Chương 234: Trầm Chu 1
(Tên của Giang Trầm Chu có nghĩa là chìm thuyền trên sông. Nên tên chương này có thể là đang nói đến ‘Trầm Chu’, cũng có thể nói là ‘chìm thuyền’.)
Chuyện Phong thành, Thái Hành tất có phản kích. Đây là chuyện họ đã sớm dự liệu được. Nhưng không ngờ hành động của Thái Hành lại nhanh như thế. Cho dù đã có sự chuẩn bị, họ cũng có chút trở tay không kịp. Trên đại lục Thanh Hoa, Viên Kim và Trần Chử gặp ngăn trở của tu sĩ kỳ xuất khiếu, gần như cửu tử nhất sinh. Sản nghiệp của hiệu buôn Thanh Hoa đứt đoạn. Mà những cái này chẳng qua là một trong những đại lễ Thái Hành tặng, khiến người khác càng khó chịu hơn là…
Một tu sĩ Côn Luân đang cầm trường thương thanh lý chiến trường ngoài thành Thái An, đột nhiên thấy giữa đống thi thể có một cánh tay cử động. Hắn bước tới vài bước, nhìn cánh tay vừa thấy đã biết là của thiếu niên kia. Bới đống thi thể đè phía trên lên, đại hán nhíu mày.
Chỉ thấy một nữ đệ tử nhỏ nhắn bị thương ở bụng, nó mở đôi mắt vô thần nhìn bầu trời. Chỉ là lồng ngực hơi nhấp nhô chứng minh nó còn sống. Tu sĩ nhíu mày, đệ tử nhỏ thế này ở Côn Luân vẫn còn đang đi học, Côn Luân bất kể đối diện với nguy cơ thế nào cũng chưa từng để đệ tử nhỏ tuổi như thế lên chiến trường.
“Cứu ta… cứu ta với.” Nó nhỏ giọng nói.
Ngẫm nghĩ, tu sĩ vẫy tay ra hiệu với những người khác, lập tức lại có hai ba người chạy tới.
Chiếu theo quân quy, lúc này họ nên bổ thêm một nhát đao. Nhưng… nhỏ như thế. Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Ngay lúc này, từ xa truyền đến một tiếng quát: “Tránh ra!”
Nhưng đã trễ, ba người còn chưa kịp phản ứng, ầm một tiếng nổ vang, huyết nhục tứ tung.
La Phó thống lĩnh cắn chặt răng, đi lại gần, nhìn tàn chi đầy đất, sau đó nhặt lên mấy thẻ ngọc đã vỡ.
Tu sĩ xung quanh đều mang vẻ ngơ ngẩn. Ai có thể ngờ được, hài tử nhỏ như thế lại tự nổ?
La Phó ngồi xổm dưới đất lau vết máu trên thẻ ngọc vỡ lên y phục, sau đó cất đi. Ông ngẩng đầu nhìn một thống lĩnh khác cùng theo tới, lạnh lùng nói: “Đây là lần thứ năm rồi.”
“Truyền lệnh xuống, phàm là một người sống cũng không thể bỏ qua. Kẻ trái lệnh xử lý theo quân pháp.” La Phó thống lĩnh lạnh lùng nói.
…
Tiêu Xương Thu dẫm lên thanh hạc, nhìn một thi thể nhiều lắm chỉ mới thiếu niên, nhíu mày.
La Phó thống lĩnh sau lưng nàng nói: “Không biết viện binh của thành Thái An này sao lại quái dị như thế… đều chỉ là những thiếu niên.”
Thấy Tiêu Xương Thu thật lâu không trả lời, ông nhìn tới nơi ánh mắt Tiêu Xương Thu đặt tới. Sau đó trên mặt bất giác hiện vẻ chán ghét.
“Thái Hành quả thật táng tận lương tâm, đệ tử nhỏ tuổi như thế cũng đưa lên chiến trường. Hơn nữa còn dạy chúng cách đánh không bận tâm bản thân.”
Nhớ lại vừa rồi một tu sĩ rất nhỏ tự nổ trước mặt ông, vẻ chán ghét trên mặt ông càng đậm. Thái Hành đã không từ thủ đoạn đến mức này, thật khiến người căm hận.
“Cũng không biết phụ mẫu của những đệ tử này có còn khỏe mạnh không, nếu không sao lại hành sự như thế?”
Tiêu Xương Thu dời mắt, trong lòng một mảng băng hàn. Nàng đã nghĩ đến gì đó, nhưng nàng không thể nói.
Tiêu Xương Thu trực tiếp nhảy khỏi thanh hạc, đi đến trú địa. Phương Khác đã ngồi trong doanh trướng chờ đợi.
Tiêu Xương Thu hỏi: “Có biện pháp giải quyết?”
Phương Khác lắc đầu: “Không có.”
“Nếu gặp nhau trên chiến trường, vậy chính là địch nhân.” Tiêu Xương Thu nói.
Phương Khác gật đầu, bình tĩnh nói: “Nên là thế.”
Hai người nhìn nhau, đáy mắt chỉ còn lãnh tĩnh.
Những đệ tử xuất hiện trong số tu sĩ thành Thái An, rõ ràng chính là những thiếu niên trên Ngũ Hành sơn. Mà những thiếu niên này, không chỉ xuất hiện ở thành Thái An. Trong mắt chúng chỉ có sự cuồng nhiệt và không sợ chết. Sáng nay trong số tu sĩ đối đầu với Tiêu Xương Thu, những người này chiếm một phần nhỏ. Nhưng cách đánh của chúng lại là đồng quy vu tận. Thủ lĩnh của đối phương lợi dụng những thiếu niên này rất triệt để, vắt kiệt tất cả giá trị.
Chu Lập Đức tới sau đó thì không có biện pháp giữ bình tĩnh, hắn nhìn Phương Khác đang trầm tư, bất an trong lòng càng thêm khó nén. Đám người Tiêu Xương Thu không rõ, nhưng hắn lại vô cùng rõ những thiếu niên đó là ai. Vì rõ, cho nên càng thêm không nỡ.
“Xếp mấy người Tiêu Bình Phúc vào thật sự hữu dụng sao?” Chu Lập Đức cuối cùng nhịn không nổi hỏi ra, phái Thái Hành vẫn phái một phần người lên chiến trường không phải sao? “Đại nhân, chúng ta có nên nói thân phận của những thiếu niên này cho các thống lĩnh?”
Phương Khác nhìn Chu Lập Đức nói: “Không cần.” Bọn họ có biết cũng chỉ tăng thêm trở ngại mà thôi, còn không bằng không biết. Mà Thái Hành kỳ thật còn muốn nói cho tất cả người Côn Luân biết thân phận của những thiếu niên Thần Cơ doanh này hơn cả họ đúng không?
Y đang đợi, đợi một người chết. Người này không chết, Côn Luân như tầng băng mỏng, chỉ hơi không cẩn thận liền sẽ vạn kiếp bất phục. Mà người này, đáng chết.
Phương Khác lấy ra một tờ giấy, cầm bút viết lên vài từ, Chu Lập Đức chỉ nhìn một cái đã cảm thấy con mắt đau đớn không thôi, trong vết chữ thế nhưng bao hàm kiếm ý.
Thế giới trong đỉnh, nàng từng tặng cho Ô Đầu Bạch một câu. Hiện nay, y liền tặng cho nàng một tâm ma.
Nhìn tật lôi điểu bay đi, Phương Khác quay đầu lại thấy vẻ mặt vẫn nặng nề của Chu Lập Đức. Phương Khác nghĩ đến, chỉ hy vọng, lần này Giang Trầm Chu sẽ như mọi lần không khiến y thất vọng.
Quả nhiên, như Phương Khác dự liệu. Ngay cả chiến trường trên Hoàng hải, cũng bắt đầu xuất hiện thân ảnh của những thiếu niên này.
Mà Phương Khác không biết là, Thái Hành lúc này đã chìm vào chấn kinh.
Chúc Cố Chi nhìn cây châm rút ra từ đỉnh đầu Văn Qua, mặt tái đi vài phần. Trong môn phái dùng loại châm này nổi danh nhất chỉ có một người, Giang Trầm Chu. Càng nghĩ, sắc mặt Chúc Cố Chi càng khó coi.
Hắn nghĩ đến cái chết của Phong trưởng lão, Võ trưởng lão và Mục Ảnh. Nghĩ đến bản đồ hành quân bị tiết lộ, nghĩ đến từng trận thất bại trên Hoàng hải, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều ‘gian tế’ bị cho vào địa lao trong môn phái. Nghĩ đến từ lúc Giang Trầm Chu quản lý địa lao đến nay, địa lao trở nên máu tanh đáng sợ hơn xưa… nhưng số người tử vong lại giảm mạnh. Còn nghĩ đến trận chiến hắn bại cho Tiêu Xương Thu, Chúc Cố Chi cũng không ngồi nổi nữa, hắn đứng phắt dậy mặc nguyên y phục còn dính vết máu rời khỏi nhà xác âm lạnh này.
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối tăm, một cánh tay trắng nõn đã phong kín phong thư cuối cùng. Sau đó chồng thư lại, nhét vào sau một cục đá bị nới lỏng.
Mà sau đó hắn đứng lên rời khỏi nơi này, ánh mặt trời ấm áp rọi lên mặt hắn, hắn bất giác nở nụ cười. Có biện pháp gì có thể khiến người không còn sử dụng vũ khí đó nữa? Khi vũ khí đó trở nên không còn đáng tin, thậm chí sẽ cắn ngược lại chủ nhân, đương nhiên chính là phải ngừng sử dụng.
Chỉ đáng tiếc… hắn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành. Nếu sư đồ trở mặt thì tuồng kịch sẽ hay biết bao.
“Giang đại nhân, ngài…” Vương Tuyết Hàm cản lại, do chuyện địa lao, lúc này Lãnh trưởng lão đang ‘nghỉ dưỡng’ trong tiểu viện này.
“Ta phụng lệnh chưởng môn, đặc biệt đến thăm Lãnh trưởng lão.” Giang Trầm Chu động mày, nhìn Vương Tuyết Hàm.
Vương Tuyết Hàm lập tức xìu xuống, cúi đầu nói: “Mời ngài.”
Chỉ là nhìn bóng lưng Giang Trầm Chu đi vào, không biết sao hắn lại cảm thấy một trận bất an, nhưng Giang Trầm Chu vốn chính là người thẩm vấn, cũng không ai cho hắn quyền lực cản trở Giang Trầm Chu.
Đại khái qua chừng hai nén hương, lúc Vương Tuyết Hàm do dự có nên vào xem thử không. Chúc Cố Chi đột nhiên xuất hiện, không hề ngừng nghỉ hỏi ngay: “Giang Trầm Chu có phải đã đến đây? Hắn vào đó bao lâu rồi?”
Không đợi Vương Tuyết Hàm trả lời, Chúc Cố Chi đã trực tiếp gạt hắn ra xông vào.
Trong đầu Vương Tuyết Hàm chỉ còn lại bốn chữ, xảy ra chuyện rồi. Sau đó cũng vội vàng đi theo.
Chúc Cố Chi đứng trước cửa, không hề động đậy. Vương Tuyết Hàm tránh khỏi Chúc Cố Chi, nhìn vào trong phòng, nửa ngày không nói nên lời.
Lãnh trưởng lão nằm ngửa dưới đất, ở cổ có một đường máu, hiển nhiên đã đoạn khí.
Chúc Cố Chi bước tới vài bước, lấy cái ly được Lãnh trưởng lão nắm chặt trong tay, thần sắc lạnh dần… hắn nói: “Trong trà có độc, Lãnh trưởng lão trước là trúng độc, sau đó bị cắt cổ.”
“Truyền lệnh! Lùng bắt Giang Trầm Chu!” Chúc Cố Chi quay đầu lớn tiếng nói.
Chuyện Phong thành, Thái Hành tất có phản kích. Đây là chuyện họ đã sớm dự liệu được. Nhưng không ngờ hành động của Thái Hành lại nhanh như thế. Cho dù đã có sự chuẩn bị, họ cũng có chút trở tay không kịp. Trên đại lục Thanh Hoa, Viên Kim và Trần Chử gặp ngăn trở của tu sĩ kỳ xuất khiếu, gần như cửu tử nhất sinh. Sản nghiệp của hiệu buôn Thanh Hoa đứt đoạn. Mà những cái này chẳng qua là một trong những đại lễ Thái Hành tặng, khiến người khác càng khó chịu hơn là…
Một tu sĩ Côn Luân đang cầm trường thương thanh lý chiến trường ngoài thành Thái An, đột nhiên thấy giữa đống thi thể có một cánh tay cử động. Hắn bước tới vài bước, nhìn cánh tay vừa thấy đã biết là của thiếu niên kia. Bới đống thi thể đè phía trên lên, đại hán nhíu mày.
Chỉ thấy một nữ đệ tử nhỏ nhắn bị thương ở bụng, nó mở đôi mắt vô thần nhìn bầu trời. Chỉ là lồng ngực hơi nhấp nhô chứng minh nó còn sống. Tu sĩ nhíu mày, đệ tử nhỏ thế này ở Côn Luân vẫn còn đang đi học, Côn Luân bất kể đối diện với nguy cơ thế nào cũng chưa từng để đệ tử nhỏ tuổi như thế lên chiến trường.
“Cứu ta… cứu ta với.” Nó nhỏ giọng nói.
Ngẫm nghĩ, tu sĩ vẫy tay ra hiệu với những người khác, lập tức lại có hai ba người chạy tới.
Chiếu theo quân quy, lúc này họ nên bổ thêm một nhát đao. Nhưng… nhỏ như thế. Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Ngay lúc này, từ xa truyền đến một tiếng quát: “Tránh ra!”
Nhưng đã trễ, ba người còn chưa kịp phản ứng, ầm một tiếng nổ vang, huyết nhục tứ tung.
La Phó thống lĩnh cắn chặt răng, đi lại gần, nhìn tàn chi đầy đất, sau đó nhặt lên mấy thẻ ngọc đã vỡ.
Tu sĩ xung quanh đều mang vẻ ngơ ngẩn. Ai có thể ngờ được, hài tử nhỏ như thế lại tự nổ?
La Phó ngồi xổm dưới đất lau vết máu trên thẻ ngọc vỡ lên y phục, sau đó cất đi. Ông ngẩng đầu nhìn một thống lĩnh khác cùng theo tới, lạnh lùng nói: “Đây là lần thứ năm rồi.”
“Truyền lệnh xuống, phàm là một người sống cũng không thể bỏ qua. Kẻ trái lệnh xử lý theo quân pháp.” La Phó thống lĩnh lạnh lùng nói.
…
Tiêu Xương Thu dẫm lên thanh hạc, nhìn một thi thể nhiều lắm chỉ mới thiếu niên, nhíu mày.
La Phó thống lĩnh sau lưng nàng nói: “Không biết viện binh của thành Thái An này sao lại quái dị như thế… đều chỉ là những thiếu niên.”
Thấy Tiêu Xương Thu thật lâu không trả lời, ông nhìn tới nơi ánh mắt Tiêu Xương Thu đặt tới. Sau đó trên mặt bất giác hiện vẻ chán ghét.
“Thái Hành quả thật táng tận lương tâm, đệ tử nhỏ tuổi như thế cũng đưa lên chiến trường. Hơn nữa còn dạy chúng cách đánh không bận tâm bản thân.”
Nhớ lại vừa rồi một tu sĩ rất nhỏ tự nổ trước mặt ông, vẻ chán ghét trên mặt ông càng đậm. Thái Hành đã không từ thủ đoạn đến mức này, thật khiến người căm hận.
“Cũng không biết phụ mẫu của những đệ tử này có còn khỏe mạnh không, nếu không sao lại hành sự như thế?”
Tiêu Xương Thu dời mắt, trong lòng một mảng băng hàn. Nàng đã nghĩ đến gì đó, nhưng nàng không thể nói.
Tiêu Xương Thu trực tiếp nhảy khỏi thanh hạc, đi đến trú địa. Phương Khác đã ngồi trong doanh trướng chờ đợi.
Tiêu Xương Thu hỏi: “Có biện pháp giải quyết?”
Phương Khác lắc đầu: “Không có.”
“Nếu gặp nhau trên chiến trường, vậy chính là địch nhân.” Tiêu Xương Thu nói.
Phương Khác gật đầu, bình tĩnh nói: “Nên là thế.”
Hai người nhìn nhau, đáy mắt chỉ còn lãnh tĩnh.
Những đệ tử xuất hiện trong số tu sĩ thành Thái An, rõ ràng chính là những thiếu niên trên Ngũ Hành sơn. Mà những thiếu niên này, không chỉ xuất hiện ở thành Thái An. Trong mắt chúng chỉ có sự cuồng nhiệt và không sợ chết. Sáng nay trong số tu sĩ đối đầu với Tiêu Xương Thu, những người này chiếm một phần nhỏ. Nhưng cách đánh của chúng lại là đồng quy vu tận. Thủ lĩnh của đối phương lợi dụng những thiếu niên này rất triệt để, vắt kiệt tất cả giá trị.
Chu Lập Đức tới sau đó thì không có biện pháp giữ bình tĩnh, hắn nhìn Phương Khác đang trầm tư, bất an trong lòng càng thêm khó nén. Đám người Tiêu Xương Thu không rõ, nhưng hắn lại vô cùng rõ những thiếu niên đó là ai. Vì rõ, cho nên càng thêm không nỡ.
“Xếp mấy người Tiêu Bình Phúc vào thật sự hữu dụng sao?” Chu Lập Đức cuối cùng nhịn không nổi hỏi ra, phái Thái Hành vẫn phái một phần người lên chiến trường không phải sao? “Đại nhân, chúng ta có nên nói thân phận của những thiếu niên này cho các thống lĩnh?”
Phương Khác nhìn Chu Lập Đức nói: “Không cần.” Bọn họ có biết cũng chỉ tăng thêm trở ngại mà thôi, còn không bằng không biết. Mà Thái Hành kỳ thật còn muốn nói cho tất cả người Côn Luân biết thân phận của những thiếu niên Thần Cơ doanh này hơn cả họ đúng không?
Y đang đợi, đợi một người chết. Người này không chết, Côn Luân như tầng băng mỏng, chỉ hơi không cẩn thận liền sẽ vạn kiếp bất phục. Mà người này, đáng chết.
Phương Khác lấy ra một tờ giấy, cầm bút viết lên vài từ, Chu Lập Đức chỉ nhìn một cái đã cảm thấy con mắt đau đớn không thôi, trong vết chữ thế nhưng bao hàm kiếm ý.
Thế giới trong đỉnh, nàng từng tặng cho Ô Đầu Bạch một câu. Hiện nay, y liền tặng cho nàng một tâm ma.
Nhìn tật lôi điểu bay đi, Phương Khác quay đầu lại thấy vẻ mặt vẫn nặng nề của Chu Lập Đức. Phương Khác nghĩ đến, chỉ hy vọng, lần này Giang Trầm Chu sẽ như mọi lần không khiến y thất vọng.
Quả nhiên, như Phương Khác dự liệu. Ngay cả chiến trường trên Hoàng hải, cũng bắt đầu xuất hiện thân ảnh của những thiếu niên này.
Mà Phương Khác không biết là, Thái Hành lúc này đã chìm vào chấn kinh.
Chúc Cố Chi nhìn cây châm rút ra từ đỉnh đầu Văn Qua, mặt tái đi vài phần. Trong môn phái dùng loại châm này nổi danh nhất chỉ có một người, Giang Trầm Chu. Càng nghĩ, sắc mặt Chúc Cố Chi càng khó coi.
Hắn nghĩ đến cái chết của Phong trưởng lão, Võ trưởng lão và Mục Ảnh. Nghĩ đến bản đồ hành quân bị tiết lộ, nghĩ đến từng trận thất bại trên Hoàng hải, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều ‘gian tế’ bị cho vào địa lao trong môn phái. Nghĩ đến từ lúc Giang Trầm Chu quản lý địa lao đến nay, địa lao trở nên máu tanh đáng sợ hơn xưa… nhưng số người tử vong lại giảm mạnh. Còn nghĩ đến trận chiến hắn bại cho Tiêu Xương Thu, Chúc Cố Chi cũng không ngồi nổi nữa, hắn đứng phắt dậy mặc nguyên y phục còn dính vết máu rời khỏi nhà xác âm lạnh này.
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối tăm, một cánh tay trắng nõn đã phong kín phong thư cuối cùng. Sau đó chồng thư lại, nhét vào sau một cục đá bị nới lỏng.
Mà sau đó hắn đứng lên rời khỏi nơi này, ánh mặt trời ấm áp rọi lên mặt hắn, hắn bất giác nở nụ cười. Có biện pháp gì có thể khiến người không còn sử dụng vũ khí đó nữa? Khi vũ khí đó trở nên không còn đáng tin, thậm chí sẽ cắn ngược lại chủ nhân, đương nhiên chính là phải ngừng sử dụng.
Chỉ đáng tiếc… hắn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành. Nếu sư đồ trở mặt thì tuồng kịch sẽ hay biết bao.
“Giang đại nhân, ngài…” Vương Tuyết Hàm cản lại, do chuyện địa lao, lúc này Lãnh trưởng lão đang ‘nghỉ dưỡng’ trong tiểu viện này.
“Ta phụng lệnh chưởng môn, đặc biệt đến thăm Lãnh trưởng lão.” Giang Trầm Chu động mày, nhìn Vương Tuyết Hàm.
Vương Tuyết Hàm lập tức xìu xuống, cúi đầu nói: “Mời ngài.”
Chỉ là nhìn bóng lưng Giang Trầm Chu đi vào, không biết sao hắn lại cảm thấy một trận bất an, nhưng Giang Trầm Chu vốn chính là người thẩm vấn, cũng không ai cho hắn quyền lực cản trở Giang Trầm Chu.
Đại khái qua chừng hai nén hương, lúc Vương Tuyết Hàm do dự có nên vào xem thử không. Chúc Cố Chi đột nhiên xuất hiện, không hề ngừng nghỉ hỏi ngay: “Giang Trầm Chu có phải đã đến đây? Hắn vào đó bao lâu rồi?”
Không đợi Vương Tuyết Hàm trả lời, Chúc Cố Chi đã trực tiếp gạt hắn ra xông vào.
Trong đầu Vương Tuyết Hàm chỉ còn lại bốn chữ, xảy ra chuyện rồi. Sau đó cũng vội vàng đi theo.
Chúc Cố Chi đứng trước cửa, không hề động đậy. Vương Tuyết Hàm tránh khỏi Chúc Cố Chi, nhìn vào trong phòng, nửa ngày không nói nên lời.
Lãnh trưởng lão nằm ngửa dưới đất, ở cổ có một đường máu, hiển nhiên đã đoạn khí.
Chúc Cố Chi bước tới vài bước, lấy cái ly được Lãnh trưởng lão nắm chặt trong tay, thần sắc lạnh dần… hắn nói: “Trong trà có độc, Lãnh trưởng lão trước là trúng độc, sau đó bị cắt cổ.”
“Truyền lệnh! Lùng bắt Giang Trầm Chu!” Chúc Cố Chi quay đầu lớn tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất