Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương
Chương 23: Cậu tới chậm quá vậy (2)
Hề Trì vốn định nói thật, nhưng sợ chủ nhiệm Vương làm ầm lên, lời nói đến bên miệng, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến cuộc đối thoại giữa hai người mấy ngày trước, thế là cậu nghiêng đầu, liếc mắt qua chỗ đằng sau Lý Thư Tĩnh một cái.
“Như cậu nói.” Hề Trì nói.
Đuôi mày Giang Lê khẽ nhướng lên, tỏ ý bảo cậu nói tiếp.
“Có khi là tôi xung khắc với người ở cửa đối diện đó”, lúc Hề Trì nói những lời này, âm cuối mang theo ý cười vụn vặt, “Cái này gọi......”
Giang Lê hiếm khi ngẩn ra, lúc phản ứng lại, hắn thoải mái tiếp lời Hề Trì: “Kịp thời ngăn chặn tổn hại.”
Hề Trì bật cười.
Thời gian chẳng mấy chốc đã tới 5 giờ, phía trước khán đài cũng đã thu được tin tức bí thư trưởng Tây Sơn chạy gậy cuối cùng, nhưng bởi vì đài chủ tịch cách hơi xa, dãy số đằng sau nhìn không rõ lắm, bọn họ cũng không dám khẳng định, mãi đến khi trông thấy Giang Lê và Hề Trì sóng vai đi tới vị trí.
Khán đài nổ tung trong nháy mắt.
“Vãi, tao nhìn thấy cái gì vậy?!”
“Trì ca chạy gậy cuối đấy à? Lý do đâu? Nguyên nhân đâu??”
Chẳng biết là tổ thể dục cố ý hay là đúng lúc, điều chỉnh vị trí của người chạy gậy cuối một chút, vừa hay ở phía trước khán đài của Tây Sơn, để phòng ngừa bởi vì nguyên nhân vị trí mà xảy ra sai sót trên đường tiếp sức, giáo viên trọng tài còn dẫn từng tuyển thủ giao gậy đến vị trí đúng của mình và giải thích kỹ càng, ngay cả lão Vương cũng sợ nổ súng thất bại mà bắt đầu tập luyện tại điểm xuất phát.
Qua mỗi tiếng súng nổ, sân thể thao lại yên tĩnh hơn một phần, tinh thần của tất cả mọi người cũng căng thẳng hơn một phần, giống như chỉ đợi phát súng cuối cùng.
5 giờ chiều cuối tháng chín, không mờ tối như lúc rét đậm, cũng không ấm áp như buổi chiều mùa hè, nhiệt độ và ánh mặt trời đều vừa phải, chiếu lên trên người một thời gian, nhiệt độ cơ thể cứ thế mà tự nhiên tăng cao.
Ngay cả Hề Trì vẫn luôn có phần sợ lạnh cũng cởi áo khoác ra, thuận tay vắt lên lan can bên cạnh, có thể là đằng sau có tiếng súng nổ, cũng có thể là lâu rồi mới đứng trên đường chạy tản ra mùi nhựa, khơi dậy lòng hiếu thắng đã lâu không thấy, cậu đột nhiên quay đầu qua, nhìn người bên cạnh.
Chạy tiếp sức còn chưa bắt đầu, tầm mắt của tất cả mọi người trên khán đài gần như đều không hẹn mà cùng dừng lại ở góc này.
Ngay khoảnh khắc Hề Trì nghiêng đầu, cả sân nín thở.
“Cần tôi nhường cậu chút không?” Hề Trì nói.
Những người nhìn chằm chằm không dám lơi lỏng một giây nào ở hàng ghế trước lập tức truyền lại cuộc nói chuyện mình nghe được cho đám đông theo thời gian thực.
Tất cả mọi người chấn động tinh thần!
Tới rồi tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi!
Những màn cà khịa[1] cần thiết trước mọi cuộc chém giết cuối cùng cũng tới rồi!
[1] Gốc là 垃圾话: trash talk, thường được dùng trong các trận đấu đối kháng với những lời lẽ mang tính khích bác, chê bai đội đối thủ.
Tất cả đều đang điên cuồng suy đoán trong lòng rằng chủ tịch Nam Sơn sẽ nói “Cậu dẫn Tây Sơn tới tranh vị trí thứ hai sao” hay là “Cậu thiếu chút nữa là có thể chạy thắng tôi rồi“.
Sau đó, giây tiếp theo --
“Được chứ.” Giang Lê nhẹ nhàng đáp trả hai chữ.
Đám người ở hàng ghế trước: “..................”
Bọn họ đang tính nói với đám đông là chủ tịch Nam Sơn chẳng còn vững thế công, sụp đổ toàn bộ, nhưng bên cạnh đột nhiên nổ ra một trận thét chói tai.
“A a a a a cậu ấy nói được kìa!”
Hàng ghế trước: “???”
“Được chứ” là câu cà khịa kiểu mới gì hả?
Có mỗi một câu “Được chứ” đã hét tới cỡ đó?
Đài chủ tịch đã bắt đầu phát ra lời nhắc nhở “Trận đấu sắp bắt đầu, các nhân viên không liên quan xin mời rời khỏi đường chạy”, nhóm giáo viên trọng tài ở điểm xuất phát và điểm cuối vẫy cờ ra hiệu đã chuẩn bị xong.
Thanh âm của lão Vương xuyên qua micro quanh quẩn khắp sân trường: “Tất cả vào vị trí, chuẩn bị --”
“Đoàng --”
Học sinh hai viện hãy còn đánh giá thấp lực công kích của trận đấu lần này, trước đó, bọn họ còn cho rằng thành viên hội học sinh trên đường chạy sẽ là những người tăng cao adrenalin nhất, nhưng vào giây phút tiếng súng vang lên, giây phút tiếng thét đến tê tâm liệt phế trên khán đài vang lên, người tăng cao adrenalin nhất đâu chỉ có những thiếu niên đang chạy băng băng ngoài kia.
“Đệt moẹ, lão đại nhanh quá, không phải anh ấy dùng thuật dịch chuyển tức thời đấy chứ đm!!!”
“Má ơi, trường học không cho hội học sinh tham gia thi đấu là sáng suốt đấy, mấy cậu kêu cái này là chạy tiếp sức hả??? Cái này căn bản chính là giải trừ phong ấn thì có đm!”
“Cái tốc độ tiếp gậy này?! Bọn họ chỉ mới luyện tập 20 phút thật sao?!”
Bóng dáng trên đường chạy gần như bám dính nhau, bất kể là Tây Sơn hay là Nam Sơn, bất kể là gậy nào chạy vượt lên tạo ưu thế, thì rất nhanh cũng sẽ bị người bên cạnh đuổi tới, vượt qua, áp sát, rồi lại vượt qua.
Trên khán đài, gần như tất cả mọi người, bao gồm cả giáo viên ở tổ thể dục trước khi chạy còn lo lắng bởi vì thời gian luyện tập quá ngắn ngủi sẽ xảy ra các vấn đề như rơi gậy, va chạm, tiếp gậy không thuận lợi vân vân, vào giờ phút này đều cảm nhận được một sự thật rõ ràng và sâu sắc, một sự thật vẫn luôn bị bọn họ xem nhẹ từ lâu --
Không một ai có thể ăn ý hơn nhóm người này, không một ai có thể quen thuộc lẫn nhau hơn họ, hiểu rõ mỗi một thói quen, mỗi một động tác.
Vinh quang trên người bọn họ không phải do hội học sinh trung học Sơn Hải giao cho, cũng không phải do hội học sinh giành được giúp họ, sự cháy bỏng ấy trước giờ vẫn ở trên chính bản thân bọn họ.
Âm thanh trên khán đài gần như chưa bao giờ đứt đoạn, chẳng sợ hét đến khản cả giọng, hét đến đỏ mặt tía tai, cũng không chịu ngừng, ngay khi Tây Sơn đã hét đến mức thiếu oxy chuẩn bị tìm chỗ hổng điều chỉnh hô hấp một chút, thì trọng tài phía trước bọn họ bỗng phất cờ lệnh trong tay lên.
Cảm giác sung huyết vì la hét trong thời gian dài mang đến khiến đầu óc tất cả mọi người đần ra một lúc, thậm chí não bộ còn có phần không theo kịp mắt, sau khi xác nhận chị Tình đã kết thúc giao nhận, Tạ đại lão đã ở trên đường đua, hiệu lệnh từ thành viên trọng tài phía trước cho thấy chính là --
Gậy cuối cùng.
Hề Trì và Giang Lê đồng thời đứng vào đường đua.
Tiếng thét chói tai của hai viện nháy mắt phá vỡ không trung, ngay cả tập thể giáo viên ngồi trên ghế trọng tài ở vạch đích cũng đứng hết lên.
Hề Trì nhìn Tạ Nhất Hàng ngày càng tới gần, khoảnh khắc cậu đưa tay về sau, Giang Lê bên cạnh đột nhiên không nhanh không chậm mở miệng: “Nếu như chạy thắng, cậu có muốn cái gì không.”
Hề Trì thất thần trong giây lát, nhưng chỉ nháy mắt, cậu liền bị thanh âm của bọn Vương Địch kéo về cuộc thi.
“Không có.”
Khoảnh khắc tiếp được gậy, giọng nói của Tạ Nhất Hàng và Giang Lê đồng thời vang lên.
“Trì ca --”
“Cậu cứ từ từ suy nghĩ.”
Hề Trì chẳng kịp suy xét ý nghĩa trong lời nói của Giang Lê, bản năng cơ thể khiến giây phút cậu bắt được gậy như mũi tên rời khỏi cung.
Tiếng thét hoàn toàn bao phủ mọi người, đồng phục trắng xanh của Tây Sơn và trắng đen của Nam Sơn đan chéo vào nhau trên đường đua màu đỏ tươi.
Hề Trì cảm thấy bên cạnh dường như rất ồn ào, là đám đông náo nhiệt, là biển người nghìn nghịt, nhưng không hiểu sao lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tựa như chỉ còn mỗi mình Giang Lê.
Những cơn gió thổi qua suốt cả mùa hè dường như thổi về lần nữa vào giây phút này.
“A a a a a a a hai người dính gần nhau quá trời!”
“??? Cái đó gọi là rượt, gọi là đuổi, không có gọi là dính ha!!”
“Trời đất quỷ thần ơi, Trì ca đẹp trai quá!! Lê ca đẹp trai quá!! Tốc độ này người bình thường... yêu bình thường có được thật sao?”
“Cậu ở trận doanh Tây Sơn bọn tôi mà còn hô Lê ca đẹp trai???”
“A a a a a ông trời ơi cậu mau nhìn Trì ca đang cười kìa!”
“Vãi chưởng đây là sức hấp dẫn của thi đấu thể thao đó ư, sao tui lại muốn khóc thế này!”
Thiếu niên hăng hái, vinh quang chói lọi, hào quang vạn trượng.
Mấy nữ sinh ngồi hàng trước không hiểu sao lại có xúc động đến chảy nước mắt, tất cả mọi người hậu tri hậu giác ý thức được, từ Du ca đến Trì ca, từ Tây Sơn đến Nam Sơn, mỗi một người đứng trên đường đua, thời điểm họ chạy dường như mặt mày đều mang theo nụ cười.
Mấy cô nàng như chợt hiểu ra lý do mà thầy hiệu trưởng sắp xếp một cuộc đua tiếp sức cho hội học sinh hai viện.
Muốn thắng sao?
Ai mà chẳng muốn, lòng hiếu thắng vốn là thứ sẵn có bẩm sinh của yêu tộc, nhưng dường như lại có thứ gì đó, quan trọng hơn so với thắng thua.
Hai bóng dáng trên đường chạy đồng thời tăng tốc, bứt lên trước, trong tiếng vỗ tay và tiếng la hét rầm trời, xông về đích, chạm vạch.
“Đệt, hình như tao... mù rồi, ai nói cho tao biết, ban nãy ai đến trước vậy?”
“Không biết nữa, tao thấy giống như hai người tay trong tay cùng chạm lắm đấy?”
“Mọe mày có học ngữ văn đàng hoàng không vậy, đó gọi là vai kề vai, tay trong tay cái con khỉ!”
Khoảng cách 200 mét cũng chính là một nửa vòng sân thể dục, không dài, nhưng toàn bộ quá trình chạy nước rút cũng không hề dễ dàng, Hề Trì không chú ý cậu và Giang Lê là ai chạm vạch trước, hai người gần như suýt soát nhau.
Hề Trì đang khom lưng chống gối khẽ thở dốc, bên trong tầm mắt đột nhiên vươn ra một bàn tay.
Trắng sạch, khớp xương cân xứng thon dài.
Hề Trì quá quen thuộc.
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay: “?”
Giang Lê kéo người dậy, rồi mới cười trầm thấp một tiếng: “Thi đấu hữu nghị, không bắt tay cái sao.”
Hề Trì ngơ ngác, sau đó vươn tay ra.
Lòng bàn tay hai người dán sát vào nhau, lực nắm thực ra không mạnh, nhưng có lẽ vì mới vận động kịch liệt xong, Hề Trì cảm nhận được tần số nhịp đập dưới đầu ngón áp út của Giang Lê một cách rõ ràng, từng cái từng cái.
Chẳng hiểu sao trong đầu cậu hiện ra bốn chữ: Mười ngón liền tâm.
Vào khoảnh khắc này, cậu có loại cảm giác mình đã chạm đến nhịp tim của Giang Lê.
Khán đài còn đang đấu võ kịch liệt vì kết quả ai chạm vạch trước, không ngờ tới khi lướt mắt qua điểm đích, thì phát hiện hai vị đại lão quyết định số phận cho Tây Sơn và Nam Sơn lúc này đang...... nắm tay nhau???
Tất cả mọi người: “???”
Đương lúc nhiệt huyết sôi trào hai người làm cái rì vậy?
“Hồi nãy tao nói hai người này nắm tay về đích, mày còn không tin tao?!” Tên vừa bị uốn nắn phản bác ngay tại chỗ.
Giây phút buông tay ra, Hề Trì mới miễn cưỡng nghĩ tới chuyện chính: “Ai thắng vậy?”
Giang Lê: “Vẫn chưa biết.”
Giày vò ầm ĩ cả một buổi chiều, Hề Trì có chút mệt mỏi, cậu cúi người chống đầu gối nghỉ ngơi như cũ, nghe thấy lời của Giang Lê, cậu đá nhẹ giày hắn một cái: “Cậu đi hỏi đi.”
Mấy nữ sinh đang duy trì trật tự ở vạch đích lúc bấy giờ: “............”
Vãi.
Bọn cô xứng đáng nghe thấy cái này sao?
Đá giày một cái, sau đó bảo cậu đi hỏi đi, đây là cuộc đối thoại và hình thức sống chung giữa đôi tình nhân nhỏ gì đó sao???
Trải qua mười mấy phút thảo luận dữ dội, cuối cùng lão Vương tuyên bố hòa nhau.
Ban đầu, vì lo lắng những trọng tài khác nhau sẽ dẫn đến tốc độ phản ứng khác nhau, khó tránh khỏi xảy ra ảnh hưởng đến kết quả thi đấu, sau khi bàn bạc thì để tổ trưởng tổ thể dục với danh xưng là mắt ưng nắm giữ đồng hồ bấm giờ, ghi chép theo thứ tự, đây cũng là hình thức thường thấy nhất trong chạy tiếp sức trước kia, nhưng dù đã dẫn dắt mười mấy đại hội thể thao, tổ trưởng tổ thể dục cũng chưa từng gặp phải tình huống hai người đồng thời về đích như thế này.
Chưa nói tới việc kiểu thi đấu tiếp sức này có thể xuất hiện bất ngờ kéo dài khoảng cách ở bất cứ gậy nào, thì ngay cả hạng mục một trăm mét nước rút chạy thẳng đến vạch đích cũng sẽ không chênh lệch nhỏ như vậy, thế là liền tạo thành tình huống “Tôi vừa mới bấm chốt người đầu tiên ai ngờ người thứ hai cũng tới luôn rồi, ngón tay tôi căn bản không phản ứng kịp“.
Lão Vương chưa bao giờ do dự như vậy, vào lúc công bố kết quả, thậm chí ông còn chuẩn bị xong cho “sự kiện ma sát” rồi, vừa nghĩ đến các loại khẩu hiệu và băng rôn trước cuộc thi của học sinh hai viện thì trước mắt đã tối sầm.
Song, tình hình lại tốt hơn so với ông tưởng tượng, hơn nữa còn rất rất tốt.
Tuy rằng cũng có “kháng nghị”, nhưng so với điệu bộ hô hào trước trận, chút âm thanh này chỉ được coi là rầm rì.
Lão Vương: “?”
Người hai viện đều ngồi tại chỗ, tầm mắt khi có khi không dừng ở phía trước.
Đừng nói là lão Vương, ngay cả bản thân bọn họ cũng thấy kỳ diệu khi có thể tiếp nhận trận “hòa” này nhanh như vậy.
Thực ra cũng là ngoài ý muốn, nhưng tự dưng... lại cảm thấy rất phù hợp.
Cảm giác ấy rất khó nói, nếu như trước khi coi trận đấu mà nói cho bọn họ biết rằng kết quả là hòa, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ thế thì đừng thi nữa, vừa gây sức ép cho Trì ca của bọn họ lại còn không phân thắng bại, chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng bây giờ, không một ai cảm thấy trận thi đấu này là vô ích.
Vương Địch đè khóe miệng xuống, cố gắng duy trì thiết lập “Tây Sơn chúng tôi sẽ kéo nổ bạn”, nói: “Thất bại của bản thân sẽ khiến chúng ta khó chịu, nhưng thành công của Nam Sơn càng khiến mọi người khắc khoải hơn, nếu đã không phân thắng bại, vậy miễn cưỡng vỗ tay cái đi.”
Mặc dù nói là miễn cưỡng, nhưng tiếng vỗ tay lại ngày càng vang, tất cả mọi người đều tươi cười, tiếng cười càng ngày càng suồng sã.
Khóe mắt liếc đến bộ đồng phục xanh thẫm trên người lớp 12, dường như cũng không còn ngứa mắt đến vậy.
Mấy giáo viên ngồi ở hàng trước cười rồi lắc lắc đầu.
Lão Phó nhìn đám trẻ con trước mắt, cúi đầu lướt qua lời nhắc nhở tiết thu phân[2] trên di động, đột nhiên mỉm cười, nói: “Mùa hè kết thúc rồi.”
[2] Một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu từ khoảng 23, 24 tháng 9.
“Thầy Phó, thầy biết chữ “hè” trong cổ ngữ có nghĩa là gì không.” Cô Lưu mưa bụi Giang Nam hỏi.
Lão Phó: “Nghĩa thế nào.”
“Nghĩa là 'lớn', chẳng hạn như lập hạ, tiết khí đầu tiên của mùa hè, nghĩa là vạn vật cũng đã đến lúc lớn lên.”
Mùa hè kết thúc rồi, nhưng đám thiếu niên trước mắt này vẫn là thiếu niên như cũ.
Nguyên nhân mọi người thích dùng mùa hè để hình dung tuổi thanh xuân, hình dung tuổi niên thiếu, chính là vì bọn họ còn nhiệt liệt hơn cả mùa hè, có nhiều sức sống hơn, cũng có năng lực bao dung vạn vật, tiếp nhận lẫn nhau hơn.
Đợi đến lúc hiệu trưởng phát biểu ý kiến, sắc trời đã tối sầm, ông không nói gì nhiều, chỉ là dừng lại khi nghe thấy đám học sinh bên dưới thảo luận “Không phân thắng thua“.
“Các em học sinh”, thanh âm của thầy hiệu trưởng xuyên qua micro truyền tới, “Trận đấu không phải không có thắng thua.”
“Là cùng thắng.”
Tất cả mọi người ngớ ra.
“Hôm nay nhìn thấy biểu hiện của các em, bất kể là thành viên hội học sinh hay là các bạn học cổ vũ trợ uy cho họ, thầy đều cảm thấy rất tốt, cũng vui thay cho bọn em.”
“Đồng phục trắng xanh của Tây Sơn rất đẹp, đồng phục trắng đen của Nam Sơn rất đẹp, tiếp tới đồng phục mới trên người các bạn học 'khán giả' lớp 12 cũng rất đẹp, chỉ cần bọn em thích, mặc cái gì cũng được”, hiệu trưởng mỉm cười, “Chủ nhiệm Vương, thầy nói thử xem?”
Lão Vương gật đầu phụ họa: “Được hết được hết.”
Trước đây đưa ra nội quy cứng rắn buộc phải mặc đồng phục mới, chính là để khiến cho bọn họ đoàn kết thống nhất, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
Hiệu trưởng cười cười: “Đại hội thể thao chỉ còn một ngày cuối cùng, hy vọng các bạn học sinh tham dự ngày mai cũng có thể xuất ra sức chiến đấu như hôm nay nhé.”
“Cuối cùng, thầy còn có một câu tặng cho các bạn học sinh vừa bước vào lớp 12, đồng thời cũng tặng cho các bạn lớp 10 lớp 11 sau này sẽ bước vào lớp 12.”
“Hy vọng thiếu niên vượt gió rẽ sóng, ngày ấy chớ đừng quên người che gió chắn mưa[3].”
[3] Gốc là 愿少年, 乘风破浪, 他日勿忘化雨功: Trích trong truyện ngắn Tiếng chuông thời gian của nhà văn Trung Quốc - Uông Tăng Kỳ.
(@ W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
Gió đêm phe phẩy ngọn cây, cả sân thể dục chìm vào ánh hoàng hôn của tiết thu phân.
Một đám người yên lặng nghe xong, tiếng vỗ tay từ góc nào đó không biết vang lên, sau đó càng ngày càng to, đến nỗi bao phủ cả vùng trời này.
Thế nhưng bầu không khí “nhuận vật vô thanh[4]” ấy chẳng chống đỡ được bao lâu, giây trước hiệu trưởng vừa mới giải tán, giây sau đám nhóc con lại bắt đầu chạy loạn khắp nơi.
[4] Âm thầm mà ảnh hưởng đến sự vật.
“Cậu bụm miệng làm gì vậy? Muốn khóc hả?” Vẻ mặt Đỗ Hành ghét bỏ, “Dạo này cậu nhạy cảm làm tôi buồn nôn quá đi.”
Vương Địch: “Tôi sợ nước mắt chảy ra từ miệng đó.”
“Mọe, giờ tôi đói đến mức có thể ăn luôn cả quán lẫn anh shipper luôn nè”, Vương Địch nhìn căn tin đèn đuốc sáng trưng, “Có ai biết thực đơn căn tin hôm nay không?”
“Cậu quên hôm nay là đại hội thể thao à? Cổng trường cũng mở rồi mà cậu còn định ăn ở căn tin hả?” Chúc Dư chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Lúc này Vương Địch mới phản ứng lại, tạm dừng một hồi, cậu ta lấy di động ra gõ bùm bùm một trận.
Mười phút sau, bông hoa loa kèn lập tức oang oang: “Mấy cậu biết quán nướng ngoài trời mới mở gần đây không? Ngay đằng sau quảng trường Bình An đó, cách trường có hai con đường thôi, đi qua đó mất chừng 20 phút, tôi thuê xe đạp chạy qua giữ chỗ, mấy cậu cứ đi từ từ.”
Tốc độ nói chuyện nhanh y như cái súng máy, Chúc Dư nghe mà đau cả lỗ tai: “Nướng ngoài trời bỏng miệng hay làm cái gì mà nói nhanh vậy? Có 20 phút, đi qua cùng nhau không được hay sao?”
Vương Địch lắc đầu, vẻ mặt đắc ý: “Không được, tôi phải đến trước giành chỗ đẹp.”
Vương Địch vừa mở mồm là Chúc Dư biết tỏng cậu ta muốn làm trò mèo gì rồi, vẻ mặt bây giờ trông còn sợ ma hơn: “Có gì khai mau.”
“Nếu chỉ có mấy cái miệng ăn mấy cái chén bọn cậu thì đã chẳng rảnh, còn cố ý chạy hai con đường đi ăn đồ nướng nữa chứ? Đương nhiên là vì khách quý của tôi rồi.”
“?”
“Tôi gọi nhóm Trì ca, lão đại và chị Tình rồi, hội học sinh rảnh rỗi cũng đến, mấy cậu coi thời gian, tôi đi trước giành chỗ đẹp!”
Hề Trì đọc tin nhắn của Vương Địch, vốn không muốn nhúc nhích cho lắm, nhưng hơn phân nửa hội học sinh đều qua, sợ mọi người mất hứng, thế là đồng ý.
Đang định nhắn cho Giang Lê nói một tiếng, cậu mới phát hiện mười phút trước Giang Lê đã gửi tin nhắn cho mình.
【-: Cậu về phòng chưa?】
【Chi: Vẫn chưa.】
Giang Lê nhận được rồi gửi qua một tin nhắn thoại.
Tin nhắn thoại cuối tuần ấy giống như đã mở ra công tắc nào đó, sau này khi hai người không muốn gõ chữ hoặc bên cạnh không có ai khác, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi một hai tin nhắn âm thanh.
Nội dung trả lời vẫn là những nội dung đó, nhưng so với những ký tự vô cảm kia, tin nhắn âm thanh dường như rõ nét hơn.
“Hội học sinh ăn liên hoan, có thể tôi sẽ về muộn một chút, cần mua gì thì nói với tôi.”
Tình huống nhất quán, Hề Trì không gõ chữ, cậu trực tiếp cap màn hình tin nhắn của Vương Địch rồi gửi qua.
Quán nướng ngoài trời trong miệng Vương Địch chiếm một vị trí không nhỏ, so với cửa hàng mặt tiền, nó giống một căn hộ nhỏ có sân vườn hơn, bốn phía dùng đá tảng xây một bức tường thấp đơn giản bao quanh, ở nơi thành phố thương mại tấc đất tấc vàng như Thụy Thành, khá là có “khí thế giang hồ” chất phác.
Hề Trì tắm rửa xong xuôi mới ra ngoài, lúc đến nơi thì trời đã tối hẳn.
“Trì ca, bên này bên này!” Vương Địch vừa nhìn thấy người, lập tức đứng dậy vung vẩy hai cánh tay.
Hề Trì đi qua phía bên đó, vừa đi, vừa nghe Vương Địch hô lên với ông chủ: “Ông chủ, bàn 12 thêm 100 cái sụn heo tiêu xanh, 150 xiên thịt ba chỉ nướng than, 10 cái móng giò, 50 xiên thịt heo.”
Hề Trì: “......”
Ông chủ bao quanh giữa khói và lửa mất đi linh hồn: “......”
Mọe nó, cho nhóc cả con heo luôn!
Chỗ ngồi đã được giữ sẵn, Hề Trì đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Địch, nhìn vị trí bên tay phải, còn chưa mở miệng hỏi, Vương Địch đã trả lời trước: “Lão đại đi rửa tay rồi.”
Hề Trì gật gật đầu, chạy tới chạy lui cả ngày trời, tuy chưa ăn cái gì, nhưng cũng không đói, chỉ có hơi khô miệng.
Cậu nhìn chiếc ly thủy tinh đựng đầy nước trước mặt, thuận miệng hỏi một câu: “Nước trong ly uống được không.”
Vương Địch đang nghiên cứu thực đơn, nghe thấy giọng của Trì ca thì đầu còn chưa ngẩng đã lập tức giành công: “Được chứ được chứ, rót ra để cho anh đó, ly được tráng qua rồi, Trì ca yên tâm mà uống! Nhưng mà không phải nước sôi, là trà lúa mạch của nhà ông chủ á.”
Hề Trì nói tiếng “Cảm ơn”, rồi bưng ly lên uống một ngụm.
“Trì ca khoan đã, ly anh cầm không phải là trà, là......”
“Úi không phải......”
“Trì ca đợi chút......”
Bàn tay cầm ly của Hề Trì đột nhiên phanh lại, một ngụm... rượu to đã nuốt vào cổ họng.
Tất cả mọi người: “......”
“Trì ca, anh nuốt rồi hả?” Vương Địch nhìn ly rượu đã thấp đi một đoạn, âm thanh nói chuyện cũng hơi run rẩy.
“Mau uống miếng trà bù lại đi!” Hạ Tình nói xong, trên bàn mỗi người một tay lập tức đưa trà và nước qua.
Hề Trì chỉ muốn biết bản thân vừa uống cái gì, rõ ràng cậu không hề ngửi thấy một chút mùi rượu nào, nhưng vào cổ họng lại cay phát hoảng.
Cậu cúi đầu nhìn nước trong ly thủy tinh, mặt mày không thay đổi, hỏi: “Đây là gì vậy.”
Vương Địch bla bla cả một câu không ngắt quãng: “Đây là linh tửu nhà em ủ chẳng qua thấy đại hội thể thao lơ là nên vốn định khui ra thử một chút ở phòng ngủ với bọn lão Đỗ nhưng nghĩ tới hôm nay phải ăn liên hoan nên mang đến cùng luôn.”
“Trì ca, anh uống ngụm lớn như vậy thật sự không sao chứ? Anh cũng biết kỹ thuật ủ rượu của nhà em là do Bạch Trạch đích thân chỉ dạy, nồng độ không thấp đâu.”
Người trên bàn chia nhau một ly thì chẳng bao nhiêu, nhưng một mình Trì ca lại uống hết một phần tư, còn là tu thẳng một mạch!
Tang Du đang ở trong nhà vệ sinh thì thấy Chúc Dư vội vội vàng vàng chạy vào, lúc quay lại Hề Trì đã dựa người lên ghế.
“Chắc không sao đâu.” Tang Du nhìn lượng rượu cậu uống.
Bọn họ ít uống linh tửu, nhưng cũng không phải chưa từng uống qua, suy cho cùng nó tăng thêm linh lực, rất có lợi đối với ấu tể yêu quái đang độ trưởng thành, năm mới trưởng bối trong tộc cũng sẽ thỉnh thoảng cho uống một chút, số lượng còn nhiều hơn cái này.
Hạ Tình vẫn hơi lo lắng: “Nhưng cả ngày nay Trì ca chưa ăn gì, uống một mạch như vậy liệu có chịu nổi không?”
“Cậu có chỗ nào không thoải mái không?” Tang Du nhìn Hề Trì.
Hề Trì bất đắc dĩ lắc đầu, ngoại trừ cổ họng bị cay đến đau ra, những cái khác vẫn còn ổn.
Song, triệu chứng liên quan đến sức khỏe cá nhân lại bị rượu dẫn ra.
Nửa tiếng sau, Tang Du thấy Hề Trì chẳng có chút tinh thần, quả quyết kéo người đứng dậy.
“Lão đại, Trì ca say rồi à?”
“Không có, trước đây chỉ cần một ngụm rượu là ngủ rồi, tôi dẫn cậu ấy về ký túc xá trước, mọi người cứ từ từ ăn.”
Ngoài việc không có tinh thần lắm, biểu hiện của Hề Trì gần như không khác mấy thường ngày, không chỉ trả lời được câu hỏi, thậm chí cậu còn phản ứng nhanh hơn cả Tang Du, đi đường cũng rất vững, Tang Du hoàn toàn yên tâm, đến dưới lầu ký túc xá, để đảm bảo an toàn, còn gửi cho Giang Lê một tin nhắn.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Buổi tối Tiểu Trì có uống một ít linh tửu, không nhiều, chỉ xíu thôi, cũng không có say, bây giờ đang ở dưới lầu ký túc xá, tôi nói trước với cậu một tiếng, cậu biết có tình huống như vậy là được.】
Gửi xong, Tang Du bỏ di động vào trong túi áo, đi đến cầu thang tầng bốn, Hề Trì chặn người lại.
“Đến đây là được rồi, buổi tối cậu cũng chưa ăn gì, đạp xe quay về phải 7 8 phút”, Hề Trì nói, “Nhớ tính tiền.”
Nướng cả một con heo, không thể để Vương Địch trả được.
Nghĩ chuyện cũng chỉ có vài bước chân, Tang Du không nói gì nữa: “Vậy cậu quay về thì ngủ đi.”
Hề Trì gật đầu.
Tang Du vừa đi, Hề Trì dựa vào cầu thang một hồi, mãi đến khi đèn hành lang sáng lên rồi lại tắt.
Huyệt Thái dương đau đến nỗi đập thình thịch, hô hấp có chút nóng lên nhè nhẹ.
Cả tầng lầu gần như đều trống không, chẳng phòng nào sáng đèn, Hề Trì dựa nửa người lên tường đi đến trước cửa phòng 403, vừa sờ vào túi áo......
Trống không.
Chìa khóa đặt trong túi áo khoác ban đầu đã bị cậu thay ra rồi.
Hề Trì: “......”
“Lê ca, vừa mới có tin nhắn kìa.” Hứa Vân Duệ cũng đang ở tiệc liên hoan chỉ chỉ di động của Giang Lê, “Hình như là chủ tịch hội học sinh Tây Sơn gửi tới đó.”
Giang Lê đi rửa mặt về, lúc này cằm vẫn còn vương bọt nước, vừa mở di động ra đã nhìn thấy hai chữ “linh tửu”, hắn cau mày một cái rất nhẹ, đứng dậy đi đến trước cửa tiệm, ấn gọi cho Tang Du.
Tang Du nói rõ tình huống bằng đôi ba câu.
“Không sao, còn tỉnh táo lắm, người tôi đã đưa về ký túc xá rồi.”
“Cậu ấy uống rượu xong thì mệt rã rời, bây giờ chắc là ngủ rồi, cậu cũng đừng gọi qua.”
Giang Lê cúp điện thoại, quay về phòng ngồi xuống, nhưng lại không động đũa nữa.
Hứa Vân Duệ đang định hỏi làm sao vậy thì trông thấy màn hình di động Lê ca của cậu ta lóe lên, một cái avatar hình chú mèo nhà bất thình lình nhảy lên trên đầu tin nhắn, bên góc phải còn có một vòng tròn số 1 màu đỏ.
Hứa Vân Duệ: “......”
【Chi: Chỗ cậu ăn liên hoan gần trường đúng không,?】
【-: Ừm.】
Tầm mắt của Giang Lê rơi lên dấu ngắt câu đánh sai rõ ràng ở phía cuối.
Trước đây Hề Trì gõ chữ xong sẽ vô thức kiểm tra lại một lượt rồi mới gửi đi, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này.
Trong giây phút giao diện tin nhắn chớp lên lần thứ hai, Giang Lê đang gửi tin nhắn, ngón tay chưa kịp thu về, vừa hay nhấn vào tin nhắn thoại mới được gửi tới không lệch một li.
Giọng của Hề Trì xuyên qua loa điện thoại vang lên trong phòng.
“Tôi quên mang chìa khóa, tôi tới tìm cậu.”
Toàn bộ thành viên của hội học sinh Nam Sơn: “..................???”
Giang Lê không để ý tới đám người bên cạnh, ngay khoảnh khắc giọng nói phát ra hắn đã đứng dậy, nói một câu “Đã tính tiền”, rồi cầm lấy di động đi ra ngoài.
Mười lăm phút sau, Giang Lê xuất hiện ở cửa phòng 403.
Hề Trì dựa lên tường, đuôi mắt bị men rượu ngấm đến thoáng phiếm hồng.
Cậu hơi ngửa mặt, di động buông thõng bên người, nhẹ giọng gọi một câu “Giang Lê“.
Ngay sau đó, dùng một thanh âm mà Giang Lê chưa từng nghe thấy bao giờ, giống như rì rầm trách giận, nhưng cũng vì giọng điệu quá nhẹ nhàng mà tự dưng lộ ra vài phần... thân mật, cậu mở miệng.
“Cậu tới chậm quá vậy.”
Ngay tại khoảnh khắc đó, Giang Lê nhận ra, có người đã say rồi.
- ------------------------
Cuối cùng cũng làm hết chương này, xỉu~~~
Vậy là cũng sắp tới kỳ thi vào đại học rồi, chúc các bạn sĩ tử ôn tập thật tốt và đỗ vào trường như nguyện vọng nha.
“Như cậu nói.” Hề Trì nói.
Đuôi mày Giang Lê khẽ nhướng lên, tỏ ý bảo cậu nói tiếp.
“Có khi là tôi xung khắc với người ở cửa đối diện đó”, lúc Hề Trì nói những lời này, âm cuối mang theo ý cười vụn vặt, “Cái này gọi......”
Giang Lê hiếm khi ngẩn ra, lúc phản ứng lại, hắn thoải mái tiếp lời Hề Trì: “Kịp thời ngăn chặn tổn hại.”
Hề Trì bật cười.
Thời gian chẳng mấy chốc đã tới 5 giờ, phía trước khán đài cũng đã thu được tin tức bí thư trưởng Tây Sơn chạy gậy cuối cùng, nhưng bởi vì đài chủ tịch cách hơi xa, dãy số đằng sau nhìn không rõ lắm, bọn họ cũng không dám khẳng định, mãi đến khi trông thấy Giang Lê và Hề Trì sóng vai đi tới vị trí.
Khán đài nổ tung trong nháy mắt.
“Vãi, tao nhìn thấy cái gì vậy?!”
“Trì ca chạy gậy cuối đấy à? Lý do đâu? Nguyên nhân đâu??”
Chẳng biết là tổ thể dục cố ý hay là đúng lúc, điều chỉnh vị trí của người chạy gậy cuối một chút, vừa hay ở phía trước khán đài của Tây Sơn, để phòng ngừa bởi vì nguyên nhân vị trí mà xảy ra sai sót trên đường tiếp sức, giáo viên trọng tài còn dẫn từng tuyển thủ giao gậy đến vị trí đúng của mình và giải thích kỹ càng, ngay cả lão Vương cũng sợ nổ súng thất bại mà bắt đầu tập luyện tại điểm xuất phát.
Qua mỗi tiếng súng nổ, sân thể thao lại yên tĩnh hơn một phần, tinh thần của tất cả mọi người cũng căng thẳng hơn một phần, giống như chỉ đợi phát súng cuối cùng.
5 giờ chiều cuối tháng chín, không mờ tối như lúc rét đậm, cũng không ấm áp như buổi chiều mùa hè, nhiệt độ và ánh mặt trời đều vừa phải, chiếu lên trên người một thời gian, nhiệt độ cơ thể cứ thế mà tự nhiên tăng cao.
Ngay cả Hề Trì vẫn luôn có phần sợ lạnh cũng cởi áo khoác ra, thuận tay vắt lên lan can bên cạnh, có thể là đằng sau có tiếng súng nổ, cũng có thể là lâu rồi mới đứng trên đường chạy tản ra mùi nhựa, khơi dậy lòng hiếu thắng đã lâu không thấy, cậu đột nhiên quay đầu qua, nhìn người bên cạnh.
Chạy tiếp sức còn chưa bắt đầu, tầm mắt của tất cả mọi người trên khán đài gần như đều không hẹn mà cùng dừng lại ở góc này.
Ngay khoảnh khắc Hề Trì nghiêng đầu, cả sân nín thở.
“Cần tôi nhường cậu chút không?” Hề Trì nói.
Những người nhìn chằm chằm không dám lơi lỏng một giây nào ở hàng ghế trước lập tức truyền lại cuộc nói chuyện mình nghe được cho đám đông theo thời gian thực.
Tất cả mọi người chấn động tinh thần!
Tới rồi tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi!
Những màn cà khịa[1] cần thiết trước mọi cuộc chém giết cuối cùng cũng tới rồi!
[1] Gốc là 垃圾话: trash talk, thường được dùng trong các trận đấu đối kháng với những lời lẽ mang tính khích bác, chê bai đội đối thủ.
Tất cả đều đang điên cuồng suy đoán trong lòng rằng chủ tịch Nam Sơn sẽ nói “Cậu dẫn Tây Sơn tới tranh vị trí thứ hai sao” hay là “Cậu thiếu chút nữa là có thể chạy thắng tôi rồi“.
Sau đó, giây tiếp theo --
“Được chứ.” Giang Lê nhẹ nhàng đáp trả hai chữ.
Đám người ở hàng ghế trước: “..................”
Bọn họ đang tính nói với đám đông là chủ tịch Nam Sơn chẳng còn vững thế công, sụp đổ toàn bộ, nhưng bên cạnh đột nhiên nổ ra một trận thét chói tai.
“A a a a a cậu ấy nói được kìa!”
Hàng ghế trước: “???”
“Được chứ” là câu cà khịa kiểu mới gì hả?
Có mỗi một câu “Được chứ” đã hét tới cỡ đó?
Đài chủ tịch đã bắt đầu phát ra lời nhắc nhở “Trận đấu sắp bắt đầu, các nhân viên không liên quan xin mời rời khỏi đường chạy”, nhóm giáo viên trọng tài ở điểm xuất phát và điểm cuối vẫy cờ ra hiệu đã chuẩn bị xong.
Thanh âm của lão Vương xuyên qua micro quanh quẩn khắp sân trường: “Tất cả vào vị trí, chuẩn bị --”
“Đoàng --”
Học sinh hai viện hãy còn đánh giá thấp lực công kích của trận đấu lần này, trước đó, bọn họ còn cho rằng thành viên hội học sinh trên đường chạy sẽ là những người tăng cao adrenalin nhất, nhưng vào giây phút tiếng súng vang lên, giây phút tiếng thét đến tê tâm liệt phế trên khán đài vang lên, người tăng cao adrenalin nhất đâu chỉ có những thiếu niên đang chạy băng băng ngoài kia.
“Đệt moẹ, lão đại nhanh quá, không phải anh ấy dùng thuật dịch chuyển tức thời đấy chứ đm!!!”
“Má ơi, trường học không cho hội học sinh tham gia thi đấu là sáng suốt đấy, mấy cậu kêu cái này là chạy tiếp sức hả??? Cái này căn bản chính là giải trừ phong ấn thì có đm!”
“Cái tốc độ tiếp gậy này?! Bọn họ chỉ mới luyện tập 20 phút thật sao?!”
Bóng dáng trên đường chạy gần như bám dính nhau, bất kể là Tây Sơn hay là Nam Sơn, bất kể là gậy nào chạy vượt lên tạo ưu thế, thì rất nhanh cũng sẽ bị người bên cạnh đuổi tới, vượt qua, áp sát, rồi lại vượt qua.
Trên khán đài, gần như tất cả mọi người, bao gồm cả giáo viên ở tổ thể dục trước khi chạy còn lo lắng bởi vì thời gian luyện tập quá ngắn ngủi sẽ xảy ra các vấn đề như rơi gậy, va chạm, tiếp gậy không thuận lợi vân vân, vào giờ phút này đều cảm nhận được một sự thật rõ ràng và sâu sắc, một sự thật vẫn luôn bị bọn họ xem nhẹ từ lâu --
Không một ai có thể ăn ý hơn nhóm người này, không một ai có thể quen thuộc lẫn nhau hơn họ, hiểu rõ mỗi một thói quen, mỗi một động tác.
Vinh quang trên người bọn họ không phải do hội học sinh trung học Sơn Hải giao cho, cũng không phải do hội học sinh giành được giúp họ, sự cháy bỏng ấy trước giờ vẫn ở trên chính bản thân bọn họ.
Âm thanh trên khán đài gần như chưa bao giờ đứt đoạn, chẳng sợ hét đến khản cả giọng, hét đến đỏ mặt tía tai, cũng không chịu ngừng, ngay khi Tây Sơn đã hét đến mức thiếu oxy chuẩn bị tìm chỗ hổng điều chỉnh hô hấp một chút, thì trọng tài phía trước bọn họ bỗng phất cờ lệnh trong tay lên.
Cảm giác sung huyết vì la hét trong thời gian dài mang đến khiến đầu óc tất cả mọi người đần ra một lúc, thậm chí não bộ còn có phần không theo kịp mắt, sau khi xác nhận chị Tình đã kết thúc giao nhận, Tạ đại lão đã ở trên đường đua, hiệu lệnh từ thành viên trọng tài phía trước cho thấy chính là --
Gậy cuối cùng.
Hề Trì và Giang Lê đồng thời đứng vào đường đua.
Tiếng thét chói tai của hai viện nháy mắt phá vỡ không trung, ngay cả tập thể giáo viên ngồi trên ghế trọng tài ở vạch đích cũng đứng hết lên.
Hề Trì nhìn Tạ Nhất Hàng ngày càng tới gần, khoảnh khắc cậu đưa tay về sau, Giang Lê bên cạnh đột nhiên không nhanh không chậm mở miệng: “Nếu như chạy thắng, cậu có muốn cái gì không.”
Hề Trì thất thần trong giây lát, nhưng chỉ nháy mắt, cậu liền bị thanh âm của bọn Vương Địch kéo về cuộc thi.
“Không có.”
Khoảnh khắc tiếp được gậy, giọng nói của Tạ Nhất Hàng và Giang Lê đồng thời vang lên.
“Trì ca --”
“Cậu cứ từ từ suy nghĩ.”
Hề Trì chẳng kịp suy xét ý nghĩa trong lời nói của Giang Lê, bản năng cơ thể khiến giây phút cậu bắt được gậy như mũi tên rời khỏi cung.
Tiếng thét hoàn toàn bao phủ mọi người, đồng phục trắng xanh của Tây Sơn và trắng đen của Nam Sơn đan chéo vào nhau trên đường đua màu đỏ tươi.
Hề Trì cảm thấy bên cạnh dường như rất ồn ào, là đám đông náo nhiệt, là biển người nghìn nghịt, nhưng không hiểu sao lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tựa như chỉ còn mỗi mình Giang Lê.
Những cơn gió thổi qua suốt cả mùa hè dường như thổi về lần nữa vào giây phút này.
“A a a a a a a hai người dính gần nhau quá trời!”
“??? Cái đó gọi là rượt, gọi là đuổi, không có gọi là dính ha!!”
“Trời đất quỷ thần ơi, Trì ca đẹp trai quá!! Lê ca đẹp trai quá!! Tốc độ này người bình thường... yêu bình thường có được thật sao?”
“Cậu ở trận doanh Tây Sơn bọn tôi mà còn hô Lê ca đẹp trai???”
“A a a a a ông trời ơi cậu mau nhìn Trì ca đang cười kìa!”
“Vãi chưởng đây là sức hấp dẫn của thi đấu thể thao đó ư, sao tui lại muốn khóc thế này!”
Thiếu niên hăng hái, vinh quang chói lọi, hào quang vạn trượng.
Mấy nữ sinh ngồi hàng trước không hiểu sao lại có xúc động đến chảy nước mắt, tất cả mọi người hậu tri hậu giác ý thức được, từ Du ca đến Trì ca, từ Tây Sơn đến Nam Sơn, mỗi một người đứng trên đường đua, thời điểm họ chạy dường như mặt mày đều mang theo nụ cười.
Mấy cô nàng như chợt hiểu ra lý do mà thầy hiệu trưởng sắp xếp một cuộc đua tiếp sức cho hội học sinh hai viện.
Muốn thắng sao?
Ai mà chẳng muốn, lòng hiếu thắng vốn là thứ sẵn có bẩm sinh của yêu tộc, nhưng dường như lại có thứ gì đó, quan trọng hơn so với thắng thua.
Hai bóng dáng trên đường chạy đồng thời tăng tốc, bứt lên trước, trong tiếng vỗ tay và tiếng la hét rầm trời, xông về đích, chạm vạch.
“Đệt, hình như tao... mù rồi, ai nói cho tao biết, ban nãy ai đến trước vậy?”
“Không biết nữa, tao thấy giống như hai người tay trong tay cùng chạm lắm đấy?”
“Mọe mày có học ngữ văn đàng hoàng không vậy, đó gọi là vai kề vai, tay trong tay cái con khỉ!”
Khoảng cách 200 mét cũng chính là một nửa vòng sân thể dục, không dài, nhưng toàn bộ quá trình chạy nước rút cũng không hề dễ dàng, Hề Trì không chú ý cậu và Giang Lê là ai chạm vạch trước, hai người gần như suýt soát nhau.
Hề Trì đang khom lưng chống gối khẽ thở dốc, bên trong tầm mắt đột nhiên vươn ra một bàn tay.
Trắng sạch, khớp xương cân xứng thon dài.
Hề Trì quá quen thuộc.
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay: “?”
Giang Lê kéo người dậy, rồi mới cười trầm thấp một tiếng: “Thi đấu hữu nghị, không bắt tay cái sao.”
Hề Trì ngơ ngác, sau đó vươn tay ra.
Lòng bàn tay hai người dán sát vào nhau, lực nắm thực ra không mạnh, nhưng có lẽ vì mới vận động kịch liệt xong, Hề Trì cảm nhận được tần số nhịp đập dưới đầu ngón áp út của Giang Lê một cách rõ ràng, từng cái từng cái.
Chẳng hiểu sao trong đầu cậu hiện ra bốn chữ: Mười ngón liền tâm.
Vào khoảnh khắc này, cậu có loại cảm giác mình đã chạm đến nhịp tim của Giang Lê.
Khán đài còn đang đấu võ kịch liệt vì kết quả ai chạm vạch trước, không ngờ tới khi lướt mắt qua điểm đích, thì phát hiện hai vị đại lão quyết định số phận cho Tây Sơn và Nam Sơn lúc này đang...... nắm tay nhau???
Tất cả mọi người: “???”
Đương lúc nhiệt huyết sôi trào hai người làm cái rì vậy?
“Hồi nãy tao nói hai người này nắm tay về đích, mày còn không tin tao?!” Tên vừa bị uốn nắn phản bác ngay tại chỗ.
Giây phút buông tay ra, Hề Trì mới miễn cưỡng nghĩ tới chuyện chính: “Ai thắng vậy?”
Giang Lê: “Vẫn chưa biết.”
Giày vò ầm ĩ cả một buổi chiều, Hề Trì có chút mệt mỏi, cậu cúi người chống đầu gối nghỉ ngơi như cũ, nghe thấy lời của Giang Lê, cậu đá nhẹ giày hắn một cái: “Cậu đi hỏi đi.”
Mấy nữ sinh đang duy trì trật tự ở vạch đích lúc bấy giờ: “............”
Vãi.
Bọn cô xứng đáng nghe thấy cái này sao?
Đá giày một cái, sau đó bảo cậu đi hỏi đi, đây là cuộc đối thoại và hình thức sống chung giữa đôi tình nhân nhỏ gì đó sao???
Trải qua mười mấy phút thảo luận dữ dội, cuối cùng lão Vương tuyên bố hòa nhau.
Ban đầu, vì lo lắng những trọng tài khác nhau sẽ dẫn đến tốc độ phản ứng khác nhau, khó tránh khỏi xảy ra ảnh hưởng đến kết quả thi đấu, sau khi bàn bạc thì để tổ trưởng tổ thể dục với danh xưng là mắt ưng nắm giữ đồng hồ bấm giờ, ghi chép theo thứ tự, đây cũng là hình thức thường thấy nhất trong chạy tiếp sức trước kia, nhưng dù đã dẫn dắt mười mấy đại hội thể thao, tổ trưởng tổ thể dục cũng chưa từng gặp phải tình huống hai người đồng thời về đích như thế này.
Chưa nói tới việc kiểu thi đấu tiếp sức này có thể xuất hiện bất ngờ kéo dài khoảng cách ở bất cứ gậy nào, thì ngay cả hạng mục một trăm mét nước rút chạy thẳng đến vạch đích cũng sẽ không chênh lệch nhỏ như vậy, thế là liền tạo thành tình huống “Tôi vừa mới bấm chốt người đầu tiên ai ngờ người thứ hai cũng tới luôn rồi, ngón tay tôi căn bản không phản ứng kịp“.
Lão Vương chưa bao giờ do dự như vậy, vào lúc công bố kết quả, thậm chí ông còn chuẩn bị xong cho “sự kiện ma sát” rồi, vừa nghĩ đến các loại khẩu hiệu và băng rôn trước cuộc thi của học sinh hai viện thì trước mắt đã tối sầm.
Song, tình hình lại tốt hơn so với ông tưởng tượng, hơn nữa còn rất rất tốt.
Tuy rằng cũng có “kháng nghị”, nhưng so với điệu bộ hô hào trước trận, chút âm thanh này chỉ được coi là rầm rì.
Lão Vương: “?”
Người hai viện đều ngồi tại chỗ, tầm mắt khi có khi không dừng ở phía trước.
Đừng nói là lão Vương, ngay cả bản thân bọn họ cũng thấy kỳ diệu khi có thể tiếp nhận trận “hòa” này nhanh như vậy.
Thực ra cũng là ngoài ý muốn, nhưng tự dưng... lại cảm thấy rất phù hợp.
Cảm giác ấy rất khó nói, nếu như trước khi coi trận đấu mà nói cho bọn họ biết rằng kết quả là hòa, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ thế thì đừng thi nữa, vừa gây sức ép cho Trì ca của bọn họ lại còn không phân thắng bại, chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng bây giờ, không một ai cảm thấy trận thi đấu này là vô ích.
Vương Địch đè khóe miệng xuống, cố gắng duy trì thiết lập “Tây Sơn chúng tôi sẽ kéo nổ bạn”, nói: “Thất bại của bản thân sẽ khiến chúng ta khó chịu, nhưng thành công của Nam Sơn càng khiến mọi người khắc khoải hơn, nếu đã không phân thắng bại, vậy miễn cưỡng vỗ tay cái đi.”
Mặc dù nói là miễn cưỡng, nhưng tiếng vỗ tay lại ngày càng vang, tất cả mọi người đều tươi cười, tiếng cười càng ngày càng suồng sã.
Khóe mắt liếc đến bộ đồng phục xanh thẫm trên người lớp 12, dường như cũng không còn ngứa mắt đến vậy.
Mấy giáo viên ngồi ở hàng trước cười rồi lắc lắc đầu.
Lão Phó nhìn đám trẻ con trước mắt, cúi đầu lướt qua lời nhắc nhở tiết thu phân[2] trên di động, đột nhiên mỉm cười, nói: “Mùa hè kết thúc rồi.”
[2] Một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu từ khoảng 23, 24 tháng 9.
“Thầy Phó, thầy biết chữ “hè” trong cổ ngữ có nghĩa là gì không.” Cô Lưu mưa bụi Giang Nam hỏi.
Lão Phó: “Nghĩa thế nào.”
“Nghĩa là 'lớn', chẳng hạn như lập hạ, tiết khí đầu tiên của mùa hè, nghĩa là vạn vật cũng đã đến lúc lớn lên.”
Mùa hè kết thúc rồi, nhưng đám thiếu niên trước mắt này vẫn là thiếu niên như cũ.
Nguyên nhân mọi người thích dùng mùa hè để hình dung tuổi thanh xuân, hình dung tuổi niên thiếu, chính là vì bọn họ còn nhiệt liệt hơn cả mùa hè, có nhiều sức sống hơn, cũng có năng lực bao dung vạn vật, tiếp nhận lẫn nhau hơn.
Đợi đến lúc hiệu trưởng phát biểu ý kiến, sắc trời đã tối sầm, ông không nói gì nhiều, chỉ là dừng lại khi nghe thấy đám học sinh bên dưới thảo luận “Không phân thắng thua“.
“Các em học sinh”, thanh âm của thầy hiệu trưởng xuyên qua micro truyền tới, “Trận đấu không phải không có thắng thua.”
“Là cùng thắng.”
Tất cả mọi người ngớ ra.
“Hôm nay nhìn thấy biểu hiện của các em, bất kể là thành viên hội học sinh hay là các bạn học cổ vũ trợ uy cho họ, thầy đều cảm thấy rất tốt, cũng vui thay cho bọn em.”
“Đồng phục trắng xanh của Tây Sơn rất đẹp, đồng phục trắng đen của Nam Sơn rất đẹp, tiếp tới đồng phục mới trên người các bạn học 'khán giả' lớp 12 cũng rất đẹp, chỉ cần bọn em thích, mặc cái gì cũng được”, hiệu trưởng mỉm cười, “Chủ nhiệm Vương, thầy nói thử xem?”
Lão Vương gật đầu phụ họa: “Được hết được hết.”
Trước đây đưa ra nội quy cứng rắn buộc phải mặc đồng phục mới, chính là để khiến cho bọn họ đoàn kết thống nhất, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
Hiệu trưởng cười cười: “Đại hội thể thao chỉ còn một ngày cuối cùng, hy vọng các bạn học sinh tham dự ngày mai cũng có thể xuất ra sức chiến đấu như hôm nay nhé.”
“Cuối cùng, thầy còn có một câu tặng cho các bạn học sinh vừa bước vào lớp 12, đồng thời cũng tặng cho các bạn lớp 10 lớp 11 sau này sẽ bước vào lớp 12.”
“Hy vọng thiếu niên vượt gió rẽ sóng, ngày ấy chớ đừng quên người che gió chắn mưa[3].”
[3] Gốc là 愿少年, 乘风破浪, 他日勿忘化雨功: Trích trong truyện ngắn Tiếng chuông thời gian của nhà văn Trung Quốc - Uông Tăng Kỳ.
(@ W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
Gió đêm phe phẩy ngọn cây, cả sân thể dục chìm vào ánh hoàng hôn của tiết thu phân.
Một đám người yên lặng nghe xong, tiếng vỗ tay từ góc nào đó không biết vang lên, sau đó càng ngày càng to, đến nỗi bao phủ cả vùng trời này.
Thế nhưng bầu không khí “nhuận vật vô thanh[4]” ấy chẳng chống đỡ được bao lâu, giây trước hiệu trưởng vừa mới giải tán, giây sau đám nhóc con lại bắt đầu chạy loạn khắp nơi.
[4] Âm thầm mà ảnh hưởng đến sự vật.
“Cậu bụm miệng làm gì vậy? Muốn khóc hả?” Vẻ mặt Đỗ Hành ghét bỏ, “Dạo này cậu nhạy cảm làm tôi buồn nôn quá đi.”
Vương Địch: “Tôi sợ nước mắt chảy ra từ miệng đó.”
“Mọe, giờ tôi đói đến mức có thể ăn luôn cả quán lẫn anh shipper luôn nè”, Vương Địch nhìn căn tin đèn đuốc sáng trưng, “Có ai biết thực đơn căn tin hôm nay không?”
“Cậu quên hôm nay là đại hội thể thao à? Cổng trường cũng mở rồi mà cậu còn định ăn ở căn tin hả?” Chúc Dư chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Lúc này Vương Địch mới phản ứng lại, tạm dừng một hồi, cậu ta lấy di động ra gõ bùm bùm một trận.
Mười phút sau, bông hoa loa kèn lập tức oang oang: “Mấy cậu biết quán nướng ngoài trời mới mở gần đây không? Ngay đằng sau quảng trường Bình An đó, cách trường có hai con đường thôi, đi qua đó mất chừng 20 phút, tôi thuê xe đạp chạy qua giữ chỗ, mấy cậu cứ đi từ từ.”
Tốc độ nói chuyện nhanh y như cái súng máy, Chúc Dư nghe mà đau cả lỗ tai: “Nướng ngoài trời bỏng miệng hay làm cái gì mà nói nhanh vậy? Có 20 phút, đi qua cùng nhau không được hay sao?”
Vương Địch lắc đầu, vẻ mặt đắc ý: “Không được, tôi phải đến trước giành chỗ đẹp.”
Vương Địch vừa mở mồm là Chúc Dư biết tỏng cậu ta muốn làm trò mèo gì rồi, vẻ mặt bây giờ trông còn sợ ma hơn: “Có gì khai mau.”
“Nếu chỉ có mấy cái miệng ăn mấy cái chén bọn cậu thì đã chẳng rảnh, còn cố ý chạy hai con đường đi ăn đồ nướng nữa chứ? Đương nhiên là vì khách quý của tôi rồi.”
“?”
“Tôi gọi nhóm Trì ca, lão đại và chị Tình rồi, hội học sinh rảnh rỗi cũng đến, mấy cậu coi thời gian, tôi đi trước giành chỗ đẹp!”
Hề Trì đọc tin nhắn của Vương Địch, vốn không muốn nhúc nhích cho lắm, nhưng hơn phân nửa hội học sinh đều qua, sợ mọi người mất hứng, thế là đồng ý.
Đang định nhắn cho Giang Lê nói một tiếng, cậu mới phát hiện mười phút trước Giang Lê đã gửi tin nhắn cho mình.
【-: Cậu về phòng chưa?】
【Chi: Vẫn chưa.】
Giang Lê nhận được rồi gửi qua một tin nhắn thoại.
Tin nhắn thoại cuối tuần ấy giống như đã mở ra công tắc nào đó, sau này khi hai người không muốn gõ chữ hoặc bên cạnh không có ai khác, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi một hai tin nhắn âm thanh.
Nội dung trả lời vẫn là những nội dung đó, nhưng so với những ký tự vô cảm kia, tin nhắn âm thanh dường như rõ nét hơn.
“Hội học sinh ăn liên hoan, có thể tôi sẽ về muộn một chút, cần mua gì thì nói với tôi.”
Tình huống nhất quán, Hề Trì không gõ chữ, cậu trực tiếp cap màn hình tin nhắn của Vương Địch rồi gửi qua.
Quán nướng ngoài trời trong miệng Vương Địch chiếm một vị trí không nhỏ, so với cửa hàng mặt tiền, nó giống một căn hộ nhỏ có sân vườn hơn, bốn phía dùng đá tảng xây một bức tường thấp đơn giản bao quanh, ở nơi thành phố thương mại tấc đất tấc vàng như Thụy Thành, khá là có “khí thế giang hồ” chất phác.
Hề Trì tắm rửa xong xuôi mới ra ngoài, lúc đến nơi thì trời đã tối hẳn.
“Trì ca, bên này bên này!” Vương Địch vừa nhìn thấy người, lập tức đứng dậy vung vẩy hai cánh tay.
Hề Trì đi qua phía bên đó, vừa đi, vừa nghe Vương Địch hô lên với ông chủ: “Ông chủ, bàn 12 thêm 100 cái sụn heo tiêu xanh, 150 xiên thịt ba chỉ nướng than, 10 cái móng giò, 50 xiên thịt heo.”
Hề Trì: “......”
Ông chủ bao quanh giữa khói và lửa mất đi linh hồn: “......”
Mọe nó, cho nhóc cả con heo luôn!
Chỗ ngồi đã được giữ sẵn, Hề Trì đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Địch, nhìn vị trí bên tay phải, còn chưa mở miệng hỏi, Vương Địch đã trả lời trước: “Lão đại đi rửa tay rồi.”
Hề Trì gật gật đầu, chạy tới chạy lui cả ngày trời, tuy chưa ăn cái gì, nhưng cũng không đói, chỉ có hơi khô miệng.
Cậu nhìn chiếc ly thủy tinh đựng đầy nước trước mặt, thuận miệng hỏi một câu: “Nước trong ly uống được không.”
Vương Địch đang nghiên cứu thực đơn, nghe thấy giọng của Trì ca thì đầu còn chưa ngẩng đã lập tức giành công: “Được chứ được chứ, rót ra để cho anh đó, ly được tráng qua rồi, Trì ca yên tâm mà uống! Nhưng mà không phải nước sôi, là trà lúa mạch của nhà ông chủ á.”
Hề Trì nói tiếng “Cảm ơn”, rồi bưng ly lên uống một ngụm.
“Trì ca khoan đã, ly anh cầm không phải là trà, là......”
“Úi không phải......”
“Trì ca đợi chút......”
Bàn tay cầm ly của Hề Trì đột nhiên phanh lại, một ngụm... rượu to đã nuốt vào cổ họng.
Tất cả mọi người: “......”
“Trì ca, anh nuốt rồi hả?” Vương Địch nhìn ly rượu đã thấp đi một đoạn, âm thanh nói chuyện cũng hơi run rẩy.
“Mau uống miếng trà bù lại đi!” Hạ Tình nói xong, trên bàn mỗi người một tay lập tức đưa trà và nước qua.
Hề Trì chỉ muốn biết bản thân vừa uống cái gì, rõ ràng cậu không hề ngửi thấy một chút mùi rượu nào, nhưng vào cổ họng lại cay phát hoảng.
Cậu cúi đầu nhìn nước trong ly thủy tinh, mặt mày không thay đổi, hỏi: “Đây là gì vậy.”
Vương Địch bla bla cả một câu không ngắt quãng: “Đây là linh tửu nhà em ủ chẳng qua thấy đại hội thể thao lơ là nên vốn định khui ra thử một chút ở phòng ngủ với bọn lão Đỗ nhưng nghĩ tới hôm nay phải ăn liên hoan nên mang đến cùng luôn.”
“Trì ca, anh uống ngụm lớn như vậy thật sự không sao chứ? Anh cũng biết kỹ thuật ủ rượu của nhà em là do Bạch Trạch đích thân chỉ dạy, nồng độ không thấp đâu.”
Người trên bàn chia nhau một ly thì chẳng bao nhiêu, nhưng một mình Trì ca lại uống hết một phần tư, còn là tu thẳng một mạch!
Tang Du đang ở trong nhà vệ sinh thì thấy Chúc Dư vội vội vàng vàng chạy vào, lúc quay lại Hề Trì đã dựa người lên ghế.
“Chắc không sao đâu.” Tang Du nhìn lượng rượu cậu uống.
Bọn họ ít uống linh tửu, nhưng cũng không phải chưa từng uống qua, suy cho cùng nó tăng thêm linh lực, rất có lợi đối với ấu tể yêu quái đang độ trưởng thành, năm mới trưởng bối trong tộc cũng sẽ thỉnh thoảng cho uống một chút, số lượng còn nhiều hơn cái này.
Hạ Tình vẫn hơi lo lắng: “Nhưng cả ngày nay Trì ca chưa ăn gì, uống một mạch như vậy liệu có chịu nổi không?”
“Cậu có chỗ nào không thoải mái không?” Tang Du nhìn Hề Trì.
Hề Trì bất đắc dĩ lắc đầu, ngoại trừ cổ họng bị cay đến đau ra, những cái khác vẫn còn ổn.
Song, triệu chứng liên quan đến sức khỏe cá nhân lại bị rượu dẫn ra.
Nửa tiếng sau, Tang Du thấy Hề Trì chẳng có chút tinh thần, quả quyết kéo người đứng dậy.
“Lão đại, Trì ca say rồi à?”
“Không có, trước đây chỉ cần một ngụm rượu là ngủ rồi, tôi dẫn cậu ấy về ký túc xá trước, mọi người cứ từ từ ăn.”
Ngoài việc không có tinh thần lắm, biểu hiện của Hề Trì gần như không khác mấy thường ngày, không chỉ trả lời được câu hỏi, thậm chí cậu còn phản ứng nhanh hơn cả Tang Du, đi đường cũng rất vững, Tang Du hoàn toàn yên tâm, đến dưới lầu ký túc xá, để đảm bảo an toàn, còn gửi cho Giang Lê một tin nhắn.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Buổi tối Tiểu Trì có uống một ít linh tửu, không nhiều, chỉ xíu thôi, cũng không có say, bây giờ đang ở dưới lầu ký túc xá, tôi nói trước với cậu một tiếng, cậu biết có tình huống như vậy là được.】
Gửi xong, Tang Du bỏ di động vào trong túi áo, đi đến cầu thang tầng bốn, Hề Trì chặn người lại.
“Đến đây là được rồi, buổi tối cậu cũng chưa ăn gì, đạp xe quay về phải 7 8 phút”, Hề Trì nói, “Nhớ tính tiền.”
Nướng cả một con heo, không thể để Vương Địch trả được.
Nghĩ chuyện cũng chỉ có vài bước chân, Tang Du không nói gì nữa: “Vậy cậu quay về thì ngủ đi.”
Hề Trì gật đầu.
Tang Du vừa đi, Hề Trì dựa vào cầu thang một hồi, mãi đến khi đèn hành lang sáng lên rồi lại tắt.
Huyệt Thái dương đau đến nỗi đập thình thịch, hô hấp có chút nóng lên nhè nhẹ.
Cả tầng lầu gần như đều trống không, chẳng phòng nào sáng đèn, Hề Trì dựa nửa người lên tường đi đến trước cửa phòng 403, vừa sờ vào túi áo......
Trống không.
Chìa khóa đặt trong túi áo khoác ban đầu đã bị cậu thay ra rồi.
Hề Trì: “......”
“Lê ca, vừa mới có tin nhắn kìa.” Hứa Vân Duệ cũng đang ở tiệc liên hoan chỉ chỉ di động của Giang Lê, “Hình như là chủ tịch hội học sinh Tây Sơn gửi tới đó.”
Giang Lê đi rửa mặt về, lúc này cằm vẫn còn vương bọt nước, vừa mở di động ra đã nhìn thấy hai chữ “linh tửu”, hắn cau mày một cái rất nhẹ, đứng dậy đi đến trước cửa tiệm, ấn gọi cho Tang Du.
Tang Du nói rõ tình huống bằng đôi ba câu.
“Không sao, còn tỉnh táo lắm, người tôi đã đưa về ký túc xá rồi.”
“Cậu ấy uống rượu xong thì mệt rã rời, bây giờ chắc là ngủ rồi, cậu cũng đừng gọi qua.”
Giang Lê cúp điện thoại, quay về phòng ngồi xuống, nhưng lại không động đũa nữa.
Hứa Vân Duệ đang định hỏi làm sao vậy thì trông thấy màn hình di động Lê ca của cậu ta lóe lên, một cái avatar hình chú mèo nhà bất thình lình nhảy lên trên đầu tin nhắn, bên góc phải còn có một vòng tròn số 1 màu đỏ.
Hứa Vân Duệ: “......”
【Chi: Chỗ cậu ăn liên hoan gần trường đúng không,?】
【-: Ừm.】
Tầm mắt của Giang Lê rơi lên dấu ngắt câu đánh sai rõ ràng ở phía cuối.
Trước đây Hề Trì gõ chữ xong sẽ vô thức kiểm tra lại một lượt rồi mới gửi đi, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này.
Trong giây phút giao diện tin nhắn chớp lên lần thứ hai, Giang Lê đang gửi tin nhắn, ngón tay chưa kịp thu về, vừa hay nhấn vào tin nhắn thoại mới được gửi tới không lệch một li.
Giọng của Hề Trì xuyên qua loa điện thoại vang lên trong phòng.
“Tôi quên mang chìa khóa, tôi tới tìm cậu.”
Toàn bộ thành viên của hội học sinh Nam Sơn: “..................???”
Giang Lê không để ý tới đám người bên cạnh, ngay khoảnh khắc giọng nói phát ra hắn đã đứng dậy, nói một câu “Đã tính tiền”, rồi cầm lấy di động đi ra ngoài.
Mười lăm phút sau, Giang Lê xuất hiện ở cửa phòng 403.
Hề Trì dựa lên tường, đuôi mắt bị men rượu ngấm đến thoáng phiếm hồng.
Cậu hơi ngửa mặt, di động buông thõng bên người, nhẹ giọng gọi một câu “Giang Lê“.
Ngay sau đó, dùng một thanh âm mà Giang Lê chưa từng nghe thấy bao giờ, giống như rì rầm trách giận, nhưng cũng vì giọng điệu quá nhẹ nhàng mà tự dưng lộ ra vài phần... thân mật, cậu mở miệng.
“Cậu tới chậm quá vậy.”
Ngay tại khoảnh khắc đó, Giang Lê nhận ra, có người đã say rồi.
- ------------------------
Cuối cùng cũng làm hết chương này, xỉu~~~
Vậy là cũng sắp tới kỳ thi vào đại học rồi, chúc các bạn sĩ tử ôn tập thật tốt và đỗ vào trường như nguyện vọng nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất