Chương 219: Thế nào là sư phụ 1
Lúc Phương Khác về môn phái không ngờ được sẽ là cảnh tượng này.
Sơn môn Côn Luân mở rộng, suốt quãng đường đệ tử xếp hàng hai bên cung kính nghênh đón. Người dẫn đường cho y là Tào Đoạt, Phương Khác đi qua, đệ tử hai bên lũ lượt hành lễ. Từ xa nhìn vào như một con sóng trắng, trong long trọng mang theo trang nghiêm.
Tào Đoạt tựa hồ cảm giác được nghi hoặc của Phương Khác, nếp nhăn giữa mi tâm chậm rãi giãn ra nói: “Mỗi một đệ tử từ chiến trường trở về đều sẽ được nghênh đón như thế. Đương nhiên, loại đãi ngộ này mỗi người cũng chỉ có một lần… Sau Ngũ sơn dựng một tấm bia thông thiên, không bằng các ngươi đến xem trước.”
Phương Khác và Diệp Vu Thời trao đổi ánh mắt, sau đó gật đầu. Họ đã nghĩ ra đó là bia gì rồi.
Bia thông thiên sở dĩ gọi là bia thông thiên đương nhiên là vì nó cao. Nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều không hy vọng nó lại cao như thế, còn hy vọng đừng có một tấm bia như vậy.
Bia hình chữ nhật, giống như bia mộ. Trên mặt bia có rất nhiều rãnh lõm, vừa đủ khảm vào một thẻ ngọc. Mà nơi ánh mắt Phương Khác nhìn đến, đã không nhìn thấy rãnh lõm. Chỉ có thể thấy những thử ngọc đã vỡ khảm đầy trong đó. Tự phù màu đen trên bia không ngừng lưu động, mấy chữ ghép lại chính là một tên người, một cái tên chính là một tánh mạng.
Từ xa nhìn chính là một tấm bia màu đen.
Người đứng dưới tấm bia, trở nên vô cùng nhỏ bé. Mấy người Phương Khác đứng dưới bia, nhìn tấm bia thật lâu. Vì trên tấm bia này có rất nhiều cái tên đã từng quen biết.
Từ xa đi tới một người, hắn đi tới cạnh Phương Khác và Diệp Vu Thời, nhìn tấm bia nói: “Đại sư huynh, sào trúc cũng ở trên tấm bia này. Nếu hắn biết có một ngày thế này chắc chắn hắn đã đổi tên mình cho dài một chút. Chỉ chiếm có hai chữ, không nhìn kỹ chút sẽ không tìm thấy hắn.”
“Kỳ thật nếu muốn ta nói, thì căn bản không cần tấm bia thế này, ở luyện khí đường luyện thêm vài thanh đao mới là chính sự…” An Thường Lạc vừa nói, khóe mắt đã hơi đỏ lên.
“Nhưng chưởng môn đã nói, không thể quên, quả thật cũng có lý.” An Thường Lạc nói.
Đứng một lát, hàng người rời khỏi bia thông thiên.
…
Khi Phương Khác đi gặp Trí Tiêu, Trí Tiêu đang tu hành. Cho nên y được dẫn vào phòng uống trà. Rót trà cho y là một thiếu niên cao gầy, thiếu niên này chính là đệ đệ của Chân Thông, Chân Minh. Trước khi y bế quan ở Vấn Đạo phong hai năm đã đưa Chân Minh đến chỗ Trí Tiêu.
Chân Minh vừa rót trà vừa thấp giọng nói: “Gần đây thân thể chưởng môn hình như không tốt lắm, gầy đi rất nhiều. Hơn nữa còn đến Thận Hành nhai ba lần, đều là đi gặp người đó. Còn La Thanh trưởng lão từng dẫn Tất Thập Tứ đến đây một lần. Ta không biết bọn họ bàn cái gì, nhưng lúc đi sắc mặt La Thanh trưởng lão đầy tức giận.”
Rót trà xong, nó cũng nói xong, hơi cong người, đi ra ngoài.
Sắc mặt Phương Khác bất biến uống xong ly trà, Tào Đoạt đẩy cửa vào nói: “Chưởng môn mời ngài trực tiếp đến sân diễn luyện.”
…
Sau khi thấy Trí Tiêu, Phương Khác kinh ngạc trợn to mắt. Gương mặt tái nhợt của Trí Tiêu đã không còn chút vết tích già nua nào, y kinh dị muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng Trí Tiêu trực tiếp ngắt lời: “Chuyện này về sau hãy nói, ngươi đi chém gốc cây đó cho ta xem.”
Đợi Phương Khác xuất kiếm, thu kiếm xong, trên mặt Trí Tiêu lộ vẻ trầm tư hỏi: “Kiếm tâm của ngươi là gì?”
Phương Khác khựng một chút mới nói: “Chắc là thuận theo tự nhiên.”
Trí Tiêu gật đầu, không nói thêm.
Đợi khi Phương Khác lại muốn mở miệng, Trí Tiêu nói: “Kiếm đạo của mỗi người sẽ không phục chế nhau. Vì thành công không thể phục chế. Cho nên đừng vọng tưởng đi phục chế phương pháp tu hành của người khác. Ngươi ta tuy là sư đồ, nhưng kiếm đạo lại hoàn toàn khác nhau. Ngươi không cần học ta, nhưng lại có thể lấy làm gương.
Cái gọi là kiến thức rộng rãi, thành công trên đời này đều không thể phục chế, nhưng đều có thể noi gương. Thấy nhiều rồi, ngươi sẽ biết thành công có điểm chung. Kiếm đạo cũng thế…
Kiếm của ta gọi là ‘Mỹ Nhân kiếm’, không phải vì người đẹp mà gọi Mỹ Nhân… mà lấy từ mỹ nhân bạc đầu, anh hùng sớm chiều.
Kiếm của ta là sinh tử kiếm, tham thấu sinh tử, từ sinh mà tử, hướng tử mà sinh. Lấy kiếm làm tâm, tức là vô tình.”
“…”
Lần giảng này của Trí Tiêu, mặt trời mọc rồi lặn hết mấy lần.
Dường như ông muốn truyền thụ hết kinh nghiệm và tâm đắc của mình cho Phương Khác, bất kể là kiếm đạo, hay công pháp vận hành, hay tâm cảnh tu giả. Làm sao ứng phó tâm ma, làm sao đấu pháp. Ông kể thời niên thiếu gặp nguy, kể ông luyện kiếm dưới thác, kể ông lao đi giết người vô số trong tuyết, bao nhiêu lần bồi hồi bên bờ sinh tử để cảm ngộ đạo sinh tử….
Phương Khác ngồi khoanh chân, một tay cầm phù bút, một tay cầm giấy vội vàng ghi chép lại, vậy mà thật sự không sót một chữ.
Trí Tiêu chọn truyền miệng chứ không phải thẻ ngọc đương nhiên có đạo lý. Ông nhìn bút than không ngừng trong tay Phương Khác, vừa lòng cười.
…
“Cho nên, người phải đọc nhiều sách, đọc hiểu sách.” Cuối cùng Trí Tiêu đưa ra kết luận.
“Hiện tại ngươi đã xem được bao nhiêu sách?” Trí Tiêu ngừng một chút thì hỏi.
“Trong tàng thư các còn rất nhiều tầng chưa xem xong. Hiện nay mới xem đến tầng bốn.” Phương Khác đáp, từ sau hôm đó bị Trí Tiêu ném ra khỏi tàng thư các, biết mình ở tu tiên giới chính là một bạch si triệt triệt để để, y liền bắt đầu xem từ tầng một. Tàng thư các tổng cộng có ba mươi hai tầng. Thu thập tất cả thư tịch về tu hành, tổng cộng mấy chục vạn quyển. Trừ mấy kẻ cuồng sách trú trong tàng thư các, không ai có thể xem hết tất cả sách trong thư các.
Trí Tiêu nhướng mày nói: “Như thường. Diệp tiểu tử sớm đã đọc được ba vạn quyển rồi đi?”
Phương Khác gật đầu, mỉm cười.
Trí Tiêu nhìn Phương Khác cười cứ như thấy vinh hạnh lắm, lập tức nổi cơn, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu ngươi đã về phái rồi, thì lo đi dạy dỗ đệ tử đời ba mươi bảy cho ta.”
Phương Khác giật mình.
Trí Tiêu chế nhạo: “Chắc không phải ngươi đã quên chức vụ của mình rồi chứ? Tự rời chức vụ, ngươi thử tính xem ngươi đã đi bao nhiêu năm rồi?”
“Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì. Đệ tử đời ngươi đều rời phái, cũng phải lưu lại vài người thủ trong phái. Chiến trường cần các ngươi, nhưng những nhóc con kia cũng cần các ngươi. Mấy vị sư thúc sư bá, sư huynh đệ các ngươi ai ai cũng không còn trong phái. Ai bảo ngươi lại trở về lúc này chứ? Ít nhất ngươi phải lưu lại một thời gian.” Trí Tiêu vung tay không kiên nhẫn xua đuổi: “Đi đi.”
Phương Khác đứng lên, thu giấy bút lại, phủi sạch bụi trên người rồi cung kính hành đại lễ với Trí Tiêu.
“Đi đi. Đám nhóc con đó chắc cũng nhớ ngươi rồi.” Trí Tiêu hờ hững nói.
Phương Khác nhếch môi cười, lùi vài bước mới xoay người đi. Nhưng khi đi được hơn mười bước lại quay người nhìn Trí Tiêu nói: “Đúng rồi, sư phụ. Chuyện lúc trước ngài nói về sau hãy bàn… Lúc đó đệ tử muốn nói, sao sư phụ ngài nhìn trẻ ra vậy. Ta cảm thấy hay là ngài cạo râu luôn đi? Nhìn thế này thật sự không thoải mái.”
Nghe xong, Trí Tiêu tức giận nói: “Cho dù lão tử nói nhiều với ngươi như thế ngươi vẫn không quên được vụ này?”
“Lẽ nào ngài giảng nhiều như thế chính là muốn ta quên chuyện này?” Phương Khác vẻ mặt kinh ngạc nói.
Trí Tiêu nghẹn lại, nói: “Ngươi rốt cuộc có đi không?”
Phương Khác thành thật đáp: “Đi.”
“Vậy thì đi mau.”
“Vâng, sư phụ. Nhưng đồ nhi vẫn còn một chuyện muốn nói.” Phương Khác vẻ mặt vô tội nói: “Có thể để đồ nhi nói xong rồi mới đi không?”
“Phóng.” Trí Tiêu vung tay.
“Sư phụ, không phải phóng, là nói. Chỉ có rắm mới là phóng, chuyện là nói không phải phóng.” Trên mặt Phương Khác lại lộ ra nụ cười mỉm.
“Ngươi rốt cuộc có nói không?” Trí Tiêu nghiến răng.
“Ngài còn nhớ ngài thiếu nợ ta bao nhiêu không? Từ chuyện Tạ An đến Tất Thập Tứ… rồi lại đến Diệp Vu Thời vào đỉnh.” Nói đến đây Phương Khác dừng một chút mới tiếp: “Nhìn… bộ dạng ngài hiện nay, đồ nhi liền xóa sạch chuyện cũ vậy.”
Nói xong, Phương Khác cười sáng rực, hàm răng trắng lóe lóa mắt Trí Tiêu, sau đó nghênh ngang mà đi.
Tào Đoạt nhịn không được lộ ra nụ cười, đúng lúc bị Trí Tiêu thấy được.
Tào Đoạt thu ý cười, nghiêm sắc nói: “Chưởng môn, xem ra Phương Khác đã biết chuyện ngài biết rõ Diệp Vu Thời vào đỉnh sẽ không ổn vẫn dồn hắn vào đỉnh rồi.”
“Chuyện y biết còn ít sao?” Trí Tiêu nhàn nhạt nói.
…
Cuối cùng Thái A đương nhiên vẫn ở trong phủ đệ của Phương Khác, chiếm cứ một căn phòng hẻo lánh ở góc. Đồng thời còn có Diệp Vu Thời vô cùng tự nhiên chiếm cứ phòng và thư phòng của y. Đợi lúc Phương Khác sinh ra ý nghĩ ‘sao hắn lại dọn đến chỗ mình’, đám người An Thường Lạc đã quen với việc ra ra vào vào phủ đệ của Phương Khác.
Nhưng bọn An Thường Lạc không ở lâu trong phái, lúc này họ ở lại phái cũng là vì biết tin Diệp Vu Thời đã ra khỏi đỉnh nên đến thăm, không qua mấy ngày sẽ phải đến nơi cần đến. Diệp Vu Thời cũng thế, hắn sẽ không ở lại phái quá lâu, điều này Phương Khác cũng hiểu.
Cũng như, phong chủ của năm tòa chủ phong sớm đã không còn trấn thủ ở năm phong mà đã đến biên cảnh. Giống như Hộ Lạc đã đến tông môn, La Tất tông tích khó dò…
Tất cả mọi người đều có trách nhiệm mình phải gánh.
…
Nhưng khiến Phương Khác nghi hoặc là, mấy hôm nay y liên tiếp nhận được thư. Đều là các vị trưởng lão và phong chủ… biểu đạt cùng một ý. Đợi khi nào có thời gian sẽ đích thân dẫn liệt tử / liệt tôn đến bái phỏng, trước dâng lễ bái sư vân vân.
Xem xong những bức thư này, còn có một đống lễ bái sư chất đầy viện.
Phương Khác không khỏi cảm thán, mấy vị trưởng lão phong chủ này quả nhiên là gia lớn nghiệp lớn xuất thủ hào phóng… không, không đúng, y khi nào thì thu đồ rồi?
Phương Khác nhìn đám Hách Liên Đồng đứng trước mặt mình, ánh mắt dịu đi lộ ra ý cười.
Hách Liên Đồng và Vương Lạc Dương nhìn nhau một cái.
‘Chuyện này ngươi nói cho sư thúc chưa?’
‘Không phải ngươi sẽ nói cho sư thúc sao?’
Hai đứa đánh mắt qua lại, Vương Lạc Dương thấy Hách Liên Đồng vẻ mặt vô tội, lại nhìn Phương Khác đang mỉm cười, trong lòng thầm than một tiếng biết ngay chuyện này lại bị đẩy lên đầu nó, lạnh lùng quét mắt những người khác một cái. Thanh giọng tiến tới dùng mấy câu thuật lại mọi chuyện.
Tóm lại, chính là chúng đều muốn bái Phương Khác làm sư phụ. Sau đó ước định với nhau người thắng sẽ bái sư, không ngờ chúng còn chưa kịp đánh một trận chuyện này đã bị phụ mẫu biết được. Cho nên, phụ mẫu mới tặng lễ trước.
Vương Lạc Dương nói xong lại nhìn những người khác một cái, khóe môi nhếch một nụ cười lạnh. Làm sao lại không ngờ được? Mấy vị trưởng lão biết chuyện này, chắc chắn là tự chúng nói cho biết. Nếu không sao còn chưa đánh đã vội tặng lễ bái sư? Chẳng qua là sợ không đánh lại nó thôi.
Sơn môn Côn Luân mở rộng, suốt quãng đường đệ tử xếp hàng hai bên cung kính nghênh đón. Người dẫn đường cho y là Tào Đoạt, Phương Khác đi qua, đệ tử hai bên lũ lượt hành lễ. Từ xa nhìn vào như một con sóng trắng, trong long trọng mang theo trang nghiêm.
Tào Đoạt tựa hồ cảm giác được nghi hoặc của Phương Khác, nếp nhăn giữa mi tâm chậm rãi giãn ra nói: “Mỗi một đệ tử từ chiến trường trở về đều sẽ được nghênh đón như thế. Đương nhiên, loại đãi ngộ này mỗi người cũng chỉ có một lần… Sau Ngũ sơn dựng một tấm bia thông thiên, không bằng các ngươi đến xem trước.”
Phương Khác và Diệp Vu Thời trao đổi ánh mắt, sau đó gật đầu. Họ đã nghĩ ra đó là bia gì rồi.
Bia thông thiên sở dĩ gọi là bia thông thiên đương nhiên là vì nó cao. Nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều không hy vọng nó lại cao như thế, còn hy vọng đừng có một tấm bia như vậy.
Bia hình chữ nhật, giống như bia mộ. Trên mặt bia có rất nhiều rãnh lõm, vừa đủ khảm vào một thẻ ngọc. Mà nơi ánh mắt Phương Khác nhìn đến, đã không nhìn thấy rãnh lõm. Chỉ có thể thấy những thử ngọc đã vỡ khảm đầy trong đó. Tự phù màu đen trên bia không ngừng lưu động, mấy chữ ghép lại chính là một tên người, một cái tên chính là một tánh mạng.
Từ xa nhìn chính là một tấm bia màu đen.
Người đứng dưới tấm bia, trở nên vô cùng nhỏ bé. Mấy người Phương Khác đứng dưới bia, nhìn tấm bia thật lâu. Vì trên tấm bia này có rất nhiều cái tên đã từng quen biết.
Từ xa đi tới một người, hắn đi tới cạnh Phương Khác và Diệp Vu Thời, nhìn tấm bia nói: “Đại sư huynh, sào trúc cũng ở trên tấm bia này. Nếu hắn biết có một ngày thế này chắc chắn hắn đã đổi tên mình cho dài một chút. Chỉ chiếm có hai chữ, không nhìn kỹ chút sẽ không tìm thấy hắn.”
“Kỳ thật nếu muốn ta nói, thì căn bản không cần tấm bia thế này, ở luyện khí đường luyện thêm vài thanh đao mới là chính sự…” An Thường Lạc vừa nói, khóe mắt đã hơi đỏ lên.
“Nhưng chưởng môn đã nói, không thể quên, quả thật cũng có lý.” An Thường Lạc nói.
Đứng một lát, hàng người rời khỏi bia thông thiên.
…
Khi Phương Khác đi gặp Trí Tiêu, Trí Tiêu đang tu hành. Cho nên y được dẫn vào phòng uống trà. Rót trà cho y là một thiếu niên cao gầy, thiếu niên này chính là đệ đệ của Chân Thông, Chân Minh. Trước khi y bế quan ở Vấn Đạo phong hai năm đã đưa Chân Minh đến chỗ Trí Tiêu.
Chân Minh vừa rót trà vừa thấp giọng nói: “Gần đây thân thể chưởng môn hình như không tốt lắm, gầy đi rất nhiều. Hơn nữa còn đến Thận Hành nhai ba lần, đều là đi gặp người đó. Còn La Thanh trưởng lão từng dẫn Tất Thập Tứ đến đây một lần. Ta không biết bọn họ bàn cái gì, nhưng lúc đi sắc mặt La Thanh trưởng lão đầy tức giận.”
Rót trà xong, nó cũng nói xong, hơi cong người, đi ra ngoài.
Sắc mặt Phương Khác bất biến uống xong ly trà, Tào Đoạt đẩy cửa vào nói: “Chưởng môn mời ngài trực tiếp đến sân diễn luyện.”
…
Sau khi thấy Trí Tiêu, Phương Khác kinh ngạc trợn to mắt. Gương mặt tái nhợt của Trí Tiêu đã không còn chút vết tích già nua nào, y kinh dị muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng Trí Tiêu trực tiếp ngắt lời: “Chuyện này về sau hãy nói, ngươi đi chém gốc cây đó cho ta xem.”
Đợi Phương Khác xuất kiếm, thu kiếm xong, trên mặt Trí Tiêu lộ vẻ trầm tư hỏi: “Kiếm tâm của ngươi là gì?”
Phương Khác khựng một chút mới nói: “Chắc là thuận theo tự nhiên.”
Trí Tiêu gật đầu, không nói thêm.
Đợi khi Phương Khác lại muốn mở miệng, Trí Tiêu nói: “Kiếm đạo của mỗi người sẽ không phục chế nhau. Vì thành công không thể phục chế. Cho nên đừng vọng tưởng đi phục chế phương pháp tu hành của người khác. Ngươi ta tuy là sư đồ, nhưng kiếm đạo lại hoàn toàn khác nhau. Ngươi không cần học ta, nhưng lại có thể lấy làm gương.
Cái gọi là kiến thức rộng rãi, thành công trên đời này đều không thể phục chế, nhưng đều có thể noi gương. Thấy nhiều rồi, ngươi sẽ biết thành công có điểm chung. Kiếm đạo cũng thế…
Kiếm của ta gọi là ‘Mỹ Nhân kiếm’, không phải vì người đẹp mà gọi Mỹ Nhân… mà lấy từ mỹ nhân bạc đầu, anh hùng sớm chiều.
Kiếm của ta là sinh tử kiếm, tham thấu sinh tử, từ sinh mà tử, hướng tử mà sinh. Lấy kiếm làm tâm, tức là vô tình.”
“…”
Lần giảng này của Trí Tiêu, mặt trời mọc rồi lặn hết mấy lần.
Dường như ông muốn truyền thụ hết kinh nghiệm và tâm đắc của mình cho Phương Khác, bất kể là kiếm đạo, hay công pháp vận hành, hay tâm cảnh tu giả. Làm sao ứng phó tâm ma, làm sao đấu pháp. Ông kể thời niên thiếu gặp nguy, kể ông luyện kiếm dưới thác, kể ông lao đi giết người vô số trong tuyết, bao nhiêu lần bồi hồi bên bờ sinh tử để cảm ngộ đạo sinh tử….
Phương Khác ngồi khoanh chân, một tay cầm phù bút, một tay cầm giấy vội vàng ghi chép lại, vậy mà thật sự không sót một chữ.
Trí Tiêu chọn truyền miệng chứ không phải thẻ ngọc đương nhiên có đạo lý. Ông nhìn bút than không ngừng trong tay Phương Khác, vừa lòng cười.
…
“Cho nên, người phải đọc nhiều sách, đọc hiểu sách.” Cuối cùng Trí Tiêu đưa ra kết luận.
“Hiện tại ngươi đã xem được bao nhiêu sách?” Trí Tiêu ngừng một chút thì hỏi.
“Trong tàng thư các còn rất nhiều tầng chưa xem xong. Hiện nay mới xem đến tầng bốn.” Phương Khác đáp, từ sau hôm đó bị Trí Tiêu ném ra khỏi tàng thư các, biết mình ở tu tiên giới chính là một bạch si triệt triệt để để, y liền bắt đầu xem từ tầng một. Tàng thư các tổng cộng có ba mươi hai tầng. Thu thập tất cả thư tịch về tu hành, tổng cộng mấy chục vạn quyển. Trừ mấy kẻ cuồng sách trú trong tàng thư các, không ai có thể xem hết tất cả sách trong thư các.
Trí Tiêu nhướng mày nói: “Như thường. Diệp tiểu tử sớm đã đọc được ba vạn quyển rồi đi?”
Phương Khác gật đầu, mỉm cười.
Trí Tiêu nhìn Phương Khác cười cứ như thấy vinh hạnh lắm, lập tức nổi cơn, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu ngươi đã về phái rồi, thì lo đi dạy dỗ đệ tử đời ba mươi bảy cho ta.”
Phương Khác giật mình.
Trí Tiêu chế nhạo: “Chắc không phải ngươi đã quên chức vụ của mình rồi chứ? Tự rời chức vụ, ngươi thử tính xem ngươi đã đi bao nhiêu năm rồi?”
“Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì. Đệ tử đời ngươi đều rời phái, cũng phải lưu lại vài người thủ trong phái. Chiến trường cần các ngươi, nhưng những nhóc con kia cũng cần các ngươi. Mấy vị sư thúc sư bá, sư huynh đệ các ngươi ai ai cũng không còn trong phái. Ai bảo ngươi lại trở về lúc này chứ? Ít nhất ngươi phải lưu lại một thời gian.” Trí Tiêu vung tay không kiên nhẫn xua đuổi: “Đi đi.”
Phương Khác đứng lên, thu giấy bút lại, phủi sạch bụi trên người rồi cung kính hành đại lễ với Trí Tiêu.
“Đi đi. Đám nhóc con đó chắc cũng nhớ ngươi rồi.” Trí Tiêu hờ hững nói.
Phương Khác nhếch môi cười, lùi vài bước mới xoay người đi. Nhưng khi đi được hơn mười bước lại quay người nhìn Trí Tiêu nói: “Đúng rồi, sư phụ. Chuyện lúc trước ngài nói về sau hãy bàn… Lúc đó đệ tử muốn nói, sao sư phụ ngài nhìn trẻ ra vậy. Ta cảm thấy hay là ngài cạo râu luôn đi? Nhìn thế này thật sự không thoải mái.”
Nghe xong, Trí Tiêu tức giận nói: “Cho dù lão tử nói nhiều với ngươi như thế ngươi vẫn không quên được vụ này?”
“Lẽ nào ngài giảng nhiều như thế chính là muốn ta quên chuyện này?” Phương Khác vẻ mặt kinh ngạc nói.
Trí Tiêu nghẹn lại, nói: “Ngươi rốt cuộc có đi không?”
Phương Khác thành thật đáp: “Đi.”
“Vậy thì đi mau.”
“Vâng, sư phụ. Nhưng đồ nhi vẫn còn một chuyện muốn nói.” Phương Khác vẻ mặt vô tội nói: “Có thể để đồ nhi nói xong rồi mới đi không?”
“Phóng.” Trí Tiêu vung tay.
“Sư phụ, không phải phóng, là nói. Chỉ có rắm mới là phóng, chuyện là nói không phải phóng.” Trên mặt Phương Khác lại lộ ra nụ cười mỉm.
“Ngươi rốt cuộc có nói không?” Trí Tiêu nghiến răng.
“Ngài còn nhớ ngài thiếu nợ ta bao nhiêu không? Từ chuyện Tạ An đến Tất Thập Tứ… rồi lại đến Diệp Vu Thời vào đỉnh.” Nói đến đây Phương Khác dừng một chút mới tiếp: “Nhìn… bộ dạng ngài hiện nay, đồ nhi liền xóa sạch chuyện cũ vậy.”
Nói xong, Phương Khác cười sáng rực, hàm răng trắng lóe lóa mắt Trí Tiêu, sau đó nghênh ngang mà đi.
Tào Đoạt nhịn không được lộ ra nụ cười, đúng lúc bị Trí Tiêu thấy được.
Tào Đoạt thu ý cười, nghiêm sắc nói: “Chưởng môn, xem ra Phương Khác đã biết chuyện ngài biết rõ Diệp Vu Thời vào đỉnh sẽ không ổn vẫn dồn hắn vào đỉnh rồi.”
“Chuyện y biết còn ít sao?” Trí Tiêu nhàn nhạt nói.
…
Cuối cùng Thái A đương nhiên vẫn ở trong phủ đệ của Phương Khác, chiếm cứ một căn phòng hẻo lánh ở góc. Đồng thời còn có Diệp Vu Thời vô cùng tự nhiên chiếm cứ phòng và thư phòng của y. Đợi lúc Phương Khác sinh ra ý nghĩ ‘sao hắn lại dọn đến chỗ mình’, đám người An Thường Lạc đã quen với việc ra ra vào vào phủ đệ của Phương Khác.
Nhưng bọn An Thường Lạc không ở lâu trong phái, lúc này họ ở lại phái cũng là vì biết tin Diệp Vu Thời đã ra khỏi đỉnh nên đến thăm, không qua mấy ngày sẽ phải đến nơi cần đến. Diệp Vu Thời cũng thế, hắn sẽ không ở lại phái quá lâu, điều này Phương Khác cũng hiểu.
Cũng như, phong chủ của năm tòa chủ phong sớm đã không còn trấn thủ ở năm phong mà đã đến biên cảnh. Giống như Hộ Lạc đã đến tông môn, La Tất tông tích khó dò…
Tất cả mọi người đều có trách nhiệm mình phải gánh.
…
Nhưng khiến Phương Khác nghi hoặc là, mấy hôm nay y liên tiếp nhận được thư. Đều là các vị trưởng lão và phong chủ… biểu đạt cùng một ý. Đợi khi nào có thời gian sẽ đích thân dẫn liệt tử / liệt tôn đến bái phỏng, trước dâng lễ bái sư vân vân.
Xem xong những bức thư này, còn có một đống lễ bái sư chất đầy viện.
Phương Khác không khỏi cảm thán, mấy vị trưởng lão phong chủ này quả nhiên là gia lớn nghiệp lớn xuất thủ hào phóng… không, không đúng, y khi nào thì thu đồ rồi?
Phương Khác nhìn đám Hách Liên Đồng đứng trước mặt mình, ánh mắt dịu đi lộ ra ý cười.
Hách Liên Đồng và Vương Lạc Dương nhìn nhau một cái.
‘Chuyện này ngươi nói cho sư thúc chưa?’
‘Không phải ngươi sẽ nói cho sư thúc sao?’
Hai đứa đánh mắt qua lại, Vương Lạc Dương thấy Hách Liên Đồng vẻ mặt vô tội, lại nhìn Phương Khác đang mỉm cười, trong lòng thầm than một tiếng biết ngay chuyện này lại bị đẩy lên đầu nó, lạnh lùng quét mắt những người khác một cái. Thanh giọng tiến tới dùng mấy câu thuật lại mọi chuyện.
Tóm lại, chính là chúng đều muốn bái Phương Khác làm sư phụ. Sau đó ước định với nhau người thắng sẽ bái sư, không ngờ chúng còn chưa kịp đánh một trận chuyện này đã bị phụ mẫu biết được. Cho nên, phụ mẫu mới tặng lễ trước.
Vương Lạc Dương nói xong lại nhìn những người khác một cái, khóe môi nhếch một nụ cười lạnh. Làm sao lại không ngờ được? Mấy vị trưởng lão biết chuyện này, chắc chắn là tự chúng nói cho biết. Nếu không sao còn chưa đánh đã vội tặng lễ bái sư? Chẳng qua là sợ không đánh lại nó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất