Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 173: Cuồng Nộ Đoạn Kết (2)

Trước Sau
༺ Cuồng Nộ - Đoạn Kết (2) ༻

"Argh!! Đưa tên khốn đó tới đây ngay!! Con sâu bọ xấc xược đó!! Argh!!"

"Bình tĩnh! Học viên Miya!!"

Bệnh viện Học viện. Phòng điều trị.

Người đầy máu, Miya hét lên và gây náo loạn. Cô đã nhận được Hồi Phục Thuật, nhưng vết thương của cô vẫn chưa lành hoàn toàn.

Sàn nhà ngổn ngang đủ loại đồ vỡ, vỡ vụn do cô dùng tay đẩy mạnh mọi thứ ra khỏi kệ.

Mặc dù đã đỡ hơn lúc đầu nhưng Miya vẫn cảm thấy nỗi đau trong lòng mình như xoắn lại.

Nỗi đau đó không ngừng khơi dậy ngọn lửa giận dữ không ngừng nghỉ của cô.

Những Phục Hồi Sư cố gắng trấn an cô bằng cánh tay dang rộng. Họ cảm thấy một sự căng thẳng run rẩy trước sự hiện diện của lượng mana khủng khiếp của cô, khiến từng sợi lông trên cơ thể họ dựng đứng.

"C-Cô cần phải chữa lành vết thương trước đã...!"

"Học viên Miya, bình tĩnh lại! Vết thương của cô sẽ mở ra mất!!"

Miya, người coi những Phục Hồi Sư chẳng khác gì côn trùng, trừng mắt nhìn họ với đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ tươi và đỏ ngầu.

Trán cô đỏ bừng với những đường gân nổi lên như sắp vỡ tung, nhe răng đe dọa như một con thú.

"Con dòi bọ khốn kiếp. Ta bảo các ngươi mang hắn đến mà các ngươi cứ gọi người khác...!"

Ngay sau đó.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Ánh mắt của mọi người hướng về phía lối vào.

Khi một nữ sinh năm ba xinh đẹp với mái tóc vàng kim nhạt bước vào, Miya tròn mắt ngạc nhiên.

Cô gái, mỉm cười dịu dàng, là người mà Miya thậm chí không tưởng tượng sẽ xuất hiện ở đây.

Đó là Hội Trưởng Hội Học Sinh, Alice Carroll.

"Hội Trưởng Hội Học Sinh? Tại sao cô ở đây...?"

"Tôi ghé qua vì trên đường đi khá ồn ào."

Alice Carroll cũng là một trong những mục tiêu mà Miya dự định thu phục. Ngay cả khi đang co giật, giọng nói của Miya vẫn tự nhiên bình tĩnh lại.

Một cường giả chỉ đứng sau Dorothy. Một lực lượng thực sự đáng gờm, ra lệnh cho Linh Miêu Cheshire như sử ma của mình.

Khuôn mặt cô được tô điểm bởi một nụ cười thoải mái.

Alice bước đi vững vàng và dừng lại trước mặt Miya, người muốn một ngày nào đó biến cô thành cấp dưới,

Ánh mắt họ lặng lẽ đan vào nhau.

"Chào."

Một giọng nói tử tế.

Alice hơi nghiêng người về phía trước và ghé sát đầu vào tai Miya.

Khi hơi thở ấm áp của Alice mơn trớn gáy cô, tai Miya theo phản xạ đỏ lên.

Không nhận ra điều đó, Miya nuốt khan và căng thẳng. Alice toát ra vẻ quyến rũ đầy mê hoặc chỉ bằng cách tồn tại.

Những Phục Hồi Sư nhìn họ trong im lặng. Hội Học Sinh, cũng đảm nhận vai trò xử lý các sự cố và tai nạn, quyết định giao việc này cho Alice xử lý.

Giọng nói mê hoặc của Alice thì thầm nhẹ nhàng.

"Tôi nghe nói cô bị Isaac làm tổn thương. Chắc hẳn là... rất khó chịu phải không?"

Giọng nói của cô có một sức quyến rũ kỳ diệu có thể làm say đắm trái tim của một người.

Không hề nhận ra, Miya nhẹ nhàng gật đầu.

Đó có phải là ý định xoa dịu và an ủi cơn giận của cô không?

Với suy nghĩ đó, Miya nuốt khan.

Alice tiếp tục nói, vẫn với nụ cười nhân hậu trên khuôn mặt.

Những lời tiếp theo hoàn toàn đảo ngược sự mong đợi của Miya.

"Đừng có chửi rủa nữa và cứ nổi điên lên đi, con khốn."

"...Cái gì?"

Chẳng lẽ mình đã nghe nhầm?

Miya cảm thấy khó hiểu.

Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Dù cô có nghĩ về nó bao nhiêu thì mọi chuyện vẫn rõ ràng. Đôi môi của Alice đã thốt ra những lời hung hăng không phù hợp với giọng nói dịu dàng của cô.

Những Phục Hồi Sư không nghe thấy lời thì thầm của Alice nên họ chỉ đứng yên đề phòng.

Miya nhìn Alice với vẻ mặt ngạc nhiên. Ánh mắt họ gặp nhau.

Nụ cười của Alice, đôi mắt hoa anh đào của cô ấy. Tất cả những điều đó đột nhiên khơi dậy sự tức giận của Miya.

Biểu cảm của Miya trở nên méo mó dữ dội.

Một luồng mana nặng nề đè nặng lên không khí, và ngọn lửa mana bắt đầu âm ỉ bốc lên từ cơ thể Miya.

Miya trừng mắt nhìn Alice như thể muốn giết cô ấy.

"Cô, vừa nói gì...?"

Bùm!

Một sức mạnh bí ẩn bùng nổ tay chân của Miya.



Miya trải qua cảm giác như vậy trong giây lát.

"Hả?!"

Miya nhanh chóng dập tắt Hoả mana và hoảng sợ kiểm tra tứ chi của mình. Tất cả đều còn nguyên vẹn.

Mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa. Đồng tử của cô rung chuyển dữ dội. Chuyện gì vừa xảy ra với cô vậy?

Groooooo──.

"...!"

Miya cảm nhận được điều đó. Mana của Alice đã lấp đầy phòng điều trị, nuốt chửng mana của cô.

Mana rất dày đặc và vượt trội hơn nhiều so với của cô. Bất kỳ con người có lý trí nào cũng sẽ không thể giữ được bình tĩnh trước sức mạnh khủng khiếp như vậy.

Sợ hãi là một cảm xúc được tạo ra để sinh tồn. Một lời cảnh báo về mặt thể chất để chọn bỏ chạy thay vì chiến đấu. Đó là cảm giác bản năng mà Miya đã cảm thấy vào lúc này.

Miya hướng ánh mắt về phía Alice, đầu cô lắc lắc không kiểm soát.

Miya, người sở hữu lượng mana đáng kể, có thể nhận ra rõ ràng mối đe dọa hướng tới cô vì nó.

Đằng sau Alice, một con quái vật màu tím to lớn và kỳ quái, được hình thành từ mana, dường như đang gầm lên. Đó là sức mạnh của Linh Miêu Cheshire.

Bị chôn vùi giữa Anh Hùng Vô Danh, vẫn còn những con quái vật trong Học viện này.

Và bây giờ, Miya nhận thức sâu sắc rằng Alice chính là một trong những con quái vật đó.

"Aaa..."

Và rồi, Miya nhận ra.

Nếu cô dùng lửa tấn công Alice ở đây, cô sẽ phải đối mặt với một kết cục tàn khốc không thể so sánh được với những gì đã xảy ra với Isaac.

Alice, thể hiện phẩm giá cao quý của mình, tránh xa Miya.

"Không phải là tôi không hiểu cô, nhưng tôi nói điều này vì lợi ích của cô nè, vì vậy hãy nhớ nhé. 'Sự trả thù phải được thực hiện trong phạm vi ranh giới của Học viện'. Bây giờ, tôi muốn cô trút bỏ cơn tức giận đó và tập trung vào việc hồi phục của mình."

Alice mỉm cười ngọt ngào, xòe ngón trỏ ra và nhẹ nhàng khiển trách. Thái độ dịu dàng của cô khiến người ta có cảm giác như lời chửi thề trước đó của cô chỉ là dối trá.

"Cô sẽ làm điều đó phải không?"

"..."

Miya gật đầu khó khăn khi Alice ân cần hỏi, gần như thể cô đang bị ép buộc.

"Giỏi."

Alice gật đầu hài lòng, rồi nhẹ nhàng vẫy tay với những Phục Hồi Sư và nói: "Vậy tôi đi đây. Mọi người hãy bảo trọng nhé ~," và rời khỏi phòng điều trị.

Một bầu không khí nặng nề bao trùm khắp nơi.

Ngay sau đó, chân Miya khuỵu xuống, cô ngã phịch xuống giường.

Biểu hiện của cô là một sự tuyệt vọng hoàn toàn.

Trong khi đó, ở hành lang bệnh viện của Học viện.

Alice vội vã bước đi, mỉm cười chào đón những Phục Hồi Sư đi ngang qua.

[Meow. Alice, điều đó thật vui.]

Đột nhiên, giọng nói của Linh Miêu Cheshire vang lên trong đầu Alice.

Vì Linh Miêu Cheshire ở gần đó nên có thể trò chuyện giữa chủ nhân và sử ma mà không ai khác có thể nghe thấy.

[Nữ Tu Sĩ có vẻ hữu ích nhỉ?]

'Đúng.'

Alice muốn lợi dụng Miya.

Cô ấy kiêu ngạo và ngu ngốc, nhưng lại là chủ nhân của một con ma thú mạnh mẽ, Cửu Vĩ Hồ và sở hữu những kỹ năng khá tốt.

Hơn thế nữa.

'Và có một ác quỷ ẩn nấp trong bóng tối của cô ta.'

Dưới cái bóng của Miya,

Ác quỷ đang ẩn náu, chờ đợi thời cơ trong im lặng.

Trong mê cung nơi cô có thể triệu hồi tâm trí của cấp dưới, Alice nhận được thông tin thú vị từ Paladin Bích.

Đó là thông tin Isaac đã đánh bại Nữ Tu Sĩ Miya trong một trận đấu tay đôi.

Không chỉ là một trận đấu tay đôi đơn giản mà còn tràn ngập cảm xúc. Đây là một tình huống khiến Alice hài lòng.

Nữ Tu Sĩ với ác quỷ gắn liền với cô ấy, và là một người luôn sẵn sàng vượt qua bất kỳ ranh giới nào.

Cô ấy bực bội với Isaac, người có thể là Quái Vật Đen.

Làm thế nào một người như vậy lại không hữu ích được chứ?

'Cô ta quá có giá trị để lãng phí.'

Nói một cách ẩn dụ...

Trong ván cờ với Quái Vật Đen, với Học viện Märchen là bàn cờ, Miya là một con tốt trên đà thăng tiến.

Alice không muốn một món đồ có giá trị như vậy lại gây rắc rối và nhận hình phạt nặng nề vì không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Vì vậy, Alice đã kiềm chế Miya một cách đe dọa, giống như người ta kiềm chế một con chó hung hãn.

Bởi vì Leafa Huyễn Ảo chết tiệt đó, mà Học viện tràn ngập tin đồn về một người cung cấp thông tin.

Nếu bị phát hiện là người cung cấp thông tin, cô không chỉ bị trục xuất mà cả Học viện và Đế Quốc cũng sẽ quay lưng lại với cô.

Vì vậy, ở tình thế mà cô không thể hành động hấp tấp, một người hữu ích như Miya là vô giá đối với Alice.

'Cô ta vẫn chưa chín hẳn. Nếu cô ta tiếp tục nuôi dưỡng sự tức giận và cuối cùng trở nên chín muồi...'

Alice muốn Miya dần dần nảy sinh sự oán giận đối với Isaac.



Thời gian trôi qua...

'Khi cơ hội hoàn hảo đến, tôi nên khiến cô ta bùng nổ.'

Sẽ rất có ích nếu hy sinh Miya để tìm hiểu xem Isaac có thực sự là Quái Vật Đen hay không.

Alice bình tĩnh bước ra ngoài.

Điểm đến của cô là phòng bệnh riêng của White.

Ngay trước mắt tôi, một cảnh tượng diễn ra ngoài sức tưởng tượng điên rồ nhất của tôi.

Trong phòng bệnh riêng của White. Trong khi luyện tập mana và chăm sóc White cùng với Merlin.

Cốc cốc.

Một âm thanh phát ra từ cánh cửa, Merlin mở nó ra, để một nữ sinh xinh đẹp bước vào.

White nhìn nữ tiền bối xinh đẹp với vẻ không thể tin được, sự ngưỡng mộ hiện rõ trong mắt.

'Gì đây?'

Hoang mang nhe. Tại sao cô ấy lại đến đây?

Cô bước về phía White và tôi, mái tóc vàng kim nhạt đung đưa.

Cô mỉm cười với tôi trước khi chào White một cách lịch sự.

Cô dường như đang giả vờ không biết tôi một cách công khai trước mặt Công chúa. Bầu không khí gợi ý một cách ngẫu nhiên với tư cách là người cố vấn của White.

Cũng may là thế.

Tôi nhìn Alice với vẻ nghi ngờ.

"Trong tình trạng không xứng đáng của mình, tôi rất khiêm tốn được diện kiến Công Chúa Điện Hạ. Tôi là Alice Carroll, Hội Trưởng Hội Học Sinh."

"H-Hội Trưởng Hội Học Sinh?! Sao cô đến đây...?"

"Tôi nghe nói ngài đã gặp khó khăn trong trận quyết đấu... Tôi đã được thông báo. Vì vậy, tôi thay mặt Hội Học Sinh đến thăm ngài."

"Aaa...!"

"Cô, cô không cần phải làm điều đó đâu?!"

White cũng bối rối như tôi, nhưng đôi mắt nhỏ sáng lên như những vì sao. Có vẻ như trong thâm tâm nhỏ rất vui khi được gặp Hội Trưởng Hội Học Sinh đáng kính ở cự ly gần.

Alice được rất nhiều học viên yêu quý. White cũng không ngoại lệ.

Alice đặt một giỏ đầy trái cây và một món quà thăm bệnh trên tủ cạnh giường.

White cảm thấy nhẹ nhõm vì không có táo đỏ.

'Vậy đây là thay mặt cho Hội Học Sinh.'

Tôi nghĩ mình đã hiểu ý nghĩa đằng sau những lời đó. Có lẽ cô không muốn làm lớn chuyện.

"Sức khỏe của ngài thế nào?"

"Tôi, tôi ổn...! Quan trọng hơn, ờm..."

Từ phản ứng của cô, có vẻ như White đã hiểu quá nhanh tại sao Alice lại đích thân đến đây.

"Tôi không chắc đây có phải là điều cô lo lắng hay không, nhưng... xin đừng lo lắng! Sẽ không có gì xảy ra ở vấn đề cấp quốc gia đâu. Những gì xảy ra ở Học viện nên giải quyết trong Học viện."

Đó là điều mình đã dạy em ấy trước đây. Nhỏ đang tận dụng nó rất tốt.

"Chỉ vì tôi yếu đuối nên chuyện này mới xảy ra... Tôi không nghĩ xấu về chuyện đó. Dù sao thì, cảm ơn vì đã đến, Hội Trưởng Hội Học Sinh."

"Hể. Cảm ơn ạ. Tôi vô cùng cảm động trước sự hiểu biết rộng lượng của Công chúa."

"À, ehehe. Có vẻ như sự hiểu biết của tôi không có gì đặc biệt..."

Merlin và tôi chỉ ngơ ngác nhìn họ. Sau đó là một cuộc trò chuyện buồn chán nhưng ấm áp.

Sau đó, vào đúng thời điểm, Alice kiểm tra tháp đồng hồ ở đằng xa qua cửa sổ. Có vẻ như cô đang tính toán thời gian khởi hành của mình.

"...À, nhìn thời gian kìa. Tôi nên đi ngay bây giờ. Thật vinh dự khi được trò chuyện với Công chúa trong tình trạng không xứng đáng của tôi."

"Ởm?! Ồ, không sao hết!!"

White lắc đầu và lắc mạnh tay đến mức có thể để lại dư ảnh.

Tình trạng không xứng đáng? White kịch liệt phủ nhận điều đó, nhưng Alice chỉ nhếch mép cười như thể cô thấy điều đó thật thú vị.

Alice khẽ cúi đầu và nói, "Vậy thì," như một lời tạm biệt, và White bày tỏ lời cảm ơn, "Cảm ơn vì đã đến."

Và thế là Alice đi về phía lối ra.

Vậy là cô ấy cứ bỏ đi như vậy. Thật nhẹ nhõm khi không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Đó là những gì mình nghĩ, khi...

"Aaa."

Alice dừng bước trước cửa, như thể cô vừa nhớ ra điều gì đó.

Cô quay đầu lại và mắt chúng tôi chạm nhau.

"Thật vui được gặp Cục cưng. Em vẫn đáng yêu như mọi khi."

Alice mỉm cười rạng rỡ.

Con khốn này. Tất nhiên, cô sẽ không để cơ hội này trôi qua một cách lặng lẽ.

Như muốn nói rằng việc giải quyết hậu quả là tùy thuộc vào tôi, cô thả quả bom đó xuống và rời khỏi phòng bệnh một cách dễ dàng.

Đột nhiên, một bầu không khí bất ngờ và khó chịu bắt đầu vây quanh.

Tôi không thể quay đầu về hướng nào cả. Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống má tôi.

Bởi vì White và Merlin đang nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đầy kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau