Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Chương 35: Đây là món quà mà Tiêu Mặc Thần dành cho cô ngày sinh nhật?
Lên xe, Cố Noãn nhìn Cảnh Dương.
"Trợ lý Dương, anh có thể nói tôi có chuyện gì xảy ra không? Chúng ta đi đâu vậy?"
Cảnh Dương lái xe với tốc độ chóng mặt, dường như rất vội.
"Phu nhân... đến nơi cô sẽ biết." - Cảnh Dương ngẩng đầu, nhìn Cố Noãn từ kính chiếu hậu, đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng, nhưng mà Hứa tiểu thư, thật sự đợi không được...
Nhưng đối với phu nhân như vậy..
Xuống xe, theo Cảnh Dương vào thang máy, Cố Noãn trong lòng đột nhiên hoảng hốt, đây là bệnh viện: "Trợ lý
Dương, Tiêu tiên sinh...anh ấy... xảy ra chuyện gì sao?"
Sao lại đến bệnh viện, lại còn gấp như vậy.
"Không phải...ngài ấy."
Cố Noãn yên tâm gật đầu: "Không phải anh ấy thì tốt rồi."
"Tiêu tiên sinh cũng ở đây sao? Anh ấy đã ở đây cả đêm?" - Sau khi ra khỏi thang máy, Cố Noãn đi theo Cảnh Dương.
"Vâng."
Cảnh Dương đang bước đi liền dừng lại, Cố Noãn nhìn hắn khó hiểu: "Sao vậy trợ lý Dương?"
Cảnh Dương nhìn vào đôi mắt ngây thơ sáng ngời của Cố Noãn, miệng mấp máy: "Phu nhân..."
Phòng lấy máu.
Mũi kim sắc lạnh đâm vào da thịt cô.
Cố Noãn sắc mặt tái nhợt, cô cau mày, môi mím chặt.
Sau khi lấy máu, y tá vội vàng mang túi máu đi đến phòng phẫu thuật.
Một y tá khác nhìn thấy sắc mặt cô quá kém, đỡ cô dậy ra ngoài ngồi ở ghế hành lang ngồi nghỉ ngơi: "Tiểu thư, ra về chú ý uống nước đường nâu, uống một chút thuốc bổ máu."
Cố Noãn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Y tá rời đi.
Hành lang yên tĩnh.
Cố Noãn ngồi một chút, đợi cơn choáng váng qua đi liền đứng lên, vịn tường, từng bước đi về phía trước. Cô không ngờ vội vàng gọi cô chạy đến đây để lấy máu cho người phụ nữ mà anh ấy yêu.
Cô vịn tường, từ từ ngồi xổm xuống.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô.
Đây là món quà mà Tiêu Mặc Thần dành cho cô ngày sinh nhật?
Cô nấu ăn, làm bánh kem, một mực đợi hắn đến 12h đêm. Còn hắn, một mực túc trực tại bệnh viện, trong coi ánh trăng sáng trong lòng của hắn.
Cố Noãn tự ôm mình, đúng rồi, cô không nên, không nên ỷ lại vào hắn, cô không nên... cứ như vậy chậm rãi yêu
ทลัท.
Cô vậy mà quên mất, hắn chán ghét cô đến mức nào?
Hắn đột nhiên đối tốt với cô, cô liền đắc ý tự cho mình chính là Tiêu phu nhân sao?
Nực cười, cô nào phải.
Cố Noãn đứng lên, một tay đặt ở bụng mình, nước mắt đột nhiên không nhịn được rơi xuống. Đây không phải con của hắn, cô có quyền gì oán trách hắn chứ?
"Phu nhân." - Giọng nói của Cảnh Dương từ phía sau vang lên: "Phu nhân, cô không sao chứ?"
Cố Noãn cúi thấp đầu, lấy tay chà xát hốc mắt, hít mũi một cái, giọng nói khàn khàn: "Tôi không sao, tôi có thể về được chưa? Hay là muốn tôi ở lại, nếu không đủ lại lấy tiếp?"
Nhị gia cũng không nói cho cô ấy quay về.
"Phu nhân, thật xin lỗi." - Cảnh Dương nói, ôm lấy cánh tay cô, đi về phía trước.
Cảnh Dương nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cố Noãn, mi tâm ngưng lại: "Phu nhân, cũng không thể trách Nhị gia, trong kho máu đã không còn nhóm máu của Hứa tiểu thư. Phu nhân nhóm máu giống cô ấy, Hứa tiểu thư tình huống khẩn cấp, Nhị gia mới phải..."
Cố Noãn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nở nụ cười cắt ngang lời Cảnh Dương.
"Trợ lý Dương, tôi biết rồi."
Cô chỉ vào chiếc ghế trước mặt: "Trợ lý Dương, để tôi ngồi đây, anh cứ đi làm việc của mình đi, nói với anh ta, tôi có mang theo điện thoại, có gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ ở đây không đi đâu cả."
"Phu nhân..."
......
Cố Noãn ngồi ở ghế dài, đầu óc choáng váng.
Cô xoa xoa thái dương, nên nghĩ đến một số chuyện vui vẻ.
Cô đặt tay lên bụng, nhỏ giọng nỉ non.
"Bảo bối, một ngày nào đó mẹ ly hôn với người đó, mẹ sẽ đưa con đến một nơi không ai nhận ra chúng ta, chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình yên và ổn định."
"Chúng ta sẽ đi thật xa, đến lúc đó ai cũng không tìm ra chúng ta, không có những kẻ đáng ghét làm phiền chúng ta."
Tiêu Mặc Thần dừng lại ở góc tường, nghe được thanh âm nhẹ nhàng, trong lòng dâng lên một tia tức giận, ly hôn, rời đi, cô ta muốn đi đâu?
Cô ta vậy mà có suy nghĩ muốn ly hôn với hắn?
Sắc mặt Tiêu Mặc Thần tối sầm, đang định bước về phía trước.
Nhưng giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên.
"Mẹ không trách người đó, thật sự không trách người đó. Mẹ không có lý do gì để trách người đó cả." - Giọng nói cô đầy vẻ trào phúng: "Bảo bối, nói mẹ nghe, mẹ có tư cách gì mà trách người đó chứ?"
"Mẹ, chỉ là mẹ không nên ôm hy vọng mà thôi, điều đó không có khả năng...."
"Cho nên, mẹ chỉ có bảo bối thôi, các con phải ngoan ở bên cạnh mẹ. Mẹ sẽ đi tìm một nơi yên tĩnh, bình yên, và chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau."
Tiêu Mặc Thần đứng đó, ánh mắt mờ mit khi nghe cô nói không trách hắn, cũng không có tư cách trách hắn, trong lòng hắn vậy mà không rõ vì sao lại loạn lên, bực bội.
Khi cô nói sẽ ly hôn với hắn, hắn vô thức không muốn...
Cô muốn bế con và rời đi, điều đó là không thể.
Tiêu Mặc Thần tựa lưng vào bức tường, châm một điếu thuốc, hít một hơi dài đè nén cảm xúc trong lòng, liếc nhìn Cố Noãn đang yên tĩnh ngồi ở ghế hành lang, chỉ đứng yên nhìn không cử động.
Cố Noãn mệt mỏi, buồn ngủ, cũng không thể rời đi, cô tựa lên ghế, từ từ nhắm mắt lại.
Khi cô ngủ say, Tiêu Mặc Thần bước ra khỏi bóng tối.
Anh từng bước đi đến gần cô, cúi đầu nhìn cô, bên ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, chắc hẳn là đã vội vàng chạy tới, người phụ nữ này, không biết mặc ấm một chút sao? Cứ như vậy nằm ở đây ngủ, bị cảm thì làm sao?
Tiêu Mặc Thần cởi âu phục, đắp lên người cô.
••••
Sáng hôm sau, Cố Noãn bị y tá đánh thức.
Cô mở mắt ra, từ từ đứng lên, âu phục trên người rơi xuống đất.
Cô cúi người, nhặt âu phục lên.
Cô nhận ra bộ âu phục này, có logo thuộc về Tiêu gia, là của Tiêu Mặc Thần.
Tối qua anh ta đến sao?
Cố Noãn đem âu phục xếp lại, đặt ở ghế dài, lúc đứng lên, ánh mắt tối sầm lại, y ta vội đỡ cô: "Tiêu thư, cô không sao chứ?"
"Không sao?" - Cô nhẹ nhàng nói, đôi môi tái nhợt mấp máy: "Xin hỏi, bệnh nhân ở phòng phẩu thuật, Hứa tiểu thư, cô ấy thế nào rồi?"
"À, vị tiểu thư kia đã thoát khỏi nguy hiểm, hiện đang ở phòng bệnh."
"Phòng bệnh của cô ấy ở đâu?"
Y tá nói số phòng bệnh.
Cố Noãn mệt mỏi, muốn đi về, không thể cứ một mực chờ đợi ở bệnh viện mãi.
Cố Noãn xoay người đi, cô y tá lại nói: "Tiểu thư, áo của cô sao?"
Cố Noãn không quay đầu, lạnh lùng nói: "Đây không phải áo của tôi, chủ nhân của nó sẽ tự tới lấy."
Đi ra khỏi thang máy, Cố Noãn đi tới phòng bệnh của Hứa Tử An.
Cố Noãn đưa tay gõ cửa.
Người mở cửa là Cảnh Dương.
Nhìn thấy cô, rõ ràng có chút giật mình.
Cố Noãn nhìn Cảnh Dương, một tay đỡ khung cửa, ngăn chặn sự mệt mỏi, bình tĩnh nói: "Xin hỏi, Tiêu tiên sinh ở đây sao? Tôi chỉ muốn hỏi một chút, còn có việc gì không? Nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước."
Cô vốn muốn nói còn cần máu không, nhưng do dự một chút, đổi thành có việc gì không.
"Phu nhân, cô... cô chờ một chút, tôi đi hỏi Nhị gia."
Nói xong, Cảnh Dương đi về phía giường bệnh.
Cố Noãn đã không còn bị Cảnh Dương che chắn, cô nhìn vào bên trong, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở bên giường bệnh, quay lưng về phía cửa, một mực trong coi người phụ nữ trên giường bệnh.
Cô cũng không nhìn thấy Hứa Tử An kia trông ra sao.
Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc: "Ai bảo cô ta đến đây."
Cô cười nhạt một cái, đúng vậy, cô không nên tới nơi này.
Tự rước nhục?
Nhưng mà, cô vẫn đến.
Cố Noãn mím môi thật chặt, cô về sau nhất định sẽ tự biết bản thân mình.
Nhưng Tiêu Mặc Thần đó, rõ ràng hôm qua...
Thôi, là cô tự mình đa tình.
Cảnh Dương đi tới trước mặt cô, sắc mặt khó xử, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, không đành lòng: "Phu nhân, tôi đưa cô về."
"Không cần..." - Cố Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi tự về được, không làm phiền anh."
Nói xong, Cố Noãn xoay người rời đi.
Cảnh Dương nhìn thấy Cố Noãn rời đi, đến khúc rẽ, mất dạng mới đóng cửa, đi vào bên trong: "Nhị gia, phụ nhân... đã đi rồi."
"Tại sao cậu không đưa cô ấy về? Cứ để cô ấy đi một mình sao?"
Cảnh Dương kinh ngạc không biết nói gì.
Tiêu Mặc Thần cau mày, đứng lên, quay người đi về phía cửa: "Cậu ở lại nhìn Tử An."
.....
Tiêu Mặc Thần bước ra khỏi bệnh viện, vừa đến sảnh tầng một liền nghe hai y ta đang nói chuyện.
"Con đường phía trước vừa xảy ra tai nạn xe cộ, người bị tai nạn là một thai phụ, đứa bé mới ba bốn tháng tuổi, thật đáng thương."
"Người phụ nữ mang thai giông như tôi vừa gặp cô ấy ở phòng lấy máu."
Tiêu Mặc Thần sửng sốt, không thể tin được, đồng tử co rút, đi về phía hai cô y tá: "Các người vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa."
"Trợ lý Dương, anh có thể nói tôi có chuyện gì xảy ra không? Chúng ta đi đâu vậy?"
Cảnh Dương lái xe với tốc độ chóng mặt, dường như rất vội.
"Phu nhân... đến nơi cô sẽ biết." - Cảnh Dương ngẩng đầu, nhìn Cố Noãn từ kính chiếu hậu, đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng, nhưng mà Hứa tiểu thư, thật sự đợi không được...
Nhưng đối với phu nhân như vậy..
Xuống xe, theo Cảnh Dương vào thang máy, Cố Noãn trong lòng đột nhiên hoảng hốt, đây là bệnh viện: "Trợ lý
Dương, Tiêu tiên sinh...anh ấy... xảy ra chuyện gì sao?"
Sao lại đến bệnh viện, lại còn gấp như vậy.
"Không phải...ngài ấy."
Cố Noãn yên tâm gật đầu: "Không phải anh ấy thì tốt rồi."
"Tiêu tiên sinh cũng ở đây sao? Anh ấy đã ở đây cả đêm?" - Sau khi ra khỏi thang máy, Cố Noãn đi theo Cảnh Dương.
"Vâng."
Cảnh Dương đang bước đi liền dừng lại, Cố Noãn nhìn hắn khó hiểu: "Sao vậy trợ lý Dương?"
Cảnh Dương nhìn vào đôi mắt ngây thơ sáng ngời của Cố Noãn, miệng mấp máy: "Phu nhân..."
Phòng lấy máu.
Mũi kim sắc lạnh đâm vào da thịt cô.
Cố Noãn sắc mặt tái nhợt, cô cau mày, môi mím chặt.
Sau khi lấy máu, y tá vội vàng mang túi máu đi đến phòng phẫu thuật.
Một y tá khác nhìn thấy sắc mặt cô quá kém, đỡ cô dậy ra ngoài ngồi ở ghế hành lang ngồi nghỉ ngơi: "Tiểu thư, ra về chú ý uống nước đường nâu, uống một chút thuốc bổ máu."
Cố Noãn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Y tá rời đi.
Hành lang yên tĩnh.
Cố Noãn ngồi một chút, đợi cơn choáng váng qua đi liền đứng lên, vịn tường, từng bước đi về phía trước. Cô không ngờ vội vàng gọi cô chạy đến đây để lấy máu cho người phụ nữ mà anh ấy yêu.
Cô vịn tường, từ từ ngồi xổm xuống.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô.
Đây là món quà mà Tiêu Mặc Thần dành cho cô ngày sinh nhật?
Cô nấu ăn, làm bánh kem, một mực đợi hắn đến 12h đêm. Còn hắn, một mực túc trực tại bệnh viện, trong coi ánh trăng sáng trong lòng của hắn.
Cố Noãn tự ôm mình, đúng rồi, cô không nên, không nên ỷ lại vào hắn, cô không nên... cứ như vậy chậm rãi yêu
ทลัท.
Cô vậy mà quên mất, hắn chán ghét cô đến mức nào?
Hắn đột nhiên đối tốt với cô, cô liền đắc ý tự cho mình chính là Tiêu phu nhân sao?
Nực cười, cô nào phải.
Cố Noãn đứng lên, một tay đặt ở bụng mình, nước mắt đột nhiên không nhịn được rơi xuống. Đây không phải con của hắn, cô có quyền gì oán trách hắn chứ?
"Phu nhân." - Giọng nói của Cảnh Dương từ phía sau vang lên: "Phu nhân, cô không sao chứ?"
Cố Noãn cúi thấp đầu, lấy tay chà xát hốc mắt, hít mũi một cái, giọng nói khàn khàn: "Tôi không sao, tôi có thể về được chưa? Hay là muốn tôi ở lại, nếu không đủ lại lấy tiếp?"
Nhị gia cũng không nói cho cô ấy quay về.
"Phu nhân, thật xin lỗi." - Cảnh Dương nói, ôm lấy cánh tay cô, đi về phía trước.
Cảnh Dương nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cố Noãn, mi tâm ngưng lại: "Phu nhân, cũng không thể trách Nhị gia, trong kho máu đã không còn nhóm máu của Hứa tiểu thư. Phu nhân nhóm máu giống cô ấy, Hứa tiểu thư tình huống khẩn cấp, Nhị gia mới phải..."
Cố Noãn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nở nụ cười cắt ngang lời Cảnh Dương.
"Trợ lý Dương, tôi biết rồi."
Cô chỉ vào chiếc ghế trước mặt: "Trợ lý Dương, để tôi ngồi đây, anh cứ đi làm việc của mình đi, nói với anh ta, tôi có mang theo điện thoại, có gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ ở đây không đi đâu cả."
"Phu nhân..."
......
Cố Noãn ngồi ở ghế dài, đầu óc choáng váng.
Cô xoa xoa thái dương, nên nghĩ đến một số chuyện vui vẻ.
Cô đặt tay lên bụng, nhỏ giọng nỉ non.
"Bảo bối, một ngày nào đó mẹ ly hôn với người đó, mẹ sẽ đưa con đến một nơi không ai nhận ra chúng ta, chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình yên và ổn định."
"Chúng ta sẽ đi thật xa, đến lúc đó ai cũng không tìm ra chúng ta, không có những kẻ đáng ghét làm phiền chúng ta."
Tiêu Mặc Thần dừng lại ở góc tường, nghe được thanh âm nhẹ nhàng, trong lòng dâng lên một tia tức giận, ly hôn, rời đi, cô ta muốn đi đâu?
Cô ta vậy mà có suy nghĩ muốn ly hôn với hắn?
Sắc mặt Tiêu Mặc Thần tối sầm, đang định bước về phía trước.
Nhưng giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên.
"Mẹ không trách người đó, thật sự không trách người đó. Mẹ không có lý do gì để trách người đó cả." - Giọng nói cô đầy vẻ trào phúng: "Bảo bối, nói mẹ nghe, mẹ có tư cách gì mà trách người đó chứ?"
"Mẹ, chỉ là mẹ không nên ôm hy vọng mà thôi, điều đó không có khả năng...."
"Cho nên, mẹ chỉ có bảo bối thôi, các con phải ngoan ở bên cạnh mẹ. Mẹ sẽ đi tìm một nơi yên tĩnh, bình yên, và chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau."
Tiêu Mặc Thần đứng đó, ánh mắt mờ mit khi nghe cô nói không trách hắn, cũng không có tư cách trách hắn, trong lòng hắn vậy mà không rõ vì sao lại loạn lên, bực bội.
Khi cô nói sẽ ly hôn với hắn, hắn vô thức không muốn...
Cô muốn bế con và rời đi, điều đó là không thể.
Tiêu Mặc Thần tựa lưng vào bức tường, châm một điếu thuốc, hít một hơi dài đè nén cảm xúc trong lòng, liếc nhìn Cố Noãn đang yên tĩnh ngồi ở ghế hành lang, chỉ đứng yên nhìn không cử động.
Cố Noãn mệt mỏi, buồn ngủ, cũng không thể rời đi, cô tựa lên ghế, từ từ nhắm mắt lại.
Khi cô ngủ say, Tiêu Mặc Thần bước ra khỏi bóng tối.
Anh từng bước đi đến gần cô, cúi đầu nhìn cô, bên ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, chắc hẳn là đã vội vàng chạy tới, người phụ nữ này, không biết mặc ấm một chút sao? Cứ như vậy nằm ở đây ngủ, bị cảm thì làm sao?
Tiêu Mặc Thần cởi âu phục, đắp lên người cô.
••••
Sáng hôm sau, Cố Noãn bị y tá đánh thức.
Cô mở mắt ra, từ từ đứng lên, âu phục trên người rơi xuống đất.
Cô cúi người, nhặt âu phục lên.
Cô nhận ra bộ âu phục này, có logo thuộc về Tiêu gia, là của Tiêu Mặc Thần.
Tối qua anh ta đến sao?
Cố Noãn đem âu phục xếp lại, đặt ở ghế dài, lúc đứng lên, ánh mắt tối sầm lại, y ta vội đỡ cô: "Tiêu thư, cô không sao chứ?"
"Không sao?" - Cô nhẹ nhàng nói, đôi môi tái nhợt mấp máy: "Xin hỏi, bệnh nhân ở phòng phẩu thuật, Hứa tiểu thư, cô ấy thế nào rồi?"
"À, vị tiểu thư kia đã thoát khỏi nguy hiểm, hiện đang ở phòng bệnh."
"Phòng bệnh của cô ấy ở đâu?"
Y tá nói số phòng bệnh.
Cố Noãn mệt mỏi, muốn đi về, không thể cứ một mực chờ đợi ở bệnh viện mãi.
Cố Noãn xoay người đi, cô y tá lại nói: "Tiểu thư, áo của cô sao?"
Cố Noãn không quay đầu, lạnh lùng nói: "Đây không phải áo của tôi, chủ nhân của nó sẽ tự tới lấy."
Đi ra khỏi thang máy, Cố Noãn đi tới phòng bệnh của Hứa Tử An.
Cố Noãn đưa tay gõ cửa.
Người mở cửa là Cảnh Dương.
Nhìn thấy cô, rõ ràng có chút giật mình.
Cố Noãn nhìn Cảnh Dương, một tay đỡ khung cửa, ngăn chặn sự mệt mỏi, bình tĩnh nói: "Xin hỏi, Tiêu tiên sinh ở đây sao? Tôi chỉ muốn hỏi một chút, còn có việc gì không? Nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước."
Cô vốn muốn nói còn cần máu không, nhưng do dự một chút, đổi thành có việc gì không.
"Phu nhân, cô... cô chờ một chút, tôi đi hỏi Nhị gia."
Nói xong, Cảnh Dương đi về phía giường bệnh.
Cố Noãn đã không còn bị Cảnh Dương che chắn, cô nhìn vào bên trong, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở bên giường bệnh, quay lưng về phía cửa, một mực trong coi người phụ nữ trên giường bệnh.
Cô cũng không nhìn thấy Hứa Tử An kia trông ra sao.
Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc: "Ai bảo cô ta đến đây."
Cô cười nhạt một cái, đúng vậy, cô không nên tới nơi này.
Tự rước nhục?
Nhưng mà, cô vẫn đến.
Cố Noãn mím môi thật chặt, cô về sau nhất định sẽ tự biết bản thân mình.
Nhưng Tiêu Mặc Thần đó, rõ ràng hôm qua...
Thôi, là cô tự mình đa tình.
Cảnh Dương đi tới trước mặt cô, sắc mặt khó xử, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, không đành lòng: "Phu nhân, tôi đưa cô về."
"Không cần..." - Cố Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi tự về được, không làm phiền anh."
Nói xong, Cố Noãn xoay người rời đi.
Cảnh Dương nhìn thấy Cố Noãn rời đi, đến khúc rẽ, mất dạng mới đóng cửa, đi vào bên trong: "Nhị gia, phụ nhân... đã đi rồi."
"Tại sao cậu không đưa cô ấy về? Cứ để cô ấy đi một mình sao?"
Cảnh Dương kinh ngạc không biết nói gì.
Tiêu Mặc Thần cau mày, đứng lên, quay người đi về phía cửa: "Cậu ở lại nhìn Tử An."
.....
Tiêu Mặc Thần bước ra khỏi bệnh viện, vừa đến sảnh tầng một liền nghe hai y ta đang nói chuyện.
"Con đường phía trước vừa xảy ra tai nạn xe cộ, người bị tai nạn là một thai phụ, đứa bé mới ba bốn tháng tuổi, thật đáng thương."
"Người phụ nữ mang thai giông như tôi vừa gặp cô ấy ở phòng lấy máu."
Tiêu Mặc Thần sửng sốt, không thể tin được, đồng tử co rút, đi về phía hai cô y tá: "Các người vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất