Chương 82: Đại hội Cửu Châu 10
Trong đại hội Cửu Châu xuất hiện một con hắc mã, một người ít được chú ý giờ nổi lên. Bắt đầu từ hôm nay bất luận đi đến chỗ nào đều có người thảo luận về La Thiếu Loan, còn có vòng đấu đủ chấn động đó. Nhưng sau khi danh sách thi đấu tiếp đó được đưa ra, tiêu điểm nghị luận của phần lớn mọi người đều bị dời đi. Vì danh sách đã ra, bên trong tùy tiện lấy ra một người đều có danh khí lớn hơn hắc mã La Thiếu Loan. Người của tam đại môn phái tứ đại tông môn sắp ra trận rồi.
Một tháng tiếp theo, chỉ riêng so võ mỗi ngày đã nhiều hơn hai mươi trận. Đều là rút thăm tùy ý hai hai đối chiến, sau đó người thắng lợi sẽ tiến vào trận cuối. Cho đến khi chỉ còn sót lại hai mươi người vào trận cuối cùng. Trận cuối cùng là hỗn chiến.
Mà phù chú, trận pháp, luyện khí, hôm nay cũng chính thức bắt đầu. Chỉ là so với tỷ võ đơn giản hơn nhiều, cứ lấy phù chú mà nói. Trận đầu tiên chính là tất cả người tham gia đấu trong thời gian hai nén hương với ba phần vật liệu, chế ra một lá bùa lục phẩm. Chỉ riêng điều này đã có thể loại trên nửa số phù lục sư. Dù sao phù lục đại sư nổi tiếng không một ai không chế phù nhiều năm, trong khi tham gia đại hội Cửu Châu đều là một vài thanh niên tài ba. Tuổi tác bày ra đó, đương nhiên có thể phù hợp yêu cầu không nhiều. Phù hợp yêu cầu thì chỉ có một vài kỳ tài. Theo lời Phương Khác nói, chính là mỗi môn phái đều có vài biến thái. Ngươi không thể dùng tiêu chuẩn người thường để đánh giá, chẳng hạn Diệp Vu Thời.
Phương Khác đến để xem đối thủ trận tiếp theo của mình là ai. Đi cùng y còn có Trần Phủ, vốn Huyền Dung cũng muốn theo tới nhưng bị Huyền Cực giữ lại.
Phương Khác không nhìn thấy tên Diệp Vu Thời trên danh sách so võ. So với những đệ tử khác ít nhất tỷ thí hai thứ, Diệp Vu Thời chỉ báo một thứ – phù chú. Phương Khác lộ ra mấy phần ý cười, trong môn phái từng nghe nói minh tranh ám đấu của Phù Lục phong và Luyện Khí phong, rất không khéo là đều vây quanh Diệp Vu Thời. Phù Lục phong xoắn xuýt chuyện Diệp Vu Thời có trình độ chế phù cao như thế lại bị Luyện Khí phong giành trước một bước. Một đệ tử Luyện Khí phong như hắn còn lợi hại hơn Phù Lục phong bọn họ, bảo bọn họ để mặt mũi ở đâu chứ. Mà Luyện Khí phong lại xoắn xuýt chuyện Diệp Vu Thời thân là đệ tử Luyện Khí phong lại ‘không lo chính nghiệp’. Phương Khác sờ kiếm trong tay, xúc cảm không đúng, khiến y phản ứng lại, vì che giấu thân phận nên đã thu kiếm Tam lại.
Kỳ thật mặt luyện khí Diệp Vu Thời cũng không tồi, chỉ là hình như không biết nhiều. Mà phương diện trận pháp hắn cũng không tồi, trong môn phái cũng chỉ có bản thân biết. Duy chỉ có một cái không sở trường là luyện đan, Phương Khác nghĩ nếu một ngày nào đó luyện đan cũng không thể làm khó Diệp Vu Thời, vậy bảo bọn họ làm sao chịu nổi đả kích?
Nhưng như vậy cũng đúng thôi. Phương Khác nghĩ đến loại chuyên chú và nhập tâm đến mức quên ăn bỏ ngủ lúc Diệp Vu Thời chế phù, trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng, sự biến thái của Diệp Vu Thời trừ thiên phú ra cũng phải trả giá rất nhiều mà người khác không thể thấy được.
Nghĩ đến đây tâm trạng Phương Khác trở nên vi diệu. Về sau Diệp Vu Thời không tới nữa, y cũng không tiện đến chỗ ở của phái Côn Luân tìm Diệp Vu Thời. Y còn muốn hỏi sự nghi hoặc của Diệp Vu Thời lúc đó là gì.
“Giờ dần bắt đầu luyện kiếm, giờ mão đến giờ tỵ uống một bình linh trà ăn chút điểm tâm linh quả sau đó bắt đầu đả tọa điều tức. Buổi chiều đi dạo khắp nơi, cứ thế qua một ngày. Chỉ vậy sao?” Âm thanh Trần Phủ vang lên, gã đang nói những chuyện Phương Khác làm trong một ngày sau khi tháo băng.
Lúc này Phương Khác mới nhớ ra sau lưng còn có một cái đuôi đi theo. Chính là Trần Phủ đã nói đi theo và thật sự theo sát một bước không rời. Bây giờ y mới bắt đầu hối hận, nếu Trần Phủ này cứ theo mãi như vậy nhiệm vụ cao cấp gì đó của y cũng đừng mơ có tiến triển nữa.
Phương Khác cười híp mắt nhìn Trần Phủ nói: “Kỳ thật ngươi theo ta thế này thì có thể nhìn ra cái gì chứ?”
“Cường giả mạnh đều có lý do. Ta đang tìm nguyên nhân trên người người, rõ ràng nhìn yếu thế này.” Trần Phủ nói, trên gương mặt tú lệ viết đầy nghiêm túc. Đương nhiên phải dưới tiền đề không nhìn đôi mắt tràn đầy tính xâm lược của gã.
Phương Khác mấp máy môi, cuối cùng chỉ tiếp tục đi tới chỗ y muốn đi. Y đã từ bỏ thuyết phục Trần Phủ rồi. Có linh thạch để lấy, y còn gì để nói nữa chứ? Trần Phủ thích theo thì theo đi.
Có một loại người như thế, cố chấp lên thì rất đáng sợ. Hiển nhiên Trần Phủ chính là loại người này, từ lúc tỷ thí đã có thể nhìn ra.
Trần Phủ theo sau Phương Khác, không nói tiếng nào chỉ nhìn chằm chằm Phương Khác. Gã sẽ đánh bại người này. Cho dù đối phương đã hoàn toàn phá âm công của gã. Lần đầu tiên thua thảm như vậy, Trần Phủ nhẹ động tay phải.
Gã thích mùi vị huyết dịch, cũng thích cảm giác bẻ gãy cổ người khác. Chuyện này không cách nào thay đổi. Trên gương mặt tú lệ của Trần Phủ xuất hiện biểu tình như đang ngẫm nghĩ. Đi theo y, tìm nhược điểm của y sau đó giết chết y. Chính tay bẻ gãy cổ y. Trần Phủ nghĩ thế, nhưng lại không có dao động cảm xúc hay sát ý gì.
Phương Khác liếc Trần Phủ một cái, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Tâm tình Trần Phủ có thể thấy được rõ ràng, cho nên cũng đừng trách y thu cái giá cao như vậy.
Khuất Bắc cúi đầu ngồi cạnh bàn chỉnh lý lại tiền cược của từng cá nhân. Gương mặt đầy vẻ sụp đổ. Từ sau khi La Thiếu Loan thắng, gã đã bị chưởng quầy mắng xối xả, còn trừ tiền công của gã, chuyện này sao có thể trách gã chứ? Sao gã biết La Thiếu Loan sẽ thắng chứ?
Một cánh tay thon dài gõ lên bàn, Khuất Bắc lập tức tươi cười ngẩng đầu lên: “Đạo hữu…” Lời tiếp theo kẹt trong cổ họng, nụ cười trên mặt cứng lại. Kẻ vừa xuất hiện không phải chính là đầu sỏ tạo nên khổ nạn của gã sao?
“La đạo hữu, ngài đến lấy linh thạch đúng không, ha ha. Ta đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi.” Nói xong Khuất Bắc liền lấy ra túi chứa đồ đã chuẩn bị sẵn.
Lúc này Khuất Bắc lại nhìn thấy Trần Phủ theo sau Phương Khác. Lập tức ánh mắt liền trở nên nghi ngờ không thôi, hai người này hôm đó suýt nữa đồng quy vu tận, sao mới đó đã đi chung với nhau rồi? Bất giác, Khuất Bắc đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, hai người này sẽ không phải đấu giả vờ chứ? Vừa nghĩ vậy Khuất Bắc đã phủ định suy nghĩ này, không thể nào, hôm đó gã cũng xem, tình huống đó không thể giả vờ được.
Phương Khác nhìn tên đặt cược, thi đấu bùa chú đặt cược là cuối cùng ai có thể giành hạng đầu, hơn một trăm người tham gia, tỷ lệ chọi gấp mười. Phương Khác cười, đưa tay điểm tên Diệp Vu Thời nói: “Những linh thạch này không cần đưa cho ta, ta cược hết cho hắn thắng. Đúng rồi, còn thêm mười một vạn linh thạch nữa, toàn bộ cược Diệp Vu Thời thắng.”
Vừa nghe thế, sắc mặt Khuất Bắc trắng đi một phần. Nhìn tên Diệp Vu Thời, cố gắng nhớ lại sự tích của người này ở mặt bùa chú. Người này là đệ tử Luyện Khí phong của phái Côn Luân, tu vi không tồi, nhưng không tham gia so võ cũng không tham gia thi đấu luyện khí mà lại tham gia chế phù. Mà nghe nói ở phương diện chế phù này có chút thiên phú.
Chắc không có vấn đề gì… Khuất Bắc nghĩ đến đệ tử phái Thái Hành khác tham gia chế phù là Liễu Tửu, nghe nói từ lâu nàng đã có thể chế ra phù chú bát phẩm. Là nhân vật nóng hổi có khả năng đoạt giải nhất lần này, cửa hàng bình thường không nhận đặt cược nàng thắng, cho dù tỷ lệ chọi rất thấp. Cho nên chắc không có vấn đề gì nhỉ?
Khuất Bắc nhìn Phương Khác, cầm túi chứa đồ lại kiểm kê, rồi viết lại số lượng linh thạch Phương Khác đặt cược, mười ba vạn năm ngàn linh thạch tiêu chuẩn. Chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đúng không? Như vậy chưởng quầy biết rồi có lẽ sẽ đền bù được chuyện trước đó.
Khuất Bắc khổ mặt, nhìn Phương Khác, mở miệng: “La đạo hữu, trận chiến lần trước của ngài khiến cửa hàng của chúng tôi bồi vào hơn nửa số kiếm được mấy ngày nay.”
Thấy Phương Khác lộ vẻ không hiểu, Khuất Bắc lại nói: “Hôm đó có một tu sĩ đặt cược ngài thắng, cược tròn hai mươi vạn linh thạch tiêu chuẩn. Chúng tôi chịu thiệt lớn rồi, cả một trăm vạn linh thạch tiêu chuẩn đó!”
Nghe thế, Phương Khác cũng giật mình. Người không quen y làm sao có thể đặt nhiều linh thạch cho y như thế? Người quen y cũng không biết thân phận hiện tại của y. Là người nào sẽ đặt hai mươi vạn linh thạch cho La Thiếu Loan?
“Người đó là ai vậy?” Phương Khác bất giác hỏi.
“Lúc trước cũng chưa nghe nói qua, là một môn phái mới khởi, là Khoản Đông Nhiên của Vô Phương môn. Hắn cũng đã vào vòng hai rồi. Sao lại có cái họ như vậy nhỉ, cư nhiên là họ Khoản.” Khuất Bắc nói, gã có ấn tượng rất sâu về người này. Trải nghiệm đau đớn như thế, một trăm vạn linh thạch đã vuột khỏi tay gã.
Phương Khác chớp mắt, nếu là người mà y nghĩ đến, vậy không phải họ Khoản, mà là họ Khoản Đông. Trong đầu Phương Khác gần như lập tức xuất hiện thân ảnh Khoản Đông Nhiên, bất giác nhíu mày. Tin tức này… chứa đựng rất nhiều, có khả năng trùng tên không?
Nhưng người này cược y thắng, nếu thật sự là Khoản Đông Nhiên vậy có thể nói rõ rồi, tại sao đối phương lại đặt cho La Thiếu Loan. Vì dù y dịch dung cũng không thể giấu được Khoản Đông Nhiên cũng tu luyện Thông Huyền kinh.
Vô Phương môn, môn phái mới khởi. Đại lục Thanh Hoa đã có hành động đối với đại lục Cửu Châu rồi sao? Mà bọn họ lại hoàn toàn không biết gì. Phương Khác mím môi, giật mình bởi suy đoán của bản thân. Y nói với Trần Phủ: “Bây giờ chúng ta trở về.”
Nói xong Phương Khác liền rút phi kiếm ra, đi thẳng đến Cổ Sát tự. Trần Phủ cũng lấy pháp khí phi hành theo sát đằng sau.
Khuất Bắc nhìn Phương Khác vội vàng đi, cảm thấy khó hiểu. Gã đã nói chuyện gì rất ghê gớm sao?
Một tháng tiếp theo, chỉ riêng so võ mỗi ngày đã nhiều hơn hai mươi trận. Đều là rút thăm tùy ý hai hai đối chiến, sau đó người thắng lợi sẽ tiến vào trận cuối. Cho đến khi chỉ còn sót lại hai mươi người vào trận cuối cùng. Trận cuối cùng là hỗn chiến.
Mà phù chú, trận pháp, luyện khí, hôm nay cũng chính thức bắt đầu. Chỉ là so với tỷ võ đơn giản hơn nhiều, cứ lấy phù chú mà nói. Trận đầu tiên chính là tất cả người tham gia đấu trong thời gian hai nén hương với ba phần vật liệu, chế ra một lá bùa lục phẩm. Chỉ riêng điều này đã có thể loại trên nửa số phù lục sư. Dù sao phù lục đại sư nổi tiếng không một ai không chế phù nhiều năm, trong khi tham gia đại hội Cửu Châu đều là một vài thanh niên tài ba. Tuổi tác bày ra đó, đương nhiên có thể phù hợp yêu cầu không nhiều. Phù hợp yêu cầu thì chỉ có một vài kỳ tài. Theo lời Phương Khác nói, chính là mỗi môn phái đều có vài biến thái. Ngươi không thể dùng tiêu chuẩn người thường để đánh giá, chẳng hạn Diệp Vu Thời.
Phương Khác đến để xem đối thủ trận tiếp theo của mình là ai. Đi cùng y còn có Trần Phủ, vốn Huyền Dung cũng muốn theo tới nhưng bị Huyền Cực giữ lại.
Phương Khác không nhìn thấy tên Diệp Vu Thời trên danh sách so võ. So với những đệ tử khác ít nhất tỷ thí hai thứ, Diệp Vu Thời chỉ báo một thứ – phù chú. Phương Khác lộ ra mấy phần ý cười, trong môn phái từng nghe nói minh tranh ám đấu của Phù Lục phong và Luyện Khí phong, rất không khéo là đều vây quanh Diệp Vu Thời. Phù Lục phong xoắn xuýt chuyện Diệp Vu Thời có trình độ chế phù cao như thế lại bị Luyện Khí phong giành trước một bước. Một đệ tử Luyện Khí phong như hắn còn lợi hại hơn Phù Lục phong bọn họ, bảo bọn họ để mặt mũi ở đâu chứ. Mà Luyện Khí phong lại xoắn xuýt chuyện Diệp Vu Thời thân là đệ tử Luyện Khí phong lại ‘không lo chính nghiệp’. Phương Khác sờ kiếm trong tay, xúc cảm không đúng, khiến y phản ứng lại, vì che giấu thân phận nên đã thu kiếm Tam lại.
Kỳ thật mặt luyện khí Diệp Vu Thời cũng không tồi, chỉ là hình như không biết nhiều. Mà phương diện trận pháp hắn cũng không tồi, trong môn phái cũng chỉ có bản thân biết. Duy chỉ có một cái không sở trường là luyện đan, Phương Khác nghĩ nếu một ngày nào đó luyện đan cũng không thể làm khó Diệp Vu Thời, vậy bảo bọn họ làm sao chịu nổi đả kích?
Nhưng như vậy cũng đúng thôi. Phương Khác nghĩ đến loại chuyên chú và nhập tâm đến mức quên ăn bỏ ngủ lúc Diệp Vu Thời chế phù, trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng, sự biến thái của Diệp Vu Thời trừ thiên phú ra cũng phải trả giá rất nhiều mà người khác không thể thấy được.
Nghĩ đến đây tâm trạng Phương Khác trở nên vi diệu. Về sau Diệp Vu Thời không tới nữa, y cũng không tiện đến chỗ ở của phái Côn Luân tìm Diệp Vu Thời. Y còn muốn hỏi sự nghi hoặc của Diệp Vu Thời lúc đó là gì.
“Giờ dần bắt đầu luyện kiếm, giờ mão đến giờ tỵ uống một bình linh trà ăn chút điểm tâm linh quả sau đó bắt đầu đả tọa điều tức. Buổi chiều đi dạo khắp nơi, cứ thế qua một ngày. Chỉ vậy sao?” Âm thanh Trần Phủ vang lên, gã đang nói những chuyện Phương Khác làm trong một ngày sau khi tháo băng.
Lúc này Phương Khác mới nhớ ra sau lưng còn có một cái đuôi đi theo. Chính là Trần Phủ đã nói đi theo và thật sự theo sát một bước không rời. Bây giờ y mới bắt đầu hối hận, nếu Trần Phủ này cứ theo mãi như vậy nhiệm vụ cao cấp gì đó của y cũng đừng mơ có tiến triển nữa.
Phương Khác cười híp mắt nhìn Trần Phủ nói: “Kỳ thật ngươi theo ta thế này thì có thể nhìn ra cái gì chứ?”
“Cường giả mạnh đều có lý do. Ta đang tìm nguyên nhân trên người người, rõ ràng nhìn yếu thế này.” Trần Phủ nói, trên gương mặt tú lệ viết đầy nghiêm túc. Đương nhiên phải dưới tiền đề không nhìn đôi mắt tràn đầy tính xâm lược của gã.
Phương Khác mấp máy môi, cuối cùng chỉ tiếp tục đi tới chỗ y muốn đi. Y đã từ bỏ thuyết phục Trần Phủ rồi. Có linh thạch để lấy, y còn gì để nói nữa chứ? Trần Phủ thích theo thì theo đi.
Có một loại người như thế, cố chấp lên thì rất đáng sợ. Hiển nhiên Trần Phủ chính là loại người này, từ lúc tỷ thí đã có thể nhìn ra.
Trần Phủ theo sau Phương Khác, không nói tiếng nào chỉ nhìn chằm chằm Phương Khác. Gã sẽ đánh bại người này. Cho dù đối phương đã hoàn toàn phá âm công của gã. Lần đầu tiên thua thảm như vậy, Trần Phủ nhẹ động tay phải.
Gã thích mùi vị huyết dịch, cũng thích cảm giác bẻ gãy cổ người khác. Chuyện này không cách nào thay đổi. Trên gương mặt tú lệ của Trần Phủ xuất hiện biểu tình như đang ngẫm nghĩ. Đi theo y, tìm nhược điểm của y sau đó giết chết y. Chính tay bẻ gãy cổ y. Trần Phủ nghĩ thế, nhưng lại không có dao động cảm xúc hay sát ý gì.
Phương Khác liếc Trần Phủ một cái, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Tâm tình Trần Phủ có thể thấy được rõ ràng, cho nên cũng đừng trách y thu cái giá cao như vậy.
Khuất Bắc cúi đầu ngồi cạnh bàn chỉnh lý lại tiền cược của từng cá nhân. Gương mặt đầy vẻ sụp đổ. Từ sau khi La Thiếu Loan thắng, gã đã bị chưởng quầy mắng xối xả, còn trừ tiền công của gã, chuyện này sao có thể trách gã chứ? Sao gã biết La Thiếu Loan sẽ thắng chứ?
Một cánh tay thon dài gõ lên bàn, Khuất Bắc lập tức tươi cười ngẩng đầu lên: “Đạo hữu…” Lời tiếp theo kẹt trong cổ họng, nụ cười trên mặt cứng lại. Kẻ vừa xuất hiện không phải chính là đầu sỏ tạo nên khổ nạn của gã sao?
“La đạo hữu, ngài đến lấy linh thạch đúng không, ha ha. Ta đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi.” Nói xong Khuất Bắc liền lấy ra túi chứa đồ đã chuẩn bị sẵn.
Lúc này Khuất Bắc lại nhìn thấy Trần Phủ theo sau Phương Khác. Lập tức ánh mắt liền trở nên nghi ngờ không thôi, hai người này hôm đó suýt nữa đồng quy vu tận, sao mới đó đã đi chung với nhau rồi? Bất giác, Khuất Bắc đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, hai người này sẽ không phải đấu giả vờ chứ? Vừa nghĩ vậy Khuất Bắc đã phủ định suy nghĩ này, không thể nào, hôm đó gã cũng xem, tình huống đó không thể giả vờ được.
Phương Khác nhìn tên đặt cược, thi đấu bùa chú đặt cược là cuối cùng ai có thể giành hạng đầu, hơn một trăm người tham gia, tỷ lệ chọi gấp mười. Phương Khác cười, đưa tay điểm tên Diệp Vu Thời nói: “Những linh thạch này không cần đưa cho ta, ta cược hết cho hắn thắng. Đúng rồi, còn thêm mười một vạn linh thạch nữa, toàn bộ cược Diệp Vu Thời thắng.”
Vừa nghe thế, sắc mặt Khuất Bắc trắng đi một phần. Nhìn tên Diệp Vu Thời, cố gắng nhớ lại sự tích của người này ở mặt bùa chú. Người này là đệ tử Luyện Khí phong của phái Côn Luân, tu vi không tồi, nhưng không tham gia so võ cũng không tham gia thi đấu luyện khí mà lại tham gia chế phù. Mà nghe nói ở phương diện chế phù này có chút thiên phú.
Chắc không có vấn đề gì… Khuất Bắc nghĩ đến đệ tử phái Thái Hành khác tham gia chế phù là Liễu Tửu, nghe nói từ lâu nàng đã có thể chế ra phù chú bát phẩm. Là nhân vật nóng hổi có khả năng đoạt giải nhất lần này, cửa hàng bình thường không nhận đặt cược nàng thắng, cho dù tỷ lệ chọi rất thấp. Cho nên chắc không có vấn đề gì nhỉ?
Khuất Bắc nhìn Phương Khác, cầm túi chứa đồ lại kiểm kê, rồi viết lại số lượng linh thạch Phương Khác đặt cược, mười ba vạn năm ngàn linh thạch tiêu chuẩn. Chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đúng không? Như vậy chưởng quầy biết rồi có lẽ sẽ đền bù được chuyện trước đó.
Khuất Bắc khổ mặt, nhìn Phương Khác, mở miệng: “La đạo hữu, trận chiến lần trước của ngài khiến cửa hàng của chúng tôi bồi vào hơn nửa số kiếm được mấy ngày nay.”
Thấy Phương Khác lộ vẻ không hiểu, Khuất Bắc lại nói: “Hôm đó có một tu sĩ đặt cược ngài thắng, cược tròn hai mươi vạn linh thạch tiêu chuẩn. Chúng tôi chịu thiệt lớn rồi, cả một trăm vạn linh thạch tiêu chuẩn đó!”
Nghe thế, Phương Khác cũng giật mình. Người không quen y làm sao có thể đặt nhiều linh thạch cho y như thế? Người quen y cũng không biết thân phận hiện tại của y. Là người nào sẽ đặt hai mươi vạn linh thạch cho La Thiếu Loan?
“Người đó là ai vậy?” Phương Khác bất giác hỏi.
“Lúc trước cũng chưa nghe nói qua, là một môn phái mới khởi, là Khoản Đông Nhiên của Vô Phương môn. Hắn cũng đã vào vòng hai rồi. Sao lại có cái họ như vậy nhỉ, cư nhiên là họ Khoản.” Khuất Bắc nói, gã có ấn tượng rất sâu về người này. Trải nghiệm đau đớn như thế, một trăm vạn linh thạch đã vuột khỏi tay gã.
Phương Khác chớp mắt, nếu là người mà y nghĩ đến, vậy không phải họ Khoản, mà là họ Khoản Đông. Trong đầu Phương Khác gần như lập tức xuất hiện thân ảnh Khoản Đông Nhiên, bất giác nhíu mày. Tin tức này… chứa đựng rất nhiều, có khả năng trùng tên không?
Nhưng người này cược y thắng, nếu thật sự là Khoản Đông Nhiên vậy có thể nói rõ rồi, tại sao đối phương lại đặt cho La Thiếu Loan. Vì dù y dịch dung cũng không thể giấu được Khoản Đông Nhiên cũng tu luyện Thông Huyền kinh.
Vô Phương môn, môn phái mới khởi. Đại lục Thanh Hoa đã có hành động đối với đại lục Cửu Châu rồi sao? Mà bọn họ lại hoàn toàn không biết gì. Phương Khác mím môi, giật mình bởi suy đoán của bản thân. Y nói với Trần Phủ: “Bây giờ chúng ta trở về.”
Nói xong Phương Khác liền rút phi kiếm ra, đi thẳng đến Cổ Sát tự. Trần Phủ cũng lấy pháp khí phi hành theo sát đằng sau.
Khuất Bắc nhìn Phương Khác vội vàng đi, cảm thấy khó hiểu. Gã đã nói chuyện gì rất ghê gớm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất