Khác Thủ Tiên Quy

Chương 241: Thiên ý hướng về ta 2

Trước Sau
Trong thành Thái An đã bắt đầu giới nghiêm, tiếng vó ngựa và tiếng bước chân chỉnh tề của sĩ binh trộn lẫn vào nhau, xen lẫn với tiếng kêu của linh thú.

Diệp Vu Thời ngẩng đầu nhìn trận pháp phòng ngự đã khởi động phía trên. Đợi Phương Khác hạ lệnh xong liền túm tay Phương Khác, thoáng cái hai người đã nhảy lên tầng đỉnh. Cùng nhảy lên còn có hơn mười người luôn âm thầm bảo vệ Phương Khác. Đồng thời những người trốn trong các góc thành phụ trách bảo vệ Phương Khác cũng bắt đầu hành động. Bên cạnh Phương Khác bây giờ có người bảo vệ từ các nơi, đếm kỹ lại tuyệt đối không dưới trăm người. Vì bất kể là Tạ lão hay đám người Thượng Quan Bình Thục đều hiểu, vì Côn Luân, Phương Khác tuyệt đối không thể chết.

Phương Khác trở tay nắm lấy Diệp Vu Thời, hỏi: “Mục tiêu của họ là đệ?”

Diệp Vu Thời nhìn lính tuần tra trong thành, mày nhẹ nhíu lại, hắn nói với một tu sĩ trung niên ở sau Phương Khác: “Tại sao Tất Thập Tứ còn sống?”

Tu sĩ trung niên vẻ mặt có chút kinh ngạc rồi có chút lúng túng. Hắn không ngờ Diệp Vu Thời lại biết được thân phận của mình, hắn là người La Thanh phái đến bảo hộ Phương Khác. Hắn cũng biết Diệp Vu Thời tại sao hỏi thế, vì vậy hổ thẹn cong lưng nói: “Đại nhân sợ giết chết Tất Thập Tứ sẽ làm một phần người rét lòng, dù sao…”

Diệp Vu Thời ngăn cản hắn nói tiếp, mỉm cười nói: “Nếu hắn không xuất thủ, tại sao không ai thông báo cho ta biết Tất Thập Tứ chưa chết? Ta vẫn luôn cho rằng hắn đã chết từ lâu rồi.”

Tu sĩ trung niên ấp a ấp úng một lát mới thấp giọng nói: “Đại nhân sợ ngài… sẽ ra tay giết chết Tất Thập Tứ. Như vậy không tốt cho danh tiếng của ngài, sau đó Tất Thập Tứ và đám Tạ lão qua lại vô cùng gần gũi…”

Diệp Vu Thời không hỏi tiếp nữa, trên mặt là biểu tình nhàn nhạt, nhưng lại khiến tu sĩ trung niên cảm thấy áp lực muốn nghẹt thở.

Phương Khác quay lại vung tay ra hiệu tu sĩ trung niên đứng lên, nói: “Truyền lệnh xuống, lệnh tất cả tu sĩ trong thành lúc lên chiến trường tám người thành một tổ kết trận, gương mặt xa lạ nào sót lại bắt hết.”

Sau đó y nhìn Diệp Vu Thời nói: “Mục tiêu của họ nhất định là đệ và thành Thái An, vậy ắt hẳn có vài người muốn âm thầm hành động. Bức bọn họ ra, tu vi của họ nhất định đều trên nguyên anh, có thể chứ?”

Diệp Vu Thời gật đầu, từng sợi đen mảnh như sợi chỉ chảy ra từ đầu ngón tay hắn, phiêu tán trong không. Chỉ đen như bông, trong đó còn xen lẫn rất nhiều màu đỏ. Phương Khác ngửi được mùi máu tanh trong đó, nhíu mày muốn ngăn cản Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời túm chặt tay y, mỉm cười với y. Phương Khác hơi nghiêng đầu đi, Diệp Vu Thời mới thả lỏng tay.

“Huynh nghĩ người tới sẽ là ai?” Phương Khác hỏi.

Diệp Vu Thời đáp: “Nếu huynh là Tả Khâu, lúc này Tiêu Vân Dật nhất định đang trong thành.”

Mí mắt Phương Khác run lên, sau đó nói: “Kỳ thật đệ rất có mặt mũi, nhưng huynh vẫn nhớ thành Nguyệt Quế chứ?”

Theo sợi chỉ đen khuếch tán, trong thành bắt đầu nổi gió, nhiệt độ giảm mạnh.

… Tiêu Xương Thu đứng trên thành lâu, nhìn chỉ đen từ xa phiêu tới, chỉ đen bay lên người nàng mang đến uy áp, nàng vô thức muốn giải phóng uy áp của mình, lập tức chỉ đen quanh người liền sáng lên. Tiêu Xương Thu lập tức hiểu ra đã có chuyện gì, nàng không khỏi lầm bầm: “Trên thần phù là gì?” Diệp Vu Thời đã đi quá xa trên phù đạo, xa đến mức họ chỉ có thể kính ngưỡng.

Chỉ đen phủ kín trời đất vây lấy cả thành Thái An, giống như trời đổ một cơn tuyết đen, lại giống như cả thành trì phủ một tầng hắc sa, thoáng cái tối đi. Chỉ đen xuyên thấu mái nhà, tường viện, xuyên thấu sĩ binh mặc khôi giáp giày nặng, nhẹ nhàng xuyên qua cánh linh thú.

Dẫn đến không ít người dừng chân kính ngưỡng, lại bị người bên cạnh nhắc nhở, sau đó tất cả như thường.

Chỉ là trong một căn nhà dân, Tất Thập Tứ nhìn sợi chỉ đen, giật mình. Lúc này tu sĩ tướng mạo bình thường bên cạnh hắn nhíu mày tránh khỏi chỉ đen nói: “Ta thấy bên ngoài những tu sĩ đó tiếp xúc với chỉ đen này đều không bị gì, nhưng không biết bên trong có ẩn chứa huyền cơ gì không?”

Lúc nói, một đống chỉ đen lặng yên dán lên người Tất Thập Tứ. Lập tức một trận uy áp giống như thật đè lên người hắn, cảm giác đối diện cái chết khiến Tất Thập Tứ lập tức dâng uy áp lên muốn đối kháng.



Cùng lúc này, tại bốn năm phương vị trong thành diễn ra chuyện vừa xảy ra trên người Tất Thập Tứ.

Tiêu Xương Thu đứng trên thành lâu vung cờ lên, những chỗ này đều bị vây lại.

“Đáng chết! Dừng lại! Thứ quỷ này chính là muốn các ngươi tiết lộ khí tức, sau đó liền sẽ bị thần thức tra được vị trí của chúng ta!” Người đó nhẹ gầm lên, nhưng đã trễ. Hắn bối rối muốn tránh chỉ đen ra, nhưng chỉ phí công, giây tiếp theo hắn cũng bị ‘điểm sáng’. Lúc này hắn đã hiểu, cuộc sống mật thám của hắn sắp kết thúc.

Tất Thập Tứ sắc mặt khó coi nói: “Nếu đã thế, chúng ta không ngại hóa tối thành sáng. Có Tiêu trưởng lão ở đây, chúng ta có gì phải sợ?”

Mà lúc này, chỉ đen trên không vụt một cái, thoáng chốc cháy lên. Cả thành Thái An đều bị một luồng uy áp đáng sợ bao trùm. Cả thành được chiếu sáng, tiếc rằng đã trễ mất, nếu người này sớm xuất thủ có lẽ đám người Tất Thập Tứ sẽ không bại lộ.

Một đạo hàn quang bắn tới Phương Khác, chỉ đen còn chưa cháy rụi thoáng cái tụ lại cản một kích này.

Lúc này trên tòa lâu trước mặt bọn Phương Khác xuất hiện một thân ảnh mà họ đều quen thuộc. Đám người Tất Thập Tứ đã chạy thoát cũng nhảy lên lầu.

“Thần phù? Không… trên thần phù.” Tiêu Vân Dật nhìn Diệp Vu Thời nói: “Thì ra ngươi ở đây.”

Tiêu Xương Thu nhìn tình hình trong thành, sắc mặt trầm xuống. Tình hình tệ nhất đã xuất hiện rồi, suy nghĩ cầu may của đám Khổng Du Thanh cũng bị vô tình đánh vỡ.

Người phái Thái Hành phái đến thật sự là Tiêu Vân Dật. Hơn nữa Tiêu Vân Dật vậy mà buông xuống ‘phong độ’ một đại tiền bối, một tu sĩ kỳ hợp thể nên có để xâm nhập vào thành giết Phương Khác.

Trừ kỳ hợp thể, ai có thể không chết dưới sự truy sát của tu sĩ kỳ hợp thể?

Phía trước Phương Khác đứng rất nhiều người, đứng ngay hàng đầu là tu sĩ trung niên đó.

Bọn họ vốn chưa từng nghĩ đến đời này sẽ chính diện đối đầu với tu sĩ kỳ hợp thể, nhưng vũ khí trong tay họ vẫn được nắm rất chặt, tay không run chút nào. Họ đã sớm xem nhẹ cái chết, vậy dù đối phương là tu sĩ kỳ hợp thể thì thế nào?

Mà trong thành binh sĩ cũng đã hình thành vòng bao vây trong ba tầng ngoài ba tầng.

Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời chặn trước người mình, lại nhìn những người khác hận không thể dùng thân xác máu thịt che phủ y không để Tiêu Vân Dật nhìn thấy. Khẽ thở dài nói: “Các người tản ra.”

“Đại nhân, thứ khó theo lệnh.” Mấy người không thèm quay đầu hạ giọng nói.

“Các ngươi đứng trước mặt ta cản trở rồi. Ta muốn chém Tiêu Vân Dật chẳng lẽ còn phải chém các ngươi trước sao? Tản ra đi.” Phương Khác nói.

Nhưng những người này bình thường nói gì nghe nấy, giờ ai ai cũng làm như không nghe thấy. Thậm chí có một người còn trầm giọng nói: “Nói giống như đại nhân ngài có thể chém được Tiêu Vân Dật vậy.”

“Ha ha.” Phương Khác cười lạnh nói: “Chu Lập Đức, ngươi thật rất biết nói chuyện, rất biết vực chí khí người khác dập tắt uy phong của mình.”



“Đa tạ đại nhân khen ngợi.” Chu Lập Đức không quay đầu đáp.

Phái Thái Hành vẫn mang vẻ mặt nghe Tiêu Vân Dật chỉ huy hành sự, phản phất như không nghe thấy gì hết. Chỉ là sắc mặt không tự nhiên của họ đã bán đứng họ.

Nếu họ có hoạt động tâm lý nhất định sẽ là thế này… ‘đám người Côn Luân này đang làm gì đó? Mẹ nó không thấy một đống người sống chúng ta sao? Vậy mà còn có tâm trạng đấu võ mồm? Đã đến lúc nào rồi! Hóa ra không phải chỉ Phương Khác miệng tiện, miệng kẻ bên cạnh y cũng đều tiện!’

Lúc này, Tiêu Vân Dật phất tay áo, trực tiếp đẩy chỉ đen quấn trên người mình ra, cùng đám Chu Lập Đức.

Ầm, đùng đùng mấy tiếng vang lớn, đám người Chu Lập Đức như bao cát rách bị ném lên, sau đó va mạnh lên phòng ở sau lưng rồi ngã xuống.

Bọn họ bò vài cái dưới đất, nhưng đã không đứng lên nổi, mà mấy người sau lưng Tiêu Vân Dật thi nhau xuất thủ, muốn giết chết đám Chu Lập Đức.

Một sợi chỉ đen kết thành phù cản lại thế công của họ.

Thoáng cái, trên nóc nhà bên này chỉ còn lại Phương Khác và Diệp Vu Thời cùng vết máu trên mái hiên.

Sắc mặt Phương Khác đã triệt để lạnh xuống. Tất Thập Tứ nhìn thấy, mặt không tự chủ lộ ra ý cười. Hắn nhìn Phương Khác vừa đi tới trước một bước vừa nói: “Ngươi hiện tại để bọn họ lui ra khỏi thành Thái An có lẽ còn có thể giữ được một cái mạng.”

Vút! Vút! Vút!

Liên tục hơn mười mũi tên bắn vào Tất Thập Tứ, một mũi trong đó đúng lúc rơi vào vị trí hắn vừa định đặt chân.

Tất Thập Tứ nhấc chân, hắn nhìn hướng mũi tên bắn ra, mái hiên che đi thân ảnh người đó, chỉ có mũi tên vẫn nhắm vào hắn phản phất như đang nói nếu hắn còn có hành động gì thì hắn sẽ phải chết. Mà xung quanh, vô số mũi tên lóe hàn quang đều chỉ vào hắn. Đại trận Côn Luân đã bố thành, sức của một mình hắn cũng không phá được trận. Tất Thập Tứ vô thức nhìn Tiêu Vân Dật một cái rồi mới hừ lạnh về phía Côn Luân.

Vương Lạc Dương đứng trong đám người, nhìn Tiêu Xương Thu dùng kỳ ngữ bố trí trận. Chỉ là… Vương Lạc Dương nhìn Phương Khác trên nóc nhà, vô cùng nóng ruột… trận pháp của họ cho dù có mạnh thế nào cũng không cách nào bảo vệ sư phụ của nó, vì Tiêu Vân Dật cách họ quá gần, vì Tiêu Vân Dật quá mạnh…

Lúc này trong đám người có người phát ra một tiếng kinh hô, Phương Khác thuận theo tầm mắt nhìn qua, mới phát hiện Chu Lập Đức vốn ngã dưới đất đã đứng lên. Y nhíu mày định nói gì đó thì phát hiện cánh tay còn lại của Chu Lập Đức đã gãy tận gốc hóa thành một đống máu thịt. Vừa rồi vì Chu Lập Đức ngã xuống đất nên y không phát giác.

Phương Khác không biết lúc này mình đang có biểu cảm gì, chỉ là sau khi Chu Lập Đức phát giác ánh mắt y, cố nén đau đớn nhếch miệng cười nói: “Đại nhân, không ngại, đợi ta kết anh, thì sẽ tốt.”

Phương Khác quay đầu đi, nhìn Tiêu Vân Dật mặt không biểu tình một bộ phong phạm cao nhân.

Y vô cùng nghiêm túc nhìn Tiêu Vân Dật nói: “Ngài thật sự rất không cần thể diện.” Nói xong Phương Khác chậm rãi rút kiếm ra.

Mọi người Thái Hành sắc mặt biến đổi, sát khí phóng ra, tên Phương Khác này cả gan dám sỉ nhục Tiêu trưởng lão như thế.

Mà Tiêu Vân Dật chỉ nhìn kiếm trong tay Phương Khác nói: “Nhan, không ngờ lại ở trong tay ngươi.”

Nhan là kiếm của Trí Tiêu, Trí Tiêu luyện bản thân thành kiếm, cũng sớm đã cùng kiếm tâm ý tương thông, cho nên kiếm này tương đương với một nửa Trí Tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau