Kết Hôn Cùng Sở Tiên Sinh Không Phải Là Mong Muốn Của Tôi!
Chương 6: Bận đến trường rồi, ai gảnh đi lãnh chứng
Trans/edit: Hiên Viên Tịch
Không sao hết? Sao lại không sao hết? Làm ơn nói có chủ ngữ vị ngữ rõ ràng đi được không?!!
Diệp Mạch Nhiên muốn khùng đến nơi rồi, cậu chưa bao giờ thấy việc giao tiếp với ai đó lại mệt mỏi đến như vậy.
"Việc em giả làm cô dâu, không sao hết." Sở Hành Uyên đột nhiên nói lại lần nữa, như thể anh biết cậu đang suy nghĩ điều gì vậy.
Ủa alo anh trai này, mạch suy nghĩ của anh quay vòng theo quỹ đạo của trái đất một chút đê! Trọng tâm không phải cái đó đây mà!!!
À, từ từ đã, anh ta không so đo đến việc mình giả làm cô dâu của anh ta, vậy có phải việc trì hoãn thời gian trả nợ cũng có thể không?
"Vậy thì anh Sở à, có phải ý của anh là anh đã đồng ý trì hoãn việc trả nợ rồi đúng không?" Diệp Mạch Nhiên ngập ngừng hỏi.
Sở Hành Uyên nhìn Diệp Mạch Nhiên, thong thả đứng lên, nắm lấy tay trái của Diệp Mạch Nhiên đi về phía trước, nói: "Không phải hoãn lại mà là không cần trả lại nữa."
"Hả? Vậy cũng được á? Dù gì đó cũng là một số tiền rất lớn nha. Hay là anh vẫn muốn cưới chị tôi hả?"
Theo lý mà nói, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, lại càng không có vụ bánh ngon từ trên trời rơi xuống... vừa không muốn kết hôn cùng chị gái cậu, vừa không cần tiền nợ nữa, chuyện này cũng quá phi lý rồi.
Diệp Mạch Nhiên nhíu mày, uổng công cậu nói muốn gãy lưỡi, nịn nọt quá chừng anh ta vẫn không chịu buông tha cho chị cậu, tức chết đi được!
"Không, tôi sẽ không kết hôn cùng chị gái em."
Sở Hành Uyên kéo Diệp Mạch Nhiên đến bên cạnh tủ đầu giường, vươn tay nhặt lên chiếc nhẫn cưới kim cương trắng khi nãy bị cậu tháo xuống, đeo lại vào ngón áp út của tay trái cậu, anh khẽ nói: "Người tôi muốn cưới vẫn luôn là em."
Vừa lúc một cơn gió thổi đến, rèm cửa va chạm vào nhau che mất giọng nói của đối phương.
"Hả? Anh vừa mới nói cái gì?"
Diệp Mạch Nhiên thấy rõ môi của Sở Hành Uyên mấp máy, lại không nghe được anh ta nói cái gì.
"Không có gì." Sở Hành Uyên động tác ngừng lại một chút, rũ mắt xuống, hàng mi dài và dày tạo nên một lớp bóng mờ.
"Ồ" Diệp Mạch Nhiên thấy anh không nói cũng không quá bận tâm.
"Ngày mai chúng ta đi lấy chứng chỉ."
Sở Hành Uyên đặt tay lên eo Diệp Mạch Nhiên, giọng điệu thân mật vô cùng.
"Hả? Anh nghiêm túc ư? Tôi là nam mà?" Diệp Mạch Nhiên có chút đỡ không nổi, con trai lớn nhà họ Sở không chỉ bị bệnh nan y mà đầu óc còn có vấn đề?!
"Tôi biết em là nam." Anh nhướng mày, có chút không vui: "Cuối năm ngoái hôn nhân đồng giới đã được chấp thuận, em không biết sao?"
Gì đấy? Thật hay giả vậy?
Cậu thật sự không biết hay nói đúng hơn là cậu từ trước tới nay không để ý mấy cái đó cho lắm.
"Nhưng... tôi vẫn còn là học sinh." Diệp Mạch Nhiên nhanh chóng phản bác.
Không, không, không được!
Sở Hành Uyên này là thèm con nối dõi đến vậy hả! Đến cậu là nam cũng không tha! Nhưng cậu không muốn kết hôn sớm như thế đâu, quan trọng hơn là cậu không thích đàn ông!!
"Em đã đủ tuổi rồi." Sở Hành Uyên lời ít ý nhiều nói.
Đúng là tui đủ tuổi rồi, nhưng anh zai à! Mắc gì tui phải lãnh chứng cùng anh chứ? Này chính là nhân quả tất yếu ha gì!?
"Đợi chút đã anh Sở à... anh có phải nhầm lẫn cái gì rồi không? Tôi... anh....%@#&+/..."
Diệp Mạch Nhiên lo lắng không thôi, cậu hít vào một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi thật dài, lấy hết dũng khí nói: "Ngày mai tôi còn phải đi học, tôi không rảnh."
"Không cần lo lắng, mai tôi xin nghỉ giúp em." Tay Sở Hành Uyên đang ôm eo Diệp Mạch Nhiên đột nhiên dùng sức, kéo cậu sát lại gần anh hơn.
"...." Diệp Mạch Nhiên câm nín, vấn đề ở đây là ai xin nghỉ hả?
Quá gần, hơi thở theo lời nói của Sở Hành Uyên phun lên mặt cậu, cảm giác như có một sợi long vũ nhẹ lướt qua, tê dại ngứa ngáy.
Diệp Mạch Nhiên bị Sở Hành Uyên ôm chặt trong vòng tay, hành động thân mật như vậy khiến cậu có chút không quen, khiến cậu mặt đỏ bừng, tim đập ngày một nhanh.
"... Đừng nhúc nhích."
Diệp Mạch Nhiên bị giọng nói có chút không kìm chế được của Sở Hành Uyên làm cho giật mình.
"...."
Cậu cảm nhận được vật đang cương cứng của đối phương, mặt nhất thời lại càng thêm đỏ, xấu hổ muốn xỉu!
Cả hai đều là nam, cậu đương nhiên biết cái vật kia là gì.
Nhưng cậu không hiểu được, anh ta mắc cái gì lại cương vậy trời!!!!
—————————
Sở đại za: Anh tính hết rồi, em không thoát được đâu, tu be còn tình yêu ????
Tịch: =))))))) Làm sao ảnh cương thì bạn tự hỏi ảnh chứ tui không biết
Không sao hết? Sao lại không sao hết? Làm ơn nói có chủ ngữ vị ngữ rõ ràng đi được không?!!
Diệp Mạch Nhiên muốn khùng đến nơi rồi, cậu chưa bao giờ thấy việc giao tiếp với ai đó lại mệt mỏi đến như vậy.
"Việc em giả làm cô dâu, không sao hết." Sở Hành Uyên đột nhiên nói lại lần nữa, như thể anh biết cậu đang suy nghĩ điều gì vậy.
Ủa alo anh trai này, mạch suy nghĩ của anh quay vòng theo quỹ đạo của trái đất một chút đê! Trọng tâm không phải cái đó đây mà!!!
À, từ từ đã, anh ta không so đo đến việc mình giả làm cô dâu của anh ta, vậy có phải việc trì hoãn thời gian trả nợ cũng có thể không?
"Vậy thì anh Sở à, có phải ý của anh là anh đã đồng ý trì hoãn việc trả nợ rồi đúng không?" Diệp Mạch Nhiên ngập ngừng hỏi.
Sở Hành Uyên nhìn Diệp Mạch Nhiên, thong thả đứng lên, nắm lấy tay trái của Diệp Mạch Nhiên đi về phía trước, nói: "Không phải hoãn lại mà là không cần trả lại nữa."
"Hả? Vậy cũng được á? Dù gì đó cũng là một số tiền rất lớn nha. Hay là anh vẫn muốn cưới chị tôi hả?"
Theo lý mà nói, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, lại càng không có vụ bánh ngon từ trên trời rơi xuống... vừa không muốn kết hôn cùng chị gái cậu, vừa không cần tiền nợ nữa, chuyện này cũng quá phi lý rồi.
Diệp Mạch Nhiên nhíu mày, uổng công cậu nói muốn gãy lưỡi, nịn nọt quá chừng anh ta vẫn không chịu buông tha cho chị cậu, tức chết đi được!
"Không, tôi sẽ không kết hôn cùng chị gái em."
Sở Hành Uyên kéo Diệp Mạch Nhiên đến bên cạnh tủ đầu giường, vươn tay nhặt lên chiếc nhẫn cưới kim cương trắng khi nãy bị cậu tháo xuống, đeo lại vào ngón áp út của tay trái cậu, anh khẽ nói: "Người tôi muốn cưới vẫn luôn là em."
Vừa lúc một cơn gió thổi đến, rèm cửa va chạm vào nhau che mất giọng nói của đối phương.
"Hả? Anh vừa mới nói cái gì?"
Diệp Mạch Nhiên thấy rõ môi của Sở Hành Uyên mấp máy, lại không nghe được anh ta nói cái gì.
"Không có gì." Sở Hành Uyên động tác ngừng lại một chút, rũ mắt xuống, hàng mi dài và dày tạo nên một lớp bóng mờ.
"Ồ" Diệp Mạch Nhiên thấy anh không nói cũng không quá bận tâm.
"Ngày mai chúng ta đi lấy chứng chỉ."
Sở Hành Uyên đặt tay lên eo Diệp Mạch Nhiên, giọng điệu thân mật vô cùng.
"Hả? Anh nghiêm túc ư? Tôi là nam mà?" Diệp Mạch Nhiên có chút đỡ không nổi, con trai lớn nhà họ Sở không chỉ bị bệnh nan y mà đầu óc còn có vấn đề?!
"Tôi biết em là nam." Anh nhướng mày, có chút không vui: "Cuối năm ngoái hôn nhân đồng giới đã được chấp thuận, em không biết sao?"
Gì đấy? Thật hay giả vậy?
Cậu thật sự không biết hay nói đúng hơn là cậu từ trước tới nay không để ý mấy cái đó cho lắm.
"Nhưng... tôi vẫn còn là học sinh." Diệp Mạch Nhiên nhanh chóng phản bác.
Không, không, không được!
Sở Hành Uyên này là thèm con nối dõi đến vậy hả! Đến cậu là nam cũng không tha! Nhưng cậu không muốn kết hôn sớm như thế đâu, quan trọng hơn là cậu không thích đàn ông!!
"Em đã đủ tuổi rồi." Sở Hành Uyên lời ít ý nhiều nói.
Đúng là tui đủ tuổi rồi, nhưng anh zai à! Mắc gì tui phải lãnh chứng cùng anh chứ? Này chính là nhân quả tất yếu ha gì!?
"Đợi chút đã anh Sở à... anh có phải nhầm lẫn cái gì rồi không? Tôi... anh....%@#&+/..."
Diệp Mạch Nhiên lo lắng không thôi, cậu hít vào một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi thật dài, lấy hết dũng khí nói: "Ngày mai tôi còn phải đi học, tôi không rảnh."
"Không cần lo lắng, mai tôi xin nghỉ giúp em." Tay Sở Hành Uyên đang ôm eo Diệp Mạch Nhiên đột nhiên dùng sức, kéo cậu sát lại gần anh hơn.
"...." Diệp Mạch Nhiên câm nín, vấn đề ở đây là ai xin nghỉ hả?
Quá gần, hơi thở theo lời nói của Sở Hành Uyên phun lên mặt cậu, cảm giác như có một sợi long vũ nhẹ lướt qua, tê dại ngứa ngáy.
Diệp Mạch Nhiên bị Sở Hành Uyên ôm chặt trong vòng tay, hành động thân mật như vậy khiến cậu có chút không quen, khiến cậu mặt đỏ bừng, tim đập ngày một nhanh.
"... Đừng nhúc nhích."
Diệp Mạch Nhiên bị giọng nói có chút không kìm chế được của Sở Hành Uyên làm cho giật mình.
"...."
Cậu cảm nhận được vật đang cương cứng của đối phương, mặt nhất thời lại càng thêm đỏ, xấu hổ muốn xỉu!
Cả hai đều là nam, cậu đương nhiên biết cái vật kia là gì.
Nhưng cậu không hiểu được, anh ta mắc cái gì lại cương vậy trời!!!!
—————————
Sở đại za: Anh tính hết rồi, em không thoát được đâu, tu be còn tình yêu ????
Tịch: =))))))) Làm sao ảnh cương thì bạn tự hỏi ảnh chứ tui không biết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất