Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 105: Ờm, Nèe Luce Ơi...? (1)

Trước Sau
༺ Ờm, Nèe Luce Ơi...? (1) ༻

Chiến lược cho sự kiện phụ 「Cuộc Chiến Lãnh Thổ」 đơn giảm hơn người ta tưởng.

Tất cả những gì cần làm là đánh vào xương sườn trái của Verga. Đó chính là điểm yếu của hắn.

Cách đây không lâu, tên đó bị trọng thương ngay tại chỗ khi chiến đấu chống lại Erica Hellraud, Leader của Chòm Sao Hắc Hổ.

Không hề bất lực, kể từ khi thất bại trước Erica, Verga đã nổ lực rất nhiều trong quá trình luyện tập của mình.

Dù thế nào đi nữa, tôi đã nhận được một số EXP có giá trị.

'Mình cũng có thể triệu hồi một phần Eden.'

Một vài ngày trước, tôi đã đạt [Đồng Bộ Hoá] tối đa với Eden, sử ma Golem của tôi.

Nhờ đó, tôi đã có thể thực hành triệu hồi một phần vài lần trong quá trình tập luyện, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực sự sử dụng nó trong chiến đấu.

'Mình chắc chắn cảm thấy như sức mạnh cú đấm đã tăng lên.'

Triệu hồi một phần cho phép tôi mô phỏng khả năng của sử ma, từ đó mở rộng các lựa chọn chiến thuật của mình.

Công dụng của nó tuỳ thuộc vào sở thích cá nhân, nhưng tôi nhớ nó khá linh hoạt trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».

Ưu điểm lớn nhất là nó chỉ tiêu thụ một nửa mana so với việc triệu hồi toàn chân thể.

"Mình muốn thành thạo triệu hồi một phần với Hilde vào cuối học kỳ hai."

Việc tiêu tốn mana khi triệu hồi Hilde khá nặng nề.

Nếu tôi có thể triệu hồi một phần, tôi có thể sử dụng sức mạnh của Hilde hiệu quả hơn nhiều.

Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi đến phòng học của Khoa Ma Thuật sau chuyến đi dạo buổi sáng.

Trong khi bước qua hành lang, tôi giải phóng mana thông qua ma cụ giống như mộ cái tay cầm.

"Tôi nghe nói Verga Rayphelt đã bị đánh bại hoàn toàn!"

Tôi chợt nghe thấy giọng nói hào hứng của các tiền bối.

"Tôi nghe nói cậu ta bị học viên năm nhất đánh. Một học viên lớp C thôi đó."

"Tôi đã chứng kiến nó ngày hôm qua nè! Học viên năm nhất có Nham Ma Pháp bao phủ cánh tay, và cậu ấy đã hạ gục Verga chỉ bằng một đấm!"

"Đó không phải là một trận quyết đấu bình thường. Nếu họ chỉ chiến đấu thì chẳng phải Verga sẽ thắng là điều hiển nhiên sao?"

"Đồ ngu, cậu không nghe thấy gì sao? Người ta kể rằng một học viên Khoa Ma Thuật đã đánh bại Verga bằng nắm đấm của mình! Điều đó nghe có khả thi với cậu không?"

Tôi có thể hiểu phản ứng cường điệu của họ.

Trong số những thành viên ưu tú của Bốn Chòm Sao, Verga nổi tiếng với sức mạnh của mình.

Việc Verga Rayphelt của Khoa Hiệp Sĩ thua tôi, một học viên lớp C của Khoa Ma Thuật, đã gây sốc và làm dấy lên tin đồn trong giới học viên.

Được rồi, nó sẽ lặn sớm thôi. Ít nhất trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» là như vậy.

Khi bước vào phòng học lớp C, tôi cảm nhận được những ánh mắt tò mò của học viên. Lý do có lẽ liên quan đến tin đồn mà tôi tình cờ nghe được trên đường đến đây.

Tôi ngồi ngay giữa như thường lệ.

"Nhìn cậu ta kìa, khệnh khạng xung quanh như thể bản thân đã đạt được cái gì đó ghê gớm lắm."

Mái tóc ngắn màu nâu và một chiếc kẹp tóc hoa hồng đỏ.

Rose Red Rivera, một học viên lớp C, liếc nhìn tôi cùng với một nhóm nam sinh đang giả vờ tán tỉnh cô ta.

Cô nói với giọng hơi thích thú như thể cố ý để tôi nghe thấy. Có lẽ cô đang cố làm mất uy tín trận quyết đấu của tôi với Verga.

Chắc hẳn cô ghét tôi lắm mới ăn nói xà lơ như thế. Tôi không thể không khâm phục sự quyết tâm bền bỉ của cô ta trong việc liên tục khiêu khích tôi.

'Thật khó để phản ứng với cô ấy ngay cả khi muốn...'

Thành thật mà nói, sẽ tốt hơn nếu cô ta mổ xẻ thẳng mặt tôi vì nó sẽ bớt trẻ con hơn thế này.

Mặc dù vậy, bây giờ tôi vẫn mong chờ và nghĩ, 'Hôm nay cô ấy sẽ bày ra những lời xúc phạm nào vào mình nhỉ?' Tôi không thể tin rằng tôi đã thức tỉnh bản chất này. Dường như mỗi ngày chúng ta càng bị cám dỗ lạc lối.

"Verga tiền bối chỉ đơn giản đón nhận đòn tấn công toàn lực của tên đó thôi, trực diện mà không hề có thủ đoạn nào. Có phải là quá đáng không khi hành động kiêu ngạo sau chiến thắng như vậy? Thật là đáng hổ thẹn."

Ngạc nhiên thay, hôm nay tôi vẫn là chính mình như thường lệ.

Tuy nhiên, vì lòng tự trọng thấp của Rose, có vẻ như tôi đã trở nên tự mãn trong quan điểm của cô ta.

"Nếu chỉ là một trận quyết đấu thông thường thì tên đó đã bị nghiền nát như một con sâu bọ rồi. Verga tiền bối không phải là đối thủ mà tên đó có thể đánh bại một cách công bằng. Rõ ràng là th—"

"Isaac."

Đúng lúc đó, một cô gái duyên dáng với mái tóc vàng hồng bước vào lớp C.

Cô lướt qua Rose và tiến về phía tôi.

Hai mắt của Rose bắt đầu run rẩy, sự hiện diện tao nhã của cô gái khiến tiếng nói huyên thuyên của học viên nhanh chóng lắng xuống.

Bất cứ ai cũng sẽ bị vẻ đẹp của cô quyến rũ đến mức phải kinh ngạc.

Cô nở một nụ cười rạng rõ trên khuôn mặt khi gọi tên tôi. Giọng nói quyến rũ của cô vang lên như ánh trăng rải rác.

"Chào cậu. Hôm nay trời đẹp nhỉ?"

Cô chào tôi bằng lời chào buồn tẻ như thường lệ.

Đó là học viên lớp A, Luce Eltania.

————————————————————————

[Luce Eltania]

—————————

Lv: 154

Chủng Tộc: Con Người

Hệ: Thuỷ, Lôi

Độ Nguy Hiểm: X

Tâm Trí: [Rất vui khi được gặp bạn.]

————————————————————————

Khi Luce thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, Rose đứng im như tượng băng.

"Luce? Quá trình đào tạo của cậu ở Tháp Ma Thuật đã kết thúc chưa?"

Tôi biết câu trả lời những vẫn hỏi vì phép lịch sự.

Luce bình tĩnh gật đầu.

"Cậu đã làm việc chăm chỉ. Nhưng sao đột nhiên cậu lại ở đây?"

"Bởi vì tớ nhớ cậu."

Như mọi khi, Luce gạt bỏ mọi rào cản về cảm xúc, xã hội và tâm lý bằng cách nói chuyện đầy kịch tính của mình.

Các học viên giật mình kinh ngạc. Đối với những người khác, cuộc trò chuyện của chúng tôi có thể giống như cuộc đối thoại của những cặp người yêu và việc giật mình khi nghe nó là điều dễ hiểu.

Những tin đồn về mối quan hệ đặc biệt giữa Thủ khoa và tôi đã được bàn tán khá trắng trợn giữa các học viên năm nhất Khoa Ma Thuật. Vì vậy, nó cũng không có gì mới đối với tôi.

Tất nhiên, chúng ta nên tránh trở thành trung tâm của sự chú ý bất chấp những tin đồn như vậy.

Sau khi Luce nhận thấy mọi hành động của chúng tôi đều quá đáng chú ý, cô không còn quan tâm nữa.

"Dạo này tớ bận lắm, có nhớ không?"



Sau Đánh Giá Thực Chiến Chung, Luce bị mắc kẹt tại Tháp Ma Thuật Hegel vì thời gian thực tập ngắn hạn.

Cách đây vài ngày, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của cô từ xa, đeo cặp kính tròn và mặc áo choàng Tháp Ma Thuật Hegel.

Ngay cả khi đang đi bộ, tôi vẫn thấy cô đang nghiên cứu tờ giấy trên tay. Nhìn thấy điều này, tôi nhận ra rằng một người cần có đạo đức làm việc và niềm đam mê như thế nào để trở thành Tháp Chủ.

"Tiểu thư Luce đã đến lớp C...!"

"Làm sao một người có thể xinh đẹp đến thế...?"

"Có gì hay ho ở tên khốn đó chứ, Tiểu thư Luce...!"

Ánh mắt của họ cay cay.

Cách lớp C giữ khoảng cách với Luce Eltania cũng tương tự như cách con người từ trái đất tôn thờ một nữ thần từ thiên đường.

Cô không chỉ đứng đầu Khoa Ma Thuật mà còn vô cùng xinh đẹp, khiến sự hiện diện của cô không thể nhầm lẫn và không ngừng sâu sắc.

Giọng nói chế nhạo và khinh thường của Rose hoàn toàn im bặt. Cô ta tựa như kẻ thua cuộc trước sự uy nghiêm của học viên đứng đầu.

Khi tiếng thì thầm của các học viên ngày càng lớn, Luce cuối người xuống, lấy tay che miệng và thì thầm vào tai tôi.

"Tớ đến được mà nhỉ?"

"Heuk."

"Được chứ?"

Má oiii. Giọng nói của em ấy.

Tôi không khỏi thở hổn hển khi toàn thân nổi da gà.

Tôi sửng sốt nên vội vàng quay đầu bịt tai lại. Cảm giác đó quá mãnh liệt.

Luce nghiên đầu như một con sóc, vẻ mặt ranh mãnh.

Trừ khi ai đó ghi lại giọng nói của chính mình, họ không bao giờ có thể biết nó thực sự nghe như thế nào. Có vẻ như cô gái này cũng giống vậy, cô không biết giọng nói của mình thực sự có sức mạnh đến mức nào.

"Cố gắng đừng thì thầm thẳng vào tai tớ nhé."

"Isaac, mặt cậu đỏ bừng rồi kìa. Đó có phải là vùng nhạy cảm của cậu không á?"

Luce có vẻ đang vui vẻ khi cô tinh nghịch. Cô có một giọng điệu vui tươi.

'Vùng nhạy cảm...'

Chẳng phải sự lựa chọn từ ngữ của cô quá xấu hổ sao?

"Cậu đã ăn sáng chưa?"

Luce đổi chủ đề bằng một câu hỏi bình thường khác, giọng cô nhẹ nhàng và đầy nụ cười.

"Vâng, tớ đã ăn rồi."

"Cậu đã ăn g—?"

"Hai ta ra ngoài nói chuyện nhé."

Gánh nặng ánh nhìn chằm chằm của các học viên khó có thể tôi ở đó lâu hơn được nữa.

Chúng tôi vẫn còn chút thời gian trước giờ học buổi sáng. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiếp tục truyền mana thông qua ma cụ giống như một cái tay cầm.

Luce và tôi cùng nhau rời khỏi lớp học, với những ánh mắt ghen tị và bực bội của học viên theo sau.

Chúng tôi bước vào khu vực nghỉ ngơi trống và đứng cạnh nhau trước cửa sổ.

Ánh ngắn vui tươi xuyên qua cửa sổ càng làm nụ cười rạng rỡ của Luce thêm rạng rỡ. Rõ ràng là cô vô cùng vui mừng khi gặp tôi.

Khi nhìn thấy điều này, tôi không khỏi mỉm cười ngốc nghếch, giống như một người cha vì con gái mình.

"Thời gian thực tập của cậu đã hoàn tất chưa?"

"Chưa nữa. Đây chỉ là một thời gian thực tập ngắn nên tớ đã giúp đỡ một chút trong việc nghiên cứu và đến ngay. Tớ nghĩ nó sẽ tiếp tục cho đến sau Đánh Giá Cuối Kỳ."

Luce bình tĩnh trả lời, giọng nói trong trẻo pha lẫn tiếng thì thầm và tiếng cười.

Nghiên cứu mà cô đề cập là nghiên cứu cho thấy Tháp Ma Thuật đã đập đầu vào tường trong hơn 10 năm để tìm kiếm manh mối cho đến khi Luce dẫn đầu. Tôi đã nghe về nó, vì nó là một câu chuyện từ «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen».

Chẳng bao lâu nữa, những đóng góp của cô sẽ lan rộng như cháy rừng trong các Tháp Ma Thuật.

Luce đã là một nhân vật nổi bật, đứng đầu Khoa Ma Thuật trong số các học viên năm nhất. Vô số yêu cầu thực tập chắc chắn sẽ tràn ngập thậm chí trước khi cô bước sang năm ba.

Sau đó, chúng tôi trò chuyện một lúc. Luce hẳn cũng đã nghe lén vài câu chuyện phiếm khi cô nhắc đến chủ đề về Verga.

Tuy nhiên, có vẻ như cô không biết Verga là ai và dường như cô cũng không quan tâm đến điều đó. Ngay cả khi tôi có đánh bại được một người như vậy thì điều đó cũng chẳng có ý nghĩ gì nhiều với cô.

"Isaac, cậu đã luyện tập không ngừng nghỉ."

Ánh mắt của Luce dán chặt vào ma cụ tôi cầm trên tay khi chúng tôi đang trò chuyện.

Ngay cả khi nói chuyện với cô, tôi vẫn không ngừng truyền mana qua ma cụ.

"Tớ luôn tập luyện. Nó không bao giờ dừng lại. Ngoài ra, điều này cũng khá hữu ích."

"...Cậu có muốn tớ giúp không?"

Hể?

"Như nào cơ?"

Đột nhiên, Luce nhẹ nhàng vòng tay quanh tay tôi đang cầm ma cụ.

Tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của bàn tay cô.

Tại sao em ấy lại làm như vậy?

Ngay khi tôi định hỏi tại sao cô lại nắm tay tôi...

"Hở?"

Khi mana của Luce chảy vào, việc truyền mana vào ma cụ trở nên khó khăn hơn rất nhiều đối với tôi.

Thiết bị này là một ma cụ giúp rèn luyện khả năng làm chủ mana của tôi. Nó có chức năng tương tự như việc dồn sức vào một tay cầm nơi bạn bóp nó để cải thiện các cơ ở cẳng tay.

Cảm giác giống như việc mở rộng một lối đi hẹp một cách mạnh mẽ bằng mana, cố gắng thoát ra.

'Wow, ugh đụu moá, nó ngày càng khó—'

...Không thể tin được là mình lại phấn khích khi việc luyện tập trở nên cực khổ hơn...

Đây có phải là cảm giác của ngày đầu vào phòng gym không? Mình có bị nghiện luyện tập ma thuật như vậy không?

(Tluc: Không, anh zai bị "M" rồi đó:v)

Chắc hẳn tôi là một tên khốn điên rồ rồi.

"Isaac, điều này có giúp ích gì không?"

'ÁHHHHH...!'

Nội tâm tôi đang gào thét nên không thể trả lời ngay được.

Mana của Luce tình cờ gửi vào quá mạnh mẽ...

"Isaac, mặt cậu lại đỏ nữa rồi. Đây có phải là vùng nhạy cảm của cậu không?"

"Tớ như thế này bởi vì tớ cảm thấy như mình đang bị đâm xuyên qua... Chà, cảm giác đó ngày càng mãnh liệt hơn. Thứ này thật điên mà."

"Nó giúp ích chứ?"

"Vâng. Rất nhiều luôn."

"Vậy thì, hãy làm điều này mỗi khi cậu sử dụng ma cụ này nhé, Isaac."

Hả?



'Đợi một chút.'

Tình huống này... Nhìn từ bên ngoài, chẳng phải trông rất giống một cặp đôi nắm tay nhau ở một nơi vắng vẻ sao?

Ý tôi là, tôi hoan nghênh bất cứ điều gì giúp ích cho việc tập luyện, nhưng chẳng phải điều này hơi quá lãng mạn sao...?

"...Hai ta sẽ cứ thế này cả ngày hôm nay nhỉ?"

"Tay tớ đổ mồ hôi rồi này."

"Hehe."

Nghĩ rằng đó là một trò đùa, tôi tả lời một cách thô lỗ, nhưng Luce thực sự đáp lại bằng một nụ cười bẽn lẽn.

"Isaac, cậu có biết là?"

"Gì cơ?"

"Thật ngạc nhiên khi tớ vẫn còn một tay nữa đó. Tớ có tận hai bàn tay luôn."

Đó thực sự là một sự thật ngạc nhiên đến vãi lon. Wow. Tôi đã hết sức ngạc nhiên luôn đó. HAI TAY LẬN Á? Tôi hưng phấn mất thôi!

"Cậu có muốn nắm nó không?"

Cô nhanh chóng đưa bàn tay còn lại của mình ra và nghịch ngợm ngọ nguậy những ngón tay.

Nụ cười của cô còn tinh nghịch hơn thường lệ. Có vẻ như cô rất vui mừng khi được gặp lại tôi sau một thời gian dài.

Luce thậm chí còn không chắc liệu cô có thích tôi hay không.

Ngoài ra, cô còn là người dạy tôi không nên dễ dàng nắm tay ai đó trừ khi họ thích nhau...

Khi tôi nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, Luce nói "Đùa thôi" và rút bàn tay về.

Khi chúng tôi dành thời gian như vậy, Luce ngậm miệng lại và nhìn tôi chăm chú.

Sau đó, cô dựa đầu vào cửa sổ, trên môi nở nụ cười yếu ớt.

Môi cô khẽ mấp máy như một lời thì thầm.

"Isaac, tớ nhớ cậu."

...Khi tôi lặng lẽ nhìn cô, cô trông giống như một cô gái đang yêu vậy.

Như thể cô không muốn rời mắt khỏi tôi dù chỉ một giây, đôi mắt như đại dương của cô vẫn dán chặt vào tôi.

Tôi đã hiểu tại sao.

Luce, người đã sống một mình trong khi chịu đựng nỗi cô đơn suốt thời gian qua...

Với sự tồn tại của tôi, có lẽ cô đã tìm thấy cảm giác thoả mãn về mặt xã hội khi ở bên tôi.

"Là vậy à."

Tất nhiên, anh cũng nhớ em. Em có biết anh quan tâm đến em nhiều đến nhường nào không...

"Isaac, hôm nay tớ sẽ giúp cậu luyện tập nên hãy ở cùng nhau nhé."

"Thực ra đó chính là điều tớ muốn nhờ đó. Tớ sẽ rất biết ơn nếu cậu làm điều đó cho tớ."

Tất nhiên, nó rất được chào đón. Thật vui mừng khi anh chuẩn bị tổ chức một tiệc kỷ niệm để chào đón em.

Suy cho cùng, có được sự giúp đỡ của Luce sẽ giúp ích rất nhiều trong việc làm quen với cảm giác chiến đấu thực sự.

"Vậy là chúng ta sẽ ở bên nhau cả ngày á?"

"Vâng, miễn là cậu giúp tớ tập luyện."

Vì dù sao thì tôi cũng dự định luyện tập đến khuya nên đó là một bước phát triển đáng hoan nghênh.

Luce mỉm cười rạng rỡ như thể cô hài lòng.

"Woa."

Khi bước qua cánh cửa mở của khu vực nghỉ ngơi, cô há hốc mồm khi nhìn thấy cặp đôi bên trong, nắm tay nhau và thì thầm với nhau những lời ngọt ngào.

Đối với Ciel Carnedas, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc ngắn màu xanh lam, đó là một cảnh tượng gây sốc.

Họ là Isaac và Luce Eltania, Thủ khoa.

Mối quan hệ của Isaac với những cô gái khác là điều gì đó rất thú vị đối với cô. Ciel ôm chiếc gối trong tay chặt hơn khi quan sát.

Còn có ý nghĩa gì khác khi một chàng trai và một cô gái nắm tay nhau và nhìn nhau trong khu vực nghỉ ngơi vắng vẻ nữa?

'Hai người đó... đã đến giai đoạn hẹn hò rồi sao?'

Kaya Astrean. Thiên tài tài giỏi, Dorothy Heartnova tiền bối.

Phải chăng điều này có nghĩa là Thủ khoa đã vượt qua tất cả các tình địch khác và giành lấy chiến thắng trong loạn chiến tranh giành Isaac...?

'...Không, nó vẫn chưa kết thúc.'

Ciel chợt nhớ rằng cho đến ngày hôm qua, cô thỉnh thoảng nhìn thấy Kaya trong phòng giảng lớp A, chìm đắm trong suy nghĩ và trông quằn quại, như thể cô ấy phát điên khi chỉ nghĩ đến Isaac.

Đúng. Đúng vậy. Trận chiến vẫn chưa kết thúc. Suy cho cùng, Isaac là một chàng trai nổi tiếng là mục tiêu khó chinh phục của các cô gái.

Sẽ không có vấn đề gì nếu họ chỉ năm tay nhau, điều đó không nhất thiết có nghĩa là họ đang trong một mối quan hệ.

Tuy nhiên, cách tiếp cận của Thủ khoa khá táo bạo.

Nụ cười dịu dàng như ánh trăng mà cô ấy chỉ dành cho Isaac khác hẳn với thái độ thường ngày.

Cô ấy có vẻ không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Chẳng lẽ Isaac là một ngoại lệ?

Phòng giảng lớp A.

Ciel đến gần Kaya, người đang lặng lẽ chuẩn bị cho lớp học buổi sáng.

Lisetta Lionheart và Keridna Whiteclark, những người cũng thuộc lớp A, nhìn Ciel với ánh mắt khó hiểu.

Họ chưa bao giờ thấy Ciel, người luôn tỏ ra không quan tâm đến thế giới, tiếp cận ai đó như thế này trước đây.

"Vâng? Tiểu thư Ciel?"

Kaya nhìn Ciel bằng đôi mắt ngọc bích.

"Ờm? Cậu đang làm gì thế?"

"Hử? Đang chuẩn bị cho tiết học..."

Làm sao chuyện này có thể diễn ra? Ciel vỗ trán đầy hoài nghi. Các tình địch của cô ấy đã rình mò từ sáng sớm!

Đây là một trận chiến khốc liệt đang diễn ra giữa ba cô gái vì Isaac. Ciel biết rằng một người như cô không có chỗ để can thiệp. Suy cho cùng, sự can thiệp vô ích sẽ chỉ gây rắc rối mà thôi.

Nhưng dù vậy, có một điều cô phải nói.

"Hãy cùng nhau hành động."

"...Hả?"

"Nếu cậu tiếp tục hành động như thế này, ai đó sẽ cướp cậu ấy khỏi tay cậu."

Phù, đó là tất cả những gì cô có thể làm lúc này. Cô cảm thấy nhẹ nhõm sau khi thốt ra những lời đó.

Nói xong, Ciel đi về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp.

Và khi cô ngồi xuống, cô liếc mắt nhìn Kaya, người đang không nói nên lời. Kaya không biết nó có ý nghĩa gì, những trong mắt Ciel có một quyết tâm mạnh mẽ sẽ theo dõi sát sao cho đến khi Kaya tiến bộ hơn.

"...?"

Kaya chỉ hoang mang đến mức không thể tin nổi.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau