Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 83: Nhiệm Vụ Khó Khăn

Trước Sau
---•---

Tống Thanh Thời ngủ rất sâu, lúc tỉnh dậy, đã là nửa đêm, y phát hiện mình đang nằm trên đầu gối của Việt tiên sinh tự xưng là quen biết kia, có chút lúng túng, không biết vì sao môi mình lại hơi sưng đỏ, y nhanh chóng chùi khóe miệng, kiểm tra xem có chảy nước miếng hay không.

Cũng may chuyện xấu hổ như vậy không có xảy ra...

Dưới hiệu quả thần kỳ của Thập Chuyển Kim Tủy Linh Đan, vết thương trên thân thể đã tốt hơn phân nửa, y thử ngồi dậy, cử động cơ thể, phát hiện thuốc trị thương trên người cũng được đổi thành linh dược tốt hơn, còn có thêm thành phần giảm đau, khiến cho cơn đau nhức khó nhịn đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác hơi ngứa nhẹ.

Việt tiên sinh thấy y tỉnh lại, cũng mở đôi mắt giả vờ ngủ say ra.

Tống Thanh Thời mỉm cười cảm kích hắn, sau đó phát hiện Tống Cẩm Thành đang quỳ gối ở trong góc, quay mặt vào tường. Tuy nói đây là chuyện sư môn nhà người khác giáo dục học đồ, không tiện nhúng tay, nhưng y và đứa nhỏ này có duyên, cũng không thể mặc kệ.

Khi y đang cân nhắc chuyện này ở trong lòng, Việt tiên sinh đã cầm lấy túi giới tử của y, đổ thật nhiều linh thạch vào bên trong, Tống Thanh Thời hoảng sợ, nhanh chóng ngăn lại: "Ta đã dùng đan dược quý trọng rồi, không thể tiếp tục nhận những thứ này nữa."

Suy cho cùng cũng không phải cha ruột, không phải cha nuôi, sao có thể nhận nhiều linh thạch như vậy?

"Vốn dĩ những thứ này chính là của ngươi," Việt tiên sinh sợ y lại suy nghĩ lung ta lung tung, bèn đưa cho y một lệnh bài có khắc hoa văn phượng hoàng xinh đẹp, giải thích, "Ngươi đã từng để lại một ít linh thạch ở chỗ của ta, ta đã sớm giúp ngươi kinh doanh, hiện giờ kiếm được rất nhiều tiền lời, ngươi chỉ cần đưa lệnh bài này cho Dược Vương Cốc hoặc những cửa hàng có ký hiệu này, thì có thể tùy ý sử dụng tài chính, không có hạn mức cao nhất."

Tống Thanh Thời nhận lấy lệnh bài, ngạc nhiên hỏi: "Ta có bao nhiêu tiền?"

Việt tiên sinh nghĩ đến thế lực của Bất Diệt Đỉnh, sau khi hắn diệt trừ những môn phái dơ bẩn đó, cũng tiện thể tịch thu luôn cả sản nghiệp và của cải của bọn chúng, nếu như mặc kệ không quản, sẽ khiến thế gian rối loạn không có trật tự, hắc ám sinh sôi. Hắn đành phân một chút tinh lực, dần dần lập ra quy tắc mới, lại một lần nữa vận hành sản nghiệp.

Chẳng hạn như không cho phép buôn bán người, buôn bán tang vật ở hội đấu giá, đề cao địa vị xã hội của thợ thủ công và các nhân tài trong nhiều lĩnh vực khác, đặc biệt là y sư, cấm buôn bán nô lệ, lập hiệp ước thuê mướn, gia tăng hình phạt đối với việc nuôi dưỡng lô đỉnh, giết người đoạt bảo... Cũng có rất nhiều quy định hà khắc, chẳng hạn như không cho phép có bất kỳ thứ rác rưởi dơ bẩn gì tồn tại ở nơi công cộng...

Các tu sĩ không thể tiếp thu được những quy tắc này, gây náo loạn mấy trăm năm, nhưng khi từng cái đầu của kẻ phản kháng cùng với người vi phạm bị treo lên, xương cứng trở thành ngọn đuốc trên Bất Diệt Đỉnh, âm thanh phản kháng mới dần nhỏ đi, nhiều thế hệ tu sĩ mới được sinh ra, quy tắc đã trở thành thói quen.

Tuy rằng bóng tối không thể hoàn toàn biến mất, nhưng ít nhất không dám lộ diện dưới ánh mặt trời, không ai dám trắng trợn đụng chạm đến vảy ngược của Bất Diệt Đỉnh.

Hiện giờ, sản nghiệp của Bất Diệt Đỉnh trải rộng khắp nơi, hàng năm các môn phái cùng với thành trấn đều sẽ tiến cống đủ loại đặc sản và trân bảo cho Thần Quân, điều đó đã thành quy củ...

Đã rất lâu rồi Việt tiên sinh chưa kiểm kê xem mình có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu thứ đồ trong bảo khố, nhưng chỉ cần Tống Thanh Thời bằng lòng nhận, hắn có thể cho hết toàn bộ, nhưng hắn cũng biết lòng tự trọng của Tống Thanh Thời rất cao, không thích gây thêm phiền toái cho người khác, cần phải tìm lý do thích hợp, đưa cho y từng chút một.

Hắn châm chước nói: "Ở thời điểm Dược Vương Cốc gặp khó khăn nhất, ngươi từng đầu tư hai triệu linh thạch, hiện tại đã biến thành mấy chục triệu, ta lại tiếp tục đầu tư vào một ít sản nghiệp khác cho ngươi, hiện tại mỗi năm đều đang tăng trưởng, ta sẽ đưa sổ sách cho ngươi sau."

Khi trở về hắn sẽ bảo thuộc hạ làm sổ sách giả, thay đổi cách đưa tiền, để bên trong là mấy chục triệu dù lấy cỡ nào cũng không hết.

Trước khi xuyên qua Tống Thanh Thời chính là con nhà giàu, tuy rằng ngốc nghếch không biết chuyện đời, nhưng ít nhiều gì cũng hiểu được một chút kiến thức về thương trường, y chưa từng thấy chuyện vắt óc tìm mưu kế làm giả sổ sách để đưa tiền cho đối phương, như vậy thì có mưu đồ gì chứ?

Cho nên, việc này là thật?

Trong thời gian mất trí nhớ y đã mạo hiểm đầu tư thành công?

Đời này không phải lo về kinh phí nghiên cứu nữa?

Tống Thanh Thời vui mừng quá đỗi, muốn lăn vài vòng trên mặt đất, kêu hai tiếng ngao ngao, nhanh chóng liệt kê ra rất nhiều dược liệu muốn mua nhưng lại không mua nổi, hận không thể ôm Thần Tài của mình hôn mấy cái.

Y lôi kéo Việt tiên sinh hỏi: "Khi mất trí nhớ ta còn làm gì nữa?"

Việt tiên sinh mỉm cười nói: "Ngươi dạy ta nuôi chuột bạch, hiện tại ta đã nuôi rất tốt, nuôi ra được rất nhiều loại chuột đặc chủng, ngươi trở về Dược Vương Cốc với ta, ta sẽ tặng cho ngươi làm... Lễ vật."

Hai chữ cuối khá hàm hồ.



Tống Thanh Thời không nghe rõ, nhưng y phát hiện ra điểm đáng ngờ: "Chuột đặc chủng cần phải nuôi rất lâu, mới có cơ hội cải tiến ra nhiều chủng loại khác nhau... Chúng ta đã quen biết bao lâu rồi?"

Y cảm thấy ký ức mình bị mất đi còn nhiều hơn cả trong tưởng tượng...

Việt tiên sinh cười nói: "Chúng ta chỉ ở bên nhau được mười mấy năm, nhưng lại xa cách hơn một ngàn năm, ta ở lại thủ hộ Dược Vương Cốc, cũng không biết ngươi đã trải qua chuyện gì..."

Tống Thanh Thời ngây dại, thời gian mất trí nhớ này vượt xa sức tưởng tượng của y, chẳng lẽ thân thể của y bế tử quan thất bại ở nơi nào đó trong thế giới này, nên mới khiến cho linh hồn đến từ một thế giới khác xuyên qua?

Y nghĩ đến đây, lại rơi vào mờ mịt, không rõ vì sao mình có thể tự nhiên dung hợp ký ức của cả hai thân thể thành một ký ức hoàn toàn mới của chính mình, không hề có cảm giác bài xích... Là bởi vì trông cả hai quá giống nhau sao?

Hệ thống phát nổ, y không có cách nào hỏi được đáp án.

"Sư thúc tổ nói giỡn," Tống Cẩm Thành nhịn không được mở miệng, "Nào có ai tu luyện lâu như vậy chỉ mới đến Trúc Cơ?" Kẻ dốt nát như hắn, còn thành công lên được Trúc Cơ ở tuổi mười tám, hơn nữa tu sĩ Trúc Cơ chỉ có thể sống 300 năm, Thanh Loan phu nhân dùng kỳ trân dị bảo kéo dài tuổi thọ, sống đến 500 tuổi và chết tại nhà, an táng ở Dược Vương Cốc, kiếm tiên Minh Hồng tu thành Kim Đan đại viên mãn, xây nhà sinh sống ở trước mộ của ái thê, bảo hộ Dược Vương Cốc ngàn năm. Hiện tại nam tu ở Dược Vương Cốc đều thích hẹn muội tử ra đó để thổ lộ tâm ý, là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng.

Việt tiên sinh cảm thấy mình phạt vẫn chưa đủ nặng, ôn nhu cười nói: "Thanh Thời là bị thương, nên tu vi mới biến thành như vậy. Ngươi đã từng học rất nhiều ví dụ tương tự ở trong y thư... Nhưng hiển nhiên là không nhớ được gì cả, ngày mai về cốc, lập tức đi đến sau núi cấm túc, học thuộc 180 quyển y thư cơ sở do Thanh Loan để lại mới có thể đi ra."

Mặt của Tống Cẩm Thành tái xanh, hắn không cần bà đâu, hơn nữa... Hắn thật sự rất muốn đến Thiên Võ Môn tìm bạn tốt. Vì thế, hắn quỳ xuống, nhích đến trước mặt Việt tiên sinh, khóc lóc cò kè mặc cả: "Sư thúc tổ, để con đến Thiên Võ Môn nhìn một cái thôi, nhìn xong con sẽ trở về cấm túc..."

Ý cười nơi khóe miệng của Việt tiên sinh càng thêm ôn nhu.

Tống Thanh Thời nhìn Việt tiên sinh, không hiểu sao lại thấy tình cảnh của đứa nhỏ này rất nguy hiểm, y căng da đầu, thử cứu giúp: "Ngươi có lý do cần phải đi Thiên Võ Môn không?"

Tống Cẩm Thành nức nở nói: "Ta nghi ngờ A Ngọc xảy ra chuyện, muốn đi xem thử..."

A Ngọc tên là Vũ Văn Ngọc, là con trai của trưởng lão Thiên Võ Môn, từ lúc sinh ra thân thể đã yếu ớt, khi còn nhỏ có ở lại Dược Vương Cốc dưỡng bệnh vài năm, Tống Cẩm Thành kéo hắn lên núi đào trứng chim, xuống nước bắt rùa, dạy hắn trèo tường trốn học, cứ như vậy mà kết thành bạn thân.

Sau khi thân thể của Vũ Văn Ngọc chuyển biến tốt đẹp thì rời khỏi Dược Vương Cốc, nhưng mỗi tháng vẫn không ngừng trao đổi thư từ. Tuy nhiên, ba tháng gần đây, hắn không thu được tin tức gì từ Vũ Văn Ngọc, trong lòng không thể mặc kệ chuyện này, thừa dịp thi rớt, quyết định chạy đến Thiên Võ Môn xem tình hình, trên đường gặp được Tống Thanh Thời, nên mới trì hoãn...

"Có lẽ hắn đang bế quan tu luyện," Tống Thanh Thời xoa trán, muốn nói rằng một khi bằng hữu đã bận rộn thì không để ý tới người khác mấy chục năm cũng là chuyện bình thường, nhưng lại cảm thấy hình như mình đã mắc phải sai lầm lớn trong tình bạn, không được tự tin cho lắm, "Ngươi hỏi trưởng bối của hắn chưa?"

Tống Cẩm Thành ngượng ngùng nói: "Cha hắn không thích ta, cấm ta tới gần A Ngọc, là bọn ta trộm lui tới."

Việt tiên sinh mở miệng nói: "Thời gian vừa rồi đệ tử của Thiên Võ Môn đang tham gia một kỳ thi lớn, có lẽ hắn đã đến bí cảnh Viên Minh..." Hắn bỗng nhiên ngừng lại, nhớ tới gần đây Thiên Võ Môn có chút động tĩnh bất thường, ma vật thường xuyên xuất hiện, có lẽ nên phái người đến xem xét.

"Có thể là bị thương, sợ ngươi lo lắng," Tống Thanh Thời nghĩ ra một cách đẹp cả đôi đường, "Ta sẽ thay ngươi đến Thiên Võ Môn nhìn thử." Y nhớ rõ trong sách từng nói, bí cảnh Viên Minh có một loại cỏ thuộc tính kim, phiến lá sắc bén như lưỡi dao, tuy rằng không có tác dụng gì đặc biệt, nhưng thuộc tính lại đặc thù, y vẫn luôn muốn hái một ít về nghiên cứu.

Tống Cẩm Thành cực kỳ cảm động: "Huynh đệ à, thật đủ nghĩa khí, không uổng công ca đã cứu ngươi."

Việt tiên sinh bóp nát góc bàn.

"Xin lỗi, đã quên mất tuổi tác," Tống Cẩm Thành nhanh chóng nhận sai, ngoan ngoãn lấy lòng nói, "Thanh Thời, ngươi mới là ca của ta."

Việt tiên sinh nhắc nhở: "Bối phận của Thanh Thời lớn hơn ngươi rất nhiều."

Tống Cẩm Thành nhíu mày, lại một lần nữa suy nghĩ nên xưng hô như thế nào.

Tống Thanh Thời nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy không ổn, y nhanh chóng ngăn lại: "Đừng kêu ta là ông!"

Một nửa linh hồn của y vẫn là sinh viên đại học tuổi xuân mơn mởn, thật sự không thể chịu được tư vị bị một người có bề ngoài cùng tuổi với mình kêu là ông.

"Ta không phải người của Dược Vương Cốc, dù có thi đậu đi nữa, thì cũng là bạn học, không thể đảm đương nổi bối phận lớn như vậy." Tống Thanh Thời nghiêm túc suy xét cho tương lai, "Ta cảm thấy nên dựa theo tu vi, mà không phải dùng tuổi tác để chia bối phận."

Tống Cẩm Thành vô cùng đáng thương nhìn về phía Việt tiên sinh: "Sư thúc tổ..."



Việt tiên sinh nghe xưng hô này, lại một lần nữa cảm thấy buồn bực.

Hắn quyết định sau khi trở về sẽ cho hóa thân này đi bế quan, đổi một thân phận khác có tuổi tác tương tự để cùng trưởng thành với Tống Thanh Thời, tránh cho bị trở thành lão tổ tông, không tiện xuống tay.

Tống Thanh Thời vui vẻ tự quyết định chuyến hành trình đến Thiên Võ Môn, thương lượng với Tống Cẩm Thành xem nên làm sao để thám thính tình huống, làm sao để gặp Vũ Văn Ngọc.

Chỉ còn ba năm nữa là kỳ thi đầu vào của Dược Vương Cốc sẽ bắt đầu, hiện tại phải mất mấy tháng để chuẩn bị cho đợt chiêu sinh sắp tới.

Tống Thanh Thời không muốn nhập học bằng cửa sau.

Việt tiên sinh biết chuyện mà y đã quyết định thì sẽ không từ bỏ, hiện tại không phải thời cơ tha người trở về tổ, nhưng mà cũng phải cần chút thời gian để chuẩn bị cho hóa thân mới, sợ Tống Thanh Thời không hiểu tình huống hiện tại của tu tiên giới, phải chịu thiệt thòi chịu ấm ức. Do dự mãi, mới quyết định thuận theo tâm ý của y, cho Tống Cẩm Thành cùng đến Thiên Võ Môn, trên đường phải chăm sóc chu đáo, không thể để trưởng bối chịu ấm ức.

Tống Cẩm Thành không giỏi học tập, nhưng hầu hạ sư trưởng, phỏng đoán tâm ý thì lại rất dụng tâm, hắn nghi ngờ Tống Thanh Thời không phải con nuôi của Việt tiên sinh, mà là con riêng không thể cho ai biết, bèn nhanh chóng thề thốt, phải hiếu thuận với Tống Thanh Thời như là tổ tông.

Hắn vui vẻ chúc phúc: "Thanh Thời ca, ngươi thật tốt, ta không ghen tị vì ngươi có nữ thần nữa."

Tống Thanh Thời cười nói: "Hy vọng ta có thể gặp được nàng ở trên đường."

Việt tiên sinh cảnh giác: "Nữ thần?"

"Thanh Thời đang tìm một cô gái, nhưng đáng tiếc bị mất trí nhớ, không nhớ rõ tên và dung mạo," Tống Cẩm Thành được cho phép, cả người đều sống lại, hắn thấy sư thúc tổ có hứng thú với cô con dâu tương lai này, bèn nhanh chóng khen ngợi người trong lòng của Tống Thanh Thời một phen, tránh cho sau này không qua được cửa của trưởng bối, "Đó là một cô gái ôn nhu hiền huệ, xinh đẹp đáng yêu, hoạt bát rộng rãi, thiện lương ngây thơ, săn sóc hiếu thuận, còn biết nấu cơm nữa."

Tống Thanh Thời ngượng ngùng nói: "Thân thể của nàng hơi yếu, cần phải điều trị..."

Việt tiên sinh cố nén đố kị đang quay cuồng ở trong lòng, hỏi: "Lần này ngươi nhận... Không, ngươi thích người con gái giống như vậy sao?"

Hắn biết có rất nhiều tu sĩ không quan tâm giới tính nam hay nữ, nhưng không nghĩ tới...

Tống Thanh Thời nghĩ đến cảm giác động tâm đối với quyển sổ kia, khẳng định nói: "Thích, ta sẽ tìm được nàng."

Việt tiên sinh ôn nhu hỏi: "Nếu nàng không thích ngươi thì sao? Ngươi sẽ đối xử tốt với nàng chứ?"

"Không sao cả," Trong mắt Tống Thanh Thời đều là kiên định, thề nói, "Chỉ cần có thể tìm được nàng, ta sẽ cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất, nỗ lực đối xử tốt với nàng, cố gắng khiến nàng thích ta."

Y sẽ dốc hết tất cả, nghiêm túc theo đuổi người mình thích.

Việt tiên sinh đã hiểu tâm ý của y, mỉm cười chúc phúc: "Chắc chắn ngươi sẽ tìm được nàng."

Tuy rằng nhân vật nhiệm vụ này vượt qua suy đoán của hắn.

Nhưng mà, cũng không khó...

Hắn nghĩ đến việc dùng dáng vẻ đó làm chuyện không biết xấu hổ, khiến Tống Thanh Thời phải bật khóc ở trên giường, có cảm giác... Khá thú vị...

Việt tiên sinh tham lam nhìn mỹ vị đơn thuần này, dục vọng cuồng loạn khiến môi lưỡi của hắn có hơi khô khốc...

Kiên nhẫn, hiện tại không phải là lúc để bại lộ.

Hắn sẽ cố gắng chấp hành kế hoạch.

Hắn muốn một lần nữa có được tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau