Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác
Chương 93: Ba Sự Lựa Chọn
---•---
Thôn xóm phàm nhân có rất ít linh khí tu luyện, không có cách nào tu hành.
Sau khi Bạch Tử Hạo vẽ bức Khổng Tước Đồ xong, lại một lần nữa tìm được lạc thú của hội họa, mỗi ngày hắn đều nghe tiếng đọc sách ở cách vách, ghé vào bàn vẽ tranh. Khổng Mộ Hoa thường xuyên chạy qua chơi, nhìn hắn vẽ tranh, ăn quà vặt của hắn, dỗ hắn làm đủ chuyện, làm đến gà bay chó sủa, nhưng cuộc sống trải qua lại thú vị hơn nhiều.
Tiểu nữ hài sẽ lớn lên, luôn chạy qua nhà nam nhân cũng không tốt lắm.
Vì tị hiềm, lúc Khổng Mộ Hoa tới, Bạch Tử Hạo đành phải mở cửa sân, dọn bàn vẽ ra bên ngoài đặt dưới bóng cây.
Người trong thôn đi ngang qua thấy hắn vẽ tranh, đều sẽ khen vài câu, thường xuyên có cô nương và các tức phụ đến đây đưa thức ăn, có ý muốn thêu tranh, hắn cũng đều đáp ứng.
Khổng Mộ Hoa thích ngồi trên bàn đu dây, vừa phơi nắng vừa trò chuyện với hắn, chẳng hạn như gà trống nhà bà Vương không gáy là vì thất tình, hai con chim sẻ bên bờ sông đang đánh đố nhau xem người đứng ngoài ruộng là bù nhìn hay là nông phu...
Bạch Tử Hạo không hiểu những việc này có gì thú vị, nhưng thấy dáng vẻ Khổng Mộ Hoa cười đến gần như lăn lộn, cũng nhịn không được cười theo.
Hắn cảm thấy Khổng Mộ Hoa là một cô nương kỳ lạ nhưng lại đáng yêu, đặc biệt thích làm đẹp, đi đâu cũng phải mang theo gương, không có việc gì thì lại lấy ra soi một cái, Khổng Mộ Hoa không quan tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài trang điểm và ăn mặc, ngoại trừ làm váy cho bản thân, thì tài may vá thêu thùa cũng không tệ lắm, nhưng những chuyện khác lại một lời khó nói hết. Hắn từng thử giúp Bạch Tử Hạo làm việc, sau đó đốt cháy phòng bếp, đập gãy chày gỗ giặt quần áo, làm sụp giàn nho, khi lấy nước thì cúi xuống miệng giếng soi hơn nửa canh giờ, thiếu chút nữa Bạch Tử Hạo đã cho rằng hắn nghĩ quẩn đâm đầu xuống giếng, bèn xông lên kéo về, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, khuyên một hồi lâu.
Khổng Mộ Hoa thẹn thùng: "Ta chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình hiện ra dưới giếng nước thật xinh đẹp, nên muốn ngắm thêm một chút thôi."
Bạch Tử Hạo: "..."
Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca cũng thật xinh đẹp, nên soi gương nhiều vào."
Bạch Tử Hạo: "..."
Hắn không nên lo lắng cho đứa nhỏ này.
Bạch Tử Hạo thử để cho Khổng Mộ Hoa đi học văn hóa, hun đúc tình cảm, trở thành một mỹ nhân trong ngoài vẹn toàn, kết quả trong lúc đánh đàn thì hắn trực tiếp làm đứt hết ba dây, vẽ tranh thì làm gãy hai cây bút, viết chữ thì trực tiếp vẽ bùa vẽ quỷ, còn đọc sách thì có lẽ xem được ba dòng là đã ngủ, đừng nói thi từ ca phú, ngay cả câu ngụ ngôn đơn giản nhất hắn cũng không biết, thường xuyên mắc phải sai lầm không biết nên khóc hay cười.
Nhưng thật ra sức ăn lại rất khỏe, mỗi bữa có thể ăn cả một nồi, cắn hạt dưa cũng rất nhanh, một lần có thể cắn tận hai cân, hơn nữa còn thích ăn châu chấu, thường xuyên bắt một đống lớn về, để Bạch Tử Hạo xuống bếp, chiên một nửa, nướng một nửa, ăn đến thơm ngon... Bạch Tử Hạo bị hắn xúi giục nếm thử, tuy rằng hương vị vẫn được, nhưng... Tâm lý không thể thừa nhận, vẫn là thôi đi.
Bạch Tử Hạo có hơi lo lắng cho tương lai của đứa nhỏ này...
"Không sao, dù gì ta cũng đẹp, không có người nào chướng mắt ta, nếu có, thì đó là người mù, chúng ta không so đo với người mù." Khổng Mộ Hoa vô cùng tự tin về bản thân, ngược lại còn cổ vũ Bạch Tử Hạo, thường nói những câu đắt giá:
"Trêu hoa ghẹo nguyệt chẳng phải chứng minh ta đẹp sao? Không có ong bướm vây quanh, đi ra ngoài cũng không có mặt mũi nói mình là mỹ nhân."
"Ta có khuyết điểm gì chứ? Chỉ là có chút đam mê nho nhỏ đáng yêu mà thôi."
"Ồ? Nếu người có điều kiện rất tốt coi trọng ta, đó là vì mị lực của ta làm cho hắn thần hồn điên đảo, vì sao lại phải tự ti?"
"Ta ưu tú như vậy, cũng bị ngươi hấp dẫn, cảm thấy ngươi vừa đẹp lại vừa mê người, ngươi vẫn nên tự tin vào mị lực của mình nhiều hơn."
"Thằng ngu nào dám nói mỹ nhân như ngươi không tốt? Đạp nó đi đổi người khác hiểu chuyện hơn!"
"Tử Hạo ca ca, ta rất hiểu chuyện."
"..."
Bạch Tử Hạo bị hắn giở nhiều chiêu trò lăn lộn mấy năm, chẳng những tìm về kỹ năng thời thơ ấu là leo cây hái quả, xuống nước vớt cá, còn tự biết nướng côn trùng, bắt bướm, đánh chó dữ, đánh lưu manh... Số thôn dân quen biết cũng dần nhiều lên, thỉnh thoảng sẽ đi theo mọi người cùng xem kịch dân dã, hỗ trợ hạ điền gặt gấp hoa màu.
Sau này, tiên sinh dạy học trong thôn già rồi, không còn dạy nữa.
Dưới thỉnh cầu của mọi người, Bạch Tử Hạo trở thành tiên sinh dạy học mới, bọn nhỏ đều rất thích sự ôn nhu cẩn thận của hắn, sùng bái hắn học vấn uyên thâm, mỗi ngày đều vây quanh hắn, cho hắn rất nhiều trứng gà, các loại rau dưa trong nhà, còn có hoa dại trên núi... Thường có nữ hài tử đỏ mặt với hắn, lại không biết Khổng Mộ Hoa thích tranh giành tình cảm, là một tay cung đấu trạch đấu cừ khôi, mặc kệ là đanh đá theo đuổi, hàm súc theo đuổi, ai oán đáng thương, ôn nhu hiền huệ, làm nũng làm nịu, châm ngòi ly gián... Đều chưa kịp ra chiêu thì đã bị áp chế trước rồi.
Khổng Mộ Hoa rũ váy hoa, tràn đầy tự tin: "Thứ tốt mới có người đoạt, nếu như nam nhân ngay cả dũng khí đối mặt với tình địch cũng không có, ngược lại kén cá chọn canh, ghét bỏ người thương được yêu thích, chi bằng đào một cái hầm tự chôn cho rồi, loại phế vật này sống cũng vô dụng, Tử Hạo ca ca, ngươi nói có đúng không?"
Bút vẽ trong tay Bạch Tử Hạo hơi dừng lại, mấy năm nay, hắn đã quen với việc Khổng Mộ Hoa nói năng lung tung, không hề để ở trong lòng. Nhưng mà, nghe nhiều rồi, cẩn thận ngẫm lại, có một số điều tuy thô nhưng ý nghĩa lại không hề thô, dần dần cũng tiếp nhận một số quan điểm đó, hắn cười hỏi: "Nếu đoạt không được thì sao?"
Khổng Mộ Hoa quyết đoán: "Đoạt không được thì nên xám xịt kẹp chặt cái đuôi phắng đi, còn ở lại để mất mặt thêm hay sao?"
Cuộc chiến tình trường của điểu tộc bọn họ đều là như thế, đoạt không được thì là do không đủ xinh đẹp, tài nghệ không bằng người, có liên quan gì đến bị đoạt chứ? Cho dù là Thần Quân cao cao tại thượng, cũng phải tuân theo quy tắc này, giống đực nhất định phải xinh đẹp tranh sủng, dùng mỹ mạo tranh không được thì còn có thể dựa vào sức mạnh, làm thịt tình địch hoặc là đánh chết rút lông, hạ thấp độ khó tranh sủng xuống, dùng thủ đoạn gì cũng được, nhưng không thể khi dễ và nói những lời không tốt về người thương, đây là chuyện ném mất mặt họ nhà chim...
Nếu không tốt, thì sao lại thích hắn? Nếu đã thích rồi thì phải nâng trong lòng bàn tay, vì sao lại muốn chà đạp?
Khổng Mộ Hoa cảm thấy khó hiểu về một số hành vi của con người.
Tuy rằng khổng tước cũng không xem như là tộc chim chung thủy nhất, nhưng mà hắn tự tin về mỹ mạo, còn là đại yêu thượng cổ, ghét bỏ hành vi tùy tiện tìm phối ngẫu của khổng tước bình thường, chỉ muốn cái tốt nhất, đáng tiếc bắt bẻ nhiều năm, cũng không được như ý nguyện.
Ngày đó, tất cả mọi người đều cho rằng Thần Quân sẽ giết Bạch Tử Hạo, Khổng Mộ Hoa đang xem náo nhiệt thì thấy hắn thiếu chút nữa bị cường bạo, quần áo xộc xệch, có hơi đáng thương, nên đã đưa cho hắn chiếc áo ngoài không còn dùng nữa, để hắn trên đường đến hoàng tuyền cũng có thể diện một chút.
Bạch Tử Hạo biết rõ là sắp chết, nhưng vẫn rất có giáo dưỡng cảm ơn hắn.
Bỗng nhiên Khổng Mộ Hoa cảm thấy hứng thú với người này.
Không ngờ Thần Quân không có giết hắn, còn sắp xếp một ít nhiệm vụ kỳ quái, hắn bèn xung phong nhận việc. Ban đầu, hắn chỉ cảm thấy thú vị, nhưng khi càng tới gần, thì trái tim lại càng rung động, hắn nhìn thấy mỹ mạo của Bạch Tử Hạo, cũng nhìn thấy khí chất ôn nhu như nước kia, hệt như dòng nước trong vắt nhỏ giọt ở trong rừng, lúc đầu sẽ không để ý, nhưng theo thời gian trôi qua, hảo cảm sẽ ngày càng nồng đậm, cuối cùng không thể nào dời tầm mắt, trở thành thói quen, muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, cho đến thiên hoang địa lão.
Khó trách tên cặn bã đã duyệt qua trăm hoa kia, cũng phải rung động vì đóa hoa này...
Thứ tốt thì phải nhanh chóng xuống tay, chờ trở lại Bất Diệt Đỉnh rồi, người cạnh tranh sẽ nhiều hơn, tuy rằng hắn rất tin tưởng vào mỹ mạo và sức mạnh của mình, nhưng vẫn có vài nhân vật không kém gì hắn, lỡ như Bạch Tử Hạo thích loại hình nam nhân bá đạo như tộc Đại Bàng, hoặc là loại hình nam nhân cao lãnh như tộc Tất Phương thì sao?
Khổng Mộ Hoa quyết tâm nắm lấy cơ hội, nỗ lực cạy góc tường, cho tên cặn bã đội nón xanh.
Hắn kiên nhẫn từ từ điều chỉnh dung mạo dựa theo tuổi tác của nhân loại, sau đó biến mình trở về dáng vẻ ban đầu ở tuổi mười tám. Khuôn mặt xinh đẹp, thân yếu eo mềm, giọng nói ngọt ngào, hơi thở thơm tựa hoa lan, còn biết nhiều điệu múa khác nhau, đặt vào hậu cung nào cũng là yêu phi quyến rũ quân chủ. May mắn tộc Khổng Tước giỏi ảo thuật, hắn dùng ảo thuật che lấp đôi mắt của thôn dân, biến thành một mỹ nữ bình thường, mới không gây ra oanh động gì lớn.
Bản thân Bạch Tử Hạo đã là mỹ nhân, lại nhìn quen đủ loại tuyệt sắc, thẩm mỹ có hơi chậm chạp, vì thế cũng chẳng nhận ra có gì không ổn.
Thủ đoạn câu dẫn của Khổng Mộ Hoa nhiều không đếm xuể, mỗi ngày biến đổi đa dạng để khen người trong lòng.
Bạch Tử Hạo bị hắn nói đến mặt đỏ tâm nóng, tuy rằng không dám tới gần, nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng bí ẩn, khi còn nhỏ hắn vẫn luôn cho rằng mình thích nữ nhân, từng ảo tưởng muốn tìm một thê tử thật tốt, nhưng còn chưa kịp rung động với nữ nhân, thì đã bị lừa bán đến tu tiên giới. Sau này, hắn theo Kim Phỉ Nhận, xác định thân thể của mình chỉ có dục vọng với việc nằm dưới hầu hạ, tự biết xấu hổ, càng không dám động tâm với nữ hài tử.
Hắn chưa từng sinh ra dục vọng với nữ nhân, cũng không nghĩ tới phương diện này...
Hiện giờ, hắn cảm nhận được tình ý của Khổng Mộ Hoa, lại còn rung động, thân thể có cảm giác, đây có phải đại biểu rằng... Hắn vẫn có thể làm một nam nhân bình thường? Có điều loại hình nữ hài mà hắn thích là dáng người cao gầy, ngực bằng phẳng, chân rất dài, tính cách rộng rãi, có đôi khi sẽ nói chuyện giống như nam hài sao?
Bạch Tử Hạo tắm nước lạnh, đuổi đi ảo tưởng không thực tế ở trong đầu.
Hắn đã có đạo lữ là nam, không thể làm hại người khác.
Bạch Tử Hạo nhịn cảm giác xấu hổ xuống, tìm một cơ hội, thẳng thắn với Khổng Mộ Hoa về quá khứ của mình: "Đạo lữ của ta là nam nhân, ta đã quen ở dưới thân... Cho nên, ta không thể tới gần ngươi, chúng ta không phù hợp..."
Lời còn chưa dứt, Khổng Mộ Hoa đã hôn một cái lên mặt hắn, vui vẻ nói: "Đạo lữ của ngươi lâu rồi không trở lại, sợ là hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài, bị đánh chết rồi. Ngươi đừng thủ tiết vì hắn, suy xét ta đi... Chúng ta phải thử xem, mới biết là có thích hợp hay không." Hắn đường đường là đại yêu khổng tước, lòng hiếu thắng siêu mạnh, dù là phương diện kia cũng phải thắng.
Thần Quân đã sớm cắt cái thứ kia của tên cặn bã đút cho chó ăn rồi, hắn có nhìn qua một chút, xùy xùy, kích cỡ của nhân loại không đáng nhắc tới...
Hắn thiên phú dị bẩm, tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng chuyện này là dựa vào bản năng của giống đực, nhất định hắn sẽ nhanh chóng thuần thục, hầu hạ Bạch Tử Hạo sung sướng ở trên giường, sau đó đánh bại tất cả người cạnh tranh, trở thành phối ngẫu mới.
Ngày hôm nay khổng tước kiêu ngạo cũng tràn đầy tự tin.
Bạch Tử Hạo thấy hắn biết quá khứ của mình, còn nhiệt tình theo đuổi như vậy, vừa cảm động lại vừa tuyệt vọng, yêu thích trong lòng lại ngày càng nhiều. Vì khắc chế tình cảm này, hắn đã học thư pháp, luyện cầm nghệ, vùi đầu học tập, tận lực chuyên tâm ở chuyện khác, không để ý đến Khổng Mộ Hoa. Nhưng mà, Khổng Mộ Hoa không hiểu cự tuyệt là gì, dùng đủ trò đa dạng, giả ngoan bán thảm, không có cây thang thì tự mình dựng cây thang, vẫn luôn có thể tìm ra lý do khiến hắn không thể nào từ chối, lừa hắn ra ngoài chơi.
Có đôi khi, sẽ ra ngoài chơi; có đôi khi, sẽ đi dã ngoại; có đôi khi, sẽ vào thành xem đèn; có đôi khi, sẽ chèo thuyền bên sông; có đôi khi, sẽ đến hồ Kính tìm khổng tước...
Mỗi ngày đều rất vui vẻ, tiếng cười không dứt.
Bạch Tử Hạo biết mình như vậy là không đúng, nhưng mà hắn đã nghiện, hắn trầm luân trong tiếng cười vui, mê luyến cuộc sống hạnh phúc, thế nhưng đã quên hết tất cả phiền não, thậm chí hắn còn tham lam hy vọng ước hẹn mười năm có thể lâu hơn một chút, thời gian trôi qua chậm lại một chút...
Nhưng mà, hy vọng thời gian trôi qua chậm, thì lại càng cảm thấy trôi qua thật nhanh.
Rốt cuộc sứ giả của Thần Quân cũng tới.
Ngày đó, cửa nhà họ Khổng đóng chặt, Khổng Mộ Hoa không có ở nhà, Bạch Tử Hạo đành phải lưu luyến không rời đặt thư cáo biệt tính luôn cả lông đuôi khổng tước vàng kim ở trên bàn vẽ, trong thư hắn tỉ mỉ kể rõ những bí mật khó có thể nói ra, về thân thế của mình, về quá khứ xấu hổ, tình cảm buồn cười, hôn nhân nan kham, còn có tương lai phải đối mặt, sau đó xin hắn quên mình đi, một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc càng tốt hơn... Còn phần tình cảm bí ẩn bất luân kia, hắn do dự hồi lâu, chung quy vẫn không viết lên giấy...
Bạch Tử Hạo đi theo thần sử, bước lên pháp thuyền, về đến Bất Diệt Đỉnh...
Đi một bước, trái tim đều trầm trọng một bước.
Hắn phát hiện đã lâu rồi mình không nghĩ đến Kim Phỉ Nhận, cũng không nhớ nổi dáng vẻ của hắn, chỉ nhớ đến thống khổ khi bị lăn lộn ở trên giường, bị tùy ý nhục nhã. Hắn đã nếm qua ngọt ngào và vui sướng chân chính, mới phát hiện viên kẹo mà Kim Phỉ Nhận cho hắn sau mỗi lần vung roi, lại chua xót khó ăn đến vậy.
Ấn ký lăng hoa trên xương quai xanh đang mơ hồ nóng lên, mang theo thống khổ không nói nên lời.
Hắn đã gả cho Kim Phỉ Nhận, thì không còn lựa chọn nào khác, Kim Phỉ Nhận là người tự phụ, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn rời đi, dù là có một chút lòng phản bội, hắn sẽ giống như chim chóc màu đỏ mình từng ngưỡng mộ, bị trở thành món đồ chơi, bị chà đạp cho tới chết, hắn không kiên cường được như vậy, không chịu nổi thống khổ như vậy.
Nhưng mà, cả đời thật sự rất dài, hắn không biết nên tiếp tục sống như thế nào...
...
Bạch Tử Hạo gian nan bước vào chính điện của Bất Diệt Đỉnh, phủ phục ở trước mặt Thần Quân - Người làm chủ vận mệnh.
Thần Quân sai người mang một cái khay tới, trên khay là một thanh chủy thủ xinh đẹp tinh xảo.
Chủy thủ rất sắc bén, thích hợp để giết người, cũng thích hợp để tự sát.
Bạch Tử Hạo cười chảy nước mắt, Thần Quân nhân từ để hắn có thể nếm trải ngọt ngào trước khi chết, gặp được người đáng yêu kia, hiểu được động tâm chân chính là như thế nào, vậy là đủ rồi. Hiện giờ, hắn không muốn rơi vào thống khổ vô tận nữa, tử vong mới là điều tốt nhất dành cho hắn.
Hắn cảm kích dập đầu ba cái với Thần Quân, run rẩy cầm lấy chủy thủ, xoay lưỡi dao sắc bén, nhắm ngay trái tim của mình. Dây đằng đỏ đột nhiên vươn ra, cuốn lấy chủy thủ, ngăn lại động tác tiếp theo, sau đó chậm rãi kéo lưỡi dao sắc bén ra, thay đổi phương hướng.
Rốt cuộc Thần Quân cũng mở miệng: "Ta cho ngươi ba lựa chọn."
Bạch Tử Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Ngươi có thể chọn tình sâu ý nặng, đến địa lao cùng vượt qua cả đời với hắn."
"Ngươi có thể chọn kết thúc tính mạng, ta sẽ để hắn và ngươi cùng sống cùng chết."
"Ngươi cũng có thể chọn từ bỏ nguyên tắc, thoát khỏi gông xiềng trong lòng, chỉ sống vì mình..."
Giọng nói của Thần Quân như ác ma nỉ non, trực tiếp rót vào chỗ sâu nhất trong trái tim, thổi tan sương mù, lộ ra cánh cửa đen kịt mà hắn không bao giờ dám nghĩ đến.
Bạch Tử Hạo nhìn chủy thủ trong tay, như nhìn thấy được chìa khóa mở cánh cửa.
Thôn xóm phàm nhân có rất ít linh khí tu luyện, không có cách nào tu hành.
Sau khi Bạch Tử Hạo vẽ bức Khổng Tước Đồ xong, lại một lần nữa tìm được lạc thú của hội họa, mỗi ngày hắn đều nghe tiếng đọc sách ở cách vách, ghé vào bàn vẽ tranh. Khổng Mộ Hoa thường xuyên chạy qua chơi, nhìn hắn vẽ tranh, ăn quà vặt của hắn, dỗ hắn làm đủ chuyện, làm đến gà bay chó sủa, nhưng cuộc sống trải qua lại thú vị hơn nhiều.
Tiểu nữ hài sẽ lớn lên, luôn chạy qua nhà nam nhân cũng không tốt lắm.
Vì tị hiềm, lúc Khổng Mộ Hoa tới, Bạch Tử Hạo đành phải mở cửa sân, dọn bàn vẽ ra bên ngoài đặt dưới bóng cây.
Người trong thôn đi ngang qua thấy hắn vẽ tranh, đều sẽ khen vài câu, thường xuyên có cô nương và các tức phụ đến đây đưa thức ăn, có ý muốn thêu tranh, hắn cũng đều đáp ứng.
Khổng Mộ Hoa thích ngồi trên bàn đu dây, vừa phơi nắng vừa trò chuyện với hắn, chẳng hạn như gà trống nhà bà Vương không gáy là vì thất tình, hai con chim sẻ bên bờ sông đang đánh đố nhau xem người đứng ngoài ruộng là bù nhìn hay là nông phu...
Bạch Tử Hạo không hiểu những việc này có gì thú vị, nhưng thấy dáng vẻ Khổng Mộ Hoa cười đến gần như lăn lộn, cũng nhịn không được cười theo.
Hắn cảm thấy Khổng Mộ Hoa là một cô nương kỳ lạ nhưng lại đáng yêu, đặc biệt thích làm đẹp, đi đâu cũng phải mang theo gương, không có việc gì thì lại lấy ra soi một cái, Khổng Mộ Hoa không quan tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài trang điểm và ăn mặc, ngoại trừ làm váy cho bản thân, thì tài may vá thêu thùa cũng không tệ lắm, nhưng những chuyện khác lại một lời khó nói hết. Hắn từng thử giúp Bạch Tử Hạo làm việc, sau đó đốt cháy phòng bếp, đập gãy chày gỗ giặt quần áo, làm sụp giàn nho, khi lấy nước thì cúi xuống miệng giếng soi hơn nửa canh giờ, thiếu chút nữa Bạch Tử Hạo đã cho rằng hắn nghĩ quẩn đâm đầu xuống giếng, bèn xông lên kéo về, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, khuyên một hồi lâu.
Khổng Mộ Hoa thẹn thùng: "Ta chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình hiện ra dưới giếng nước thật xinh đẹp, nên muốn ngắm thêm một chút thôi."
Bạch Tử Hạo: "..."
Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca cũng thật xinh đẹp, nên soi gương nhiều vào."
Bạch Tử Hạo: "..."
Hắn không nên lo lắng cho đứa nhỏ này.
Bạch Tử Hạo thử để cho Khổng Mộ Hoa đi học văn hóa, hun đúc tình cảm, trở thành một mỹ nhân trong ngoài vẹn toàn, kết quả trong lúc đánh đàn thì hắn trực tiếp làm đứt hết ba dây, vẽ tranh thì làm gãy hai cây bút, viết chữ thì trực tiếp vẽ bùa vẽ quỷ, còn đọc sách thì có lẽ xem được ba dòng là đã ngủ, đừng nói thi từ ca phú, ngay cả câu ngụ ngôn đơn giản nhất hắn cũng không biết, thường xuyên mắc phải sai lầm không biết nên khóc hay cười.
Nhưng thật ra sức ăn lại rất khỏe, mỗi bữa có thể ăn cả một nồi, cắn hạt dưa cũng rất nhanh, một lần có thể cắn tận hai cân, hơn nữa còn thích ăn châu chấu, thường xuyên bắt một đống lớn về, để Bạch Tử Hạo xuống bếp, chiên một nửa, nướng một nửa, ăn đến thơm ngon... Bạch Tử Hạo bị hắn xúi giục nếm thử, tuy rằng hương vị vẫn được, nhưng... Tâm lý không thể thừa nhận, vẫn là thôi đi.
Bạch Tử Hạo có hơi lo lắng cho tương lai của đứa nhỏ này...
"Không sao, dù gì ta cũng đẹp, không có người nào chướng mắt ta, nếu có, thì đó là người mù, chúng ta không so đo với người mù." Khổng Mộ Hoa vô cùng tự tin về bản thân, ngược lại còn cổ vũ Bạch Tử Hạo, thường nói những câu đắt giá:
"Trêu hoa ghẹo nguyệt chẳng phải chứng minh ta đẹp sao? Không có ong bướm vây quanh, đi ra ngoài cũng không có mặt mũi nói mình là mỹ nhân."
"Ta có khuyết điểm gì chứ? Chỉ là có chút đam mê nho nhỏ đáng yêu mà thôi."
"Ồ? Nếu người có điều kiện rất tốt coi trọng ta, đó là vì mị lực của ta làm cho hắn thần hồn điên đảo, vì sao lại phải tự ti?"
"Ta ưu tú như vậy, cũng bị ngươi hấp dẫn, cảm thấy ngươi vừa đẹp lại vừa mê người, ngươi vẫn nên tự tin vào mị lực của mình nhiều hơn."
"Thằng ngu nào dám nói mỹ nhân như ngươi không tốt? Đạp nó đi đổi người khác hiểu chuyện hơn!"
"Tử Hạo ca ca, ta rất hiểu chuyện."
"..."
Bạch Tử Hạo bị hắn giở nhiều chiêu trò lăn lộn mấy năm, chẳng những tìm về kỹ năng thời thơ ấu là leo cây hái quả, xuống nước vớt cá, còn tự biết nướng côn trùng, bắt bướm, đánh chó dữ, đánh lưu manh... Số thôn dân quen biết cũng dần nhiều lên, thỉnh thoảng sẽ đi theo mọi người cùng xem kịch dân dã, hỗ trợ hạ điền gặt gấp hoa màu.
Sau này, tiên sinh dạy học trong thôn già rồi, không còn dạy nữa.
Dưới thỉnh cầu của mọi người, Bạch Tử Hạo trở thành tiên sinh dạy học mới, bọn nhỏ đều rất thích sự ôn nhu cẩn thận của hắn, sùng bái hắn học vấn uyên thâm, mỗi ngày đều vây quanh hắn, cho hắn rất nhiều trứng gà, các loại rau dưa trong nhà, còn có hoa dại trên núi... Thường có nữ hài tử đỏ mặt với hắn, lại không biết Khổng Mộ Hoa thích tranh giành tình cảm, là một tay cung đấu trạch đấu cừ khôi, mặc kệ là đanh đá theo đuổi, hàm súc theo đuổi, ai oán đáng thương, ôn nhu hiền huệ, làm nũng làm nịu, châm ngòi ly gián... Đều chưa kịp ra chiêu thì đã bị áp chế trước rồi.
Khổng Mộ Hoa rũ váy hoa, tràn đầy tự tin: "Thứ tốt mới có người đoạt, nếu như nam nhân ngay cả dũng khí đối mặt với tình địch cũng không có, ngược lại kén cá chọn canh, ghét bỏ người thương được yêu thích, chi bằng đào một cái hầm tự chôn cho rồi, loại phế vật này sống cũng vô dụng, Tử Hạo ca ca, ngươi nói có đúng không?"
Bút vẽ trong tay Bạch Tử Hạo hơi dừng lại, mấy năm nay, hắn đã quen với việc Khổng Mộ Hoa nói năng lung tung, không hề để ở trong lòng. Nhưng mà, nghe nhiều rồi, cẩn thận ngẫm lại, có một số điều tuy thô nhưng ý nghĩa lại không hề thô, dần dần cũng tiếp nhận một số quan điểm đó, hắn cười hỏi: "Nếu đoạt không được thì sao?"
Khổng Mộ Hoa quyết đoán: "Đoạt không được thì nên xám xịt kẹp chặt cái đuôi phắng đi, còn ở lại để mất mặt thêm hay sao?"
Cuộc chiến tình trường của điểu tộc bọn họ đều là như thế, đoạt không được thì là do không đủ xinh đẹp, tài nghệ không bằng người, có liên quan gì đến bị đoạt chứ? Cho dù là Thần Quân cao cao tại thượng, cũng phải tuân theo quy tắc này, giống đực nhất định phải xinh đẹp tranh sủng, dùng mỹ mạo tranh không được thì còn có thể dựa vào sức mạnh, làm thịt tình địch hoặc là đánh chết rút lông, hạ thấp độ khó tranh sủng xuống, dùng thủ đoạn gì cũng được, nhưng không thể khi dễ và nói những lời không tốt về người thương, đây là chuyện ném mất mặt họ nhà chim...
Nếu không tốt, thì sao lại thích hắn? Nếu đã thích rồi thì phải nâng trong lòng bàn tay, vì sao lại muốn chà đạp?
Khổng Mộ Hoa cảm thấy khó hiểu về một số hành vi của con người.
Tuy rằng khổng tước cũng không xem như là tộc chim chung thủy nhất, nhưng mà hắn tự tin về mỹ mạo, còn là đại yêu thượng cổ, ghét bỏ hành vi tùy tiện tìm phối ngẫu của khổng tước bình thường, chỉ muốn cái tốt nhất, đáng tiếc bắt bẻ nhiều năm, cũng không được như ý nguyện.
Ngày đó, tất cả mọi người đều cho rằng Thần Quân sẽ giết Bạch Tử Hạo, Khổng Mộ Hoa đang xem náo nhiệt thì thấy hắn thiếu chút nữa bị cường bạo, quần áo xộc xệch, có hơi đáng thương, nên đã đưa cho hắn chiếc áo ngoài không còn dùng nữa, để hắn trên đường đến hoàng tuyền cũng có thể diện một chút.
Bạch Tử Hạo biết rõ là sắp chết, nhưng vẫn rất có giáo dưỡng cảm ơn hắn.
Bỗng nhiên Khổng Mộ Hoa cảm thấy hứng thú với người này.
Không ngờ Thần Quân không có giết hắn, còn sắp xếp một ít nhiệm vụ kỳ quái, hắn bèn xung phong nhận việc. Ban đầu, hắn chỉ cảm thấy thú vị, nhưng khi càng tới gần, thì trái tim lại càng rung động, hắn nhìn thấy mỹ mạo của Bạch Tử Hạo, cũng nhìn thấy khí chất ôn nhu như nước kia, hệt như dòng nước trong vắt nhỏ giọt ở trong rừng, lúc đầu sẽ không để ý, nhưng theo thời gian trôi qua, hảo cảm sẽ ngày càng nồng đậm, cuối cùng không thể nào dời tầm mắt, trở thành thói quen, muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, cho đến thiên hoang địa lão.
Khó trách tên cặn bã đã duyệt qua trăm hoa kia, cũng phải rung động vì đóa hoa này...
Thứ tốt thì phải nhanh chóng xuống tay, chờ trở lại Bất Diệt Đỉnh rồi, người cạnh tranh sẽ nhiều hơn, tuy rằng hắn rất tin tưởng vào mỹ mạo và sức mạnh của mình, nhưng vẫn có vài nhân vật không kém gì hắn, lỡ như Bạch Tử Hạo thích loại hình nam nhân bá đạo như tộc Đại Bàng, hoặc là loại hình nam nhân cao lãnh như tộc Tất Phương thì sao?
Khổng Mộ Hoa quyết tâm nắm lấy cơ hội, nỗ lực cạy góc tường, cho tên cặn bã đội nón xanh.
Hắn kiên nhẫn từ từ điều chỉnh dung mạo dựa theo tuổi tác của nhân loại, sau đó biến mình trở về dáng vẻ ban đầu ở tuổi mười tám. Khuôn mặt xinh đẹp, thân yếu eo mềm, giọng nói ngọt ngào, hơi thở thơm tựa hoa lan, còn biết nhiều điệu múa khác nhau, đặt vào hậu cung nào cũng là yêu phi quyến rũ quân chủ. May mắn tộc Khổng Tước giỏi ảo thuật, hắn dùng ảo thuật che lấp đôi mắt của thôn dân, biến thành một mỹ nữ bình thường, mới không gây ra oanh động gì lớn.
Bản thân Bạch Tử Hạo đã là mỹ nhân, lại nhìn quen đủ loại tuyệt sắc, thẩm mỹ có hơi chậm chạp, vì thế cũng chẳng nhận ra có gì không ổn.
Thủ đoạn câu dẫn của Khổng Mộ Hoa nhiều không đếm xuể, mỗi ngày biến đổi đa dạng để khen người trong lòng.
Bạch Tử Hạo bị hắn nói đến mặt đỏ tâm nóng, tuy rằng không dám tới gần, nhưng trong lòng vẫn có chút vui mừng bí ẩn, khi còn nhỏ hắn vẫn luôn cho rằng mình thích nữ nhân, từng ảo tưởng muốn tìm một thê tử thật tốt, nhưng còn chưa kịp rung động với nữ nhân, thì đã bị lừa bán đến tu tiên giới. Sau này, hắn theo Kim Phỉ Nhận, xác định thân thể của mình chỉ có dục vọng với việc nằm dưới hầu hạ, tự biết xấu hổ, càng không dám động tâm với nữ hài tử.
Hắn chưa từng sinh ra dục vọng với nữ nhân, cũng không nghĩ tới phương diện này...
Hiện giờ, hắn cảm nhận được tình ý của Khổng Mộ Hoa, lại còn rung động, thân thể có cảm giác, đây có phải đại biểu rằng... Hắn vẫn có thể làm một nam nhân bình thường? Có điều loại hình nữ hài mà hắn thích là dáng người cao gầy, ngực bằng phẳng, chân rất dài, tính cách rộng rãi, có đôi khi sẽ nói chuyện giống như nam hài sao?
Bạch Tử Hạo tắm nước lạnh, đuổi đi ảo tưởng không thực tế ở trong đầu.
Hắn đã có đạo lữ là nam, không thể làm hại người khác.
Bạch Tử Hạo nhịn cảm giác xấu hổ xuống, tìm một cơ hội, thẳng thắn với Khổng Mộ Hoa về quá khứ của mình: "Đạo lữ của ta là nam nhân, ta đã quen ở dưới thân... Cho nên, ta không thể tới gần ngươi, chúng ta không phù hợp..."
Lời còn chưa dứt, Khổng Mộ Hoa đã hôn một cái lên mặt hắn, vui vẻ nói: "Đạo lữ của ngươi lâu rồi không trở lại, sợ là hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài, bị đánh chết rồi. Ngươi đừng thủ tiết vì hắn, suy xét ta đi... Chúng ta phải thử xem, mới biết là có thích hợp hay không." Hắn đường đường là đại yêu khổng tước, lòng hiếu thắng siêu mạnh, dù là phương diện kia cũng phải thắng.
Thần Quân đã sớm cắt cái thứ kia của tên cặn bã đút cho chó ăn rồi, hắn có nhìn qua một chút, xùy xùy, kích cỡ của nhân loại không đáng nhắc tới...
Hắn thiên phú dị bẩm, tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng chuyện này là dựa vào bản năng của giống đực, nhất định hắn sẽ nhanh chóng thuần thục, hầu hạ Bạch Tử Hạo sung sướng ở trên giường, sau đó đánh bại tất cả người cạnh tranh, trở thành phối ngẫu mới.
Ngày hôm nay khổng tước kiêu ngạo cũng tràn đầy tự tin.
Bạch Tử Hạo thấy hắn biết quá khứ của mình, còn nhiệt tình theo đuổi như vậy, vừa cảm động lại vừa tuyệt vọng, yêu thích trong lòng lại ngày càng nhiều. Vì khắc chế tình cảm này, hắn đã học thư pháp, luyện cầm nghệ, vùi đầu học tập, tận lực chuyên tâm ở chuyện khác, không để ý đến Khổng Mộ Hoa. Nhưng mà, Khổng Mộ Hoa không hiểu cự tuyệt là gì, dùng đủ trò đa dạng, giả ngoan bán thảm, không có cây thang thì tự mình dựng cây thang, vẫn luôn có thể tìm ra lý do khiến hắn không thể nào từ chối, lừa hắn ra ngoài chơi.
Có đôi khi, sẽ ra ngoài chơi; có đôi khi, sẽ đi dã ngoại; có đôi khi, sẽ vào thành xem đèn; có đôi khi, sẽ chèo thuyền bên sông; có đôi khi, sẽ đến hồ Kính tìm khổng tước...
Mỗi ngày đều rất vui vẻ, tiếng cười không dứt.
Bạch Tử Hạo biết mình như vậy là không đúng, nhưng mà hắn đã nghiện, hắn trầm luân trong tiếng cười vui, mê luyến cuộc sống hạnh phúc, thế nhưng đã quên hết tất cả phiền não, thậm chí hắn còn tham lam hy vọng ước hẹn mười năm có thể lâu hơn một chút, thời gian trôi qua chậm lại một chút...
Nhưng mà, hy vọng thời gian trôi qua chậm, thì lại càng cảm thấy trôi qua thật nhanh.
Rốt cuộc sứ giả của Thần Quân cũng tới.
Ngày đó, cửa nhà họ Khổng đóng chặt, Khổng Mộ Hoa không có ở nhà, Bạch Tử Hạo đành phải lưu luyến không rời đặt thư cáo biệt tính luôn cả lông đuôi khổng tước vàng kim ở trên bàn vẽ, trong thư hắn tỉ mỉ kể rõ những bí mật khó có thể nói ra, về thân thế của mình, về quá khứ xấu hổ, tình cảm buồn cười, hôn nhân nan kham, còn có tương lai phải đối mặt, sau đó xin hắn quên mình đi, một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc càng tốt hơn... Còn phần tình cảm bí ẩn bất luân kia, hắn do dự hồi lâu, chung quy vẫn không viết lên giấy...
Bạch Tử Hạo đi theo thần sử, bước lên pháp thuyền, về đến Bất Diệt Đỉnh...
Đi một bước, trái tim đều trầm trọng một bước.
Hắn phát hiện đã lâu rồi mình không nghĩ đến Kim Phỉ Nhận, cũng không nhớ nổi dáng vẻ của hắn, chỉ nhớ đến thống khổ khi bị lăn lộn ở trên giường, bị tùy ý nhục nhã. Hắn đã nếm qua ngọt ngào và vui sướng chân chính, mới phát hiện viên kẹo mà Kim Phỉ Nhận cho hắn sau mỗi lần vung roi, lại chua xót khó ăn đến vậy.
Ấn ký lăng hoa trên xương quai xanh đang mơ hồ nóng lên, mang theo thống khổ không nói nên lời.
Hắn đã gả cho Kim Phỉ Nhận, thì không còn lựa chọn nào khác, Kim Phỉ Nhận là người tự phụ, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn rời đi, dù là có một chút lòng phản bội, hắn sẽ giống như chim chóc màu đỏ mình từng ngưỡng mộ, bị trở thành món đồ chơi, bị chà đạp cho tới chết, hắn không kiên cường được như vậy, không chịu nổi thống khổ như vậy.
Nhưng mà, cả đời thật sự rất dài, hắn không biết nên tiếp tục sống như thế nào...
...
Bạch Tử Hạo gian nan bước vào chính điện của Bất Diệt Đỉnh, phủ phục ở trước mặt Thần Quân - Người làm chủ vận mệnh.
Thần Quân sai người mang một cái khay tới, trên khay là một thanh chủy thủ xinh đẹp tinh xảo.
Chủy thủ rất sắc bén, thích hợp để giết người, cũng thích hợp để tự sát.
Bạch Tử Hạo cười chảy nước mắt, Thần Quân nhân từ để hắn có thể nếm trải ngọt ngào trước khi chết, gặp được người đáng yêu kia, hiểu được động tâm chân chính là như thế nào, vậy là đủ rồi. Hiện giờ, hắn không muốn rơi vào thống khổ vô tận nữa, tử vong mới là điều tốt nhất dành cho hắn.
Hắn cảm kích dập đầu ba cái với Thần Quân, run rẩy cầm lấy chủy thủ, xoay lưỡi dao sắc bén, nhắm ngay trái tim của mình. Dây đằng đỏ đột nhiên vươn ra, cuốn lấy chủy thủ, ngăn lại động tác tiếp theo, sau đó chậm rãi kéo lưỡi dao sắc bén ra, thay đổi phương hướng.
Rốt cuộc Thần Quân cũng mở miệng: "Ta cho ngươi ba lựa chọn."
Bạch Tử Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Ngươi có thể chọn tình sâu ý nặng, đến địa lao cùng vượt qua cả đời với hắn."
"Ngươi có thể chọn kết thúc tính mạng, ta sẽ để hắn và ngươi cùng sống cùng chết."
"Ngươi cũng có thể chọn từ bỏ nguyên tắc, thoát khỏi gông xiềng trong lòng, chỉ sống vì mình..."
Giọng nói của Thần Quân như ác ma nỉ non, trực tiếp rót vào chỗ sâu nhất trong trái tim, thổi tan sương mù, lộ ra cánh cửa đen kịt mà hắn không bao giờ dám nghĩ đến.
Bạch Tử Hạo nhìn chủy thủ trong tay, như nhìn thấy được chìa khóa mở cánh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất