Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác
Chương 69: Khắc Chế Dục Vọng
---•---
Đêm khuya, Việt Vô Hoan ngồi trong Tử Huyên Đường, lật xem tư liệu do Dạ Vũ Các đưa tới, càng xem càng cảm thấy thú vị, khóe miệng nhịn không được lộ ra ý cười.
Trong những năm này, Dược Vương Cốc đã trở thành khách hàng hợp tác với Dạ Vũ Các, thường xuyên mua một lượng lớn tin tình báo, Việt Vô Hoan biết cách phân tích ra manh mối ẩn giấu trong những thứ không quan trọng, thu được rất nhiều lợi ích, Dạ Vũ Các nhận ra khả năng phán đoán tinh chuẩn của hắn, qua vài lần hợp tác, cũng thu được một lượng lớn lợi nhuận, sau đó liệt hắn vào nhóm khách hàng cao cấp, dù là thu thập thông tin hay hỏi thăm tình báo, đều ưu tiên hoàn thành trước, thuận tiện còn tặng kèm phúc lợi, chủ động báo những chuyện thú vị phát sinh ở tu tiên giới.
Nếu như tình báo quá mức vụn vặt, Thanh Loan sẽ kiểm tra nội dung trước, phân loại sắp xếp, sau đó mới đệ trình lên.
Lần này tình báo do Dạ Vũ Các đưa tới, đa phần đều là tin tức về Vô Tình Đạo.
Thanh Loan cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ một lúc, vẫn còn rất lâu Việt Vô Hoan mới cần suy xét đến chuyện đạo tâm, với tính cách của hắn cũng sẽ không để ý đến đạo tâm của người khác là gì... Nếu hắn muốn giết một tu sĩ Nguyên Anh tu Vô Tình Đạo, thì trước tiên sẽ thu thập thông tin cá nhân của người đó, tình báo lần này có rất nhiều thông tin, nhưng lại không có mục tiêu xác định, có cảm giác không giống như là giết người, mà càng giống như là quan tâm hơn.
Tu sĩ Nguyên Anh duy nhất mà Việt Vô Hoan quan tâm, chỉ có tôn chủ...
Chẳng lẽ tôn chủ tu Vô Tình Đạo?
Thanh Loan bị suy đoán của mình dọa rồi, nàng ngẫm lại tính cách của Tống Thanh Thời, cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều, vì vậy mới muốn xác nhận: "Vô Hoan ca, đây... Không phải là đạo tâm của tôn chủ đó chứ? Ta cảm thấy không giống, tôn chủ rất tốt tính, đối xử với mọi người cũng rất tốt."
Việt Vô Hoan liếc mắt nhìn nàng, cười nói: "Là đạo tâm của y."
Thanh Loan ngây ngốc, nàng không có nhiều kiến thức về tu đạo, nhưng cũng hiểu được Vô Tình Đạo là không thể động dục niệm. Rõ ràng tôn chủ thoạt nhìn rất thích Vô Hoan ca, tình cảm của hai người cũng rất tốt, nếu đạo tâm của tôn chủ là Vô Tình Đạo, vậy... Việc này nên làm sao bây giờ? Còn có thể vãn hồi được nữa không?
Nàng nhìn dáng vẻ thoải mái của Việt Vô Hoan, gian nan cười nói: "Có phải Vô Hoan ca đã tìm được cách giải quyết rồi không?"
"Không, đây là khảo chứng nhiều năm qua của tu tiên giới về thái độ của tu sĩ Vô Tình Đạo đối với chuyện tình cảm," Việt Vô Hoan cầm tư liệu, khẽ đọc, "Ba ngàn hai trăm năm trước, Hạ Niên Chân Nhân giết thê tử để chứng đạo, bởi vì hai người từng là thần tiên quyến lữ, việc này đã gây nên náo động; một ngàn tám trăm năm trước, vì tu Vô Tình Đạo, mà Nguyệt phu nhân đã giết chồng giết con, đột phá Phân Thần, gây tranh luận không ngừng; một ngàn bốn trăm năm trước, kiếm tu Tuyết Phong, giết thê tử chứng đạo, thê tử chạy thoát, hai người liều mạng, cuối cùng đều chết ở hồ Quy Linh..."
Việt Vô Hoan lần lượt kể ra từng sự tích và kết cục của những tu sĩ Vô Tình Đạo kia.
Trên con đường tu đạo, khắp nơi đều là chém giết tàn khốc, tình yêu là thứ có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.
Tu chân giới cho rằng, độ kiếp phi thăng cần phải chặt đứt hồng trần, cho nên đạo tâm Vô Tình càng dễ tu thành pháp thân hơn những đạo tâm khác. Cho dù phải cắt đứt tơ tình, chịu đủ đau khổ, nhưng vẫn có không ít tu sĩ tự cho là thiên tài muốn thử tu luyện.
Trong tư liệu mà Dạ Vũ Các thống kê, có bốn phần mười tu sĩ Vô Tình Đạo chưa bao giờ động tâm, sáu phần mười tu sĩ Vô Tình Đạo có người yêu trước khi tu đạo, hoặc là sau khi tu đạo gặp được tình cảm chân thành, tất cả bọn họ đều chọn cách giết trượng phu để chứng đạo hoặc là giết thê tử để chứng đạo, trong đó có hai phần mười là không thành công, bị người yêu hoặc là sư môn của người yêu báo thù giết ngược lại.
Không một ai có được kết cục tốt đẹp.
Thanh Loan đã sớm nhìn ra tình cảm điên cuồng của Việt Vô Hoan, nàng cũng có thể cảm nhận được Tống Thanh Thời đối xử với Việt Vô Hoan không giống những người khác, vốn tưởng rằng giữa hai người chỉ có chút vấn đề về tâm lý, cần từ từ phát triển tình cảm, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ thuận lý thành chương, nước chảy thành sông. Hiện giờ biết được tôn chủ tu Vô Tình Đạo, nhìn lại kết cục của người yêu của những tu sĩ Vô Tình Đạo kia, nàng gần như không thể nào tưởng tượng ra kết cục của hai người.
Công pháp và kịch độc của Việt Vô Hoan đều học từ Tống Thanh Thời.
Thể chất của Tống Thanh Thời không sợ bất kỳ loại độc nào, hiểu rõ nhược điểm của con rối độc, u hỏa lại khắc chế Huyết Vương Đằng...
Nếu y muốn giết Việt Vô Hoan, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thanh Loan càng nghĩ càng lo lắng, vội hỏi: "Vô Hoan ca, nếu tôn chủ muốn giết ngươi, vậy làm sao bây giờ?"
"Ha, y giết ta có nghĩa là y đã động tâm, không biết là sẽ dùng dao giải phẫu cắt trái tim của ta? Dùng kịch độc ăn mòn thân thể của ta? Hay là dùng u hỏa thiêu sạch ta?" Việt Vô Hoan nghĩ đến những cảnh tượng kích thích này, bỗng nhiên cả người đều trở nên hưng phấn, hắn khát vọng nói, "Đây đúng là giải thoát, là cực lạc nhân gian mà ta tha thiết mơ ước..."
Có được tình yêu, cũng có được tử vong, hắn có thể giải thoát khỏi biển dục vọng, sẽ không bao giờ đau khổ nữa.
Hắn còn có thể dùng sinh mệnh giúp người mình thích chứng đạo, để đạo tâm càng thêm kiên định.
Trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy?
Thanh Loan không dám tin nhìn biểu tình vui sướng của hắn, lùi về phía sau hai bước, lảo đảo trốn ra khỏi Tử Huyên Đường:
"Kẻ điên, đều là kẻ điên!"
...
Việt Vô Hoan đã xem qua là không quên được, sau khi đọc xong hắn lập tức thiêu hết toàn bộ tư liệu về Vô Tình Đạo, Thanh Loan đã sớm được hắn giáo dục rất khá, chuyện gì không nên nói sẽ không tùy tiện nói lung tung. Tống Thanh Thời chuyên tâm nghiên cứu, không để ý tới những chuyện vụn vặt, gần đây điên cuồng trầm mê luyện đan, làm ra rất nhiều đan dược cấp thấp, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, hẳn là không có thời gian để ý đến những chuyện lung ta lung tung.
Gần đây, mỗi ngày hắn đều ngủ chung với tôn chủ.
Tôn chủ phát hiện ra mình ngủ lộn xộn lại còn hay ôm người, sau khi thấy hắn không phản kháng, thì lại càng thêm dính người, còn nói hắn giống lò sưởi. Mỗi buổi tối, hắn đều phải dùng thuốc áp chế trước, muốn khống chế dục vọng, tránh xảy ra phản ứng xấu hổ. Hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không được, hẳn là nên từ chối, nhưng mỗi buổi sáng, hắn nhìn thấy người trong lòng mơ mơ màng màng ngồi dậy cho mình một nụ hôn chào buổi sáng, như thể một đôi phu thê mới cưới, trong đầu sẽ trở nên trống rỗng, không muốn nói gì nữa.
Dược vật ngày càng tiêu hao, thân thể dần dần quen với tác dụng của thuốc, cần phải tăng thêm liều lượng.
Tác dụng phụ của Thiên Tâm Trúc sẽ từ từ tích lũy, cuối cùng tạo thành thương tổn nghiêm trọng.
Việt Vô Hoan không có lựa chọn nào khác, cũng không thèm để ý đến hậu quả. Hắn lại đi vào kho dược liệu, chuẩn bị lấy Thiên Tâm Trúc, điều chỉnh lại phân lượng và luyện mới. Nhưng hắn phát hiện toàn bộ Thiên Tâm Trúc trong ngăn kéo đều biến mất, hắn biết loại dược liệu này rất khó thu mua, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng trở lại Phục Linh Cung.
Tống Thanh Thời đã sớm vệ sinh cá nhân xong xuôi, ngoan ngoãn nằm trên giường đọc sách, chờ hắn trở về rồi ngủ.
Việt Vô Hoan cười hỏi: "Tôn chủ, ta phát hiện trong kho dược liệu thiếu mất một số dược vật không thường dùng."
Tống Thanh Thời ngẩng đầu, trả lời: "Gần đây ta luyện Dẫn Khí Đan, Khoách Mạch Tán, còn luyện Tụ Linh Đan và Định Linh Đan cho ngươi... Sau đó cũng luyện luôn Vong Trần Đan cho Thôi trưởng lão của Mạc Sơn Tông, ta đã trì hoãn nó thật lâu, ngày mai ngươi gửi cho ông ấy đi."
Một trong những nguyên liệu chủ yếu để luyện ra Vong Trần Đan chính là Thiên Tâm Trúc.
Tính cách của Thôi trưởng lão táo bạo, lòng giết chóc rất nặng, ông ta lo lắng đột phá Phân Thần sẽ rơi vào kiếp tâm ma, nên muốn cầu Vong Trần Đan, để phòng bất trắc. Vong Trần Đan là đan dược tốt nhất dùng để khắc chế dục vọng của tâm ma, nếu Thôi trưởng lão không qua được kiếp tâm ma thì sẽ chết đi, còn nếu độ kiếp thành công, tu sĩ Phân Thần có thể nhẹ nhàng giải quyết tác dụng phụ này.
Tống Thanh Thời thích nghiên cứu, y sẽ bán ra thành phẩm nghiên cứu của mình, nhưng lại rất ít khi nhận luyện chế đan dược theo yêu cầu, thỉnh thoảng sẽ có người ra giá cao hoặc là dùng kỳ hoa dị thảo, tìm Dạ Vũ Các làm trung gian, thỉnh Dược Vương Tiên Tôn ra tay luyện thuốc, y dựa vào tâm tình mà quyết định nhận hay không nhận.
Hiện giờ đơn đặt hàng của Dạ Vũ Các đều nằm trong tay Việt Vô Hoan.
Hắn không nhớ mình đã từng gặp qua đơn hàng nào cần phải luyện Vong Trần Đan.
Tống Thanh Thời đối mặt với dò hỏi, trả lời một cách đúng tình hợp lý: "Là chuyện đã đáp ứng từ hai trăm năm trước, ông ấy không thúc giục, cho nên ta cũng quên mất."
Thôi trưởng lão bị người hãm hại ở bên trong môn phái, vợ con ly tán, tu vi tuột dốc, tâm ma quấn thân, cuộc sống vô cùng suy sụp, ông ta tự biết mình không thể thực hiện được thù lao mà năm đó đã hứa hẹn với Tống Thanh Thời, nên không dám xin thuốc. Nhưng trong lòng Tống Thanh Thời vẫn còn nhớ rõ việc này, vốn dĩ tính chờ khi mình trở về Nguyên Anh đại viên mãn rồi luyện, nhưng hiện giờ vừa lúc cần tìm lý do để dùng Thiên Tâm Trúc, nên liền luyện trước. Y cảm thấy dùng người ta để làm cái cớ cũng thật ngượng ngùng, bèn tặng thêm hai bình Tụ Linh Đan.
Dù sao, y cũng dùng hết Thiên Tâm Trúc! Đã không còn nữa rồi!
Tống Thanh Thời thử hỏi: "Ngươi thiếu dược liệu nào sao?"
"Không có gì," Việt Vô Hoan không có cách nào nói ra lý do mình phải dùng Thiên Tâm Trúc, chỉ có thể hàm hồ nói, "Chỉ là ta nhìn thấy không còn Thiên Tâm Trúc trong ngăn kéo, nên có hơi nghi hoặc, nếu như tôn chủ đã dùng... Vậy ta sẽ tìm Dạ Vũ Các bổ sung thêm."
Tống Thanh Thời hôn mê nhiều năm như vậy, có rất dược liệu trong kho đã bị thay đổi, hẳn là sẽ không để ý đến chút việc nhỏ này.
Việt Vô Hoan ngẫm lại những ngày kế tiếp, cực kỳ dày vò...
Tống Thanh Thời thừa dịp hắn còn do dự, trực tiếp kéo lên giường, thuần thục cho một nụ hôn ngủ ngon, sau đó chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng ngửi mùi thuốc đã nhạt đi ở giữa cổ hắn, y lăn lộn trong đống dược vật gần ngàn năm, nói đến quen thuộc với dược vật, không ai trong tu tiên giới có thể so được với y.
Từ lượng Thiên Tâm Trúc bị thiếu, y có thể tính đại khái được phân lượng mà Việt Vô Hoan cần dùng để luyện ra loại đan dược này, sau đó suy ra số lượng đan dược thành phẩm.
Nếu mỗi ngày Việt Vô Hoan đều dùng, hẳn là còn thừa lại cũng không nhiều lắm.
Tống Thanh Thời cảm thấy Việt Vô Hoan có tâm ma kỳ quái, không muốn để người khác biết, lại không biết cách khắc chế tâm ma, cho nên mới lựa chọn loại đan dược vô cùng hậu hoạn này. Tâm ma phát tác đều là từ từ tiến dần, sẽ không lập tức đạt đến đỉnh điểm, y muốn quan sát tình huống trước, để hốt thuốc đúng bệnh.
Y vui vẻ lăn vào lòng Việt Vô Hoan...
Người mình thích phải ôm chặt một chút, như vậy mới sẽ không làm mất.
Việt Vô Hoan cảm thấy cả người đều khô nóng, Khóa Tình có thể khắc chế tình yêu và dã tâm của hắn, nhưng lại không thể khống chế phản ứng bản năng của thân thể. Liều lượng Thiên Tâm Trúc không đủ, dược hiệu đang mất tác dụng, niềm vui sướng đến từ tin tức về Vô Tình Đạo vẫn đang không ngừng khiêu chiến gông xiềng trong lòng hắn, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp có thể bị giết chết sau đó, dã thú trong cơ thể lại bắt đầu kêu gào, làm hắn muốn mặc kệ hết thảy mà đi hưởng thụ sự điên cuồng và vui sướng do thân thể mang đến.
Không thể...
Tôn chủ sẽ bị thương.
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng vén tóc đen ở bên cạnh, đặt lên môi hôn nhẹ, kiềm chế cảm giác run rẩy do sự hưng phấn đến cực độ gây ra, không ngừng thuyết phục bản thân mình từ bỏ suy nghĩ đáng sợ này. Phản ứng thân thể dần dần lớn hơn, hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề, Tống Thanh Thời vẫn cứ không hề đề phòng, thuận theo chui vào lòng ngực của hắn.
Hắn đã sớm phát hiện làn da của Tống Thanh Thời rất tốt, tựa như ngọc đẹp ôn nhuận không tỳ vết. Vì linh căn hệ thủy nên thân thể lại càng mềm mại và mẫn cảm, rất thích hợp để thừa nhận những chuyện này, có thể mang đến cực lớn vui sướng cho nam nhân, Tống Thanh Thời nói lúc y kích động sẽ dễ dàng rơi nước mắt, không biết...
Việt Vô Hoan cắn mạnh lên mu bàn tay của mình, cắn ra vài vết máu thật sâu, muốn dùng đau đớn để khắc chế suy nghĩ do dục vọng mang đến.
Quá ghê tởm, quá hạ lưu, quá bất kính!
Sao hắn lại có ý nghĩ xấu xa như vậy đối với người mình thích?!
"Làm sao vậy?" Tống Thanh Thời ngửi thấy mùi máu, lập tức tỉnh lại, phát hiện có gì đó không ổn, y mơ mơ màng màng trở mình, bò lên người Việt Vô Hoan, muốn nhìn xem đã bị thương ở đâu, nhưng bụng lại cọ đến thứ gì đó cứng cứng, y suy nghĩ một chút, lại nhìn biểu tình bối rối của Việt Vô Hoan, tỉnh táo lại, rất nhanh đã biết xảy ra chuyện gì.
Đều là nam nhân, y hiểu mà.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Có phải các bạn rất muốn hỏi: Tống học bá, cậu hiểu cái gì?
Đêm khuya, Việt Vô Hoan ngồi trong Tử Huyên Đường, lật xem tư liệu do Dạ Vũ Các đưa tới, càng xem càng cảm thấy thú vị, khóe miệng nhịn không được lộ ra ý cười.
Trong những năm này, Dược Vương Cốc đã trở thành khách hàng hợp tác với Dạ Vũ Các, thường xuyên mua một lượng lớn tin tình báo, Việt Vô Hoan biết cách phân tích ra manh mối ẩn giấu trong những thứ không quan trọng, thu được rất nhiều lợi ích, Dạ Vũ Các nhận ra khả năng phán đoán tinh chuẩn của hắn, qua vài lần hợp tác, cũng thu được một lượng lớn lợi nhuận, sau đó liệt hắn vào nhóm khách hàng cao cấp, dù là thu thập thông tin hay hỏi thăm tình báo, đều ưu tiên hoàn thành trước, thuận tiện còn tặng kèm phúc lợi, chủ động báo những chuyện thú vị phát sinh ở tu tiên giới.
Nếu như tình báo quá mức vụn vặt, Thanh Loan sẽ kiểm tra nội dung trước, phân loại sắp xếp, sau đó mới đệ trình lên.
Lần này tình báo do Dạ Vũ Các đưa tới, đa phần đều là tin tức về Vô Tình Đạo.
Thanh Loan cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ một lúc, vẫn còn rất lâu Việt Vô Hoan mới cần suy xét đến chuyện đạo tâm, với tính cách của hắn cũng sẽ không để ý đến đạo tâm của người khác là gì... Nếu hắn muốn giết một tu sĩ Nguyên Anh tu Vô Tình Đạo, thì trước tiên sẽ thu thập thông tin cá nhân của người đó, tình báo lần này có rất nhiều thông tin, nhưng lại không có mục tiêu xác định, có cảm giác không giống như là giết người, mà càng giống như là quan tâm hơn.
Tu sĩ Nguyên Anh duy nhất mà Việt Vô Hoan quan tâm, chỉ có tôn chủ...
Chẳng lẽ tôn chủ tu Vô Tình Đạo?
Thanh Loan bị suy đoán của mình dọa rồi, nàng ngẫm lại tính cách của Tống Thanh Thời, cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều, vì vậy mới muốn xác nhận: "Vô Hoan ca, đây... Không phải là đạo tâm của tôn chủ đó chứ? Ta cảm thấy không giống, tôn chủ rất tốt tính, đối xử với mọi người cũng rất tốt."
Việt Vô Hoan liếc mắt nhìn nàng, cười nói: "Là đạo tâm của y."
Thanh Loan ngây ngốc, nàng không có nhiều kiến thức về tu đạo, nhưng cũng hiểu được Vô Tình Đạo là không thể động dục niệm. Rõ ràng tôn chủ thoạt nhìn rất thích Vô Hoan ca, tình cảm của hai người cũng rất tốt, nếu đạo tâm của tôn chủ là Vô Tình Đạo, vậy... Việc này nên làm sao bây giờ? Còn có thể vãn hồi được nữa không?
Nàng nhìn dáng vẻ thoải mái của Việt Vô Hoan, gian nan cười nói: "Có phải Vô Hoan ca đã tìm được cách giải quyết rồi không?"
"Không, đây là khảo chứng nhiều năm qua của tu tiên giới về thái độ của tu sĩ Vô Tình Đạo đối với chuyện tình cảm," Việt Vô Hoan cầm tư liệu, khẽ đọc, "Ba ngàn hai trăm năm trước, Hạ Niên Chân Nhân giết thê tử để chứng đạo, bởi vì hai người từng là thần tiên quyến lữ, việc này đã gây nên náo động; một ngàn tám trăm năm trước, vì tu Vô Tình Đạo, mà Nguyệt phu nhân đã giết chồng giết con, đột phá Phân Thần, gây tranh luận không ngừng; một ngàn bốn trăm năm trước, kiếm tu Tuyết Phong, giết thê tử chứng đạo, thê tử chạy thoát, hai người liều mạng, cuối cùng đều chết ở hồ Quy Linh..."
Việt Vô Hoan lần lượt kể ra từng sự tích và kết cục của những tu sĩ Vô Tình Đạo kia.
Trên con đường tu đạo, khắp nơi đều là chém giết tàn khốc, tình yêu là thứ có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.
Tu chân giới cho rằng, độ kiếp phi thăng cần phải chặt đứt hồng trần, cho nên đạo tâm Vô Tình càng dễ tu thành pháp thân hơn những đạo tâm khác. Cho dù phải cắt đứt tơ tình, chịu đủ đau khổ, nhưng vẫn có không ít tu sĩ tự cho là thiên tài muốn thử tu luyện.
Trong tư liệu mà Dạ Vũ Các thống kê, có bốn phần mười tu sĩ Vô Tình Đạo chưa bao giờ động tâm, sáu phần mười tu sĩ Vô Tình Đạo có người yêu trước khi tu đạo, hoặc là sau khi tu đạo gặp được tình cảm chân thành, tất cả bọn họ đều chọn cách giết trượng phu để chứng đạo hoặc là giết thê tử để chứng đạo, trong đó có hai phần mười là không thành công, bị người yêu hoặc là sư môn của người yêu báo thù giết ngược lại.
Không một ai có được kết cục tốt đẹp.
Thanh Loan đã sớm nhìn ra tình cảm điên cuồng của Việt Vô Hoan, nàng cũng có thể cảm nhận được Tống Thanh Thời đối xử với Việt Vô Hoan không giống những người khác, vốn tưởng rằng giữa hai người chỉ có chút vấn đề về tâm lý, cần từ từ phát triển tình cảm, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ thuận lý thành chương, nước chảy thành sông. Hiện giờ biết được tôn chủ tu Vô Tình Đạo, nhìn lại kết cục của người yêu của những tu sĩ Vô Tình Đạo kia, nàng gần như không thể nào tưởng tượng ra kết cục của hai người.
Công pháp và kịch độc của Việt Vô Hoan đều học từ Tống Thanh Thời.
Thể chất của Tống Thanh Thời không sợ bất kỳ loại độc nào, hiểu rõ nhược điểm của con rối độc, u hỏa lại khắc chế Huyết Vương Đằng...
Nếu y muốn giết Việt Vô Hoan, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thanh Loan càng nghĩ càng lo lắng, vội hỏi: "Vô Hoan ca, nếu tôn chủ muốn giết ngươi, vậy làm sao bây giờ?"
"Ha, y giết ta có nghĩa là y đã động tâm, không biết là sẽ dùng dao giải phẫu cắt trái tim của ta? Dùng kịch độc ăn mòn thân thể của ta? Hay là dùng u hỏa thiêu sạch ta?" Việt Vô Hoan nghĩ đến những cảnh tượng kích thích này, bỗng nhiên cả người đều trở nên hưng phấn, hắn khát vọng nói, "Đây đúng là giải thoát, là cực lạc nhân gian mà ta tha thiết mơ ước..."
Có được tình yêu, cũng có được tử vong, hắn có thể giải thoát khỏi biển dục vọng, sẽ không bao giờ đau khổ nữa.
Hắn còn có thể dùng sinh mệnh giúp người mình thích chứng đạo, để đạo tâm càng thêm kiên định.
Trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy?
Thanh Loan không dám tin nhìn biểu tình vui sướng của hắn, lùi về phía sau hai bước, lảo đảo trốn ra khỏi Tử Huyên Đường:
"Kẻ điên, đều là kẻ điên!"
...
Việt Vô Hoan đã xem qua là không quên được, sau khi đọc xong hắn lập tức thiêu hết toàn bộ tư liệu về Vô Tình Đạo, Thanh Loan đã sớm được hắn giáo dục rất khá, chuyện gì không nên nói sẽ không tùy tiện nói lung tung. Tống Thanh Thời chuyên tâm nghiên cứu, không để ý tới những chuyện vụn vặt, gần đây điên cuồng trầm mê luyện đan, làm ra rất nhiều đan dược cấp thấp, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, hẳn là không có thời gian để ý đến những chuyện lung ta lung tung.
Gần đây, mỗi ngày hắn đều ngủ chung với tôn chủ.
Tôn chủ phát hiện ra mình ngủ lộn xộn lại còn hay ôm người, sau khi thấy hắn không phản kháng, thì lại càng thêm dính người, còn nói hắn giống lò sưởi. Mỗi buổi tối, hắn đều phải dùng thuốc áp chế trước, muốn khống chế dục vọng, tránh xảy ra phản ứng xấu hổ. Hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không được, hẳn là nên từ chối, nhưng mỗi buổi sáng, hắn nhìn thấy người trong lòng mơ mơ màng màng ngồi dậy cho mình một nụ hôn chào buổi sáng, như thể một đôi phu thê mới cưới, trong đầu sẽ trở nên trống rỗng, không muốn nói gì nữa.
Dược vật ngày càng tiêu hao, thân thể dần dần quen với tác dụng của thuốc, cần phải tăng thêm liều lượng.
Tác dụng phụ của Thiên Tâm Trúc sẽ từ từ tích lũy, cuối cùng tạo thành thương tổn nghiêm trọng.
Việt Vô Hoan không có lựa chọn nào khác, cũng không thèm để ý đến hậu quả. Hắn lại đi vào kho dược liệu, chuẩn bị lấy Thiên Tâm Trúc, điều chỉnh lại phân lượng và luyện mới. Nhưng hắn phát hiện toàn bộ Thiên Tâm Trúc trong ngăn kéo đều biến mất, hắn biết loại dược liệu này rất khó thu mua, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng trở lại Phục Linh Cung.
Tống Thanh Thời đã sớm vệ sinh cá nhân xong xuôi, ngoan ngoãn nằm trên giường đọc sách, chờ hắn trở về rồi ngủ.
Việt Vô Hoan cười hỏi: "Tôn chủ, ta phát hiện trong kho dược liệu thiếu mất một số dược vật không thường dùng."
Tống Thanh Thời ngẩng đầu, trả lời: "Gần đây ta luyện Dẫn Khí Đan, Khoách Mạch Tán, còn luyện Tụ Linh Đan và Định Linh Đan cho ngươi... Sau đó cũng luyện luôn Vong Trần Đan cho Thôi trưởng lão của Mạc Sơn Tông, ta đã trì hoãn nó thật lâu, ngày mai ngươi gửi cho ông ấy đi."
Một trong những nguyên liệu chủ yếu để luyện ra Vong Trần Đan chính là Thiên Tâm Trúc.
Tính cách của Thôi trưởng lão táo bạo, lòng giết chóc rất nặng, ông ta lo lắng đột phá Phân Thần sẽ rơi vào kiếp tâm ma, nên muốn cầu Vong Trần Đan, để phòng bất trắc. Vong Trần Đan là đan dược tốt nhất dùng để khắc chế dục vọng của tâm ma, nếu Thôi trưởng lão không qua được kiếp tâm ma thì sẽ chết đi, còn nếu độ kiếp thành công, tu sĩ Phân Thần có thể nhẹ nhàng giải quyết tác dụng phụ này.
Tống Thanh Thời thích nghiên cứu, y sẽ bán ra thành phẩm nghiên cứu của mình, nhưng lại rất ít khi nhận luyện chế đan dược theo yêu cầu, thỉnh thoảng sẽ có người ra giá cao hoặc là dùng kỳ hoa dị thảo, tìm Dạ Vũ Các làm trung gian, thỉnh Dược Vương Tiên Tôn ra tay luyện thuốc, y dựa vào tâm tình mà quyết định nhận hay không nhận.
Hiện giờ đơn đặt hàng của Dạ Vũ Các đều nằm trong tay Việt Vô Hoan.
Hắn không nhớ mình đã từng gặp qua đơn hàng nào cần phải luyện Vong Trần Đan.
Tống Thanh Thời đối mặt với dò hỏi, trả lời một cách đúng tình hợp lý: "Là chuyện đã đáp ứng từ hai trăm năm trước, ông ấy không thúc giục, cho nên ta cũng quên mất."
Thôi trưởng lão bị người hãm hại ở bên trong môn phái, vợ con ly tán, tu vi tuột dốc, tâm ma quấn thân, cuộc sống vô cùng suy sụp, ông ta tự biết mình không thể thực hiện được thù lao mà năm đó đã hứa hẹn với Tống Thanh Thời, nên không dám xin thuốc. Nhưng trong lòng Tống Thanh Thời vẫn còn nhớ rõ việc này, vốn dĩ tính chờ khi mình trở về Nguyên Anh đại viên mãn rồi luyện, nhưng hiện giờ vừa lúc cần tìm lý do để dùng Thiên Tâm Trúc, nên liền luyện trước. Y cảm thấy dùng người ta để làm cái cớ cũng thật ngượng ngùng, bèn tặng thêm hai bình Tụ Linh Đan.
Dù sao, y cũng dùng hết Thiên Tâm Trúc! Đã không còn nữa rồi!
Tống Thanh Thời thử hỏi: "Ngươi thiếu dược liệu nào sao?"
"Không có gì," Việt Vô Hoan không có cách nào nói ra lý do mình phải dùng Thiên Tâm Trúc, chỉ có thể hàm hồ nói, "Chỉ là ta nhìn thấy không còn Thiên Tâm Trúc trong ngăn kéo, nên có hơi nghi hoặc, nếu như tôn chủ đã dùng... Vậy ta sẽ tìm Dạ Vũ Các bổ sung thêm."
Tống Thanh Thời hôn mê nhiều năm như vậy, có rất dược liệu trong kho đã bị thay đổi, hẳn là sẽ không để ý đến chút việc nhỏ này.
Việt Vô Hoan ngẫm lại những ngày kế tiếp, cực kỳ dày vò...
Tống Thanh Thời thừa dịp hắn còn do dự, trực tiếp kéo lên giường, thuần thục cho một nụ hôn ngủ ngon, sau đó chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng ngửi mùi thuốc đã nhạt đi ở giữa cổ hắn, y lăn lộn trong đống dược vật gần ngàn năm, nói đến quen thuộc với dược vật, không ai trong tu tiên giới có thể so được với y.
Từ lượng Thiên Tâm Trúc bị thiếu, y có thể tính đại khái được phân lượng mà Việt Vô Hoan cần dùng để luyện ra loại đan dược này, sau đó suy ra số lượng đan dược thành phẩm.
Nếu mỗi ngày Việt Vô Hoan đều dùng, hẳn là còn thừa lại cũng không nhiều lắm.
Tống Thanh Thời cảm thấy Việt Vô Hoan có tâm ma kỳ quái, không muốn để người khác biết, lại không biết cách khắc chế tâm ma, cho nên mới lựa chọn loại đan dược vô cùng hậu hoạn này. Tâm ma phát tác đều là từ từ tiến dần, sẽ không lập tức đạt đến đỉnh điểm, y muốn quan sát tình huống trước, để hốt thuốc đúng bệnh.
Y vui vẻ lăn vào lòng Việt Vô Hoan...
Người mình thích phải ôm chặt một chút, như vậy mới sẽ không làm mất.
Việt Vô Hoan cảm thấy cả người đều khô nóng, Khóa Tình có thể khắc chế tình yêu và dã tâm của hắn, nhưng lại không thể khống chế phản ứng bản năng của thân thể. Liều lượng Thiên Tâm Trúc không đủ, dược hiệu đang mất tác dụng, niềm vui sướng đến từ tin tức về Vô Tình Đạo vẫn đang không ngừng khiêu chiến gông xiềng trong lòng hắn, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp có thể bị giết chết sau đó, dã thú trong cơ thể lại bắt đầu kêu gào, làm hắn muốn mặc kệ hết thảy mà đi hưởng thụ sự điên cuồng và vui sướng do thân thể mang đến.
Không thể...
Tôn chủ sẽ bị thương.
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng vén tóc đen ở bên cạnh, đặt lên môi hôn nhẹ, kiềm chế cảm giác run rẩy do sự hưng phấn đến cực độ gây ra, không ngừng thuyết phục bản thân mình từ bỏ suy nghĩ đáng sợ này. Phản ứng thân thể dần dần lớn hơn, hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề, Tống Thanh Thời vẫn cứ không hề đề phòng, thuận theo chui vào lòng ngực của hắn.
Hắn đã sớm phát hiện làn da của Tống Thanh Thời rất tốt, tựa như ngọc đẹp ôn nhuận không tỳ vết. Vì linh căn hệ thủy nên thân thể lại càng mềm mại và mẫn cảm, rất thích hợp để thừa nhận những chuyện này, có thể mang đến cực lớn vui sướng cho nam nhân, Tống Thanh Thời nói lúc y kích động sẽ dễ dàng rơi nước mắt, không biết...
Việt Vô Hoan cắn mạnh lên mu bàn tay của mình, cắn ra vài vết máu thật sâu, muốn dùng đau đớn để khắc chế suy nghĩ do dục vọng mang đến.
Quá ghê tởm, quá hạ lưu, quá bất kính!
Sao hắn lại có ý nghĩ xấu xa như vậy đối với người mình thích?!
"Làm sao vậy?" Tống Thanh Thời ngửi thấy mùi máu, lập tức tỉnh lại, phát hiện có gì đó không ổn, y mơ mơ màng màng trở mình, bò lên người Việt Vô Hoan, muốn nhìn xem đã bị thương ở đâu, nhưng bụng lại cọ đến thứ gì đó cứng cứng, y suy nghĩ một chút, lại nhìn biểu tình bối rối của Việt Vô Hoan, tỉnh táo lại, rất nhanh đã biết xảy ra chuyện gì.
Đều là nam nhân, y hiểu mà.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Có phải các bạn rất muốn hỏi: Tống học bá, cậu hiểu cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất