Khác Thủ Tiên Quy

Chương 79: Đại hội Cửu Châu 7

Trước Sau
Chỉ thấy toàn thân Trần Phủ loe lóe kim quang, hoàn toàn chặn lại kiếm khí bên ngoài. Cả người giống như một bức tượng phật mạ vàng, đây chính là [Kim Thân] nổi danh của Cổ Sát tự.

Trần Phủ ngồi khoanh gối, nhắm mắt tiếp tục thổi huyên. Âm thanh uyển chuyển thê lương, nhất thời như có vạn quỷ cùng khóc, âm thanh truyền vào tai khiến người ta cảm thấy như có một lưỡi đao đang đào khoét.

Sắc mặt Huyền Dung tái nhợt được Huyền Cực che lỗ tai lại, mà đài tỷ thí bị vây kín không chút kẽ hở rõ ràng đã trống ra một khoảng, có vài tu sĩ thậm chí trực tiếp ngã từ pháp khí phi hành xuống.

Hiện trường xuất hiện bầu không khí an tĩnh quái dị, trừ âm thanh của huyên ra không còn lại âm thanh gì khác. Cuộc tỷ thí lần này cho tới hiện tại đã vượt qua dự liệu của rất nhiều người, chưa từng có cuộc tỷ thí nào giống như thế này, vừa lên trận đã là sát chiêu. Cũng không có trận tỷ thí nào khiến người quan sát sinh ra áp lực lớn như vậy.

Phương Khác trợn to mắt, không có khe hở nào. Lần đầu tiên y không tìm ra chút sơ hở nào trên người đối thủ, mà y lại bị áp chế chặt chẽ. Phương Khác lùi về sau mấy bước, sóng âm có thể thấy bằng mắt thường đang lan tới từng đợt phủ từng đợt, muốn tránh cũng khó.

Sóng âm này cho y cảm giác rất nguy hiểm, nhưng không nên như thế chứ. Phương Khác nhìn chằm chằm Trần Phủ, cảm giác nguy hiểm cực độ tỏa ra từ người Trần Phủ khiến cơ thịt toàn thân y bất giác căng chặt. Cảm giác này giống như có một thanh đao đã lặng yên gác lên cổ mà y không phát giác được. Thanh đao đó bất cứ lúc nào cũng có thể cho y một kích chí mạng.

Tâm Phương Khác rất tĩnh, hiện tại trong mắt y chỉ có Trần Phủ như bức tượng phật vàng kia, nhưng linh thức của y bị sóng âm ảnh hưởng, căn bản không thể phản hồi cho y bất cứ tin tức hữu dụng nào. Phương Khác nhìn Trần Phủ, lại tựa hồ nhìn không rõ, y không thể nào cảm tri được sơ hở của Trần Phủ, không có chỗ tấn công, cũng không nơi trốn tránh.

Bát Du chắp hai tay lại thành chữ thập, thầm niệm a di đà phật. Chỉ là không có chút ý từ bi nào. Ông có vẻ đã dự kiến được kết cục của Phương Khác.

Tả Khâu nhìn giữa sân, cũng khẽ động mày: “Âm sát nhập thể, đệ tử của Bát Thiên đại sư quả nhiên phi phàm.”

Bát Du nghe thế nhìn Tả Khâu nói: “Tiểu hữu kiến thức uyên thâm, lần đầu tiên ta thấy chiêu này đã rất kinh ngạc, cũng chưa nhìn ra môn đạo đâu.”

Bên này nói chuyện, người của Côn Luân và Thiên Sơn cùng các môn phái khác đương nhiên cũng nghe thấy, có người hiểu rõ cũng có người không hiểu. Thuật âm công, âm sát vào tai là thường thấy nhất, âm sát vào não càng khó luyện thành, mà âm sát nhập thể rất nhiều người nghe cũng chưa từng nghe.

“Thương sư tỷ, âm sát này rốt cuộc là gì?” Một đệ tử phái Thiên Sơn cuối cùng không nhịn được hỏi ra.

“Dùng âm nhập tai, là tấn công tâm, khiến đối phương tâm loạn thần mê. Dùng âm nhập não, là tấn công thức hải, thức hải yếu ớt sẽ đau đớn vô cùng, người tâm trí kiên cường cũng không thể chịu nổi. Tâm trí La Thiếu Loan không tồi, vừa rồi âm sát nhập não mà y không bị ảnh hưởng chút nào. Còn âm sát nhập thể này… ta chỉ từng nghe qua một lần mà thôi, chưa từng thấy được. Nghe nói âm sát nhập thể này, dùng tính chất vô hình của âm tấn công kinh lạc của đối phương, quấy nhiễu linh lực. Người bị tấn công linh lực toàn thân như hư ảo, cuối cùng bạo thể mà vong.” Thương Nhược Tuyết đáp, chân mày chau lại.

“Xem ra, thắng bại đã phân.” Không biết là ai nói câu này.

La Thanh nhìn sang Trí Tiêu, lúc này sắc mặt Trí Tiêu không tốt lắm. Có cần ra tay không? La Thanh ngầm hỏi.

Trí Tiêu suy tư một khắc, sau đó nhẹ lắc đầu, nói: “Đợi thêm.” Phương Khác vẫn có thể khắc chế bản thân không dùng Thái A kiếm pháp, vậy có nghĩa là chưa đến tuyệt cảnh.

Mọi người trên đài quan sát nói chuyện, Phương Khác không nghe thấy được. Chẳng qua chỉ là một thoáng, Phương Khác thật sự cảm giác được vô lực, linh lực toàn thân rối loạn không chịu khống chế. Tu tiên giả nếu không thể khống chế linh lực, vậy giống như nửa phế nhân. Tại sao nói là nửa phế nhân?

Phương Khác mím môi, vì y là kiếm tu. Chân nhẹ điểm, tiếp cận Trần Phủ. Linh thức không thể cảm ứng thì y vẫn còn mắt, linh lực không thể vận chuyển, y còn có kiếm trong tay. Cũng giống như ngàn vạn lần vung kiếm, không có chút hoa chiêu nào mà chỉ chém thẳng.

“Tên này ngu sao? Không có linh lực y còn muốn phá phòng ngự của tu sĩ kỳ kim đan sao?” Có người nói thế.

Trần Phủ không đổi tư thế, chỉ mở to đôi mắt như dã thú. Tầm mắt hai người giao nhau, một người tràn đầy lệ khí, người khác thì bình ổn không chút dao động nào, không có sợ hãi cũng không có vẻ gì là xem thường cái chết.



Tiếng huyên không ngừng. Vết thương trên người Phương Khác không ngừng gia tăng. Đây chỉ là vết thương mặt ngoài mà thôi, linh lực bên trong như sôi sục va chạm tứ tung, kinh mạch chịu đựng đến cực hạn. Tựa hồ bất luận là thức hải hay kinh mạch của y đều thường xuyên bị thương? Trong tình trạng này, Phương Khác vẫn ‘rút được thời gian rảnh’ để chửi thầm.

Chẳng qua chỉ là một thoáng tiếp cận, Phương Khác chém xuống không chỉ một trăm kiếm, mỗi một kiếm đều chồng lên nhau, trên thân Trần Phủ xuất hiện từng chút dao động.

Nhưng chỉ mỗi thế thôi đã khiến không ít người kinh ngạc. Thử hỏi ai còn có thể có tốc độ kiếm như vậy trong trường hợp này, hơn nữa góc độ, lực độ mỗi kiếm đều giống nhau.

Tiếng huyên càng thêm sắc nhọn, mọi người bên ngoài đều có cảm giác rợn tóc gáy. Huyền Dung nhìn Phương Khác trên đài, toàn thân thấm đầy máu tươi, trên gương mặt đối với nàng là rất khó coi đó, không có biểu cảm gì. Nàng không khỏi kéo tay áo Huyền Cực: “Cha, chúng ta nhận thua đi, đừng đấu nữa…”

Huyền Cực không nói gì, tình trạng hiện tại, căn bản không có chỗ cho họ chen vào.

Tiêu Vân Dật nhíu mày, nhìn Trí Tiêu, đối phương đang tập trung tinh thần nhìn cuộc tỷ thí. Hắn đến chỉ để xem một cuộc đấu nhàm chán thế này sao?

Trí Tiêu lần này cũng đã ngồi không ổn lắm, nếu tiếp tục như vậy, kết quả của Phương Khác có lẽ chỉ có một, bạo thể mà vong, di cốt không còn. Đây đã không phải là chuyện Phương Khác có dùng Thái A kiếm pháp hay không, mà là y không thể dùng được.

Ngay lúc Trí Tiêu muốn có hành động, Diệp Vu Thời đột nhiên nói: “Sư thúc, uống trà.” Diệp Vu Thời bưng bình trà nói.

Trí Tiêu lúc này lại có xúc động muốn thổi râu trừng mắt, tiểu tử này không nhận ra Phương Khác cho nên nghĩ chuyện không liên quan mình sao? Lúc này là lúc uống trà sao?

Trí Tiêu nhận ly trà, rồi lại nhìn trong đài, sửng sốt. Kiếm của Phương Khác, càng lúc càng chậm, nhưng kiếm sau nặng hơn kiếm trước. Âm luật mỗi kiếm lại tiếp nối với tiếng huyên, vô ý hay cố ý?

Trí Tiêu đột nhiên cười nói: “Hảo tiểu tử, ha ha, không ngờ nó đang dùng sóng âm tiểu hòa thượng thổi huyên để luyện kiếm. Vậy mà ta lại không nhìn ra.” Sau đó vỗ lên vai Diệp Vu Thời.

“Sư thúc ngài đây là quan tâm tất loạn.” Khóe môi Diệp Vu Thời cong lên, thâm ý trong lời nói lại khiến Hộ Lạc ngồi bên cạnh hắn run lên. Khụ, nhìn kiếm pháp đó thì biết là tiểu tử Phương Khác kia rồi. Hộ Lạc mang mấy phần đồng tình nhìn Phương Khác vẫn đang chìm trong đấu pháp. Phương Khác, tự thu xếp ổn thỏa đi.

Trí Tiêu nói thế, La Thanh liền vô thức nhướng cao mắt. Thôi vậy, ông đã biết sư đệ của mình bất kể thế nào cũng luôn để những sư huynh sư tỷ này thu dọn hậu quả. Nói lời thế này trước mặt Cổ Sát tự, phải biết người đang thi đấu là La Thiếu Loan của Huyền Kiếm môn chứ không phải là Phương Khác của phái Côn Luân.

Nhưng Phương Khác này, cũng đủ diệu. Vào lúc này lại… ngộ rồi.

Nghe lời này, tất cả mọi người đều thầm nói một tiếng quả nhiên. La Thiếu Loan hiện tại linh lực vận chuyển như ý không có dấu hiệu bạo thể nào, y thật sự ngộ trong lúc đấu pháp. Đây là kiếm quyết gì? Lại có thể phá thuật âm công? Tất cả mọi người tại đó không ai nhận ra được.

Tả Khâu lại nhìn sắc mặt đột biến của Bát Du, còn có vẻ mặt kinh sợ của những đệ tử khác sau lưng ông. Là vì Trần Phủ có thể sẽ thua sao? Không phải.

Chính là cảm giác này, mỗi một kiếm là sảng khoái dần lên, hóa ra có lúc kiếm không phải chỉ cần nhanh. Hóa ra chiêu này là cảm giác như vậy. Bây giờ linh lực toàn thân Phương Khác thông thuận vô cùng. Sâm La Vạn Tượng, thức thứ ba Bách Xuyên Quy Hải. Ngay lúc từng lần từng lần thông thuận hơn, kiếm trong tay Phương Khác vạch ra một đường cung.

Trần Phủ nhìn Phương Khác, hàn quang trong mắt càng thịnh. Ai ai cũng biết gã là đệ tử của Bát Thiên, sở trường âm công. Nhưng đừng quên gã là phật tu, phật tu, là thuật luyện thể. Nếu gã chỉ giỏi âm công, tại sao đệ tử trong môn đều sợ hãi không thôi?

Tiếng huyên đột ngột dừng lại, ngay khoảnh khắc này, Phương Khác nhảy lên, linh lực vận chuyển chém xuống một kiếm.



Một người dưới đài bắt đầu cười nhẹ, chính là thế này. Uy lực của một kiếm, xem ra lúc còn ở thành Nguyệt Quế là bảo lưu lại. Thái A kiếm ý, quả nhiên không hổ là sắc bén bá đạo nổi tiếng. Phương Khác, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.

Mà Trần Phủ cũng không thèm tránh né, chỉ ném huyên đi, miệng cười lớn, tiếng cười thanh thoát mang theo sự âm lạnh nói không rõ, vung năm ngón thành trảo tấn công Phương Khác.

Thấy sự nghịch chuyển như vậy, mọi người ngay cả thở cũng đè nén lại, gió lớn do kiếm ý tại thành khiến những người đứng gần lảo đảo, mà sát cơ trong đó khiến không ít người đổ mồ hôi ướt đẫm.

Chỉ đợi gió tán đi rồi, kết quả cuộc tỷ thí mới ra.

Mọi người đều thật lâu không nói. Trần Phủ ngã ở chỗ cách Phương Khác mười mấy mét, không rõ sống chết. Còn Phương Khác thì quỳ một gối dưới đất, máu chảy đầy đất, tựa hồ cũng không còn tri giác.

Tuy tu sĩ vây xem vì vị trí hoặc vì tu vi quá thấp không nhìn thấy trong màn gió vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng những gì nên thấy người trên đài quan sát đều thấy được.

Lúc này họ đều không hẹn mà cùng trầm mặc. Trận đấu pháp cận thân ngắn ngủi vừa rồi, quả thật quá mức huyết tanh, Trần Phủ xuất thủ quá hung ác.

Trần Phủ nằm ngửa dưới đất từng chút từng chút nhoi nhoi ngồi dậy, lúc này mọi người mới phát hiện tay phải của Trần Phủ đã bị chém đứt. Mà Trần Phủ nhìn cũng không thèm nhìn cánh tay đó một cái, lại từng bước đi về phía Phương Khác. Toàn thân là vết máu, đã nhìn không ra dáng vẻ sạch sẽ tú lệ trước đó. Chỉ có đôi mắt, âm lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mỗi khi gã cất một bước, đều giống như dẫm lên lòng mọi người. Còn Phương Khác vẫn giữ tư thế bất động, là ngất rồi sao?

Trần Phủ muốn giết Phương Khác? Bất giác, ý nghĩ này nổi lên, phật tu làm trọng tài dường như cũng phản ứng lại, nói: “Trần Phủ… sư, sư huynh… thắng bại đã phân, ngươi.”

Lúc này Trần Phủ cách Phương Khác chỉ một bước, gã dường như không nghe thấy, chỉ dùng tay trái còn hoàn hảo cong thành vuốt tấn công cổ Phương Khác.

“Ngươi không cảm thấy ngươi cần nghỉ ngơi sao?” Đột nhiên Phương Khác nghiêng đầu né được chiêu đó. Chống kiếm đứng lên, duỗi tay ra, nhẹ điểm lên trán Trần Phủ.

Bịch. Trần Phủ ngã thẳng xuống.

Phương Khác nhếch môi cười: “Cái này là ngươi tự mình đưa lên đó, đây chính là binh bất yếm trá.” Sau đó lại chuyển sang cười khổ, xương vai và xương đùi trái của y sợ là đã bị bẻ gãy nát. Đúng là dọa y sợ thật. Trần Phủ này cũng rất giỏi luyện thể, vừa nãy gã nhào tới, y thật sự cho rằng mình thấy một con sói đói chọn người cắn nuốt. Mắt tên đó còn tỏa ánh sáng xanh nữa thì phải?

Nếu không phải lực sát thương của Thái A kiếm ý đủ mạnh, chỉ sợ hiện tại xương cốt toàn thân y đã bị bóp nát nằm liệt dưới đất. Nghĩ thế, Phương Khác rùng mình.

Mà người vốn đã chuẩn bị cứu Phương Khác lúc Trần Phủ xuất thủ, cùng mọi người quan sát đều ngây ra, nhìn Trần Phủ nằm dưới đất không hề động đậy, lại nhìn Phương Khác chống kiếm đứng cười lộ răng, nhất thời trầm mặc.

Người hoàn hồn đầu tiên là trọng tài cách hai người gần nhất, phật tu đó ngây ngốc nói: “Người chiến thắng…Huyền Kiếm môn La Thiếu Loan.”

Thân thể Phương Khác nhẹ lảo đảo, sắp sửa ngã xuống, y cũng chống không nổi nữa rồi. Lúc này y cũng cần nghỉ ngơi, tu tiên giả cũng biết đau.

“La Thiếu Loan!” Huyền Dung thấy thế muốn chạy lên đài tỷ thí, nhưng có một người còn nhanh hơn nàng. Một thanh niên tuấn mỹ mặc bạch y mây gợn trực tiếp ôm ngang Phương Khác lên. Lúc nghe nàng gọi, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái.

Chỉ một ánh mắt, nàng đột nhiên có cảm giác tự thẹn thua kém. Nhưng thấy Phương Khác trong lòng hắn, Huyền Dung lại lớn tiếng nói: “Ngươi muốn làm gì? Giao La Thiếu Loan cho ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau