Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 15

Trước Sau
Editor: Kẹo Mặn Chát

Trước mặt tôi có đặt một hộp thuốc và một ly nước ấm.

Diệp Thiệu Bân không nhanh không chậm kéo ghế ngồi xuống, đối diện với tôi, cẩn thận dán mắt nhìn từng động tác của tôi.

Đây là một trong những quy trình uống thuốc hàng ngày.

Tôi bĩu môi nói, "Tôi sẽ uống, anh không cần phải vậy."

Trên mặt Diệp Thiệu Bân hiện lên một nụ cười, "Nên nghe lời từ sớm như này mới đúng."

"Tôi nghĩ, lần tới sẽ đi tìm bác sĩ Khương hỏi một chút, xem có thể giảm liều thuốc được hay không."

Uống thuốc xong, Diệp Thiệu Bân nói lát nữa phải ra ngoài. Tôi trở lại phòng, thử qua chiếc áo ngực mới mua.

Nó thực sự rất vừa vặn, khuyết điểm duy nhất chính là, lộ quá rõ hình dáng bầu ngực. Trước ngực của một người đàn ông có vòng cung đầy đặn như vậy, mặc thêm một cái áo khoác cũng không che dấu được, đi trên đường lớn thì lại hút mắt đến cỡ nào.

Diệp Thiệu Bân ở phía sau tôi nói một câu: "Sẽ không ai chú ý, cho dù nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy cậu mập một chút thôi."

Tôi chăm chú nhìn vào cơ thể bệnh hoạn của mình trong gương, vẫn im lặng không nói gì.

Rất nhiều người đã nhìn thấy bộ dáng trần truồng của tôi, bất kể đi đâu, ánh mắt xung quanh đều đang nói:

Xem kìa, cậu ta trông thật kỳ quái làm sao.

Tôi nghe tiếng thở dài của người đàn ông đằng sau.

Thân thể này đâu chỉ là không hoàn mỹ, mà còn có thể nói là xấu xí đến cực điểm, giống như có một con quái vật đang bám chặt vào trong thân thể tôi, làn da lạnh lẽo trắng nõn hệt như con rắn vừa mới lột da, tôi còn dùng vật nhọn cắt xẹt qua nơi phồng lên trước ngực, trơ mắt nhìn dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, từng giọt từng giọt nuốt chửng toàn bộ mọi thứ.



Diệp Thiệu Bân một tay khoác lên vai tôi, cúi người nói: "Trong mắt tôi, cậu rất hoàn mỹ."

Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt của anh, anh ấy vẫn luôn nhìn tôi trong gương, nhìn không chớp mắt.

"Mặc quần áo vào đi, từ từ sẽ quen, tôi đi chuẩn bị ít đồ mang theo khi ra ngoài." Nói xong anh ấy liền ra khỏi phòng.

Chúng tôi sẽ ra ngoài. Tôi chọn một chiếc áo len từ tủ quần áo và trùm nó qua đầu.

Tôi không thích ra ngoài là thật, nhưng có Diệp Thiệu Bân đi cùng thì lại khác. Mỗi ngày tôi đều chờ mong tới ngày nghỉ của Diệp Thiệu Bân, quấn quýt lấy anh dẫn tôi đi chơi.

Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định đạp xe bên bờ biển.

Có điều lần cuối cùng tôi đi xe đạp là khoảng hai mươi năm trước, đã sớm không quen tay nữa rồi.

Sau khi lên xe, tôi thậm chí còn không ổn định được đầu xe. Diệp Thiệu Bân nói tôi ngốc nghếch, ngay cả xe đạp cũng không biết đi, tôi bực bội không chịu nổi, nhất định phải đạp cho anh ấy xem.

Tôi giẫm lên bàn đạp, dần dần tăng tốc, bỏ xa Diệp Thiệu Bân ở phía sau. Nhưng Diệp Thiệu Bân ở phía sau lo lắng, còn bảo tôi không cần đạp xe quá nhanh.

Tất cả mọi thứ đều rực rỡ lấp lánh, ánh nắng mặt trời mùa đông ấm áp dễ chịu bao phủ lấy tôi, vẻ mặt tôi trần đầy năng lượng, dừng xe lại, quay đầu khoe khoang nói: "Tôi học rất nhanh nhé!"

Cuối cùng cũng thấy tôi ngừng lại, Diệp Thiệu Bân thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói: "Sau này không được như vậy, nguy hiểm biết bao, ngộ nhỡ vọt ra biển thì tôi muốn vớt cũng không vớt được cậu đâu."

Tôi nhún vai, giẫm bàn đạp, giảm tốc độ đi song song với anh ấy, như thể chỉ có hai chúng tôi trên toàn thế giới này.

"Cậu xem, trời lạnh như vậy, chỉ có hai tên ngốc chúng ta ra đây đạp xe." Diệp Thiệu Bân nói.

Tôi vui vẻ cười lớn.

Tiêu hao thời gian với Diệp Thiệu Bân như thế này là chuyện hạnh phúc nhất.

Nửa giờ sau, chúng tôi dựa vào lan can bên bờ biển nghỉ ngơi, nhìn những bọt sóng từng cơn vỗ tới cách đó không xa, cả hai đều im lặng.



"Mười năm." Tôi đột nhiên mở miệng.

"Hử?"

"Tôi đã ngây người trong bệnh viện tâm thần 10 năm. Vừa ra ngoài thì đã gần ba mươi tuổi, còn không theo kịp thời đại của các anh, có phải anh cũng cảm thấy tôi đặc biệt quê mùa không?" Tôi cười ra nước mắt.

Diệp Thiệu Bân cười mà không nói lời nào.

"Nhưng điều đó cũng không sao hết, vì chữa khỏi bệnh cho tôi, mười năm không tính là cái gì. Có thể đi ra là tốt, tôi rất biết ơn họ, tất cả mọi người."

Diệp Thiệu Bân lặng lẽ gật đầu.

"Anh không thể tưởng tượng được trước kia tôi điên như thế nào đâu, mỗi ngày đều lẩm bẩm với không khí, loại chuyện trần truồng chạy khắp nơi tôi đều làm được, tôi còn từng làm tổn thương bọn họ..." Thân thể tôi run rẩy, trong miệng không ngừng thú nhận những sai lầm đó.

Anh ấy mở rộng vòng tay ôm chặt lấy tôi vào trong ngực. Trong giây phút này, tôi cực kỳ yếu đuối, giống như một con dã thú bị thương, liếm liếm vết thương, chỉ muốn trút bỏ toàn bộ chua xót khổ sở trong quá khứ ra ngoài.

Ở trước mặt Diệp Thiệu Bân, tôi giống như biến về một đứa nhỏ.

"Tôi rất khó chịu."

Vẻ mặt của anh trở nên hết sức mềm mại.

"Tôi biết."

Tôi giơ hai tay lên ôm lại anh, những điều yếu ớt cùng cay đắng kia đều tan biến trong nháy mắt.

Tôi không có cách nào thể hiện tình cảm của mình một cách thích hợp, bất luận anh ấy giúp đỡ tôi là xuất phát từ mục đích gì đi nữa, tôi vẫn thích anh ấy.

Tôi thực sự hy vọng thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại khoảnh khắc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau