Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 11: Ba ngày lại mặt

Trước Sau
Thời điểm dừng lại, mặt Ngôn Mộc đã mắc cỡ sắp tiến vào trong nước.

Dưới ánh mắt như lửa như đuốc, dáng vẻ y phục tùng rũ mắt, ánh sáng bên trong nhảy nhót có thể nhìn thấy tóc dài đen như mực bởi vì duyên cớ buông xuống thác nước, một chút sợi tóc dính ở ngực, một phần ngọc nhũ điểm hoa anh đào hồng chôn ở dưới nước, tạo nên một chút gợn sóng.

Đầu nhũ sóng chập chờn độ cong làm thù du đỏ tươi toả sáng, đầu nhũ đỏ bừng sưng no đủ ở dưới nước trắng noãn như tuyết mềm mại nơi thịt mềm hơi nhô ra. Ngôn Mộc sắc mặt hơi say, phối hợp với hai gò má hồng hào càng say lòng người như vậy.

Tràn qua đầu v* cứng rắn, kiều nhũ trắng mịn phảng phất dính lên hơi nước mịt mờ, từng sợi khí nóng nhuộm đẫm hoa anh đào hồng giọt nước trơn bóng toả sáng nhấp nháy lấp lóe, da thịt như tuyết hiện ra sáng bóng như thủy tinh.

Hoa anh đào đỏ tươi sưng phồng nhô lên, nụ hoa mê người mê hoặc lóe thủy ngân sóng sánh. Giọt nước từng giọt từng giọt thuận theo thù du đỏ sẫm trượt xuống núm vú, ta há mồm ngậm, hơi nước thấm ướt cùng đầu v* no đủ bị ta mút vào.

"A... A... Phu quân... A..."

Lửa nóng cuồng liếm thù du, đầu lưỡi mân mê kích thích đầu v* mẫn cảm, nước bọt từng tia từng tia tràn ra dính lên mạt hồng quả kia.

Ta cơ hồ là liếm một cái liền liếc mắt một cái Ngôn Mộc mềm nhũn, tay ôm chặt eo thon của y, đầu lưỡi lửa nóng liếm núm vú đến nước lóng lánh, tràn đầy nước bọt ẩm ướt.

"A... Phu quân..."

Ngôn Mộc nhũn ra bất lực ngẩng đầu lên, bộ ngực trắng như tuyết lay động, bờ môi đầu lưỡi nóng bỏng liếm láp kích thích tròn trịa mỗi một nơi, y mềm cả người dựa vào ta, bên tai run rẩy hổn hển, rên rỉ vỡ vụn từ trong miệng y không ngừng tràn ra.

"Ngôn Mộc thật đẹp, nơi này ăn thật ngon, bị ta bắt nạt chết."

Ta nhẹ nhàng hút ra, chỉ là tay vẫn như cũ nâng nắm vú mê người, mờ ám liếm qua từng chỗ một.

"Thích... Bị... Phu quân... Bắt nạt... Phu a... A a a --." Âm thanh ám khàn đến mức tận cùng, thân thể cuồng loạn phát run, vú càng run rẩy gợn sóng, Ngôn Mộc khóe mắt đỏ chót, nước mắt ướt đẫm, nước mắt động tình thất thần từ hai con mắt nhỏ xuống, dưới hai chân mềm nhũn bất lực run rẩy.

Ta ôm y càng chặt hơn, y hai chân mở ra kẹp trên thắt lưng của ta, mất khống chế ngửa mặt nhỏ nhắn thở gấp, động tình ngọt ngào rên rỉ làm cho đôi môi y từng ngụm từng ngụm hô hấp nóng bỏng.

Ta hít thở vững vàng, muốn đâm đi vào nơi căng mịn tiêu hồn kia lại mạnh mẽ ngăn chặn.

Ta vỗ về mặt Ngôn Mộc, nhã ra hai vú của y. Y chảy nước mắt có chút hơi run nhìn ta, ta thật là bất đắc dĩ mở miệng: "Ngôn Mộc nơi này, không thể cắm nữa, đã bị ta làm sưng lên"

Tay của ta vuốt ve thịt huyệt có chút sưng tấy, trên mặt y lan ra nhàn nhạt hồng, dưới ánh mắt đỏ bừng của y ta bắt tay làm, vì y rửa sạch tinh dịch bên trong.

Mị huyệt bên trong thuỷ triều mềm mại siết chặt, theo ngón tay thâm nhập tinh dịch chảy ra càng nhiều. Đợi ta dọn dẹp sạch sẽ, Ngôn Mộc đã chôn ở cổ của ta trốn, một mặt thất thần thở dốc.

"Nếu đã tỉnh, chúng ta ăn bữa tối đi, cũng không thể để ngươi đói bụng."

"Được."

Lúc ôm thân thể trong lồng ngực từ thùng tắm rửa ra, Ngôn Mộc bên trong vô lực run chân bị ta ôm công chúa tiêu sái trở về nhà. Trên bàn sớm đã dựa theo sự phân phó của ta làm xong đồ ăn, ta ôm lấy Ngôn Mộc ngồi xuống trên ghế, ôm y ngồi trên đầu gối của ta.

"Phu quân, ta có thể ngồi ở một bên." Bị ôm ăn cơm Ngôn Mộc có chút nhăn nhó, ta ôm y hơi di chuyển thân thể làm cho y càng gần sát ta hơn, dán vào hai má phấn hồng, mờ ám nói nhỏ: "Ngươi nếu cứ động đậy, ta có thể không dám hứa chắc không giải quyết ngươi tại chỗ, xin tha cũng không cho."

Ngôn Mộc thân thể cứng lại, quả nhiên không dám giãy dụa, chỉ là gương mặt tuấn tú đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu. Ta ngắm nhìn sắc mặt nhu hòa của y, cùng y đồng thời lẳng lặng ăn cơm.

Trăng lạnh như nước, ánh trăng sáng nghiêng xuyên qua ngoài cửa sổ lọt vào trong phòng, ngân huy ánh trăng che lấp tầng mây dày đặc, ánh sáng tản ra làm ánh nến trong phòng tạo ra ánh sáng hơi rung nhẹ quang ảnh màu trắng bạc.



Nam tử thân thể trần truồng nằm ở trên giường, thân thể dưới chăn mỏng trắng trượt nhẵn nhụi, ngực tuyết sáng loáng trắng noãn đứng vững, dưới hai chân trắng nõn ngọc hành mềm mại nằm ở dưới nơi rậm rạp.

Ánh mắt ta nóng rực nhìn Ngôn Mộc, lấy ra thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa lên nơi tư mật y. Hậu huyệt có chút sưng tấy, huyệt thịt phấn nộn do động tác tiếp theo của ta run run đóng mở.

"Phu quân, có thể sao?"

Có lẽ là ta xoa đến có hơi lâu, y nhẹ giọng mở miệng dò hỏi.

"Ừm, chúng ta ngủ, ngày mai ngươi còn phải lại mặt." Ta để tốt thuốc mỡ làm dáng nằm xuống, ôm thân thể mềm mại trắng nõn của Ngôn Mộc, y thuận theo ôm ta, đầu dựa vào trên tay của ta, xúc cảm da thịt dán vào nhau để cho ta khẽ hôn tóc đen của y, nhìn y lông mi cong cong câu lên, ôm y càng chặt hơn.

Ánh trăng càng ảm đạm, ánh trăng sáng ngời yên tĩnh che lắp di chuyển cọ xát, hào quang ánh trăng màu xanh rãi khắp một phòng bình yên.

Ánh nến tắt đi, tình nhân thân mật ôm nhau làm màn đêm càng chìm vào sâu hơn.

Lúc mở mắt ra, Ngôn Mộc còn nhắm hai mắt, thụy nhan điềm tĩnh lúc ẩn lúc hiện trong ý cười di động ở bên môi. Dáng dấp yên tĩnh thỏa mãn ngủ say tay của ta khẽ vuốt mặt mày của y, mũi, tinh tế vỗ về đôi môi phấn nộn.

"Phu quân."

Tiếng nói dịu dàng vang lên ở bên tai, Ngôn Mộc mở hai con ngươi đen bóng, hơi động thân chăn mỏng tuột xuống, đầy người vết xanh tím hồng làm ta nhìn ở trong mắt.

Y có chút luống cuống muốn kéo chăn che đậy, lại bị ta một tay ngăn lại.

"Đều lộ ra rồi, không chuẩn che."

"Phu quân, ta hầu hạ ngươi mặc quần áo."

Ngôn Mộc đem chăn mỏng để xuống, muốn đứng dậy lại bị ta ấn xuống. Tay vỗ trên đầu v* dụ người, khẽ xoa anh đào hồng trước ngực y, cảm thụ y chấn động một chút, cái tay còn lại nhấc lên mặt y đỏ ửng trải rộng, ôn nhu ở bên tai y gặm vành tai trắng noãn.

"A... Phu quân..."

Đôi môi nhẹ nhàng cọ đầu v*, Ngôn Mộc mẫn cảm run lên, híp lại hai con mắt nhiễm kiều mị, cặp mắt tình dục mông lung chớp, thở dốc liên tục tùy ý ta âu yếm mình.

Ta không biết từ lúc nào đã yêu thích liếm hai vú của y như vậy, thích xem y mẫn cảm run rẩy, yêu thích sau những lúc y ở trong lồng ngực ta không ngừng thở dốc, yêu thích ngậm lấy núm vú mút vào thân thể y run rẩy dữ dội nằm ở trong lồng ngực tùy ý ta chà đạp.

Yêu thích nhiều như vậy, nhiều đến mức ta không cách nào khống chế tính dục của mình đối với y.

Ở bên trong nắng sớm thù du mông lung dính ánh nước, ngậm trong miệng tinh tế gặm cắn, hàm răng lưu luyến đi qua mềm mại đầu lưỡi bao trùm lên thêm nhiều vết tích.

"A... A..."

Ôn nhu liếm láp đầu v* phấn nộn, đầu lưỡi cực nóng liếm đầu v*, đầu v* gắng gượng run run rẩy rẩy cứng lên, nam tử môi đỏ phun ra nhiều tiếng ngột ngạt ngâm nga, động tình ôm ta càng chặt hơn.

Miệng môi chuyển qua bờ môi ấm áp của y, khẽ hôn một chút mới thả Ngôn Mộc trong lồng ngực ra.

Bởi vì lại mặt có quy định thời gian, ta ngược lại không dám quá thân thiết, cùng với Ngôn Mộc tắm rửa súc miệng xong xuôi ngồi lên xe ngựa.

Nhàn nhạt nắng sớm thời tiết sương mù mênh mông bên trong bay phát tán như mây, ban ngày ánh sáng nhạt ấm như vung vãi đặt lên xe ngựa trang sức hoa lệ, chiếu rọi nhuộm đẫm ấm áp.

"Ngôn Mộc vui vẻ như vậy, sau này sẽ mang ngươi trở lại nhiều hơn."



Hai tay theo thói quen vuốt lên sợi tóc mềm mại của Ngôn Mộc, ôm thân thể ngồi ở trên đầu gối cùng ta bốn mắt nhìn nhau, hai con mắt nam tử ánh mắt sáng ngời lên, khóe môi khẽ nhếch, thân thể tinh tế cùng ta thân mật ôm nhau.

"Phu quân, nam tử xuất giá về nhà mẹ đẻ nhiều lần sẽ làm ngươi hổ thẹn, ta không thích."

Ngôn Mộc thần sắc rất nghiêm túc, hai con mắt sương mờ dịu dàng, giọng điệu kể ra tràn đầy trong đáy mắt đều in cái bóng của ta.

Tay của ta trượt tới vòng eo của y, ôm y càng chặt hơn, ấm áp hôn nhẹ nhàng vào trên má y, ôn nhu lưu luyến, thân mật và ấm áp.

Lúc xe ngựa ngừng lại, ta đỡ Ngôn Mộc xuống xe.

Ngôn Mộc trong thần sắc đều rất sung sướng, tân phu lại mặt kích động hiện lên ở trên mặt của y, da mặt mỏng màu hồng thanh nhã ôn nhuận mỉm cười, mang theo nóng nảy vội vã làm cho y cơ hồ là bước nhỏ lộn xộn chạy tới.

Cửa Thẩm phủ to lớn điêu khắc hai con sư tử bạc trông rất sống động hung ác, cửa lớn màu đỏ son đang mở rộng, trên cầu thang đá bằng bạch ngọc đá hoa cương sáng loáng như tuyết. Mái hiên lợp ngói lưu ly, lòe lòe toả sáng pha lê hình bóng nạm hồng mai dấu hồng, xa xa có thể thấy được phủ đệ xa hoa cổ kính lộ ra cao quý hoa lệ.

Lúc này trước cửa Thẩm phủ đứng rất nhiều người, người tao nhã quần áo hoa lệ trong đám người là phụ thân cùng cha Ngôn Mộc đứng ở rìa giữa. Xa xa nhìn lại, cha một bộ hồng y, chập chờn như lửa cũng không mất đi vầng sáng của người, yên tĩnh đứng ở bên cạnh phụ thân.

Phụ thân một thân áo bào màu trắng, tuổi tác mặc dù già đi, nhưng mà dáng điệu ác liệt lại hiện lên giữa hai lông mày.

Đợi chúng ta vừa đi vào, Ngôn Mộc liền không thể chờ đợi được nữa ôm cha.

"Sao cứ lỗ mãng như vậy, đều đã trở thành phu lang người."

"Cha, Ngôn Mộc rất nhớ người."

Ta ngược lại bị Ngôn Mộc thả ra, mới có lễ đi tới ôm sát Ngôn Mộc, mặt mang mỉm cười nói: "Cha, phụ thân, Ngôn Mộc đối Nhị lão rất là tưởng niệm, tiểu bối chỉ có lễ mọn, mong hãy nhận lấy."

Gọi người chuẩn bị xong hơn năm mươi hòm lễ lại mặt lần lượt nhấc lên đem vào, ta và Ngôn Mộc cùng tuỳ tùng nhiều người đi vào.

Trong phủ đã bày xong gia yến, ta và Ngôn Mộc ngồi một chỗ, cha ngồi ở bên cạnh y, bên cạnh ta là đại ca của Ngôn Mộc.

Sau khi phụ thân động đũa, đại gia mới bắt đầu chính thức ăn cơm. Gia yến qua đi, Ngôn Mộc bị cha gọi đi nói chuyện việc nhà, ta thì ở lại phụng bồi phụ thân uống rượu chơi cờ.

Bởi vì là trưởng bối, ta lại thất thủ nhiều lần, có lẽ là phụ thân có chút mệt mỏi, cuối cùng ngừng lại.

Đang ở trên đường đi tìm Ngôn Mộc, lại không nghĩ rằng bị đại ca y ngăn cản đường đi.

Đó là một nam tử tướng mạo cường tráng, một thân mặc áo bào màu xanh lục, mày kiếm mắt sáng như sao, con ngươi hơi hiện ra lãnh ý, biểu tình rất là hờ hững. Dáng người kiên cường  dong dỏng cao, ánh mắt nhìn ta có chút lạnh nhạt.

"Đại ca, gần đây khỏe không?"

Mặc dù không biết hắn định làm gì, lễ phép vẫn là phải làm, huống hồ hắn là ca ruột của Ngôn Mộc.

"Vẫn còn được. Ta đứng ở chỗ này, chỉ là mong ngươi có thể đối tốt với tiểu đệ của ta nhiều hơn. Ngôn Mộc bị từ hôn ba lần, chúng ta vốn muốn nuôi hắn cả đời. Chỉ là hắn khăng khăng muốn gả cho ngươi, chúng ta sủng hắn nên lúc trước mới gã hắn cho ngươi."

Hắn liếc mắt nhìn ta, dừng một chút, ánh mắt trở nên tối lại.

"Ta nói chuyện này cũng không phải gây áp lực cho ngươi, chẳng qua là cảm thấy ngươi nên xử sự theo đạo mà thôi. Nếu như tương lai tái giá, mong rằng ngươi cho hắn thể diện của chính phu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau