Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1 Chương 15: Hoa Nguyệt Phong hôn Lâm Chiêm

Trước Sau
Mê hương của Hoa Nguyệt Phong có hiệu quả rất tốt, một đêm này Lâm Chiêm ngủ đến là ngon, mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.

Lúc mở mắt ra đã không thấy bóng dáng của Hoa Nguyệt Phong trong phòng, chỉ còn thoang thoảng an thần hương tỏa ra khắp nơi, ngửi rất dễ chịu.

Lâm Chiêm chậm rãi ngồi thẳng dậy, giơ tay xoa xoa hai bên thái dương, cảm thấy có chút mông lung.

Đến khi tỉnh táo hơn, trong đầu vô thức nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Cậu nhớ rõ xúc cảm còn sót lại trên mặt khi Hoa Nguyệt Phong lau nước mắt, cũng có thể tưởng tượng cảnh mình và Hoa Nguyệt Phong ôm ấp, vô cùng chân thực và cụ thể.

Không hiểu sao đột nhiên thấy rất xấu hổ, hai má không nén được đỏ bừng, đổi lấy gương mặt nóng lên, miệng đắng lưỡi khô. Cậu có chút bực mình, trong tình cảnh đó váng đầu đến mức chật vật vô thố, mất mặt quá đi.

Lát sau Lâm Chiêm sắp xếp lại tâm tư, đứng dậy đi giày, mặc ngoại y, vuốt lại mái tóc rối bù rồi đẩy cửa điện bước ra.

Lúc này đã là ban trưa, ánh sáng ngoài trời chiếu rọi, tràn vào qua các khe hở và lớp cửa sổ giấy. Tuy rằng Tuyết Vực quanh năm không thấy ánh nắng, nhưng có tuyết trắng mênh mông phản chiếu nên cũng khá sáng sủa.

Lâm Chiêm nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra, một trận gió nhẹ thổi đến, phả vào mũi cậu một làn hương hoa bí ẩn, khiến cho người ta sảng khoái.

Lúc nhìn lại lần nữa, thứ nghênh đón không phải đình vũ quy củ như trước, mà là tầng tầng cánh hoa đỏ thắm như mây, trải đầy không trung tựa mặt biển, lơ lửng như mưa.

“Điện hạ đã tỉnh.”

Một giọng nói truyền ra từ trong biển hoa, xuyên qua kẽ hở mới phát hiện một bóng người đỏ thẫm ẩn hiện, thấy cậu ra ngoài y liền cúi đầu nhìn.

Sau đó thân ảnh kia xoay người hạ xuống, áo bào tung bay như đóa hồng liên yêu dị nở rộ, phụ trợ như tiên trong hoa, khí chất tuyệt trần.

Hoa Nguyệt Phong chậm rãi đến bên, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, y duỗi ra nắm lấy tay cậu, không đợi đối phương phản ứng đã ôm người bay lên không trung, hòa vào trong biển hoa.

Hương khí càng thêm thơm ngọt, trước mặt một màu đỏ sẫm, không khỏi mê mắt mất hồn.

“Cung chủ?”

Lâm Chiêm si ngốc nhìn Hoa Nguyệt Phong, lại bị đầu ngón tay ngọc của y làm cho im lặng, Hoa Nguyệt Phong nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng, sau đó chỉ tay về phía xa nào đó.



Lâm Chiêm theo tầm mắt của y thấy một cái bóng to lớn cố thủ bên trên biển hoa dày đặc. Đợi y phất tay, một luồng gió mạnh thổi qua, hoa bay tán loạn, nhìn kĩ lại mới thấy, ra là chiếc kiệu bạch long mà Hoa Nguyệt Phong xông vào Tiên cung ngày cậu trọng sinh.

Bảy con bạch long dịu ngoan cúi thấp đầu, yên lặng chờ đợi tại chỗ, đột nhiên cùng nhau quay đầu nhìn xuống, thấy bóng dáng của cậu thì khẽ kêu, như là đang vấn an Lâm Chiêm.

Lâm Chiêm vui vẻ, mỉm cười nhìn Hoa Nguyệt Phong, ôn thanh nói: “Hình như bạch long biết ta đó.”

Hoa Nguyệt Phong cười nói: “Trừ ta ra thì chưa có ai ngồi vào long xa, ngày đó ta lấy long xa tiếp Điện hạ hồi cung, tất sẽ để lại ấn tượng trong chúng, coi em như chủ nhân của mình.” phu nhân!!

Lâm Chiêm trầm thấp lên tiếng, trên mặt lại bất giác đỏ ửng. Cậu không thoải mái lắm với cách nói từ “Chủ nhân” của Hoa Nguyệt Phong, nói chung là thấy từ này cứ như đang ràng buộc mối quan hệ giữa bọn họ vậy. Lâm Chiêm chưa muốn cong đâu, làm chủ nhân của chúng được không đây?

Thấy cậu sững người, Hoa Nguyệt Phong nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay, gọi cậu trở lại từ mớ suy nghĩ, “Điện hạ có muốn lên không? Phong cảnh Tuyết Vực rất đẹp, Điện hạ tới Hàn Nguyệt Cung mấy ngày rồi mà chưa ra ngoài ngắm thử lần nào, hôm nay rảnh rỗi, ta đưa Điện hạ đi dạo một lúc được không?”

Hoa Nguyệt Phong ngữ khí thành khẩn, khiến cho Lâm Chiêm không nói được câu cự tuyệt, huống hồ cậu tự thấy mình cô phụ y, sao có thể bác bỏ tâm ý của người này đây?

Khẽ gật đầu, Hoa Nguyệt Phong lập tức nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng ngự phong bay lên, đáp xuống long xa chỉ trong giây lát.

Hoa Nguyệt Phong thiết lập kết giới xung quanh long xa, lần này ra ngoài chắc chắn phải tiếp xúc với gió lạnh, y sợ cậu bị cảm, từ sáng sớm đã dốc lòng bố trí hết thảy.

Khoang xe ấm áp như trong cung, Hoa Nguyệt Phong kéo cậu ngồi vào bên trong. Không gian nhỏ hẹp, không tránh khỏi việc vai kề vai, càng có vẻ vi diệu.

“Điện hạ nhớ nắm tay ta, trên mây có gió nên không tránh được xóc nảy, có thể làm đau Điện hạ, để ta che chở cho Điện hạ nhé.”

Hoa Nguyệt Phong tự nhiên mà cầm lấy tay cậu đặt lên đùi mình, không đợi Lâm Chiêm phản ứng lại, thúc giục bạch long bay khỏi biển hoa.

Long xa vừa khởi bước đã rung chuyển, Lâm Chiêm va vào Hoa Nguyệt Phong. Nhưng cậu không rút tay lại, cũng không rảnh lo mấy chuyện này, chỉ muốn bù đắp cho ác niệm trong lòng, vậy nên có lòng phóng tùng, y muốn thế nào thì thế nấy đi.

Tuyết trắng bao phủ cả bầu trời, rơi xuống dày đặc như mưa, không khỏi lồng vào khung cảnh phía xa một tầng tuyết trắng xóa, chẳng rõ hư thực, như một bức họa ý cảnh sâu xa.

Long xa chạy nhanh mang theo một luồng gió mạnh, như bàn tay to vụt qua cuốn theo vô số cánh hoa, tản mát sau lưng bọn họ thành một dòng sông, như mây khói mãi lâu sau vẫn chưa tiêu tán.

Cánh hoa nhàn nhã rải rác sâu trong sông núi, phủ đầy lên tuyết, mang lại một chút sức sống cho thế giới trắng xóa này, để nó không quá quạnh hiu.

Lâm Chiêm vén rèm cửa lên ngắm phong cảnh bên ngoài, cao nguyên nơi Tuyết Vực trải dài ngàn dặm không thấy vạch đích, vẻ tinh khiết giúp con người ta gột rửa tạp niệm, buông xuống hết thảy nỗi lòng.



Cậu cũng quên đi khoang xe eo hẹp, quên chuyện y vẫn nắm tay mình. Tới khi y nhích lại gần, áp người lên vai cậu.

“Điện hạ mau nhìn chỗ đó kìa.”

Hoa Nguyệt Phong nâng một bàn tay ra trước mắt cậu, chỉ hướng ngoài cửa sổ, tầm mắt Lâm Chiêm cũng theo đó đáp xuống mặt hồ lấp lánh.

Đây là nơi có nước chảy duy nhất trong thế giới băng giá này, hơi nước kết thành một chùm sương khói lượn lờ trên mặt hồ, đẹp như ảo cảnh. Thi thoảng có cánh chim trắng tinh bay ngang, tốp năm tốp ba lướt qua, đổi lấy một chút sức sống.

“Sao hồ nước đó không đóng băng vậy?”

Lâm Chiêm ngắm một lát liền theo bản năng đặt câu hỏi, tới khi cậu quay đầu muốn nghe Hoa Nguyệt Phong giải thích, không biết khuôn mặt y đã tới gần từ lúc nào. Hàng mi dài quét qua chóp mũi của y, chóp mũi cậu lại cọ xát vào môi dưới Hoa Nguyệt Phong, môi mỏng mũi cao hiện ra trong gang tấc.

Lơ đãng nâng mắt lên, nghiêng về phía sau nửa tấc, thu hết cảnh đẹp về đáy mắt.

Như thể hô hấp đình trệ, như là tâm hoảng ý loạn mà thất thần, ngay khoảnh khắc đó, trong đầu chỉ còn lại ao ước, tham luyến, dục vọng. Cuối cùng ánh mắt rơi vào mắt y, bị sự ôn nhu nuốt chửng không thể thoát khỏi.

Hơi thở hai người lan ra quyện vào nhau, chợt thấy ấm áp mà lại ái muội. Ngọn lửa ở đầu quả tim lặng lẽ bốc cháy thiêu đốt toàn thân, lan ra hai bên má lưu lại một dải màu sắc tươi đẹp, đến tận vành tai.

Không ai nghĩ đến vấn đề kia nữa, ốc còn không mang nổi mình ốc. Bọn họ ngây ngốc ra đó, quên cả dời mắt.

Mãi cho đến lúc long xa rung chuyển lần thứ hai, da thịt thân cận, từng người một xấu hổ ngoảnh mặt đi.

Ngón tay Hoa Nguyệt Phong mân mê trên môi, như thể nhiệt độ trên mặt y vẫn chưa tiêu tán, tinh tế nghiền ngẫm cảm giác vừa rồi, là mềm mại, ấm áp, thơm ngọt, vượt quá giới hạn.

Dư vị rất nhiều, mặt y đỏ bừng, miệng đắng lưỡi khô, nhịp tim gia tốc.

Lâm Chiêm gần như chết cứng tại chỗ, cậu biết môi y vừa chạm phải sườn má bên mũi của mình, gần gũi đến thế, đến mức không tưởng tượng nổi chuyện vừa phát sinh….

Cậu cảm thấy thứ bên trong lồng ngực mình đập rất nhanh, rất mạnh, kích động như muốn lao ra ngoài.

Cậu luôn vô tình bị y hấp dẫn, luôn bị vẻ đẹp của y làm cho mê muội, thái độ đối với y dường như càng ngày càng đổi thay, càng ngày càng khó tự chủ….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau