Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần
Chương 26: Chuyện bên lề
Kẹo có lời mún nói: Đoạn truyện dưới đây là mk lấy ra từ 1 truyện khác của tác giả. Phần đầu sẽ nói đến cái chết của La Đông Nguyệt (là tui đoán đó), phần sau là cảnh anh Diệp gặp em Thu lần đầu.
_____________
"Khi một người hành hung đang trong giai đoạn phát bệnh chưa rõ động cơ, thời điểm xảy ra án mạng mất khả năng nhận diện hành vi phạm tội của mình sẽ được giám định là không còn năng lực chịu trách nhiệm, được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự... Kết quả giám định như vậy, tôi không thể đồng ý."
Mười hai năm trước, Diệp Thiệu Bân nói chuyện với bác sĩ tâm thần Khương Vũ Sơn trong văn phòng của bệnh viện tâm thần.
Khương Vũ Sơn gõ bút lên chén sứ phía trước, sau khi âm thanh phát ra đủ có cảm giác tồn tại mới lạnh lùng nói với anh: "Thiệu Bân, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, sắc mặt bây giờ của cậu còn tệ hơn người bệnh, như vậy còn đối mặt với bệnh nhân của cậu thế nào đây? Thật sự không được thì đến chỗ chúng tôi đăng ký, điều hòa một thời gian rồi trở lại làm việc."
Diệp Thiệu Bân ngồi trước mặt anh, chậm rãi nói: "Lương sư huynh nhìn qua là một người dễ ức hiếp, nhưng ở lĩnh vực chuyên môn thì rất ưu việt, rất ít người có thể đối kháng trực tiếp với anh ấy. Chúng tôi vì một bệnh nhân mà nổi lên một cuộc tranh chấp. Tôi quá tức giận, còn nói anh ấy là bác sĩ hèn nhát vô dụng, cãi nhau một trận với anh ấy, cuối cùng không vui mà tan.
"Ngày hôm sau khi sự việc xảy ra, tôi mới biết anh ấy bị bệnh nhân ác ý đâm mũi tiêm propofol vào người, tỉnh táo sống sót trong trạng thái gây mê một giờ, một nhát dao cắm thẳng vào thùy giữa phổi phải, gãy xương sườn, làn da bị tra tấn đến mức không còn nguyên vẹn, không được cứu chữa kịp thời, thương nặng bỏ mạng.
Bên trong phòng khám chỉ có ba người, người chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra vụ án lại là một đứa trẻ sáu tuổi, bởi vì rối loạn căng thẳng sau chấn thương, không thể tiến hành hồi tưởng rõ ràng sự việc."
Khương Vũ Sơn thở dài một tiếng, nói: "Tôi cho rằng 80-90% bệnh nhân là 'lừa bệnh', loại bệnh nhân này có tu dưỡng cao chiếm đa số, hơn nữa đối với quá trình phát triển bệnh có trình độ nhận thức nhất định. Sau đó tôi lại suy nghĩ một chút, cô ấy cũng có cảm xúc áp chế không bình thường, tồn tại dục vọng ép buộc và khống chế nhất định, ở gần kề bờ vực sụp đổ, nói như vậy thật ra cũng hợp lý."
"Cô ấy đã tự sát." Giọng nói của Diệp Thiệu Bân rất bình tĩnh, hầu như không mang theo bất kỳ sắc thái nào, nhưng bàn tay anh đặt trên ghế lại nắm chặt lộ rõ những khớp xương trắng bệch.
"Tự sát!" Khương Vũ Sơn sửng sốt, "Làm sao có thể?"
"Trung tâm giám định tư pháp tiến hành giám định nguyên nhân tử vong của cô ấy, sau khi phân tích độc dược trong cơ thể phát hiện ra methamphetamine, mới biết cô ấy có tiền sử sử dụng ma túy!" Anh nhún vai, nhịn không được cười to.
Khương Vũ Sơn im lặng nhìn, không cắt đứt sự phát tiết của anh.
Diệp Thiệu Bân nhắm hai mắt lại, rất nhanh trấn định lại, khàn giọng nói: "Lão Khương, tôi không làm được nữa."
"Lần này rút ra bài học, sau này mới không tái phạm. Nên trị thì vẫn phải trị, đây là trách nhiệm của cậu, làm sao có thể nói không làm thì không làm chứ." Khương Vũ Sơn nói.
Diệp Thiệu Bân cúi thấp đầu xuống, cả người âm u uể oải, cực kỳ mệt nhọc.
Khương Vũ Sơn đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Diệp Thiệu Bân, khoác tay lên vai anh nói: "Thiệu Bân, cậu có muốn nhìn xem, 'người điên' chân chính là dạng gì không?"
Phòng khép kín của bệnh viện tâm thần.
Khương Vũ Sơn dẫn Diệp Thiệu Bân xuyên qua ba cánh cửa sắt, đi tới khu bệnh của thanh thiếu niên, trong hành lang vang vọng những tiếng hát xen lẫn tiếng cười, tiếng khóc ồn ào.
"Bệnh nhân này có các triệu chứng điển hình, hôm qua làm trị liệu điện, bây giờ có thể còn đang ngủ. Cậu ấy thường xuyên cởi quần áo khỏa thân chạy khắp nơi, đợi lát nữa nếu nhìn thấy cậu ấy trần truồng, cậu đừng ngạc nhiên làm cậu ấy sợ hãi."
Nói xong, Khương Vũ Sơn lấy chìa khóa ra mở cửa một phòng bệnh đơn.
Một thiếu niên tiều tụy, gầy gò đưa lưng về phía bọn họ, mặc một bộ quần áo sọc xanh trắng rộng thùng thình trên người, cậu đang gấp chăn, gấp vào mở ra, động tác lặp đi lặp lại, thoạt nhìn giống như một cỗ máy bị hỏng chip.
"Em trai Tiểu La, bác sĩ Khương đến thăm em."
Một lúc lâu sau, thiếu niên buông chăn xuống, xoay người sang chỗ khác, cho đến khi ánh mắt bắt gặp Diệp Thiệu Bân mới bước chân trần đi về phía bọn họ, ánh sáng trắng lóa ở hành lang chiếu rõ khuôn mặt cậu, tựa như một cái mặt nạ nhợt nhạt bao phủ lên.
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, đứng kề sát người anh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc lên mặt anh. Cả người Diệp Thiệu Bân rét run, một cảm giác khủng bố khó hiểu đánh úp vào trong lòng.
Trước kia anh chưa từng thấy qua cặp mắt nào như vậy, không phải u ám, cũng không phải bi thương, mà là một khoảng trống thật lớn, bên trong không có chút sức sống nào, màu sắc toàn bộ biến thành màu xám tro, giống như một đôi hạt pha lê, ánh sáng phản chiếu ra những đường nét lạnh lẽo, có biến hóa hay không đều không có ý nghĩa gì.
Thiếu niên lại trở về lấy một tờ khăn giấy, đắp lên đầu ngón chân, phát ra giọng nói trẻ trung trong trẻo: "Bác sĩ Khương, nó sắp chết rồi, tôi muốn mặc quần áo cho nó."
"Tại sao?"
"Nó không thở nữa, anh có thể làm cho nó thở không?"
"Tôi không thể làm cho nó sống lại, nó không có sinh mệnh."
Thiếu niên im lặng vài giây lại nói: "Trời mưa, phải cầm ô. Ô đâu?"
Cậu lại bắt đầu đi dạo xung quanh phòng tìm ô, hai tay giơ cao lên đỉnh đầu như thể đang thật sự che mưa.
"Tâm thần phân liệt?"
"Đúng vậy. Vận động tinh thần không nhịp nhàng, lối tư duy rạn nứt, nếu cậu muốn biết bọn họ đang nghĩ gì thì sớm hãy từ bỏ đi."
"Có thể chữa khỏi không?"
"Đứa nhóc này từ khi vào viện, người nhà cũng chưa từng tới mấy lần. Cậu ấy không phải là bệnh nhân phát bệnh lần đầu, trước khi đến khám đã phát tác hai ba lần, mỗi lần phát tác đều thêm một bước tạo thành nhân cách suy yếu và tan rã. Không thể dừng thuốc, có thể tốt lên hay không phải xem tạo hóa của chính cậu ấy. Nói một cách đơn giản, chính là phó thác cho ông trời."
Thiếu niên yên lặng nhìn Khương Vũ Sơn nói: "Tôi uống thuốc rồi."
"Ai đưa thuốc cho cậu?"
"Hứa Lâm Lâm, cô ấy bảo tôi uống, không uống thuốc thì bị đánh."
"Hứa Lâm Lâm mỗi ngày đều thúc giục cậu uống thuốc sao?"
Thiếu niên chậm rãi lắc đầu, nói: "Hôm qua cô ấy nói đau răng, phải đến bệnh viện để khám răng."
Diệp Thiệu Bân khó hiểu, thấp giọng hỏi Khương Vũ Sơn: "Hứa Lâm Lâm là ai? Cô ấy cũng là bệnh nhân ở đây à?"
Khương Vũ Sơn cười lắc đầu, nói với thiếu niên: "La Thu Mân, nói cho bác sĩ này biết, Hứa Lâm Lâm là ai."
"Hứa Lâm Lâm đi nhổ răng, sẽ ngồi máy bay trở về sớm thôi, anh sẽ gặp cô ấy."
Dứt lời, La Thu Mân xoay người lại, từng bước từng bước hướng về địa ngục nhân gian mà Diệp Thiệu Bân không cách nào vượt qua.
Sau khi rời khỏi khu phòng bệnh, Khương Vũ Sơn không nói gì nữa, vỗ vỗ bả vai anh rồi rời đi...
_____________
"Khi một người hành hung đang trong giai đoạn phát bệnh chưa rõ động cơ, thời điểm xảy ra án mạng mất khả năng nhận diện hành vi phạm tội của mình sẽ được giám định là không còn năng lực chịu trách nhiệm, được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự... Kết quả giám định như vậy, tôi không thể đồng ý."
Mười hai năm trước, Diệp Thiệu Bân nói chuyện với bác sĩ tâm thần Khương Vũ Sơn trong văn phòng của bệnh viện tâm thần.
Khương Vũ Sơn gõ bút lên chén sứ phía trước, sau khi âm thanh phát ra đủ có cảm giác tồn tại mới lạnh lùng nói với anh: "Thiệu Bân, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, sắc mặt bây giờ của cậu còn tệ hơn người bệnh, như vậy còn đối mặt với bệnh nhân của cậu thế nào đây? Thật sự không được thì đến chỗ chúng tôi đăng ký, điều hòa một thời gian rồi trở lại làm việc."
Diệp Thiệu Bân ngồi trước mặt anh, chậm rãi nói: "Lương sư huynh nhìn qua là một người dễ ức hiếp, nhưng ở lĩnh vực chuyên môn thì rất ưu việt, rất ít người có thể đối kháng trực tiếp với anh ấy. Chúng tôi vì một bệnh nhân mà nổi lên một cuộc tranh chấp. Tôi quá tức giận, còn nói anh ấy là bác sĩ hèn nhát vô dụng, cãi nhau một trận với anh ấy, cuối cùng không vui mà tan.
"Ngày hôm sau khi sự việc xảy ra, tôi mới biết anh ấy bị bệnh nhân ác ý đâm mũi tiêm propofol vào người, tỉnh táo sống sót trong trạng thái gây mê một giờ, một nhát dao cắm thẳng vào thùy giữa phổi phải, gãy xương sườn, làn da bị tra tấn đến mức không còn nguyên vẹn, không được cứu chữa kịp thời, thương nặng bỏ mạng.
Bên trong phòng khám chỉ có ba người, người chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra vụ án lại là một đứa trẻ sáu tuổi, bởi vì rối loạn căng thẳng sau chấn thương, không thể tiến hành hồi tưởng rõ ràng sự việc."
Khương Vũ Sơn thở dài một tiếng, nói: "Tôi cho rằng 80-90% bệnh nhân là 'lừa bệnh', loại bệnh nhân này có tu dưỡng cao chiếm đa số, hơn nữa đối với quá trình phát triển bệnh có trình độ nhận thức nhất định. Sau đó tôi lại suy nghĩ một chút, cô ấy cũng có cảm xúc áp chế không bình thường, tồn tại dục vọng ép buộc và khống chế nhất định, ở gần kề bờ vực sụp đổ, nói như vậy thật ra cũng hợp lý."
"Cô ấy đã tự sát." Giọng nói của Diệp Thiệu Bân rất bình tĩnh, hầu như không mang theo bất kỳ sắc thái nào, nhưng bàn tay anh đặt trên ghế lại nắm chặt lộ rõ những khớp xương trắng bệch.
"Tự sát!" Khương Vũ Sơn sửng sốt, "Làm sao có thể?"
"Trung tâm giám định tư pháp tiến hành giám định nguyên nhân tử vong của cô ấy, sau khi phân tích độc dược trong cơ thể phát hiện ra methamphetamine, mới biết cô ấy có tiền sử sử dụng ma túy!" Anh nhún vai, nhịn không được cười to.
Khương Vũ Sơn im lặng nhìn, không cắt đứt sự phát tiết của anh.
Diệp Thiệu Bân nhắm hai mắt lại, rất nhanh trấn định lại, khàn giọng nói: "Lão Khương, tôi không làm được nữa."
"Lần này rút ra bài học, sau này mới không tái phạm. Nên trị thì vẫn phải trị, đây là trách nhiệm của cậu, làm sao có thể nói không làm thì không làm chứ." Khương Vũ Sơn nói.
Diệp Thiệu Bân cúi thấp đầu xuống, cả người âm u uể oải, cực kỳ mệt nhọc.
Khương Vũ Sơn đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Diệp Thiệu Bân, khoác tay lên vai anh nói: "Thiệu Bân, cậu có muốn nhìn xem, 'người điên' chân chính là dạng gì không?"
Phòng khép kín của bệnh viện tâm thần.
Khương Vũ Sơn dẫn Diệp Thiệu Bân xuyên qua ba cánh cửa sắt, đi tới khu bệnh của thanh thiếu niên, trong hành lang vang vọng những tiếng hát xen lẫn tiếng cười, tiếng khóc ồn ào.
"Bệnh nhân này có các triệu chứng điển hình, hôm qua làm trị liệu điện, bây giờ có thể còn đang ngủ. Cậu ấy thường xuyên cởi quần áo khỏa thân chạy khắp nơi, đợi lát nữa nếu nhìn thấy cậu ấy trần truồng, cậu đừng ngạc nhiên làm cậu ấy sợ hãi."
Nói xong, Khương Vũ Sơn lấy chìa khóa ra mở cửa một phòng bệnh đơn.
Một thiếu niên tiều tụy, gầy gò đưa lưng về phía bọn họ, mặc một bộ quần áo sọc xanh trắng rộng thùng thình trên người, cậu đang gấp chăn, gấp vào mở ra, động tác lặp đi lặp lại, thoạt nhìn giống như một cỗ máy bị hỏng chip.
"Em trai Tiểu La, bác sĩ Khương đến thăm em."
Một lúc lâu sau, thiếu niên buông chăn xuống, xoay người sang chỗ khác, cho đến khi ánh mắt bắt gặp Diệp Thiệu Bân mới bước chân trần đi về phía bọn họ, ánh sáng trắng lóa ở hành lang chiếu rõ khuôn mặt cậu, tựa như một cái mặt nạ nhợt nhạt bao phủ lên.
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, đứng kề sát người anh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc lên mặt anh. Cả người Diệp Thiệu Bân rét run, một cảm giác khủng bố khó hiểu đánh úp vào trong lòng.
Trước kia anh chưa từng thấy qua cặp mắt nào như vậy, không phải u ám, cũng không phải bi thương, mà là một khoảng trống thật lớn, bên trong không có chút sức sống nào, màu sắc toàn bộ biến thành màu xám tro, giống như một đôi hạt pha lê, ánh sáng phản chiếu ra những đường nét lạnh lẽo, có biến hóa hay không đều không có ý nghĩa gì.
Thiếu niên lại trở về lấy một tờ khăn giấy, đắp lên đầu ngón chân, phát ra giọng nói trẻ trung trong trẻo: "Bác sĩ Khương, nó sắp chết rồi, tôi muốn mặc quần áo cho nó."
"Tại sao?"
"Nó không thở nữa, anh có thể làm cho nó thở không?"
"Tôi không thể làm cho nó sống lại, nó không có sinh mệnh."
Thiếu niên im lặng vài giây lại nói: "Trời mưa, phải cầm ô. Ô đâu?"
Cậu lại bắt đầu đi dạo xung quanh phòng tìm ô, hai tay giơ cao lên đỉnh đầu như thể đang thật sự che mưa.
"Tâm thần phân liệt?"
"Đúng vậy. Vận động tinh thần không nhịp nhàng, lối tư duy rạn nứt, nếu cậu muốn biết bọn họ đang nghĩ gì thì sớm hãy từ bỏ đi."
"Có thể chữa khỏi không?"
"Đứa nhóc này từ khi vào viện, người nhà cũng chưa từng tới mấy lần. Cậu ấy không phải là bệnh nhân phát bệnh lần đầu, trước khi đến khám đã phát tác hai ba lần, mỗi lần phát tác đều thêm một bước tạo thành nhân cách suy yếu và tan rã. Không thể dừng thuốc, có thể tốt lên hay không phải xem tạo hóa của chính cậu ấy. Nói một cách đơn giản, chính là phó thác cho ông trời."
Thiếu niên yên lặng nhìn Khương Vũ Sơn nói: "Tôi uống thuốc rồi."
"Ai đưa thuốc cho cậu?"
"Hứa Lâm Lâm, cô ấy bảo tôi uống, không uống thuốc thì bị đánh."
"Hứa Lâm Lâm mỗi ngày đều thúc giục cậu uống thuốc sao?"
Thiếu niên chậm rãi lắc đầu, nói: "Hôm qua cô ấy nói đau răng, phải đến bệnh viện để khám răng."
Diệp Thiệu Bân khó hiểu, thấp giọng hỏi Khương Vũ Sơn: "Hứa Lâm Lâm là ai? Cô ấy cũng là bệnh nhân ở đây à?"
Khương Vũ Sơn cười lắc đầu, nói với thiếu niên: "La Thu Mân, nói cho bác sĩ này biết, Hứa Lâm Lâm là ai."
"Hứa Lâm Lâm đi nhổ răng, sẽ ngồi máy bay trở về sớm thôi, anh sẽ gặp cô ấy."
Dứt lời, La Thu Mân xoay người lại, từng bước từng bước hướng về địa ngục nhân gian mà Diệp Thiệu Bân không cách nào vượt qua.
Sau khi rời khỏi khu phòng bệnh, Khương Vũ Sơn không nói gì nữa, vỗ vỗ bả vai anh rồi rời đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất