Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần
Chương 18
Editor: Kẹo Mặn Chát
Thời gian trôi qua thật nhanh, đông lạnh nhường chỗ cho xuân tới, cùng những cơn mưa dầm nối nhau không ngớt.
"Thu Mân, tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ, nói chuyện với tôi."
Diệp Thiệu Bân ngồi ở mép giường, hết sức nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi. Tôi ngáp một cái, khóe mắt ẩm ướt.
"Dì đặc biệt mua bánh ngọt về cho cậu, muốn ăn không?" Tôi nghe thấy anh khẽ nói, "Nếu cậu không muốn ăn, vậy tôi và Doanh Doanh ăn hết toàn bộ đó."
Tôi không để ý tới anh ấy, nhìn chằm chằm vào một góc nào đấy thật lâu. Tôi hiếm khi nói chuyện với anh ấy, thường là anh tự lẩm bẩm với tôi, nói về những điều nhỏ nhặt trong công việc và cuộc sống.
Anh ấy đóng cửa lại.
Căn phòng đã trở thành nơi trú ẩn của tôi, tôi uể oải chán nản, nằm trên giường không muốn đứng dậy, dần dần lưu lạc thành một phế vật hết thuốc chữa, không thể tự chăm sóc cho cuộc sống của mình.
Ga trải giường lộn xộn, chăn vương vãi khắp nơi, gối đầubtứ tung ngang dọc... Diệp Thiệu Bân nhìn thấy những thứ này, lúc đầu còn có thể dạy dỗ tôi vài câu, chúng tôi lôi kéo tay nhau giằng co một hồi, cuối cùng anh ấy chỉ có thể nhường nhịn tôi.
Sau đó, anh ấy hoàn toàn không tức giận mà lại ngoan ngoãn nghe lời tôi, không ngại phiền toái giúp tôi rửa mặt, thậm chí còn dùng thìa đút cơm cho tôi ăn, tôi vô duyên vô cớ ném đồ đạc linh tinh anh ấy cũng đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Một ngày nọ, anh ấy nói, "Tôi còn tưởng rằng tôi đã nói sai gì đó làm tổn thương cậu, nhưng hiện giờ xem ra không phải là vậy."
Anh ấy cứ nhìn tôi như thế, nhưng tôi không thể đọc hiểu hàm ý trong ánh mắt của anh.
Tôi ngồi ngốc một mình trong phòng, sống một cuộc sống hư ảo, lúc thì tỉnh táo, lúc thì bay lơ lửng bất định. Tôi có thể cảm giác được bản thân mình dường như đã chệch khỏi quỹ đạo, chạy càng xa hơn về nơi mộng ảo tự do.
Diệp Thiệu Bân phát hiện chức năng xã hội của tôi đang thụt lùi, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh quyết định ban ngày sẽ đưa tôi đến phòng tranh của bạn anh, để tôi tiếp xúc nhiều hơn với mọi người bên ngoài.
Người bạn này họ Đường, râu ria xồm xoàm, gần như nhìn không rõ đường nét trên mặt, bà xã của hắn thỉnh thoảng tới kiểm tra công việc, thường xuyên ầm ĩ trước mặt tôi, làm cho tôi không nhịn được nghi ngờ việc Diệp Thiệu Bân đưa tôi tới đây có phải là một lựa chọn chính xác không. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Đường tiên sinh đã dạy tôi rất nhiều điều.
Tôi chỉ có thể vẽ tranh và vẽ tranh, luyện tập thật lâu để tiêu hao thời gian ban ngày của mình. Nếu dùng màu sắc để miêu tả tâm trạng của tôi thì nó sẽ là màu trắng, giống như khoảng trống trên khung vải vẽ.
"Kỹ thuật không tệ," Đường tiên sinh lại hút thuốc ở bên cạnh tôi, biến xung quanh thành một mảnh sương khói lượn lờ, "Trước kia cậu đã từng học qua sơn dầu chưa?"
"Học qua mấy năm phác họa, đã lâu không đụng vào."
"Khó trách... Mà cậu và Diệp Thiệu Bân có quan hệ gì?"
"Người, khụ, khụ khụ," Tôi bị sặc khói thuốc đến khó chịu, "Người nhà."
Hắn dập tàn thuốc, đăm chiêu nói: "À, còn tưởng cậu là tình nhân của cậu ấy."
Tôi sửng sốt, còn nghĩ rằng hắn đang đùa, nhưng hắn nói tiếp: "Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy để tâm tới ai như vậy, ngay cả con gái của cậu ấy cũng không thể so sánh."
Diệp Thiệu Bân để tâm đến tôi, trong lòng tôi biết rõ. Nhưng tôi không hiểu vì sao anh ấy phải kiên trì chăm sóc tôi như vậy, anh ấy càng tốt với tôi, tôi càng thấy áy náy tự trách.
Tôi muốn khỏe lại càng sớm càng tốt để không gây thêm rắc rối cho anh ấy.
Nhưng mối quan hệ giữa tôi và Diệp Thiệu Bân vừa mới dịu xuống không bao lâu, phiền phức lại tìm tới cửa.
Gần đây tôi luôn cảm thấy hai bầu ngực có chút đau đớn, lúc đầu tôi cũng không để ý, nhưng trong người cứ cảm thấy mềm nhũn yếu ớt, liên tiếp mấy ngày đều đứng ngồi không yên.
Tình trạng này kéo dài ba ngày. Đến buổi sáng ngày thứ tư, tôi phát hiện ngực tiết sữa.
Tôi gạt Diệp Thiệu Bân, bởi vì thật sự rất ngại nói cho anh ấy biết.
Lúc tới phòng tranh, áo lót của tôi ẩm ướt, tôi thử đưa tay ấn lên đầu v* để nó không rỉ thêm nữa. Bầu ngực căng chặt nhô lên dưới lớp vải áo, sữa không biết từ lúc nào đã chảy ra, cuối cùng vẫn không ngừng mà tiếp tục chảy xuống.
Tay chân tôi luống cuống, vừa thấy Đường tiên sinh liền đi đường vòng, sợ bị hắn ngửi ra mùi hương khó chịu nào đó.
Khi đang vội vàng tô màu, Đường tiên sinh nắm lấy cánh tay tôi, cúi người ngửi ngửi, "Tôi luôn cảm thấy trên người cậu hình như có mùi sữa, đặc biệt nồng đậm."
Tôi không dám hé răng, chỉ vùi đầu vẽ tranh, chờ Diệp Thiệu Bân tới đón tôi về nhà.
Cả một ngày trời rồi đến đêm, lượng sữa tràn ra thực sự quá lớn, tôi phải rời giường và bí mật xử lý trong phòng vệ sinh.
Từ phòng vệ sinh đi ra, tôi phát hiện Diệp Thiệu Bân ngồi một mình trong phòng khách, không bật đèn. Gần đây anh ấy thường xuyên quên đi sự tồn tại của tôi, lặng lẽ ngồi xuất thần như thế này.
Tôi chạy nhanh về phòng đóng cửa lại, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Diệp Thiệu Bân đã ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi tôi: "Thu Mân, vừa rồi đi vào lâu như vậy, có phải bụng khó chịu hay không?"
Tôi không trả lời.
"Cậu không nói lời nào thì tôi vào đấy."
Tôi vội vàng chạy lại trên giường, giấu đầu hở đuôi kéo kéo cổ áo ngủ mở rộng, che lấp cặp nhũ hoa thẳng nhọn của mình, đáng tiếc đều vô ích, anh ấy liếc mắt một cái đã chú ý tới nơi nhô lên rõ ràng dưới lớp áo của tôi, bình tĩnh nhìn chăm chú vài giây mới dời tầm mắt khỏi đó.
"Cởi quần áo ra cho tôi xem." Anh ấy thản nhiên nói.
Hai má tôi căng cứng, quay đầu đi.
Anh ấy không trách mắng tôi, mà nhíu chặt mày quan sát ngực tôi, "Cậu có cảm thấy chúng lớn hơn không?"
Tôi nâng ánh mắt ảm đảm lên, duy trì im lặng không nói gì.
Anh ấy cởi bỏ đai buộc áo ngủ của tôi, cầm một bên ngực, nhẹ nhàng dùng nhón giữa đè ép một chút, tôi nhịn không được nhỏ giọng kêu lên, anh ấy giật mình nhìn dòng sữa trắng phun ra từ đầu v*, ngay sau đó lại bóp một bên khác, tôi đẩy mạnh anh ấy ra, nhưng vẫn làm bẩn tay anh.
"Tiết nhiều như vậy! Đã kéo dài bao lâu rồi? Sao cậu không nói cho tôi biết?" Anh ấy vừa trách cứ tôi, vừa dùng giấy lau tay mình, lại rút một tờ khăn ướt đưa cho tôi, "Lau sạch đi, đợi lát nữa tôi hỏi lão Khương xem xử lý thế nào. Cậu đi ngủ sớm, đừng thức khuya."
Tôi cúi đầu xuống, dùng sức lau sạch vết sữa trên ngực, sửa sang lại quần áo của mình.
"Ngủ ngon."
Anh ấy đi ra ngoài.
Tôi theo phía sau anh, anh ấy không biết mình có một cái đuôi nhỏ phía sau, đóng cửa ngay sau khi về phòng ngủ. Tôi giống như chó con ngồi xổm ở cửa phòng của chủ nhân, tự xoa xoa bộ ngực trướng đau của mình, mệt mỏi buồn ngủ, không cẩn thận đụng đầu vào cửa phòng.
Một lát sau, cánh cửa mở ra từ bên trong. Diệp Thiệu Bân cúi người ôm lấy tôi, đặt tôi lên giường đắp chăn lại.
Anh ấy ôm tôi, kéo áo ngủ ra, một tay thò vào chậm rãi xoa bóp ngực tôi.
Tôi dần thả lỏng, làm bộ như mình đã sớm thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ, động tác trên ngực lại rõ ràng nhanh hơn, bàn tay ấm áp của anh mang theo hơi nóng bao phủ cơ thể tôi.
Cuối cùng, anh ấy cũng dừng lại và trượt tay ra khỏi ngực tôi.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt chớp động quan sát trong bóng tối, đôi môi lặng lẽ khép mở.
Anh ấy đột nhiên ôm chặt tôi.
"Ngủ đi." Anh nói.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đông lạnh nhường chỗ cho xuân tới, cùng những cơn mưa dầm nối nhau không ngớt.
"Thu Mân, tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ, nói chuyện với tôi."
Diệp Thiệu Bân ngồi ở mép giường, hết sức nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi. Tôi ngáp một cái, khóe mắt ẩm ướt.
"Dì đặc biệt mua bánh ngọt về cho cậu, muốn ăn không?" Tôi nghe thấy anh khẽ nói, "Nếu cậu không muốn ăn, vậy tôi và Doanh Doanh ăn hết toàn bộ đó."
Tôi không để ý tới anh ấy, nhìn chằm chằm vào một góc nào đấy thật lâu. Tôi hiếm khi nói chuyện với anh ấy, thường là anh tự lẩm bẩm với tôi, nói về những điều nhỏ nhặt trong công việc và cuộc sống.
Anh ấy đóng cửa lại.
Căn phòng đã trở thành nơi trú ẩn của tôi, tôi uể oải chán nản, nằm trên giường không muốn đứng dậy, dần dần lưu lạc thành một phế vật hết thuốc chữa, không thể tự chăm sóc cho cuộc sống của mình.
Ga trải giường lộn xộn, chăn vương vãi khắp nơi, gối đầubtứ tung ngang dọc... Diệp Thiệu Bân nhìn thấy những thứ này, lúc đầu còn có thể dạy dỗ tôi vài câu, chúng tôi lôi kéo tay nhau giằng co một hồi, cuối cùng anh ấy chỉ có thể nhường nhịn tôi.
Sau đó, anh ấy hoàn toàn không tức giận mà lại ngoan ngoãn nghe lời tôi, không ngại phiền toái giúp tôi rửa mặt, thậm chí còn dùng thìa đút cơm cho tôi ăn, tôi vô duyên vô cớ ném đồ đạc linh tinh anh ấy cũng đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Một ngày nọ, anh ấy nói, "Tôi còn tưởng rằng tôi đã nói sai gì đó làm tổn thương cậu, nhưng hiện giờ xem ra không phải là vậy."
Anh ấy cứ nhìn tôi như thế, nhưng tôi không thể đọc hiểu hàm ý trong ánh mắt của anh.
Tôi ngồi ngốc một mình trong phòng, sống một cuộc sống hư ảo, lúc thì tỉnh táo, lúc thì bay lơ lửng bất định. Tôi có thể cảm giác được bản thân mình dường như đã chệch khỏi quỹ đạo, chạy càng xa hơn về nơi mộng ảo tự do.
Diệp Thiệu Bân phát hiện chức năng xã hội của tôi đang thụt lùi, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh quyết định ban ngày sẽ đưa tôi đến phòng tranh của bạn anh, để tôi tiếp xúc nhiều hơn với mọi người bên ngoài.
Người bạn này họ Đường, râu ria xồm xoàm, gần như nhìn không rõ đường nét trên mặt, bà xã của hắn thỉnh thoảng tới kiểm tra công việc, thường xuyên ầm ĩ trước mặt tôi, làm cho tôi không nhịn được nghi ngờ việc Diệp Thiệu Bân đưa tôi tới đây có phải là một lựa chọn chính xác không. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Đường tiên sinh đã dạy tôi rất nhiều điều.
Tôi chỉ có thể vẽ tranh và vẽ tranh, luyện tập thật lâu để tiêu hao thời gian ban ngày của mình. Nếu dùng màu sắc để miêu tả tâm trạng của tôi thì nó sẽ là màu trắng, giống như khoảng trống trên khung vải vẽ.
"Kỹ thuật không tệ," Đường tiên sinh lại hút thuốc ở bên cạnh tôi, biến xung quanh thành một mảnh sương khói lượn lờ, "Trước kia cậu đã từng học qua sơn dầu chưa?"
"Học qua mấy năm phác họa, đã lâu không đụng vào."
"Khó trách... Mà cậu và Diệp Thiệu Bân có quan hệ gì?"
"Người, khụ, khụ khụ," Tôi bị sặc khói thuốc đến khó chịu, "Người nhà."
Hắn dập tàn thuốc, đăm chiêu nói: "À, còn tưởng cậu là tình nhân của cậu ấy."
Tôi sửng sốt, còn nghĩ rằng hắn đang đùa, nhưng hắn nói tiếp: "Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy để tâm tới ai như vậy, ngay cả con gái của cậu ấy cũng không thể so sánh."
Diệp Thiệu Bân để tâm đến tôi, trong lòng tôi biết rõ. Nhưng tôi không hiểu vì sao anh ấy phải kiên trì chăm sóc tôi như vậy, anh ấy càng tốt với tôi, tôi càng thấy áy náy tự trách.
Tôi muốn khỏe lại càng sớm càng tốt để không gây thêm rắc rối cho anh ấy.
Nhưng mối quan hệ giữa tôi và Diệp Thiệu Bân vừa mới dịu xuống không bao lâu, phiền phức lại tìm tới cửa.
Gần đây tôi luôn cảm thấy hai bầu ngực có chút đau đớn, lúc đầu tôi cũng không để ý, nhưng trong người cứ cảm thấy mềm nhũn yếu ớt, liên tiếp mấy ngày đều đứng ngồi không yên.
Tình trạng này kéo dài ba ngày. Đến buổi sáng ngày thứ tư, tôi phát hiện ngực tiết sữa.
Tôi gạt Diệp Thiệu Bân, bởi vì thật sự rất ngại nói cho anh ấy biết.
Lúc tới phòng tranh, áo lót của tôi ẩm ướt, tôi thử đưa tay ấn lên đầu v* để nó không rỉ thêm nữa. Bầu ngực căng chặt nhô lên dưới lớp vải áo, sữa không biết từ lúc nào đã chảy ra, cuối cùng vẫn không ngừng mà tiếp tục chảy xuống.
Tay chân tôi luống cuống, vừa thấy Đường tiên sinh liền đi đường vòng, sợ bị hắn ngửi ra mùi hương khó chịu nào đó.
Khi đang vội vàng tô màu, Đường tiên sinh nắm lấy cánh tay tôi, cúi người ngửi ngửi, "Tôi luôn cảm thấy trên người cậu hình như có mùi sữa, đặc biệt nồng đậm."
Tôi không dám hé răng, chỉ vùi đầu vẽ tranh, chờ Diệp Thiệu Bân tới đón tôi về nhà.
Cả một ngày trời rồi đến đêm, lượng sữa tràn ra thực sự quá lớn, tôi phải rời giường và bí mật xử lý trong phòng vệ sinh.
Từ phòng vệ sinh đi ra, tôi phát hiện Diệp Thiệu Bân ngồi một mình trong phòng khách, không bật đèn. Gần đây anh ấy thường xuyên quên đi sự tồn tại của tôi, lặng lẽ ngồi xuất thần như thế này.
Tôi chạy nhanh về phòng đóng cửa lại, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Diệp Thiệu Bân đã ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi tôi: "Thu Mân, vừa rồi đi vào lâu như vậy, có phải bụng khó chịu hay không?"
Tôi không trả lời.
"Cậu không nói lời nào thì tôi vào đấy."
Tôi vội vàng chạy lại trên giường, giấu đầu hở đuôi kéo kéo cổ áo ngủ mở rộng, che lấp cặp nhũ hoa thẳng nhọn của mình, đáng tiếc đều vô ích, anh ấy liếc mắt một cái đã chú ý tới nơi nhô lên rõ ràng dưới lớp áo của tôi, bình tĩnh nhìn chăm chú vài giây mới dời tầm mắt khỏi đó.
"Cởi quần áo ra cho tôi xem." Anh ấy thản nhiên nói.
Hai má tôi căng cứng, quay đầu đi.
Anh ấy không trách mắng tôi, mà nhíu chặt mày quan sát ngực tôi, "Cậu có cảm thấy chúng lớn hơn không?"
Tôi nâng ánh mắt ảm đảm lên, duy trì im lặng không nói gì.
Anh ấy cởi bỏ đai buộc áo ngủ của tôi, cầm một bên ngực, nhẹ nhàng dùng nhón giữa đè ép một chút, tôi nhịn không được nhỏ giọng kêu lên, anh ấy giật mình nhìn dòng sữa trắng phun ra từ đầu v*, ngay sau đó lại bóp một bên khác, tôi đẩy mạnh anh ấy ra, nhưng vẫn làm bẩn tay anh.
"Tiết nhiều như vậy! Đã kéo dài bao lâu rồi? Sao cậu không nói cho tôi biết?" Anh ấy vừa trách cứ tôi, vừa dùng giấy lau tay mình, lại rút một tờ khăn ướt đưa cho tôi, "Lau sạch đi, đợi lát nữa tôi hỏi lão Khương xem xử lý thế nào. Cậu đi ngủ sớm, đừng thức khuya."
Tôi cúi đầu xuống, dùng sức lau sạch vết sữa trên ngực, sửa sang lại quần áo của mình.
"Ngủ ngon."
Anh ấy đi ra ngoài.
Tôi theo phía sau anh, anh ấy không biết mình có một cái đuôi nhỏ phía sau, đóng cửa ngay sau khi về phòng ngủ. Tôi giống như chó con ngồi xổm ở cửa phòng của chủ nhân, tự xoa xoa bộ ngực trướng đau của mình, mệt mỏi buồn ngủ, không cẩn thận đụng đầu vào cửa phòng.
Một lát sau, cánh cửa mở ra từ bên trong. Diệp Thiệu Bân cúi người ôm lấy tôi, đặt tôi lên giường đắp chăn lại.
Anh ấy ôm tôi, kéo áo ngủ ra, một tay thò vào chậm rãi xoa bóp ngực tôi.
Tôi dần thả lỏng, làm bộ như mình đã sớm thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ, động tác trên ngực lại rõ ràng nhanh hơn, bàn tay ấm áp của anh mang theo hơi nóng bao phủ cơ thể tôi.
Cuối cùng, anh ấy cũng dừng lại và trượt tay ra khỏi ngực tôi.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt chớp động quan sát trong bóng tối, đôi môi lặng lẽ khép mở.
Anh ấy đột nhiên ôm chặt tôi.
"Ngủ đi." Anh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất