Khác Thủ Tiên Quy

Chương 216: Sâm La kiếm quyết 4

Trước Sau
Kiếm là dùng để giết người, kiếm chiêu đương nhiên cũng dùng để giết người. Bất luận kiếm chiêu này phức tạp hoa mỹ hay đơn giản mộc mạc, mục đích cuối cùng của nó chỉ có một – đó chính là giết chết kẻ địch. 

Cho nên y căn bản không cần phải suy nghĩ kiếm này làm sao vung ra. 

Trong lúc bừng tỉnh Phương Khác chìm vào trạng thái lĩnh ngộ, tu vi đình trệ đã lâu bắt đầu buông lỏng. Đạo kiếm khí an phận trôi nổi trong đan điền lại đột nhiên bành trướng, nuốt lấy đạo kiếm khí khác rồi dung hợp. 

Mà nguyên anh có chút suy yếu chậm rãi mở mắt ra, ngay vào lúc nó mở mắt, đạo kiếm khí sau khi đã dung hợp kia thoáng cái hóa thành luồng bạch quang chui vào giữa mi tâm nguyên anh. Trong hai mắt nguyên anh xuất hiện hai luồng kiếm quang. 

Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác ngồi xổm trên đài sen, trên tay còn cầm phù chú đột nhiên liền ‘ngộ’, mỉm cười. 

Ngoài đỉnh mặt trời mọc rồi lặn, trong đỉnh vẫn là một vầng dương đỏ dưới nước. 

Khí tức của Diệp Vu Thời càng lúc càng nội liễm, hiển nhiên cảnh giới lại tăng lên một bậc. Nhưng tiến độ lại càng ngày càng chậm. Trong đỉnh vẫn là quá ít linh khí, sát khí chiếm phần lớn, không có lợi cho tu hành. May là Băng Lưu Diệm của Diệp Vu Thời thông qua sát khí đã tinh tiến không ít. 

Sau đó đến một ngày, Phương Khác đứng lên, cầm kiếm đi tới dưới đường kiếm cuối cùng. 

Diệp Vu Thời đứng không xa chuyên chú nhìn y. 

Phương Khác nhấc kiếm, chém ra. 

Đây là một kiếm rất sảng khoái, cũng là một kiếm cực tự nhiên. 

Động tác rất tùy ý, rất bình thường. Nhưng Diệp Vu Thời nhìn ra được một loại đạo nào đó bên trong. 

Kiếm xuất thế rơi. 

Một vùng mảnh sứ vụn thoáng cái hóa thành cát bụi, trong đỉnh đổ một cơn mưa, đây chính là thủy châu bị kiếm khí hất lên, trong mỗi giọt nước đều mang theo một đạo kiếm mang. 

Trên ngón tay Diệp Vu Thời bốc lên một ngọn lửa u bạch, thoáng cái đông cứng mấy giọt nước. 

Hắn cầm giọt nước, nhìn kỹ đạo kiếm mang bên trong. 

… 

Phương Khác nhìn vết kiếm hoàn toàn không giống với đường kiếm thứ mười ba trên vách, nhếch môi cười, thế nâng thế hạ của y và chủ nhân của vết kiếm thứ mười ba hoàn toàn khác nhau đương nhiên sẽ tạo nên vết kiếm hoàn toàn khác nhau. 

Nhưng chính là như thế mới đúng. 

Vì thức cuối cùng của Sâm La kiếm quyết chính là không câu nệ hình thức, không vây trong kiếm chiêu. Chỉ có như thế, mới có thể phá bỏ ranh giới của mười hai thức đầu chém ra kiếm thứ mười ba. 

“Thức cuối cùng, đệ gọi nó là thuận theo tự nhiên.” Phương Khác nói, ngẩng đầu nhìn vết kiếm này. 



Sau đó Phương Khác nhắm mắt, chậm rãi điều tức. Tu vi của y lại đột phá một tầng, nhưng khiến y nghi hoặc là Thái A kiếm khí đã bị Sâm La kiếm khí nuốt chửng. Nhưng nghĩ lại, y liền thoải mái. Vì Sâm La kiếm quyết vốn chính là bao quát ngàn vạn. 

Một lát sau. 

Phương Khác quay đầu nhìn Diệp Vu Thời nói: “Chúng ta nên ra ngoài rồi.” 

Diệp Vu Thời gật đầu. 

Thế giới trong đỉnh, trời đất đảo lộn, tự cho là chìm ở dưới, lại nổi ở trên. Diệp Vu Thời và Phương Khác lặn xuống dưới đỉnh bơi về phía mặt trời đỏ. Lần này, độ sâu của đáy nước không còn giống như không biên giới nữa, vì Dương đỉnh đã mở. 

Bọn họ không biết là, bên ngoài đỉnh có vô số ánh mắt đều chăm chú nhìn ngọn đỉnh ở đại lục Thanh Hoa, vì ngày đỉnh đóng lại đã càng lúc càng gần. 

Trí Tiêu đưa tay vuốt Thư Kim Âm đỉnh lộ ra hàn khí, tay ông có chút tái còn lộ ra một luồng khí xanh, nhưng không giống như tay của một lão giả mà giống tay của một thanh niên. Mặt của ông cũng thế, nếp nhăn già nua đã biến mất khỏi mặt. Nếu lúc này Phương Khác nhìn thấy ông, nhất định sẽ không tin đây là sư phụ tiện nghi nhà mình. Vì trông trẻ đi ít nhất hai mươi tuổi, giống như một vị trung niên chứ không phải một lão giả sớm chiều. Chỉ là râu, mày và tóc ông vẫn hoa râm, mà gương mặt vốn hồng nhuận lại tái nhợt vô cùng. 

“Nếu mấy ngày sau Phương Khác vẫn chưa ra khỏi đỉnh, muốn ra khỏi đỉnh sẽ rất khó.” Trí Tiêu nhìn ngọn đỉnh, nói với Thái A đeo kiếm đứng cạnh. 

Thái A chỉ nghiêng đầu nhìn Trí Tiêu một cái. 

“Không biết họ có biết thời gian đỉnh đóng không…” Trí Tiêu lại nói. 

“Nhữ muốn để ngô vào đỉnh.” Thái A lạnh nhạt ngắt lời Trí Tiêu. 

Trí Tiêu nhìn Thái A, cười thâm sâu, nhưng lại bỏ qua đề tài này: “Tình cảm của nhân loại là thứ vô cùng phức tạp. Vui giận đau sợ yêu ghét hận là thất tình. Tuy ngươi là kiếm linh, nhưng hình như đã có tình cảm phức tạp của nhân loại…” 

Thái A khẽ nhíu mày, con mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn Trí Tiêu. 

“Ngươi muốn rời khỏi địa cung, nhưng ngươi hiểu tại sao ngươi muốn rời khỏi không? Đây chính là khác biệt của ngươi và kiếm linh khác.” Trí Tiêu nói. 

… 

“Chưởng môn, Thái A đã ra khỏi sơn môn, chắc là đến đại lục Thanh Hoa rồi.” Tào Đoạt vừa thấp giọng nói vừa đưa cho Trí Tiêu một bình đan dược. 

Trí Tiêu nhận đan dược uống rồi trầm mặc một lúc mới nói: “Theo ta đến Thận Hành nhai một chuyến.” 

Tào Đoạt nhíu mày, vừa muốn mở miệng đã bị Trí Tiêu giơ tay ngăn cản.” 

“Nhỏ đã lợi hại như thế, già sao có thể quá kém.” Trí Tiêu nhàn nhạt nói: “Huống chi nhỏ đó còn là do một tay già dạy ra.” 

Khi Thái A đến đại lục Thanh Hoa, là lúc mặt trời dâng lên. 

Vương Lạc Dương đứng ở góc cung điện, mặt không biểu cảm. Nhưng nội tâm càng lúc càng nóng nảy, giờ hợi năm ngày sau đỉnh sẽ đóng lại. Nó đột nhiên nghĩ đến lời an ủi Hách Liên Đồng đã nói, có lẽ Phương sư thúc sẽ giống như một vài tuồng kịch đợi đến giờ khắc cuối cùng mới đột nhiên ra khỏi đỉnh. Vào lúc họ tuyệt vọng nhất đột nhiên mang đến hy vọng. 



Nhưng đời người không phải là vở kịch, sẽ không vĩnh viễn thỏa lòng người. 

Lúc này, một cánh tay thon dài trắng nõn nhẹ gác lên vai nó. Thoáng cái lông tơ Vương Lạc Dương dựng đứng, nhưng ngay cả một âm tiết cũng không phát ra. Tay cầm chuôi đao giống như khúc gỗ, không có một chút tri giác. 

Nó không thể khống chế bị tha đến một góc khác, sau đó nhìn thấy một tu sĩ đầu đầy tóc bạc. Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của hắn nhìn thẳng nó, lại giống như không hề in vào thân ảnh nó. 

Rất đáng sợ, tu vi của người này… Vương Lạc Dương cầm chuôi đao, ngón tay gian nan cử động. 

Chỉ là người này nhìn nó nói: “Nhữ là Vương Lạc Dương.” 

Cuối cùng hiểu ra người trước mắt là bạn không phải địch, Vương Lạc Dương thở ra nhẹ nhõm. 

Gương mặt còn mang theo vẻ non nớt căng chặt, nghiêm túc nói: “Ngươi nên liên hệ với ta trước rồi mới hành động. Nhưng chuyện đến nước này… Tiếp theo ngươi muốn hành động ra sao?” 

“Uy hiếp Văn Trúc Ân, vào đỉnh.” Ngữ điệu Thái A bình bình, một chút nhấp nhô cũng không có, nhưng lại khiến người ta nghe ra được sự bình thản. 

Vương Lạc Dương trợn to mắt… 

“Văn Trúc Ân là tu sĩ kỳ phân thần.” 

“Ngô là kỳ hợp thể.” 

… 

Tuy yêu phủ bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập mười vạn yêu tu, nhưng nếu Thái A không thành công ít nhất có thể chạy. Vì thế Vương Lạc Dương hạ quyết tâm, lúc muốn cùng Thái A liều, một trận huyên náo truyền đến. 

Tiếng cảnh báo chói lói vang lên. 

Vương Lạc Dương giật mình, cho là họ đã bị phát hiện. 

Thái A chỉ chậm rãi nói: “Bọn họ ra khỏi đỉnh rồi.” 

“Ngươi là nói… sư thúc ra khỏi đỉnh rồi?” Vương Lạc Dương kinh ngạc hỏi. 

Phương Khác và Diệp Vu Thời vừa ra khỏi đỉnh, đã phát hiện trong đại điện sớm đã nghiêm trận chờ đợi. Vô số đao kiếm chỉ hướng bọn họ, lúc này một đoàn nhân mã đột phá trùng trùng bao vây, xuất hiện trước mặt họ. 

Phương Khác phát hiện rất nhiều gương mặt không tính là xa lạ trong đội nhân mã này. Vệ Mâu Lưu trầm mặc nhìn y, còn có Lục La lạnh lùng nhìn y… 

Sau đó y dời đường nhìn lên yêu tu mái tóc xanh đậm trên điện, người này cũng đang dùng vẻ mặt hưng trí đánh giá y và Diệp Vu Thời. 

Sau đó hắn vung tay nói: “Bắt bọn họ.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau