Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Chương 30: "Ai cho phép cô nhắc đến cô ấy? Cô xứng sao?"
Tiêu Mặc Thần dựa vào tường nhìn bác sĩ: "Cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ lại hỏi: "Anh là chồng cô ấy à?"
Tiêu Mặc Thần cau mày gật đầu: "Ừ."
Nữ bác sĩ cau mày nói: "Tôi nói anh cái này, anh chẳng lẽ không biết vợ anh mang thai gần ba tháng sao?"
"..biết."
"Biết? Biết mà anh vẫn làm như vậy khi cô ấy mang thai, ba tháng đầu thai kỳ không được quan hệ." - Nữ bác sĩ trừng mắt: "Cho dù nhịn không được cũng phải cẩn thận. Trì hoãn nhiều ngày như vậy, cũng may vợ anh sức khỏe tốt, đứa bé không có việc gì."
Ba tháng.
Như vậy, chính là con của hắn.
Xác định được chuyện này, tâm tình của hắn tốt hơn một chút.
Bị bác sĩ quở trách một trận, mặt hắn tối sầm lại, nhưng vẫn gật đầu nghe theo, theo bác sĩ đi lấy đơn thuốc, đi lấy thuốc xong mới quay lại phòng bệnh.
Tiêu Mặc Thần đi tới giường bệnh, hai tay cho vào túi, mắt nhìn người phụ nữ như đang ngủ trên giường.
Ánh mắt tĩnh mịch xa xăm rơi vào trên gương mặt cô, cô dường như gầy đi nhiều, cằm nhọn tinh tế, không giống như lần đầu gặp cô ở sàn đấu giá. Tiêu Mặc Thần cau mày, trên mặt không lộ ra biểu cảm.
Đưa tay cầm lấy tay cô cho vào trong mền, ánh mắt liếc vào vết thương trong lòng bàn tay, đã lành, lưu lại một vết sẹo nhàn nhạt.
Anh phát hiện, anh quan tâm đến đứa bé này nhiều hơn anh nghĩ.
Đúng vậy, hắn chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng mà thôi, hắn không có khả năng thích cô, loại nữ nhân như cô ta sao hắn có thể yêu thích. Đợi cô ta sinh con hắn ra, hắn sẽ để cho cô ta cút đi.
Cố Noãn mở mắt ra, theo bản năng sờ lên bụng.
Cảm nhận cái bụng có chút nhô lên, trong lòng cô mới có chút yên tâm, cô từ từ ngồi dậy, phát hiện trên tay còn kim truyền dịch.
Nhìn một vòng, dường như là bệnh viện.
Nhớ lại chuyện đêm qua, có lẽ Tiêu Mặc Thần đã đưa cô đến bệnh viện.
v Bỗng nhắc tới khiến cô hoảng sợ, sợ Tiêu Mặc Thần biết cô mang thai.
Liền ép cô phải bỏ đi đứa bé.
Lục Hàn Thâm muốn tìm cô phá thai... Nếu Tiêu gia biết cô mang thai, Cố gia sẽ xong đời, hơn nữa, chỉ sợ cô không giữ được bọn trẻ.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Tiêu Mặc Thần bước vào.
Cố Noãn trong lòng run lên, từ từ tránh đi ánh mắt đen như mực của hắn, gục đầu xuống.
Hắn đã biết... cô mang thai sao?
Cố Noãn nắm chặt góc chăn, không dám ngẩng đầu.
Tiêu Mặc Thần đổ cháo ra chén, đặt lên tủ đầu giường, tiếp đó đi đến ghế sô pha ngồi xuống, không nói một lời.
Chỉ là ánh mắt đen sâu thẳm kia luôn nhìn về phía cô.
Cố Noãn mím môi, chuyện này là cô không đúng, nếu đã bị phát hiện, cô chỉ hy vọng không liên lụy Cố gia...
nhưng mà, làm cách nào mới không liên lụy Cố gia.
Siết chặt tay, Cố Noãn cắn môi, nhẹ giọng: "Tiêu tiên sinh..."
"Ừm." - Tiêu Mặc Thần lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, sau đó thản nhiên nói: "Ăn cháo đi, có chuyện gì thì lát nữa nói, tôi có chút mệt."
Cố Noãn giật mình, nhìn về ghế sô pha, Tiêu Mặc Thần đang dựa người vào gối tựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đây là bình yên trước bão tố phải không?
Cố Noãn ăn cháo xong, liếc nhìn hắn đánh giá...
Cô không ngờ Tiêu Mặc Thần lại mang cháo đến cho cô, lại tốt tính không châm chọc cô. Thật ra Cố Noãn rất muốn nói thắng với Tiêu Mặc Thần rằng cô không phải Cố Minh Châu.
Cô là Cố Noãn.
Sau đó mang theo hai đứa bé rời khỏi thành phố A này.
Tìm đến một nơi không ai quen biết, trốn được cả Lục Hàn Thâm, một mình sinh con sống một cuộc sống yên tĩnh.
Đang suy nghĩ, Tiêu Mặc Thần đã nhìn về phía cô từ khi nào, đôi mắt híp lại, lạnh giọng mở miệng: "Cô có gì để giải thích không?"
Giải thích?
Cố Noãn cắn môi, nắm thật chật góc mền, há miệng, thanh âm khàn khàn: "Tôi..."
Đôi mắt Tiêu Mặc Thần nhìn cô chằm chằm không buông tha: "Tôi ngược lại còn không rõ, chúng ta vài ngày trước làm một lần, cô vậy mà có thể làm được chuyện đó."
Cố Noãn nghe lời trào phúng của hắn. Thật ra, thái độ này của hắn cô cảm thấy đã tốt lắm rồi. Nếu là người đàn ông khác, phát hiện vợ mang thai con người khác, không biết là dạng gì....
Đây thật sự là bình yên trước bão phải không?
Cố Noãn nhìn về phía Tiêu Mặc Thần: "Là tôi không đúng... là tôi..." - Cô cắn môi, cánh môi bị cắn đến trắng tái, nhưng cô không có chút cảm giác đau đớn.
"Tiêu tiên sinh, tôi van xin anh."
Cố Noãn vén chăn lên, xuống giường, quỳ gối trước mặt hắn: "Tôi van xin anh, đừng nói cho gia đình tôi biết có được không? Tôi sẽ đồng ý ly hôn với anh, tôi sẽ yên tĩnh, sẽ ngoan ngoãn, tôi cũng không cần bất cứ thứ gì từ
Tiêu lão gia tử, cổ phần Hưng Thịnh tôi cũng không nhận, chúng ta ký đơn ly hôn, bất cứ thứ gì của Tiêu gia, tôi cũng không nhận."
Cô quỳ trước mặt anh, bởi vì quá gấp, quá sợ, lời nói có chút lộn xộn.
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, nhìn tấm lưng gầy gò của cô, bộ quần áo bệnh nhận đặc biệt quá rộng, mái tóc đen nhánh xõa trên bờ vai, lộ ra sự gầy yếu.
"Tôi...tôi không thể mất con của tôi, chúng ta ly hôn, tôi cũng sẽ không nói cho bất cứ ai, chờ ngày nào đó, người mà anh yêu tỉnh lại, anh có thể cưới cô ấy, tôi sẽ không có bất kỳ..."
"Câm miệng." - Tiêu Mặc Thần đột nhiên cười lạnh, hắn cúi người, bóp lấy cằm của Cố Noãn, ép buộc cô ngẩng lên nhìn hắn, nói từng chữ: "Ai cho phép cô nhắc đến cô ấy? Cô xứng sao?"
Hai vai Cố Noãn run lên, hai mắt nhắm lại, cánh môi tái nhợt run rẩy: "Xin lỗi...xin lỗi."
Tiêu Mặc Thần trong lòng có một cơn lửa giận thiêu đốt, cô ta cứ như vậy nói ly hôn, những điều này xem ra đã nghĩ từ lâu rồi. Hừ, lời cô ta nói làm sao hắn có thể tin được, đây chỉ là cách cô ta muốn lấy sự thương xót của hắn mà thôi.
Nếu ly hôn thật, cô ta không chừng đi tìm ông nội khóc sướt mướt cầu tình.
Hôm trước kẻ nào vừa mới từ trong tay ông nội lấy dự án cho gia đình.
Cố Noãn hốc mắt cay cay, nước mắt không nhịn được chảy xuống, cô thật sự muốn đem sự thật nói ra, nhưng nếu nói ra, Cố gia liền không sống nổi.
Cô không làm được.
Tiêu Măc Thần cảm thấy bên tay ấm áp, hắn nhìn vào đôi mắt đầy nước của cô, trên tay nóng như nước sôi, bỗng nhiên buông ra.
Hắn đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt: "Mặc kệ là của kẻ nào, giữ lại cũng được, tôi chính xác cũng cần một đứa con, ngăn chặn miệng mồm của kẻ bên ngoài."
Cố Noãn giật mình, trong lòng xẹt qua tia mừng rỡ.
Cô xoa xoa khóe mắt, ý của anh ấy chính là đồng ý cho cô lưu lại đứa bé sao?
"Cảm ơn, cảm ơn anh, Tiêu tiên sinh."
Tiêu Mặc Thần hừ lạnh nhìn cô: "Đừng có mừng quá sớm, cô và đứa trẻ trong bụng cô đừng có hy vọng nhận được bất cứ thứ gì từ Tiêu gia."
Cố Noãn cong môi, đưa tay sờ lên bụng: "Tôi biết, tôi sẽ không nhận thứ gì từ Tiêu gia. Tiêu tiên sinh, anh yên tâm."
Đồ vật của Tiêu gia, chắc chắn cô sẽ không cần.
Không thuộc về cô, cô sẽ không động vào.
Tiêu Mặc Thần nghe cô nói như vậy, dường như càng thêm không hài lòng, cô ta cứ như vậy muốn cùng hắn phủi sạch?
Tiêu Mặc Thần bỗng nhiên đạp mạnh chiếc bàn trước mặt, xoay người rời đi.
Cố Noãn dọn dẹp lại bàn trà, đối với động tác của hắn cũng không có chút nào phản cảm, đây bất quá là phản ứng bình thường của đàn ông, nhưng hắn cho phép cô giữ lại con, cái này thật khiến cô có chút ngoài dự đoán.
Cũng cảm thấy có lỗi với Tiêu Mặc Thần.
Nhưng mà không sao, từ giờ cô sẽ nhất định ngoan ngoãn ngồi ở vị trí Tiêu phu nhân, không bao giờ phàn nàn bất cứ chuyện gì, giúp hắn bảo vệ tốt vị trí Tiêu phu nhân này, sau này... sẽ rời đi trả lại cho cô gái mà Tiêu Mặc Thần yêu thích.
Bác sĩ lại hỏi: "Anh là chồng cô ấy à?"
Tiêu Mặc Thần cau mày gật đầu: "Ừ."
Nữ bác sĩ cau mày nói: "Tôi nói anh cái này, anh chẳng lẽ không biết vợ anh mang thai gần ba tháng sao?"
"..biết."
"Biết? Biết mà anh vẫn làm như vậy khi cô ấy mang thai, ba tháng đầu thai kỳ không được quan hệ." - Nữ bác sĩ trừng mắt: "Cho dù nhịn không được cũng phải cẩn thận. Trì hoãn nhiều ngày như vậy, cũng may vợ anh sức khỏe tốt, đứa bé không có việc gì."
Ba tháng.
Như vậy, chính là con của hắn.
Xác định được chuyện này, tâm tình của hắn tốt hơn một chút.
Bị bác sĩ quở trách một trận, mặt hắn tối sầm lại, nhưng vẫn gật đầu nghe theo, theo bác sĩ đi lấy đơn thuốc, đi lấy thuốc xong mới quay lại phòng bệnh.
Tiêu Mặc Thần đi tới giường bệnh, hai tay cho vào túi, mắt nhìn người phụ nữ như đang ngủ trên giường.
Ánh mắt tĩnh mịch xa xăm rơi vào trên gương mặt cô, cô dường như gầy đi nhiều, cằm nhọn tinh tế, không giống như lần đầu gặp cô ở sàn đấu giá. Tiêu Mặc Thần cau mày, trên mặt không lộ ra biểu cảm.
Đưa tay cầm lấy tay cô cho vào trong mền, ánh mắt liếc vào vết thương trong lòng bàn tay, đã lành, lưu lại một vết sẹo nhàn nhạt.
Anh phát hiện, anh quan tâm đến đứa bé này nhiều hơn anh nghĩ.
Đúng vậy, hắn chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng mà thôi, hắn không có khả năng thích cô, loại nữ nhân như cô ta sao hắn có thể yêu thích. Đợi cô ta sinh con hắn ra, hắn sẽ để cho cô ta cút đi.
Cố Noãn mở mắt ra, theo bản năng sờ lên bụng.
Cảm nhận cái bụng có chút nhô lên, trong lòng cô mới có chút yên tâm, cô từ từ ngồi dậy, phát hiện trên tay còn kim truyền dịch.
Nhìn một vòng, dường như là bệnh viện.
Nhớ lại chuyện đêm qua, có lẽ Tiêu Mặc Thần đã đưa cô đến bệnh viện.
v Bỗng nhắc tới khiến cô hoảng sợ, sợ Tiêu Mặc Thần biết cô mang thai.
Liền ép cô phải bỏ đi đứa bé.
Lục Hàn Thâm muốn tìm cô phá thai... Nếu Tiêu gia biết cô mang thai, Cố gia sẽ xong đời, hơn nữa, chỉ sợ cô không giữ được bọn trẻ.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Tiêu Mặc Thần bước vào.
Cố Noãn trong lòng run lên, từ từ tránh đi ánh mắt đen như mực của hắn, gục đầu xuống.
Hắn đã biết... cô mang thai sao?
Cố Noãn nắm chặt góc chăn, không dám ngẩng đầu.
Tiêu Mặc Thần đổ cháo ra chén, đặt lên tủ đầu giường, tiếp đó đi đến ghế sô pha ngồi xuống, không nói một lời.
Chỉ là ánh mắt đen sâu thẳm kia luôn nhìn về phía cô.
Cố Noãn mím môi, chuyện này là cô không đúng, nếu đã bị phát hiện, cô chỉ hy vọng không liên lụy Cố gia...
nhưng mà, làm cách nào mới không liên lụy Cố gia.
Siết chặt tay, Cố Noãn cắn môi, nhẹ giọng: "Tiêu tiên sinh..."
"Ừm." - Tiêu Mặc Thần lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, sau đó thản nhiên nói: "Ăn cháo đi, có chuyện gì thì lát nữa nói, tôi có chút mệt."
Cố Noãn giật mình, nhìn về ghế sô pha, Tiêu Mặc Thần đang dựa người vào gối tựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đây là bình yên trước bão tố phải không?
Cố Noãn ăn cháo xong, liếc nhìn hắn đánh giá...
Cô không ngờ Tiêu Mặc Thần lại mang cháo đến cho cô, lại tốt tính không châm chọc cô. Thật ra Cố Noãn rất muốn nói thắng với Tiêu Mặc Thần rằng cô không phải Cố Minh Châu.
Cô là Cố Noãn.
Sau đó mang theo hai đứa bé rời khỏi thành phố A này.
Tìm đến một nơi không ai quen biết, trốn được cả Lục Hàn Thâm, một mình sinh con sống một cuộc sống yên tĩnh.
Đang suy nghĩ, Tiêu Mặc Thần đã nhìn về phía cô từ khi nào, đôi mắt híp lại, lạnh giọng mở miệng: "Cô có gì để giải thích không?"
Giải thích?
Cố Noãn cắn môi, nắm thật chật góc mền, há miệng, thanh âm khàn khàn: "Tôi..."
Đôi mắt Tiêu Mặc Thần nhìn cô chằm chằm không buông tha: "Tôi ngược lại còn không rõ, chúng ta vài ngày trước làm một lần, cô vậy mà có thể làm được chuyện đó."
Cố Noãn nghe lời trào phúng của hắn. Thật ra, thái độ này của hắn cô cảm thấy đã tốt lắm rồi. Nếu là người đàn ông khác, phát hiện vợ mang thai con người khác, không biết là dạng gì....
Đây thật sự là bình yên trước bão phải không?
Cố Noãn nhìn về phía Tiêu Mặc Thần: "Là tôi không đúng... là tôi..." - Cô cắn môi, cánh môi bị cắn đến trắng tái, nhưng cô không có chút cảm giác đau đớn.
"Tiêu tiên sinh, tôi van xin anh."
Cố Noãn vén chăn lên, xuống giường, quỳ gối trước mặt hắn: "Tôi van xin anh, đừng nói cho gia đình tôi biết có được không? Tôi sẽ đồng ý ly hôn với anh, tôi sẽ yên tĩnh, sẽ ngoan ngoãn, tôi cũng không cần bất cứ thứ gì từ
Tiêu lão gia tử, cổ phần Hưng Thịnh tôi cũng không nhận, chúng ta ký đơn ly hôn, bất cứ thứ gì của Tiêu gia, tôi cũng không nhận."
Cô quỳ trước mặt anh, bởi vì quá gấp, quá sợ, lời nói có chút lộn xộn.
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, nhìn tấm lưng gầy gò của cô, bộ quần áo bệnh nhận đặc biệt quá rộng, mái tóc đen nhánh xõa trên bờ vai, lộ ra sự gầy yếu.
"Tôi...tôi không thể mất con của tôi, chúng ta ly hôn, tôi cũng sẽ không nói cho bất cứ ai, chờ ngày nào đó, người mà anh yêu tỉnh lại, anh có thể cưới cô ấy, tôi sẽ không có bất kỳ..."
"Câm miệng." - Tiêu Mặc Thần đột nhiên cười lạnh, hắn cúi người, bóp lấy cằm của Cố Noãn, ép buộc cô ngẩng lên nhìn hắn, nói từng chữ: "Ai cho phép cô nhắc đến cô ấy? Cô xứng sao?"
Hai vai Cố Noãn run lên, hai mắt nhắm lại, cánh môi tái nhợt run rẩy: "Xin lỗi...xin lỗi."
Tiêu Mặc Thần trong lòng có một cơn lửa giận thiêu đốt, cô ta cứ như vậy nói ly hôn, những điều này xem ra đã nghĩ từ lâu rồi. Hừ, lời cô ta nói làm sao hắn có thể tin được, đây chỉ là cách cô ta muốn lấy sự thương xót của hắn mà thôi.
Nếu ly hôn thật, cô ta không chừng đi tìm ông nội khóc sướt mướt cầu tình.
Hôm trước kẻ nào vừa mới từ trong tay ông nội lấy dự án cho gia đình.
Cố Noãn hốc mắt cay cay, nước mắt không nhịn được chảy xuống, cô thật sự muốn đem sự thật nói ra, nhưng nếu nói ra, Cố gia liền không sống nổi.
Cô không làm được.
Tiêu Măc Thần cảm thấy bên tay ấm áp, hắn nhìn vào đôi mắt đầy nước của cô, trên tay nóng như nước sôi, bỗng nhiên buông ra.
Hắn đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt: "Mặc kệ là của kẻ nào, giữ lại cũng được, tôi chính xác cũng cần một đứa con, ngăn chặn miệng mồm của kẻ bên ngoài."
Cố Noãn giật mình, trong lòng xẹt qua tia mừng rỡ.
Cô xoa xoa khóe mắt, ý của anh ấy chính là đồng ý cho cô lưu lại đứa bé sao?
"Cảm ơn, cảm ơn anh, Tiêu tiên sinh."
Tiêu Mặc Thần hừ lạnh nhìn cô: "Đừng có mừng quá sớm, cô và đứa trẻ trong bụng cô đừng có hy vọng nhận được bất cứ thứ gì từ Tiêu gia."
Cố Noãn cong môi, đưa tay sờ lên bụng: "Tôi biết, tôi sẽ không nhận thứ gì từ Tiêu gia. Tiêu tiên sinh, anh yên tâm."
Đồ vật của Tiêu gia, chắc chắn cô sẽ không cần.
Không thuộc về cô, cô sẽ không động vào.
Tiêu Mặc Thần nghe cô nói như vậy, dường như càng thêm không hài lòng, cô ta cứ như vậy muốn cùng hắn phủi sạch?
Tiêu Mặc Thần bỗng nhiên đạp mạnh chiếc bàn trước mặt, xoay người rời đi.
Cố Noãn dọn dẹp lại bàn trà, đối với động tác của hắn cũng không có chút nào phản cảm, đây bất quá là phản ứng bình thường của đàn ông, nhưng hắn cho phép cô giữ lại con, cái này thật khiến cô có chút ngoài dự đoán.
Cũng cảm thấy có lỗi với Tiêu Mặc Thần.
Nhưng mà không sao, từ giờ cô sẽ nhất định ngoan ngoãn ngồi ở vị trí Tiêu phu nhân, không bao giờ phàn nàn bất cứ chuyện gì, giúp hắn bảo vệ tốt vị trí Tiêu phu nhân này, sau này... sẽ rời đi trả lại cho cô gái mà Tiêu Mặc Thần yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất