Khác Thủ Tiên Quy

Chương 115: Đao Tam Thiên

Trước Sau
Phương Khác nắm chặt kiếm không ngừng run rẩy, y vận lực xuống chân, tay trái cũng siết chặt cán kiếm. Nói bị đao chém thì bị đao chém ngay, vận khí của y có phải quá tốt rồi không?

Phương Khác mím chặt môi, vị tanh trong miệng không ngừng trào ra ngoài.

Con ngươi Phương Khác co rút, chỉ thấy trên thân kiếm Tam trong tay xuất hiện một đường nứt.

Đao Tam Thiên hừ lạnh một tiếng, thu đao về. Phương Khác lảo đảo, đâm kiếm xuống đất để ổn định thân hình. Nhưng… kiếm đã gãy rồi. Phương Khác đứng vững lại, trong tay là thanh kiếm Tam đã gãy một nửa.

Đao Tam Thiên lạnh lùng nhìn Phương Khác, không tiếp tục giơ đao nữa.

“Lấy kiếm, tới nữa.”

Phương Khác thở dài, cong lưng nhặt nửa cây kiếm lên, sờ nhẹ lên chữ trên cán kiếm rồi bỏ vào túi chứa đồ. Sau đó lấy một thanh linh kiếm khác ra, cũng là linh kiếm tam phẩm, là lấy trong Cùng sơn cốc.

Cầm kiếm trong tay ước lượng, sau đó nâng tay trái lên tùy ý dùng tay áo lau máu trên mũi.

Làm xong rồi Phương Khác mới nhìn Đao Tam Thiên, nâng kiếm lên, dường như muốn làm ra một thế tay, nhưng giây tiếp theo lại giật lùi về sau mấy bước.

Tiêu trưởng lão thoáng cái xuất hiện sau lưng Phương Khác, nhấc Phương Khác lên ném ra sau, rồi chắn trước mặt Đao Tam Thiên.

Động tác Tiêu trưởng lão nhìn như thô lỗ thực chất lực độ cầm nắm rất vừa khớp. Phương Khác vững vàng tiếp đất, rồi đón lấy dược phẩm Tiêu trưởng lão ném qua.

“Đa tạ sư thúc.” Phương Khác nói.

“Không khách khí.” Tiêu trưởng lão không mặn không nhạt nói.

“Tiểu tử! Lâm trận chạy trốn, chẳng có dũng khí!” Đao Tam Thiên thô giọng nói, tức giận bởi Phương Khác lừa hắn.

“Tu sĩ nguyên anh khiêu chiến hậu bối sơ kỳ kim đan, ngươi cũng có mặt mũi sao?” Tiêu trưởng lão nhàn nhạt nói, lại chọn dùng hai chữ khiêu chiến. Ngón tay búng một cái, một điểm sáng đỏ vọt ra.

Là thần hỏa. Thần hỏa giống như Băng Lưu Diệm của Diệp Vu Thời, hơn nữa phẩm cấp còn cao hơn.

Nhưng ánh mắt Phương Khác lại đặt ở một chỗ khác trên không trung.

Đó là hai lá bùa, lá bùa chỉ có đường vẽ. Đó là bùa Diệp Vu Thời vừa hoàn thành không lâu, lúc Đao Tam Thiên và Phương Khác đối kháng đã đến sau lưng Đao Tam Thiên. Nhưng Đao Tam Thiên lại không cảm giác được gì, vì bùa này không tỏa ra bất cứ dao động linh lực nào, an tĩnh mà quái dị, cứ như Băng Lưu Diệm của Diệp Vu Thời.

Lúc kiếm Tam gãy, Diệp Vu Thời nhìn y một cái. Vì thế, y nhặt kiếm gãy lên, cất đi, chỉnh lại dáng vẻ, mấy động tác này chẳng qua là để kéo dài thời gian thôi.

Bùa đó vốn là giống như đường vân, lúc Phương Khác lùi ra sau thì nó cứ như sống lại, xoay chuyển cuồn cuộn, phảng phất như có thứ gì giãy ra khỏi những đường linh lực hỗn loạn. Trong đó một lá bùa đã biến thành dáng vẻ phụng hoàng. Mà lá còn lại thì thất bại, linh lực tán đi sạch.

Phương Khác cũng ngẩn ra, chỉ thành công một lá? Nhưng Diệp Vu Thời lại lắc đầu, một lá cũng không thành công, vừa rồi tâm hắn không tĩnh, một lá thất bại, một lá cũng chỉ thành công một nửa, nếu không nói không chừng có thể thử lưu Đao Tam Thiên lại đây.



Đao Tam Thiên nhìn điểm hỏa mà Tiêu trưởng lão bắn ra, đây là thần hỏa cấp bảy, tinh hỏa. Nhưng, Đao Tam Thiên lia miệng cười. Một thuật tu đi đấu cận thân với một kiếm tu chính là đang tìm chết.

Đột nhiên một tiếng vang như vàng ngọc va nhau vọng khắp bầu trời.

Lúc này Đao Tam Thiên mới phát giác được khí tức nguy hiểm, thoáng cái quay người.

Chỉ thấy sau lưng hắn có một con phụng hoàng vồ tới. Phụng hoàng này không đặc biệt xinh đẹp vì nó dù sao chỉ do những đường vẽ tạo thành. Nhưng lại có một phen ý vị mộc mạc, nhìn giống như phụng hoàng bằng đá trên mái hiên của Phụng Nguyên thành.

Trên thân con phượng hoàng này chứa linh lực mà ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng không thể không kiêng kỵ.

Trong mắt Đao Tam Thiên lóe qua một tia dị sắc, đây là bùa thập phẩm! Hơn nữa là bùa thập phẩm sinh ra trận pháp Phụng Nguyên thành! Đao Tam Thiên bước sang phải một bước, dồn trọng tâm cả người xuống. Đại đao trong tay chém tới trước, hắn thế nhưng quyết định gắng gượng chịu luôn điểm hỏa tinh của Tiêu trưởng lão.

Bất luận là thứ gì, đều tới đi!

Phượng hoàng trực tiếp lao xuống, nhắm Đao Tam Thiên mà mổ.

Tuy đao vung ra nhưng không chạm được phụng hoàng, mà phụng hoàng đó lại linh hoạt né đi rồi mổ lên sóng đao của Đao Tam Thiên. Cú mổ này, dỡ sạch lực đạo trong thế đao của Đao Tam Thiên, mà thần hỏa của Tiêu trưởng lão cũng lan lên lưng Đao Tam Thiên.

Oành.

Quảng trường bị lực đạo dỡ ra đó nổ ra một hố lớn, còn Đao Tam Thiên bị cái đuôi của phụng hoàng quất vào mặt, thước gỗ của Tiêu trưởng lão cũng đánh lên Đao Tam Thiên.

Đao Tam Thiên lảo đảo, sau đó nhanh chóng phi thân chém lên lưng phụng hoàng, phụng hoàng kêu thảm một tiếng, rồi cứ thế biến mất vô tung.

Nếu không phải Phương Khác xác định đã thấy Đao Tam Thiên lảo đảo, thì y sẽ cho rằng cú tấn công của Tiêu trưởng lão và Diệp Vu Thời căn bản vô dụng, đao khí của Đao Tam Thiên càng thêm no đủ.

Chẳng qua lúc này Đao Tam Thiên không ham chiến, mà chạy về phía phong giới đại trận.

Tiêu trưởng lão không đuổi theo, mà chuyển sang tấn công Đại phương trượng. Phương Khác dự định thế nào, ông đã đoán ra rồi. Nếu Phương Khác muốn giết người, nể mặt Trí Tiêu sư huynh ông khẳng định sẽ để Phương Khác như ý.

Dù sao… phong giới đại trận không gấp. Tiêu trưởng lão không dấu vết nhìn Diệp Vu Thời một cái, người dẫn tới lần này là người của Diệp Vu Thời. Những người này ở một vài phương diện phải nói là tuyệt, đối phó không nổi tu sĩ nguyên anh, nhưng ngăn cản một chút thì không vấn đề.

Sau khi Phương Khác nuốt mấy viên đan dược của Tiêu trưởng lão, cầm kiếm đứng cạnh Thập Phương, nụ cười trên gương mặt nói sáng lạn bao nhiêu thì sáng lạn bấy nhiêu.

Đại phương trượng nhìn Phương Khác tươi cười rực rỡ và Diệp Vu Thời mặt không biểu cảm, nhất thời nghẹn khí không thôi. Chỉ mới mấy ngày mà thôi, thân phận của bọn họ đã nghịch chuyển, lúc thấy Tiêu trưởng lão nhìn sang, sắc mặt lão càng thêm xanh.

“Lấy đông hiếp ít, có mất thể diện tu sĩ nguyên anh không? Trưởng bối phái Côn Luân các người lẽ nào dạy các ngươi như thế sao?” Âm thanh lão lừa trọc khàn khàn mà khó nghe.

“Côn Luân chúng tôi, trước nay trên trên dưới dưới đoàn kết nhất trí đối ngoại.” Phương Khác cười híp mắt nói, không đánh hội đồng chẳng lẽ một tu sĩ kim đan lại đối đầu với nguyên anh? Nghĩ y ngốc sao?

Diệp Vu Thời nhìn dáng vẻ đắc ý của Phương Khác, ý cười vụt qua trong mắt, khóe môi nhếch lên: “Dám tập kích, thì phải chuẩn bị đối mặt bị vây công.”



Thập Phương liếc mắt nhìn Phương Khác, đáy mắt gợn sóng, kiếm pháp của y lại tiến bộ rồi.

Tiêu trưởng lão không có động tác dư thừa, chỉ lấy thước gỗ ra cản lại toàn bộ tấn công của Đại trưởng lão, những cái khác thì không làm. Ông và Thập Phương hoàn toàn khóa chặt động tác của Đại phương trượng, dù bây giờ Phương Khác mài thôi cũng có thể mài chết lão.

Nhìn Phương Khác cầm kiếm đi đến, Tiêu trưởng lão vốn chỉ nghĩ Đại phương trượng đại khái đã chọc Phương Khác, nên cho y trút giận cũng tốt, nhưng cuối cùng vẫn phải do ông xuất thủ. Dù sao linh lực của Phương Khác bây giờ không còn bao nhiêu, một thân thương tích chỉ sợ sẽ kéo dài khá lâu.

Ai biết, hoàn toàn không phải vậy.

Phương Khác không có quá nhiều hoa chiêu, chỉ điên cuồng vận chuyển tâm pháp. Linh lực trong người vận chuyển đến cực hạn, sau đó giống như một đạo lưu quang nhắm vào lão lừa trọc, trực tiếp cho hai kiếm.

Đại phương trượng không dám tin nhìn hai lỗ máu trên người mình, ***g ngực và vai trái, rõ ràng lão vẫn còn dư sức, tại sao không thể tránh được? Làm sao có thể không tránh được? Hơn nữa còn liên tiếp hai kiếm?

Tiêu trưởng lão cũng kinh ngạc, kiếm gì có thể trực tiếp đâm xuyên tu sĩ nguyên anh? Không… không phải vấn đề kiếm, là uy lực của bản thân kiếm pháp. Vừa rồi một kiếm của Phương Khác nhanh đến mức ông suýt không nhìn thấy rõ. Lúc hai kiếm đâm ra… thứ đâm vào người Đại phương trượng căn bản không phải kiếm, mà gần như là kiếm khí đã ngưng kết thành thật.

Tiêu trưởng lão nhớ tới luồng kiếm khí phát ra lúc Phương Khác kết đan, kiếm khí đó ngay cả Thiên Quân kiếm của Phụng Chi Tiếu cũng chặn được, khiến môn phái nghị luận sôi nổi. Nhưng hôm nay nhìn lại, Phương Khác càng lúc càng giỏi vận dụng kiếm khí. Tiêu trưởng lão nhìn Phương Khác không khỏi tán thưởng một câu, không hổ là đệ tử nhập môn của Trí Tiêu sư huynh.

Phương Khác chỉ vô cảm xác định vết thương trên người lão lừa trọc xong thì lui về. Vô cảm là vì đau đớn, cảm giác linh lực bị rút sạch không dễ chịu. Nhưng thù này không báo không được, nếu không sớm muộn cũng sẽ trở thành chướng ngại tâm lý cho y. Lúc đáp xuống đất, Phương Khác lảo đảo, được Diệp Vu Thời nhẹ nắm khuỷu tay đỡ lại.

“Tiếp theo, giao cho huynh rồi.” Phương Khác nói.

Diệp Vu Thời đảo mắt nhìn Phương Khác, khóe môi nhoẻn lên nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng đáp một câu.

Đại phương trượng cười lạnh vài tiếng, hai mắt đỏ bừng nhìn mấy người, hiển nhiên đã bị chọc giận, trên mặt lộ vẻ điên cuồng, rồi bỗng đột phá được Thập Phương và Tiêu trưởng lão, đến thẳng chỗ Diệp Vu Thời. Linh lực toàn thân phóng ra, y bào cũng phồng lên.

Gương mặt khô gầy của lão cũng phồng lên đầy quái dị, rất khủng bố.

“Tự bạo?” Diệp Vu Thời híp mắt, ôm lấy Phương Khác cấp tốc lùi ra sau. Mà Tiêu trưởng lão một tay xách Thập Phương một tay xách Kính Phi cũng cấp tốc lùi lại. Tu sĩ nguyên anh tự bạo không phải là chuyện đùa. Tiêu trưởng lão thuận tay lấy ra một cái chén sắt trùm xuống, tránh để lan đến phạm vi quá rộng, tổn thương người vô tội.

“Cách xa một chút!” Tiêu trưởng lão ném hai người đi xong, miễn cưỡng khống chế chén sắt trùm lấy Đại phương trượng.

Sau một tiếng vang kinh thiên động địa, chén sắt của Tiêu trưởng lão đã bị chấn bay đi, còn vỡ nát. Tiêu trưởng lão cũng bị thương.

Mà những người khác vì chạy kịp thời, hơn nữa tình huống được Tiêu trưởng lão khống chế, vì thế không có nửa phần tổn hại.

Tiêu trưởng lão nhìn thịt nát đầy đất, khẽ chau mày, vừa rồi ông không kịp tiêu diệt nguyên anh của Đại phương trượng, nếu là giả tự bạo, Đại phương trượng hoàn toàn có thể liều mượn nhục thân nguyên anh trong người chạy trốn.

“A!” Một tiếng kêu sắc bén vang lên.

Tiêu trưởng lão thoáng cái ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời, lộ ra một anh hài. Thì ra nguyên anh của Đại trưởng lão thật sự chuồn đi dưới mí mắt ông, nhưng lại bị Băng Lưu Diệm phủ đầy thiêu đốt. Nhìn nhục thân nguyên anh lớn cỡ đứa trẻ bị Băng Lưu Diệm thiêu đốt đau không muốn sống, ông bất giác quay đầu nhìn Diệp Vu Thời, trong tình huống vừa rồi, không ngờ vẫn không chút sơ sót.

“… Cầu đổi tư thế.” Phương Khác lại bị ôm ngang lên, suy yếu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau