Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ
Chương 160: Chiếc Nhẫn (4)
༺ Chiếc Nhẫn (4) ༻
Tâm trí của Dorothy vẫn chưa thể đọc được.
Dù tôi có nghĩ thế nào thì việc đoán tại sao hôm nay cô lại hành động như vậy chỉ là suy đoán.
Trước hết, tôi muốn giải quyết bầu không khí khó xử.
"Tiền bối."
"Hừmm..."
Như mong đợi. Cô không quay đầu về phía tôi.
Dorothy biết cách mang khuôn mặt tươi cười như một chiếc mặt nạ, nhưng có vẻ như cô không hợp với sự xấu hổ.
Tôi nghĩ rằng kể một câu chuyện hài hước sẽ không thu hút được sự chú ý của cô và chỉ làm tăng thêm sự lúng túng cho bầu không khí này...
'Vậy thì.'
Giả sử Dorothy thích tôi thì sẽ có cách để xoa dịu tâm trạng.
Nó táo bạo nhưng không kém phần hiệu quả.
Tôi đặt cuốn sách xuống bên cạnh và tiến lại gần Dorothy.
"Hả? Hội trưởng...? Hả?!"
Tôi lặng lẽ dùng môi cắn dái tai Dorothy.
Cơ thể Dorothy khẽ run lên.
Cảm giác run rẩy đó truyền đến môi tôi.
Khi tôi mút dái tai cô như thể đang hôn nó, một âm thanh nhớp nháp vang lên cùng với tiếng 'rero' ướt át.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy miệng Dorothy há ra rồi thở hổn hển.
Khi nhận thấy phản ứng đó, tôi rời môi mình ra khỏi tai cô.
Dorothy nhanh chóng quay đầu về phía tôi, che cái tai bị cắn của mình. Đôi mắt cô mở to đầy ngạc nhiên.
'Và rồi, ánh mắt của ta đã va phải vào ánh mắt của nàng.'
Khuôn mặt của cô thậm chí còn rạng rỡ hơn hơn.
Vì vậy, cuối cùng chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, trong khi cô bịt tai lại.
Tôi cảm thấy xấu hổ khi mặt tôi ngày càng nóng hơn. Tôi hiểu phản ứng của Dorothy.
"Giờ thì hoà nhau nhé."
Tôi nói với một tiếng cười khúc khích để kết thúc cuộc tương tác này.
Dorothy dường như đang cân nhắc xem nên nói gì, rồi nhanh chóng bật cười khúc khích.
"Nihi, Hội trưởng. Đây là cái mà cậu gọi là 'trả thù' à?"
Cuối cùng, bầu không khí dịu lại.
"Thật không công bằng nếu chỉ có mình tôi đau khổ. Cảm giác thật kỳ lạ ha."
"Đúng vậy. Cảm giác khá kỳ lạ..."
...Nhưng bằng cách nào đó, có vẻ như tâm trạng đã thay đổi theo một cách hơi khác.
Thành thật mà nói, là một người đàn ông, tôi thích bầu không khí như vậy. Cảm giác nhột nhột trong người. Nói một cách đơn giản, tôi rất phấn khích.
Tôi muốn tiếp tục nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nhân vật yêu thích của mình như thế này, nhưng vì có vẻ như tôi sẽ không thể học được nếu làm vậy nên tôi quyết định kiềm chế bản thân.
Vì tôi thực sự không đủ khả năng để nhàn nhã tận hưởng thời gian chữa lành này...
"Tiền bối, tôi sẽ học, đừng làm phiền tôi nhé."
"Okay... mị không làm thế đâu."
"..."
Nếu là trước đây, cô có thể đã đáp lại rằng 'Mị sẽ làm phiền cậu ó ~? Hãy cố gắng ngăn cản mị nếu có thể! Nyahaha!'
Đối với Dorothy, đây là một thái độ ngoan ngoãn bất thường, khiến cảm thấy... khó xử một cách kỳ lạ.
Nó không tệ. Tôi không muốn bị quấy rầy.
Dorothy rút ra một cuốn sách nhỏ từ chiếc mũ phù thủy và đặt nó lên đùi. Nó có vẻ là một cuốn tiểu thuyết.
"..."
Im lặng.
Trong khi đọc, tôi lén liếc nhìn Dorothy.
Kế hoạch là nhìn lại khuôn mặt của Dorothy một lần nữa và sau đó thật sự tập trung vào cuốn sách của tôi.
Nhưng...
Cô dường như cũng đang liếc nhìn tôi khi mắt chúng tôi chạm nhau trong khi đầu cô vẫn dán chặt vào cuốn sách.
Cô nở một nụ cười ranh mãnh.
"Hội trưởng hông tập trung được à? Cậu có muốn ngắm nhìn chị đại này nhiều đến thế hông hở ~?"
"...Tôi vừa bị phân tâm bởi điều gì đó vu vơ thôi."
Hài lòng, tôi quay lại chú ý đến cuốn sách.
"Tiền bối Isaac và Tiền bối Luce chắc chắn sẽ hẹn hò với nhau nhỉ?"
Tại một góc Vườn Cẩm Tú Cầu.
Ngay cả trong ngày nghỉ, Snow White vẫn tập luyện.
Sau khi nghe tin Isaac không nghỉ tập dù chỉ một ngày trừ khi ngất xỉu, cô cũng quyết tâm không nghỉ ngơi vào kỳ nghỉ.
Cô gọi đó là "Phương pháp bắt chước Isaac".
Tất nhiên, cô không thể sánh được với thời gian anh dành cho việc tập luyện. White không có đủ sức chịu đựng về thể chất cho việc đó.
Trong giờ nghỉ. White đang ngồi trên một tảng đá phẳng.
Đột nhiên, White hỏi Merlin, người đang đứng bên cạnh cô, một câu hỏi về Isaac.
Một cái gì đó về sự lãng mạn. Đầu Merlin ngẩng lên và cô ấy nghiêng người lại gần.
Chuyển động duyên dáng. Đôi mắt Merlin lấp lánh sự quan tâm mãnh liệt.
"Theo ý kiến của tôi thì chắc chắn là có."
"Hả...?!"
Merlin trả lời không chút do dự. Thậm chí không có câu hỏi tại sao một điều như vậy lại được hỏi. Đó là bởi vì đó là chủ đề cô ấy thích.
White sửng sốt trước phản ứng nhiệt tình như vậy.
"Hừmm, có vẻ như cô thích những thứ như vậy. Về các mối quan hệ. Bằng cách nào đó nó không phù hợp với hình ảnh thông thường của cô..."
"Thật tuyệt zời. Tình yêu ở tuổi Công chúa White có sức mạnh khiến người ta hạnh phúc chỉ bằng cách quan sát nó. Đặc biệt là giữa Cậu Isaac và Tiểu thư Luce Eltania, có một dòng cảm xúc mà tôi thích. Cảm giác hồi hộp ngay trước khi hẹn hò...!"
"Ta chưa bao giờ thấy Merlin phấn khích đến thế..."
White bật ra một tiếng cười trống rỗng.
"Không biết khi nào Kaya mới trải qua một mối tình lãng mạn như vậy..."
"Ồ, ý cô là em gái cô à? Tiền bối Kaya Astrean."
"Vâng. Tôi định chào em ấy bất cứ khi nào gặp nhau, nhưng không hiểu sao thật khó để gặp em ấy. Tôi thậm chí không thể vào tòa nhà lớp học."
"Sao cô không mời Tiền bối Kaya đến đây? Ta ổn với nó."
"Không ạ. Giống như Cậu Isaac, em ấy rất tham vọng và thường tập trung vào việc luyện tập. Vì tôi cũng đang thực hiện nhiệm vụ hộ tống Công chúa White nên việc gọi em ấy đến sẽ chỉ gây phiền toái cho cả hai."
"Ta hiểu rồi...Chà, vậy thì đành chịu thôi. Ta cũng muốn gặp chị ấy một lúc nào đó nếu có cơ hội. Dù sao thì chị ấy cũng là Lục Bảo Tiểu Tiên Phù Thuỷ mà."
Khoa Ma Thuật của Học viện Märchen, Á khoa năm hai, Kaya Astrean.
Cô là con gái út của Công Quốc Astrean, người nắm giữ Thảo nguyên tố và được biết đến với biệt danh Lục Bảo Tiểu Tiên Phù Thuỷ.
"Tiền bối Kaya nổi tiếng với tính cách ngay thẳng và được các giáo sư khen ngợi là người có thái độ đứng lớp tốt nhất trong số các học viên lớp A năm hai. Chị ấy cũng có nhiều tín dụng nhất! Và trên hết, chị ấy là Á khoa...! Chị ấy phải tuyệt vời đến mức nào? Với tính cách xuất sắc, ngay thẳng và sắc sảo... Chị ấy chắc hẳn giống hình tượng lý tưởng mà ta hằng mơ ước."
"Có thể không hẳn như vậy, nhưng thật vinh dự cho tôi khi ngài đánh giá cao em gái tôi như vậy."
"Ehehe."
Hai người trao nhau nụ cười vui vẻ.
"Với một người như Tiền bối Kaya thì không cần phải lo lắng. Chị ấy chắc chắn sẽ gặp được một người tuyệt vời và ngầu lồi trong tương lai. Giống như Tiền bối Isaac."
"Em ấy nên..."
"...Hử?"
Merlin quay đầu về phía hồ, nắm chặt bao kiếm ở thắt lưng.
"Nếu Kaya gặp một tên lưu manh nào đó tán tỉnh mọi phụ nữ mà hắn tình cờ gặp..."
Đôi mắt của Merlin biến đổi, trở nên giống như của một con thú hoang.
Khi một luồng sát khí lạnh toát ra từ cô ấy, White bất giác rùng mình.
"Cái tên đó sẽ không thể thoát khỏi thanh kiếm của tôi."
Con gái của Thánh Kiếm. Một thiên tài kiếm thuật. Merlin Astrean.
Có bao nhiêu người trên thế giới này có thể đối mặt với thanh kiếm của cô ấy mà không bị tổn thương?
White nuốt khan. Theo bản năng cảm thấy kinh hãi, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống má cô.
"...Dù sao thì."
Ngay sau đó, Merlin chậm rãi chớp mắt và điều chỉnh lại biểu cảm của mình.
Bầu không khí mát mẻ và nặng nề tan biến.
"Kaya có thể hơi ngây thơ nên tôi lo lắng. Tôi hy vọng em ấy không nảy sinh tình cảm với nhầm người."
"Ehe-he... M-Merlin, cô là một người chị tuyệt vời...! Thật vui khi được lo lắng cho em gái của mình ha!"
"Aaa, cảm ơn ngài."
Lúc đó White mới có thể lau mồ hôi lạnh cho cô.
Không rõ Kaya Astrean sẽ gặp loại đàn ông nào nhưng liệu người đó có thực sự có thể đáp ứng được tiêu chuẩn của Thánh Kiếm và Merlin không?
'Không, trước hết...'
Thật đáng lo ngại liệu người đó có thể sống sót hay không.
"Isaac, tớ đến rồi nè."
"Aaa, Luce. Chào mừng cậu."
Khi bầu trời nhuốm màu của hoàng hôn.
Tại một góc Vườn Bướm. Tôi đã tham gia sâu vào việc luyện tập, xây dựng một ma thuật dựa trên những gì tôi đọc trong sách và điều khiển mana.
Tôi đã có thể sử dụng Ma Pháp 6 Sao, nhưng nó vẫn chưa ở cấp độ mà tôi có thể sử dụng nó trong chiến đấu.
Trên cỏ đầy sương giá. Một nữ sinh với mái tóc vàng hồng xuất hiện với nụ cười tươi, hai tay cầm chiếc giỏ. Đó là Luce Eltania.
Tôi giải trừ pháp trận và quay về phía Luce.
"Xin chào ~!"
"..."
Luce phớt lờ lời chào sôi nổi của Dorothy như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Giả vờ như không nghe thấy, cô chỉ nhìn tôi.
Luce đến gần tôi và cười khúc khích.
"Tớ mang theo một ít bánh mì phòng trường hợp cậu đói. Ma Pháp 6 Sao thế nào rồi?"
"Vẫn còn một chặng đường dài để đi. Nhưng tớ nghĩ mình sẽ đạt được mục tiêu sau khoảng hai tuần nữa."
"Hehe. Ấn tượng đấy, Isaac. Hai tuần là nhanh đến không ngờ."
Kể từ khi Luce trở thành bạn của tôi, cô dần trở nên tươi sáng hơn.
Sau khi tôi trao chiếc nhẫn cho cô, vẻ mặt của cô trở nên rạng rỡ như bao nữ sinh vui vẻ khác, một đẳng cấp không thể so sánh được với trước đây.
Trong truyện tranh lãng mạn, các nhân vật thường được miêu tả với những bông hoa nở xung quanh; Luce bây giờ cũng có hào quang tương tự. Một nụ cười rạng rỡ.
Tất nhiên, tôi vẫn là người duy nhất có thể nhận được nụ cười đó.
"Isaac, có vẻ như tài năng của cậu đang phát triển. Tớ cảm thấy như cậu đang được khen thưởng cho những nỗ lực của mình, điều đó khiến tớ thậm chí còn hạnh phúc—Hửmm?"
"Hửmm?"
Có vẻ như cô sắp nói điều gì đó ấm lòng nên tôi định đáp lại bằng một nụ cười.
Tuy nhiên, Luce đột nhiên đặt tay lên vai tôi, kiễng chân lên và ghé sát mặt vào tai trái của tôi.
Đó là một chuyển động nhanh chóng.
—Hít hít
Luce đang ngửi tai tôi.
"Cậu đang làm gì vậy, Lu—."
"Isaac."
Đôi mắt của Luce hướng về phía tôi.
Vẻ mặt cô đầy thắc mắc.
"Mùi gì thế này?"
"...Mùi gì cơ?"
Chắc chắn là không.
Không thể nào cô ngửi thấy mùi nước bọt Dorothy để lại trên tai tôi. Điều đó hoàn toàn vô lý.
Đã nhiều giờ trôi qua kể từ đó... Nhưng, trước khi xem xét thời gian, làm sao cô có thể phân biệt được điều đó?
Đúng lúc đó, Dorothy tiến lại gần để kiểm tra giỏ hàng.
"Nyahaha! Tất nhiên là mị cũng mang theo đồ của mình á...? Hả?"
Luce nhanh chóng đến gần Dorothy và đặt tay lên sau đầu cô ấy...
...và ngửi quanh tai trái và phải của Dorothy.
Sau đó đầu của Luce dừng lại trước tai phải của Dorothy.
"Này, Hậu bối? Cô đột nhiên làm gì vậy...?"
Dorothy có vẻ bối rối.
"Tại sao..."
Đột nhiên, một luồng sát khí dữ tợn tỏa ra từ Luce.
Dù đứng từ xa tôi cũng bất giác rùng mình.
Luce trừng mắt nhìn Dorothy từ một khoảng cách đủ gần để hơi thở của họ hòa vào nhau.
Dưới mái tóc vàng hồng của cô, bóng tối đổ xuống. Đôi mắt màu ngọc lam của cô trông buồn tẻ như màu xám tro. Không có một chút sức sống nào trong đôi mắt lạnh lùng đó.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, rùng rợn và trống rỗng.
Cô hoài nghi, giống như một con búp bê không có cảm xúc.
Tuy nhiên, giọng nói đầy sát ý của cô đã đè nặng lên hiện trường.
"...tai của cô lại có mùi nước bọt của Isaac hả...?"
Ai đó đem cái Lồng Chim tới điiiii ( ͡° ͜ʖ ͡°)╭∩╮
Tâm trí của Dorothy vẫn chưa thể đọc được.
Dù tôi có nghĩ thế nào thì việc đoán tại sao hôm nay cô lại hành động như vậy chỉ là suy đoán.
Trước hết, tôi muốn giải quyết bầu không khí khó xử.
"Tiền bối."
"Hừmm..."
Như mong đợi. Cô không quay đầu về phía tôi.
Dorothy biết cách mang khuôn mặt tươi cười như một chiếc mặt nạ, nhưng có vẻ như cô không hợp với sự xấu hổ.
Tôi nghĩ rằng kể một câu chuyện hài hước sẽ không thu hút được sự chú ý của cô và chỉ làm tăng thêm sự lúng túng cho bầu không khí này...
'Vậy thì.'
Giả sử Dorothy thích tôi thì sẽ có cách để xoa dịu tâm trạng.
Nó táo bạo nhưng không kém phần hiệu quả.
Tôi đặt cuốn sách xuống bên cạnh và tiến lại gần Dorothy.
"Hả? Hội trưởng...? Hả?!"
Tôi lặng lẽ dùng môi cắn dái tai Dorothy.
Cơ thể Dorothy khẽ run lên.
Cảm giác run rẩy đó truyền đến môi tôi.
Khi tôi mút dái tai cô như thể đang hôn nó, một âm thanh nhớp nháp vang lên cùng với tiếng 'rero' ướt át.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy miệng Dorothy há ra rồi thở hổn hển.
Khi nhận thấy phản ứng đó, tôi rời môi mình ra khỏi tai cô.
Dorothy nhanh chóng quay đầu về phía tôi, che cái tai bị cắn của mình. Đôi mắt cô mở to đầy ngạc nhiên.
'Và rồi, ánh mắt của ta đã va phải vào ánh mắt của nàng.'
Khuôn mặt của cô thậm chí còn rạng rỡ hơn hơn.
Vì vậy, cuối cùng chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, trong khi cô bịt tai lại.
Tôi cảm thấy xấu hổ khi mặt tôi ngày càng nóng hơn. Tôi hiểu phản ứng của Dorothy.
"Giờ thì hoà nhau nhé."
Tôi nói với một tiếng cười khúc khích để kết thúc cuộc tương tác này.
Dorothy dường như đang cân nhắc xem nên nói gì, rồi nhanh chóng bật cười khúc khích.
"Nihi, Hội trưởng. Đây là cái mà cậu gọi là 'trả thù' à?"
Cuối cùng, bầu không khí dịu lại.
"Thật không công bằng nếu chỉ có mình tôi đau khổ. Cảm giác thật kỳ lạ ha."
"Đúng vậy. Cảm giác khá kỳ lạ..."
...Nhưng bằng cách nào đó, có vẻ như tâm trạng đã thay đổi theo một cách hơi khác.
Thành thật mà nói, là một người đàn ông, tôi thích bầu không khí như vậy. Cảm giác nhột nhột trong người. Nói một cách đơn giản, tôi rất phấn khích.
Tôi muốn tiếp tục nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nhân vật yêu thích của mình như thế này, nhưng vì có vẻ như tôi sẽ không thể học được nếu làm vậy nên tôi quyết định kiềm chế bản thân.
Vì tôi thực sự không đủ khả năng để nhàn nhã tận hưởng thời gian chữa lành này...
"Tiền bối, tôi sẽ học, đừng làm phiền tôi nhé."
"Okay... mị không làm thế đâu."
"..."
Nếu là trước đây, cô có thể đã đáp lại rằng 'Mị sẽ làm phiền cậu ó ~? Hãy cố gắng ngăn cản mị nếu có thể! Nyahaha!'
Đối với Dorothy, đây là một thái độ ngoan ngoãn bất thường, khiến cảm thấy... khó xử một cách kỳ lạ.
Nó không tệ. Tôi không muốn bị quấy rầy.
Dorothy rút ra một cuốn sách nhỏ từ chiếc mũ phù thủy và đặt nó lên đùi. Nó có vẻ là một cuốn tiểu thuyết.
"..."
Im lặng.
Trong khi đọc, tôi lén liếc nhìn Dorothy.
Kế hoạch là nhìn lại khuôn mặt của Dorothy một lần nữa và sau đó thật sự tập trung vào cuốn sách của tôi.
Nhưng...
Cô dường như cũng đang liếc nhìn tôi khi mắt chúng tôi chạm nhau trong khi đầu cô vẫn dán chặt vào cuốn sách.
Cô nở một nụ cười ranh mãnh.
"Hội trưởng hông tập trung được à? Cậu có muốn ngắm nhìn chị đại này nhiều đến thế hông hở ~?"
"...Tôi vừa bị phân tâm bởi điều gì đó vu vơ thôi."
Hài lòng, tôi quay lại chú ý đến cuốn sách.
"Tiền bối Isaac và Tiền bối Luce chắc chắn sẽ hẹn hò với nhau nhỉ?"
Tại một góc Vườn Cẩm Tú Cầu.
Ngay cả trong ngày nghỉ, Snow White vẫn tập luyện.
Sau khi nghe tin Isaac không nghỉ tập dù chỉ một ngày trừ khi ngất xỉu, cô cũng quyết tâm không nghỉ ngơi vào kỳ nghỉ.
Cô gọi đó là "Phương pháp bắt chước Isaac".
Tất nhiên, cô không thể sánh được với thời gian anh dành cho việc tập luyện. White không có đủ sức chịu đựng về thể chất cho việc đó.
Trong giờ nghỉ. White đang ngồi trên một tảng đá phẳng.
Đột nhiên, White hỏi Merlin, người đang đứng bên cạnh cô, một câu hỏi về Isaac.
Một cái gì đó về sự lãng mạn. Đầu Merlin ngẩng lên và cô ấy nghiêng người lại gần.
Chuyển động duyên dáng. Đôi mắt Merlin lấp lánh sự quan tâm mãnh liệt.
"Theo ý kiến của tôi thì chắc chắn là có."
"Hả...?!"
Merlin trả lời không chút do dự. Thậm chí không có câu hỏi tại sao một điều như vậy lại được hỏi. Đó là bởi vì đó là chủ đề cô ấy thích.
White sửng sốt trước phản ứng nhiệt tình như vậy.
"Hừmm, có vẻ như cô thích những thứ như vậy. Về các mối quan hệ. Bằng cách nào đó nó không phù hợp với hình ảnh thông thường của cô..."
"Thật tuyệt zời. Tình yêu ở tuổi Công chúa White có sức mạnh khiến người ta hạnh phúc chỉ bằng cách quan sát nó. Đặc biệt là giữa Cậu Isaac và Tiểu thư Luce Eltania, có một dòng cảm xúc mà tôi thích. Cảm giác hồi hộp ngay trước khi hẹn hò...!"
"Ta chưa bao giờ thấy Merlin phấn khích đến thế..."
White bật ra một tiếng cười trống rỗng.
"Không biết khi nào Kaya mới trải qua một mối tình lãng mạn như vậy..."
"Ồ, ý cô là em gái cô à? Tiền bối Kaya Astrean."
"Vâng. Tôi định chào em ấy bất cứ khi nào gặp nhau, nhưng không hiểu sao thật khó để gặp em ấy. Tôi thậm chí không thể vào tòa nhà lớp học."
"Sao cô không mời Tiền bối Kaya đến đây? Ta ổn với nó."
"Không ạ. Giống như Cậu Isaac, em ấy rất tham vọng và thường tập trung vào việc luyện tập. Vì tôi cũng đang thực hiện nhiệm vụ hộ tống Công chúa White nên việc gọi em ấy đến sẽ chỉ gây phiền toái cho cả hai."
"Ta hiểu rồi...Chà, vậy thì đành chịu thôi. Ta cũng muốn gặp chị ấy một lúc nào đó nếu có cơ hội. Dù sao thì chị ấy cũng là Lục Bảo Tiểu Tiên Phù Thuỷ mà."
Khoa Ma Thuật của Học viện Märchen, Á khoa năm hai, Kaya Astrean.
Cô là con gái út của Công Quốc Astrean, người nắm giữ Thảo nguyên tố và được biết đến với biệt danh Lục Bảo Tiểu Tiên Phù Thuỷ.
"Tiền bối Kaya nổi tiếng với tính cách ngay thẳng và được các giáo sư khen ngợi là người có thái độ đứng lớp tốt nhất trong số các học viên lớp A năm hai. Chị ấy cũng có nhiều tín dụng nhất! Và trên hết, chị ấy là Á khoa...! Chị ấy phải tuyệt vời đến mức nào? Với tính cách xuất sắc, ngay thẳng và sắc sảo... Chị ấy chắc hẳn giống hình tượng lý tưởng mà ta hằng mơ ước."
"Có thể không hẳn như vậy, nhưng thật vinh dự cho tôi khi ngài đánh giá cao em gái tôi như vậy."
"Ehehe."
Hai người trao nhau nụ cười vui vẻ.
"Với một người như Tiền bối Kaya thì không cần phải lo lắng. Chị ấy chắc chắn sẽ gặp được một người tuyệt vời và ngầu lồi trong tương lai. Giống như Tiền bối Isaac."
"Em ấy nên..."
"...Hử?"
Merlin quay đầu về phía hồ, nắm chặt bao kiếm ở thắt lưng.
"Nếu Kaya gặp một tên lưu manh nào đó tán tỉnh mọi phụ nữ mà hắn tình cờ gặp..."
Đôi mắt của Merlin biến đổi, trở nên giống như của một con thú hoang.
Khi một luồng sát khí lạnh toát ra từ cô ấy, White bất giác rùng mình.
"Cái tên đó sẽ không thể thoát khỏi thanh kiếm của tôi."
Con gái của Thánh Kiếm. Một thiên tài kiếm thuật. Merlin Astrean.
Có bao nhiêu người trên thế giới này có thể đối mặt với thanh kiếm của cô ấy mà không bị tổn thương?
White nuốt khan. Theo bản năng cảm thấy kinh hãi, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống má cô.
"...Dù sao thì."
Ngay sau đó, Merlin chậm rãi chớp mắt và điều chỉnh lại biểu cảm của mình.
Bầu không khí mát mẻ và nặng nề tan biến.
"Kaya có thể hơi ngây thơ nên tôi lo lắng. Tôi hy vọng em ấy không nảy sinh tình cảm với nhầm người."
"Ehe-he... M-Merlin, cô là một người chị tuyệt vời...! Thật vui khi được lo lắng cho em gái của mình ha!"
"Aaa, cảm ơn ngài."
Lúc đó White mới có thể lau mồ hôi lạnh cho cô.
Không rõ Kaya Astrean sẽ gặp loại đàn ông nào nhưng liệu người đó có thực sự có thể đáp ứng được tiêu chuẩn của Thánh Kiếm và Merlin không?
'Không, trước hết...'
Thật đáng lo ngại liệu người đó có thể sống sót hay không.
"Isaac, tớ đến rồi nè."
"Aaa, Luce. Chào mừng cậu."
Khi bầu trời nhuốm màu của hoàng hôn.
Tại một góc Vườn Bướm. Tôi đã tham gia sâu vào việc luyện tập, xây dựng một ma thuật dựa trên những gì tôi đọc trong sách và điều khiển mana.
Tôi đã có thể sử dụng Ma Pháp 6 Sao, nhưng nó vẫn chưa ở cấp độ mà tôi có thể sử dụng nó trong chiến đấu.
Trên cỏ đầy sương giá. Một nữ sinh với mái tóc vàng hồng xuất hiện với nụ cười tươi, hai tay cầm chiếc giỏ. Đó là Luce Eltania.
Tôi giải trừ pháp trận và quay về phía Luce.
"Xin chào ~!"
"..."
Luce phớt lờ lời chào sôi nổi của Dorothy như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Giả vờ như không nghe thấy, cô chỉ nhìn tôi.
Luce đến gần tôi và cười khúc khích.
"Tớ mang theo một ít bánh mì phòng trường hợp cậu đói. Ma Pháp 6 Sao thế nào rồi?"
"Vẫn còn một chặng đường dài để đi. Nhưng tớ nghĩ mình sẽ đạt được mục tiêu sau khoảng hai tuần nữa."
"Hehe. Ấn tượng đấy, Isaac. Hai tuần là nhanh đến không ngờ."
Kể từ khi Luce trở thành bạn của tôi, cô dần trở nên tươi sáng hơn.
Sau khi tôi trao chiếc nhẫn cho cô, vẻ mặt của cô trở nên rạng rỡ như bao nữ sinh vui vẻ khác, một đẳng cấp không thể so sánh được với trước đây.
Trong truyện tranh lãng mạn, các nhân vật thường được miêu tả với những bông hoa nở xung quanh; Luce bây giờ cũng có hào quang tương tự. Một nụ cười rạng rỡ.
Tất nhiên, tôi vẫn là người duy nhất có thể nhận được nụ cười đó.
"Isaac, có vẻ như tài năng của cậu đang phát triển. Tớ cảm thấy như cậu đang được khen thưởng cho những nỗ lực của mình, điều đó khiến tớ thậm chí còn hạnh phúc—Hửmm?"
"Hửmm?"
Có vẻ như cô sắp nói điều gì đó ấm lòng nên tôi định đáp lại bằng một nụ cười.
Tuy nhiên, Luce đột nhiên đặt tay lên vai tôi, kiễng chân lên và ghé sát mặt vào tai trái của tôi.
Đó là một chuyển động nhanh chóng.
—Hít hít
Luce đang ngửi tai tôi.
"Cậu đang làm gì vậy, Lu—."
"Isaac."
Đôi mắt của Luce hướng về phía tôi.
Vẻ mặt cô đầy thắc mắc.
"Mùi gì thế này?"
"...Mùi gì cơ?"
Chắc chắn là không.
Không thể nào cô ngửi thấy mùi nước bọt Dorothy để lại trên tai tôi. Điều đó hoàn toàn vô lý.
Đã nhiều giờ trôi qua kể từ đó... Nhưng, trước khi xem xét thời gian, làm sao cô có thể phân biệt được điều đó?
Đúng lúc đó, Dorothy tiến lại gần để kiểm tra giỏ hàng.
"Nyahaha! Tất nhiên là mị cũng mang theo đồ của mình á...? Hả?"
Luce nhanh chóng đến gần Dorothy và đặt tay lên sau đầu cô ấy...
...và ngửi quanh tai trái và phải của Dorothy.
Sau đó đầu của Luce dừng lại trước tai phải của Dorothy.
"Này, Hậu bối? Cô đột nhiên làm gì vậy...?"
Dorothy có vẻ bối rối.
"Tại sao..."
Đột nhiên, một luồng sát khí dữ tợn tỏa ra từ Luce.
Dù đứng từ xa tôi cũng bất giác rùng mình.
Luce trừng mắt nhìn Dorothy từ một khoảng cách đủ gần để hơi thở của họ hòa vào nhau.
Dưới mái tóc vàng hồng của cô, bóng tối đổ xuống. Đôi mắt màu ngọc lam của cô trông buồn tẻ như màu xám tro. Không có một chút sức sống nào trong đôi mắt lạnh lùng đó.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, rùng rợn và trống rỗng.
Cô hoài nghi, giống như một con búp bê không có cảm xúc.
Tuy nhiên, giọng nói đầy sát ý của cô đã đè nặng lên hiện trường.
"...tai của cô lại có mùi nước bọt của Isaac hả...?"
Ai đó đem cái Lồng Chim tới điiiii ( ͡° ͜ʖ ͡°)╭∩╮
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất