Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện
Quyển 3 Chương 2: Phiên ngoại 2: Cùng người trầm luân
“Điện hạ ơi, Điện hạ à, mau tỉnh lại đi, Điện hạ~……”
Bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp, trong giọng nói còn mang theo chút đùa cợt, tựa hồ đang cố ý trêu chọc.
Cơn buồn ngủ của Lâm Chiêm bị xua tan, mở mắt liếc tới phía giọng nói vừa phát ra, cậu thấy một thanh niên tuấn tú mỉm cười, gần trong gang tấc, chống đầu nghiêm túc nhìn mình.
Người trước mặt đã không còn dáng vẻ cậu bé mười tuổi nữa rồi, bớt đi sự non nớt, thành một công tử văn nhã, ngọc thụ lâm phong. Nghe thấy tiếng Điện hạ và khuôn mặt rất đỗi thân quen trong trí nhớ, đại não cậu trống rỗng vì kinh ngạc.
“Cung chủ, chàng trở lại rồi sao?”
Lâm Chiêm nhìn kỹ khuôn mặt y, người trước mắt có dung mạo ưu tú, khí chất xuất trần, ngũ quan giống hệt như cậu vẫn nhớ.
“Điện hạ, là ta đây mà, ta là Hoa Nguyệt Phong đó.” Y cúi người lại gần, ý cười càng đậm, dùng ngón trỏ điểm vào giữa mày người nọ, vui cười nói: “Điện hạ ngủ xong ngốc luôn rồi hả, ngay cả ta cũng không nhận ra nữa sao?”
“Đệ…… Chàng thật sự là Cung chủ?” Lâm Chiêm hai mắt mơ màng, giọng nói mang theo tiếng nức nở, như sắp không khống chế được mình.
Lâm Chiêm đang định đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên đã đột nhiên bị đè trở lại.
Y hơi đỏ mặt, cất giọng nói trầm thấp rất có từ tính: “Điện hạ, ta về rồi đây, ta nhớ em lắm đó. Lần này chúng ta sẽ không tách rời, chúng ta ở bên nhau mãi mãi được không?”
Lâm Chiêm bị hai tay kìm trong không gian nhỏ hẹp dưới thân thể của y, có chút chật chội, lúc tóc y rũ xuống vờn đùa, mặt lại hơi nóng lên.
Nước mắt cứ rơi không tự chủ được, Hoa Nguyệt Phong nhẹ lau đi vết nước tích nơi khóe mắt, song lại áp thân xuống thêm chút nữa.
“Điện hạ đừng khóc, ta về rồi đây mà.”
Lâm Chiêm không quan tâm những chuyện này là thật hay giả. Cậu vươn hai tay lên quấn lấy cổ y, kéo người vào trong lòng, chủ động đón ý hùa theo khi môi y gần kề.
Lồng ngực dán sát, hơi thở kiều diễm, một ngọn nến cháy leo lắt tỏa ra ánh sáng mờ ảo, phản chiếu cảnh vật xung quanh.
Một bóng hai người, cùng nhau trầm luân.
…
Bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp, trong giọng nói còn mang theo chút đùa cợt, tựa hồ đang cố ý trêu chọc.
Cơn buồn ngủ của Lâm Chiêm bị xua tan, mở mắt liếc tới phía giọng nói vừa phát ra, cậu thấy một thanh niên tuấn tú mỉm cười, gần trong gang tấc, chống đầu nghiêm túc nhìn mình.
Người trước mặt đã không còn dáng vẻ cậu bé mười tuổi nữa rồi, bớt đi sự non nớt, thành một công tử văn nhã, ngọc thụ lâm phong. Nghe thấy tiếng Điện hạ và khuôn mặt rất đỗi thân quen trong trí nhớ, đại não cậu trống rỗng vì kinh ngạc.
“Cung chủ, chàng trở lại rồi sao?”
Lâm Chiêm nhìn kỹ khuôn mặt y, người trước mắt có dung mạo ưu tú, khí chất xuất trần, ngũ quan giống hệt như cậu vẫn nhớ.
“Điện hạ, là ta đây mà, ta là Hoa Nguyệt Phong đó.” Y cúi người lại gần, ý cười càng đậm, dùng ngón trỏ điểm vào giữa mày người nọ, vui cười nói: “Điện hạ ngủ xong ngốc luôn rồi hả, ngay cả ta cũng không nhận ra nữa sao?”
“Đệ…… Chàng thật sự là Cung chủ?” Lâm Chiêm hai mắt mơ màng, giọng nói mang theo tiếng nức nở, như sắp không khống chế được mình.
Lâm Chiêm đang định đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên đã đột nhiên bị đè trở lại.
Y hơi đỏ mặt, cất giọng nói trầm thấp rất có từ tính: “Điện hạ, ta về rồi đây, ta nhớ em lắm đó. Lần này chúng ta sẽ không tách rời, chúng ta ở bên nhau mãi mãi được không?”
Lâm Chiêm bị hai tay kìm trong không gian nhỏ hẹp dưới thân thể của y, có chút chật chội, lúc tóc y rũ xuống vờn đùa, mặt lại hơi nóng lên.
Nước mắt cứ rơi không tự chủ được, Hoa Nguyệt Phong nhẹ lau đi vết nước tích nơi khóe mắt, song lại áp thân xuống thêm chút nữa.
“Điện hạ đừng khóc, ta về rồi đây mà.”
Lâm Chiêm không quan tâm những chuyện này là thật hay giả. Cậu vươn hai tay lên quấn lấy cổ y, kéo người vào trong lòng, chủ động đón ý hùa theo khi môi y gần kề.
Lồng ngực dán sát, hơi thở kiều diễm, một ngọn nến cháy leo lắt tỏa ra ánh sáng mờ ảo, phản chiếu cảnh vật xung quanh.
Một bóng hai người, cùng nhau trầm luân.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất