Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo
Chương 50
Đường Tiểu Đường quấn khăn bọc ghế sô pha quanh hông, chân trần giẫm lên sàn nhà ấm áp đi tìm dép lê.
Tại huyền quan có một ngọn đèn sàn, khi nó đến gần thì từ từ sáng lên, nhẹ nhàng soi sáng con đường dưới chân cũng như hai mắt cá mượt mà đáng yêu cùng một đoạn cẳng chân tinh tế, ngón chân quặp lại, khom lưng tìm đôi dép lê mình có thể đi được trong tủ giày.
Quầng sáng xuyên qua viền “váy ren” chiếu ra một cái bóng mơ hồ, che lại quang cảnh phía trên cặp đùi bên dưới làn “váy”, nơi đó cất giấu bí mật khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
Đến khi nó tìm được một đôi lê màu hồng phấn rồi rời khỏi huyền quan thì ngọn đèn nhỏ như hiểu chuyện dần lụi tắt, giấu nhẹm bí mật ngọt ngào không thể để người ngoài nhìn thấy.
Thắt lưng cùng eo Đường Tiểu Đường được “váy” trắng quấn quanh, nghênh ngang đứng ở phòng khách.
Trong bóng đêm, nơi nó cùng chủ nhân cùng sinh hoạt sạch sẽ gọn gàng, điều hoà an tĩnh thổi gió, không khí ấm áp, hơi thở đặc trưng của người đàn ông dường như còn vấn vương, quanh quẩn nơi chóp mũi mãi không tan, giữa lông mày lọn tóc, đều là hương vị của chủ nhân.
Đường Tiểu Đường hít sâu một hơi, giơ tay cổ vũ chính mình: “Cố lên nha!”
Nó khởi động robot quét rác trốn trong góc, đèn chỉ thị của robot sáng lên như mở ra con mắt màu xanh tràn đầy năng lượng, im lặng trượt ra ngoài theo lộ trình đã được định sẵn.
Đường Tiểu Đường xoay người đến phòng chứa đồ tìm khăn lau, tìm được rồi thì ngâm nước, vắt khô, theo sau robot quét rác, cong mông bắt đầu lau nhà.
Tư thế đó có độ khó khá cao, hoàn toàn dồn lực vào tay và chân, hai chân như chữ V đảo ngược, robot tròn ủm đi đâu, nó theo sau đến đấy.
Robot vốn kèm theo một khăn lau, tự dẫn đường lau dọn xong là có thể “về nhà” tự động làm sạch, Đường Tiểu Đường vụng về đi theo phía sau thực sự có hơi dư thừa. Ronot tiến về phía trước, định vị có chướng ngại vật nên bối rối xoay người, chẳng may đụng phải Đường Tiểu Đường.
Đường Tiểu Đường không vui chọc “trán” robot, cưỡng ép nó xoay người.
Robot cực kì buồn bực.
Nửa đêm, Đường Tiểu Đường theo sau robot buồn bực, duy trì tư thế có độ khó cao, lâu lâu lại giúp robot xoay người, vất vả lắm mới lau dọn căn phòng một lượt.
Lau xong, Đường Tiểu Đường bắt tay vào chuẩn bị trang phục cho Tư Hàn Tước mặc vào hôm sau.
Kẹo muốn sáng mai chủ nhân có thể ngủ nhiều thêm một chút nên tri kỷ mà chuẩn bị cả đồ lót cho chủ nhân!
Nó tìm được quần lót và giày vớ phù hợp với bộ tây trang ngày mai trong phòng quần áo, Đường Tiểu Đường xấu hổ cầm quần lót của chủ nhân lên nhìn một cái.
Kẹo xấu hổ chết mất!
Đường Tiểu Đường mặt đỏ tía tai hé một con mắt, gian xảo đánh giá “hình dạng” của chủ nhân.
Chủ nhân ghê gớm thật!
Nó nhanh chóng chuẩn bị xong đồ lót, vớ giày cùng mấy phụ kiện lặt vặt phối với tây trang ngày mai rồi rón rén trở lại phòng ngủ, đặt toàn bộ gọn gàng bên cạnh chủ nhân.
Tư Hàn Tước ngủ rất sâu.
Chỉ cần nghĩ đến bên cạnh có kẹo dẻo gấu thì sẽ vô cùng an tâm.
Mùi hương ngọt ngào gần trong gang tấc, lưu luyến đi vào giấc mộng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ khiến tâm hồn say mê, khiến anh rơi vào mộng đẹp vô tận rồi ung dung mãn nguyện tận hưởng nơi đó, mỗi một tế bào trong cơ thể đều say giấc nồng, chữa trị hết thảy mệt mỏi tích tụ cả một ngày.
Anh không nhận ra trong bóng đêm, kẹo dẻo gấu dùng đôi mắt sáng rực ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của anh, ánh mắt Đường Tiểu Đường trong veo, con ngươi tràn đầy ánh đom đóm lấp lánh như kéo ra mật, ánh mắt vĩnh viễn không thoã mãn miêu tả hình dáng chủ nhân.
Chủ nhân của nó, vừa đẹp, lại vừa… lớn…
Đường Tiểu Đường ngượng ngùng mỉm cười, gò má hiện ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Nhìn đủ rồi, nó lại rón rén rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa cẩn thận rồi vui vẻ đi vào phòng bếp.
Bởi vì tinh thần Tư Hàn Tước không tốt nên phòng ngủ được gia cố bộ phận cách âm, Đường Tiểu Đường đóng chặt cả cửa phòng ngủ và cửa phòng bếp để đảm bảo chủ nhân không nghe được động tĩnh bên này.
Sắp đến giờ chủ nhân thức dậy rồi, nó muốn nhanh chóng nấu cho chủ nhân một bữa sáng thật ngon!
Thiếu niên ngâm nga giai điệu của chính mình, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, thành thạo cắt gọt, cắt một hình chữ thập lên những quả cà chua căng mọng, cắm chiếc đũa vào phần dưới cà chua sau đó từ từ xoay tròn nướng trên bếp lửa.
Dưới sức nóng của lửa, lớp vỏ cà chua vừa mỏng vừa mềm nhẹ nhàng bung ra rồi nhanh chóng cuộn lại, cháy xém, trong không khí có một mùi hương chua ngọt dễ ngửi.
Vỏ cà chua sau khi nướng rất dễ lột, Đường Tiểu Đường nhanh nhẹn lột vỏ xong, kinh ngạc nhìn quả cà chua nhẵn bóng.
Chỉ có người thường xuyên làm cơm lại không thích ăn vỏ cà chua mới có thể biết mẹo nhỏ này.
Sao kẹo lại thuần thục thế nhỉ?
Mặt ngoài quả cà chua sau khi lột vỏ toàn là nước, nước ấm áp tràn ra khỏi kẽ ngón tay rơi đầy trên mặt đất.
Đường Tiểu Đường bừng tỉnh, đặt cà chua xuống, một tay cầm cây lau sàn lau sạch sẽ, một tay cầm hai quả trứng gà, tiếng va chạm rất nhỏ vang lên, lòng đỏ tròn trịa cùng lòng trắng trong suốt từng đôi một rớt vào chảo dầu.
Dầu và trứng gà va vào nhau, tiếng nổ tí tách hòa vào hương vị khói lửa nhân gian, náo nhiệt vô cùng.
Lau sàn xong, Đường Tiểu Đường vừa trông trứng ốp run rẩy trong chảo vừa im lặng cắt cà chua thành hạt lựu.
Máy nướng bánh mì ‘ting’ một tiếng, bánh mì vàng ươm và giòn rụm đã sẵn sàng.
Đường Tiểu Đường đặt bánh mì vào cái đĩa màu xanh da trời, đúng lúc đó trứng ốp xong cũng được bày ra ngay ngắn, đổ cà chua thái hạt lựu vào chảo, dùng xẻng khuấy đều theo chiều kim đồng hồ.
Toàn bộ quá trình, hầu như đều làm hai việc cùng lúc.
Chỉ có người cực kỳ quen thuộc với phòng bếp mới có thể làm như vậy.
Đường Tiểu Đường lại mơ màng nghĩ đây là chuyện đương nhiên, nó khuấy đều cà chua, rắc đường vào thời điểm thích hợp nhất, nêm dấm rồi bỏ thêm mật ong, sắp xong thì rắc muối vào cho đủ vị.
Ấm nóng, chua ngọt, sốt cà chua tự chế trông như hồng ngọc.
Đường Tiểu Đường hít một hơi hơi nóng chua ngọt như sương mù bốc lên, đổ sốt cà chua ra, đun nóng sữa bò rồi đặt tất cả đồ ăn lên bàn cơm.
Sau đó, nó lại nhanh chóng vọt vào phòng tắm, nặn kem đánh răng ra đồng thời điều chỉnh nước ấm.
Trời bắt đầu sáng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Đường Tiểu Đường chạy lên sân thượng xoá toàn bộ video tối qua, chân dài bước vội, vừa bọc xong khăn lên sô pha thì nghe thấy cửa phòng ngủ mở ra, Tư Hàn Tước cất giọng hơi khàn: “Tiểu Đường, em đâu rồi…”
Đồng hồ sinh học của Tư Hàn Tước vô cùng đúng giờ, vừa đến thời gian là tỉnh lại.
Đường Tiểu Đường không ở bên cạnh nhưng mùi hương ngọt ngào trong không khí lại rất nồng đậm, anh hít sâu một hơi, mùi hương tràn vào phổi, cả người từ từ tỉnh táo lại.
Xung quanh tối mịt, bóng đêm chưa tan, Tư Hàn Tước day ấn đường đứng dậy, theo bản năng đi tìm kẹo dẻo gấu.
Vừa mới ngồi dậy, anh đã sờ thấy trang phục xếp gọn bên cạnh.
Đồ lót đặt trên cùng, chồng lên một cách ngay ngắn, ánh mắt anh ngừng di chuyển, im lặng đứng dậy mặc quần áo, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.
Trong không khí có mùi khói lửa, Tư Hàn Tước dừng lại rồi xoay người đi đến phòng ăn.
Quả nhiên nơi đó bày trứng ốp mê người, bánh mì nướng rưới sốt cà chua đẹp mắt và một ly sữa bò nóng đang tỏa hơi nóng.
Tư Hàn Tước: …
Khoé môi người đàn ông nhếch lên, lấy điện thoại ra nhắn cho Khương Vũ: “Gửi video tối qua cho tôi.”
Khương Vũ lập tức trả lời: “Không có, hình như bị xoá rồi.”
Tư Hàn Tước nhìn sốt cà chua thơm ngon cùng hai lòng đỏ trứng gà hình hai chú vịt, cười nhẹ: Đồ dự phòng.
Khương Vũ: “Chờ một lát, lập tức gửi đến.”
Tư Hàn Tước mỉm cười, anh đã sớm đoán được video sẽ bị xoá.
Kẹo dẻo gấu của anh thông minh biết bao nhiêu.
Cho nên thiết bị giám sát có hai cái, một cái trên sân thượng và một cái dự phòng trong tay Khương Vũ.
Trong phòng tắm, kem đánh răng đã được nặn ra sẵn, vẫn là kiểu kem đánh răng có một đầu nhọn vểnh lên, ngay cả vị bạc hà lạnh như băng cũng khiến người ta thích thú.
Tư Hàn Tước cầm bàn chải đánh răng, nhìn bản thân trong gương, đa mưa túc trí nở nụ cười.
Viên kẹo dẻo có thể thông minh đến đâu cơ chứ, anh mới là ngư ông lòng dạ thâm sâu.
~Hết chương 50~
Tại huyền quan có một ngọn đèn sàn, khi nó đến gần thì từ từ sáng lên, nhẹ nhàng soi sáng con đường dưới chân cũng như hai mắt cá mượt mà đáng yêu cùng một đoạn cẳng chân tinh tế, ngón chân quặp lại, khom lưng tìm đôi dép lê mình có thể đi được trong tủ giày.
Quầng sáng xuyên qua viền “váy ren” chiếu ra một cái bóng mơ hồ, che lại quang cảnh phía trên cặp đùi bên dưới làn “váy”, nơi đó cất giấu bí mật khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
Đến khi nó tìm được một đôi lê màu hồng phấn rồi rời khỏi huyền quan thì ngọn đèn nhỏ như hiểu chuyện dần lụi tắt, giấu nhẹm bí mật ngọt ngào không thể để người ngoài nhìn thấy.
Thắt lưng cùng eo Đường Tiểu Đường được “váy” trắng quấn quanh, nghênh ngang đứng ở phòng khách.
Trong bóng đêm, nơi nó cùng chủ nhân cùng sinh hoạt sạch sẽ gọn gàng, điều hoà an tĩnh thổi gió, không khí ấm áp, hơi thở đặc trưng của người đàn ông dường như còn vấn vương, quanh quẩn nơi chóp mũi mãi không tan, giữa lông mày lọn tóc, đều là hương vị của chủ nhân.
Đường Tiểu Đường hít sâu một hơi, giơ tay cổ vũ chính mình: “Cố lên nha!”
Nó khởi động robot quét rác trốn trong góc, đèn chỉ thị của robot sáng lên như mở ra con mắt màu xanh tràn đầy năng lượng, im lặng trượt ra ngoài theo lộ trình đã được định sẵn.
Đường Tiểu Đường xoay người đến phòng chứa đồ tìm khăn lau, tìm được rồi thì ngâm nước, vắt khô, theo sau robot quét rác, cong mông bắt đầu lau nhà.
Tư thế đó có độ khó khá cao, hoàn toàn dồn lực vào tay và chân, hai chân như chữ V đảo ngược, robot tròn ủm đi đâu, nó theo sau đến đấy.
Robot vốn kèm theo một khăn lau, tự dẫn đường lau dọn xong là có thể “về nhà” tự động làm sạch, Đường Tiểu Đường vụng về đi theo phía sau thực sự có hơi dư thừa. Ronot tiến về phía trước, định vị có chướng ngại vật nên bối rối xoay người, chẳng may đụng phải Đường Tiểu Đường.
Đường Tiểu Đường không vui chọc “trán” robot, cưỡng ép nó xoay người.
Robot cực kì buồn bực.
Nửa đêm, Đường Tiểu Đường theo sau robot buồn bực, duy trì tư thế có độ khó cao, lâu lâu lại giúp robot xoay người, vất vả lắm mới lau dọn căn phòng một lượt.
Lau xong, Đường Tiểu Đường bắt tay vào chuẩn bị trang phục cho Tư Hàn Tước mặc vào hôm sau.
Kẹo muốn sáng mai chủ nhân có thể ngủ nhiều thêm một chút nên tri kỷ mà chuẩn bị cả đồ lót cho chủ nhân!
Nó tìm được quần lót và giày vớ phù hợp với bộ tây trang ngày mai trong phòng quần áo, Đường Tiểu Đường xấu hổ cầm quần lót của chủ nhân lên nhìn một cái.
Kẹo xấu hổ chết mất!
Đường Tiểu Đường mặt đỏ tía tai hé một con mắt, gian xảo đánh giá “hình dạng” của chủ nhân.
Chủ nhân ghê gớm thật!
Nó nhanh chóng chuẩn bị xong đồ lót, vớ giày cùng mấy phụ kiện lặt vặt phối với tây trang ngày mai rồi rón rén trở lại phòng ngủ, đặt toàn bộ gọn gàng bên cạnh chủ nhân.
Tư Hàn Tước ngủ rất sâu.
Chỉ cần nghĩ đến bên cạnh có kẹo dẻo gấu thì sẽ vô cùng an tâm.
Mùi hương ngọt ngào gần trong gang tấc, lưu luyến đi vào giấc mộng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ khiến tâm hồn say mê, khiến anh rơi vào mộng đẹp vô tận rồi ung dung mãn nguyện tận hưởng nơi đó, mỗi một tế bào trong cơ thể đều say giấc nồng, chữa trị hết thảy mệt mỏi tích tụ cả một ngày.
Anh không nhận ra trong bóng đêm, kẹo dẻo gấu dùng đôi mắt sáng rực ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của anh, ánh mắt Đường Tiểu Đường trong veo, con ngươi tràn đầy ánh đom đóm lấp lánh như kéo ra mật, ánh mắt vĩnh viễn không thoã mãn miêu tả hình dáng chủ nhân.
Chủ nhân của nó, vừa đẹp, lại vừa… lớn…
Đường Tiểu Đường ngượng ngùng mỉm cười, gò má hiện ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Nhìn đủ rồi, nó lại rón rén rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa cẩn thận rồi vui vẻ đi vào phòng bếp.
Bởi vì tinh thần Tư Hàn Tước không tốt nên phòng ngủ được gia cố bộ phận cách âm, Đường Tiểu Đường đóng chặt cả cửa phòng ngủ và cửa phòng bếp để đảm bảo chủ nhân không nghe được động tĩnh bên này.
Sắp đến giờ chủ nhân thức dậy rồi, nó muốn nhanh chóng nấu cho chủ nhân một bữa sáng thật ngon!
Thiếu niên ngâm nga giai điệu của chính mình, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, thành thạo cắt gọt, cắt một hình chữ thập lên những quả cà chua căng mọng, cắm chiếc đũa vào phần dưới cà chua sau đó từ từ xoay tròn nướng trên bếp lửa.
Dưới sức nóng của lửa, lớp vỏ cà chua vừa mỏng vừa mềm nhẹ nhàng bung ra rồi nhanh chóng cuộn lại, cháy xém, trong không khí có một mùi hương chua ngọt dễ ngửi.
Vỏ cà chua sau khi nướng rất dễ lột, Đường Tiểu Đường nhanh nhẹn lột vỏ xong, kinh ngạc nhìn quả cà chua nhẵn bóng.
Chỉ có người thường xuyên làm cơm lại không thích ăn vỏ cà chua mới có thể biết mẹo nhỏ này.
Sao kẹo lại thuần thục thế nhỉ?
Mặt ngoài quả cà chua sau khi lột vỏ toàn là nước, nước ấm áp tràn ra khỏi kẽ ngón tay rơi đầy trên mặt đất.
Đường Tiểu Đường bừng tỉnh, đặt cà chua xuống, một tay cầm cây lau sàn lau sạch sẽ, một tay cầm hai quả trứng gà, tiếng va chạm rất nhỏ vang lên, lòng đỏ tròn trịa cùng lòng trắng trong suốt từng đôi một rớt vào chảo dầu.
Dầu và trứng gà va vào nhau, tiếng nổ tí tách hòa vào hương vị khói lửa nhân gian, náo nhiệt vô cùng.
Lau sàn xong, Đường Tiểu Đường vừa trông trứng ốp run rẩy trong chảo vừa im lặng cắt cà chua thành hạt lựu.
Máy nướng bánh mì ‘ting’ một tiếng, bánh mì vàng ươm và giòn rụm đã sẵn sàng.
Đường Tiểu Đường đặt bánh mì vào cái đĩa màu xanh da trời, đúng lúc đó trứng ốp xong cũng được bày ra ngay ngắn, đổ cà chua thái hạt lựu vào chảo, dùng xẻng khuấy đều theo chiều kim đồng hồ.
Toàn bộ quá trình, hầu như đều làm hai việc cùng lúc.
Chỉ có người cực kỳ quen thuộc với phòng bếp mới có thể làm như vậy.
Đường Tiểu Đường lại mơ màng nghĩ đây là chuyện đương nhiên, nó khuấy đều cà chua, rắc đường vào thời điểm thích hợp nhất, nêm dấm rồi bỏ thêm mật ong, sắp xong thì rắc muối vào cho đủ vị.
Ấm nóng, chua ngọt, sốt cà chua tự chế trông như hồng ngọc.
Đường Tiểu Đường hít một hơi hơi nóng chua ngọt như sương mù bốc lên, đổ sốt cà chua ra, đun nóng sữa bò rồi đặt tất cả đồ ăn lên bàn cơm.
Sau đó, nó lại nhanh chóng vọt vào phòng tắm, nặn kem đánh răng ra đồng thời điều chỉnh nước ấm.
Trời bắt đầu sáng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Đường Tiểu Đường chạy lên sân thượng xoá toàn bộ video tối qua, chân dài bước vội, vừa bọc xong khăn lên sô pha thì nghe thấy cửa phòng ngủ mở ra, Tư Hàn Tước cất giọng hơi khàn: “Tiểu Đường, em đâu rồi…”
Đồng hồ sinh học của Tư Hàn Tước vô cùng đúng giờ, vừa đến thời gian là tỉnh lại.
Đường Tiểu Đường không ở bên cạnh nhưng mùi hương ngọt ngào trong không khí lại rất nồng đậm, anh hít sâu một hơi, mùi hương tràn vào phổi, cả người từ từ tỉnh táo lại.
Xung quanh tối mịt, bóng đêm chưa tan, Tư Hàn Tước day ấn đường đứng dậy, theo bản năng đi tìm kẹo dẻo gấu.
Vừa mới ngồi dậy, anh đã sờ thấy trang phục xếp gọn bên cạnh.
Đồ lót đặt trên cùng, chồng lên một cách ngay ngắn, ánh mắt anh ngừng di chuyển, im lặng đứng dậy mặc quần áo, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.
Trong không khí có mùi khói lửa, Tư Hàn Tước dừng lại rồi xoay người đi đến phòng ăn.
Quả nhiên nơi đó bày trứng ốp mê người, bánh mì nướng rưới sốt cà chua đẹp mắt và một ly sữa bò nóng đang tỏa hơi nóng.
Tư Hàn Tước: …
Khoé môi người đàn ông nhếch lên, lấy điện thoại ra nhắn cho Khương Vũ: “Gửi video tối qua cho tôi.”
Khương Vũ lập tức trả lời: “Không có, hình như bị xoá rồi.”
Tư Hàn Tước nhìn sốt cà chua thơm ngon cùng hai lòng đỏ trứng gà hình hai chú vịt, cười nhẹ: Đồ dự phòng.
Khương Vũ: “Chờ một lát, lập tức gửi đến.”
Tư Hàn Tước mỉm cười, anh đã sớm đoán được video sẽ bị xoá.
Kẹo dẻo gấu của anh thông minh biết bao nhiêu.
Cho nên thiết bị giám sát có hai cái, một cái trên sân thượng và một cái dự phòng trong tay Khương Vũ.
Trong phòng tắm, kem đánh răng đã được nặn ra sẵn, vẫn là kiểu kem đánh răng có một đầu nhọn vểnh lên, ngay cả vị bạc hà lạnh như băng cũng khiến người ta thích thú.
Tư Hàn Tước cầm bàn chải đánh răng, nhìn bản thân trong gương, đa mưa túc trí nở nụ cười.
Viên kẹo dẻo có thể thông minh đến đâu cơ chứ, anh mới là ngư ông lòng dạ thâm sâu.
~Hết chương 50~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất