Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 180: Chuẩn Bị Cho Đại Lễ Hội (2)

Trước Sau
༺ Chuẩn Bị Cho Đại Lễ Hội (2) ༻

“Hãy bắt đầu cuộc họp của nhóm C lớp B cho Đại Lễ Hội nào!”

Trong một phòng họp nhỏ ở Orphin Hall của Khoa Ma Thuật.

Một số học viên, trong đó có tôi, đã ngồi vào chỗ. Đó là nhóm mà tôi thuộc về.

Phía trước là Tristan Humphrey, lưng quay về phía bảng, trên môi nở nụ cười tự tin. Giọng nói tò mò của cậu ta gọi cuộc họp để sắp xếp.

“Đầu tiên, chúng ta hãy bầu chọn Leader! Tôi sẽ là Leader! Tất cả mọi người có đồng ý không?!”

Là bầu chọn dữ chưa má.

“Này, tôi cũng muốn trở thành Leader...”

“Tôi nữa.”

“Vâng...! Đ-Đúng rồi đó...!”

“Mọi người nhất trí, tôi sẽ là Leader!”

Thằng này xà lơ vậy.

Tôi không quan tâm ai là Leader nên tôi giữ im lặng.

Cuộc họp bao gồm các cuộc thảo luận về việc chúng tôi sẽ đặt tên cho nhóm là gì, cách chuẩn bị và chiến lược nào sẽ sử dụng trong các sự kiện tương ứng của chúng tôi.

Vì Leader Tristan, có khát vọng chiến thắng mãnh liệt nên cuộc họp được tiến hành một cách nhiệt tình.

Vâng, mọi người đều như nhau. Đó là một bầu không khí khá vui vẻ và tôi thấy mình cũng rất hào hứng.

Bỏ qua việc phân công nhóm như cứt, cuộc họp này được tổ chức để mọi người cùng tận hưởng Đại Lễ Hội.

Ngôi trường thật sôi động. Mọi người đang chuẩn bị cho Đại Lễ Hội.

Đó không chỉ là một sự kiện thể thao mà còn là một lễ hội lớn được tổ chức ba năm một lần. Nơi đây rộn ràng không khí lễ hội.

Học viên treo đồ trang trí và cấu trúc trong lớp học và những nơi khác.

Nhờ vậy mà Học viện Märchen trở nên hoành tráng hơn bình thường.

Do những sự kiện kinh hoàng đã xảy ra trong suốt cả năm, các học viên dường như quyết tâm tận hưởng lễ hội một cách trọn vẹn nhất.

Sự tuyệt vọng, sợ hãi và tổn thương mà họ cảm thấy khi đối đầu với những ác quỷ như Đảo Nổi. Lễ hội này nhằm xua tan những cảm xúc như vậy.

Các học viên từ Khoa Ma Thuật lấp đầy phía trước Orphin Hall.

Vì không muốn đứng một chỗ và không làm gì nên tôi đã nhận những nhiệm vụ giúp tôi rèn luyện khả năng làm chủ mana của mình. Nó liên quan đến việc truyền và điều khiển mana vào các ma cụ để sử dụng làm đồ trang trí sáng bóng.

Đó là công việc lao động tầm thường đòi hỏi mức tiêu thụ mana tối thiểu và lặp đi lặp lại. Tuy nhiên, vì phải xoắn mana bên trong ma cụ, nên sẽ là một nhiệm vụ khó khăn nếu ta có mức thông thạo mana thấp.

Tristan rất nhiệt tình với công việc của mình. Chẳng bao lâu sau, cậu ta đảm nhận vai trò giám sát và bây giờ đang đi khắp nơi khen ngợi các học viên như “Ha! Thật thẩm mỹ! Xuất sắc!”

Nhìn thấy học viên chân thành nói: “Cảm ơn!” khiến cậu ta phải bật cười.

Mỗi đồ trang trí được chuẩn bị cho Học viện đều chứa đựng sự chăm chỉ và cống hiến của học viên. Biết được điều này, Tristan đi vòng quanh khen ngợi với giọng đầy phấn khích.

Mateo Jordana đang lặng lẽ tập trung vào việc chuẩn bị cho Đại Lễ Hội.

Amy Holloway đang bận rộn làm và di chuyển đồ trang trí trong khi tán tỉnh nhân vật chính, Ian Fairytale.

Kaya Astrean chịu trách nhiệm di chuyển những đồ trang trí lớn và nặng bằng Phong Ma Pháp. Các học viên há hốc mồm và tán thưởng trước mật độ mana cao đến mức nực cười của em ấy và Kaya đáp lại bằng một nụ cười ngượng ngùng nhưng đầy tự hào.

Đột nhiên, Kaya nhìn về phía tôi và mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi nhếch mép cười và giơ ngón tay cái lên cho em ấy.

Thật là một cô gái đáng chú ý.

Mặt Kaya đỏ bừng. Với động lực mới tìm được, cô dễ dàng nhấc những đồ trang trí thậm chí còn nặng hơn lên đỉnh tòa nhà.

Ngay cả tôi cũng không thể không nghĩ rằng mật độ mana và khả năng làm chủ của em ấy thật điên rồ khi ẻm đặt những đồ trang trí trên đỉnh ngọn tháp bằng gió của mình.

Aaa, nhiệm vụ đã hoàn thành. Không còn nhiều ma cụ để làm việc ở đây.

“Leader, tôi đã làm xong việc này rồi!”

Sau khi truyền mana vào tất cả các ma cụ, tôi hét vào mặt Tristan.

Cậu ta nhanh chóng đến gần và kiểm tra các ma cụ xếp trước mặt tôi, cau mày.

“Chết tiệt... Chẳng có gì để chê cả...!”

Có vẻ như cậu ta đang hy vọng tìm ra lỗi nào đó.

“Tôi vào trong để xử lý phần còn lại.”

“Sau đó, hãy đến phòng tiện ích trên tầng ba. Tôi chắc chắn rằng cậu có thể giúp đỡ ở đó.”

“Tôi biết mà ~. Cậu biết tất cả mọi thứ. Cậu là niềm tự hào của chúng tôi, Tristan.”

“Chậc...! Đừng tỏ ra thân thiện với tôi, Isaac!”

Tristan cau mày và nhăn nhó khi tôi cười nhẹ.

Sau đó, theo chỉ dẫn của Tristan, tôi vào trong Orphin Hall và lên tầng ba.

Phòng tiện ích. Tôi lén nhìn qua cửa sổ và thấy một bữa tiệc trang trí. Các học viên vui vẻ trò chuyện rôm rả, tất bật chuẩn bị cho ngày hội.



Họ chào đón tôi nồng nhiệt và hét lên: “Isaac!” khi tôi bước vào phòng.

“Các ma cụ ở đâu?”

“Đằng kia! Isaac có thể làm việc đó!”

Một nữ sinh lớp B chỉ vào một đống lớn các ma cụ nhỏ. Điều này sẽ mất một thời gian.

Những tấm rèm che sáng chiếm một góc phòng tiện ích đã được kéo lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng đó.

“Ta-da! Gương mặt đại diện của học viên năm hai xuất hiện!”

“Waaa!”

“Ồ, thật xinh đẹp!”

Những gì xuất hiện là ba cô gái đổ mồ hôi đầm đìa, cố gắng duy trì sự phấn khích của mình và Luce Eltania với vẻ mặt thờ ơ.

Các học viên phía đối diện tấm màn reo hò, trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của Luce.

Nghiêm túc mà nói, em ấy thật tuyệt vời.

Luce đang mặc một chiếc áo choàng phù thủy đã được cải tiến để làm nổi bật hình dáng của em ấy. Em ấy xinh đẹp đến mức mọi ánh mắt đều tự nhiên hướng về phía mình.

Nhìn thấy em ấy ngoài đời, trông khá gợi cảm.

Các nam sinh đỏ mặt và nhìn chằm chằm vào Luce, hoàn toàn bị mê hoặc.

Việc trang điểm càng làm tôn lên vẻ đẹp của em ấy nên tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của họ.

Mặt khác, ba cô gái đứng xung quanh Luce trông có vẻ sợ hãi vì lý do nào đó. Nụ cười gượng gạo của họ rất rõ ràng.

'Chuyện gì đã xảy ra đằng sau bức màn...'

Trông họ như sắp tận thế vậy...

Sự xuất hiện hiện tại của Luce là do truyền thống của Đại Lễ Hội.

Mỗi Khoa của mỗi Khoá sẽ chọn ra người đẹp nhất để đại diện cho mình. Những người đại diện này sẽ nâng cao tinh thần với tư cách là gương mặt đại diện cho các khoá tương ứng của họ.

Họ tự động được tham gia một trong những sự kiện của lễ hội, cuộc thi sắc đẹp.

Trong Khoa Ma Thuật, Snow White được chọn làm đại diện cho học viên năm nhất và Dorothy cho học viên năm ba. Trong số các đối thủ mạnh khác, Nữ Tu Sĩ Miya và Alice Carroll quyết định không tham gia vì lý do cá nhân.

Miya được chỉ định khiêu vũ trong Đại Lễ Hội, còn Alice là Hội Trưởng Hội Học Sinh. Tuy nhiên, họ có thể tham gia cuộc thi nếu họ muốn.

Aaa. Nếu có ai hỏi tại sao Miya, người theo một tôn giáo khác, lại khiêu vũ, thì đó là vì Tối Thượng Đế, Manhalla, ủng hộ sự hòa hợp.

Học viện yêu cầu Nữ Tu Sĩ khiêu vũ với hy vọng lễ hội sẽ được tổ chức cùng với Thần Horan, và Miya đã đồng ý.

Ngoài ra, trong Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen, Dorothy không có mặt vào thời điểm này trong năm, nên một học viên xinh đẹp nào đó đã được chọn làm gương mặt đại diện cho học viên năm ba.

Người này là “cú có gai“. Chắc chắn nhiều nam sinh thích người này sẽ ói mửa khi phát hiện ra sự thật.

Cảm ơn Dorothy vì Dorothy vẫn còn sống.

Người đó sẽ xuất hiện trong cuộc thi sắc đẹp, nhưng nữ thần Dorothy của tôi, sẽ đè bẹp người đó bằng vẻ đẹp thần thánh của mình.

“Hử?”

Luce đang đứng bĩu môi, nhưng khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt em ấy dịu lại thành một nụ cười ấm áp. Đó là một sự thay đổi đáng kể trong biểu cảm.

“Isaac!”

Em ấy chạy về phía tôi, vạt váy tung bay. Những ánh mắt ghen tị của các nam sinh đều hướng về phía tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã quen với nó rồi.

“Ồ, Luce, trông cậu rất là xinh đẹp luôn á?”

“Hehe, vậy à? Trông tớ có thực sự đẹp đến vậy không?”

Khi Luce xoay người, nắm lấy gấu váy để khoe vẻ ngoài, tôi giơ ngón tay cái lên và gật đầu đồng cảm.

Luce vung người. Em ấy có vẻ hài lòng với lời khen của tôi.

“Cẩn thận kẻo phải lòng tớ đó?”

Luce cười nham hiểm.

Thật là một người hay tinh nghịch với mình mà.

Tôi nhếch mép cười và búng nhẹ vào trán em ấy.

Mặc dù Luce dường như không bị đau, nhưng có thể là do [Ma Thuật Bảo Vệ Cơ Bản] mà em ấy thường sử dụng, tác động nhẹ khiến Luce chạm vào trán mình vì ngạc nhiên.

“Tớ sẽ đi làm việc.”

“Aaa, tớ cũng vậy. Tớ sẽ giúp cậu.”

“Cậu có nhiệm vụ của riêng mình, Đồ ngốc ạ.”

Các học viên có vẻ ngần ngại khi nói chuyện với Luce. Bất cứ khi nào có người khác ngoài tôi nói chuyện với em ấy, mặt em ấy sẽ cứng đờ và miệng sẽ mím chặt.

Vì tất cả họ đều đang nhìn tôi cầu xin sự giúp đỡ nên tôi quyết định nói rõ điều đó với Luce.

“Chúng ta hãy thực hiện nhiệm vụ được giao trước đã. Luce, cậu có vai trò quan trọng nhất trong khoá chúng ta. Họ sẽ có động lực hơn nếu cậu trở nên thú vị hơn bất kỳ ai.”



“...Hừmm.”

“Chà, cả hai hãy cố gắng hết sức nhé.”

Cuối cùng, Luce gật đầu và các học viên thở phào nhẹ nhõm.

Tốt.

Tôi vỗ nhẹ vào đôi vai thanh tú của Luce và bước tới chỗ các ma cụ, lặp lại công việc tôi đang làm bên ngoài Orphin Hall. Tôi truyền mana vào các ma cụ, kiểm tra xem chúng có hoạt động tốt không và rèn từng cái một.

Thỉnh thoảng, Luce lại đến phía sau tôi và tựa cằm lên vai tôi.

Nó dường như giúp em ấy bình tĩnh lại chỉ bằng cách tựa vào lưng tôi.

“Isaac.”

Trong khi tôi đang bận làm việc thì có một cô gái đến gần và thì thầm vào tai tôi.

“Nhờ có cậu mà Luce đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Kehe, thật đấy, cảm ơn cậu...!”

“Ồ? Là vậy sao...”

Cô sắp rơi nước mắt.

Trở nên ngoan ngoãn nhỉ? Trước đây em ấy thế nào...?

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn, cô mỉm cười và bước về phía tấm rèm che sáng. Khi cô bước vào, rèm cửa mở ra một phần.

Tôi vươn đầu ra như một con rùa và lén nhìn qua tấm rèm. Luce được các nữ sinh cưng chiều, gương mặt điềm tĩnh như một chú cún con ngoan ngoãn.

Em ấy trông có vẻ hạnh phúc. Dường như chỉ cần sự có mặt của tôi thôi cũng khiến Luce hạnh phúc.

Một nụ cười nhếch mép thoát ra khỏi môi tôi.

“Tiền bối Isaac!”

“Anh thật đẹp trai...”

“Haa, Tiền bối Isaac...!”

Không có đủ ma cụ cho số lượng người. Có vẻ như đã xảy ra sai sót trong việc phân phối vật tư do Học viện cung cấp.

Vì vậy, tôi xuống tầng năm nhất để tìm ma cụ dự phòng, và một vài nữ sinh đã gửi cho tôi những ánh mắt ngưỡng mộ.

Trước đây tôi có nghe White nói rằng câu chuyện của tôi thường được nhắc đến trong đám học viên năm nhất. Cách tôi nhìn và hành động trong trận đấu với Nữ Tu Sĩ đã gây ấn tượng với các học viên.

Em ấy nói rằng ngay cả khi bỏ qua toàn bộ thất bại của Nữ Tu Sĩ, nhiều học viên vẫn nghĩ tôi rất ngầu.

Chà, đó là một cảm giác khá tốt.

Nhiệm vụ của đàn anh là phải cho đàn em thấy họ ngầu như thế nào.

Hãy làm mặt ngầu ngầu nào.

Tôi bước dọc hành lang như mọi khi, lưng thẳng và bước đi như một người mẫu. Hôm nay không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình sắp ngã.

“Em gì đó ơi, em biết dư cái này ở đâu không?”

Tôi đưa ma cụ tôi đang mang cho một nữ sinh đi ngang qua hành lang.

Mặt em ấy đỏ bừng khi em ấy trả lời bằng giọng ngượng ngùng, “Có ạ, em biết...” và chỉ về phía phòng tiện ích.

Tôi bước tới và mở cửa không chút do dự.

“...?”

Một nữ sinh dễ thương đang ngồi trước cửa.

Mái tóc trắng tinh của em ấy cuộn lên như một chiếc gai, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi.

Đó là Snow White, gương mặt của học viên năm nhất.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

Trong một khoảnh khắc, tâm trí tôi phải mất thời gian để xử lý tình huống.

Tôi nhìn xung quanh. Tất cả học viên trong phòng tiện ích đều để tóc dựng ngược lên như thể đó là một chiếc dao nhọn chĩa thẳng lên trần nhà.

Họ ngừng trò chuyện và lặng lẽ nhìn về phía tôi. Như thể họ đang cố gắng giữ im lặng để tôn trọng Tiền bối của mình.

Sự im lặng đến ngột ngạt.

“...”

...Mình sẽ mua ma cụ bằng tiền riêng.

Với suy nghĩ đó, tôi lặng lẽ đóng cửa lại và quay đi.

Tôi không muốn biết tại sao họ lại trông như vậy, tôi cũng không muốn kết thân với họ.

“T-Tiền bối Isaac...!”

Mặc dù lời cầu xin đầy nước mắt của nhỏ đàn em tóc nhọn chạm đến tôi, muốn giải thích điều gì đó...

Tôi nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau