Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 137: Ngày Thi Tuyển Sinh Đoạn Kết

Trước Sau
༺ Ngày Thi Tuyển Sinh - Đoạn Kết ༻

"Kaya, con có thích chàng trai nào không?"

"Puu-phụt!!"

Một sân tập lớn gần Dinh thự Astrean.

Để đáp lại câu hỏi của mẹ mình, câu hỏi của Historia, Kaya Astrean, một cô gái có đôi bím tóc màu lục đậm, ho khan. Cô đang được Historia huấn luyện đặc biệt.

Kaya nhanh chóng quay đầu lại. Mặt cô lập tức đỏ bừng. Hơi nóng tỏa ra từ phía trên đầu cô, và đôi mắt màu ngọc bích của cô quay tròn như xoáy nước.

"Ờm, thưa mẹ. Ý m-mẹ là sao ạ...?"

"Không phải con đang tỏ ra trịnh trọng một cách kỳ lạ với mẹ sao? Dù sao thì, không phải con đang thích một chàng trai rồi sao?"

"C-C-C-Chàng trai con thích á?! Con tự hỏi liệu có chuyện như vậy không, nhưng tất nhiên là sẽ không có chàng trai nào con thích cả. Chọn người để thích là việc phải cân nhắc kỹ lưỡng, nếu cân nhắc kỹ thì có thể có một người, không không, tất nhiên là không có, con không có!"

"Mẹ bắt đầu thấy hơi sợ con rồi đấy, con gái của mẹ à."

Historia nhìn Kaya đang luyên thuyên với nụ cười đầy hiểu biết.

Kaya đã bỏ cuộc. Quả thực, cô là người không bao giờ có thể che giấu cảm xúc của mình, đặc biệt là trước mặt Historia.

"Điều đó khá rõ ràng. Bây giờ chúng ta hãy nghỉ ngơi. Con sẽ kể cho mẹ nghe chuyện tình của mình chứ?"

"Vâng, thưa mẹ... Cho dù mẹ có là mẹ con đi chăng nữa, con cũng không thể nói với mẹ điều đó..."

10 phút sau.

Kaya hoàn toàn bị cuốn hút bởi cách nói chuyện thoải mái của Historia.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã ngồi cạnh nhau trong một góc của sân tập rộng lớn.

Với khuôn mặt đỏ bừng, Kaya đang do dự vì đã kể xong câu chuyện.

Lý do cô không mạnh mẽ từ chối lời dụ dỗ của Historia... là vì cô thầm muốn nói về người mình thích. Historia đã đào sâu vào cảm giác đó.

"Vậy là mẹ hiểu rồi... Nhiều đối thủ nhỉ? Đó là một vấn đề nghiêm trọng. Mẹ chưa bao giờ nghĩ một cô gái dễ thương như con gái mình lại phải vật lộn với con trai. Con phải sớm đòi lại chàng trai đó, nếu không sẽ có vấn đề."

"Ờm, mẹ ạ... Từ 'đòi lại' có hơi... mẹ biết đấy..."

"Ồ, con vẫn còn là một cô bé phải không? Tình yêu là cuộc chiến. Đó là về sự chinh phục. Sự kiêu hãnh hay sự cân nhắc nhỏ mọn chỉ để lại cơ hội cho đối thủ của mình mà thôi."

"Có vẻ như mẹ hơi xúc động quá rồi, mẹ ạ..."

Có lẽ vì nhớ lại thời gian phải vật lộn với việc phụ nữ bám lấy chồng mình nên Historia trở nên xúc động quá mức.

"Ồ, mẹ xin lỗi nhé ~. Chà, điều mẹ đang muốn nói là thế này. Nếu đó là tình yêu đơn phương thì con cần phải ích kỷ và hung hãn."

Kaya nghĩ tới Isaac.

Rồi cô nghĩ đến những đối thủ như Luce và Dorothy.

Nắm tay của cô run lên với tinh thần cạnh tranh. Liệu cô có thể vượt qua những đối thủ mạnh mẽ đó và giành chiến thắng trước Isaac...?

"Úu ồoo! Phấn khích quớ ~. Con gái chúng ta sẽ mang theo loại con trai nào đây!"

Historia ôm lấy vai Kaya từ bên cạnh.

Kaya ngạc nhiên và thả nắm đấm ra.

"Mẹ tự tin sẽ đánh giá khách quan bất cứ ai Kaya mang đến! Liệu anh chàng đó có phải là người tốt hay không! Cậu ta là con trai của quý tộc nào? Hay một trùm băng đảng nào đó? Aaa, mẹ háo hức quá! Cảm giác như có thêm một trò giải trí nữa vậy!"

Tất nhiên, Historia rất vui vẻ vì cô không biết người được hỏi là ai.

Kaya thích Isaac, nhưng ý nghĩ về việc thực sự có một cuộc gặp mặt trang trọng khiến cô cảm thấy choáng váng.

Archwizard trẻ nhất trong lịch sử.

Anh Hùng Vô Danh đã một tay đánh bại ác quỷ mạnh mẽ đã dày vò nhân loại suốt ngàn năm: Đảo Nổi.

Kaya tự hỏi... liệu Historia có thực sự có thể đánh giá Isaac một cách khách quan như vậy không.

Sau khi suy ngẫm như vậy, một lần nữa cô nhận ra chàng trai mà cô đã yêu thật tuyệt vời đến mức nào. Kaya cảm thấy mình co rúm lại.

"...Hehe."

Vẫn vậy.

"Một ngày nào đó con sẽ đưa người đó đến. Chắc chắn luôn."

Quả thực, cô không thể từ bỏ Isaac.

Vì vậy, cô quyết tâm không thua Luce và Dorothy. Kaya khẳng định lại quyết tâm của mình.

Vào lúc hoàng hôn buông xuống.

Phù Thuỷ hộ tống từ Horan vừa khóc vừa chạy đi tìm Nữ Tu Sĩ Miya. May mắn thay, cô đã thành công trong việc tìm thấy cô ấy ở Vườn Bướm.

Miya cằn nhằn về việc cần phải đi tìm Hoàng tử của mình, nhưng Phù Thủy hộ tống đã nhiệt tình thuyết phục cô rằng, theo quy định của Học viện, các thí sinh phải rời đi trước khi mặt trời lặn.

Đây là học viện nơi Anh Hùng Vô Danh ẩn dật. Miya tuy hối hận nhưng vẫn quyết định tuân theo quy định của nơi này.

Vì vậy, Miya ngoan ngoãn đi theo Phù Thủy hộ tống trở lại nơi đặt xe ngựa của Horan.

Chỉ khi đó, Phù Thủy hộ tống mới có thể cầm được nước mắt.

Trong khi đó,

"Cuộc sống thật là vô nghĩa."

Xe ngựa Hoàng gia của Đế Quốc Zelver đang rời Học viện Märchen và băng qua cây cầu nối đất liền.

Các thí sinh phải rời Học viện Märchen trước khi mặt trời lặn, và nếu gặp khó khăn khi về nhà, họ phải đảm bảo chỗ ở bên ngoài. Ngay cả các thành viên của Hoàng gia cũng không được miễn trừ.

Công Chúa Đế Quốc Snow White, nhìn ra cửa sổ xe ngựa ngắm cảnh Biển Arkins.

Trước giọng nói xa xăm của cô, Merlin Astrean đáp lại một cách chiếu lệ, "Vậy à?"

"..."

Khi Công chúa White gợi ý rằng hãy hỏi lý do tại sao, Merlin nói: "Aaa," đáp lại.

"Tại sao ngài lại có quan điểm như vậy...?"

"Bởi vì vị trí của một Công chúa chẳng có ý nghĩa gì khi đối mặt với nỗi sợ hãi cơ bản và tương lai không chắc chắn của nhân loại."

"Vâng, tôi hiểu rồi..."



Merlin gật đầu như thể bị ấn tượng.

Từ góc nhìn của Merlin, White có vẻ khá trầm tĩnh, như thể toàn bộ cơ thể cô ấy đang thể hiện rằng 'Ta đang trong trạng thái chán nản'.

'Thật vậy, ngài ấy có vẻ khá chán nản.'

Merlin vuốt cằm suy nghĩ. Khi cô di chuyển, một phần bộ giáp của cô phát ra âm thanh kim loại.

Kỹ năng của Thánh Nữ và Nữ Tu Sĩ đặc biệt xuất sắc. Cô biết điều này nhờ vào cuộc trò chuyện của những thí sinh và những lời luyên thuyên của White.

Theo lệnh của Hoàng đế, cô ấy phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Thánh Nữ và Nữ Tu Sĩ. Bằng cách đó, cô ấy có thể đóng góp cho hòa bình của Đế Quốc Zelver và thế giới...

White, ngây thơ và yếu hơn họ, chắc chắn là một nguyên nhân gây lo ngại.

"Công chúa White sẽ làm tốt thôi."

Vì vậy Merlin quyết định an ủi White.

"Haa... Thực sự, cô có nghĩ vậy không...?"

"Không có nghi ngờ gì về điều đó. Chà, chẳng phải Nữ Tu Sĩ và Thánh Nữ sẽ ấn tượng với tính cách tốt của Công chúa White sao?"

"N-Nhưng, họ có vẻ không giống những người như vậy chút nào?! Cô đã nhìn thấy cái quái gì thế, Merlin?"

Thánh Nữ và Nữ Tu Sĩ mà White nhìn thấy hôm nay khác xa với trí tưởng tượng của cô.

Thánh Nữ cao quý? Cô ấy cứng rắn hơn bất cứ ai.

Nữ Tu Sĩ thanh lịch? Tính cách của cô ấy thật tồi tệ.

Cả hai đều có vẻ là những người sống theo cách riêng của mình mà không quan tâm đến người khác. Người ta đặt câu hỏi liệu họ có phát triển được bất kỳ kỹ năng xã hội nào hay không.

Nếu không có lập trường bên ngoài, White đã quyết tâm không bao giờ dính líu đến họ.

"Tôi không có ý lo lắng quá nhiều. Dù sao thì ngài cũng vừa mới tham gia kỳ thi tuyển sinh mà."

"Ahaha..."

White cười gượng, sau đó lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi nhỏ, cỡ bằng hai ngón tay, từ bên dưới lớp áo để nhìn.

"Công chúa, đó là gì vậy?"

Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi, nhưng mặt không có số và kim không chuyển động.

Tuy nhiên, vẻ ngoài của nó như thể chụp được bầu trời đêm với dải Ngân hà chảy qua, đẹp vô cùng. Vỏ bằng bạch kim, bất cứ ai nhìn vào đều thấy rõ rằng nó đắt đến mức khó tin.

"Đây là một chiếc đồng hồ bị hỏng. Thật tuyệt khi nhìn vào nó khi tâm trí ta đang lộn xộn. Có lẽ đó là một cảm giác làm sáng tỏ tâm trí của ta chăng? Nó khiến những suy nghĩ ngẫu nhiên bay đi mất."

Chiếc đồng hồ bỏ túi mà White cầm trên tay không kém gì một tác phẩm nghệ thuật. Sau khi mất đi mục đích ban đầu là xem giờ, điều duy nhất mà chiếc đồng hồ mang lại là vẻ đẹp đặc biệt của nó.

Tuy nhiên, White nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ này, cố gắng nuốt chửng nỗi lo lắng và gánh nặng mà tương lai không chắc chắn mang lại. Chiếc đồng hồ này dùng như một phương tiện để cô quên đi thời gian trôi qua và rũ bỏ những suy nghĩ sâu kín.

"Nó chắc hẳn là một vật phẩm quý giá."

"Mẹ đưa nó cho ta."

"...Tôi hiểu rồi."

Cô đã sử dụng thuật ngữ 'Mẹ' thay vì 'Hoàng Hậu Bệ Hạ'. Merlin lập tức hiểu được nguyên nhân.

Chiếc đồng hồ bỏ túi đó chắc chắn là món quà của Hoàng Hậu dành cho White với tư cách là 'mẹ'.

Cảm thấy trong lòng không khỏi ngứa ngáy và nặng nề, Merlin lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Biển Arkins tối tăm. Đó là một khung cảnh rất quen thuộc với Merlin, người từng tốt nghiệp Khoa Hiệp Sĩ của Học viện Märchen.

Cô ngẫm nghĩ về sứ mệnh được giao phó, chỉ có một: bảo vệ Công chúa Snow White.

Cô thề với ánh trăng và biển Arkins dưới bóng tối chắc chắn sẽ bảo vệ nàng Công chúa tốt bụng và đáng yêu này.

Nhưng sau đó...

"Hehe... he..."

White cười lớn, nghe như thể cô ấy bị chạm mạch.

Cô ấy nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong khi cười một cách kỳ lạ như thể cô ấy bị mất trí.

'Có phải ngài ấy nói nó xua tan những suy nghĩ ngẫu nhiên...?'

Hiệu quả của chiếc đồng hồ bỏ túi có vẻ tốt hơn mong đợi.

Một sàn nhà có hình cờ vua màu đen và đỏ.

Trần nhà tối tăm rải rác những ánh đèn không rõ nguồn gốc chiếu xuống.

Những bức tường màu đỏ được trang trí bằng những dây leo gai đen tạo thành những đường cong tao nhã, sạch sẽ không tì vết.

Trên tường treo đầy những chiếc đồng hồ khác nhau, tất cả đều được treo nghiêng, lộn xộn.

Trong không gian đó, giữa những đồ đạc được bày biện thưa thớt, có bốn người đang ngồi.

Không Gian Ma Pháp, Mê Cung Alice. Bên trong Địa Giới được tạo ra một cách độc lập bởi Alice Carroll.

Bốn người mỗi người đang đợi người mình phục vụ tới.

Lạch cạch.

Khi tiếng giày vang lên từ một phía tối, sự chú ý của cả bốn người đều chuyển về hướng đó.

Nhưng thứ xuất hiện chỉ là một con mèo béo màu tím đi đôi giày to không vừa chân.

[Meow ~. Tưởng tôi là Alice à?]

"...Cheshire."

Một nam sinh nghiêm túc, đeo kính, ngồi khoanh tay và trừng mắt nhìn Cheshire. Giọng hắn sắc bén.

Trên mu bàn tay trái, một biểu tượng Bích màu xanh nước biển, đơn giản mô tả một cái xẻng, đang phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Dấu hiệu của một Paladin. Được bao phủ bởi một chiếc găng tay màu đen, ánh sáng của nó mờ ảo.

"Kyahaha! Cheshire, cái nhìn đó là sao vậy? Hoàn toàn không hợp với mi đâu!"

[Meow!! Tôi không muốn nghe điều đó từ cô đâu, Shera!]

Trên tựa lưng của chiếc ghế sofa màu đỏ...

Một cô gái dễ thương tên Shera, đeo khuyên tai màu đỏ và kẹp tóc vàng kim quyến rũ đều là biểu tượng Cơ , đang ngồi bấp bênh.

Cô cười sảng khoái rồi ngã ngửa ra sau cùng với ghế sofa.



Thịch. Một tiếng "Eeec" vang lên, tiếng cười đột ngột dừng lại.

"Tại sao mi lại đến mà không phải là Nữ Hoàng?"

Một chàng trai có vẻ ngoài tốt bụng hỏi với giọng nhẹ nhàng. Hắn đeo một chiếc cà vạt có biểu tượng Nhép màu xanh lá cây, tượng trưng cho hòa bình.

[Chà, tôi chỉ ở đây để gửi một tin nhắn và rời đi. Alice không cần phải đến đâu, phải không?]

"..."

Một nữ sinh có biểu tượng Rô màu vàng trên trán dựa vào tường, thờ ơ nhìn Cheshire. Cô có vẻ giống như một cô gái thường thiếu can đảm.

Trong khi đó, Nữ Cơ nhanh chóng đứng dậy, dựng lại chiếc ghế sofa bị đổ, rồi chống tay vào tựa lưng để đỡ cằm.

Cô không kìm được sự phấn khích, khẽ nảy lên. Tâm trạng phấn chấn của cô hiện rõ. Một nụ cười chờ đợi tràn ngập trên khuôn mặt cô.

[Vậy thì, đây là tin nhắn của Alice. Tôi cho rằng lần trước mọi người đã hiểu mọi thứ, nên tôi sẽ chỉ truyền đạt những điều cần thiết.]

Nam Bích chỉnh lại kính rồi đứng dậy.

Nữ Cơ hào hứng chạy đến trước ghế sofa với nụ cười rạng rỡ.

Nam Nhép đứng cạnh Nam Bích với vẻ mặt trầm ngâm.

Nữ Rô rời khỏi bức tường để đứng cạnh Nữ Cơ.

Vì vậy, cả bốn đứng thành một hàng có trật tự trước Cheshire xa lạ, sẵn sàng nghe tin nhắn của Alice.

Cheshire mỉm cười cởi đôi giày đang mang ra.

[Thứ nhất, hãy cản trở Quái Vật Đen. Thứ hai, khám phá danh tính của Quái Vật Đen. Thứ ba, tiêu diệt Quái Vật Đen. Đó là nhiệm vụ của mọi người với tư cách là Paladin. Hãy nhớ rằng, đó là kẻ thù quá mạnh để có thể hạ gục trực diện, ngay cả khi tất cả kết hợp sức mạnh của mình. Vì vậy, hãy kín đáo và tỉ mỉ... loại bỏ chúng.]

Tứ Paladin bắt chéo tay trái ra sau lưng và đặt tay phải lên ngực, cúi đầu.

Và tất cả họ đều nói những lời giống nhau.

Vạn sự nguyện theo ý muốn Nữ Hoàng.

Buổi sáng. Ký túc xá trung cấp, Briggs Hall.

Dựa vào khung cửa sổ khoanh tay, cảm nhận làn gió mùa đông mát lạnh. Khung cảnh yên tĩnh của sân trường hiện ra trước mắt.

Trên tay trái là một tách cà phê nóng mới pha, và bên phải, [Băng Hoả] thường được gọi ra. Đó là một thói quen để rũ bỏ cơn buồn ngủ buổi sáng.

Nhấp một ngụm cà phê nóng, tôi cảm thấy đầu óc mơ hồ, mơ hồ của mình dần dần sáng tỏ.

"Haa..."

Một hơi thở sâu hóa thành sương trắng, tan biến trong gió lạnh.

Đã đến lúc sắp xếp lại suy nghĩ.

Alice mang theo bốn Paladin đến bắt tôi. Từng kẻ trong số chúng đều cực kỳ mạnh mẽ, nên tôi không thể đánh bại chúng chỉ bằng vũ lực.

Vậy thì tôi nên đối phó với chúng như thế nào?

Tôi chỉ muốn lấy những nhân vật yêu quý của mình và đánh bại tất cả, nhưng...

Tấn công những người chưa phải là nghi phạm sẽ chỉ khiến tôi và chúng trở thành tội phạm, và tôi sẽ bị đuổi khỏi Học viện và đó sẽ là dấu chấm hết.

Cách tiếp cận tốt hơn là thu thập bằng chứng cho thấy Alice thông đồng với ác quỷ và các Paladin là cấp dưới của cô ấy, sau đó hướng sự nghi ngờ về phía chúng...

'Nó không dễ.'

Alice là người tỉ mỉ và cô chưa bao giờ làm điều gì đáng chú ý.

Hơn nữa, với Cheshire ở xung quanh, thật khó để làm sáng tỏ bí mật của cô bằng [Thấu Thị].

Có lẽ, tôi không thể tránh khỏi việc dính líu đến các Paladin trong năm hai.

Đột nhiên...

[Cá voi sát thủ dũng cảm đến đây, Bello!]

"...?"

Khi đang uống cà phê và đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên một tiểu ma thú cá voi sát thủ được bao bọc trong Thuỷ mana bay đến trước mặt tôi. Đó là Bello.

[Isaac! Tôi có một tin nhắn cho cậu! Chủ nhân của tôi muốn đích thân đi hẹn hò với cậu, nên hãy thay đồ và ra ngoài ngay lập tức-kahaaak!]

Tủmm!

Một vụ nổ súng nước cực mạnh khiến Bello nổ tung lần nữa.

Nhìn xuống nơi Thuỷ Ma Pháp được bắn ra, một cô gái với mái tóc vàng hồng đứng trước ký túc xá, dang tay ra và mở ra một pháp trận.

Cô nhanh chóng làm tan pháp trận.

Thấy suy nghĩ đầu tiên của cô là loại bỏ sử ma của mình, kẻ đã lớn tiếng thốt ra những điều vô lý, thay vì huỷ triệu hồi nó, có vẻ như cô đang khá vội vàng.

"Luce?"

Luce Eltania vẫy tay chào tôi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cô đang cười ngượng ngùng, có lẽ là xấu hổ.

Hôm nay là ngày tôi được yêu cầu làm bạn tập và trợ lý huấn luyện của Luce suốt cả ngày.

Không phải là còn quá sớm cho điều đó sao?

'Tuy nhiên, mình không bận tâm lắm.'

Trên con đường đầy tuyết. Luce tắm trong ánh nắng ban mai trông vô cùng xinh đẹp.

Háo hức muốn đến chỗ cô, tôi vô tư uống một ngụm cà phê nóng hổi. Nó đắng và nóng. Lẽ ra tôi phải để nó nguội đi, Aaa. Một cách muộn màng, tôi làm mát cái miệng bị bỏng của mình một cách thô bạo bằng Băng Ma Pháp.

[Kahak! Bello bị sốc trước sự chuyên chế của Chủ nhân! Phản đối bạo lực! Phản đối bạo lực!]

Sau khi quay lưng lại với Bello, người đang quay tròn trong không trung và phản đối với giọng như của một cậu bé, tôi chuẩn bị đi ra ngoài.

Tôi rời khỏi ký túc xá.

Luce đang chờ đợi với khuôn mặt tươi cười.

[Tiềm năng [Tốc Độ Tăng Trưởng] đã đạt MAX!]

[Sự kiên trì và nỗ lực của bạn chắc chắn sẽ được đền đáp...]

[Chúc mừng! Bạn đã nhận được Đặc Tính Độc Nhất [Tăng Trưởng Cấp Tốc]!]

Năm hai tại Học viện Märchen đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau