Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ
Chương 102: Cánh Cửa
༺ Cánh Cửa ༻
Tôi cảm thấy tê liệt.
Nếu tôi nhớ chính xác những ký ức mơ hồ của mình, có lẽ tôi đã ngã gục khi đang luyện tập.
Có vẻ như tôi đã quá tự tin vào cơ thể mình nên đã tập luyện đến giới hạn của bản thân. Chắc sức chịu đựng của tôi đã cạn kiệt rồi.
'Bây giờ mình đang ở đâu?'
Cái cảm giác deja vu vừa tán vào mặt tôi. Tôi thấy một cái gì đó mềm mại ở phía sau đầu. Có vẻ như tôi được đặt ở một nơi không mang lại cho tôi điều gì ngoài sự thoải mái.
Tôi nhớ lại lần đầu tôi bị Eden tấn công để thử Vòng Tay Nguyên Tố.
Khi sát thương tích lũy và tôi ngất đi, tôi tỉnh dậy trong phòng Luce.
Lần này cũng vậy, dường như ai đó đã kéo cơ thể bất tỉnh của tôi đi nơi khác. Có phải chị gái của Isaac đã theo dõi tôi những ngày này không?
'...Không, không thể nào được.'
Trước khi ngất đi, tôi nhớ đã quét quanh đó bằng [Thấu Thị]. Chị gái của Isaac không thấy đâu cả.
Nói cách khác, đó là một người khác.
Nhân tiện, chiếc gối trên đầu tôi rất êm và mềm. Đợi đã, tôi tưởng đó là một cái gối nhưng...
...Cái... gì đây?
Não tri vẫn chưa thể hoạt động hết công suất vì tôi vừa mới tỉnh lại.
Tôi từ từ mở mắt. Tôi tưởng mình sẽ nhìn thấy một trần nhà xa lạ.
Thay vào đó, tôi gần như bị mù trước ánh sáng rực rỡ chào đón tôi.
"Hội trưởng tỉnh rồi à?"
Bên ngoài thung lũng rộng lớn của bộ ngực cô, phản chiếu một nụ cười rạng rỡ như ánh sao lấp lánh trong mắt tôi.
Mai tóc màu lavender bồng bềnh trong khi đôi mắt ánh lên cả bầu vũ trụ được trang trí bởi con ngươi hình ngôi sao đặc trưng chói lóa.
Đó là khuôn mặt đầy nụ cười của Dorothy.
Ở một góc vườn bướm, dưới gốc cây Zelkova với ánh hoàng hôn từ trên cao rơi xuống.
Nơi Dorothy đến ngồi nói chuyện khi tôi đang luyện tập.
Ở nơi này, tôi dường như đang nằm trên đùi Dorothy.
'Ồ gì cơ, là Dorothy á.'
Vâng, mình sẽ không bao giờ thức dậy nữa.
Tôi nhắm mắt lại và quay sang một bên. Làn da của waifu yêu thích của tôi vuốt ve má.
"Nihihi, Hội trưởng ơi ~. Không phải cậu hơi trơ trẽn rồi sao?"
Dorothy cười toe toét khi nhìn thấy hành động của tôi.
"Chị đại này hơi xấu hổ đó nhé?"
"Không phải lúc nào cũng có cơ hội như này nên tôi phải tận hưởng nó nhiều nhất có thể. Đó là fanservice phải không?"
"Chắc chắn rồi. Nó thế nào? Cậu có hạnh phúc không?"
Tất nhiên rồi.
"Điều gì đã xảy ra dẫn tới sự kiện bất ngờ này? Thật không ngờ là chị lại tặng tôi một cái gối đùi."
"...Những này này, mị cảm thấy như Hội trưởng đang ép mình quá mức. Cả tâm trí và cơ thể luôn."
Dường như không thể che giấu được cảm xúc của mình với Dorothy.
Chắc hẳn cô đã nhận thấy cảm giác cấp bách của tôi.
"Làm sao chị biết được?"
"Hừm, chị đại này biết tất cả những gì cậu biết đó?"
Dorothy đắc thắng trả lời khi cô đặt tay lên trái tim mình.
"Đó là lý do tại sao chị đại này muốn đến làm phiền cậu một chút như một cách để vực dậy tinh thần! Và mị lại tìm thấy Hội trưởng bất tỉnh đúng lúc. Cái ngất đó rất là đẹp luôn đó!"
Vì vậy, mình đã bất tỉnh vào một thời điểm thích hợp. Quá đẹp.
Tất nhiên, tôi không thể tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này mãi được.
Tôi thật may mắn khi có được khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi này.
Vì sức chịu đựng của tôi lẽ ra đã được bổ sung nhờ việc tôi ngất đi, tôi nên bắt đầu luyện tập lại.
"Cảm ơn Tiền bối rất nhiều. Bây giờ tôi nên..."
"Hội trưởng."
Khi tôi cố gắng nâng phần thân trên lên, Dorothy nắm lấy vai tôi và ấn tôi lại vào lòng cô.
Như muốn bảo tôi đừng đứng dậy.
"Hãy nghỉ ngơi, ít nhất vào lúc này. Ở lại với mị nhé."
Tôi ngập ngừng vì không biết phải nói gì.
"Chàng trai ngoan."
Dorothy thì thầm bằng giọng êm dịu khi vuốt tóc tôi như thể tôi là một con búp bê yêu quý.
Như thể cô đang đóng vai một người mẹ, một nụ cười yếu ớt tô điểm trên khuôn mặt cô.
Giọng nói và nụ cười của cô khiến tôi cảm thấy thoải mái.
"..."
Em nói nghỉ ngơi à....
Trong độ khó Địa Ngục của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», tôi đã chạy nước rút không ngừng nghỉ để đánh bại Tà Thần.
Lần duy nhất tôi có chút thời gian rảnh rỗi là vào đêm Tụ Họp Giao Lưu, sau khi loại bỏ Malrog Đố Kỵ.
Thành thật mà nói, đây là một điều hiển nhiên nhưng...
Thật khó khăn.
Nếu tôi định chuyển sinh vào game này...
Tôi muốn ở trong độ khó Bình Thường. Tôi muốn tận hưởng việc hẹn hò mà không hề lo sợ về tương lai và liên tục đánh bại kẻ thù mà không cần vội vàng. Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể thoải mái và tận hưởng thời gian của mình...
...Chắc là mình mệt lắm rồi nhỉ?
Cơ thể tôi rã rời vì kiệt sức.
Dù việc ngất xỉu có giúp tôi lấy lại được chút thể lực nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang rất mệt mỏi. Tôi cũng cảm thấy mana trong cơ thể chảy mạnh thay vì dòng chảy êm ả như thường lệ.
Dường như mọi tế bào trong cơ thể tôi đều bị tấn công.
Có lẽ tôi chưa thể trở thành Ironman được.
"...Được thôi."
Sự động chạm của Dorothy nhẹ nhàng và dễ chịu đến nỗi cơ thể tôi uể oải ngả vào lòng cô.
Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.
"Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút."
Để đạt hiệu quả tập luyện, tôi quyết định tạm nghỉ.
"Yay! Okay!"
Dorothy cười toe toét.
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Isaac đã ngủ thiếp đi.
Dorothy không giấu được nụ cười khi nhìn anh ngủ ngon lành tựa đầu vào lòng mình.
Cảm thấy cơn gió nhẹ trong không khí trở nên mát mẻ hơn, Dorothy cởi chiếc áo choàng của mình ra và đắp cho Isaac để giữ ấm cho anh.
Nói xong, cô bắt đầu liên tục xoa đầu anh một cách nhẹ nhàng, tận dụng cơ hội này để thi triển ma pháp hồi phục cho anh.
"Rốt cuộc thì mị thực sự không thể hiệu nổi cậu."
Dorothy nhận thức rõ rằng cô được tôn kính như một thiên tài hiếm hoi nhận được ban phước của Chúa tể Manhalla.
Nhưng anh chàng nằm trên đùi cô này mạnh hơn Dorothy rất nhiều.
Đó là một sự thật không thể phủ nhận rằng chỉ có ai đó như Dorothy, người có sức mạnh [Thấu Vạn Vật], mới có thể biết được.
Ngay từ đầu, Dorothy đã quan tâm đến Isaac vì sức mạnh tiềm ẩn của anh.
Tuy nhiên, có vẻ như sức mạnh đó chỉ khả dụng khi đáp ứng được một số điều kiện nhất định.
Dorothy suy luận rằng quá trình luyện tập cũng ảnh hưởng đến sức mạnh ban đầu của anh, đó là lý do tại sao anh rất nỗ lực tập luyện chăm chỉ.
Dù vậy... Isaac đã làm quá sức rồi.
"Ngay cả khi cậu đang luyện tập chăm chỉ thì vẫn phải có một giới hạn nhất định chứ."
Dorothy có thể cảm nhận được anh đã tập luyện chăm chỉ như thế nào khi cảm nhận được mạch mana bị xoắn của Isaac.
Chắc hẳn anh đã rất mệt mỏi và đau đớn, đến mức cơ thể anh phải hét lên bảo anh dừng lại.
Tuy nhiên, anh đã liều lĩnh sử dụng mana để luyện tập...
Dorothy trìu mến xoa má Isaac bằng ngón trỏ.
Anh nghiên đầu về phía ngón tay của Dorothy. Anh rất dễ thương vì hành động như một chú cún con.
"Nihihi."
Mặc dù bề ngoài Dorothy giữ thái độ có vẻ thân thiện nhưng thực tế, cô luôn vạch ra ranh giới giữa mình và người khác.
Vì số phận đã định sẵn sẽ chết sớm nên cô không để bất cứ ai bước vào trái tim mình.
Chính vì vậy mà cô không còn chút cảm giác nào đọng lại về cuộc sống này.
Tuy nhiên, bất cứ khi nào cô kiểm tra tâm trí Isaac bằng [Thấu Xúc Cảm Sâu Sắc], anh luôn thể hiện tình cảm vô hạn với cô.
Lúc đầu, cô đến tìm Isaac vì tò mò. Tuy nhiên, khi cô tiếp tục cảm nhận được sự yêu thương ấm áp từ anh, với tư cách là một con người, trái tim cô không khỏi cảm thấy thoải mái khi ở bên anh.
Bầu trời dần mất đi ánh sáng khi nó tối dần.
Dorothy nhìn chằm chằm vào Isaac trong khi đặt tay lên giữa bộ ngực săn chắc của anh.
Mạch mana bị xoắn cần được gỡ rối. Khi Isaac thức dậy sớm hơn, công việc của cô đã bị dừng lại. Vì thế bây giờ cô phải tiếp tục một lần nữa.
Dorothy nhắm chặt mắt và để cho mana của mình chảy ra.
Cô bắt đầu chữa lành mạch mana của Isaac, vốn đã bị xoắn do luyện tập quá mức.
Vì Tinh Quang mana của Dorothy nên hoàn toàn có thể tiếp cận sâu vào mạch mana của Isaac và khôi phục nó hoàn toàn, bắt đầu từ chính nguồn.
Khi mana của Dorothy đào sâu hơn vào mạch mana của Isaac...
"...!"
Khung cảnh của một nơi trống trải và đen tối nào đó tràn ngập tầm nhìn của Dorothy.
Một cánh cửa đen khổng lồ tỏa ra hơi lạnh xanh lam đang nằm giữa cánh đồng đen.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Dorothy khi nhìn thấy vẻ uy nghi choáng ngợp của nó.
Đôi mắt cô mở to khi cô thở dốc.
"Đó là cái gì...?"
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt cô.
So với Isaac bí ẩn mà cô biết nhờ [Thấu Vạn Vật], một sự tồn tại hoàn toàn khác đã được thiết lập vững chắc trong nguồn mạch mana của Isaac.
Ngoài ra, lượng mana dày đặc chảy xung quanh cánh cửa khổng lồ.
Mana mạnh đến mức nó gần như ở một cấp độ tồn tại hoàn toàn khác. Điều này chỉ có thể xảy ra sau khi đạt đến cấp độ cao nhất của Băng nguyên tố. Đây là loại mana phát ra từ cánh cửa.
Trong học kỳ một, anh đã sử dụng ma thuật của thế giới khác ở mức độ tận thế...
...Đó chẳng phải là toàn bộ sức mạnh của cậu ấy sao?
"Hội trưởng... thực sự đang che giấu bao nhiêu sức mạnh vậy...?"
Dorothy thấy rõ rằng Isaac mạnh hơn cô rất nhiều.
Dù vậy... chẳng phải điều này là mạnh quá đáng rồi sao? Mức độ đó quá cao để có thể bắt đầu hiểu được.
Isaac đã là một sự tồn tại không thể chứa đựng trong thế giới nhỏ bé và yếu đuối này.
Bây giờ, cô cảm thấy một cảm giác vượt xa sự tò mò... Vào thời điểm này, đó chỉ đơn giản là sự ngạc nhiên tuyệt đối.
Trong một lúc, Dorothy nhìn chằm chằm vào Isaac với vẻ mặt phức tạo. Anh đang ngủ yên bình mà không cần quan tâm đến thế giới.
Em chân thành xin lỗi chị về lần trước ạ!
—Kaya Astrean
"Cái gì đây...?"
Ký túc xá dành cho học viên trung cấp, Elma Hall.
Ngoài hành lang, Eve Ropenheim đứng chết lặng.
Bên cạnh lối vào phòng cô, có một bó hoa to bằng cánh cửa, nhiều ma cụ khác nhau, một bộ đồ ăn nhẹ đắt tiền và thậm chí cả phụ kiện.
Quá nhiều thứ đã được trao đến nỗi... Eve thậm chí không thể hiểu được số tiền nằm rải rác bên cạnh cánh cửa của mình.
Gần đây, một nữ sinh có bím tóc màu lục nhạt, Kaya Astrean, thường tiếp cận Eve.
Từ việc khăng khăng xoa vai với lý do vai quá cứng cho đến khen cô xinh đẹp mỗi khi có cơ hội, Kaya tiếp tục hỏi Eve xem cô có cần gì không.
Cô thường nghe nói đến Kaya Astrean, tân Á khoa của Khoa Ma Thuật, vì danh tiếng to lớn của cô ấy. Kaya mang trong mình dòng máu của một Swordmaster, Công tước Gerald Astrean và một Phù thuỷ thiên tài, Historia. Hơn nữa, ngay cả kỹ năng của cô ấy cũng được công nhận...
'Tại sao một sự tồn tại cao quý như vậy lại làm điều này...?'
Làm thế nào em trai mình có thể tán tỉnh một nhân vật quan trọng như thế?
Mặc dù cảm thấy hơi tự hào nhưng cô hoàn toàn nhận ra rằng Kaya đang cố lấy lòng cô vì thân phận là chị gái của Isaac.
Vì vậy, cô không thể đối xử bất cẩn với Kaya được. Rốt cuộc, nếu cô phạm sai lầm, cô sẽ bị tiêu diệt.
Eve ngày càng cảm thấy nặng nề khi bước vào ký túc xá của mình.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Tôi cảm thấy tê liệt.
Nếu tôi nhớ chính xác những ký ức mơ hồ của mình, có lẽ tôi đã ngã gục khi đang luyện tập.
Có vẻ như tôi đã quá tự tin vào cơ thể mình nên đã tập luyện đến giới hạn của bản thân. Chắc sức chịu đựng của tôi đã cạn kiệt rồi.
'Bây giờ mình đang ở đâu?'
Cái cảm giác deja vu vừa tán vào mặt tôi. Tôi thấy một cái gì đó mềm mại ở phía sau đầu. Có vẻ như tôi được đặt ở một nơi không mang lại cho tôi điều gì ngoài sự thoải mái.
Tôi nhớ lại lần đầu tôi bị Eden tấn công để thử Vòng Tay Nguyên Tố.
Khi sát thương tích lũy và tôi ngất đi, tôi tỉnh dậy trong phòng Luce.
Lần này cũng vậy, dường như ai đó đã kéo cơ thể bất tỉnh của tôi đi nơi khác. Có phải chị gái của Isaac đã theo dõi tôi những ngày này không?
'...Không, không thể nào được.'
Trước khi ngất đi, tôi nhớ đã quét quanh đó bằng [Thấu Thị]. Chị gái của Isaac không thấy đâu cả.
Nói cách khác, đó là một người khác.
Nhân tiện, chiếc gối trên đầu tôi rất êm và mềm. Đợi đã, tôi tưởng đó là một cái gối nhưng...
...Cái... gì đây?
Não tri vẫn chưa thể hoạt động hết công suất vì tôi vừa mới tỉnh lại.
Tôi từ từ mở mắt. Tôi tưởng mình sẽ nhìn thấy một trần nhà xa lạ.
Thay vào đó, tôi gần như bị mù trước ánh sáng rực rỡ chào đón tôi.
"Hội trưởng tỉnh rồi à?"
Bên ngoài thung lũng rộng lớn của bộ ngực cô, phản chiếu một nụ cười rạng rỡ như ánh sao lấp lánh trong mắt tôi.
Mai tóc màu lavender bồng bềnh trong khi đôi mắt ánh lên cả bầu vũ trụ được trang trí bởi con ngươi hình ngôi sao đặc trưng chói lóa.
Đó là khuôn mặt đầy nụ cười của Dorothy.
Ở một góc vườn bướm, dưới gốc cây Zelkova với ánh hoàng hôn từ trên cao rơi xuống.
Nơi Dorothy đến ngồi nói chuyện khi tôi đang luyện tập.
Ở nơi này, tôi dường như đang nằm trên đùi Dorothy.
'Ồ gì cơ, là Dorothy á.'
Vâng, mình sẽ không bao giờ thức dậy nữa.
Tôi nhắm mắt lại và quay sang một bên. Làn da của waifu yêu thích của tôi vuốt ve má.
"Nihihi, Hội trưởng ơi ~. Không phải cậu hơi trơ trẽn rồi sao?"
Dorothy cười toe toét khi nhìn thấy hành động của tôi.
"Chị đại này hơi xấu hổ đó nhé?"
"Không phải lúc nào cũng có cơ hội như này nên tôi phải tận hưởng nó nhiều nhất có thể. Đó là fanservice phải không?"
"Chắc chắn rồi. Nó thế nào? Cậu có hạnh phúc không?"
Tất nhiên rồi.
"Điều gì đã xảy ra dẫn tới sự kiện bất ngờ này? Thật không ngờ là chị lại tặng tôi một cái gối đùi."
"...Những này này, mị cảm thấy như Hội trưởng đang ép mình quá mức. Cả tâm trí và cơ thể luôn."
Dường như không thể che giấu được cảm xúc của mình với Dorothy.
Chắc hẳn cô đã nhận thấy cảm giác cấp bách của tôi.
"Làm sao chị biết được?"
"Hừm, chị đại này biết tất cả những gì cậu biết đó?"
Dorothy đắc thắng trả lời khi cô đặt tay lên trái tim mình.
"Đó là lý do tại sao chị đại này muốn đến làm phiền cậu một chút như một cách để vực dậy tinh thần! Và mị lại tìm thấy Hội trưởng bất tỉnh đúng lúc. Cái ngất đó rất là đẹp luôn đó!"
Vì vậy, mình đã bất tỉnh vào một thời điểm thích hợp. Quá đẹp.
Tất nhiên, tôi không thể tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này mãi được.
Tôi thật may mắn khi có được khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi này.
Vì sức chịu đựng của tôi lẽ ra đã được bổ sung nhờ việc tôi ngất đi, tôi nên bắt đầu luyện tập lại.
"Cảm ơn Tiền bối rất nhiều. Bây giờ tôi nên..."
"Hội trưởng."
Khi tôi cố gắng nâng phần thân trên lên, Dorothy nắm lấy vai tôi và ấn tôi lại vào lòng cô.
Như muốn bảo tôi đừng đứng dậy.
"Hãy nghỉ ngơi, ít nhất vào lúc này. Ở lại với mị nhé."
Tôi ngập ngừng vì không biết phải nói gì.
"Chàng trai ngoan."
Dorothy thì thầm bằng giọng êm dịu khi vuốt tóc tôi như thể tôi là một con búp bê yêu quý.
Như thể cô đang đóng vai một người mẹ, một nụ cười yếu ớt tô điểm trên khuôn mặt cô.
Giọng nói và nụ cười của cô khiến tôi cảm thấy thoải mái.
"..."
Em nói nghỉ ngơi à....
Trong độ khó Địa Ngục của «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», tôi đã chạy nước rút không ngừng nghỉ để đánh bại Tà Thần.
Lần duy nhất tôi có chút thời gian rảnh rỗi là vào đêm Tụ Họp Giao Lưu, sau khi loại bỏ Malrog Đố Kỵ.
Thành thật mà nói, đây là một điều hiển nhiên nhưng...
Thật khó khăn.
Nếu tôi định chuyển sinh vào game này...
Tôi muốn ở trong độ khó Bình Thường. Tôi muốn tận hưởng việc hẹn hò mà không hề lo sợ về tương lai và liên tục đánh bại kẻ thù mà không cần vội vàng. Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể thoải mái và tận hưởng thời gian của mình...
...Chắc là mình mệt lắm rồi nhỉ?
Cơ thể tôi rã rời vì kiệt sức.
Dù việc ngất xỉu có giúp tôi lấy lại được chút thể lực nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang rất mệt mỏi. Tôi cũng cảm thấy mana trong cơ thể chảy mạnh thay vì dòng chảy êm ả như thường lệ.
Dường như mọi tế bào trong cơ thể tôi đều bị tấn công.
Có lẽ tôi chưa thể trở thành Ironman được.
"...Được thôi."
Sự động chạm của Dorothy nhẹ nhàng và dễ chịu đến nỗi cơ thể tôi uể oải ngả vào lòng cô.
Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.
"Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút."
Để đạt hiệu quả tập luyện, tôi quyết định tạm nghỉ.
"Yay! Okay!"
Dorothy cười toe toét.
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Isaac đã ngủ thiếp đi.
Dorothy không giấu được nụ cười khi nhìn anh ngủ ngon lành tựa đầu vào lòng mình.
Cảm thấy cơn gió nhẹ trong không khí trở nên mát mẻ hơn, Dorothy cởi chiếc áo choàng của mình ra và đắp cho Isaac để giữ ấm cho anh.
Nói xong, cô bắt đầu liên tục xoa đầu anh một cách nhẹ nhàng, tận dụng cơ hội này để thi triển ma pháp hồi phục cho anh.
"Rốt cuộc thì mị thực sự không thể hiệu nổi cậu."
Dorothy nhận thức rõ rằng cô được tôn kính như một thiên tài hiếm hoi nhận được ban phước của Chúa tể Manhalla.
Nhưng anh chàng nằm trên đùi cô này mạnh hơn Dorothy rất nhiều.
Đó là một sự thật không thể phủ nhận rằng chỉ có ai đó như Dorothy, người có sức mạnh [Thấu Vạn Vật], mới có thể biết được.
Ngay từ đầu, Dorothy đã quan tâm đến Isaac vì sức mạnh tiềm ẩn của anh.
Tuy nhiên, có vẻ như sức mạnh đó chỉ khả dụng khi đáp ứng được một số điều kiện nhất định.
Dorothy suy luận rằng quá trình luyện tập cũng ảnh hưởng đến sức mạnh ban đầu của anh, đó là lý do tại sao anh rất nỗ lực tập luyện chăm chỉ.
Dù vậy... Isaac đã làm quá sức rồi.
"Ngay cả khi cậu đang luyện tập chăm chỉ thì vẫn phải có một giới hạn nhất định chứ."
Dorothy có thể cảm nhận được anh đã tập luyện chăm chỉ như thế nào khi cảm nhận được mạch mana bị xoắn của Isaac.
Chắc hẳn anh đã rất mệt mỏi và đau đớn, đến mức cơ thể anh phải hét lên bảo anh dừng lại.
Tuy nhiên, anh đã liều lĩnh sử dụng mana để luyện tập...
Dorothy trìu mến xoa má Isaac bằng ngón trỏ.
Anh nghiên đầu về phía ngón tay của Dorothy. Anh rất dễ thương vì hành động như một chú cún con.
"Nihihi."
Mặc dù bề ngoài Dorothy giữ thái độ có vẻ thân thiện nhưng thực tế, cô luôn vạch ra ranh giới giữa mình và người khác.
Vì số phận đã định sẵn sẽ chết sớm nên cô không để bất cứ ai bước vào trái tim mình.
Chính vì vậy mà cô không còn chút cảm giác nào đọng lại về cuộc sống này.
Tuy nhiên, bất cứ khi nào cô kiểm tra tâm trí Isaac bằng [Thấu Xúc Cảm Sâu Sắc], anh luôn thể hiện tình cảm vô hạn với cô.
Lúc đầu, cô đến tìm Isaac vì tò mò. Tuy nhiên, khi cô tiếp tục cảm nhận được sự yêu thương ấm áp từ anh, với tư cách là một con người, trái tim cô không khỏi cảm thấy thoải mái khi ở bên anh.
Bầu trời dần mất đi ánh sáng khi nó tối dần.
Dorothy nhìn chằm chằm vào Isaac trong khi đặt tay lên giữa bộ ngực săn chắc của anh.
Mạch mana bị xoắn cần được gỡ rối. Khi Isaac thức dậy sớm hơn, công việc của cô đã bị dừng lại. Vì thế bây giờ cô phải tiếp tục một lần nữa.
Dorothy nhắm chặt mắt và để cho mana của mình chảy ra.
Cô bắt đầu chữa lành mạch mana của Isaac, vốn đã bị xoắn do luyện tập quá mức.
Vì Tinh Quang mana của Dorothy nên hoàn toàn có thể tiếp cận sâu vào mạch mana của Isaac và khôi phục nó hoàn toàn, bắt đầu từ chính nguồn.
Khi mana của Dorothy đào sâu hơn vào mạch mana của Isaac...
"...!"
Khung cảnh của một nơi trống trải và đen tối nào đó tràn ngập tầm nhìn của Dorothy.
Một cánh cửa đen khổng lồ tỏa ra hơi lạnh xanh lam đang nằm giữa cánh đồng đen.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Dorothy khi nhìn thấy vẻ uy nghi choáng ngợp của nó.
Đôi mắt cô mở to khi cô thở dốc.
"Đó là cái gì...?"
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt cô.
So với Isaac bí ẩn mà cô biết nhờ [Thấu Vạn Vật], một sự tồn tại hoàn toàn khác đã được thiết lập vững chắc trong nguồn mạch mana của Isaac.
Ngoài ra, lượng mana dày đặc chảy xung quanh cánh cửa khổng lồ.
Mana mạnh đến mức nó gần như ở một cấp độ tồn tại hoàn toàn khác. Điều này chỉ có thể xảy ra sau khi đạt đến cấp độ cao nhất của Băng nguyên tố. Đây là loại mana phát ra từ cánh cửa.
Trong học kỳ một, anh đã sử dụng ma thuật của thế giới khác ở mức độ tận thế...
...Đó chẳng phải là toàn bộ sức mạnh của cậu ấy sao?
"Hội trưởng... thực sự đang che giấu bao nhiêu sức mạnh vậy...?"
Dorothy thấy rõ rằng Isaac mạnh hơn cô rất nhiều.
Dù vậy... chẳng phải điều này là mạnh quá đáng rồi sao? Mức độ đó quá cao để có thể bắt đầu hiểu được.
Isaac đã là một sự tồn tại không thể chứa đựng trong thế giới nhỏ bé và yếu đuối này.
Bây giờ, cô cảm thấy một cảm giác vượt xa sự tò mò... Vào thời điểm này, đó chỉ đơn giản là sự ngạc nhiên tuyệt đối.
Trong một lúc, Dorothy nhìn chằm chằm vào Isaac với vẻ mặt phức tạo. Anh đang ngủ yên bình mà không cần quan tâm đến thế giới.
Em chân thành xin lỗi chị về lần trước ạ!
—Kaya Astrean
"Cái gì đây...?"
Ký túc xá dành cho học viên trung cấp, Elma Hall.
Ngoài hành lang, Eve Ropenheim đứng chết lặng.
Bên cạnh lối vào phòng cô, có một bó hoa to bằng cánh cửa, nhiều ma cụ khác nhau, một bộ đồ ăn nhẹ đắt tiền và thậm chí cả phụ kiện.
Quá nhiều thứ đã được trao đến nỗi... Eve thậm chí không thể hiểu được số tiền nằm rải rác bên cạnh cánh cửa của mình.
Gần đây, một nữ sinh có bím tóc màu lục nhạt, Kaya Astrean, thường tiếp cận Eve.
Từ việc khăng khăng xoa vai với lý do vai quá cứng cho đến khen cô xinh đẹp mỗi khi có cơ hội, Kaya tiếp tục hỏi Eve xem cô có cần gì không.
Cô thường nghe nói đến Kaya Astrean, tân Á khoa của Khoa Ma Thuật, vì danh tiếng to lớn của cô ấy. Kaya mang trong mình dòng máu của một Swordmaster, Công tước Gerald Astrean và một Phù thuỷ thiên tài, Historia. Hơn nữa, ngay cả kỹ năng của cô ấy cũng được công nhận...
'Tại sao một sự tồn tại cao quý như vậy lại làm điều này...?'
Làm thế nào em trai mình có thể tán tỉnh một nhân vật quan trọng như thế?
Mặc dù cảm thấy hơi tự hào nhưng cô hoàn toàn nhận ra rằng Kaya đang cố lấy lòng cô vì thân phận là chị gái của Isaac.
Vì vậy, cô không thể đối xử bất cẩn với Kaya được. Rốt cuộc, nếu cô phạm sai lầm, cô sẽ bị tiêu diệt.
Eve ngày càng cảm thấy nặng nề khi bước vào ký túc xá của mình.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất