn cười, lời nói mang theo sự mỉa mai nặng nề, “Con cho rằng ta nuôi các con là vì cái gì?”
Lông mày Thời Dã hung hăng nhăn lại, cổ họng cậu đau rát lợi hại, hô hấp trở nên thô nặng.
Vì thế…
Thật sự như cậu suy nghĩ, gã đem Tiểu Lộc đi làm đối xứng, chưa bao giờ muốn mạng của cổ?
“Làm sao ông có thể xuống tay?”
Giọng Thời Dã run lên dữ dội, cậu không biết tại sao tất cả chuyện này lại xảy ra, lại tại sao sẽ biến thành trạng huống mà cậu không muốn cũng không dám đối mặt như hiện giờ.
Cậu có rất nhiều lời muốn hỏi, thậm chí muốn nói ‘Thiên Mệnh’ có phải có quan hệ với gã không.
Nhưng đến lúc này, cậu đã không hỏi ra miệng, trong lòng rõ ràng có suy đoán, lại cố tình dùng cách tránh né không chịu hiểu biết chân tướng.
“Đó thật sự là con bé tự tìm, ai bảo nó nhìn thấy những đồ vật không nên xem sớm hơn con đâu!”
“Mà con… Thế nhưng cũng lén làm mấy động tác nhỏ này sau lưng ta.”
“Thời Dã, con cảm thấy ta nên trừng phạt con như thế nào?”
–
Tiền Đa Đa tìm không thấy Thời Dã, như thế nào cũng không liên lạc được, cuối cùng hết cách, trực tiếp gọi điện thoại tới chỗ Diêm Thập Nhị.
“Cảnh sát Diêm, Thời Dã có ở chỗ anh không? Tôi tìm thế nào cũng không thấy cậu ấy, ngay cả Tiểu Lộc cũng không liên lạc được.”
Gã có chút lo lắng, nhưng sợ nói sai lời, cho nên hỏi thật cẩn thận.
Diêm Thập Nhị vừa trở lại trong cục chuẩn bị tìm Hứa Cục, nghe được Tiền Đa Đa nói như vậy, trong lòng liền càng sốt ruột.
Anh gọi cho Thời Dã cũng không bắt máy, trong nhà cũng không có ai, cậu hoàn toàn mất liên lạc.
“Tôi cũng đang tìm em ấy, anh đừng lo, tôi sẽ tìm được em ấy.”
Lời này của Diêm Thập Nhị không biết là nói cho Tiền Đa Đa nghe, hay là nói cho chính mình.
Tóm lại, cúp điện thoại anh liền bước nhanh vào văn phòng của Hứa Cục.
Sắc mặt Hứa Cục cũng phá lệ khó coi, nhìn thấy Diêm Thập Nhị, ông lập tức vẫy tay với anh: “Cậu tới vừa lúc, đã xảy ra chuyện.”
Trái tim của Diêm Thập Nhị nhảy mạnh không rõ đầu đuôi, chớp mắt nghẹn khó chịu, giống như có chuyện gì đó tồi tệ đang phát sinh.
“Làm sao vậy?”
Anh nói, mới phát hiện giọng đã khàn.
“Tổ chức L có vẻ đã xảy ra chuyện.”
Nghe được mấy chữ tổ chức L này, con ngươi Diêm Thập Nhị co chặt một trận, cơ bắp cả người cũng căng thẳng.
“Tổ chức L bị làm sao? Bọn họ hành sự bí ẩn như vậy có thể xảy ra chuyện gì?” Diêm Thập Nhị tận lực kiểm soát giọng của mình, không dám để lộ quá nhiều cảm xúc.
Hứa Cục lắc đầu, hình như có chút tiếc hận: “Giải tán, còn rất đột ngột, thật là thế sự khó liệu mà.”
Giải tán?!
Tổ chức L làm sao lại đột nhiên giải tán, này quá không thích hợp, nhất định là Khương Vô Ẩn đã biết cái gì.
“Hứa Cục, là ai nói giải tán?” Diêm Thập Nhị vẫn có chút không thể tin được.
“Lão Khương ấy.”
Khương Vô Ẩn!!!
Diêm Thập Nhị lập tức nói: “Hứa Cục, ông đưa số điện thoại của Khương Vô Ẩn cho tôi.”
“Làm sao vậy? Cậu còn muốn khuyên ổng à? Vô dụng, Lão Khương người này tính tình rất ngoan cố, chuyện ổng đã quyết định, ai cũng khuyên không được.”
Diêm Thập Nhị thu mắt: “Tôi không tìm thấy Thời Dã, muốn hỏi ông ta một chút.”
Hứa Cục lúc này mới hiểu, không hỏi nhiều nữa, trực tiếp đưa số cho anh, cuối cùng còn khuyên câu: “Người trẻ tuổi làm việc đừng hấp tấp, cậu lớn hơn đứa nhỏ Tiểu Dã kia, mọi việc nhường nó chút, đừng bắt nạt người ta.”
Diêm Thập Nhị không lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng tái vài phần.
Đường Kiến Lộc mất tích, Thời Dã mất liên lạc, hiện tại tổ chức L lại đột nhiên nói muốn giải tán, đủ loại trùng hợp này đều quá mức gượng ép, sẽ chỉ làm người càng thêm hoài nghi.
Diêm Thập Nhị vừa mới chuẩn bị gọi cho Khương Vô Ẩn, di động liền đổ chuông, tên người biểu hiện là số của Thời Dã.
Tim Diêm Thập Nhị run lên, lập tức bắt máy: “Tiểu Dã?”
Bên kia không có hồi âm, Diêm Thập Nhị nhíu mày, trên mặt hiện lên biểu cảm không kiên nhẫn, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, hỏi: “Khương Vô Ẩn?”
“Biệt lai vô dạng, Thẩm đại nhân.”
* Biệt lai vô dạng: từ lúc chia tay tới giờ bạn vẫn khỏe chứ?
Xưng hô lâu chưa nghe, Diêm Thập Nhị cho rằng bản thân sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.
Cho nên…
Khương Vô Ẩn kỳ thật biết tất, từ đầu đến cuối, hết thảy đều do gã thao tác.
“Ông muốn thế nào, Thời Dã đâu?”
Khương Vô Ẩn cười nhạt một cái: “Thẩm đại nhân đừng kích động, cậu yên tâm, nó rất tốt, ta có thể làm gì nó đâu. Trò hay lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, ta nào đến mức xuống tay với nó sớm như vậy.”
“Không có người xem tiết mục, thì thật nhàm chán, cậu nói có phải không?”
Ngực Diêm Thập Nhị rít tê dại, mỗi hô hấp đều cảm thấy đau nhức vô cùng.
Anh đang đứng ở hành lang tòa nhà trụ sở, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, rõ ràng là nắng ấm, nhưng anh lại cảm thấy rét lạnh vô cùng.
Hết thảy chuyện xảy ra, đều làm cho anh có loại cảm giác mộng hồi Khương Quốc, Thời Dã bị bắt, anh bị uy hiếp, cái loại cảm giác vô lực này lại lần nữa tập kích anh, khiến anh yếu ớt, bất kham một kích.
“Thế khả năng làm không được, nó ngủ rồi, ngủ rất say sưa.” Ngữ điệu của Khương Vô Ẩn bằng phẳng, không nhanh không chậm, như đang cùng anh nói việc nhà.
“Khương Vô Ẩn, ông tốt nhất đừng động vào em ấy, nếu không mặc kệ ông có năng lực tà môn gì, tôi đều sẽ không bỏ qua cho ông.”
“Được thôi, vậy xem bản lĩnh của cậu. Cảnh sát Diêm, tôi rất mong chờ đấy!”
Nói xong, gã trực tiếp ngắt điện thoại.
Diêm Thập Nhị lập tức mở định vị, đáng tiếc năng lực phản điều tra của Khương Vô Ẩn cực mạnh, căn bản không cách nào định vị được gã. Chẳng qua trước nay anh đều không phải người bị động, dễ dàng bị thao tác, cho nên Diêm Thập Nhị quyết định, lúc này đây nếu gã làm chủ chiến trường, vậy từ gã chủ động xuất kích đi!
Anh nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, để chính mình có thể mau chóng trấn định lại, lý trí phân tích thế cục hiện tại.
Nhưng anh phát hiện không được, Thời Dã thật sự là uy hiếp mà anh không thể khắc phục, cũng là căn nguyên khiến anh mất kiểm soát.
“Tới điếu thuốc?”
Bên cạnh, giọng nam thanh thuận vang lên.
Diêm Thập Nhị hít thật sâu một hơi, nhìn Lâm Tây Tẫn, cảm xúc cả người đều căng không giữ được.
“Đi, chỗ cũ.” Lâm Tây Tẫn chưa cho anh cơ hội phát tác, trực tiếp choàng lấy bả vai anh kéo người xuống dưới lầu.
Diêm Thập Nhị lúc này mới có phản ứng, phất tay xua tay hắn ra: “Đừng động tay động chân, mình chính là người đã có gia đình.”
OK OK OK!
Bạn thì có bạn trai!!!
Nhân sĩ độc thân Lâm Tây Tẫn bày tỏ một búng máu này căn bản không nuốt trôi.
Hắn hảo tâm an ủi anh, làm thế nào bị kỳ thị ngược lại? Có bạn trai thì ghê gớm lắm sao?
Chà, thì ghê gớm thật.
Chân tường sườn tây trụ sở, Diêm Thập Nhị ngậm điếu thuốc trong miệng, lại không châm lửa. Anh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sâu tối, sâu trong con ngươi như miệng giếng khô, không gợn sóng.
Nhưng Lâm Tây Tẫn biết, trung tâm vị trí sâu nhất đã ấp ủ gió lốc, mưa to sắp ập đến.
“Nhóc con nhà cậu thông minh hơn bất kỳ ai khác, yên tâm đi, sẽ không có việc gì.”
Dù Lâm Tây Tẫn nói như vậy, trên mặt cũng không mấy thả lỏng.
Mà cảm xúc của Diêm Thập Nhị vẫn luôn căng chặt, còn mang theo vài phần không biết làm thế nào, nhưng giọng điệu lại khẳng định: “Tôi tin em ấy.”
Song anh không tin chính mình.
Trong đầu không ngừng lóe lên những gì đã xảy ra ở khách điếm phố Thập Lí ở Khương Quốc, khi đó, Thời Dã bị nhốt trong lồng giam, anh thì không thể bảo vệ cậu được, lúc này đây, anh cũng không biết chính mình có thể làm tốt hay không.
Trong lòng rất khó chịu, nhưng gió lạnh thổi tới trên người, vừa rát vừa hàn, hoàn toàn đông lạnh cho anh tỉnh, ngay cả đầu óc cũng càng thêm rõ ràng.
Đúng lúc này, Thiên Phàm gọi điện thoại đến.
“Lão đại, tìm được mấy chiếc xe khả nghi chuyển động khắp nơi quanh khu công nghiệp trước khi vụ án phát sinh.” Trong giọng Thiên Phàm không giấu được vui vẻ, “Địa chỉ cũng đã được lần ra rồi…”
Trong lòng Diêm Thập Nhị chấn động: “Biết rồi, tôi lập tức đến ngay.”
======
Editor: Solitude
======
Biệt thự của Khương Vô Ẩn mỗi tuần sẽ có một ngày nghỉ lễ, cho tất cả người hầu nghỉ, ngày này cả căn biệt thự đều sẽ phá lệ an tĩnh trống vắng.
Thời Dã đã chọn hôm nay, trước tiên hẹn gặp mặt Khương Vô Ẩn, chờ ông vừa ra khỏi cửa, cậu liền trộm vào biệt thự.
Cậu tìm không thấy nhà nhân ái, cũng tra không được bất luận manh mối có liên quan đến chuyện này, trực giác mách bảo cậu, hết thảy dấu vết đều bị người có tâm cố tình xóa sạch.
Thời Dã không muốn ngồi chờ chết, cho nên quyết định mạo hiểm lại thăm thư phòng biệt thự một lần.
Biệt thự không có dù chỉ một người, đây càng tạo điều kiện cho Thời Dã hành động.
Vẫn thư phòng như cũ, lần trước nếu phát hiện không gian bí mật, Thời Dã linh tính nơi này khẳng định có thể tìm được càng nhiều đồ vật ở nơi này.
Bàn làm việc của Khương Vô Ẩn thật sự rất lớn, cậu một lần nữa mở ra tường kép ẩn lần trước phát hiện, lại phát hiện bên trong không có một thứ gì.
Trong lòng lộp bộp không rõ ngọn nguồn, không biết có phải Khương Vô Ẩn phát hiện cái gì hay không.
Nhưng hiện tại không phải lúc để suy nghĩ mấy cái đó, cậu phát hiện sau bàn làm việc có một cái tủ lùn nhỏ, ngăn tủ bị khóa, Thời Dã có một bộ kỹ xảo mở khóa, đều là Khương Vô Ẩn dạy cho cậu, cậu không dám chơi bạo trắng trợn mở, sợ bị nhìn ra.
Đành phải tìm nơi khác trước.
Thư phòng của Khương Vô Ẩn thật sự rất đơn giản, hai mặt tường sách, ngoài ra là một bàn làm việc, đối diện bàn là một ghế sô pha hai người, trước kia Đường Kiến Lộc thích nằm ở đó đọc sách.
Kỳ thật sống chung nhiều năm như vậy, Thời Dã thật sự chỉ có kính trọng Khương Vô Ẩn, cũng bởi vì quá mức kính trọng, cho nên sau khi kiến thức một mặt tàn khốc của ông, từ tận đáy lòng cậu không muốn tin, càng không dám vạch trần chân tướng có lẽ tàn khốc sau lưng kia.
Tìm một vòng, Thời Dã đều không có phát hiện, liền dịch ánh mắt trở về trên tủ lùn, không do dự nữa, Thời Dã trực tiếp mở khóa.
Cậu không dùng bất luận thủ đoạn nào, bởi vì mặc kệ che giấu thế nào, đều sẽ bị nhìn ra, hà tất làm điều thừa thãi!
Đồ vật trong ngăn kéo rất nhiều, tầng thứ nhất có mấy món quà đóng gói tinh xảo, xem ra rất quý báu, cũng là dụng tâm chuẩn bị. Nhưng cũng rất hiển nhiên, đồ vật nếu còn nguyên đặt nơi nơi này, vậy có nghĩa là chưa được gửi đi.
Thời Dã tâm tư phức tạp, tiếp tục lục đi xuống.
Tầng thứ hai bày một đơn văn kiện, dòng chữ trên bìa là: Bệnh viện Nhân dân Số một thành phố Phong Thành.
Thời Dã dự cảm không ổn, lập tức mở ra văn kiện kia.
Bên trong chính là một xấp ca bệnh, tên người bệnh là Lục Hân Nguyệt, mắc bệnh suy thận nghiêm trọng.
Thời gian sinh bệnh ở mười mấy năm trước, sau đó có làm một cuộc giải phẫu ghép thận, kết quả phẫu thuật rất thành công!
Ngón tay Thời Dã run không ngăn được, nỗi lòng hỗn loạn, đầu óc đã không thể hoạt động.
Tất cả những thứ này cậu đều biết, nhưng hợp chúng lại một chỗ, cậu lại có phần không hiểu được ý nghĩa.
Lục Hân Nguyệt rõ ràng là tên mẹ cậu, mà mẹ cậu đã sớm qua đời trong vụ tai nạn xe cộ mười mấy năm trước.
Có chút chân tướng kỳ quái như thể lơ lửng trước mắt, rồi lại khiến khiến người ta không cách nào dễ dàng bắt lấy.
Cậu tiếp tục lật xuống xem, lại thấy tầng thứ ba để toàn bộ thông tin về cậu và Đường Kiến Lộc, báo cáo kiểm tra sức khỏe và báo cáo xét nghiệm đối xứng.
Thời Dã càng lúc càng cảm thấy mê mang, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, tay run giữ không được sổ khám bệnh, trực tiếp rơi xuống đất.
Theo sổ khám bệnh rơi xuống, bên trong lại rơi ra một mảnh giấy.
Một tờ nhẹ bay bổng, hiện ra trước mắt Thời Dã, ánh mắt cậu có chút mê ly, chờ thấy rõ nội dung trên mặt giấu, trong đầu Thời Dã oanh một tiếng vang lớn, trước mắt một màu đen kịt, rốt cuộc không thể tự hỏi.
Ngay khi sổ khám bệnh rơi trên mặt đất, phát ra một âm vang cực nhỏ.
Mà cùng với âm thanh này đến chính là tiếng mở cửa nhẹ nhàng, không có bất luận thứ gì cản trở, thong thả đi đến trước mặt cậu.
Tiếng nói trầm thấp ở trên đầu nhắc nhở cậu: “Tiểu Dã, con bây giờ còn biết nói dối, thật quá làm chú Khương thất vọng rồi.”
Thời Dã bỗng dưng sửng sốt, tim đập thùng thùng thập phần kịch liệt, cảm thấy có chút chột dạ vô cớ, nhưng tầm mắt khóa trên nội dung lại làm trái tim cậu co rút đau đớn.
Cậu gần như không thể thở được, trong lồng ngực như bị thọc ra một vết nứt lớn, đang phần phật đổ máu ra ngoài.
Hơi hơi ghé mắt, Thời Dã thẳng tắp đối diện ánh mắt của Khương Vô Ẩn, đột nhiên đặt câu hỏi: “Tiểu Lộc ở đâu?”
Trong mắt cậu tràn đầy tơ máu, khắc dưới tơ máu chính là không thể tin tưởng. Cậu không thể tin được rằng Khương Vô Ẩn sẽ phát rồ như vậy, cậu rất sợ…
Sợ hết thảy đều là sự thật.
Nhặt mảnh giấy trên mặt đất lên, Thời Dã giơ tay ném trên người gã.
Cậu cảm thấy Khương Vô Ẩn điên rồi, cậu cũng sắp điên rồi, cậu thậm chí xuất hiện ảo giác, bằng không vì cái gì cậu lại thấy giấy chứng tử của Đường Kiến Lộc được?
Đợi không được Khương Vô Ẩn trả lời, Thời Dã lại hỏi: “Tiểu Lộc ở đâu?”
Cậu khàn cả giọng, thái dương nổi bạo gân xanh, cố nén tức giận.
“Như con thấy đấy.”
“Ông điên rồi, Tiểu Lộc do ông nuôi lớn, ông dựa vào cái gì? Ông là ma quỷ, là biến thái…”
Khương Vô Ẩn nhìn cậu thống khổ phát tiết, trên mặt nhất phái bình tĩnh, khóe miệng khẽ câu thành cười khẩy, vừa tàn khốc vừa lạnh băng.
“Thời Dã, con cũng là ta nuôi lớn. Nếu ta là ma quỷ, con lại là cái gì?” Gã cười khẽ, như là nghe được câu chuyện cực kỳ buồn cười, lời nói mang theo sự mỉa mai nặng nề, “Con cho rằng ta nuôi các con là vì cái gì?”
Lông mày Thời Dã hung hăng nhăn lại, cổ họng cậu đau rát lợi hại, hô hấp trở nên thô nặng.
Vì thế…
Thật sự như cậu suy nghĩ, gã đem Tiểu Lộc đi làm đối xứng, chưa bao giờ muốn mạng của cổ?
“Làm sao ông có thể xuống tay?”
Giọng Thời Dã run lên dữ dội, cậu không biết tại sao tất cả chuyện này lại xảy ra, lại tại sao sẽ biến thành trạng huống mà cậu không muốn cũng không dám đối mặt như hiện giờ.
Cậu có rất nhiều lời muốn hỏi, thậm chí muốn nói ‘Thiên Mệnh’ có phải có quan hệ với gã không.
Nhưng đến lúc này, cậu đã không hỏi ra miệng, trong lòng rõ ràng có suy đoán, lại cố tình dùng cách tránh né không chịu hiểu biết chân tướng.
“Đó thật sự là con bé tự tìm, ai bảo nó nhìn thấy những đồ vật không nên xem sớm hơn con đâu!”
“Mà con… Thế nhưng cũng lén làm mấy động tác nhỏ này sau lưng ta.”
“Thời Dã, con cảm thấy ta nên trừng phạt con như thế nào?”
–
Tiền Đa Đa tìm không thấy Thời Dã, như thế nào cũng không liên lạc được, cuối cùng hết cách, trực tiếp gọi điện thoại tới chỗ Diêm Thập Nhị.
“Cảnh sát Diêm, Thời Dã có ở chỗ anh không? Tôi tìm thế nào cũng không thấy cậu ấy, ngay cả Tiểu Lộc cũng không liên lạc được.”
Gã có chút lo lắng, nhưng sợ nói sai lời, cho nên hỏi thật cẩn thận.
Diêm Thập Nhị vừa trở lại trong cục chuẩn bị tìm Hứa Cục, nghe được Tiền Đa Đa nói như vậy, trong lòng liền càng sốt ruột.
Anh gọi cho Thời Dã cũng không bắt máy, trong nhà cũng không có ai, cậu hoàn toàn mất liên lạc.
“Tôi cũng đang tìm em ấy, anh đừng lo, tôi sẽ tìm được em ấy.”
Lời này của Diêm Thập Nhị không biết là nói cho Tiền Đa Đa nghe, hay là nói cho chính mình.
Tóm lại, cúp điện thoại anh liền bước nhanh vào văn phòng của Hứa Cục.
Sắc mặt Hứa Cục cũng phá lệ khó coi, nhìn thấy Diêm Thập Nhị, ông lập tức vẫy tay với anh: “Cậu tới vừa lúc, đã xảy ra chuyện.”
Trái tim của Diêm Thập Nhị nhảy mạnh không rõ đầu đuôi, chớp mắt nghẹn khó chịu, giống như có chuyện gì đó tồi tệ đang phát sinh.
“Làm sao vậy?”
Anh nói, mới phát hiện giọng đã khàn.
“Tổ chức L có vẻ đã xảy ra chuyện.”
Nghe được mấy chữ tổ chức L này, con ngươi Diêm Thập Nhị co chặt một trận, cơ bắp cả người cũng căng thẳng.
“Tổ chức L bị làm sao? Bọn họ hành sự bí ẩn như vậy có thể xảy ra chuyện gì?” Diêm Thập Nhị tận lực kiểm soát giọng của mình, không dám để lộ quá nhiều cảm xúc.
Hứa Cục lắc đầu, hình như có chút tiếc hận: “Giải tán, còn rất đột ngột, thật là thế sự khó liệu mà.”
Giải tán?!
Tổ chức L làm sao lại đột nhiên giải tán, này quá không thích hợp, nhất định là Khương Vô Ẩn đã biết cái gì.
“Hứa Cục, là ai nói giải tán?” Diêm Thập Nhị vẫn có chút không thể tin được.
“Lão Khương ấy.”
Khương Vô Ẩn!!!
Diêm Thập Nhị lập tức nói: “Hứa Cục, ông đưa số điện thoại của Khương Vô Ẩn cho tôi.”
“Làm sao vậy? Cậu còn muốn khuyên ổng à? Vô dụng, Lão Khương người này tính tình rất ngoan cố, chuyện ổng đã quyết định, ai cũng khuyên không được.”
Diêm Thập Nhị thu mắt: “Tôi không tìm thấy Thời Dã, muốn hỏi ông ta một chút.”
Hứa Cục lúc này mới hiểu, không hỏi nhiều nữa, trực tiếp đưa số cho anh, cuối cùng còn khuyên câu: “Người trẻ tuổi làm việc đừng hấp tấp, cậu lớn hơn đứa nhỏ Tiểu Dã kia, mọi việc nhường nó chút, đừng bắt nạt người ta.”
Diêm Thập Nhị không lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng tái vài phần.
Đường Kiến Lộc mất tích, Thời Dã mất liên lạc, hiện tại tổ chức L lại đột nhiên nói muốn giải tán, đủ loại trùng hợp này đều quá mức gượng ép, sẽ chỉ làm người càng thêm hoài nghi.
Diêm Thập Nhị vừa mới chuẩn bị gọi cho Khương Vô Ẩn, di động liền đổ chuông, tên người biểu hiện là số của Thời Dã.
Tim Diêm Thập Nhị run lên, lập tức bắt máy: “Tiểu Dã?”
Bên kia không có hồi âm, Diêm Thập Nhị nhíu mày, trên mặt hiện lên biểu cảm không kiên nhẫn, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, hỏi: “Khương Vô Ẩn?”
“Biệt lai vô dạng, Thẩm đại nhân.”
* Biệt lai vô dạng: từ lúc chia tay tới giờ bạn vẫn khỏe chứ?
Xưng hô lâu chưa nghe, Diêm Thập Nhị cho rằng bản thân sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.
Cho nên…
Khương Vô Ẩn kỳ thật biết tất, từ đầu đến cuối, hết thảy đều do gã thao tác.
“Ông muốn thế nào, Thời Dã đâu?”
Khương Vô Ẩn cười nhạt một cái: “Thẩm đại nhân đừng kích động, cậu yên tâm, nó rất tốt, ta có thể làm gì nó đâu. Trò hay lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, ta nào đến mức xuống tay với nó sớm như vậy.”
“Không có người xem tiết mục, thì thật nhàm chán, cậu nói có phải không?”
Ngực Diêm Thập Nhị rít tê dại, mỗi hô hấp đều cảm thấy đau nhức vô cùng.
Anh đang đứng ở hành lang tòa nhà trụ sở, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, rõ ràng là nắng ấm, nhưng anh lại cảm thấy rét lạnh vô cùng.
Hết thảy chuyện xảy ra, đều làm cho anh có loại cảm giác mộng hồi Khương Quốc, Thời Dã bị bắt, anh bị uy hiếp, cái loại cảm giác vô lực này lại lần nữa tập kích anh, khiến anh yếu ớt, bất kham một kích.
“Thế khả năng làm không được, nó ngủ rồi, ngủ rất say sưa.” Ngữ điệu của Khương Vô Ẩn bằng phẳng, không nhanh không chậm, như đang cùng anh nói việc nhà.
“Khương Vô Ẩn, ông tốt nhất đừng động vào em ấy, nếu không mặc kệ ông có năng lực tà môn gì, tôi đều sẽ không bỏ qua cho ông.”
“Được thôi, vậy xem bản lĩnh của cậu. Cảnh sát Diêm, tôi rất mong chờ đấy!”
Nói xong, gã trực tiếp ngắt điện thoại.
Diêm Thập Nhị lập tức mở định vị, đáng tiếc năng lực phản điều tra của Khương Vô Ẩn cực mạnh, căn bản không cách nào định vị được gã. Chẳng qua trước nay anh đều không phải người bị động, dễ dàng bị thao tác, cho nên Diêm Thập Nhị quyết định, lúc này đây nếu gã làm chủ chiến trường, vậy từ gã chủ động xuất kích đi!
Anh nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, để chính mình có thể mau chóng trấn định lại, lý trí phân tích thế cục hiện tại.
Nhưng anh phát hiện không được, Thời Dã thật sự là uy hiếp mà anh không thể khắc phục, cũng là căn nguyên khiến anh mất kiểm soát.
“Tới điếu thuốc?”
Bên cạnh, giọng nam thanh thuận vang lên.
Diêm Thập Nhị hít thật sâu một hơi, nhìn Lâm Tây Tẫn, cảm xúc cả người đều căng không giữ được.
“Đi, chỗ cũ.” Lâm Tây Tẫn chưa cho anh cơ hội phát tác, trực tiếp choàng lấy bả vai anh kéo người xuống dưới lầu.
Diêm Thập Nhị lúc này mới có phản ứng, phất tay xua tay hắn ra: “Đừng động tay động chân, mình chính là người đã có gia đình.”
OK OK OK!
Bạn thì có bạn trai!!!
Nhân sĩ độc thân Lâm Tây Tẫn bày tỏ một búng máu này căn bản không nuốt trôi.
Hắn hảo tâm an ủi anh, làm thế nào bị kỳ thị ngược lại? Có bạn trai thì ghê gớm lắm sao?
Chà, thì ghê gớm thật.
Chân tường sườn tây trụ sở, Diêm Thập Nhị ngậm điếu thuốc trong miệng, lại không châm lửa. Anh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sâu tối, sâu trong con ngươi như miệng giếng khô, không gợn sóng.
Nhưng Lâm Tây Tẫn biết, trung tâm vị trí sâu nhất đã ấp ủ gió lốc, mưa to sắp ập đến.
“Nhóc con nhà cậu thông minh hơn bất kỳ ai khác, yên tâm đi, sẽ không có việc gì.”
Dù Lâm Tây Tẫn nói như vậy, trên mặt cũng không mấy thả lỏng.
Mà cảm xúc của Diêm Thập Nhị vẫn luôn căng chặt, còn mang theo vài phần không biết làm thế nào, nhưng giọng điệu lại khẳng định: “Tôi tin em ấy.”
Song anh không tin chính mình.
Trong đầu không ngừng lóe lên những gì đã xảy ra ở khách điếm phố Thập Lí ở Khương Quốc, khi đó, Thời Dã bị nhốt trong lồng giam, anh thì không thể bảo vệ cậu được, lúc này đây, anh cũng không biết chính mình có thể làm tốt hay không.
Trong lòng rất khó chịu, nhưng gió lạnh thổi tới trên người, vừa rát vừa hàn, hoàn toàn đông lạnh cho anh tỉnh, ngay cả đầu óc cũng càng thêm rõ ràng.
Đúng lúc này, Thiên Phàm gọi điện thoại đến.
“Lão đại, tìm được mấy chiếc xe khả nghi chuyển động khắp nơi quanh khu công nghiệp trước khi vụ án phát sinh.” Trong giọng Thiên Phàm không giấu được vui vẻ, “Địa chỉ cũng đã được lần ra rồi…”
Trong lòng Diêm Thập Nhị chấn động: “Biết rồi, tôi lập tức đến ngay.”
======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất