Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Chương 42: Ngọt Ngào 3
"Cái thứ em cho tôi ôm quá béo."
Cố Noãn nghe được câu này bật cười một tiếng: "Béo như vậy không phải rất đáng yêu sao?"
Tiêu Mặc Thần tiến sát bên cô, đưa tay thăm dò vào bên trong áo cô, Cố Noãn rụt người: "Anh đừng làm rộn, một lát dì Châu liền tỉnh... trong nồi còn đang nấu đồ ăn."
Trong không khí, ngập tràn mùi đồ ăn.
Tiêu Mặc Thần nâng eo cô lên, bế cô đặt lên bàn.
Cố Noãn đỏ mặt: "Tiêu..Mặc Thần...dì Châu sắp tỉnh rồi..."
Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu, ngăn chặn lời cô muốn nói ra, toàn thân Cố Noãn cứng đờ, hơi thở ngập tràn hương vị của anh.
"Um..."
Cô không có biện pháp kháng cự nào dành cho anh cả.
Cũng không biết gần đây làm sao, anh ta buổi tối đều thích ôm cô vào lòng ngực và chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng thức giấc tràn đầy tinh lực, mỗi sáng đều chơi đùa cô mệt chết, sáng nào cô cũng phải ngủ đến 10h hơn mới tỉnh.
Cố Noãn một bên lo dì Trương sẽ đi tới, một bên bị anh trêu đùa đến mức tạo ra từng đợt phản ứng.
Cô đỏ mặt, cắn cánh môi.
Giọng nói của Tiêu Mặc Thần khàn khàn bên tai cô: "Em cũng muốn tôi rồi, phải không?"
Cố Noãn xấu hồ muốn chết, nhưng mà trên thân thể lại phản ứng mãnh liệt, lại thêm hơi thở nóng ấm phải vào tai, khiến cô càng thêm run rẩy hơn: "Mặc Thần...anh mau buông tôi ra."
Nếu dì Châu nhìn thấy cảnh này, cô sẽ xấu hổ đến chết.
Người đàn ông này, động một chút liền... Cố Noãn khóc không ra nước mắt.
Giọng nói cô mềm nhũn, mang theo khẩn cầu: Mặc Thần, anh thả tôi ra, tôi còn muốn nấu cơm, bây giờ là buổi sáng..."
Giọng nói ngọt ngào rơi vào trong tai anh dường như là trêu chọc lấy anh, Tiêu Mặc Thần ánh mắt tràn đầy dục vọng lan tràn, đôi mắt đen láy nhìn chăm chăm Cố Noãn.
Anh đột nhiên cúi đầu, nụ hôn từ cánh môi rơi xuống chiếc cổ trắng nõn như sứ, từ xương quai xanh lại từ từ dời xuống.
Đôi bàn tay cô bị anh khống chế và không thể cử động.
Trong lòng cô vô cùng khẩn trương, chỉ cầu nguyện dì Châu đừng đi vào...
Trong không khí mang theo hương vị ngọt ngào, nồi canh phát ra một tiếng "Lộc cộc, lộc cộc", Cố Noãn đẩy Tiêu Mặc Thần một chút: "Mặc Thần, canh đang sôi..."
Cô muốn mượn cớ để đẩy anh ta.
Tiêu Mặc Thần chỉ đưa một tay ra và tắt công tắc trên bếp.
Nụ hôn của anh rơi lên phần mềm mại nhô lên dưới xương quai xanh của cô. Cố Noãn giật mình, cảm giác rõ ràng dòng điện xẹt qua dây thần kinh đặc biệt rõ ràng...
Bàn tay anh đã nới lỏng tay cô từ khi nào, lúc này cô đã chủ động ôm lấy anh, đôi mi mắt run rẩy khép lại.
Tiêu Mặc Thần buông cô ra, bế cô lên đi về phía bàn trà, trên bàn trà không có gì, liền đặt cô nằm lên đó.
Dựa lưng vào bàn trà lạnh lẽo, toàn thân Cố Noãn run rẩy, anh đề lên, ngón tay từ từ du tẩu tại phần giữa hai chân cô: "Ngoan, vật nhỏ hơn ba tháng rồi, bác sĩ đã nói, có thể..."
Tiêu Mặc Thần không nói thêm, anh cúi đầu, lại bịt kín môi cô, dùng chiếc lưỡi dài nhám xâm chiếm, vô cùng bá đạo chiếm đất.
Một nụ hôn thật sâu, tay của anh dễ dàng tách hai chân cô dang rộng ra: "Em chỉ có nhiệm vụ tận hưởng là được."
Nói xong, liền tiến vào.
Cố Noãn cố gắng hết sức mới kìm nén tiếng hét sắp thoát ra khỏi miệng.
Những cảm xúc từng đợt từng đợt bao phủ lấy tâm trí cô.
Cả hai đang trầm mê không dứt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cố Noãn mở to hai mắt.
Tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn, cô cử động ngón tay yếu ớt đẩy Tiêu Mặc Thần: "Là...dì Châu, dì Châu sắp đi vào..."
"Buông tôi ra...Mặc Thần."
Tiêu Mặc Thần có chút phấn kích, động tác ra vào dường như mạnh mẽ hơn một chút. Nhìn đôi mắt ươn ướt của cô, anh lại hôn xuống.
Cố Noãn lắc đầu van xin: "Mặc Thần, buông ra..."
Cô còn chưa nói hết, Tiêu Mặc Thần đẩy mạnh một cái cho vào sâu tận cùng, đầu ốc cô dường như trống rỗng, cắn chặt môi, vô thức siết hai chân lại.
Tiêu Mặc Thần cau mày, thái dương co giật, hít một hơi.
Giọng nói anh khàn khàn gợi cảm: "Ngoan... thả lỏng một chút...ngoan."
Cố Noãn làm sao có thể nghe anh nói, nghe thấy dì Châu sắp đi tới, không an phận vùng vẫy. Sự vùng vẫy của cô khiến anh muốn nổi gân xanh.
Cực kỳ nhận nãi, cố gắng kiềm chế, suýt chút nữa...
Nó kẹp muốn buông súng...
"Em... ngoan..thả lỏng một chút."
Cố Noãn sợ đến lắc đầu, hai mắt ấm ướt.
"Dì Châu không đến, em xem, đã không còn tiếng động nữa, dì ấy đi mua đồ ăn.".
Dì Châu đã làm bao nhiêu năm, sao có thể bước vào khi nghe được tiếng động như vậy.
Cố Noãn lúc này mới có thể yên tâm thả lỏng cơ thể, mặc cho Tiêu Mặc Thần lần nữa làm loạn.
Không biết bao lâu mới xong việc, thấy Cố Noãn toàn thân đổ mồ hôi, không còn chút sức lực nào, Tiêu Mặc Thần bế cô lên phòng, vào phòng tắm, lại lần nữa làm loạn.
Cố Noãn khóc không ra tiếng.
Tiêu Mặc Thần bế cô ra khỏi phòng tắm, dùng khăn bông chùm lấy người cô, Cố Noãn xấu hổ đến đỏ cả hai má.
Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng này, nếu không phải vì cô đã quá mệt, Tiêu Mặc Thần vẫn là muốn đè cô lên giường lần nữa tiếp tục.
Thay quần áo xong, Cố Noãn lần nữa để Tiêu Mặc Thần bế xuống dưới lầu, đặt cô ngồi trên ghế sô pha.
Dì Châu dường như vẫn chưa quay trở lại.
"Nghỉ ngơi một chút đi." - Tiêu Mặc Thần nhẹ giọng.
Cố Noãn gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Mặc Thần đi vào phòng bếp: "Anh nấu ăn sao?"
Tiêu Mặc Thần lười biếng nói: "Đã bảo em nghỉ ngơi đi, nếu còn sức hỏi hay là chúng ta làm thêm lần nữa."
Cố Noãn: "..."
Lập tức im miệng.
Chỉ là không ngờ một thái tử như Tiêu Mặc Thần, từ bé đã ngậm thìa vàng cũng có thể nấu ăn.
Và... anh ấy nấu ăn cũng không tệ.
Ăn sáng xong, dường như lấy lại tinh lực, Cố Noãn hẹn Mạnh Yến đi ra ngoài.
Tiêu Mặc Thần không đi công ty, đến thư phòng giải quyết công việc.
Vô tình mở ngăn kéo, nhìn thấy chiếc vòng tay bạc cũ bên trong.
Anh nhắm mắt lại và tựa vào lưng ghế.
Nhớ tới lần đó khi bị đuối nước, có một bàn tay nhỏ nhắn kéo anh khỏi làn nước.
Khi mở mắt tỉnh lại, là một cô bé đang lo lắng nhìn anh.
Chính cô bé đó đã cứu anh.
Trong mơ hồ không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy dáng dấp cô bé rất gầy và nhỏ con.
Đợi khi anh tỉnh lại, chỉ phát hiện trong tay nắm chặt chiếc vòng tay bạc này, anh biết là của cô bé đó.
Lúc đó anh nghĩ, nhất định phải đi tìm cô gái này.
Có một lần, anh vô tình gặp Hứa Tử An đang bị ức hiếp trên đường, vô tình cứu người, anh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hứa Tử An, không quá gợi cảm, tươi tắn, nhìn rất ngây ngô.
Bỗng nhiên khuôn mặt đó trùng lặp với khuôn mặt trong trí nhớ của anh.
Nhưng anh vẫn chưa xác định.
Hứa Tử An mời anh đi ăn một bữa để trả ơn, nhìn bộ dạng ăn mặc đắt tiền của anh có chút xấu hổ: "Thật xin lỗi, anh đã cứu tôi nhưng tôi chỉ có thể mời anh đến đây ăn cơm thôi, tôi xấu hỗ quá..."
Sau đó, Tiêu Mặc Thần phát hiện Hứa Tử An tuy là đại tiểu thư Hứa gia nhưng gia đình không tốt với cô ấy.
Cho nên cô ấy đã vất vả ra ngoài làm thêm kiếm tiền và bị ức hiếp.
Cuối cùng, Tiêu Mặc Thần xác định Hứa Tử An là cô bé năm đó chính là ở trong một cửa hàng nữ trang.
Anh mang chiếc vòng tay cũ kia đi tân trang lại và vô tình đụng phải Hứa Tử An.
Cô nói với nhân viên đặt lại một chiếc vòng tay bạc, miêu tả rất giống với chiếc vòng tay trong tay anh.
Sau đó, Tiêu Mặc Thần đã hỏi Hứa Tử An vì sao lại muốn đặt chiếc vòng như vậy?
"Đó là một chiếc vòng tôi rất yêu thích, vô tình làm mất cho nên tôi muốn đặt lại."
Khi Hứa Tử An nói chuyện, cô luôn nhìn Tiêu Mặc Thần với nụ cười dịu dàng. Nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng
Tiêu Mặc Thần đột nhiên mềm mại, anh rốt cuộc đã tìm được cô bé năm nào.
Lúc đó anh đã ôm Hứa Tử An vào lòng: "Cảm ơn."
Hứa Tử An ngơ ngác: "Sao anh lại cảm ơn tôi."
Tiêu Mặc Thần đắm chìm trong vui sướng cũng không nhận ra sơ hở trong lời nói của mình: "Em đã quên, hai năm trước chính em đã cứu tôi thoát khỏi dòng nước."
Hóa ra là vậy.
Hứa Tử An vô tình được Tiêu Mặc Thần cứu, cô ta đã tìm hiểu được thông tin từ một người bạn là bạn gái của An Thạch Phong.
Tiêu Mặc Thần luôn tìm kiếm một cô gái là chủ nhân của chiếc vòng tay.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của cô ta.
Sau đó, Hứa Tử An trở thành bạn gái của Tiêu Mặc Thần.
Sau đó Tiêu lão gia tử lại nhắc đến hôn sự của Tiêu Mặc Thần và Cố Minh Châu, Tiêu Mặc Thần đã từ chối kết hôn với bất kỳ ai khác ngoài Hứa Tử An.
Hứa Tử An làm sao bỏ qua cơ hội làm Tiêu phu nhân. Một mặt trước mặt Tiêu Mặc Thần làm bộ dạng giả vờ rộng lượng ôn nhu, mặt khác ngăn cản Tiêu Mặc Thần cùng Cố Minh Châu gặp nhau.
Sau đó, Hứa Tử An đã bí mật điều tra Cố Minh Châu và phát hiện cô ta đã vào khách sạn với một người đàn ông lạ mặt nên đã quay phim và đe dọa Cố Minh Châu ép cô ta phải từ bỏ Tiêu Mặc Thần.
Tuy nhiên, sau khi Cố Minh Châu nhìn thấy bằng chứng, hai người dằn co và Cố Minh Châu đã đẩy Hứa Tử An xuống cầu thang.
Cố Noãn nghe được câu này bật cười một tiếng: "Béo như vậy không phải rất đáng yêu sao?"
Tiêu Mặc Thần tiến sát bên cô, đưa tay thăm dò vào bên trong áo cô, Cố Noãn rụt người: "Anh đừng làm rộn, một lát dì Châu liền tỉnh... trong nồi còn đang nấu đồ ăn."
Trong không khí, ngập tràn mùi đồ ăn.
Tiêu Mặc Thần nâng eo cô lên, bế cô đặt lên bàn.
Cố Noãn đỏ mặt: "Tiêu..Mặc Thần...dì Châu sắp tỉnh rồi..."
Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu, ngăn chặn lời cô muốn nói ra, toàn thân Cố Noãn cứng đờ, hơi thở ngập tràn hương vị của anh.
"Um..."
Cô không có biện pháp kháng cự nào dành cho anh cả.
Cũng không biết gần đây làm sao, anh ta buổi tối đều thích ôm cô vào lòng ngực và chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng thức giấc tràn đầy tinh lực, mỗi sáng đều chơi đùa cô mệt chết, sáng nào cô cũng phải ngủ đến 10h hơn mới tỉnh.
Cố Noãn một bên lo dì Trương sẽ đi tới, một bên bị anh trêu đùa đến mức tạo ra từng đợt phản ứng.
Cô đỏ mặt, cắn cánh môi.
Giọng nói của Tiêu Mặc Thần khàn khàn bên tai cô: "Em cũng muốn tôi rồi, phải không?"
Cố Noãn xấu hồ muốn chết, nhưng mà trên thân thể lại phản ứng mãnh liệt, lại thêm hơi thở nóng ấm phải vào tai, khiến cô càng thêm run rẩy hơn: "Mặc Thần...anh mau buông tôi ra."
Nếu dì Châu nhìn thấy cảnh này, cô sẽ xấu hổ đến chết.
Người đàn ông này, động một chút liền... Cố Noãn khóc không ra nước mắt.
Giọng nói cô mềm nhũn, mang theo khẩn cầu: Mặc Thần, anh thả tôi ra, tôi còn muốn nấu cơm, bây giờ là buổi sáng..."
Giọng nói ngọt ngào rơi vào trong tai anh dường như là trêu chọc lấy anh, Tiêu Mặc Thần ánh mắt tràn đầy dục vọng lan tràn, đôi mắt đen láy nhìn chăm chăm Cố Noãn.
Anh đột nhiên cúi đầu, nụ hôn từ cánh môi rơi xuống chiếc cổ trắng nõn như sứ, từ xương quai xanh lại từ từ dời xuống.
Đôi bàn tay cô bị anh khống chế và không thể cử động.
Trong lòng cô vô cùng khẩn trương, chỉ cầu nguyện dì Châu đừng đi vào...
Trong không khí mang theo hương vị ngọt ngào, nồi canh phát ra một tiếng "Lộc cộc, lộc cộc", Cố Noãn đẩy Tiêu Mặc Thần một chút: "Mặc Thần, canh đang sôi..."
Cô muốn mượn cớ để đẩy anh ta.
Tiêu Mặc Thần chỉ đưa một tay ra và tắt công tắc trên bếp.
Nụ hôn của anh rơi lên phần mềm mại nhô lên dưới xương quai xanh của cô. Cố Noãn giật mình, cảm giác rõ ràng dòng điện xẹt qua dây thần kinh đặc biệt rõ ràng...
Bàn tay anh đã nới lỏng tay cô từ khi nào, lúc này cô đã chủ động ôm lấy anh, đôi mi mắt run rẩy khép lại.
Tiêu Mặc Thần buông cô ra, bế cô lên đi về phía bàn trà, trên bàn trà không có gì, liền đặt cô nằm lên đó.
Dựa lưng vào bàn trà lạnh lẽo, toàn thân Cố Noãn run rẩy, anh đề lên, ngón tay từ từ du tẩu tại phần giữa hai chân cô: "Ngoan, vật nhỏ hơn ba tháng rồi, bác sĩ đã nói, có thể..."
Tiêu Mặc Thần không nói thêm, anh cúi đầu, lại bịt kín môi cô, dùng chiếc lưỡi dài nhám xâm chiếm, vô cùng bá đạo chiếm đất.
Một nụ hôn thật sâu, tay của anh dễ dàng tách hai chân cô dang rộng ra: "Em chỉ có nhiệm vụ tận hưởng là được."
Nói xong, liền tiến vào.
Cố Noãn cố gắng hết sức mới kìm nén tiếng hét sắp thoát ra khỏi miệng.
Những cảm xúc từng đợt từng đợt bao phủ lấy tâm trí cô.
Cả hai đang trầm mê không dứt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cố Noãn mở to hai mắt.
Tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn, cô cử động ngón tay yếu ớt đẩy Tiêu Mặc Thần: "Là...dì Châu, dì Châu sắp đi vào..."
"Buông tôi ra...Mặc Thần."
Tiêu Mặc Thần có chút phấn kích, động tác ra vào dường như mạnh mẽ hơn một chút. Nhìn đôi mắt ươn ướt của cô, anh lại hôn xuống.
Cố Noãn lắc đầu van xin: "Mặc Thần, buông ra..."
Cô còn chưa nói hết, Tiêu Mặc Thần đẩy mạnh một cái cho vào sâu tận cùng, đầu ốc cô dường như trống rỗng, cắn chặt môi, vô thức siết hai chân lại.
Tiêu Mặc Thần cau mày, thái dương co giật, hít một hơi.
Giọng nói anh khàn khàn gợi cảm: "Ngoan... thả lỏng một chút...ngoan."
Cố Noãn làm sao có thể nghe anh nói, nghe thấy dì Châu sắp đi tới, không an phận vùng vẫy. Sự vùng vẫy của cô khiến anh muốn nổi gân xanh.
Cực kỳ nhận nãi, cố gắng kiềm chế, suýt chút nữa...
Nó kẹp muốn buông súng...
"Em... ngoan..thả lỏng một chút."
Cố Noãn sợ đến lắc đầu, hai mắt ấm ướt.
"Dì Châu không đến, em xem, đã không còn tiếng động nữa, dì ấy đi mua đồ ăn.".
Dì Châu đã làm bao nhiêu năm, sao có thể bước vào khi nghe được tiếng động như vậy.
Cố Noãn lúc này mới có thể yên tâm thả lỏng cơ thể, mặc cho Tiêu Mặc Thần lần nữa làm loạn.
Không biết bao lâu mới xong việc, thấy Cố Noãn toàn thân đổ mồ hôi, không còn chút sức lực nào, Tiêu Mặc Thần bế cô lên phòng, vào phòng tắm, lại lần nữa làm loạn.
Cố Noãn khóc không ra tiếng.
Tiêu Mặc Thần bế cô ra khỏi phòng tắm, dùng khăn bông chùm lấy người cô, Cố Noãn xấu hổ đến đỏ cả hai má.
Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng này, nếu không phải vì cô đã quá mệt, Tiêu Mặc Thần vẫn là muốn đè cô lên giường lần nữa tiếp tục.
Thay quần áo xong, Cố Noãn lần nữa để Tiêu Mặc Thần bế xuống dưới lầu, đặt cô ngồi trên ghế sô pha.
Dì Châu dường như vẫn chưa quay trở lại.
"Nghỉ ngơi một chút đi." - Tiêu Mặc Thần nhẹ giọng.
Cố Noãn gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Mặc Thần đi vào phòng bếp: "Anh nấu ăn sao?"
Tiêu Mặc Thần lười biếng nói: "Đã bảo em nghỉ ngơi đi, nếu còn sức hỏi hay là chúng ta làm thêm lần nữa."
Cố Noãn: "..."
Lập tức im miệng.
Chỉ là không ngờ một thái tử như Tiêu Mặc Thần, từ bé đã ngậm thìa vàng cũng có thể nấu ăn.
Và... anh ấy nấu ăn cũng không tệ.
Ăn sáng xong, dường như lấy lại tinh lực, Cố Noãn hẹn Mạnh Yến đi ra ngoài.
Tiêu Mặc Thần không đi công ty, đến thư phòng giải quyết công việc.
Vô tình mở ngăn kéo, nhìn thấy chiếc vòng tay bạc cũ bên trong.
Anh nhắm mắt lại và tựa vào lưng ghế.
Nhớ tới lần đó khi bị đuối nước, có một bàn tay nhỏ nhắn kéo anh khỏi làn nước.
Khi mở mắt tỉnh lại, là một cô bé đang lo lắng nhìn anh.
Chính cô bé đó đã cứu anh.
Trong mơ hồ không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy dáng dấp cô bé rất gầy và nhỏ con.
Đợi khi anh tỉnh lại, chỉ phát hiện trong tay nắm chặt chiếc vòng tay bạc này, anh biết là của cô bé đó.
Lúc đó anh nghĩ, nhất định phải đi tìm cô gái này.
Có một lần, anh vô tình gặp Hứa Tử An đang bị ức hiếp trên đường, vô tình cứu người, anh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hứa Tử An, không quá gợi cảm, tươi tắn, nhìn rất ngây ngô.
Bỗng nhiên khuôn mặt đó trùng lặp với khuôn mặt trong trí nhớ của anh.
Nhưng anh vẫn chưa xác định.
Hứa Tử An mời anh đi ăn một bữa để trả ơn, nhìn bộ dạng ăn mặc đắt tiền của anh có chút xấu hổ: "Thật xin lỗi, anh đã cứu tôi nhưng tôi chỉ có thể mời anh đến đây ăn cơm thôi, tôi xấu hỗ quá..."
Sau đó, Tiêu Mặc Thần phát hiện Hứa Tử An tuy là đại tiểu thư Hứa gia nhưng gia đình không tốt với cô ấy.
Cho nên cô ấy đã vất vả ra ngoài làm thêm kiếm tiền và bị ức hiếp.
Cuối cùng, Tiêu Mặc Thần xác định Hứa Tử An là cô bé năm đó chính là ở trong một cửa hàng nữ trang.
Anh mang chiếc vòng tay cũ kia đi tân trang lại và vô tình đụng phải Hứa Tử An.
Cô nói với nhân viên đặt lại một chiếc vòng tay bạc, miêu tả rất giống với chiếc vòng tay trong tay anh.
Sau đó, Tiêu Mặc Thần đã hỏi Hứa Tử An vì sao lại muốn đặt chiếc vòng như vậy?
"Đó là một chiếc vòng tôi rất yêu thích, vô tình làm mất cho nên tôi muốn đặt lại."
Khi Hứa Tử An nói chuyện, cô luôn nhìn Tiêu Mặc Thần với nụ cười dịu dàng. Nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng
Tiêu Mặc Thần đột nhiên mềm mại, anh rốt cuộc đã tìm được cô bé năm nào.
Lúc đó anh đã ôm Hứa Tử An vào lòng: "Cảm ơn."
Hứa Tử An ngơ ngác: "Sao anh lại cảm ơn tôi."
Tiêu Mặc Thần đắm chìm trong vui sướng cũng không nhận ra sơ hở trong lời nói của mình: "Em đã quên, hai năm trước chính em đã cứu tôi thoát khỏi dòng nước."
Hóa ra là vậy.
Hứa Tử An vô tình được Tiêu Mặc Thần cứu, cô ta đã tìm hiểu được thông tin từ một người bạn là bạn gái của An Thạch Phong.
Tiêu Mặc Thần luôn tìm kiếm một cô gái là chủ nhân của chiếc vòng tay.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của cô ta.
Sau đó, Hứa Tử An trở thành bạn gái của Tiêu Mặc Thần.
Sau đó Tiêu lão gia tử lại nhắc đến hôn sự của Tiêu Mặc Thần và Cố Minh Châu, Tiêu Mặc Thần đã từ chối kết hôn với bất kỳ ai khác ngoài Hứa Tử An.
Hứa Tử An làm sao bỏ qua cơ hội làm Tiêu phu nhân. Một mặt trước mặt Tiêu Mặc Thần làm bộ dạng giả vờ rộng lượng ôn nhu, mặt khác ngăn cản Tiêu Mặc Thần cùng Cố Minh Châu gặp nhau.
Sau đó, Hứa Tử An đã bí mật điều tra Cố Minh Châu và phát hiện cô ta đã vào khách sạn với một người đàn ông lạ mặt nên đã quay phim và đe dọa Cố Minh Châu ép cô ta phải từ bỏ Tiêu Mặc Thần.
Tuy nhiên, sau khi Cố Minh Châu nhìn thấy bằng chứng, hai người dằn co và Cố Minh Châu đã đẩy Hứa Tử An xuống cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất