Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 20: Giấc mộng đáng sợ lúc nửa đêm

Trước Sau
Thân thể trong lồng ngực xụi lơ như nước, khóe mắt đỏ chót do cảm xúc mãnh liệt rơi xuống vệt nước mắt.

Hai cánh tay của y ôm chặt cổ của ta, hô hấp dồn dập phun bên tai cứ trêu ghẹo lòng người, khí tức nóng bỏng vừa thâm sâu mạnh mẽ dưới sự kích thích nhiễu loạn không thôi.

Bộ ngực phập phồng dán chặt lồng ngực ta, thù du đỏ tươi đang cuộn trào bên trong biển dục cọ nhẹ như có như không, bị thù du gắng gượng từng trận ma sát khoái cảm khiến ta có chút hơi say.

Tay của ta nâng mông Ngôn Mộc,  ôm y để ở trên cây cột, cúi đầu môi hôn đầu v* dụ người.

"A..." thân thể Ngôn Mộc run run, đầu nhũ đỏ bừng bị ngậm vào, y ý loạn tình mê ngẩng đầu lên, đôi môi nửa mở thở gấp.

Giờ phút này lông mi y ướt át, mắt đỏ đục ngầu, hai gò má nổi lên tình dục ửng hồng, môi bị hôn sưng tấy phun ra nhiều tiếng rên rĩ, con ngươi thất thần mang theo tình dục mơ hồ.

"Thoải mái sao?"

đầu v* bị ngậm lấy dưới đôi môi xoa mút vừa đĩnh lại vừa cứng, đầu nhũ phồng lớn nổi bật trên da thịt trắng noãn, ở đôi môi mổ hôn một cái tia sáng tươi đẹp ướt át hiện ra trong suốt.

"Ừm..." Y chui đầu vào lồng ngực ta, ngón tay run rẩy ôm thắt lưng của ta, rên rỉ dâm loạn không thể khống chế tràn ra.

Dưới môi lưỡi liếm láp, ta nhẹ nhàng thả ra đầu nhũ, ngược lại liếm láp một bên khác. đầu v* đỏ tươi nóng bỏng bị đầu lưỡi lưu luyến ngậm làm, khoái cảm làm đầu v* sưng ngạnh hồng hào bị môi lưỡi ngậm lấy liếm láp khiến viền mắt Ngôn Mộc toả nhiệt, con ngươi rưng rưng, sương mù mông lung đồng tử tan rã nhìn ta, trêu ghẹo người khiến ta mất khống chế.

Ta một bên hôn hai vú của y, một bên ra sức va chạm.

côn th*t nóng như lửa mạnh mẽ lần lượt xen vào nơi sâu xa, hai nơi đều bị ta liếm láp, khiến Ngôn Mộc không chịu nổi rít gào.

Trong vách nóng bỏng ẩm ướt mềm mại nuốt lấy nam căn bị nhiều lần thô bạo đĩnh nhập xuống, d*m thủy nam tử bị tầng tầng xen vào phía dưới khiến mông ướt nhẹp chảy nước, nơi giao hợp khắp nơi bừa bộn.

Ta hôn Ngôn Mộc vì bị tình dục dằn vặt khép lại hai con mắt, nhìn y đón ý hùa theo kẹp thắt lưng của ta, mỗi một lần đâm rút y đều run rẩy co giật.

"Phu quân... A..."

Hung mãnh nhiệt tình xen vào hậu huyệt ẩm ướt mềm mại, đồ vật dưới khố bị trong vách dính ẩm nóng bỏng vắt khô, d*m thủy ướt nhẹp bị lần lượt đâm rút chảy tràn ra ngoài.



Miệng huyệt đỏ tươi rốt cục dưới sự kích thích cự đại không chịu nổi phun thuỷ triều, d*m thủy trong veo thuận theo bắp đùi thon dài chảy xuống, dương v*t bị mút vào vắt kiệt Ngôn Mộc bị

cao trào giáp công phun ra tinh thủy.

Tinh thủy như bùa chú, thân thể Ngôn Mộc mãnh liệt run rẩy, ngón chân cuộn lại cong lên, trong vách mềm mại ẩm ướt bao vây lấy ta, bị y kịch liệt phản ứng, ta không chịu đựng nổi gầm nhẹ lên tiếng, cùng y ôm lấy nhau hưởng thụ dư vị cao trào.

Hơi ôm chặt Ngôn Mộc, phủ thêm xiêm y cho y, nhẹ nhàng hôn mắt treo đầy nước mắt của y.

"Mệt không?"

"Không mệt." Đầu trước ngực cọ cọ trong lồng ngực ta, cả người hiện ra lười biếng mười phần đáng yêu.

Ta vỗ về hai gò má vừa nóng vừa hồng, ôm y vào trong ngực, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai y mở miệng "Đi ôn tuyền tẩy rửa một chút những thứ kia cho sạch sẽ, miễn cho ngươi không thoải mái."

Y híp mắt lại, đôi mắt nửa nhắm nửa mở mỉm cười nhìn ta, ta sủng nịch xoa sợi tóc rối tung của y, hôn một cái lên trán của y mới ôm y chạy vội đến nơi ôn tuyền đã chuẩn bị kỹ càng.

Ôn tuyền ở biệt trang là từ chỗ cao dẫn xuống dưới, nơi kia có vài nguồn suối, ôn tuyền rất nhiều, thật sự là rất thích hợp khi nhàn rỗi đến du ngoạn một phen.

Trải qua đình các trang viên, lúc đến ôn tuyền đã thấy Ngôn Mộc thần sắc mừng rỡ, ánh mắt của y nhìn phía ta, khóe miệng câu lên.

Ao ôn tuyền là do cục đá lớn được mài giũa lâu năm đến ngay ngắn bóng loáng, bên trong phủ kín ngọc thạch tinh xảo to to nhỏ nhỏ, dưới ánh mặt trời hiện ra từng tia sáng ấm áp. Nước trong ôn tuyền có hoa hồng trôi ở phía trên, nhiệt độ thích hợp khiến hương thơm bốn phía lúc ẩn lúc hiện rõ ràng có thể cảm nhận được.

Ta thả y xuống, mở ra xiêm y Ngôn Mộc, nhìn y vì ngượng ngùng mà mặt mày cúi xuống, nhàn nhạt đỏ ửng không ngừng lan ra trên hai gò má.

Đợi đến lúc chúng ta đều tương đối trần trụi, sắc mặt y đã đỏ đến mức triệt để. Ta không muốn cười nhạo y, chỉ là ôm thân thể tinh tế của y, có chút đùa cợt lấy tay làm phiền chạm qua mông của y, dương v*t dưới khố có chút khiêu khích tách ra hai chân của y, nhìn nơi tiểu huyệt tinh dịch mơ hồ thuận theo đùi thon chảy xuống, ánh mắt ảm đạm hơn.

Nhìn động tác ta, y dường như sững sờ một hồi, da mặt mỏng lập tức chôn ở ngực của ta.

Ta ôm lấy y, hai người rơi xuống ôn tuyền.

Dư khói quanh quẩn, sương mù mịt mờ, nước ôn tuyền trong suốt thấy đáy, sương trắng bốc hơi như khói bay lên phát tán ở trong không khí, nhàn nhạt sương trắng bao phủ hơi nóng trong nước say đắm.

"Phu quân, nước này ngươi thả thứ gì sao?"



"Ân, thả gừng, thêm một chút thảo dược có thể giải trừ mệt nhọc."

Khi đang nói chuyện, ta đã ôm Ngôn Mộc mặt đối mặt ở trong lồng ngực mình, thân thể chặt chẽ dính vào cùng nhau, thân thể trắng nõn bị chà đạp hiện ra, khiến vật kia của ta không tự chủ để trong thân thể người trong lồng ngực.

"Phu quân, phải yêu thương ta sao?"

Ngôn Mộc chủ động cọ ta, mở ra hai chân vây lên thắt lưng của ta, thù du đỏ tươi cộm cộm xẹt qua lồng ngực ta, môi ấm áp tìm môi ta hôn lên.

Hôn môi ngọt ngào ôn nhu khiến ta đổi bị động thành chủ động, hai tay ôm lấy thân thể kích động trong lồng ngực, hôn vành tai mẫn cảm, nghe y trầm thấp ám khàn rên rỉ.

Nhiệt độ thân thể của Ngôn Mộc nhiệt tình sôi trào dâng lên tình dục mãnh liệt, đợi ta tiến vào nơi mềm mại ẩm ướt căng mịn kia, ta và y đều động tình hôn đối phương. Chỉ cảm thấy, không gì so với chuyện này tốt đẹp hơn.

Khi Ngôn Mộc bị ta ôm về, y đã mệt đến ngủ say. Nhìn thụy nhan yên tĩnh, ta ôm y chặt hơn, cùng ôm nhau ngủ.

Đêm tối như mực, mặt trăng trong sáng sáng ngời treo cao ở trên trời, ánh trăng lộ ra bên khung cửa sổ dịu dàng như nước, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, nhưng đột ngột truyền đến tiếng gào khóc trầm thấp.

Ta bị ẩm ướt tròn lồng ngực thức tỉnh, lúc mở mắt Ngôn Mộc trong lồng ngực không ngừng rơi nước mắt ở trên vai ta, phòng nhỏ bé chỉ có thể nghe được tiếng kêu mỏng manh "Phu quân, đừng không muốn ta."

Ta rất kinh hoảng, hơi lay tỉnh y, y lim dim ánh mắt đỏ chót, nơi mi mắt mang theo giọt nước mắt.

"Làm sao vậy?"

Ta lau nước mắt cho y, y thuận theo chôn ở trong ngực của ta, thấp giọng nói "Ta thấy ác mộng."

"Còn khóc, có nhớ gặp phải ác mộng gì sao" ta vỗ nhẹ lưng y, y có chút ảo não ôm chặt ta "Không nhớ rõ."

Nghe y giọng buồn buồn có phần không cam lòng, ta nhẹ nhàng hôn môi của y, nói rằng "Ta ở đây, không phải sợ."

Y khẽ ừ một tiếng, được ta mềm nhẹ xoa xoa lưng y từ từ thanh tĩnh lại, tiếng hít thở vững vàng trong lồng ngực dần dần truyền tới.

Ta ôm chặt Ngôn Mộc vào lồng ngực, nghe tiếng hít thở của y, tâm lý từ từ an bình trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau