Chương 2: Bẫy thứ I "Con người, có thể không nhìn thấy gì."
Bẫy thứ I: Thành phố mất cảm quan
Con người, có thể không nhìn thấy gì.
Sau khi ba mẹ của Lục Sở qua đời, phòng ngủ của họ trở thành phòng trống, thỉnh thoảng chỉ cần dọn dẹp lại một chút.
Lục Sở vẫn ngủ ở phòng của mình.
"Phòng này lâu rồi không có ai ở." Lục Sở nói với người đàn ông, "Chút nữa tôi sẽ dọn dẹp lại, anh cứ ở đỡ trước một đêm."
"Tôi ngủ sô pha."
Lục Sở lắng tai nghe, mặt nghiêng về hướng tiếng người đàn ông vọng đến, hàng mi rủ xuống che đi đôi mắt vô thần, cậu lắc đầu cười đáp: "Sao mà được, anh là khách mà, còn là khách do tôi mời vào."
Người đàn ông không nói gì, nhiều lúc, Lục Sở cảm thấy anh ấy còn yên tĩnh hơn cả Cà Rốt nữa.
Lục Sở cất tiếng cười phá vỡ sự im lặng, nói: "Cơ mà, nếu anh không ngại thì, anh có thể ngủ cùng phòng với tôi."
"Cậu không có tính cảnh giác gì cả." Hai người họ rõ ràng chỉ là người lạ, tới tên của đôi bên còn chẳng nhớ nổi.
Lục Sở cười lắc đầu, dứt khoát mở tủ quần áo, vừa lấy tấm chăn ở bên trong ra, vừa nói: "Anh muốn làm gì, thì tôi cũng đâu phản kháng được, nếu đã để anh vào nhà, vậy lo nghĩ xa vời như để anh cách tôi một bức tường làm gì. Nếu như chỉ là muốn tìm một cảm giác an ủi trên mặt tâm lý, thì ngay từ đầu tôi đã không nên nói chuyện với anh, đúng không nào?"
Người đàn ông chưa từng gặp ai giống Lục Sở trước đây, không cầu mong không tham muốn, không sợ sệt không lo âu, thế nhưng lại sống rất tốt.
"Tôi đã âm thầm quan sát cậu trong nhiều ngày."
Lục Sở ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này lại thừa nhận theo dõi mình trực tiếp đến thế, cậu không kiềm nổi cơn nghi hoặc lên tiếng: "Hửm?"
Người đàn ông có vẻ như lời chưa dứt, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lúc sau lại không lên tiếng nữa, mà tiếp lấy tấm chăn trong tay Lục Sở, như ý cũ xoay người trở ra phòng tiếp khách. Anh ấy tùy ý đặt tấm chăn xuống sô pha, nói với Lục Sở: "Đi nghỉ đi."
Tiếp đó nằm xuống.
Lục Sở ngây ngốc đứng tại chỗ, phút sau mới đáp: "Ngủ ngon, nửa đêm thấy lạnh thì nhớ bảo tôi."
"Ừm."
***
Ngày kế, Lục Sở dậy từ rất sớm, cậu nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, ấy mà lại phát hiện người đàn ông ấy đã thức giấc.
Lục Sở đáp: "Sớm thế."
Cậu cho tới bây giờ vẫn không biết nên xưng hô thế nào với người đàn ông này, cứ gọi "7" thì kỳ lắm.
"Ừm, cậu cũng vậy."
Lục Sở làm bữa sáng, hai người dùng bữa xong người đàn ông đã ra ngoài, Lục Sở không hỏi anh ấy đi đâu làm gì, mà chỉ trở về phòng.
Công việc của cậu là nhà tư vấn tâm lý mạng.
Nghề này rất đặc biệt, cũng rất phù hợp với tình trạng của cậu, cậu từ nhỏ đã rất nhạy cảm với cảm xúc con người, loại năng lực này giống với cơn bệnh mù lòa của cậu, vừa sinh ra đã có. Trải qua vài khóa học cùng thi cử, cậu đạt được chứng chỉ nhà tư vấn tâm lý.
Thị trấn này tuy rằng không lớn, thế nhưng cũng không nhỏ, mọi người đều biết chỗ ở của Lục Sở. Chuyện cậu bị mù cũng có nhiều người biết đến, đa số đều tỏ vẻ hiếu kỳ, nhưng hơn cả thứ cảm xúc đó là xem chuyện này như một việc thú vị, sau khi bàn tán kinh ngạc qua đi, thì cuộc sống vẫn như cũ tiếp diễn.
Cậu không để tâm người khác xem mình như dị đoan.
Công việc này phù hợp với cậu vô cùng, cậu biết đến nó tất cả đều nhờ cụ ông ở lầu dưới tiểu khu giới thiệu cho.
Đối với Lục Sở mà nói nội dung công việc rất đơn giản, cậu chỉ cần trong thời gian đã ấn định, đăng nhập vào trang mạng tương ứng, đợi người đang có vấn đề về phương diện tình cảm gọi điện thoại đến tư vấn là được. Ngày thường, phần nhiều toàn là những vấn đề tình cảm như "Thi cử không tốt nên cảm thấy cuộc sống vô vọng", "Bạn trai tôi có phải hết yêu tôi rồi không?", "Tôi nghi ngờ chồng tôi có người phụ nữ khác",... Hôm nay có lẽ vẫn sẽ như vậy.
Lục Sở ngồi trước máy tính, vào lúc không có người cần tư vấn, cậu thường nghe theo cảm xúc đi làm mấy món thủ công -- Hoặc là điêu khắc, chế tác mô hình, những ngày tháng không thể nhìn thấy gì, được chạm nắm những thứ ở thế giới này khiến cậu an tâm hơn bao giờ hết.
"Tinh一 Bạn có một người tư vấn đang tìm sự giúp đỡ."
Lục Sở buông mô hình chiếc thuyền trong tay xuống, thành thạo sờ vào bàn phím, nhấn vào nút Enter.
"Alo, xin chào."
"Alo, chào anh, cho hỏi anh là nhà tư vấn tâm lý đúng không ạ?"
Giọng nói Lục Sở dịu dàng vô cùng, khiến người nghe cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cậu khẽ đáp: "Ừm, đúng vậy."
"Chuyện là thế này, gần đây tôi gặp phải một số chuyện rất phiền lòng..."
***
Sau khi công việc buổi sáng của Lục Sở kết thúc, người đàn ông kỳ lạ ấy vẫn chưa trở về.
Cho dù như vậy, cậu vẫn làm phần cơm cho hai người, đương nhiên là sẽ không bỏ quên Cà Rốt. Đúng thật là đã từ rất lâu rồi chưa từng có cảm giác như thế này, rõ ràng là một người đàn ông cử chỉ kỳ lạ, trầm tính ít lời, ấy vậy mà lại khiến bản thân nảy sinh một thứ ảo giác rằng có người bên cạnh.
Khi qua giờ cơm, người đàn ông trở về, Lục Sở giúp anh hâm nóng cơm canh.
Mỗi khi hai người gần nhau không nói gì, Lục Sở luôn muốn lên tiếng nói gì đó. Cậu bỗng dưng nhớ đến người đàn ông này không phải là người bản địa, cũng không mang theo hành lý, chắc là thiếu rất nhiều đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, thế là hỏi: "Anh có cần gì không?"
Người đàn ông đáp: "Không cần."
Lục Sở mỉm cười: "Tôi cảm thấy chắc anh cần vài bộ quần áo, không thì giặt rồi lại không kịp mặc."
Người đàn ông phút chốc im lặng, bấy giờ mới lên tiếng: "Làm phiền rồi."
Buổi chiều Lục Sở không có ca làm việc, cậu dắt Cà Rốt cùng với người đàn ông ra ngoài.
Tiệm bán quần áo mà Lục Sở thường đi cách tiểu khu không xa lắm, chủ cửa tiệm ở đó rất thân với cậu, từ xa thấy cậu đã hô: "Tiểu Lục đó hả, muốn mua đồ à?"
Cà Rốt cũng rất thân với ông chủ, nghe tiếng của ông, đã nhanh chân hơn Lục Sở một bước kêu "gâu gâu".
Lục Sở cười nói: "Cháu dắt anh họ đến xem ạ."
Ông chủ ngạc nhiên đáp: "Anh họ?"
"Dạ, là họ hàng xa, không phải người trong vùng."
"Không phải người trong vùng?" Ông chủ có vẻ thấy hứng thú, "Nhiều năm như vậy nhưng bác chưa gặp người ngoài vùng bao giờ ấy ha ha ha, thị trấn này của chúng ta hẻo lánh vậy, xung quanh toàn là núi, trên cơ bản là tự cung tự cấp, rất hiếm khi gặp người bên ngoài đó!"
Vị trí địa lý của thị trấn là nguyên nhân đầu tạo nên cuộc sống nhàn nhã của bọn họ, trung tâm thành phố trừ tháp cao tầng ra, tuy rằng không có bất kì kiến trúc cao tầng nào khác, nhưng vẫn náo nhiệt phồn hoa cực kỳ. Người trong thành phố có thể nhìn thấy vùng ngoại ô phía xa xa toàn là núi cao, bên kia những ngọn núi có lẽ vẫn còn những ngọn núi khác, chẳng có ai có ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này, mọi người giống như đã ước định cùng nhau rồi vậy, trước nay chưa từng có ai đi đến những ngọn núi ấy.
Ông chủ có lòng nhiệt tình, nhưng người đàn ông lại rất kiệm lời, nên mấy câu sau, ông chủ đành hậm hực quay đầu hỏi Lục Sở tính mua quần áo kiểu nào.
Lục Sở thấy người đàn ông không phải là dạng không muốn nói chuyện, mà giống như đã lâu không giao tiếp với người khác, vì vậy không rõ nên nói gì.
Cậu hỏi cỡ người của anh ấy, rồi kêu ông chủ lấy vài bộ mặc thử, trong quá trình người đàn ông thử đồ, Lục Sở nghe thấy nhân viên trong tiệm khen anh ấy không ngớt, bảo rằng anh bận gì cũng đẹp y như giá treo đồ vậy, trông cũng rất đẹp trai. Đối với tướng mạo của người đàn ông nọ, Lục Sở không để ý lắm, cho dù là đẹp hay xấu cậu cũng không nhìn được. Nên đối với khen ngợi, cậu chỉ nghĩ rằng đó là thói quen nghề nghiệp của họ, gặp ai cũng sẽ khen đẹp trai, mà mình cũng từng được khen vậy vô số lần.
Lựa xong quần áo, Lục Sở nói chuyện với ông chủ một lúc, hai người mới trở về nhà.
Bởi vì nguyên nhân công việc, nên Lục Sở quen biết được một vài người, bọn họ đều từng tìm đến cậu để tư vấn, trong đó có một cô bé đang học cấp ba. Mỗi một người trong danh bạ của Lục Sở sẽ có mỗi loại nhạc chuông khác nhau, cậu ngồi xuống sô pha, vuốt lông của Cà Rốt, vừa chuẩn bị đi làm cơm, đã nhận được điện thoại của cô bé đó.
Tưởng là cô bé đang gặp bế tắc trong cuộc sống, cậu mới ấn nút nghe, theo thói quen thả nhẹ giọng dịu dàng hỏi: "Alo, cần gì...."
Lục Sở chưa dứt lời đã nghe bên đầu dây bỗng dưng vang lên tiếng nức nở giống như đang khóc: "Anh Lục(*)... hức... là anh Lục ạ?! Giúp em! Giúp em với! Em cũng không biết mình bị làm sao nữa, tự dưng trước mắt em tối đen hết không nhìn thấy được gì nữa! Trong nhà chỉ có mình em, bây giờ em rối lắm ạ, em rất sợ, có phải em mắc bệnh nan y rồi không? Ban nãy em vừa mới lần mò tới cửa nhà cũng không ra được, bây giờ cả người bị đụng đau lắm.... xin anh... xin anh giúp em với!"
*Câu gốc là Lục tiên sinh "陆先生", tiên sinh ở đây là cách gọi tôn trọng nên mình xin để là "Anh" thay vì "Tiên sinh" mong mọi người không tụt hứng.
Lục Sở nghe giọng nói cô bé gấp gáp vội vã, bèn nhăn mày, điều này... nghĩa là sao?
"Em đừng gấp." Giọng Lục Sở mềm mỏng hơn, nhẹ nhàng trấn an cô đáp: "Nghe anh, bây giờ em thả lỏng người, đừng hoảng loạn, nói anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không nào?"
"Em... Em cũng không biết." Bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào, "Bỗng... bỗng dưng giữa chừng đã không thấy gì nữa, giống như trời thoáng chốc tối đen vậy, con người chẳng lẽ có thể không thể nhìn thấy gì sao, em trước nay chưa từng nghe qua, em chắc là mắc bệnh nan y rồi... em rốt cuộc nên làm gì đây?"
Lục Sở nghe mà im lặng trong chốc lát, chầm chậm đáp: "Con người, có thể không nhìn thấy gì."
Cậu từng là người duy nhất nếm phải mùi vị này.
"Anh Lục, anh Lục anh nói gì vậy?"
"Anh nói...."
Lục Sở mới nói hai từ, đã nghe bên kia lần nữa khóc thét lên: "Anh Lục anh còn ở đó không anh Lục... tại sao em sao em không nghe thấy gì nữa?"
Lần này Lục Sở càng thêm ngạc nhiên, cậu vội vã trấn an cô bé: "Em nghe anh nói, bây giờ trước tiên đừng gấp一一"
"Sao em không nghe thấy! Không nghe thấy! Em đập vỡ ly nước rồi mà sao nó không vang lên? Em mở TV, tại sao chúng cũng không phát tiếng... Thế giới này thật im lặng 一thật im lặng, tại sao thế?!"
"Tút一 Tút一"
Đầu dây bên kia đột nhiên ngắt cuộc gọi, chỉ còn mỗi Lục Sở vẫn đang ngây ngốc tại chỗ, chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể nắm điện thoại trong tay.
Lúc này, người đàn ông đi đến.
"Nó đã, bắt đầu rồi."
Hết chương 2.
Con người, có thể không nhìn thấy gì.
Sau khi ba mẹ của Lục Sở qua đời, phòng ngủ của họ trở thành phòng trống, thỉnh thoảng chỉ cần dọn dẹp lại một chút.
Lục Sở vẫn ngủ ở phòng của mình.
"Phòng này lâu rồi không có ai ở." Lục Sở nói với người đàn ông, "Chút nữa tôi sẽ dọn dẹp lại, anh cứ ở đỡ trước một đêm."
"Tôi ngủ sô pha."
Lục Sở lắng tai nghe, mặt nghiêng về hướng tiếng người đàn ông vọng đến, hàng mi rủ xuống che đi đôi mắt vô thần, cậu lắc đầu cười đáp: "Sao mà được, anh là khách mà, còn là khách do tôi mời vào."
Người đàn ông không nói gì, nhiều lúc, Lục Sở cảm thấy anh ấy còn yên tĩnh hơn cả Cà Rốt nữa.
Lục Sở cất tiếng cười phá vỡ sự im lặng, nói: "Cơ mà, nếu anh không ngại thì, anh có thể ngủ cùng phòng với tôi."
"Cậu không có tính cảnh giác gì cả." Hai người họ rõ ràng chỉ là người lạ, tới tên của đôi bên còn chẳng nhớ nổi.
Lục Sở cười lắc đầu, dứt khoát mở tủ quần áo, vừa lấy tấm chăn ở bên trong ra, vừa nói: "Anh muốn làm gì, thì tôi cũng đâu phản kháng được, nếu đã để anh vào nhà, vậy lo nghĩ xa vời như để anh cách tôi một bức tường làm gì. Nếu như chỉ là muốn tìm một cảm giác an ủi trên mặt tâm lý, thì ngay từ đầu tôi đã không nên nói chuyện với anh, đúng không nào?"
Người đàn ông chưa từng gặp ai giống Lục Sở trước đây, không cầu mong không tham muốn, không sợ sệt không lo âu, thế nhưng lại sống rất tốt.
"Tôi đã âm thầm quan sát cậu trong nhiều ngày."
Lục Sở ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này lại thừa nhận theo dõi mình trực tiếp đến thế, cậu không kiềm nổi cơn nghi hoặc lên tiếng: "Hửm?"
Người đàn ông có vẻ như lời chưa dứt, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lúc sau lại không lên tiếng nữa, mà tiếp lấy tấm chăn trong tay Lục Sở, như ý cũ xoay người trở ra phòng tiếp khách. Anh ấy tùy ý đặt tấm chăn xuống sô pha, nói với Lục Sở: "Đi nghỉ đi."
Tiếp đó nằm xuống.
Lục Sở ngây ngốc đứng tại chỗ, phút sau mới đáp: "Ngủ ngon, nửa đêm thấy lạnh thì nhớ bảo tôi."
"Ừm."
***
Ngày kế, Lục Sở dậy từ rất sớm, cậu nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, ấy mà lại phát hiện người đàn ông ấy đã thức giấc.
Lục Sở đáp: "Sớm thế."
Cậu cho tới bây giờ vẫn không biết nên xưng hô thế nào với người đàn ông này, cứ gọi "7" thì kỳ lắm.
"Ừm, cậu cũng vậy."
Lục Sở làm bữa sáng, hai người dùng bữa xong người đàn ông đã ra ngoài, Lục Sở không hỏi anh ấy đi đâu làm gì, mà chỉ trở về phòng.
Công việc của cậu là nhà tư vấn tâm lý mạng.
Nghề này rất đặc biệt, cũng rất phù hợp với tình trạng của cậu, cậu từ nhỏ đã rất nhạy cảm với cảm xúc con người, loại năng lực này giống với cơn bệnh mù lòa của cậu, vừa sinh ra đã có. Trải qua vài khóa học cùng thi cử, cậu đạt được chứng chỉ nhà tư vấn tâm lý.
Thị trấn này tuy rằng không lớn, thế nhưng cũng không nhỏ, mọi người đều biết chỗ ở của Lục Sở. Chuyện cậu bị mù cũng có nhiều người biết đến, đa số đều tỏ vẻ hiếu kỳ, nhưng hơn cả thứ cảm xúc đó là xem chuyện này như một việc thú vị, sau khi bàn tán kinh ngạc qua đi, thì cuộc sống vẫn như cũ tiếp diễn.
Cậu không để tâm người khác xem mình như dị đoan.
Công việc này phù hợp với cậu vô cùng, cậu biết đến nó tất cả đều nhờ cụ ông ở lầu dưới tiểu khu giới thiệu cho.
Đối với Lục Sở mà nói nội dung công việc rất đơn giản, cậu chỉ cần trong thời gian đã ấn định, đăng nhập vào trang mạng tương ứng, đợi người đang có vấn đề về phương diện tình cảm gọi điện thoại đến tư vấn là được. Ngày thường, phần nhiều toàn là những vấn đề tình cảm như "Thi cử không tốt nên cảm thấy cuộc sống vô vọng", "Bạn trai tôi có phải hết yêu tôi rồi không?", "Tôi nghi ngờ chồng tôi có người phụ nữ khác",... Hôm nay có lẽ vẫn sẽ như vậy.
Lục Sở ngồi trước máy tính, vào lúc không có người cần tư vấn, cậu thường nghe theo cảm xúc đi làm mấy món thủ công -- Hoặc là điêu khắc, chế tác mô hình, những ngày tháng không thể nhìn thấy gì, được chạm nắm những thứ ở thế giới này khiến cậu an tâm hơn bao giờ hết.
"Tinh一 Bạn có một người tư vấn đang tìm sự giúp đỡ."
Lục Sở buông mô hình chiếc thuyền trong tay xuống, thành thạo sờ vào bàn phím, nhấn vào nút Enter.
"Alo, xin chào."
"Alo, chào anh, cho hỏi anh là nhà tư vấn tâm lý đúng không ạ?"
Giọng nói Lục Sở dịu dàng vô cùng, khiến người nghe cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cậu khẽ đáp: "Ừm, đúng vậy."
"Chuyện là thế này, gần đây tôi gặp phải một số chuyện rất phiền lòng..."
***
Sau khi công việc buổi sáng của Lục Sở kết thúc, người đàn ông kỳ lạ ấy vẫn chưa trở về.
Cho dù như vậy, cậu vẫn làm phần cơm cho hai người, đương nhiên là sẽ không bỏ quên Cà Rốt. Đúng thật là đã từ rất lâu rồi chưa từng có cảm giác như thế này, rõ ràng là một người đàn ông cử chỉ kỳ lạ, trầm tính ít lời, ấy vậy mà lại khiến bản thân nảy sinh một thứ ảo giác rằng có người bên cạnh.
Khi qua giờ cơm, người đàn ông trở về, Lục Sở giúp anh hâm nóng cơm canh.
Mỗi khi hai người gần nhau không nói gì, Lục Sở luôn muốn lên tiếng nói gì đó. Cậu bỗng dưng nhớ đến người đàn ông này không phải là người bản địa, cũng không mang theo hành lý, chắc là thiếu rất nhiều đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, thế là hỏi: "Anh có cần gì không?"
Người đàn ông đáp: "Không cần."
Lục Sở mỉm cười: "Tôi cảm thấy chắc anh cần vài bộ quần áo, không thì giặt rồi lại không kịp mặc."
Người đàn ông phút chốc im lặng, bấy giờ mới lên tiếng: "Làm phiền rồi."
Buổi chiều Lục Sở không có ca làm việc, cậu dắt Cà Rốt cùng với người đàn ông ra ngoài.
Tiệm bán quần áo mà Lục Sở thường đi cách tiểu khu không xa lắm, chủ cửa tiệm ở đó rất thân với cậu, từ xa thấy cậu đã hô: "Tiểu Lục đó hả, muốn mua đồ à?"
Cà Rốt cũng rất thân với ông chủ, nghe tiếng của ông, đã nhanh chân hơn Lục Sở một bước kêu "gâu gâu".
Lục Sở cười nói: "Cháu dắt anh họ đến xem ạ."
Ông chủ ngạc nhiên đáp: "Anh họ?"
"Dạ, là họ hàng xa, không phải người trong vùng."
"Không phải người trong vùng?" Ông chủ có vẻ thấy hứng thú, "Nhiều năm như vậy nhưng bác chưa gặp người ngoài vùng bao giờ ấy ha ha ha, thị trấn này của chúng ta hẻo lánh vậy, xung quanh toàn là núi, trên cơ bản là tự cung tự cấp, rất hiếm khi gặp người bên ngoài đó!"
Vị trí địa lý của thị trấn là nguyên nhân đầu tạo nên cuộc sống nhàn nhã của bọn họ, trung tâm thành phố trừ tháp cao tầng ra, tuy rằng không có bất kì kiến trúc cao tầng nào khác, nhưng vẫn náo nhiệt phồn hoa cực kỳ. Người trong thành phố có thể nhìn thấy vùng ngoại ô phía xa xa toàn là núi cao, bên kia những ngọn núi có lẽ vẫn còn những ngọn núi khác, chẳng có ai có ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này, mọi người giống như đã ước định cùng nhau rồi vậy, trước nay chưa từng có ai đi đến những ngọn núi ấy.
Ông chủ có lòng nhiệt tình, nhưng người đàn ông lại rất kiệm lời, nên mấy câu sau, ông chủ đành hậm hực quay đầu hỏi Lục Sở tính mua quần áo kiểu nào.
Lục Sở thấy người đàn ông không phải là dạng không muốn nói chuyện, mà giống như đã lâu không giao tiếp với người khác, vì vậy không rõ nên nói gì.
Cậu hỏi cỡ người của anh ấy, rồi kêu ông chủ lấy vài bộ mặc thử, trong quá trình người đàn ông thử đồ, Lục Sở nghe thấy nhân viên trong tiệm khen anh ấy không ngớt, bảo rằng anh bận gì cũng đẹp y như giá treo đồ vậy, trông cũng rất đẹp trai. Đối với tướng mạo của người đàn ông nọ, Lục Sở không để ý lắm, cho dù là đẹp hay xấu cậu cũng không nhìn được. Nên đối với khen ngợi, cậu chỉ nghĩ rằng đó là thói quen nghề nghiệp của họ, gặp ai cũng sẽ khen đẹp trai, mà mình cũng từng được khen vậy vô số lần.
Lựa xong quần áo, Lục Sở nói chuyện với ông chủ một lúc, hai người mới trở về nhà.
Bởi vì nguyên nhân công việc, nên Lục Sở quen biết được một vài người, bọn họ đều từng tìm đến cậu để tư vấn, trong đó có một cô bé đang học cấp ba. Mỗi một người trong danh bạ của Lục Sở sẽ có mỗi loại nhạc chuông khác nhau, cậu ngồi xuống sô pha, vuốt lông của Cà Rốt, vừa chuẩn bị đi làm cơm, đã nhận được điện thoại của cô bé đó.
Tưởng là cô bé đang gặp bế tắc trong cuộc sống, cậu mới ấn nút nghe, theo thói quen thả nhẹ giọng dịu dàng hỏi: "Alo, cần gì...."
Lục Sở chưa dứt lời đã nghe bên đầu dây bỗng dưng vang lên tiếng nức nở giống như đang khóc: "Anh Lục(*)... hức... là anh Lục ạ?! Giúp em! Giúp em với! Em cũng không biết mình bị làm sao nữa, tự dưng trước mắt em tối đen hết không nhìn thấy được gì nữa! Trong nhà chỉ có mình em, bây giờ em rối lắm ạ, em rất sợ, có phải em mắc bệnh nan y rồi không? Ban nãy em vừa mới lần mò tới cửa nhà cũng không ra được, bây giờ cả người bị đụng đau lắm.... xin anh... xin anh giúp em với!"
*Câu gốc là Lục tiên sinh "陆先生", tiên sinh ở đây là cách gọi tôn trọng nên mình xin để là "Anh" thay vì "Tiên sinh" mong mọi người không tụt hứng.
Lục Sở nghe giọng nói cô bé gấp gáp vội vã, bèn nhăn mày, điều này... nghĩa là sao?
"Em đừng gấp." Giọng Lục Sở mềm mỏng hơn, nhẹ nhàng trấn an cô đáp: "Nghe anh, bây giờ em thả lỏng người, đừng hoảng loạn, nói anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không nào?"
"Em... Em cũng không biết." Bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào, "Bỗng... bỗng dưng giữa chừng đã không thấy gì nữa, giống như trời thoáng chốc tối đen vậy, con người chẳng lẽ có thể không thể nhìn thấy gì sao, em trước nay chưa từng nghe qua, em chắc là mắc bệnh nan y rồi... em rốt cuộc nên làm gì đây?"
Lục Sở nghe mà im lặng trong chốc lát, chầm chậm đáp: "Con người, có thể không nhìn thấy gì."
Cậu từng là người duy nhất nếm phải mùi vị này.
"Anh Lục, anh Lục anh nói gì vậy?"
"Anh nói...."
Lục Sở mới nói hai từ, đã nghe bên kia lần nữa khóc thét lên: "Anh Lục anh còn ở đó không anh Lục... tại sao em sao em không nghe thấy gì nữa?"
Lần này Lục Sở càng thêm ngạc nhiên, cậu vội vã trấn an cô bé: "Em nghe anh nói, bây giờ trước tiên đừng gấp一一"
"Sao em không nghe thấy! Không nghe thấy! Em đập vỡ ly nước rồi mà sao nó không vang lên? Em mở TV, tại sao chúng cũng không phát tiếng... Thế giới này thật im lặng 一thật im lặng, tại sao thế?!"
"Tút一 Tút一"
Đầu dây bên kia đột nhiên ngắt cuộc gọi, chỉ còn mỗi Lục Sở vẫn đang ngây ngốc tại chỗ, chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể nắm điện thoại trong tay.
Lúc này, người đàn ông đi đến.
"Nó đã, bắt đầu rồi."
Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất