Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo
Chương 34
Đến đây đến đây!
Khoảnh khắc rung động trái tim kẹo nhất tới rồi đây!!
Đường Tiểu Đường kẹp hai cẳng chân vặn vẹo che lại nhúm nho nhỏ, vừa thẹn thùng vừa phấn chấn cọ hai đầu gối vào nhau, cả viên kẹo đỏ bừng như sắp bốc cháy.
“Hì hì.” Đường Tiểu Đường, “He he.”
Tư Hàn Tước hít một hơi thật sâu, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một nụ cười nhẹ hiện ra trên môi.
Ý cười dưới đáy mắt nhẹ như mây bay trên bầu trời, trong con ngươi đen bóng nổi lên một vệt ánh sáng giống như tia nắng ban mai hé lộ sau đám mây.
Người đàn ông không dễ cười thậm chí thỉnh thoảng còn mang một thân sắc lạnh thế nhưng đôi mắt đen kia lại phản chiếu cả ngân hà, nụ cười tràn ra vị ngọt dính mơ màng.
Tâm trí Đường Tiểu Đường nổ vang, trái tim và đáy mắt chỉ tồn tại duy nhất Tư Hàn Tước.
“Không… Không được cười nhạo kẹo!” Đường Tiểu Đường xấu hổ vì lâm vào si mê, “Là đàn ông phải ba thước quấn quanh xà nhà!”
Ước mơ của Đường Tiểu Đường cũng đủ lớn nha!
“Ba thước quấn quanh xà nhà?” Nụ cười của Tư Hàn Tước biến mất, sắc mặt thay đổi, dùng sức búng lên trán Đường Tiểu Đường, “Chí khí không nhỏ đâu.”
Đường Tiểu Đường hừ hừ: “Đương nhiên rồi.”
Anh híp mắt: “Khương Vũ dạy em à?”
Đường Tiểu Đường hừ một hồi lâu rồi mới đáp: “Kẹo tự học đấy!”
“Cho nên…” Ánh mắt Tư Hàn Tước lóe lên nguy hiểm, hai tay cầm một con dao màu hồng và thanh tre, nhướng mày hỏi: “Ba thước quấn quanh xà nhà?”
“Kia cũng… không cần đâu.” Đường Tiểu Đường lăn một vòng, đại não huy động suy nghĩ về nhúm lơn lớn rồi tự rùng mình, bắt đầu khua tay múa chân, “Ừm, ừm, lớn hơn một xíu là được rồi.”
“Ừ.” Tư Hàn Tước nhìn nó chăm chú, ánh mắt dần hướng xuống dưới.
Đường Tiểu Đường đỏ mặt, “Chủ nhân… anh quay đầu đi… đừng nhìn kẹo.”
Đôi mắt nhỏ ướt át, bẽn lẽn rụt rè lại mừng thầm thích thú.
Tư Hàn Tước bất đắc dĩ quay đầu đi.
Đường Tiểu Đường ngồi dậy, cẳng chân quơ nhẹ, kéo quần lót xuống từng chút một, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát động tác của chủ nhân vì sợ chủ nhân nhìn lén.
Nó lấy kẹo trong quần lót ra rồi cẩn thận gấp quần lót thành hình vuông nhỏ, đặt gọn gàng các viên kẹo lên quần lót.
Sau đó…
Đường Tiểu Đường cầm lấy một viên kẹo lớn tách thành hai rồi ve tròn, hai tay vỗ vỗ… dẹt lại để làm thành cái bịt mắt.
Nó che mắt bằng chiếc bịt mắt tự làm, yên tâm nằm xuống rồi ngượng ngùng thông báo: “Được… Được rồi ạ…”
Tư Hàn Tước nghe thấy thế thì hơi cúi đầu.
Gấu con nằm trên khay xoay, hai tay hai chân duỗi thoải mái như đang tắm nắng trên bãi biển, thân hình nhỏ nhắn không biết là hưng phấn hay ngượng ngùng mà trở nên hồng hào quyến rũ như hoa anh đào, quần lót gấp gọn gàng đặt bên cạnh, hai viên kẹo dán sát vào nhau, một viên khuyết một miếng lớn, phía trên hình như in hình mấy chiếc răng cửa.
Hai bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tiểu Đường đặt trên bụng, bắp chân tách ra, lộ ra nhúm nho nhỏ cùng hai quả trứng mini.
Trên cái đầu to, có hai chiếc bịt mắt bằng kẹo hình thù kỳ lạ.
Tư Hàn Tước: …
Viên kẹo nhỏ của anh quá dễ thương!
Tư Hàn Tước đùa dai thổi mội hơi, hơi thở nóng ấm lướt qua thân thể Đường Tiểu Đường, kẹo dẻo gấu run lên, sắc mặt càng đỏ.
“Anh, đừng… đừng bắt nạt kẹo nữa…” Giọng nói mềm mại giống như làm nũng cố gắng xin tha, Đường Tiểu Đường đá chân, thân thể nóng lên vì xấu hổ, “Chủ nhân ơi, nhanh lên, nhanh lên.”
Tư Hàn Tước híp mắt.
Nếu chỉ đơn thuần là một viên kẹo dẻo gấu ngoan ngoãn thì không thể gây ra bất kỳ quyến rũ nào nhưng điều nguy hiểm chính là anh biết đó là Đường Đường.
Dường như cậu không nhớ rõ về quá khứ, linh hồn của Đường Đường chỉ biết bảo vệ và quan tâm anh.
Nhất cử nhất động của kẹo dẻo gấu đều là phiên bản thu nhỏ của Đường Đường.
Nếu đó là Đường Đường…
Nếu là một thiếu niên thanh tú có má lúm đồng tiền, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi làm nũng như vậy …
Hô hấp của Tư Hàn Tước cứng lại, đôi mắt nóng bỏng như chứa ngọn lửa đang bùng cháy liếm qua từng tấc da thịt của kẹo dẻo gấu.
Tổng cộng chỉ có hai inch, chỉ cần một giây là liếm xong rồi.
Trong cảnh tượng quyến rũ đó lại có một nét thanh thuần ngọt ngào, hơn nữa Đường Tiểu Đường còn đang xấu hổ thúc giục chủ nhân nhanh lên.
Không tự biết mình quyến rũ đến nhường nào.
Tư Hàn Tước dừng lại một lát, mắt anh trở nên sắc bén, anh rút một mảnh giấy gói và phủ lên viên kẹo dẻo.
Đường Tiểu Đường:???
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, nó định vén “khăn bịt mắt” lên để xem chuyện gì thì nghe thấy tiếng ‘răng rắc’!
…
Nửa tiếng sau.
“Xong rồi.”
Giọng nói lạnh lùng của Tư Hàn Tước vang lên.
Đường Tiểu Đường mơ màng sắp ngủ bỗng mở to hai mắt giống hệt cá chép nhổm dậy!
Nó rũ lớp giấy gói trên người đi, đôi mắt tròn xoe nhìn xuống phía dưới.
Oh!
Tay nghề của chủ nhân quá tuyệt vời! Chủ nhân quá hiểu kẹo! Kẹo yêu chủ nhất!!
Nó nhìn nhúm nho nhỏ có hình dáng hoàn hảo của mình, mắt nheo lại thành một đường.
“Waoooooo~~~~~”
Đường Tiểu Đường hong khô nhúm nho nhỏ, nhún chân rồi bay ‘vèo’ lên trời!
“Tiểu Đường!”
Tư Hàn Tước căng thẳng đuổi theo Đường Tiểu Đường đang bay nhảy xung quanh, lo sợ nó bất cẩn ngã xuống.
Viên kẹo dẻo nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, ngã xuống lại va phải chỗ nào, anh sẽ đau.
Đường Tiểu Đường cười khúc khích trên không trung, bay vòng vèo quanh Tư Hàn Tước, xẹt qua lòng bàn tay chỉ là không cho chủ nhân có cơ hội nắm lấy!
“Tới bắt kẹo đi!”
Đường Tiểu Đường chơi điên cuồng, thật sự rất vui khi nhìn thấy chủ nhân vì kẹo mà hoảng sợ, mất đi phong thái vốn có!
Tiểu Đường cực kỳ linh hoạt, chơi trò đuổi bắt trên không rất khéo léo, Tư Hàn Tước cùng nó chơi đùa một hồi thì bất lực thở dài sau đó không đuổi theo nữa.
Kẹo dẻo gấu tuy chơi điên cuồng nhưng cũng biết chừng mực.
Đường Tiểu Đường dừng trên chiếc chuông gió treo trên không, nghiêng đầu, chủ nhân không chơi với kẹo nữa à??
Kẹo dẻo gấu gãi đầu, “tinh”, nó nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời!
Đường Tiểu Đường nhìn xung quanh và nhắm vào tủ kẹo thuỷ tinh ở giữa cửa hàng kẹo!
Tủ thuỷ tinh được đặt ngay ngắn ở giữa cửa hàng kẹo, từng ngăn xếp chồng lên nhau tạo thành tòa tháp thuỷ tinh hình chóp nhọn. Trong mỗi ô lại bày kẹo dẻo đầy màu sắc, chúng như thể hợp với nhau tạo thành một cầu vồng bảy màu. Xung quanh là những dải ruy băng nhiều màu kèm theo biển báo “Nguy hiểm chớ chạm vào” để tránh trường hợp trẻ em vô tình va phải và bị thương.
Đường Tiểu Đường mỉm cười tinh nghịch, nó nảy ra một ý tưởng tuyệt vời để dỗ chủ nhân vui vẻ!
Nó ra hiệu cho Tư Hàn Tước: “Chủ nhân! Nhìn kẹo này!”
Tư Hàn Tước ngẩng đầu lên thì thấy viên kẹo nhỏ bay chuẩn bị phóng lên không trung. “Hự” một tiếng, nó lấy đà từ chuông gió rồi khéo léo xoay người, tặng anh một nụ hôn gió ngọt ngào, bay lên cao rồi lao xuống tủ thuỷ tinh theo hình parabol!
Đồng tử của Tư Hàn Tước co lại!
Chiếc tủ thuỷ tinh đựng kẹo không chắc chắn bị kẹo dẻo gấu va phải bằng một lực cực lớn, đổ xuống ầm ầm.
Đường Tiểu Đường bị tủ cứng đập lảo đảo và hét lên một tiếng, vô số kẹo dẻo đổ xuống, chỉ trong nháy mắt đã vùi lấp kẹo dẻo gấu!
“Tiểu Đường!”
Trái tim Tư Hàn Tước chệch nhịp, anh vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Những viên kẹo dẻo đầy màu sắc nằm rải rác trên mặt đất, hơn nữa còn có rất nhiều viên kẹo dẻo giống hệt kẹo dẻo gấu nằm gần nhau, không thể nào phân biệt được.
Vì sợ giẫm phải Đường Tiểu Đường, Tư Hàn Tước không dám bước tới, bất lực đứng sang một bên, sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu Đường?!”
Anh ngập ngừng hét lên: “Đừng chơi nữa, mau ra ngoài!”
Không có tiếng đáp lại.
Môi mỏng của Tư Hàn Tước mím chặt, sắc mặt trầm xuống.
Cơn ác mộng sâu thẳm như những cành cây gớm ghiếc ngoài cửa sổ trong đêm đen chỉ trực chờ chui vào trong óc.
Liệu viên kẹo nhỏ của anh có chết không?
Vấn đề cố tình bị bỏ qua này hiện giờ bỗng xông ra một cách rõ ràng.
Đã nửa tháng trôi qua, Tư Hàn Tước vẫn có thể nhớ được tâm trạng của mình lúc nhận được thông báo từ bệnh viện nói rằng Đường Đường bị bệnh nặng.
Giống như một con dao cùn mài đi mài lại tra tấn máu thịt mềm yếu nhất nơi đầu trái tim.
Nào ai biết anh đã dùng bao nhiêu nỗ lực để kìm chế nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng để từ bệnh viện về nhà.
“Tiểu đường…”
Sắc mặt Tư Hàn Tước tái nhợt, chậm rãi ngồi xuống, đầu gối áp lên mặt đất cứng rắn, bàn tay lần mò từng viên kẹo nhằm tìm được viên kẹo nhỏ của anh.
Thân hình cao lớn cúi xuống, tư thế như đang bò cực kì chật vật.
Trong cuộc đời này, anh chưa bao giờ cúi đầu trước người khác như thế.
Tư Hàn Tước hít sâu một hơi, đáy mắt đỏ bừng, đau thấu tim gan.
Anh gọi kẹo dẻo gấu của anh từng tiếng, từng tiếng một, nhưng không lần nào nhận được phản hồi.
Một làn nước mờ ảo đọng lại trước mắt cho đến khi nó che mờ tầm nhìn của anh.
Anh sợ hãi mất đi hơn bất kì kẻ nào.
Vì trên đời này không có nhiều điều tốt đẹp thuộc về anh.
Tư Hàn Tước kiên nhẫn từ từ tiến đến giữa đống kẹo.
“A a a a a!” Chủ nhân ngốc, sao anh vẫn chưa tìm thấy kẹo!
Đường Tiểu Đường ngạt thở trong đống kẹo, cuối cùng không nhịn được phải đẩy viên kẹo trên người ra, “vèo” một cái chuẩn xác bay vào lòng Tư Hàn Tước, cười khúc khích, hôn một cái lên mặt anh.
Tư Hàn Tước: …
Tư Hàn Tước sững sờ vài giây, mặt nghệt ra, “Đùa cái gì đấy!”
Giọng anh giận dữ, Tư Hàn Tước nắm lấy cẳng chân Đường Tiểu Đường nhấc ngược lên, ánh mắt nghiêm nghị, con ngươi đen như mực ép sát vào tầm mắt của Đường Tiểu Đường.
Thật quá đáng!
Trò đùa của Đường Tiểu Đường thật quá đáng!
Tức giận vì bị trêu chọc cùng với nỗi lo sợ bất an một giây trước trộn lẫn vào nhau làm Tư Hàn Tước muốn cho Đường Tiểu Đường một bài học nhớ đời, thế nhưng lại không biết xuống tay từ đâu…
Anh bực bội nên vẫn kiềm chế, sợ mình sẽ làm tổn thương kẹo dẻo.
“Em…” Tư Hàn Tước bị đè nén không nói nên lời, ném viên kẹo dẻo nghịch ngợm vào đống kẹo, tức giận mắng: “Em tự chơi đi!”
Cái mông của Đường Tiểu Đường ịn xuống đống kẹo, lỗ tai căng thẳng dựng đứng lên.
Hình như chủ nhân tức giận??
Đường Tiểu Đường đột nhiên hoảng sợ.
Tại sao chủ nhân lại tức giận thế!
Sắc mặt Tư Hàn Tước lạnh lùng, hơi thở nặng nề, khí thế sắc bén, anh sửa sang lại quần áo xong thì định rời đi ngay, Đường Tiểu Đường oà khóc, đứng trên đống kẹo mở rộng cánh tay, “Ôm… Chủ nhân ơi, ôm!”
“Chủ nhân không cần kẹo nữa à…”
“Kẹo sai rồi! Chủ nhân đừng không cần kẹo mà!”
Tiếng kêu khẽ khàng mềm mại tựa như tơ nhện bám lấy trái tim Tư Hàn Tước, bước chân của anh dừng lại, liếc mắt lạnh lùng hỏi: “Sai chỗ nào?”
Đường Tiểu Đường khóc huhu nhìn Tư Hàn Tước, đau khổ gãi đầu, nó không biết mình sai ở đâu…
Kẹo chỉ muốn chơi với chủ nhân thôi mà.
Nó đang tuổi ăn tuổi chơi, lại vừa có nhúm nho nhỏ hợp ý nên vui sướng đến phát điên, ngay lúc đống kẹo rớt xuống thì Đường Tiểu Đường đã định xông ra luôn nhưng nó lại nghe thấy tiếng chủ nhân sốt sắng gọi tên mình.
Sự nôn nóng và quan tâm hàm chứa niềm yêu thương lo lắng không hề che giấu hoàn toàn khác với mọi khi.
m thanh quanh quẩn trong đống kẹo ngọt ngào rơi vào tai Đường Tiểu Đường.
Kẹo chưa bao giờ nghe chủ nhân gọi tên mình như thế.
Vì vậy Đường Tiểu Đường nín thở trốn vào trong đống kẹo, dựng lỗ tai nghe giọng nói của chủ nhân.
Rồi sao chủ nhân lại đột nhiên nổi giận…
~Hết chương 34~
Khoảnh khắc rung động trái tim kẹo nhất tới rồi đây!!
Đường Tiểu Đường kẹp hai cẳng chân vặn vẹo che lại nhúm nho nhỏ, vừa thẹn thùng vừa phấn chấn cọ hai đầu gối vào nhau, cả viên kẹo đỏ bừng như sắp bốc cháy.
“Hì hì.” Đường Tiểu Đường, “He he.”
Tư Hàn Tước hít một hơi thật sâu, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một nụ cười nhẹ hiện ra trên môi.
Ý cười dưới đáy mắt nhẹ như mây bay trên bầu trời, trong con ngươi đen bóng nổi lên một vệt ánh sáng giống như tia nắng ban mai hé lộ sau đám mây.
Người đàn ông không dễ cười thậm chí thỉnh thoảng còn mang một thân sắc lạnh thế nhưng đôi mắt đen kia lại phản chiếu cả ngân hà, nụ cười tràn ra vị ngọt dính mơ màng.
Tâm trí Đường Tiểu Đường nổ vang, trái tim và đáy mắt chỉ tồn tại duy nhất Tư Hàn Tước.
“Không… Không được cười nhạo kẹo!” Đường Tiểu Đường xấu hổ vì lâm vào si mê, “Là đàn ông phải ba thước quấn quanh xà nhà!”
Ước mơ của Đường Tiểu Đường cũng đủ lớn nha!
“Ba thước quấn quanh xà nhà?” Nụ cười của Tư Hàn Tước biến mất, sắc mặt thay đổi, dùng sức búng lên trán Đường Tiểu Đường, “Chí khí không nhỏ đâu.”
Đường Tiểu Đường hừ hừ: “Đương nhiên rồi.”
Anh híp mắt: “Khương Vũ dạy em à?”
Đường Tiểu Đường hừ một hồi lâu rồi mới đáp: “Kẹo tự học đấy!”
“Cho nên…” Ánh mắt Tư Hàn Tước lóe lên nguy hiểm, hai tay cầm một con dao màu hồng và thanh tre, nhướng mày hỏi: “Ba thước quấn quanh xà nhà?”
“Kia cũng… không cần đâu.” Đường Tiểu Đường lăn một vòng, đại não huy động suy nghĩ về nhúm lơn lớn rồi tự rùng mình, bắt đầu khua tay múa chân, “Ừm, ừm, lớn hơn một xíu là được rồi.”
“Ừ.” Tư Hàn Tước nhìn nó chăm chú, ánh mắt dần hướng xuống dưới.
Đường Tiểu Đường đỏ mặt, “Chủ nhân… anh quay đầu đi… đừng nhìn kẹo.”
Đôi mắt nhỏ ướt át, bẽn lẽn rụt rè lại mừng thầm thích thú.
Tư Hàn Tước bất đắc dĩ quay đầu đi.
Đường Tiểu Đường ngồi dậy, cẳng chân quơ nhẹ, kéo quần lót xuống từng chút một, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát động tác của chủ nhân vì sợ chủ nhân nhìn lén.
Nó lấy kẹo trong quần lót ra rồi cẩn thận gấp quần lót thành hình vuông nhỏ, đặt gọn gàng các viên kẹo lên quần lót.
Sau đó…
Đường Tiểu Đường cầm lấy một viên kẹo lớn tách thành hai rồi ve tròn, hai tay vỗ vỗ… dẹt lại để làm thành cái bịt mắt.
Nó che mắt bằng chiếc bịt mắt tự làm, yên tâm nằm xuống rồi ngượng ngùng thông báo: “Được… Được rồi ạ…”
Tư Hàn Tước nghe thấy thế thì hơi cúi đầu.
Gấu con nằm trên khay xoay, hai tay hai chân duỗi thoải mái như đang tắm nắng trên bãi biển, thân hình nhỏ nhắn không biết là hưng phấn hay ngượng ngùng mà trở nên hồng hào quyến rũ như hoa anh đào, quần lót gấp gọn gàng đặt bên cạnh, hai viên kẹo dán sát vào nhau, một viên khuyết một miếng lớn, phía trên hình như in hình mấy chiếc răng cửa.
Hai bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tiểu Đường đặt trên bụng, bắp chân tách ra, lộ ra nhúm nho nhỏ cùng hai quả trứng mini.
Trên cái đầu to, có hai chiếc bịt mắt bằng kẹo hình thù kỳ lạ.
Tư Hàn Tước: …
Viên kẹo nhỏ của anh quá dễ thương!
Tư Hàn Tước đùa dai thổi mội hơi, hơi thở nóng ấm lướt qua thân thể Đường Tiểu Đường, kẹo dẻo gấu run lên, sắc mặt càng đỏ.
“Anh, đừng… đừng bắt nạt kẹo nữa…” Giọng nói mềm mại giống như làm nũng cố gắng xin tha, Đường Tiểu Đường đá chân, thân thể nóng lên vì xấu hổ, “Chủ nhân ơi, nhanh lên, nhanh lên.”
Tư Hàn Tước híp mắt.
Nếu chỉ đơn thuần là một viên kẹo dẻo gấu ngoan ngoãn thì không thể gây ra bất kỳ quyến rũ nào nhưng điều nguy hiểm chính là anh biết đó là Đường Đường.
Dường như cậu không nhớ rõ về quá khứ, linh hồn của Đường Đường chỉ biết bảo vệ và quan tâm anh.
Nhất cử nhất động của kẹo dẻo gấu đều là phiên bản thu nhỏ của Đường Đường.
Nếu đó là Đường Đường…
Nếu là một thiếu niên thanh tú có má lúm đồng tiền, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi làm nũng như vậy …
Hô hấp của Tư Hàn Tước cứng lại, đôi mắt nóng bỏng như chứa ngọn lửa đang bùng cháy liếm qua từng tấc da thịt của kẹo dẻo gấu.
Tổng cộng chỉ có hai inch, chỉ cần một giây là liếm xong rồi.
Trong cảnh tượng quyến rũ đó lại có một nét thanh thuần ngọt ngào, hơn nữa Đường Tiểu Đường còn đang xấu hổ thúc giục chủ nhân nhanh lên.
Không tự biết mình quyến rũ đến nhường nào.
Tư Hàn Tước dừng lại một lát, mắt anh trở nên sắc bén, anh rút một mảnh giấy gói và phủ lên viên kẹo dẻo.
Đường Tiểu Đường:???
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, nó định vén “khăn bịt mắt” lên để xem chuyện gì thì nghe thấy tiếng ‘răng rắc’!
…
Nửa tiếng sau.
“Xong rồi.”
Giọng nói lạnh lùng của Tư Hàn Tước vang lên.
Đường Tiểu Đường mơ màng sắp ngủ bỗng mở to hai mắt giống hệt cá chép nhổm dậy!
Nó rũ lớp giấy gói trên người đi, đôi mắt tròn xoe nhìn xuống phía dưới.
Oh!
Tay nghề của chủ nhân quá tuyệt vời! Chủ nhân quá hiểu kẹo! Kẹo yêu chủ nhất!!
Nó nhìn nhúm nho nhỏ có hình dáng hoàn hảo của mình, mắt nheo lại thành một đường.
“Waoooooo~~~~~”
Đường Tiểu Đường hong khô nhúm nho nhỏ, nhún chân rồi bay ‘vèo’ lên trời!
“Tiểu Đường!”
Tư Hàn Tước căng thẳng đuổi theo Đường Tiểu Đường đang bay nhảy xung quanh, lo sợ nó bất cẩn ngã xuống.
Viên kẹo dẻo nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, ngã xuống lại va phải chỗ nào, anh sẽ đau.
Đường Tiểu Đường cười khúc khích trên không trung, bay vòng vèo quanh Tư Hàn Tước, xẹt qua lòng bàn tay chỉ là không cho chủ nhân có cơ hội nắm lấy!
“Tới bắt kẹo đi!”
Đường Tiểu Đường chơi điên cuồng, thật sự rất vui khi nhìn thấy chủ nhân vì kẹo mà hoảng sợ, mất đi phong thái vốn có!
Tiểu Đường cực kỳ linh hoạt, chơi trò đuổi bắt trên không rất khéo léo, Tư Hàn Tước cùng nó chơi đùa một hồi thì bất lực thở dài sau đó không đuổi theo nữa.
Kẹo dẻo gấu tuy chơi điên cuồng nhưng cũng biết chừng mực.
Đường Tiểu Đường dừng trên chiếc chuông gió treo trên không, nghiêng đầu, chủ nhân không chơi với kẹo nữa à??
Kẹo dẻo gấu gãi đầu, “tinh”, nó nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời!
Đường Tiểu Đường nhìn xung quanh và nhắm vào tủ kẹo thuỷ tinh ở giữa cửa hàng kẹo!
Tủ thuỷ tinh được đặt ngay ngắn ở giữa cửa hàng kẹo, từng ngăn xếp chồng lên nhau tạo thành tòa tháp thuỷ tinh hình chóp nhọn. Trong mỗi ô lại bày kẹo dẻo đầy màu sắc, chúng như thể hợp với nhau tạo thành một cầu vồng bảy màu. Xung quanh là những dải ruy băng nhiều màu kèm theo biển báo “Nguy hiểm chớ chạm vào” để tránh trường hợp trẻ em vô tình va phải và bị thương.
Đường Tiểu Đường mỉm cười tinh nghịch, nó nảy ra một ý tưởng tuyệt vời để dỗ chủ nhân vui vẻ!
Nó ra hiệu cho Tư Hàn Tước: “Chủ nhân! Nhìn kẹo này!”
Tư Hàn Tước ngẩng đầu lên thì thấy viên kẹo nhỏ bay chuẩn bị phóng lên không trung. “Hự” một tiếng, nó lấy đà từ chuông gió rồi khéo léo xoay người, tặng anh một nụ hôn gió ngọt ngào, bay lên cao rồi lao xuống tủ thuỷ tinh theo hình parabol!
Đồng tử của Tư Hàn Tước co lại!
Chiếc tủ thuỷ tinh đựng kẹo không chắc chắn bị kẹo dẻo gấu va phải bằng một lực cực lớn, đổ xuống ầm ầm.
Đường Tiểu Đường bị tủ cứng đập lảo đảo và hét lên một tiếng, vô số kẹo dẻo đổ xuống, chỉ trong nháy mắt đã vùi lấp kẹo dẻo gấu!
“Tiểu Đường!”
Trái tim Tư Hàn Tước chệch nhịp, anh vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Những viên kẹo dẻo đầy màu sắc nằm rải rác trên mặt đất, hơn nữa còn có rất nhiều viên kẹo dẻo giống hệt kẹo dẻo gấu nằm gần nhau, không thể nào phân biệt được.
Vì sợ giẫm phải Đường Tiểu Đường, Tư Hàn Tước không dám bước tới, bất lực đứng sang một bên, sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu Đường?!”
Anh ngập ngừng hét lên: “Đừng chơi nữa, mau ra ngoài!”
Không có tiếng đáp lại.
Môi mỏng của Tư Hàn Tước mím chặt, sắc mặt trầm xuống.
Cơn ác mộng sâu thẳm như những cành cây gớm ghiếc ngoài cửa sổ trong đêm đen chỉ trực chờ chui vào trong óc.
Liệu viên kẹo nhỏ của anh có chết không?
Vấn đề cố tình bị bỏ qua này hiện giờ bỗng xông ra một cách rõ ràng.
Đã nửa tháng trôi qua, Tư Hàn Tước vẫn có thể nhớ được tâm trạng của mình lúc nhận được thông báo từ bệnh viện nói rằng Đường Đường bị bệnh nặng.
Giống như một con dao cùn mài đi mài lại tra tấn máu thịt mềm yếu nhất nơi đầu trái tim.
Nào ai biết anh đã dùng bao nhiêu nỗ lực để kìm chế nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng để từ bệnh viện về nhà.
“Tiểu đường…”
Sắc mặt Tư Hàn Tước tái nhợt, chậm rãi ngồi xuống, đầu gối áp lên mặt đất cứng rắn, bàn tay lần mò từng viên kẹo nhằm tìm được viên kẹo nhỏ của anh.
Thân hình cao lớn cúi xuống, tư thế như đang bò cực kì chật vật.
Trong cuộc đời này, anh chưa bao giờ cúi đầu trước người khác như thế.
Tư Hàn Tước hít sâu một hơi, đáy mắt đỏ bừng, đau thấu tim gan.
Anh gọi kẹo dẻo gấu của anh từng tiếng, từng tiếng một, nhưng không lần nào nhận được phản hồi.
Một làn nước mờ ảo đọng lại trước mắt cho đến khi nó che mờ tầm nhìn của anh.
Anh sợ hãi mất đi hơn bất kì kẻ nào.
Vì trên đời này không có nhiều điều tốt đẹp thuộc về anh.
Tư Hàn Tước kiên nhẫn từ từ tiến đến giữa đống kẹo.
“A a a a a!” Chủ nhân ngốc, sao anh vẫn chưa tìm thấy kẹo!
Đường Tiểu Đường ngạt thở trong đống kẹo, cuối cùng không nhịn được phải đẩy viên kẹo trên người ra, “vèo” một cái chuẩn xác bay vào lòng Tư Hàn Tước, cười khúc khích, hôn một cái lên mặt anh.
Tư Hàn Tước: …
Tư Hàn Tước sững sờ vài giây, mặt nghệt ra, “Đùa cái gì đấy!”
Giọng anh giận dữ, Tư Hàn Tước nắm lấy cẳng chân Đường Tiểu Đường nhấc ngược lên, ánh mắt nghiêm nghị, con ngươi đen như mực ép sát vào tầm mắt của Đường Tiểu Đường.
Thật quá đáng!
Trò đùa của Đường Tiểu Đường thật quá đáng!
Tức giận vì bị trêu chọc cùng với nỗi lo sợ bất an một giây trước trộn lẫn vào nhau làm Tư Hàn Tước muốn cho Đường Tiểu Đường một bài học nhớ đời, thế nhưng lại không biết xuống tay từ đâu…
Anh bực bội nên vẫn kiềm chế, sợ mình sẽ làm tổn thương kẹo dẻo.
“Em…” Tư Hàn Tước bị đè nén không nói nên lời, ném viên kẹo dẻo nghịch ngợm vào đống kẹo, tức giận mắng: “Em tự chơi đi!”
Cái mông của Đường Tiểu Đường ịn xuống đống kẹo, lỗ tai căng thẳng dựng đứng lên.
Hình như chủ nhân tức giận??
Đường Tiểu Đường đột nhiên hoảng sợ.
Tại sao chủ nhân lại tức giận thế!
Sắc mặt Tư Hàn Tước lạnh lùng, hơi thở nặng nề, khí thế sắc bén, anh sửa sang lại quần áo xong thì định rời đi ngay, Đường Tiểu Đường oà khóc, đứng trên đống kẹo mở rộng cánh tay, “Ôm… Chủ nhân ơi, ôm!”
“Chủ nhân không cần kẹo nữa à…”
“Kẹo sai rồi! Chủ nhân đừng không cần kẹo mà!”
Tiếng kêu khẽ khàng mềm mại tựa như tơ nhện bám lấy trái tim Tư Hàn Tước, bước chân của anh dừng lại, liếc mắt lạnh lùng hỏi: “Sai chỗ nào?”
Đường Tiểu Đường khóc huhu nhìn Tư Hàn Tước, đau khổ gãi đầu, nó không biết mình sai ở đâu…
Kẹo chỉ muốn chơi với chủ nhân thôi mà.
Nó đang tuổi ăn tuổi chơi, lại vừa có nhúm nho nhỏ hợp ý nên vui sướng đến phát điên, ngay lúc đống kẹo rớt xuống thì Đường Tiểu Đường đã định xông ra luôn nhưng nó lại nghe thấy tiếng chủ nhân sốt sắng gọi tên mình.
Sự nôn nóng và quan tâm hàm chứa niềm yêu thương lo lắng không hề che giấu hoàn toàn khác với mọi khi.
m thanh quanh quẩn trong đống kẹo ngọt ngào rơi vào tai Đường Tiểu Đường.
Kẹo chưa bao giờ nghe chủ nhân gọi tên mình như thế.
Vì vậy Đường Tiểu Đường nín thở trốn vào trong đống kẹo, dựng lỗ tai nghe giọng nói của chủ nhân.
Rồi sao chủ nhân lại đột nhiên nổi giận…
~Hết chương 34~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất